Chương 9
Kieuanh nguyen
23/09/2019
( 9 )
Cô bước xuống nhà với một bộ đồ xanh nhạt thoải mái , đôi chân từng bước nhẹ nhàng tiến về phía nhà bếp , không hiểu sao hôm nay khi biết người đàn ông kia cũng đang chuẩn bị dùng bữa sáng thì đôi chân như không còn sức , bước đi khó khăn thế này .. chuyện gì đến cũng đến gương mặt người đàn ông kia dần dần hiện ra trước mắt cô , lúc đầu cô đã từng mong muốn có thể nhìn thấy gương mặt này nhưng bây giờ được nhìn thấy cô lại mong mình có thể bị mù , tối hôm qua là ác mộng một cơn ác mộng mà cô mãi mãi không thoát ra được
Còn đứng đó một câu nói không quá dài nhưng nó lại như có sức ảnh hưởng rất lớn đối với cô , nó kéo cô từ suy nghĩ trở lại hiện tại .. tay cô nắm chặt thành quả đấm cúi mặt từ từ bước về phía bàn ăn
Lại đây giọng nói lạnh lùng đến thấu xương cô ngước mắt lên nhìn không quá ba giây lại cụp mắt xuống , cô đang sợ cái gì chứ ? Cái này chỉ là suy nghĩ để cô tạo cơ hội cho bản thân mình bớt run sợ , nhưng sự thật đúng là cô sợ người đàn ông này
Em bị điếc sao ? Hay cần tôi thỉnh em nghe anh nói cơ thể cô càng lúc càng run sợ nhưng phải cố kìm chế cảm xúc bản thân mình , tiến từng bước nặng nề đến phía người đàn ông kia
Áaaaa cô gần đi tới thì bị một lực lớn kéo chặt ôm vào lòng , không thoát khỏi sự kinh hãi buộc miệng hét lên
Em sợ tôi ? người đàn ông này bây giờ mới nhận ra rằng một điều khí chất của mình khiến cô gái trước mặt sợ
Không ... không có cô ấp úng nói nhưng sự thật lại không phải vậy nếu có thể cô sẽ hét lên cô ngàn lần sợ
Em nhìn xem cơ thể em đang run thế này mà nói không sao ? Đầu suy nghĩ một đàng miệng lại nói một nẻo , cũng giống như đêm qua một mực cự tuyệt tôi nhưng cơ thể em lại một mực chào đón tôi càng nói càng khiến cô kinh hãi ngước đôi mắt xanh lá của mình cô càng lúc càng sợ người đàn ông này , sao anh ta có thể nói như vậy ?
Tôi mới là không có dù sợ nhưng cô vẫn phẫn phản kháng
Được rồi mau ăn sáng thức ăn nguội hết rồi , nếu em muốn biết chúng ta ăn xong có thể thử cô ngơ ngác vẫn chưa kịp tiêu hóa câu nói của anh thì đã bị anh chỉnh lại tư thế ngồi , miệng bị nhét vào một cục thịt
Ăn nhiều vào người em gầy dơ xương thật sự ôm không đã thế là một buổi sáng cô bị anh tra tấn thức ăn , dù bụng nhét không nổi cũng bị bức nhét cho hết
Cô bước xuống nhà với một bộ đồ xanh nhạt thoải mái , đôi chân từng bước nhẹ nhàng tiến về phía nhà bếp , không hiểu sao hôm nay khi biết người đàn ông kia cũng đang chuẩn bị dùng bữa sáng thì đôi chân như không còn sức , bước đi khó khăn thế này .. chuyện gì đến cũng đến gương mặt người đàn ông kia dần dần hiện ra trước mắt cô , lúc đầu cô đã từng mong muốn có thể nhìn thấy gương mặt này nhưng bây giờ được nhìn thấy cô lại mong mình có thể bị mù , tối hôm qua là ác mộng một cơn ác mộng mà cô mãi mãi không thoát ra được
Còn đứng đó một câu nói không quá dài nhưng nó lại như có sức ảnh hưởng rất lớn đối với cô , nó kéo cô từ suy nghĩ trở lại hiện tại .. tay cô nắm chặt thành quả đấm cúi mặt từ từ bước về phía bàn ăn
Lại đây giọng nói lạnh lùng đến thấu xương cô ngước mắt lên nhìn không quá ba giây lại cụp mắt xuống , cô đang sợ cái gì chứ ? Cái này chỉ là suy nghĩ để cô tạo cơ hội cho bản thân mình bớt run sợ , nhưng sự thật đúng là cô sợ người đàn ông này
Em bị điếc sao ? Hay cần tôi thỉnh em nghe anh nói cơ thể cô càng lúc càng run sợ nhưng phải cố kìm chế cảm xúc bản thân mình , tiến từng bước nặng nề đến phía người đàn ông kia
Áaaaa cô gần đi tới thì bị một lực lớn kéo chặt ôm vào lòng , không thoát khỏi sự kinh hãi buộc miệng hét lên
Em sợ tôi ? người đàn ông này bây giờ mới nhận ra rằng một điều khí chất của mình khiến cô gái trước mặt sợ
Không ... không có cô ấp úng nói nhưng sự thật lại không phải vậy nếu có thể cô sẽ hét lên cô ngàn lần sợ
Em nhìn xem cơ thể em đang run thế này mà nói không sao ? Đầu suy nghĩ một đàng miệng lại nói một nẻo , cũng giống như đêm qua một mực cự tuyệt tôi nhưng cơ thể em lại một mực chào đón tôi càng nói càng khiến cô kinh hãi ngước đôi mắt xanh lá của mình cô càng lúc càng sợ người đàn ông này , sao anh ta có thể nói như vậy ?
Tôi mới là không có dù sợ nhưng cô vẫn phẫn phản kháng
Được rồi mau ăn sáng thức ăn nguội hết rồi , nếu em muốn biết chúng ta ăn xong có thể thử cô ngơ ngác vẫn chưa kịp tiêu hóa câu nói của anh thì đã bị anh chỉnh lại tư thế ngồi , miệng bị nhét vào một cục thịt
Ăn nhiều vào người em gầy dơ xương thật sự ôm không đã thế là một buổi sáng cô bị anh tra tấn thức ăn , dù bụng nhét không nổi cũng bị bức nhét cho hết
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.