Chương 8
Thiết Trụ Tử
28/10/2023
16
Máu trong cơ thể giường như đông hết lại.
Tay tôi cầm điện thoại di động run rẩy.
Nghĩ lại thì....
Dương Cảnh Chi phát điên tìm tôi.
Sau khi gặp lại, đề bạt tôi, tăng lương cho tôi.
Những gì đã nói, những gì đã làm.
Kể cả mấy lời đêm qua.
Thì ra, đều là vì trả nợ!
Chỉ thế thôi phải không?
Đúng vậy, lúc ở KTV, Từ Vãn Tinh nói anh ghét tôi.
Có lẽ đó mới là sự thật.
Dương Cảnh Chi không thích mắc nợ người khác.
Từ đầu đến cuối, tôi chỉ là gánh nặng lớn trong lòng anh, là chủ nợ của anh.
Lúc này, cảm giác khổ sở bao trùm lấy tôi.
Tôi thậm chí không biết làm cách nào để đổ lỗi cho anh.
Tám năm trước, là tôi tự tay ép anh kéo đến vị trí cạnh tôi.
Anh rất chính trực, chắc chắn không thế hưởng thụ những gì tôi mang lại cho anh.
Anh luôn để trong lòng.
Nhưng thà rằng anh quên đi còn hơn.
Trong lòng bắt đầy cháy lên ngọn lửa, đầu ngón tay run run, nhắn cho Dương Cảnh Chi một tin.
[Ai cho phép anh trả nợ cho tôi.]
[Hết nợ không tốt sao? Về sau em không cần làm nhiều công việc nữa.]
[Tôi không cần.]
[Ngu Minh, em đừng bướng bỉnh nữa, thật ta anh sớm nên làm như vậy, tiền thuốc men khi ông còn sống, tôi vẫn muốn trả lại cho em.]
Lời nói của anh lại một lần nữa làm tôi đau đớn.
[Số tiền này tôi sẽ dành dụm trả lại cho anh, sau này ngoại trừ công việc, chúng ta không cần liên lạc nữa.]
Sau đó Dương Cảnh Chi gọi cho tôi rất nhiều lần, tôi không nhận một cuộc gọi nào.
Tôi xin nghỉ thêm một ngày, nhốt mình trong phòng, ngủ đến đơ cả người.
Giống như muốn bù đắp lại những giấc ngủ thiếu mấy năm nay.
Sáng hôm sau, mẹ tôi nói với tôi.
Dương Cảnh Chi đứng ở dưới lầu một đêm.
Tôi đi tàu điện ngầm để làm việc.
Dương Cảnh Chi từ bỏ chiếc Porsche của anh, cùng tôi ngồi tàu điện ngầm.
Buổi tối tôi theo thường lệ đi KTV làm thêm.
Anh vào một cái phòng nhỏ, ngồi ở cửa, nhìn tôi ra vào.
Anh giống như một pho tượng đá biết động, tôu đi đâu anh theo tới đó.
Như thế lặp lại nhiều ngày.
Tôi rốt cục nhịn không được, nói: "Đừng đi theo tôi nữa."
"Không đi theo, em lại biến mất thì sao."
Anh đếm trên đầu ngón tay.
"Biến mất đi thành phố khác, khoá wechat, không nghe điện thoại, em làm tôi không yên lòng."
Tôi nghẹn ngào, nói: "Tôi hứa sẽ trả lại tiền, hứa sẽ không biến mất, giữa người với người phải giữ chữ tín chứ."
Dương Cảnh Chi nhíu mày: "Em nói gì thế? Tôi không cần trả tiền."
Đến thứ sáu, anh không xuất hiện.
Từ Vãn Tinh tức giận gọi điện thoại tới.
Dương Cảnh Chi đánh người rồi.
17
Dương Cảnh Chi đánh Tiêu Huy.
Nguyên nhân là hôm nay bọn họ cùng nhau tham dự một bữa tiệc.
Không ngồi cùng một bàn, Tiêu Huy không biết Dương Cảnh Chi có tham gia.
Đột nhiên có người nói đến Ngu gia biến mất không có tăm hơi.
Tiêu Huy chậm rãi mà nói: "Ngu tổng có một đứa con gái tên Ngu Minh, rất xinh đẹp! Trước kia theo đuổi khó như nào thì bây giờ dễ dàng như thế, nhà cô ta không phải thiếu nợ chưa trả hết sao, tôi giúp cô ta trả tiền, cô ta liền ngoan ngoãn theo tôi."
"Đứa con gái đó, cho dù tốn nhiều tiền như vậy mua về nhà cũng không lỗ tí nào......"
Lời còn chưa nói xong, Dương Cảnh Chi đã đấm vào mặt hắn.
Trước mặt nhiều người trong nghề như vậy, anh đánh phú nhị đại Tiêu gia.
Bên ngoài phòng khám, Từ Vãn Tinh trách cứ tôi.
"Cảnh Chi không có chống lưng, đơn thương độc mã đến bây giờ, so với ai cũng không bằng, nhưng hiện tại bởi vì cô, anh nhất định đắc tội với mấy người."
Từ Vãn Tinh căm tức: "Ngu Minh, cô không giúp anh thì thôi, có thể đừng gây họa cho anh được không?"
Gây họa?
"Từ Vãn Tinh, cô lấy tư cách gì mà trách tôi?"
Từ Vãn Tinh sửng sốt.
Tôi: "Hai người chỉ hợp tác, không phải đã nói không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của nhau sao?"
"Anh ngay cả chuyện này cũng nói cho cô biết sao... " Từ Vãn Tinh bị đả kích.
Trong chốc lát, hốc mắt cô đỏ lên, trở nên vô cùng tủi thân.
"Ngu Minh, tôi cùng Cảnh Chi mặc dù chỉ là quan hệ hợp tác, nhưng tôi là thật lòng thích anh ấy, cô đã biến mất lâu như vậy, vậy thì tiếp tục biến mất đi, để anh ấy lại cho tôi, được không?"
"Cô thích anh ấy sao?"
"Đúng vậy."
Đó là điều tôi không ngờ tới.
Bởi vì...
"Nhưng lúc trước, cô chính là người tung những lời đồn bẩn thỉu về Dương Cảnh Chi mà?"
Mặt Từ Vãn Tinh trong nháy mắt trắng bệch.
Máu trong cơ thể giường như đông hết lại.
Tay tôi cầm điện thoại di động run rẩy.
Nghĩ lại thì....
Dương Cảnh Chi phát điên tìm tôi.
Sau khi gặp lại, đề bạt tôi, tăng lương cho tôi.
Những gì đã nói, những gì đã làm.
Kể cả mấy lời đêm qua.
Thì ra, đều là vì trả nợ!
Chỉ thế thôi phải không?
Đúng vậy, lúc ở KTV, Từ Vãn Tinh nói anh ghét tôi.
Có lẽ đó mới là sự thật.
Dương Cảnh Chi không thích mắc nợ người khác.
Từ đầu đến cuối, tôi chỉ là gánh nặng lớn trong lòng anh, là chủ nợ của anh.
Lúc này, cảm giác khổ sở bao trùm lấy tôi.
Tôi thậm chí không biết làm cách nào để đổ lỗi cho anh.
Tám năm trước, là tôi tự tay ép anh kéo đến vị trí cạnh tôi.
Anh rất chính trực, chắc chắn không thế hưởng thụ những gì tôi mang lại cho anh.
Anh luôn để trong lòng.
Nhưng thà rằng anh quên đi còn hơn.
Trong lòng bắt đầy cháy lên ngọn lửa, đầu ngón tay run run, nhắn cho Dương Cảnh Chi một tin.
[Ai cho phép anh trả nợ cho tôi.]
[Hết nợ không tốt sao? Về sau em không cần làm nhiều công việc nữa.]
[Tôi không cần.]
[Ngu Minh, em đừng bướng bỉnh nữa, thật ta anh sớm nên làm như vậy, tiền thuốc men khi ông còn sống, tôi vẫn muốn trả lại cho em.]
Lời nói của anh lại một lần nữa làm tôi đau đớn.
[Số tiền này tôi sẽ dành dụm trả lại cho anh, sau này ngoại trừ công việc, chúng ta không cần liên lạc nữa.]
Sau đó Dương Cảnh Chi gọi cho tôi rất nhiều lần, tôi không nhận một cuộc gọi nào.
Tôi xin nghỉ thêm một ngày, nhốt mình trong phòng, ngủ đến đơ cả người.
Giống như muốn bù đắp lại những giấc ngủ thiếu mấy năm nay.
Sáng hôm sau, mẹ tôi nói với tôi.
Dương Cảnh Chi đứng ở dưới lầu một đêm.
Tôi đi tàu điện ngầm để làm việc.
Dương Cảnh Chi từ bỏ chiếc Porsche của anh, cùng tôi ngồi tàu điện ngầm.
Buổi tối tôi theo thường lệ đi KTV làm thêm.
Anh vào một cái phòng nhỏ, ngồi ở cửa, nhìn tôi ra vào.
Anh giống như một pho tượng đá biết động, tôu đi đâu anh theo tới đó.
Như thế lặp lại nhiều ngày.
Tôi rốt cục nhịn không được, nói: "Đừng đi theo tôi nữa."
"Không đi theo, em lại biến mất thì sao."
Anh đếm trên đầu ngón tay.
"Biến mất đi thành phố khác, khoá wechat, không nghe điện thoại, em làm tôi không yên lòng."
Tôi nghẹn ngào, nói: "Tôi hứa sẽ trả lại tiền, hứa sẽ không biến mất, giữa người với người phải giữ chữ tín chứ."
Dương Cảnh Chi nhíu mày: "Em nói gì thế? Tôi không cần trả tiền."
Đến thứ sáu, anh không xuất hiện.
Từ Vãn Tinh tức giận gọi điện thoại tới.
Dương Cảnh Chi đánh người rồi.
17
Dương Cảnh Chi đánh Tiêu Huy.
Nguyên nhân là hôm nay bọn họ cùng nhau tham dự một bữa tiệc.
Không ngồi cùng một bàn, Tiêu Huy không biết Dương Cảnh Chi có tham gia.
Đột nhiên có người nói đến Ngu gia biến mất không có tăm hơi.
Tiêu Huy chậm rãi mà nói: "Ngu tổng có một đứa con gái tên Ngu Minh, rất xinh đẹp! Trước kia theo đuổi khó như nào thì bây giờ dễ dàng như thế, nhà cô ta không phải thiếu nợ chưa trả hết sao, tôi giúp cô ta trả tiền, cô ta liền ngoan ngoãn theo tôi."
"Đứa con gái đó, cho dù tốn nhiều tiền như vậy mua về nhà cũng không lỗ tí nào......"
Lời còn chưa nói xong, Dương Cảnh Chi đã đấm vào mặt hắn.
Trước mặt nhiều người trong nghề như vậy, anh đánh phú nhị đại Tiêu gia.
Bên ngoài phòng khám, Từ Vãn Tinh trách cứ tôi.
"Cảnh Chi không có chống lưng, đơn thương độc mã đến bây giờ, so với ai cũng không bằng, nhưng hiện tại bởi vì cô, anh nhất định đắc tội với mấy người."
Từ Vãn Tinh căm tức: "Ngu Minh, cô không giúp anh thì thôi, có thể đừng gây họa cho anh được không?"
Gây họa?
"Từ Vãn Tinh, cô lấy tư cách gì mà trách tôi?"
Từ Vãn Tinh sửng sốt.
Tôi: "Hai người chỉ hợp tác, không phải đã nói không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của nhau sao?"
"Anh ngay cả chuyện này cũng nói cho cô biết sao... " Từ Vãn Tinh bị đả kích.
Trong chốc lát, hốc mắt cô đỏ lên, trở nên vô cùng tủi thân.
"Ngu Minh, tôi cùng Cảnh Chi mặc dù chỉ là quan hệ hợp tác, nhưng tôi là thật lòng thích anh ấy, cô đã biến mất lâu như vậy, vậy thì tiếp tục biến mất đi, để anh ấy lại cho tôi, được không?"
"Cô thích anh ấy sao?"
"Đúng vậy."
Đó là điều tôi không ngờ tới.
Bởi vì...
"Nhưng lúc trước, cô chính là người tung những lời đồn bẩn thỉu về Dương Cảnh Chi mà?"
Mặt Từ Vãn Tinh trong nháy mắt trắng bệch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.