Tôi Mang Theo Mãn Cấp Vật Tư Xuyên Về Quá Khứ

Chương 8: Dàn Xếp (2)

An Tiểu Quy

15/06/2023

Sau khi rời khỏi phòng tắm, căn phòng nhỏ bên cạnh phòng tắm là một nhà vệ sinh, nhà vệ sinh của Trương Viễn không giống với nhà vệ sinh của những người khác.

Bên trong sạch sẽ, thiết kế tương tự như bồn cầu của đời sau, có thể trực tiếp xả nước đem cặn bẩn dội đi.

Hứa Khả Nhân nghĩ rằng bên dưới chắc có các chức năng giống như ống thoát nước ở đời sau.

Một thiết kế tiên phong như vậy, cũng không biết là ai đã thiết kế nó. Hứa Khả Nhân trong lòng thật sự ngưỡng mộ, nhưng nếu cô được sinh ra và lớn lên ở đây, có lẽ cô sẽ không nghĩ đến những điều này, thông minh như vậy lại thêm một chút nỗ lực đặt ở đời sau, chắc chắn sẽ trở thành một nhà thiết kế nổi tiếng.

Những gì cô nhìn thấy hôm nay cũng dạy cho cô một bài học, trên đời này còn có rất nhiều người thông minh hơn cô, bất kể cô ở đâu, bao nhiêu tuổi cũng không nên xem nhẹ, sau này càng phải khiêm tốn hơn.

Trong sân còn có một khoảng đất trống nhỏ, bên trong mới vừa được tu bổ lại, chưa gieo trồng gì cả.

Qua hai ngày nữa, cô sẽ kêu Trương Viễn tìm được một ít hạt giống để gieo, về phần chuồng heo, nếu cô thật sự sống ở đây, nhất định cô sẽ không cho heo ăn ở trong nhà.

Mùa đông thì không sao, nhưng mùa hè thì chuồng heo rất hôi hám, ruồi muỗi bay tứ tung, Hứa Khả Nhân không khỏi rùng mình khi nghĩ đến cảnh tượng đó.

Cùng lắm là dùng chuồng heo làm chuồng gà, chỉ nuôi vài con gà mà thôi!

“Được rồi, đều nghe lời vợ của tôi, cô ấy có thể ăn bất cứ thứ gì cô ấy muốn."

Trương Viễn đột nhiên xuất hiện phía sau Hứa Khả Nhân, đến lặng lẽ đến mức Hứa Khả Nhân phải giật mình.

“Anh làm gì đi không phát ra tiếng động vậy?” Hứa Khả Nhân vỗ ngực, trừng mắt nhìn Trương Viễn một cái, nhân tiện an ủi chính mình.



Trương Viễn nghe thấy những lời này liền uỷ khuất nói, "Anh gọi em hai lần, là do em quá tập trung suy nghĩ được không?"

“Phải không, vậy quên đi, tạm thời tha cho anh.” Hứa Khả Nhân có chút ngượng ngùng, vừa rồi trong đầu cô toàn là tính toán như thế nào ở chỗ này nên làm gì, lại quên mất trong nhà này không chỉ có một mình cô.

“Anh vừa mới nói cái gì?” Hứa Khả Nhân hỏi.

“Anh nói sẽ nghe theo em, đem nơi này đổi thành chuồng gà, sau này em ăn trứng gà sẽ càng thuận tiện một ít.” Trương Viễn lại lần nữa mở miệng nói.

Lúc này, Hứa Khả Nhân mới biết rằng cô vừa nói ra suy nghĩ của mình. Nhưng hiện tại cô vẫn chưa quyết định có đi tiếp với Trương Viễn hay không.

Thấy vẻ mặt Hứa Khả Nhân thay đổi, ánh mắt Trương Viễn tối sầm lại. “Sao vậy, em lại khó chịu nữa à?” Nếu Hứa Khả Nhân để ý anh một chút, có thể sẽ chú ý đến sự run rẩy không thể nhận thấy trong lời nói của Trương Viễn.

Trong lòng Hứa Khả Nhân đang đấu tranh tư tưởng, cô sẽ ở lại đây một thời gian để sống một cuộc sống ổn định, nhưng đồng thời cô cũng không thể vượt qua chướng ngại vật trong lòng mình.

Thành thật mà nói, người đàn ông đứng trước mặt cô không làm bất cứ điều gì tổn thương cô, ngoại trừ vài lời nói ba hoa anh nói với cô khi cô vừa tỉnh dậy.

Ngược lại, cô nợ anh rất nhiều, ngay cả mạng sống này cũng là do anh cứu.

Sức lao động ở niên đại này rất quan trọng, cô vai không thể gánh, tay không thể nhấc, một con ma ốm còn có khả năng sau này sẽ không có con được, cô làm sao không biết xấu hổ mà liên luỵ anh!

Khi nhìn gần, Trương Viễn trông rất đẹp trai, anh có một đôi mắt sâu, chiếc mũi thẳng và khuôn mặt tuấn tú.

Với dáng người cao hơn 1m8, vai rộng eo hẹp, ngay cả bộ quần áo tự may trên người hơi sờn cũng cũng không ảnh hưởng chút nào đến vẻ đẹp trai của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Mang Theo Mãn Cấp Vật Tư Xuyên Về Quá Khứ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook