Tôi, Một Tang Thi Nhỏ! Bị Vai Ác Điên Phê Quyển Dưỡng
Chương 33:
Mã Tự Tương
09/12/2024
Giang Dã khẽ nhếch môi cười:
“Nếu có làm phiền anh, tôi xin lỗi.”
Thanh niên mụn trứng cá nghe Giang Dã nói vậy, liền hừ mũi khinh miệt:
“Cậu là một dị năng giả không gian cần người bảo vệ, đừng tỏ vẻ quá.”
“Anh nói phải lắm. Xin hỏi anh tên là gì?”
“Lưu Chiến.”
“Anh Chiến.” Giang Dã lập tức gọi một cách đầy nịnh nọt, “Anh nói rất đúng, tôi chỉ là một kẻ yếu kém. Sau này mong anh Chiến quan tâm giúp đỡ nhiều hơn.”
Bị một anh chàng đẹp trai tâng bốc, Lưu Chiến lập tức cảm thấy lâng lâng, ngẩng cao đầu đầy kiêu ngạo:
“Biết điều là tốt!”
Mọi người xung quanh lặng lẽ quan sát, trong lòng chỉ nghĩ rằng anh chàng dị năng không gian này có vẻ thiếu cứng rắn.
Nụ cười trên mặt Giang Dã càng thêm rạng rỡ.
[Trời ơi, Tiểu Tửu, tên vai ác này làm tôi có cảm giác hơi rợn gáy đấy.]
[A Bảo, bình tĩnh.]
[Cô thì bình tĩnh, toàn ăn uống no đủ.]
[Giọng điệu chua lè thế, nói thẳng muốn ăn đi.] Điềm Tửu đưa miếng thịt khô đã gặm một nửa lên miệng của A Bảo, giống như một cô bé đang chơi búp bê, cho búp bê ăn vậy.
Giang Dã liếc nhìn hành động trẻ con của Điềm Tửu, ngón tay lướt nhẹ qua, khuôn mặt không biểu cảm, chẳng thể đoán được cảm xúc.
[A Bảo, cậu không ăn phải không? Là vì sinh ra đã không thích ăn thịt khô à?]
Búp bê A Bảo: Tôi chỉ im lặng nhìn mà không nói gì.
Điềm Tửu lại cắn miếng thịt khô, tay nhẹ nhàng vuốt tóc của A Bảo, [A Bảo tội nghiệp quá, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn.]
A Bảo cắn răng chịu đựng.
[Tiểu Tửu, sau này cô có kế hoạch gì không?]
Điềm Tửu nhai miếng thịt khô trong miệng, suy nghĩ một lúc rồi đáp: [Chờ cơ hội thôi.]
[Cơ hội gì?]
[Tự nhiên là tìm cơ hội chết... à không, tìm cơ hội cắn tên vai ác!]
A Bảo: ...
Điềm Tửu ăn hết miếng thịt khô, liếm liếm răng nanh rồi nhìn về phía Giang Dã.
Trên mặt cô lộ ra một dòng chữ lớn rõ ràng:
“Đưa thịt khô cho tôi!”
Giang Dã đưa tay xoay đầu Điềm Tửu lại, không cho cô nhìn chằm chằm vào anh.
Ngay lập tức, Điềm Tửu lại quay đầu lại, đôi mắt đen láy to tròn không chớp nhìn Giang Dã.
“Đưa thịt khô cho tôi!”
Giang Dã mệt mỏi xoa trán, thở dài.
“Tôi có chocolate đây, cô có muốn ăn không?” Một giọng nam vang lên.
Điềm Tửu nhìn theo viên chocolate được đưa tới trước mặt mình, thấy là một chàng trai khá ít nói trong nhóm, khí chất sạch sẽ, giống sinh viên đại học.
Điềm Tửu nhìn qua tài liệu, nhớ rằng anh ta hình như tên là Hồ Khoa Minh, một dị năng giả hệ Lôi điện cấp 2.
“Cho cô ăn đấy.” Hồ Khoa Minh đưa viên chocolate vào tay Điềm Tửu, “Tôi còn có chocolate nữa, mọi người cũng ăn đi.”
Hồ Khoa Minh chia chocolate cho những người khác, đến lượt Giang Dã, anh vẫn giữ vẻ thân thiện, nhưng mặt lạnh từ chối: “Xin lỗi, tôi bị dị ứng với chocolate.”
“Nếu có làm phiền anh, tôi xin lỗi.”
Thanh niên mụn trứng cá nghe Giang Dã nói vậy, liền hừ mũi khinh miệt:
“Cậu là một dị năng giả không gian cần người bảo vệ, đừng tỏ vẻ quá.”
“Anh nói phải lắm. Xin hỏi anh tên là gì?”
“Lưu Chiến.”
“Anh Chiến.” Giang Dã lập tức gọi một cách đầy nịnh nọt, “Anh nói rất đúng, tôi chỉ là một kẻ yếu kém. Sau này mong anh Chiến quan tâm giúp đỡ nhiều hơn.”
Bị một anh chàng đẹp trai tâng bốc, Lưu Chiến lập tức cảm thấy lâng lâng, ngẩng cao đầu đầy kiêu ngạo:
“Biết điều là tốt!”
Mọi người xung quanh lặng lẽ quan sát, trong lòng chỉ nghĩ rằng anh chàng dị năng không gian này có vẻ thiếu cứng rắn.
Nụ cười trên mặt Giang Dã càng thêm rạng rỡ.
[Trời ơi, Tiểu Tửu, tên vai ác này làm tôi có cảm giác hơi rợn gáy đấy.]
[A Bảo, bình tĩnh.]
[Cô thì bình tĩnh, toàn ăn uống no đủ.]
[Giọng điệu chua lè thế, nói thẳng muốn ăn đi.] Điềm Tửu đưa miếng thịt khô đã gặm một nửa lên miệng của A Bảo, giống như một cô bé đang chơi búp bê, cho búp bê ăn vậy.
Giang Dã liếc nhìn hành động trẻ con của Điềm Tửu, ngón tay lướt nhẹ qua, khuôn mặt không biểu cảm, chẳng thể đoán được cảm xúc.
[A Bảo, cậu không ăn phải không? Là vì sinh ra đã không thích ăn thịt khô à?]
Búp bê A Bảo: Tôi chỉ im lặng nhìn mà không nói gì.
Điềm Tửu lại cắn miếng thịt khô, tay nhẹ nhàng vuốt tóc của A Bảo, [A Bảo tội nghiệp quá, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn.]
A Bảo cắn răng chịu đựng.
[Tiểu Tửu, sau này cô có kế hoạch gì không?]
Điềm Tửu nhai miếng thịt khô trong miệng, suy nghĩ một lúc rồi đáp: [Chờ cơ hội thôi.]
[Cơ hội gì?]
[Tự nhiên là tìm cơ hội chết... à không, tìm cơ hội cắn tên vai ác!]
A Bảo: ...
Điềm Tửu ăn hết miếng thịt khô, liếm liếm răng nanh rồi nhìn về phía Giang Dã.
Trên mặt cô lộ ra một dòng chữ lớn rõ ràng:
“Đưa thịt khô cho tôi!”
Giang Dã đưa tay xoay đầu Điềm Tửu lại, không cho cô nhìn chằm chằm vào anh.
Ngay lập tức, Điềm Tửu lại quay đầu lại, đôi mắt đen láy to tròn không chớp nhìn Giang Dã.
“Đưa thịt khô cho tôi!”
Giang Dã mệt mỏi xoa trán, thở dài.
“Tôi có chocolate đây, cô có muốn ăn không?” Một giọng nam vang lên.
Điềm Tửu nhìn theo viên chocolate được đưa tới trước mặt mình, thấy là một chàng trai khá ít nói trong nhóm, khí chất sạch sẽ, giống sinh viên đại học.
Điềm Tửu nhìn qua tài liệu, nhớ rằng anh ta hình như tên là Hồ Khoa Minh, một dị năng giả hệ Lôi điện cấp 2.
“Cho cô ăn đấy.” Hồ Khoa Minh đưa viên chocolate vào tay Điềm Tửu, “Tôi còn có chocolate nữa, mọi người cũng ăn đi.”
Hồ Khoa Minh chia chocolate cho những người khác, đến lượt Giang Dã, anh vẫn giữ vẻ thân thiện, nhưng mặt lạnh từ chối: “Xin lỗi, tôi bị dị ứng với chocolate.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.