Tôi, Một Tang Thi Nhỏ! Bị Vai Ác Điên Phê Quyển Dưỡng
Chương 7:
Mã Tự Tương
05/12/2024
200 vạn tích phân, e rằng phải làm đến tận ngày tận thế mới trả nổi.
[Tiểu Tửu Tửu đáng yêu, cô chắc chắn không muốn lang thang trên Dòng Sông Vũ Trụ và biến thành kẻ nhặt rác đâu đúng không? Chúng ta cố gắng thêm chút nữa nhé. Cô thông minh thế này, chắc chắn có thể hoàn thành nhiệm vụ mà.]
A Bảo cố gắng khơi dậy tinh thần chiến đấu của Điềm Tửu, nhưng nó đã đánh giá thấp cái sự "vô dụng thành thói" của một người xuyên không đời thứ hai như cô.
[A Bảo, tôi thường xuyên ngắm sao băng trên Dòng Sông Vũ Trụ, biết rõ chỗ nào nhiều rác nhất. Đến lúc đó, cậu có thể vừa ngắm sao băng vừa nhặt rác. Đừng lo, nhanh thôi là trả hết nợ mà.]
A Bảo: !!
Cùng với tiếng búng tay giòn tan vang lên.
“Răng rắc…răng rắc…răng rắc”
Những bức tượng băng lần lượt nổ tung.
[Xong đời rồi, có vẻ thật sự phải đi nhặt rác rồi.] A Bảo tuyệt vọng nhìn mọi thứ trước mắt.
[A Bảo, đừng sợ. Lúc tôi ngắm sao băng trên Dòng Sông Vũ Trụ, tôi quen một hệ thống nhặt rác. Đến lúc đó sẽ giới thiệu cho cậu làm vợ, hai người có thể cùng nhau nhặt rác, không cô đơn nữa đâu.]
A Bảo tràn đầy vạch đen: Cảm ơn cô lắm luôn đấy!
“Răng rắc…răng rắc…”
Tượng băng nổ tung rất nhanh, từng cái một tan rã, những mảnh băng trong suốt dưới ánh mặt trời sáng lấp lánh như những viên kim cương phát sáng.
Chẳng mấy chốc đã đến trước mặt Điềm Tửu.
A Bảo nhìn những bức tượng băng phía trước vỡ vụn, hoàn toàn từ bỏ kháng cự. [Thôi, nhặt rác thì nhặt rác vậy.]
Ngay lúc này, ánh mắt dài hẹp của Giang Dã thoáng đảo qua. Ánh mắt anh khẽ dừng lại một chút, ánh nhìn cố định vào một điểm nào đó.
Anh khẽ vung tay, những đòn tấn công lập tức biến mất. Bảy, tám bức tượng băng cuối cùng không bị phá hủy.
[Chuyện gì vậy?] A Bảo ngơ ngác.
A Bảo qua những mảnh băng trong suốt lấp lánh, nhìn thấy bóng dáng cao ráo kia đang tiến về phía mình.
Ngay lập tức, tinh thần nó như được hồi sinh, hưng phấn reo lên: [Tiểu Tửu Tửu, chuẩn bị đi, vai ác tự dâng mình tới cửa rồi đây!]
Điềm Tửu: Tôi là ai? Đây là đâu? Ớ? Sao tôi chưa chết?
“Răng rắc…răng rắc…”
Giang Dã bước qua những mảnh băng vỡ, tiếng bước chân vang vọng trên nền đất phủ đầy vụn băng. Anh lần lượt đi qua các bức tượng băng đã tan vỡ, chỉ còn lại duy nhất một bức tượng vẫn còn nguyên vẹn—một cô gái xinh đẹp cầm ô.
Giang Dã dừng lại trước bức tượng cuối cùng. Anh nhìn cô gái bị đóng băng bên trong, làn da trắng mịn như tuyết, mái tóc xoăn màu sợi đay tuyệt đẹp.
Ngũ quan tinh xảo nhỏ nhắn, đặc biệt là đôi mắt đỏ rực, giống hệt hai viên hồng ngọc quý giá, lấp lánh ánh sáng.
Cô ôm một con búp bê trong lòng, cả người giống như một tác phẩm nghệ thuật được tạc nên, đẹp đến mức không giống người thật.
Nếu được đặt trong bảo tàng, Giang Dã chắc chắn sẽ nghĩ rằng đây là một mẫu búp bê để trưng bày.
Ánh mắt lạnh nhạt của Giang Dã thoáng sâu thêm, anh vươn tay chạm vào gương mặt cô. Bề mặt băng lạnh buốt dưới lòng bàn tay dần tan chảy.
[Tiểu Tửu Tửu đáng yêu, cô chắc chắn không muốn lang thang trên Dòng Sông Vũ Trụ và biến thành kẻ nhặt rác đâu đúng không? Chúng ta cố gắng thêm chút nữa nhé. Cô thông minh thế này, chắc chắn có thể hoàn thành nhiệm vụ mà.]
A Bảo cố gắng khơi dậy tinh thần chiến đấu của Điềm Tửu, nhưng nó đã đánh giá thấp cái sự "vô dụng thành thói" của một người xuyên không đời thứ hai như cô.
[A Bảo, tôi thường xuyên ngắm sao băng trên Dòng Sông Vũ Trụ, biết rõ chỗ nào nhiều rác nhất. Đến lúc đó, cậu có thể vừa ngắm sao băng vừa nhặt rác. Đừng lo, nhanh thôi là trả hết nợ mà.]
A Bảo: !!
Cùng với tiếng búng tay giòn tan vang lên.
“Răng rắc…răng rắc…răng rắc”
Những bức tượng băng lần lượt nổ tung.
[Xong đời rồi, có vẻ thật sự phải đi nhặt rác rồi.] A Bảo tuyệt vọng nhìn mọi thứ trước mắt.
[A Bảo, đừng sợ. Lúc tôi ngắm sao băng trên Dòng Sông Vũ Trụ, tôi quen một hệ thống nhặt rác. Đến lúc đó sẽ giới thiệu cho cậu làm vợ, hai người có thể cùng nhau nhặt rác, không cô đơn nữa đâu.]
A Bảo tràn đầy vạch đen: Cảm ơn cô lắm luôn đấy!
“Răng rắc…răng rắc…”
Tượng băng nổ tung rất nhanh, từng cái một tan rã, những mảnh băng trong suốt dưới ánh mặt trời sáng lấp lánh như những viên kim cương phát sáng.
Chẳng mấy chốc đã đến trước mặt Điềm Tửu.
A Bảo nhìn những bức tượng băng phía trước vỡ vụn, hoàn toàn từ bỏ kháng cự. [Thôi, nhặt rác thì nhặt rác vậy.]
Ngay lúc này, ánh mắt dài hẹp của Giang Dã thoáng đảo qua. Ánh mắt anh khẽ dừng lại một chút, ánh nhìn cố định vào một điểm nào đó.
Anh khẽ vung tay, những đòn tấn công lập tức biến mất. Bảy, tám bức tượng băng cuối cùng không bị phá hủy.
[Chuyện gì vậy?] A Bảo ngơ ngác.
A Bảo qua những mảnh băng trong suốt lấp lánh, nhìn thấy bóng dáng cao ráo kia đang tiến về phía mình.
Ngay lập tức, tinh thần nó như được hồi sinh, hưng phấn reo lên: [Tiểu Tửu Tửu, chuẩn bị đi, vai ác tự dâng mình tới cửa rồi đây!]
Điềm Tửu: Tôi là ai? Đây là đâu? Ớ? Sao tôi chưa chết?
“Răng rắc…răng rắc…”
Giang Dã bước qua những mảnh băng vỡ, tiếng bước chân vang vọng trên nền đất phủ đầy vụn băng. Anh lần lượt đi qua các bức tượng băng đã tan vỡ, chỉ còn lại duy nhất một bức tượng vẫn còn nguyên vẹn—một cô gái xinh đẹp cầm ô.
Giang Dã dừng lại trước bức tượng cuối cùng. Anh nhìn cô gái bị đóng băng bên trong, làn da trắng mịn như tuyết, mái tóc xoăn màu sợi đay tuyệt đẹp.
Ngũ quan tinh xảo nhỏ nhắn, đặc biệt là đôi mắt đỏ rực, giống hệt hai viên hồng ngọc quý giá, lấp lánh ánh sáng.
Cô ôm một con búp bê trong lòng, cả người giống như một tác phẩm nghệ thuật được tạc nên, đẹp đến mức không giống người thật.
Nếu được đặt trong bảo tàng, Giang Dã chắc chắn sẽ nghĩ rằng đây là một mẫu búp bê để trưng bày.
Ánh mắt lạnh nhạt của Giang Dã thoáng sâu thêm, anh vươn tay chạm vào gương mặt cô. Bề mặt băng lạnh buốt dưới lòng bàn tay dần tan chảy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.