Chương 90: Giờ tớ đang rất hưng phấn đó
Tê Kiến
06/04/2020
Quyện gia vẫn là Quyện gia của chúng ta.
Lời tâm tình y hệt lời thoại của tổng tài bá đạo yêu tôi thế này mà qua
miệng cậu cứ như là uy hiếp lấy mạng. Đặc biệt là đôi mắt đen thâm trầm
đang nhìn chăm chú này, lúc nói chuyện còn cố tình đè thấp giọng, cảm
giác tồn tại và áp bức đều mãnh liệt, phong độ của bá chủ trường học năm đó không hề suy giảm.
Nhưng Lâm Ngữ Kinh vẫn mặc kệ, bây giờ cô tức đến mức không nhịn được nữa. Cô chưa rửa tay lại không thể đụng vào, chỉ có thể đưa tay vỗ vỗ bên tai, mặt không cảm xúc nhìn cậu: “Chia tay, Thẩm Quyện, lập tức chia tay.”
Thẩm Quyện không chút lay động, lấy thuốc mỡ erythromycin* từ ngăn kéo bên cạnh, dùng tăm bông y tế quét một chút bôi lên vành tai cô và cây đinh bạc nhỏ, sau đó tỉ mỉ chà xoa một lần, mới buông mắt: “Cậu muốn tớ bấm bên trái hay bên phải?”
(*) thuốc kháng khuẩn, ngăn viêm vết thương
Lâm Ngữ Kinh lấy lại tinh thần.
Cô tưởng tượng ra cảnh Thẩm Quyện bấm lỗ tai, dáng vẻ mang khuyên tai, nhịn không được nhìn cậu chằm chằm, liếm môi dưới.
Thẩm Quyện nhìn vẻ mặt của cô, hơi nhướng nhướng mày.
“Tớ đang nghĩ,” Lâm Ngữ Kinh chậm chạp nói, “Cậu mà bấm thêm một cái khuyên tai ——”
Thì càng khiêu gợi hơn rồi.
Lâm Ngữ Kinh ngậm miệng kịp thời, không thốt ra vế sau. Nhưng bất luận thế nào, cô vẫn rất hứng thú. Cô nhảy xuống giường, đi đến bồn rửa tay bên cạnh cẩn thận rửa sạch tay, lúc quay lại Thẩm Quyện đã khử trùng xong súng bắn khuyên rồi đưa cho cô.
Lâm Ngữ Kinh nhận lấy, nhìn cậu ngồi trên giường, hai mắt đều tỏa sáng.
Cô tự nhận bình thường sức chiến đấu của mình đã rất mạnh, nhưng ở với tên Thẩm Quyện này, cô đánh không lại cậu. Khác biệt giới tính tạo ra sự bất bình đẳng rất lớn về sức mạnh, khiến cô ngay cả tiết mục làm chuyện xấu mỗi tối cũng bị cậu đè ra bắt nạt đến nói cũng không nói được.
Lâm Ngữ Kinh khó chịu lâu lắm rồi.
Đây là lần đầu tiên có thể đặt cậu dưới tay cô, mặc cho cô điều khiển.
“Thẩm Quyện.” Cô gọi cậu một tiếng.
Thẩm Quyện đáp lời: “Hả?”
“Giờ tớ đang rất hưng phấn đó.” Lâm Ngữ Kinh nói.
Thẩm Quyện: “…”
Lâm Ngữ Kinh tiếp tục nói: “Hiện tại cái gì tớ cũng muốn làm.”
“…”
Thẩm Quyện trực tiếp cười thành tiếng.
Cậu một tay chống mặt giường, ngửa người ra sau lười biếng nhìn cô, ý tứ sâu xa mà cười đến cực kỳ vô lại: “Nào đến đây, làm đi.”
Lâm Ngữ Kinh không để ý tới cậu. Bên tai cô bấm rất nhiều lỗ, cũng đã rất nhiều lần thấy cách dùng thứ đồ chơi này, nhưng đến lúc thực hành vẫn ngượng tay. Loay hoay nghiên cứu một hồi, cũng học theo cậu bóp một ít thuốc mỡ erythromycin lên đầu ngón tay, sau đó xoa xoa lỗ tai cậu: “Bên trái đi, hình như có câu, đàn ông mà xỏ bên phải thì chính là gay đấy.”
“…”
Thẩm Quyện liếc cô một cái:” Mấy cái lời tào lao đó cậu nghe từ chỗ nào vậy?”
“Lần đầu tiên tớ đi bấm khuyên tai, có chị gái nọ nói cho tớ biết đó.” Lâm Ngữ Kinh thong thả nhéo nhéo vành tai cậu, kề sát vào tai cậu, “Nói, yêu tớ không.”
Đầu Thẩm Quyện khẽ nghiêng sang: “Yêu.”
Ngay khi cậu dứt lời, súng bấm khuyên trong tay Lâm Ngữ Kinh cũng đồng thời xuyên qua tai cậu, cảm giác kia có chút không thể nói thành lời, phảng phất từ đầu ngón tay cũng có thể cảm nhận được loại cảm giác cây đinh bạc đâm thủng da thịt này.
“Không chảy máu, có phải do kỹ thuật của tớ tốt hơn cậu không nhở?”, Lâm Ngữ Kinh thả súng bắn khuyên trong tay xuống, nghiêng người qua nhìn cậu, “Đau không?”
“Không có cảm giác gì.” Thẩm Quyện đáp.
Lâm Ngữ Kinh gật gật đầu, đầu ngón tay nhẹ nhàng chọt chọt vệt đỏ lan rộng trên tai cậu, cúi thấp người nhìn đôi mắt đen thăm thẳm của cậu, nhẹ giọng nói: “Thẩm Tiểu Quyện, câu trả lời của cậu bị cây đinh của tớ ghim lại rồi đấy nhá.”
“Cậu cũng phải nhớ kỹ.”
*
Bấm khuyên tai không mất nhiều thời gian, bọn họ rề rà một lúc rồi đi ra. Lúc ra ngoài vị em gái nọ vẫn giữ nguyên tư thế cũ ngồi trên sô pha chơi điện thoại, nghe tiếng động ngẩng đầu lên, tầm mắt dừng trên tai hai người, chậc chậc hai tiếng: “Một bên đủ không? Hay tôi xâu thêm một đôi ở chỗ khác cho hai người?”
Lâm Ngữ Kinh cảm thấy rất hứng thú: “Chỗ khác?”
Đôi mắt to vẽ màu khói của “cool muội” giương lên: “Đúng thế, miễn phí, chị thích chỗ nào?”
Thẩm Quyện cảnh cáo mà liếc cô nàng một cái: “Trần Tưởng.”
Chị gái nhỏ liền ngậm miệng, đứng dậy đưa hai người họ xuống lầu.
Tháng mười một cuối thu, trời tối sớm, nhiệt độ thấp hơn ban ngày mấy độ. Thẩm Quyện đi lấy xe, Lâm Ngữ Kinh chờ ở cửa.
Trong lúc chờ đợi tán gẫu với chị gái nhỏ này mấy câu, thì ra cửa hàng này không chỉ đơn giản là tiệm xăm. Cô gái này tên là Trần Tưởng, là thợ xỏ khuyên, tính cách và nghề nghiệp của cô nàng đều rất cá tính.
Hai người vừa chờ vừa trò chuyện. Trần Tưởng móc ra một hộp thuốc lá từ cái túi thoạt trông như một miếng vải bố gắn trên quần đen, hộp đen chữ trắng, nhãn hiệu Nga.
Trần Tưởng rất tự nhiên gõ ra một cây, đưa sang.
Lâm Ngữ Kinh cũng rất tự nhiên cầm lên ngậm, chờ cô ấy lấy thêm cái bật lửa từ trong túi châm cho cô, mới ậm ờ nói cảm ơn.
Trần Tưởng hơi ngạc nhiên nhìn cô, vốn không cảm thấy cô sẽ nhận, chỉ định thử một chút, dù sao cũng là người có thể tóm được Thẩm Quyện.
Một cô gái rất xinh đẹp, thoạt nhìn không giống.
Không ngờ đến phản ứng tự nhiên và động tác trôi chảy này. Môi đỏ thắm, ngón tay nhỏ trắng trẻo cầm thuốc, mắt nheo nheo, trong nháy mắt khí chất thay đổi từ thần Vệ Nữ trở thành Tô Đát Kỷ*.
(*) Là một nhân vật nổi tiếng trong huyền sử Trung Quốc thời nhà Thương. Bà được biết đến là Vương hậu của Đế Tân, vị quân chủ cuối cùng của nhà Thương trong lịch sử Trung Quốc. Đát Kỷ là yêu nữ xinh đẹp nổi tiếng nhất trong “tứ đại yêu cơ”, được nhiều người ca tụng vì sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành và sự độc ác man rợ.
Trần Tưởng cười: “Tôi rất thích chị.”
Lâm Ngữ Kinh cười đến cong cong mắt: “Chị cũng thích em.”
“Haiz,” Trần Tưởng cũng rút điếu thuốc, châm lửa, sáp lại gần cô, “Tôi cảm thấy nếu chị còn chưa thích Thẩm Quyện nhiều lắm thì mau chia tay với anh ấy đi, tôi giới thiệu anh tôi cho chị, chị tới làm chị dâu tôi, chị thích kiểu gì?”
Lâm Ngữ Kinh hệt như đang nghiêm túc suy nghĩ: “Ngầu.”
Trần Tưởng giơ ngón cái lên: “Anh trai tôi siêu ngầu, đời này tôi chưa từng gặp ai ngầu hơn ảnh đâu, ngay cả con mèo nhà anh ấy cũng là bảnh nhất trong tiểu khu đấy.”
Thẩm Quyện vừa quay ra liền nhìn thấy hai vị cô nương đang ngồi xổm ở cửa nuốt mây nhả khói. Cậu xuống xe, thời điểm đẩy cửa đi vào, còn nghe một vị nói xấu cậu với vị còn lại: “Chị mau suy nghĩ lại đi, ông Thẩm Quyện này thật sự không được đâu.”
“…”
Thẩm Quyện đứng dựa vào cửa, rũ mắt từ trên cao nhìn xuống, ngữ khí không chút dao động, bình tĩnh buông một câu trần thuật: “Ông Thẩm Quyện này sao lại không được.”
“…”
Trần Tưởng im bặt, hai người cùng nhau ngẩng đầu lên.
Lâm Ngữ Kinh “A” một tiếng, nhìn cậu, thoạt trông cũng không nhìn ra biểu cảm: “Đi chưa?”
“Đi thôi.” Thẩm Quyện nói xong liền đi ra ngoài.
Lâm Ngữ Kinh đứng dậy chào Trần Tưởng, đi theo sau ra cửa. Mới vừa bước ra khỏi cửa, Thẩm Quyện đã trực tiếp rút điếu thuốc trong tay cô, thở dài: “Cậu toàn thích chọn mấy việc to gan mà triển nhỉ?”
Lâm Ngữ Kinh chớp chớp mắt.
Hồi cô chưa tới thành phố A tuy là ít nhiều cũng có hút một chút, nhưng không hứng thú lắm với mấy thứ này, cơ bản cũng không đụng vào nhiều, lúc hút nhiều nhất vẫn là ở Hoài Thành.
Cô mặc cho Thẩm Quyện rút điếu thuốc trong tay mình rồi ném vào thùng rác bên cạnh. Hai người lên xe, phi một mạch về gần đến nhà, đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi nhỏ, Thẩm Quyện bỗng nhiên dừng xe, đi xuống chưa được mấy phút đã về.
Trong tay mang theo thứ gì đó. Bên ngoài trời tối đen, Lâm Ngữ Kinh híp mắt, phân biệt một lúc lâu mới nhận ra là cái gì.
Một thùng kẹo que.
Đầy ắp một cái thùng lớn, cái nắp đậy màu đỏ trong suốt, bên trong toàn là các loại kẹo que trái cây đủ màu đủ vị.
Thẩm Quyện lên xe, quăng thùng kẹo vào lòng cô, thắt dây an toàn.
Lâm Ngữ Kinh ôm thùng kẹo, nhấc lên xoay qua xoay lại nhìn một lúc, lại nghiêng đầu nhìn cậu, có hơi lơ ngơ: “Cậu mua nhiều kẹo vậy làm gì?”
“Cai thuốc.” Tay Thẩm Quyện để trên tay lái, mắt nhìn phía trước, khóe môi cậu hơi hạ xuống, không nhìn ra cảm xúc gì, “Tớ với cậu cai.”
Lâm Ngữ Kinh vẫn chưa kịp phản ứng: “Cậu muốn cai thuốc á?”
“Ừ.” Thẩm Quyện giơ tay, xoa nhẹ đầu cô, “Không thể để cô gái nhỏ nhà tớ bị cái xấu ảnh hưởng.”
Sau khi nghe Ngôn Hành nói những lời đó với cậu, về cơ bản thì cậu đã có thể đoán được Lâm Ngữ Kinh có thói quen chơi những thứ này như thế nào.
Lòng Thẩm Quyện không thể nào dễ chịu nổi.
Từ khi biết cô trải qua một năm rưỡi này thế nào thì mỗi lần Lâm Ngữ Kinh để lộ một vấn đề lạ lẫm nào đó, lồng ngực cậu lại cứ như có một cây kim đâm vào.
Điều cậu để ý không phải là cô hút thuốc, mà là tại sao cô lại quen hút thuốc.
*
Bản thân Lâm Ngữ Kinh không nghiện. Hoặc nói là thực ra cô đã bỏ trước đó, chỉ là thỉnh thoảng cũng sẽ hút mấy điếu như vầy, nhưng mà Thẩm Quyện thì khác, cậu có nghiện.
Tên này từ trước đến giờ chưa từng nghĩ đến chuyện cai thuốc này.
Lúc ông chủ Thẩm mang theo một đống kẹo que về phòng ngủ, Tôn Minh Xuyên cũng kinh ngạc tới ngây người, theo sau mông cậu đi đến trước bàn, vớ lấy một cây để dưới ánh mặt trời ngắm nghía nửa ngày, xác nhận đúng là kẹo hàng thật giá thật, mới quay đầu: “Chả hiểu sao tớ cứ cảm thấy cậu gần đây hình như ngọt lên không ít, bỏ thuốc à?”
Thẩm Quyện còn chưa kịp nói chuyện, Tôn Minh Xuyên lại “Mẹ kiếp” một tiếng.
Một tiếng này còn kinh hãi hơn tiếng mới vừa rồi, Thẩm Quyện quay đầu.
Tôn Minh Xuyên chỉ vào lỗ tai cậu, đưa đầu lại gần: “Đây thật sự là cậu à? Cậu xỏ khuyên á?”
Vẻ mặt cậu ta như thể nhìn thấy quỷ, tròng mắt cũng sắp rơi ra ngoài. Thẩm Quyện có chút buồn cười nhìn cậu ta: “Tôi không thể xỏ sao?”
“Không phải ý này.” Tôn Minh Xuyên ngẫm nghĩ tìm từ một chút, “Ông chủ Thẩm à, đều là người có bạn gái rồi, để cho anh em con đường sống đi mà. Cậu xỏ xong cái khuyên này, còn khiêu gợi hơn trước đến 800 cấp đấy.”
“…”
Thẩm Quyện khựng lại, bình tĩnh nhìn cậu ta nói: “Giờ tính khí của tôi tốt hơn nhiều rồi đấy, nếu hồi trung học cậu quen biết tôi, đoán chừng đã thành người thực vật rồi.”
Tôn Minh Xuyên cười vui vẻ: “Nhưng mà phải nói một câu, thứ đồ chơi này thật đúng là phải xem giá trị nhan sắc. Tớ đoán thể nào ngày mai, cậu chỉ cần đi một đường từ phòng ngủ đến phòng học, số chị gái nhỏ đến bắt chuyện chắc chắn sẽ tăng gấp đôi đó.”
“Được rồi, ngậm miệng đi.” Thẩm Quyện lười phản ứng, thuận tay bốc cây kẹo que ném cho cậu ta, mình cũng lấy một cây, xé vỏ bọc, nhét vào miệng ngậm, lại rút cuốn sách chuyên ngành, ánh mắt nhanh chóng đảo qua từng hàng, tiến vào trạng thái.
Toàn bộ thời gian cuối tuần này của cậu đều dành cho Lâm Ngữ Kinh, khoảng thời gian vui vẻ dường như luôn ngắn ngủi.
Ngắn ngủi đến mức không kịp cho cậu xem quyển sách, chủ nhật cũng không đi huấn luyện, ôm bạn gái ở nhà dính nhau một ngày, nhận được mấy chục cuộc điện thoại oanh tạc của Dung Hoài.
Từng hàng chữ lướt qua đầu Thẩm Quyện, bỗng nhiên hiểu được Thương Trụ Vương và Chu U Vương, rõ được cái gì gọi là từ đây quân vương không tảo triều.
Còn tảo triều con khỉ ấy.
Chỉ cần nhìn cô thì cái gì cũng không muốn làm rồi.
*
Mùa thu năm nay ngắn hơn bình thường. Qua một trận mưa, nhiệt độ không khí mau chóng hạ xuống, mùa đông giẫm lên cái đuôi tháng 11 đuổi theo.
Kỳ thi cuối kỳ tới gần, tất cả mọi người đều bận bịu không thôi. Thời gian của Thẩm Quyện eo hẹp đến mức gần như không gặp người khác, Lâm Ngữ Kinh dứt khoát chuyển nơi ôn tập từ thư viện sang phòng huấn luyện của cậu.
Phòng huấn luyện của tòa nhà xạ kích không yên tĩnh lắm, bên tai toàn là tiếng súng bang bang cùng tiếng nói chuyện, cũng may Lâm Ngữ Kinh cô không kén chọn hoàn cảnh. Một khi cô đã quyết tâm đọc sách ôn bài thì mọi âm thanh sẽ từng chút từng chút biến xa, quen rồi thì cái gì cũng không nghe thấy.
Khả năng tập trung này về cơ bản là kỹ năng cần thiết của học bá, huống chi thái độ học tập của Lâm Ngữ Kinh vô cùng kiên định.
Cô là người thi vào được hạng nhất cả lớp, nhỡ đâu thi cuối kỳ bị đánh bại thì sao?
Hơn nữa cũng không đơn giản chỉ có mỗi nguyên nhân này.
Cô cãi nhau với Lâm Chỉ không ít lần, cuối cùng còn phải kéo lão gia tử Lâm gia ra mặt, vất vả lắm mới có thể quay về thành phố A học đại học. Lúc ấy cô cũng đã hứa hẹn, thành tích phải đứng đầu lớp.
Chẳng may cô không làm được, Lâm Chỉ sẽ nói gì đó, có khi còn bảo cô bị Thẩm Quyện ảnh hưởng mà đưa đi.
Lâm Ngữ Kinh không chịu được điều này.
Cô đốt đèn miệt mài ôn tập gần nửa tháng, mãi đến khi thi cuối kỳ xong, rốt cuộc mới được thở phào nhẹ nhõm. Cảm giác này dường như có thể sánh ngang với lúc thi đại học.
Thi xong môn cuối cùng, Lâm Ngữ Kinh rút điện thoại ra, xuống lầu ra khỏi trường thi, chuẩn bị gọi cho Thẩm Quyện. Không ngờ lúc ra khỏi khu dạy học, vừa ngẩng đầu đã thấy cậu đứng dưới tàng cây.
Đây là mùa đông đầu tiên Lâm Ngữ Kinh trải qua ở thành phố A, khác với Đế Đô, ở đây không có tuyết, trong làn gió ẩm mang theo khí lạnh. Thẩm Quyện mặc chiếc áo khoác dài màu xám đậm, cụp mắt, lười nhác đứng tựa dưới tán cây, hệt như một ngọn lửa ấm áp.
Lâm Ngữ Kinh cong khóe môi, đi về phía cậu.
Thẩm Quyện hình như cảm giác được gì, ngẩng đầu lên, nhìn cô đi tới.
Lâm Ngữ Kinh chạy đến trước mặt cậu, đứng lại, vừa định mở miệng thì di động trong tay reo lên, tiếng điện thoại rung ong ong truyền tới.
Cô cụp mắt, nhìn thoáng qua tên người gọi, biểu cảm đơ ra một chút, không nhận.
Thẩm Quyện nhận ra sự khác thường của cô, buông mắt, cũng liếc nhìn tên người gọi.
Lâm Chỉ.
Trong điện thoại có rất ít số phụ nữ, số điện thoại của mẹ chắc chắn sẽ được lưu với một cái tên đầy đủ.
Một cái tên, đủ để chứng minh rất nhiều vấn đề.
Di động không ngừng reo, hai người ai cũng không lên tiếng, cuối cùng vẫn là Thẩm Quyện mở miệng trước: “Nhận chứ?”
Lâm Ngữ Kinh nhìn cậu, có chút do dự, cô không muốn nhận cuộc gọi này trước mắt Thẩm Quyện, nhưng tránh cậu lại có vẻ quá là cố ý.
Thẩm Quyện thở dài: “Cậu muốn nói chuyện với bà ấy không?”
Lâm Ngữ Kinh há miệng, không biết nên nói thế nào.
“Cậu không muốn thì đừng nói, tớ nói hộ cậu.” Thẩm Quyện cụp mắt nhìn cô, nhàn nhạt nói, “Lâm Ngữ Kinh, về sau chuyện cậu không muốn làm, người cậu không muốn gặp, không muốn nói chuyện thì cứ không làm, không gặp, không nói. Cậu không cần giấu, cũng không cần nhịn.”
“Giao mọi thứ cho tớ, tớ làm thay cậu.”
Nhưng Lâm Ngữ Kinh vẫn mặc kệ, bây giờ cô tức đến mức không nhịn được nữa. Cô chưa rửa tay lại không thể đụng vào, chỉ có thể đưa tay vỗ vỗ bên tai, mặt không cảm xúc nhìn cậu: “Chia tay, Thẩm Quyện, lập tức chia tay.”
Thẩm Quyện không chút lay động, lấy thuốc mỡ erythromycin* từ ngăn kéo bên cạnh, dùng tăm bông y tế quét một chút bôi lên vành tai cô và cây đinh bạc nhỏ, sau đó tỉ mỉ chà xoa một lần, mới buông mắt: “Cậu muốn tớ bấm bên trái hay bên phải?”
(*) thuốc kháng khuẩn, ngăn viêm vết thương
Lâm Ngữ Kinh lấy lại tinh thần.
Cô tưởng tượng ra cảnh Thẩm Quyện bấm lỗ tai, dáng vẻ mang khuyên tai, nhịn không được nhìn cậu chằm chằm, liếm môi dưới.
Thẩm Quyện nhìn vẻ mặt của cô, hơi nhướng nhướng mày.
“Tớ đang nghĩ,” Lâm Ngữ Kinh chậm chạp nói, “Cậu mà bấm thêm một cái khuyên tai ——”
Thì càng khiêu gợi hơn rồi.
Lâm Ngữ Kinh ngậm miệng kịp thời, không thốt ra vế sau. Nhưng bất luận thế nào, cô vẫn rất hứng thú. Cô nhảy xuống giường, đi đến bồn rửa tay bên cạnh cẩn thận rửa sạch tay, lúc quay lại Thẩm Quyện đã khử trùng xong súng bắn khuyên rồi đưa cho cô.
Lâm Ngữ Kinh nhận lấy, nhìn cậu ngồi trên giường, hai mắt đều tỏa sáng.
Cô tự nhận bình thường sức chiến đấu của mình đã rất mạnh, nhưng ở với tên Thẩm Quyện này, cô đánh không lại cậu. Khác biệt giới tính tạo ra sự bất bình đẳng rất lớn về sức mạnh, khiến cô ngay cả tiết mục làm chuyện xấu mỗi tối cũng bị cậu đè ra bắt nạt đến nói cũng không nói được.
Lâm Ngữ Kinh khó chịu lâu lắm rồi.
Đây là lần đầu tiên có thể đặt cậu dưới tay cô, mặc cho cô điều khiển.
“Thẩm Quyện.” Cô gọi cậu một tiếng.
Thẩm Quyện đáp lời: “Hả?”
“Giờ tớ đang rất hưng phấn đó.” Lâm Ngữ Kinh nói.
Thẩm Quyện: “…”
Lâm Ngữ Kinh tiếp tục nói: “Hiện tại cái gì tớ cũng muốn làm.”
“…”
Thẩm Quyện trực tiếp cười thành tiếng.
Cậu một tay chống mặt giường, ngửa người ra sau lười biếng nhìn cô, ý tứ sâu xa mà cười đến cực kỳ vô lại: “Nào đến đây, làm đi.”
Lâm Ngữ Kinh không để ý tới cậu. Bên tai cô bấm rất nhiều lỗ, cũng đã rất nhiều lần thấy cách dùng thứ đồ chơi này, nhưng đến lúc thực hành vẫn ngượng tay. Loay hoay nghiên cứu một hồi, cũng học theo cậu bóp một ít thuốc mỡ erythromycin lên đầu ngón tay, sau đó xoa xoa lỗ tai cậu: “Bên trái đi, hình như có câu, đàn ông mà xỏ bên phải thì chính là gay đấy.”
“…”
Thẩm Quyện liếc cô một cái:” Mấy cái lời tào lao đó cậu nghe từ chỗ nào vậy?”
“Lần đầu tiên tớ đi bấm khuyên tai, có chị gái nọ nói cho tớ biết đó.” Lâm Ngữ Kinh thong thả nhéo nhéo vành tai cậu, kề sát vào tai cậu, “Nói, yêu tớ không.”
Đầu Thẩm Quyện khẽ nghiêng sang: “Yêu.”
Ngay khi cậu dứt lời, súng bấm khuyên trong tay Lâm Ngữ Kinh cũng đồng thời xuyên qua tai cậu, cảm giác kia có chút không thể nói thành lời, phảng phất từ đầu ngón tay cũng có thể cảm nhận được loại cảm giác cây đinh bạc đâm thủng da thịt này.
“Không chảy máu, có phải do kỹ thuật của tớ tốt hơn cậu không nhở?”, Lâm Ngữ Kinh thả súng bắn khuyên trong tay xuống, nghiêng người qua nhìn cậu, “Đau không?”
“Không có cảm giác gì.” Thẩm Quyện đáp.
Lâm Ngữ Kinh gật gật đầu, đầu ngón tay nhẹ nhàng chọt chọt vệt đỏ lan rộng trên tai cậu, cúi thấp người nhìn đôi mắt đen thăm thẳm của cậu, nhẹ giọng nói: “Thẩm Tiểu Quyện, câu trả lời của cậu bị cây đinh của tớ ghim lại rồi đấy nhá.”
“Cậu cũng phải nhớ kỹ.”
*
Bấm khuyên tai không mất nhiều thời gian, bọn họ rề rà một lúc rồi đi ra. Lúc ra ngoài vị em gái nọ vẫn giữ nguyên tư thế cũ ngồi trên sô pha chơi điện thoại, nghe tiếng động ngẩng đầu lên, tầm mắt dừng trên tai hai người, chậc chậc hai tiếng: “Một bên đủ không? Hay tôi xâu thêm một đôi ở chỗ khác cho hai người?”
Lâm Ngữ Kinh cảm thấy rất hứng thú: “Chỗ khác?”
Đôi mắt to vẽ màu khói của “cool muội” giương lên: “Đúng thế, miễn phí, chị thích chỗ nào?”
Thẩm Quyện cảnh cáo mà liếc cô nàng một cái: “Trần Tưởng.”
Chị gái nhỏ liền ngậm miệng, đứng dậy đưa hai người họ xuống lầu.
Tháng mười một cuối thu, trời tối sớm, nhiệt độ thấp hơn ban ngày mấy độ. Thẩm Quyện đi lấy xe, Lâm Ngữ Kinh chờ ở cửa.
Trong lúc chờ đợi tán gẫu với chị gái nhỏ này mấy câu, thì ra cửa hàng này không chỉ đơn giản là tiệm xăm. Cô gái này tên là Trần Tưởng, là thợ xỏ khuyên, tính cách và nghề nghiệp của cô nàng đều rất cá tính.
Hai người vừa chờ vừa trò chuyện. Trần Tưởng móc ra một hộp thuốc lá từ cái túi thoạt trông như một miếng vải bố gắn trên quần đen, hộp đen chữ trắng, nhãn hiệu Nga.
Trần Tưởng rất tự nhiên gõ ra một cây, đưa sang.
Lâm Ngữ Kinh cũng rất tự nhiên cầm lên ngậm, chờ cô ấy lấy thêm cái bật lửa từ trong túi châm cho cô, mới ậm ờ nói cảm ơn.
Trần Tưởng hơi ngạc nhiên nhìn cô, vốn không cảm thấy cô sẽ nhận, chỉ định thử một chút, dù sao cũng là người có thể tóm được Thẩm Quyện.
Một cô gái rất xinh đẹp, thoạt nhìn không giống.
Không ngờ đến phản ứng tự nhiên và động tác trôi chảy này. Môi đỏ thắm, ngón tay nhỏ trắng trẻo cầm thuốc, mắt nheo nheo, trong nháy mắt khí chất thay đổi từ thần Vệ Nữ trở thành Tô Đát Kỷ*.
(*) Là một nhân vật nổi tiếng trong huyền sử Trung Quốc thời nhà Thương. Bà được biết đến là Vương hậu của Đế Tân, vị quân chủ cuối cùng của nhà Thương trong lịch sử Trung Quốc. Đát Kỷ là yêu nữ xinh đẹp nổi tiếng nhất trong “tứ đại yêu cơ”, được nhiều người ca tụng vì sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành và sự độc ác man rợ.
Trần Tưởng cười: “Tôi rất thích chị.”
Lâm Ngữ Kinh cười đến cong cong mắt: “Chị cũng thích em.”
“Haiz,” Trần Tưởng cũng rút điếu thuốc, châm lửa, sáp lại gần cô, “Tôi cảm thấy nếu chị còn chưa thích Thẩm Quyện nhiều lắm thì mau chia tay với anh ấy đi, tôi giới thiệu anh tôi cho chị, chị tới làm chị dâu tôi, chị thích kiểu gì?”
Lâm Ngữ Kinh hệt như đang nghiêm túc suy nghĩ: “Ngầu.”
Trần Tưởng giơ ngón cái lên: “Anh trai tôi siêu ngầu, đời này tôi chưa từng gặp ai ngầu hơn ảnh đâu, ngay cả con mèo nhà anh ấy cũng là bảnh nhất trong tiểu khu đấy.”
Thẩm Quyện vừa quay ra liền nhìn thấy hai vị cô nương đang ngồi xổm ở cửa nuốt mây nhả khói. Cậu xuống xe, thời điểm đẩy cửa đi vào, còn nghe một vị nói xấu cậu với vị còn lại: “Chị mau suy nghĩ lại đi, ông Thẩm Quyện này thật sự không được đâu.”
“…”
Thẩm Quyện đứng dựa vào cửa, rũ mắt từ trên cao nhìn xuống, ngữ khí không chút dao động, bình tĩnh buông một câu trần thuật: “Ông Thẩm Quyện này sao lại không được.”
“…”
Trần Tưởng im bặt, hai người cùng nhau ngẩng đầu lên.
Lâm Ngữ Kinh “A” một tiếng, nhìn cậu, thoạt trông cũng không nhìn ra biểu cảm: “Đi chưa?”
“Đi thôi.” Thẩm Quyện nói xong liền đi ra ngoài.
Lâm Ngữ Kinh đứng dậy chào Trần Tưởng, đi theo sau ra cửa. Mới vừa bước ra khỏi cửa, Thẩm Quyện đã trực tiếp rút điếu thuốc trong tay cô, thở dài: “Cậu toàn thích chọn mấy việc to gan mà triển nhỉ?”
Lâm Ngữ Kinh chớp chớp mắt.
Hồi cô chưa tới thành phố A tuy là ít nhiều cũng có hút một chút, nhưng không hứng thú lắm với mấy thứ này, cơ bản cũng không đụng vào nhiều, lúc hút nhiều nhất vẫn là ở Hoài Thành.
Cô mặc cho Thẩm Quyện rút điếu thuốc trong tay mình rồi ném vào thùng rác bên cạnh. Hai người lên xe, phi một mạch về gần đến nhà, đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi nhỏ, Thẩm Quyện bỗng nhiên dừng xe, đi xuống chưa được mấy phút đã về.
Trong tay mang theo thứ gì đó. Bên ngoài trời tối đen, Lâm Ngữ Kinh híp mắt, phân biệt một lúc lâu mới nhận ra là cái gì.
Một thùng kẹo que.
Đầy ắp một cái thùng lớn, cái nắp đậy màu đỏ trong suốt, bên trong toàn là các loại kẹo que trái cây đủ màu đủ vị.
Thẩm Quyện lên xe, quăng thùng kẹo vào lòng cô, thắt dây an toàn.
Lâm Ngữ Kinh ôm thùng kẹo, nhấc lên xoay qua xoay lại nhìn một lúc, lại nghiêng đầu nhìn cậu, có hơi lơ ngơ: “Cậu mua nhiều kẹo vậy làm gì?”
“Cai thuốc.” Tay Thẩm Quyện để trên tay lái, mắt nhìn phía trước, khóe môi cậu hơi hạ xuống, không nhìn ra cảm xúc gì, “Tớ với cậu cai.”
Lâm Ngữ Kinh vẫn chưa kịp phản ứng: “Cậu muốn cai thuốc á?”
“Ừ.” Thẩm Quyện giơ tay, xoa nhẹ đầu cô, “Không thể để cô gái nhỏ nhà tớ bị cái xấu ảnh hưởng.”
Sau khi nghe Ngôn Hành nói những lời đó với cậu, về cơ bản thì cậu đã có thể đoán được Lâm Ngữ Kinh có thói quen chơi những thứ này như thế nào.
Lòng Thẩm Quyện không thể nào dễ chịu nổi.
Từ khi biết cô trải qua một năm rưỡi này thế nào thì mỗi lần Lâm Ngữ Kinh để lộ một vấn đề lạ lẫm nào đó, lồng ngực cậu lại cứ như có một cây kim đâm vào.
Điều cậu để ý không phải là cô hút thuốc, mà là tại sao cô lại quen hút thuốc.
*
Bản thân Lâm Ngữ Kinh không nghiện. Hoặc nói là thực ra cô đã bỏ trước đó, chỉ là thỉnh thoảng cũng sẽ hút mấy điếu như vầy, nhưng mà Thẩm Quyện thì khác, cậu có nghiện.
Tên này từ trước đến giờ chưa từng nghĩ đến chuyện cai thuốc này.
Lúc ông chủ Thẩm mang theo một đống kẹo que về phòng ngủ, Tôn Minh Xuyên cũng kinh ngạc tới ngây người, theo sau mông cậu đi đến trước bàn, vớ lấy một cây để dưới ánh mặt trời ngắm nghía nửa ngày, xác nhận đúng là kẹo hàng thật giá thật, mới quay đầu: “Chả hiểu sao tớ cứ cảm thấy cậu gần đây hình như ngọt lên không ít, bỏ thuốc à?”
Thẩm Quyện còn chưa kịp nói chuyện, Tôn Minh Xuyên lại “Mẹ kiếp” một tiếng.
Một tiếng này còn kinh hãi hơn tiếng mới vừa rồi, Thẩm Quyện quay đầu.
Tôn Minh Xuyên chỉ vào lỗ tai cậu, đưa đầu lại gần: “Đây thật sự là cậu à? Cậu xỏ khuyên á?”
Vẻ mặt cậu ta như thể nhìn thấy quỷ, tròng mắt cũng sắp rơi ra ngoài. Thẩm Quyện có chút buồn cười nhìn cậu ta: “Tôi không thể xỏ sao?”
“Không phải ý này.” Tôn Minh Xuyên ngẫm nghĩ tìm từ một chút, “Ông chủ Thẩm à, đều là người có bạn gái rồi, để cho anh em con đường sống đi mà. Cậu xỏ xong cái khuyên này, còn khiêu gợi hơn trước đến 800 cấp đấy.”
“…”
Thẩm Quyện khựng lại, bình tĩnh nhìn cậu ta nói: “Giờ tính khí của tôi tốt hơn nhiều rồi đấy, nếu hồi trung học cậu quen biết tôi, đoán chừng đã thành người thực vật rồi.”
Tôn Minh Xuyên cười vui vẻ: “Nhưng mà phải nói một câu, thứ đồ chơi này thật đúng là phải xem giá trị nhan sắc. Tớ đoán thể nào ngày mai, cậu chỉ cần đi một đường từ phòng ngủ đến phòng học, số chị gái nhỏ đến bắt chuyện chắc chắn sẽ tăng gấp đôi đó.”
“Được rồi, ngậm miệng đi.” Thẩm Quyện lười phản ứng, thuận tay bốc cây kẹo que ném cho cậu ta, mình cũng lấy một cây, xé vỏ bọc, nhét vào miệng ngậm, lại rút cuốn sách chuyên ngành, ánh mắt nhanh chóng đảo qua từng hàng, tiến vào trạng thái.
Toàn bộ thời gian cuối tuần này của cậu đều dành cho Lâm Ngữ Kinh, khoảng thời gian vui vẻ dường như luôn ngắn ngủi.
Ngắn ngủi đến mức không kịp cho cậu xem quyển sách, chủ nhật cũng không đi huấn luyện, ôm bạn gái ở nhà dính nhau một ngày, nhận được mấy chục cuộc điện thoại oanh tạc của Dung Hoài.
Từng hàng chữ lướt qua đầu Thẩm Quyện, bỗng nhiên hiểu được Thương Trụ Vương và Chu U Vương, rõ được cái gì gọi là từ đây quân vương không tảo triều.
Còn tảo triều con khỉ ấy.
Chỉ cần nhìn cô thì cái gì cũng không muốn làm rồi.
*
Mùa thu năm nay ngắn hơn bình thường. Qua một trận mưa, nhiệt độ không khí mau chóng hạ xuống, mùa đông giẫm lên cái đuôi tháng 11 đuổi theo.
Kỳ thi cuối kỳ tới gần, tất cả mọi người đều bận bịu không thôi. Thời gian của Thẩm Quyện eo hẹp đến mức gần như không gặp người khác, Lâm Ngữ Kinh dứt khoát chuyển nơi ôn tập từ thư viện sang phòng huấn luyện của cậu.
Phòng huấn luyện của tòa nhà xạ kích không yên tĩnh lắm, bên tai toàn là tiếng súng bang bang cùng tiếng nói chuyện, cũng may Lâm Ngữ Kinh cô không kén chọn hoàn cảnh. Một khi cô đã quyết tâm đọc sách ôn bài thì mọi âm thanh sẽ từng chút từng chút biến xa, quen rồi thì cái gì cũng không nghe thấy.
Khả năng tập trung này về cơ bản là kỹ năng cần thiết của học bá, huống chi thái độ học tập của Lâm Ngữ Kinh vô cùng kiên định.
Cô là người thi vào được hạng nhất cả lớp, nhỡ đâu thi cuối kỳ bị đánh bại thì sao?
Hơn nữa cũng không đơn giản chỉ có mỗi nguyên nhân này.
Cô cãi nhau với Lâm Chỉ không ít lần, cuối cùng còn phải kéo lão gia tử Lâm gia ra mặt, vất vả lắm mới có thể quay về thành phố A học đại học. Lúc ấy cô cũng đã hứa hẹn, thành tích phải đứng đầu lớp.
Chẳng may cô không làm được, Lâm Chỉ sẽ nói gì đó, có khi còn bảo cô bị Thẩm Quyện ảnh hưởng mà đưa đi.
Lâm Ngữ Kinh không chịu được điều này.
Cô đốt đèn miệt mài ôn tập gần nửa tháng, mãi đến khi thi cuối kỳ xong, rốt cuộc mới được thở phào nhẹ nhõm. Cảm giác này dường như có thể sánh ngang với lúc thi đại học.
Thi xong môn cuối cùng, Lâm Ngữ Kinh rút điện thoại ra, xuống lầu ra khỏi trường thi, chuẩn bị gọi cho Thẩm Quyện. Không ngờ lúc ra khỏi khu dạy học, vừa ngẩng đầu đã thấy cậu đứng dưới tàng cây.
Đây là mùa đông đầu tiên Lâm Ngữ Kinh trải qua ở thành phố A, khác với Đế Đô, ở đây không có tuyết, trong làn gió ẩm mang theo khí lạnh. Thẩm Quyện mặc chiếc áo khoác dài màu xám đậm, cụp mắt, lười nhác đứng tựa dưới tán cây, hệt như một ngọn lửa ấm áp.
Lâm Ngữ Kinh cong khóe môi, đi về phía cậu.
Thẩm Quyện hình như cảm giác được gì, ngẩng đầu lên, nhìn cô đi tới.
Lâm Ngữ Kinh chạy đến trước mặt cậu, đứng lại, vừa định mở miệng thì di động trong tay reo lên, tiếng điện thoại rung ong ong truyền tới.
Cô cụp mắt, nhìn thoáng qua tên người gọi, biểu cảm đơ ra một chút, không nhận.
Thẩm Quyện nhận ra sự khác thường của cô, buông mắt, cũng liếc nhìn tên người gọi.
Lâm Chỉ.
Trong điện thoại có rất ít số phụ nữ, số điện thoại của mẹ chắc chắn sẽ được lưu với một cái tên đầy đủ.
Một cái tên, đủ để chứng minh rất nhiều vấn đề.
Di động không ngừng reo, hai người ai cũng không lên tiếng, cuối cùng vẫn là Thẩm Quyện mở miệng trước: “Nhận chứ?”
Lâm Ngữ Kinh nhìn cậu, có chút do dự, cô không muốn nhận cuộc gọi này trước mắt Thẩm Quyện, nhưng tránh cậu lại có vẻ quá là cố ý.
Thẩm Quyện thở dài: “Cậu muốn nói chuyện với bà ấy không?”
Lâm Ngữ Kinh há miệng, không biết nên nói thế nào.
“Cậu không muốn thì đừng nói, tớ nói hộ cậu.” Thẩm Quyện cụp mắt nhìn cô, nhàn nhạt nói, “Lâm Ngữ Kinh, về sau chuyện cậu không muốn làm, người cậu không muốn gặp, không muốn nói chuyện thì cứ không làm, không gặp, không nói. Cậu không cần giấu, cũng không cần nhịn.”
“Giao mọi thứ cho tớ, tớ làm thay cậu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.