Chương 5
Thiết Trụ Tử
28/10/2023
10
Trên cổ tay tôi có sợi lắc bạc, theo thời gian trôi đi, sớm đã ảm đạm không còn sáng trắng nữa.
Đây là món quà đầu tiên Dương Cảnh Chi tặng tôi.
Khi tôi 19 tuổi.
Đã có một tuần, ngoại trừ lúc học, tôi hầu như không gặp được anh ở chỗ khác khác.
Anh suốt ngày cặm cụi làm, cô gắng hơn nhiều so với những lúc khác.
Sinh nhật ngày đó, cha mẹ tôi làm một cái party ở nhà hàng cao cấp, tôi nói cho Dương Cảnh Chi, nhưng anh không tới.
Tôi chờ, đến buổi tối, cuối cùng cũng chờ được một cuộc điện thoại của anh.
Anh nói, đợi anh ở cửa nhà hàng.
Trong tuyết lớn đầy trời, chành thiếu niên của tôi dáng người cao ngất như tùng.
Anh có vẻ mệt mỏi, giống như tôi của hôm nay, quần áo màu vàng dính đầy bùn lầy.
Lúc đó, tôi cái gì cũng không hiểu, chỉ oán giận anh tới quá muộn.
Dương Cảnh Chi xoa xoa đầu của tôi, nói mang quà sinh nhật cho tôi.
Lắc tay là loại cơ bản, không đắt, nhưng cũng hoàn toàn vượt quá kinh tế của anh.
Tôi rất thích, đeo ngay trên cổ tay, không bao giờ tháo xuống.
Sau đó cha mẹ tôi gọi tôi, hỏi tôi đang nói chuyện với ai.
Bọn họ không thích Dương Cảnh Chi, cảm thấy anh không xứng với tôi.
Chờ tôi quay đầu lại, Dương Cảnh Chi đã biến mất trong gió tuyết rồi
……
Cho đến hôm nay, tình cờ nhớ tới.
- Ít nhất lúc mười chín tuổi, Dương Cảnh Chi đã từng thích tôi?
Chiếc vòng tay kia, là anh làm việc cả ngày lẫn đêm đổi lấy.
Anh có phải cũng giống như tôi đêm nay, bôn ba trong tuyết, ngã sấp xuống, nhưng vì chiếc vòng tay này, vẫn không ngừng cố gắng.
Nhưng bây giờ thì sao?
Anh ấy ép tôi, định ép buộc tôi.
Trong nhà anh ấy bày những thứ xa xỉ mà trước đây tôi thích dùng.
Rốt cuộc là nhớ mãi không quên, hay là đang nhục nhã tôi?
Tôi nghĩ không ra, trực trào nước mắt.
Dương Cảnh Chi sửng sốt, nhất thời hoảng hốt.
Anh cứ lấy tôi khóc không là lại luống cuống.
Điểm này giống hệt trước kia.
Anh lau khóe mắt tôi: "Đừng khóc đừng khóc, là anh sai rồi, anh chỉ hù dọa em thôi. Hôm nay là sinh nhật hai mươi sáu tuổi của em, anh mua cho em một cái lắc tay mới."
Hả?
Tôi quên mất, hôm nay là sinh nhật tôi.
Dương Cảnh Chi lấy ra một cái hộp quà.
"Nhìn xem, có thích không?"
Anh ấy giúp tôi thay vòng tay.
"Ngu Minh, chúng ta có thể quay......"
Lời còn chưa dứt, chuông cửa vang lên.
Tiêu Huy đứng ở cửa, ngậm điếu thuốc:
"Ngu Minh đâu? Tôi tới đón cô ấy."
"Anh là ai?"
"Tôi là vị hôn phu của cô ấy, cô ấy không nói với anh sao?"
Dương Cảnh sửng sốt, lắc tay rơi trên thảm.
11
Tôi cùng Tiêu Huy rời đi.
Hắn không mở cửa sổ xe, hút hết điếu này đến điếu khác.
Khiến tôi bị sặc đến nỗi tôi ho khan.
Tôi và Tiêu Huy trước đây đã biết nhau.
Lúc nhà tôi chưa phá sản, hắn đã tỏ tình với tôi, nhưng tôi khi đó một lòng một dạ nhào vào Dương Cảnh Chi, mấy lần đều cự tuyệt hắn.
Cho đến tuần trước, hắn đột nhiên đến gặp tôi.
Tiêu Huy nói, chỉ cần gả cho hắn, hắn sẽ giúp tôi trả nợ.
Tôi hỏi tại sao.
Hắn đắc ý nói: "Tôi muốn chứng minh năm đó em chọn sai người, Người duy nhất có thể cứu em là tôi. Thằng khốn đó sẽ chỉ kéo em xuống thôi"
Ồ, anh ta sẽ cưới tôi chỉ vì muốn chứng minh với tôi.
Muốn tôi hối hận.
Thật lố bịch.
Hôm nay, tôi bất đắc dĩ mới nhờ hắn giúp một chút.
Gọi điện thoại là được rồi, tôi kiếm cớ thoát thân là xong.
Cũng không biết hắn làm sao lại tìm tới cửa.
Tôi lạnh lùng nói: "Tại sao phải giả làm vị hôn phu của tôi?"
"Có gì khác nhau? Dù sao chúng ta cũng sắp kết hôn rồi."
"Tôi còn chưa đồng ý mà."
"Ngu đại tiểu thư, em tỉnh táo một chút đi, thiếu nợ nhiều như vậy, em cưới ai thì người đó khổ, ngoại trừ tôi, ai còn muốn em?"
Tiêu Huy rất khinh tôi.
"Hắb ta chính là bạn trai nghèo kiết xác lúc trước của em sao? Tôi nói cho em biết, anh ta trở về chỉ để nhục nhã em thôi, trước kia bị em chèb ép không dám phản kháng, hiện tại em nghèo túng, trong lòng sao có thể không chê cười em được."
"Vậy cũng chẳng liên quan đến anh!"
"Trước kia bị hắn tranh bạn gái, hiện tại tôi phati cho hắn biết tay..."
"Tiêu Huy, tôi không phải đồ chơi của anh! Trước kia tôi không đồng ý, về sau này cũng sẽ không!"
Tôi xuống xe, Tiêu Huy cũng không ngăn cản.
"Có đồng ý hay không, em nói là được sao? Ngu Minh, nghĩ đến người nhà đi."
Nhìn khuôn mặt lỗ mãng của hắn, không biết như thế nào, lại làm cho tôi nghĩ đến quá khứ.
Những lời bịa đặt, giễu cợt Dương Cảnh Chi lúc đó đều như thế này.
Có phải ở trong lòng Dương Cảnh Chi, tôi cũng là người như vậy hay không?
Trên cổ tay tôi có sợi lắc bạc, theo thời gian trôi đi, sớm đã ảm đạm không còn sáng trắng nữa.
Đây là món quà đầu tiên Dương Cảnh Chi tặng tôi.
Khi tôi 19 tuổi.
Đã có một tuần, ngoại trừ lúc học, tôi hầu như không gặp được anh ở chỗ khác khác.
Anh suốt ngày cặm cụi làm, cô gắng hơn nhiều so với những lúc khác.
Sinh nhật ngày đó, cha mẹ tôi làm một cái party ở nhà hàng cao cấp, tôi nói cho Dương Cảnh Chi, nhưng anh không tới.
Tôi chờ, đến buổi tối, cuối cùng cũng chờ được một cuộc điện thoại của anh.
Anh nói, đợi anh ở cửa nhà hàng.
Trong tuyết lớn đầy trời, chành thiếu niên của tôi dáng người cao ngất như tùng.
Anh có vẻ mệt mỏi, giống như tôi của hôm nay, quần áo màu vàng dính đầy bùn lầy.
Lúc đó, tôi cái gì cũng không hiểu, chỉ oán giận anh tới quá muộn.
Dương Cảnh Chi xoa xoa đầu của tôi, nói mang quà sinh nhật cho tôi.
Lắc tay là loại cơ bản, không đắt, nhưng cũng hoàn toàn vượt quá kinh tế của anh.
Tôi rất thích, đeo ngay trên cổ tay, không bao giờ tháo xuống.
Sau đó cha mẹ tôi gọi tôi, hỏi tôi đang nói chuyện với ai.
Bọn họ không thích Dương Cảnh Chi, cảm thấy anh không xứng với tôi.
Chờ tôi quay đầu lại, Dương Cảnh Chi đã biến mất trong gió tuyết rồi
……
Cho đến hôm nay, tình cờ nhớ tới.
- Ít nhất lúc mười chín tuổi, Dương Cảnh Chi đã từng thích tôi?
Chiếc vòng tay kia, là anh làm việc cả ngày lẫn đêm đổi lấy.
Anh có phải cũng giống như tôi đêm nay, bôn ba trong tuyết, ngã sấp xuống, nhưng vì chiếc vòng tay này, vẫn không ngừng cố gắng.
Nhưng bây giờ thì sao?
Anh ấy ép tôi, định ép buộc tôi.
Trong nhà anh ấy bày những thứ xa xỉ mà trước đây tôi thích dùng.
Rốt cuộc là nhớ mãi không quên, hay là đang nhục nhã tôi?
Tôi nghĩ không ra, trực trào nước mắt.
Dương Cảnh Chi sửng sốt, nhất thời hoảng hốt.
Anh cứ lấy tôi khóc không là lại luống cuống.
Điểm này giống hệt trước kia.
Anh lau khóe mắt tôi: "Đừng khóc đừng khóc, là anh sai rồi, anh chỉ hù dọa em thôi. Hôm nay là sinh nhật hai mươi sáu tuổi của em, anh mua cho em một cái lắc tay mới."
Hả?
Tôi quên mất, hôm nay là sinh nhật tôi.
Dương Cảnh Chi lấy ra một cái hộp quà.
"Nhìn xem, có thích không?"
Anh ấy giúp tôi thay vòng tay.
"Ngu Minh, chúng ta có thể quay......"
Lời còn chưa dứt, chuông cửa vang lên.
Tiêu Huy đứng ở cửa, ngậm điếu thuốc:
"Ngu Minh đâu? Tôi tới đón cô ấy."
"Anh là ai?"
"Tôi là vị hôn phu của cô ấy, cô ấy không nói với anh sao?"
Dương Cảnh sửng sốt, lắc tay rơi trên thảm.
11
Tôi cùng Tiêu Huy rời đi.
Hắn không mở cửa sổ xe, hút hết điếu này đến điếu khác.
Khiến tôi bị sặc đến nỗi tôi ho khan.
Tôi và Tiêu Huy trước đây đã biết nhau.
Lúc nhà tôi chưa phá sản, hắn đã tỏ tình với tôi, nhưng tôi khi đó một lòng một dạ nhào vào Dương Cảnh Chi, mấy lần đều cự tuyệt hắn.
Cho đến tuần trước, hắn đột nhiên đến gặp tôi.
Tiêu Huy nói, chỉ cần gả cho hắn, hắn sẽ giúp tôi trả nợ.
Tôi hỏi tại sao.
Hắn đắc ý nói: "Tôi muốn chứng minh năm đó em chọn sai người, Người duy nhất có thể cứu em là tôi. Thằng khốn đó sẽ chỉ kéo em xuống thôi"
Ồ, anh ta sẽ cưới tôi chỉ vì muốn chứng minh với tôi.
Muốn tôi hối hận.
Thật lố bịch.
Hôm nay, tôi bất đắc dĩ mới nhờ hắn giúp một chút.
Gọi điện thoại là được rồi, tôi kiếm cớ thoát thân là xong.
Cũng không biết hắn làm sao lại tìm tới cửa.
Tôi lạnh lùng nói: "Tại sao phải giả làm vị hôn phu của tôi?"
"Có gì khác nhau? Dù sao chúng ta cũng sắp kết hôn rồi."
"Tôi còn chưa đồng ý mà."
"Ngu đại tiểu thư, em tỉnh táo một chút đi, thiếu nợ nhiều như vậy, em cưới ai thì người đó khổ, ngoại trừ tôi, ai còn muốn em?"
Tiêu Huy rất khinh tôi.
"Hắb ta chính là bạn trai nghèo kiết xác lúc trước của em sao? Tôi nói cho em biết, anh ta trở về chỉ để nhục nhã em thôi, trước kia bị em chèb ép không dám phản kháng, hiện tại em nghèo túng, trong lòng sao có thể không chê cười em được."
"Vậy cũng chẳng liên quan đến anh!"
"Trước kia bị hắn tranh bạn gái, hiện tại tôi phati cho hắn biết tay..."
"Tiêu Huy, tôi không phải đồ chơi của anh! Trước kia tôi không đồng ý, về sau này cũng sẽ không!"
Tôi xuống xe, Tiêu Huy cũng không ngăn cản.
"Có đồng ý hay không, em nói là được sao? Ngu Minh, nghĩ đến người nhà đi."
Nhìn khuôn mặt lỗ mãng của hắn, không biết như thế nào, lại làm cho tôi nghĩ đến quá khứ.
Những lời bịa đặt, giễu cợt Dương Cảnh Chi lúc đó đều như thế này.
Có phải ở trong lòng Dương Cảnh Chi, tôi cũng là người như vậy hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.