Tôi, Một Tang Thi Nhỏ! Bị Vai Ác Điên Phê Quyển Dưỡng
Chương 49:
Mã Tự Tương
13/12/2024
Mất của vẫn còn mạng, sau này còn cơ hội làm lại.
Giang Dã lập tức thu về sáu viên tinh hạch, cộng với viên lấy từ Hoàng Cường, tổng cộng anh đã có bảy viên.
Khi Chu Long và Trương Quốc Lượng muốn rời đi, Giang Dã nhếch nhẹ đuôi mắt, cất giọng lạnh lùng:
“Tôi bảo các anh đi chưa?”
“Chúng tôi đã giao hết tinh hạch cho cậu rồi.”
“Ồ, trong đầu các anh chẳng phải vẫn còn sao?”
Giọng nói nhẹ tênh của Giang Dã khiến toàn thân Chu Long và Trương Quốc Lượng đổ mồ hôi lạnh.
“Cậu muốn đuổi tận giết tuyệt bọn tôi sao?”
Giang Dã mỉm cười, đáp lại:
“Không phải đuổi tận giết tuyệt, mà là thay trời hành đạo.”
Cả Chu Long lẫn Trương Quốc Lượng hoảng hốt quay đầu bỏ chạy.
“Muốn chạy? Quá muộn rồi.”
Nụ cười của Giang Dã tan biến, bàn tay anh vung lên. Mặt đất lập tức đóng băng, những lớp băng lạnh buốt nhanh chóng lan tới chỗ hai người.
Chu Long và Trương Quốc Lượng hoàn toàn bất lực, chỉ biết trơ mắt nhìn đôi chân mình bị đông cứng, rồi cơ thể hóa thành tượng băng.
Một tiếng cười khẽ vang lên, như chế giễu sự ngu ngốc của bọn họ.
Giang Dã búng tay, và cùng lúc đó, hai bức tượng băng vỡ tan, để lộ ra hai viên tinh hạch sáng rực.
Sau chuyến đi này, Giang Dã đã thu hoạch tổng cộng chín viên tinh hạch.
Chín viên tinh hạch, tương đương với chín mạng người. Trong số mười một người ban đầu, giờ chỉ còn lại anh và Điềm Tửu.
Ngay lúc ấy, một cảm giác lạnh buốt áp sát vào lưng Giang Dã. Giọng nói trầm đầy vẻ nguy hiểm của Điềm Tửu vang lên từ phía sau:
“Đừng nhúc nhích.”
[Tiểu Tửu Tửu, cô đang làm cái gì vậy?] A Bảo trong đầu cô thốt lên, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, không hiểu tiểu công chúa đang diễn màn kịch gì.
Giang Dã từ tốn giơ hai tay lên, ra vẻ đầu hàng. Anh cười nhàn nhạt, nói một cách điềm tĩnh:
“Tửu gia, bình tĩnh.”
“Ha ha… Không ngờ đúng không? Ve sầu bắt ve, chim sẻ rình sau. Không muốn chết thì mau giao hết tinh hạch ra đây.” Điềm Tửu nhếch môi cười mỉa mai.
[Tiểu Tửu Tửu, trò đùa này không nên chút nào! Tên vai ác này quý trọng tinh hạch đến thế, cô đòi anh ta giao ra, chẳng phải đang tự tìm đường chết sao?] A Bảo trong đầu cô lo lắng thốt lên.
Nụ cười trên mặt Điềm Tửu không đổi. Đúng vậy, cô đang tự tìm đường chết.
Đến đi, mau đóng băng cô gái xấu xa này lại, rồi giết cô đi.
Kết quả lại ngoài dự đoán, Giang Dã không chút do dự giao toàn bộ tinh hạch ra.
“Tửu gia, đừng giết tôi.”
Ánh mắt Điềm Tửu đảo một vòng, rồi cô hất cằm:
“Không giết cũng được, nhưng đưa tay anh ra đây, để tôi cắn một cái.”
Giang Dã lập tức thu về sáu viên tinh hạch, cộng với viên lấy từ Hoàng Cường, tổng cộng anh đã có bảy viên.
Khi Chu Long và Trương Quốc Lượng muốn rời đi, Giang Dã nhếch nhẹ đuôi mắt, cất giọng lạnh lùng:
“Tôi bảo các anh đi chưa?”
“Chúng tôi đã giao hết tinh hạch cho cậu rồi.”
“Ồ, trong đầu các anh chẳng phải vẫn còn sao?”
Giọng nói nhẹ tênh của Giang Dã khiến toàn thân Chu Long và Trương Quốc Lượng đổ mồ hôi lạnh.
“Cậu muốn đuổi tận giết tuyệt bọn tôi sao?”
Giang Dã mỉm cười, đáp lại:
“Không phải đuổi tận giết tuyệt, mà là thay trời hành đạo.”
Cả Chu Long lẫn Trương Quốc Lượng hoảng hốt quay đầu bỏ chạy.
“Muốn chạy? Quá muộn rồi.”
Nụ cười của Giang Dã tan biến, bàn tay anh vung lên. Mặt đất lập tức đóng băng, những lớp băng lạnh buốt nhanh chóng lan tới chỗ hai người.
Chu Long và Trương Quốc Lượng hoàn toàn bất lực, chỉ biết trơ mắt nhìn đôi chân mình bị đông cứng, rồi cơ thể hóa thành tượng băng.
Một tiếng cười khẽ vang lên, như chế giễu sự ngu ngốc của bọn họ.
Giang Dã búng tay, và cùng lúc đó, hai bức tượng băng vỡ tan, để lộ ra hai viên tinh hạch sáng rực.
Sau chuyến đi này, Giang Dã đã thu hoạch tổng cộng chín viên tinh hạch.
Chín viên tinh hạch, tương đương với chín mạng người. Trong số mười một người ban đầu, giờ chỉ còn lại anh và Điềm Tửu.
Ngay lúc ấy, một cảm giác lạnh buốt áp sát vào lưng Giang Dã. Giọng nói trầm đầy vẻ nguy hiểm của Điềm Tửu vang lên từ phía sau:
“Đừng nhúc nhích.”
[Tiểu Tửu Tửu, cô đang làm cái gì vậy?] A Bảo trong đầu cô thốt lên, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, không hiểu tiểu công chúa đang diễn màn kịch gì.
Giang Dã từ tốn giơ hai tay lên, ra vẻ đầu hàng. Anh cười nhàn nhạt, nói một cách điềm tĩnh:
“Tửu gia, bình tĩnh.”
“Ha ha… Không ngờ đúng không? Ve sầu bắt ve, chim sẻ rình sau. Không muốn chết thì mau giao hết tinh hạch ra đây.” Điềm Tửu nhếch môi cười mỉa mai.
[Tiểu Tửu Tửu, trò đùa này không nên chút nào! Tên vai ác này quý trọng tinh hạch đến thế, cô đòi anh ta giao ra, chẳng phải đang tự tìm đường chết sao?] A Bảo trong đầu cô lo lắng thốt lên.
Nụ cười trên mặt Điềm Tửu không đổi. Đúng vậy, cô đang tự tìm đường chết.
Đến đi, mau đóng băng cô gái xấu xa này lại, rồi giết cô đi.
Kết quả lại ngoài dự đoán, Giang Dã không chút do dự giao toàn bộ tinh hạch ra.
“Tửu gia, đừng giết tôi.”
Ánh mắt Điềm Tửu đảo một vòng, rồi cô hất cằm:
“Không giết cũng được, nhưng đưa tay anh ra đây, để tôi cắn một cái.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.