Tôi Mang Theo Mãn Cấp Vật Tư Xuyên Về Quá Khứ

Chương 11: Dàn Xếp (5)

An Tiểu Quy

22/06/2023

Ở trong phòng không có việc gì làm, Hứa Khả Nhân ra khỏi phòng, xuống bếp nhóm lửa cho Trương Viễn.

“Anh giúp tôi hỏi chú Đổng, thân thể này của tôi ngày mai có đi thị trấn được không.” Hứa Khả Nhân muốn đi thị trấn xem, đem trong nhà phiếu dùng hết, đi một vòng tìm hiểu Cung Tiêu Xã ở niên đại này như thế nào.

“Em cẩn thận một chút sẽ không sao, nếu em muốn đi, ngày mai anh cùng đội trưởng mượn xe bò, vừa lúc đi bệnh viện kiểm tra toàn diện luôn." Để con bò đi từ từ, để hai miếng chăn lên nằm, hẳn sẽ giống như ngủ trên giường không sai biệt.

“Không phải chú Đổng đã khám rồi sao còn phải đi bệnh viện nữa?” Sau khi uống thuốc xong, cô thật sự cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

“Lập tức liền đến mùa vụ, anh đưa em đi bệnh viện để lấy giấy chứng nhận." Ở đây khi đến ngày mùa, trong nhà bất cứ ai có khả năng vận động, trừ người già trên 60 tuổi và trẻ em dưới 13 tuổi, đều phải ra đồng làm việc.

Nếu không đi sẽ bị gọi là người chỉ biết tận hưởng, Trương Viễn tuy rằng không sợ phiền phức, nhưng nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện, vẫn là đến bệnh viện lấy giấy chứng nhận mới có thể ngăn cản một số người nói nhảm.

Hứa Khả Nhân cũng nhớ rằng trước khi giao khoán sản xuất cho các hộ gia đình, người dân vẫn phải làm việc để kiếm công điểm.

“Được, những chuyện này anh an bài đi.” Mặc dù Hứa Khả Nhân kế thừa ký ức của nguyên chủ, nhưng có một số chuyện cô vẫn không hiểu, nếu đã đồng ý ở bên Trương Viễn, cô nên học cách dựa dẫm vào người đàn ông này.

Trương Viễn rất vui vì Hứa Khả Nhân đã dần hòa nhập với nơi này, mặc dù cô vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng anh, nhưng đây cũng là một khởi đầu tốt không phải sao!

Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Trương Viễn đến gặp đội trưởng, xin cho hai người lá thư giới thiệu và chuyển hộ khẩu.

Trương Viễn chuẩn bị sẽ chuyển hộ khẩu của Hứa Khả Nhân đến nhà của anh, thuận tiện làm giấy hôn thú của anh và Hứa Khả Nhân luôn.

Dù ở nông thôn, chỉ cần hai bên nam nữ mở tiệc là vợ thành chồng.

Điều tương tự cũng xảy ra với trường hợp đặc biệt của anh và Hứa Khả Nhân. Nhưng không có giấy tờ chứng minh anh cảm thấy không an toàn chút nào.



Hứa Khả Nhân không biết rằng Trương Viễn đã suy nghĩ rất nhiều trong đầu.

Ngày hôm sau ăn sáng xong, cô đã vui vẻ chuẩn bị ra ngoài, nhưng khi nhìn thấy chiếc xe bò do Trương Viễn sắp xếp ở cửa, hai chân cô như đeo chì, nhấc không nổi.

Trên chiếc xe bò, có một tấm chăn bông hoa đã được trải sẵn không biết từ lúc nào, Hứa Khả Nhân nhận ra sáng nay khi cô ngủ dậy vẫn còn đắp tấm chăn đó, tuy đã sờn cũ nhưng đó là chiếc giường duy nhất trong nhà.

“Hiện tại sức khỏe của tôi khá tốt, đi lại thuận lợi, cái chăn này không cần!” Hứa Khả Nhân còn muốn giãy giụa cuối cùng, cô thật sự không muốn như vậy ngồi trên xe bò đi thị trấn .

Cô có thể hình dung ra cảnh mình bị chỉ trỏ suốt dọc đường như thể họ đang xem một cái gì hiếm lạ.

“Sức khỏe tốt hơn cũng không được, đi xe bò lên đến huyện cũng phải mất hai tiếng, xa như vậy, thân thể của em chịu không nổi."

Trương Viễn làm như không thấy ánh mắt đáng thương của Hứa Khả Nhân và từ chối ngay lập tức.

Nói giỡn, anh có thể đồng ý tất cả mọi chuyện, nhưng tiền đề là đặt thân thể cô lên hàng đầu.

Hứa Khả Nhân cuối cùng đành phải cắn răng chịu đựng lên xe bò, Trương Viễn thấy cô ngoan ngoãn lên xe, anh liền nhảy nhẹ lên xe ngồi xuống đầu xe, anh kéo dây thừng trên con bò, con bò già chậm rãi bước đi về phía trước.

Ban đầu bọn họ định đến thị trấn để gặp bác sĩ và mua đồ, nhưng cuối cùng Trương Viễn nghĩ vẫn là đi bệnh viện trong huyện càng thêm tốt hơn một chút, Cung Tiêu Xã trong huyện cũng bán đầy đủ đồ vật hơn.

Mấu chốt nhất là trong huyện có văn phòng đăng ký kết hôn, đây là nguyên nhân quan trọng nhất khiến anh thay đổi quyết định.

Chiếc xe bò chầm chậm chạy trên con đường đất đầy ổ gà, lắc lư khiến Hứa Khả Nhân không thể ngồi yên.



“Vợ ơi, đường đi lên huyện còn xa lắm, em có thể nằm trên xe bò ngủ một giấc, sẽ dễ chịu hơn."

Trương Viễn đã rất lo lắng khi nhìn thấy cơ thể gầy gò của Hứa Khả Nhân dường như chống đỡ không được.

Hứa Khả Nhân cũng cảm thấy ngồi không yên, trên đường cũng không có người, liền nghe theo lời nói của Trương Viễn, nằm xuống nghỉ ngơi.

Chưa kể, ngủ trên chiếc xe bò phủ thật dày chăn bông nằm thật thoải mái.

Khi xe bò lắc lư từ bên này sang bên kia, Hứa Khả Nhân nằm trong chiếc chăn ấm áp và ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Thấy vậy, Trương Viễn kéo dây cương để xe chạy vững vàng hơn.

Khi lên đến huyện Hứa Khả Nhân vẫn còn ngủ, Trương Viễn phải đánh thức cô dậy, xe bò đã dừng ở trước cửa bệnh viện huyện.

Thấy Hứa Khả Nhân còn đang ngơ ngác, Trương Viễn trực tiếp bế cô xuống xe.

Cơ thể đột nhiên bay lên không trung, Hứa Khả Nhân kêu lên, người cũng hoàn toàn tỉnh táo.

“Em ngồi ở chỗ này một lát, anh đi đem xe bò đi gửi."

Nói xong đem Hứa Khả Nhân đặt lên tảng đá lớn ở bên cạnh bệnh viện để nghỉ ngơi, Trương Viễn lái xe bò đi.

Bởi vì là bệnh viện huyện, người ra vào bệnh viện rất nhiều, cho nên ở cửa có dựng một cái lều đơn sơ để chứa xe bò, xe la, xe đạp các loại.

Có một ông già chuyên xem xe, hai xu một lần, ông ta có thể xem xe một ngày.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Mang Theo Mãn Cấp Vật Tư Xuyên Về Quá Khứ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook