Chương 8: Bán nhà
BạcPhận
09/06/2023
Hôm nay là ngày rằm tháng bảy cũng là lúc tròn bốn mươi chín ngày của Phong Tình. Thanh Nhân nấu mâm đồ cúng chung thất nhỏ, bày biện trên bàn thờ. Trong căn nhà nhỏ của anh có một căn phòng bỏ trống nhiều năm không sử dụng. Anh liền dọn những đồ vật linh tinh ra, tu sửa lại thành phòng thờ. Thanh Nhân mang phận mồ côi không có người thân cho nên không có thờ cúng cửu huyền. Trong nhà lúc nào cũng âm u lạnh lẽo, dù có người ra vào nhưng mà không có nổi một chút hơi ấm.
Dương khí cứ như suy tàn hao mục. Bây giờ sau khi được nhang khói nghi ngút từ phòng thờ tỏa ra phủ khắp căn nhà lạnh lẽo, tựa hồ đã lấy lại được ấm cúng, rột bớt những khí âm.
Đáng lẽ hôm nay Thanh Nhân phải đến tham dự đám giỗ bốn mươi chín ngày của cựu chủ tịch Du và cựu đội phó Phong Tình nhưng anh không thích phải nhìn mặt những con sói phát ra mùi máu tanh tưởi đó. Đặc biệt là con rắn tàn độc Du Thành Nghĩa, anh lại càng chán ghét. Cho nên nấu đồ cúng cho Phong Tình ở nhà vừa yên bình lại còn êm ấm.
Thắp nhang xong, Thanh Nhân quỳ trước bàn thờ hắn chăm chú ngắm nhìn dung mạo người trong di ảnh. Phong Tình trong ảnh tựa cười tựa buồn bã, trong một thoáng cảm thấy giống như hắn sắp sửa hiển linh ra trước mặt anh. Ảo giác bất chợt khiến dòng lệ tuôn rơi. Ngày nào cũng vậy, mỗi lần cắm nhang xong Thanh Nhân sẽ nhìn thấy làm khói trắng có dáng hình Phong Tình đứng trong góc tối dõi theo anh, khi anh ngẩng đầu nhìn thì biến mất. Do tâm quá nhớ nhung nên ảo ảnh mới được sinh ra, cho dù hắn là ma có hóa quỷ đến tìm anh thì anh cũng sẽ nguyện ôm lấy hắn vào trong lòng.
Ring ring ring__
Chuông điện thoại vang lên kéo Thanh Nhân từ tâm thức trở về hiện thực, anh mở điện thoại ra xem. Người gọi đến là Tiêu Trúc.
"Anh Nhân, dạo này anh vẫn ổn chứ? Gần một tuần anh nghỉ phép em rất lo lắng cho anh, em đang đậu xe trước hẻm. Em chở anh đi ăn trưa".
Lại là cậu thư ký lắm lời phiền phức, Thanh Nhân thở dài mệt mỏi. Hiện tại anh không muốn nói chuyện với ai hết, chẳng muốn gặp mặt ai cả. Anh chỉ muốn yên tĩnh một mình để bình tâm. Thanh Nhân uể oải đáp: "Không cần đâu, cậu về đi".
"Nhưng mà anh ơi, hãy cho em gặp anh đi mà".
Tút tút___. Thanh Nhân tặc lưỡi cúp máy, lắc đầu thở dài.
Trời bắt đầu chuyển mưa, mây đen kéo đến đen kịt phủ xuống thành phố Vĩnh Thành một sắc màu ảm đạm. Trong phòng thờ tràn ngập sắc đỏ, Thanh Nhân ngồi ngủ gật trong góc chờ nhang tàn khói tản mới chịu tỉnh giấc dọn dẹp mâm đồ cúng. Mỗi ngày anh đều ở đây đến mấy canh giờ chỉ để chờ Phong Tình hiển linh ôm lấy anh. Trông anh hiện tại chẳng khác gì gã tâm thần, bị ma ám đến phát điên. Tâm trạng thất thường, ban ngày thì cười điên dại một mình, ban đêm thì gào khóc như sắp chết đến nơi. Hàng xóm xung quanh mỗi khi đi ngang nhà Thanh Nhân đều sợ hãi nhanh chống bước qua không dám chần chừ lâu lắc.
Cốc, cốc, cốc!
Thanh Nhân đang ăn cơm trưa bỗng nhiên bị tiếng gõ cửa làm cho giật mình, bởi miệng thì nhai cơm đầu óc thì treo lơ lửng trên trời đăm ra dễ nhạy cảm. Anh không đi ra mở cửa, vẫn cứ tiếp tục ăn.
Cốc, cốc, cốc!
Tiếng gõ cửa lại vang lên, anh thì mặc kệ, bây giờ gặp mặt ai cũng khiến anh nổi cáu vô cớ.
Cốc, cốc, cốc!
Rầm! Rầm! Rầm!
Gõ không được liền quay qua đập cửa. Trời đánh tránh bữa ăn, anh đập đũa xuống bàn đứng lên hầm hực mở cửa: "Ai vậy?! Tin tôi báo cảnh sát không?!".
Tiêu Trúc bước vào trong khi không được chủ nhà cho phép, cậu tiện tay khóa cửa nhà. Bắt lấy hai tay anh: "Anh Nhân! Anh làm sao thế này?! Cơ thể anh gầy gò quá rồi! Đi theo em, em chở anh đi ăn bồi dưỡng sức khỏe!".
Thanh Nhân chẳng dùng nổi sức lực để hất tay Tiêu Trúc, anh ngày càng yếu ớt mất sức khỏe lẫn tinh thần: "Đau...".
Tiêu Trúc buông tay anh: "Em, em xin lỗi".
Thanh Nhân xoa khớp tay: "Tôi đang ăn cơm rồi, phiền cậu về cho".
Tiêu Trúc gãi mũi: "Ở ngoài trời sắp mưa rồi, anh cho em ở lại đi khi nào hết mưa em đi".
Thanh Nhân thở dài hết cách đuổi khéo cậu đành tạm chấp nhận cho cậu ở nhờ: "Bình trà còn nước, nếu khát cậu tự rót uống đi".
Tiêu Trúc cụp mi thoáng buồn tủi lén nhìn anh: "Em ăn cơm cùng anh được không? Em đợi anh sáng giờ chưa ăn sáng nên đói bụng".
Phiền chết đi được, biết vậy không mở cửa cho cậu vào. Người ta vào rồi, coi như là khách mà mời cậu vào ăn cơm cùng thôi chứ sao giờ.
Đồ ăn trên bàn là đồ nấu để cúng, những món chay thơm ngon nức mũi. Tiêu Trúc vừa ngồi xuống bàn liền gắp miếng tàu hủ ky giả thịt ăn ngon lành. Xong lại gắp mấy món khác từng miếng mà hưởng thức, mắt cậu sáng rực không khỏi khen ngợi: "Ngon quá, lâu rồi em không ăn những món chay như vậy, những món này là anh nấu đó hả?".
Thanh Nhân ăn uống từ tốn lạnh nhạt gật đầu. Vì đồ ăn ngon quá nên Tiêu Trúc ăn rất nhanh, mới đó đã xong: "Ai mà yêu anh chắc có phước lắm à nha, anh cái gì cũng giỏi giang hết, kể cả công việc làm hay là việc nhà anh đều tự mình làm hết".
Cậu chống cằm nhìn anh: "Thế anh đã có người yêu chưa?".
Thanh Nhân đột nhiên khựng lại, bàn tay cằm đũa khẽ run lên. Hàng mi trùng xuống tựa hồ che giấu giọt lệ nơi khóe mắt. Tiêu Trúc ngay từ khi làm việc cùng anh đến nay hoàn toàn không biết mối quan hệ yêu đương của anh và Phong Tình. Do anh che giấu nên mới nói với cậu anh và Phong Tình chỉ là anh em kết nghĩa. Cho nên cũng không trách gì khi cậu nhắc đến 'người yêu' trước mặt anh. Người anh yêu thương đã mất rồi, anh muốn nói với cậu điều đó ngay bây giờ. Nhưng anh không thích dây dưa nhiều lời với người ngoài.
Anh chưa bao giờ công khai mối quan hệ yêu đương của mình và Phong Tình với bất kỳ ai bao giờ. Không phải vì sợ miệt thị, kì thị là đồng tính luyến ái, sợ bị mọi người ghê tởm xa lánh. Mà là bởi, anh muốn cất giấu giữ gìn mối quan hệ này vĩnh viễn. Không muốn bị phá vỡ, không muốn kẻ nào xen vào. Nhưng hiện tại Thanh Nhân càng nghĩ thấu, anh cảm thấy thật sự rất có lỗi với Phong Tình. Chưa bao giờ công khai hắn chính thức với mọi người, hắn chính là người anh yêu nhất trên thế gian này. Lội ngàn sông, bơi vạn biển cũng không thể có được người đàn ông xinh đẹp đầy mị lực như vậy.
Có lẽ đây là điều muộn màng, anh hiện tại cũng nên công khai thôi. Anh hi vọng Phong Tình trên trời có thể thấu hiểu và cảm thông cho anh. Thanh Nhân mím môi, đặt đũa xuống bàn cố không cho dòng lệ rơi trước mặt bất cứ ai: "Người tôi yêu nhất, đã không còn trên đời nữa rồi".
Tiêu Trúc khi nghe anh thốt ra câu trả lời hơi nhíu mày lại như suy nghĩ gì đó, trong chốc lát đen mặt trầm giọng: "Vậy là... Phong Tình là người yêu của anh?".
Cậu siết chặt tay thành quyền: "Vậy tại sao lúc trước anh nói anh và anh ấy chỉ là anh em kết nghĩa?".
Tiêu Trúc hít rồi thở ra, bàn tay thả lỏng mò đến bàn tay lạnh băng của anh trên bàn, cười khổ: "Anh ấy mất rồi, anh không định có người yêu mới để yêu thương à? Vả lại, anh đã ba mươi mấy tuổi rồi, anh không định cưới vợ sinh con để quãng đời còn lại không còn cô độc?".
"Anh Nhân à..".
"Cậu có im không thì bảo?!". Thanh Nhân rút tay lại tức giận đập bàn, trừng cậu.
"Ai mượn cậu đi dạy đời tôi vậy?! Có tin tôi đánh chết cậu không?!".
Cơn thịnh nộ bất thình lình ập đến khiến Tiêu Trúc giật mình liền rén không dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa. Bữa cơm trưa hôm nay coi như xúi quẩy, Thanh Nhân thở hồng hộc vì quá tiêu hao sức lực để quát nạt một tên nhóc ngu ngốc.
"Em xin lỗi". Tiêu Trúc cúi gầm mặt không biết nên nói gì để anh hạ hỏa.
Rầm!
Đột nhiên cửa nhà bị kẻ nào đó văng, Thanh Nhân và Tiêu Trúc đồng nhất đi ra phòng khách xem tình hình.
"Đây là nhà của thằng Thanh Nhân đúng không mạy?". Một gã đàn ông to béo mặc áo sơ mi hoa sắn tay áo để lộ hình xăm hoa mực đen. Đầu nấm của gã che đi đôi mắt, thế nhưng vẫn còn nhìn thấy sự đời.
"Dạ đại ca, đúng rồi". Tên đàn em của gã đáp.
"Này mấy người làm cái quái gì ở trong nhà tôi vậy?!". Thanh Nhân tức giận đi đến trước mặt gã béo.
"Hử? Mày là Thanh Nhân đấy à?". Gã vỗ vỗ mặt anh với điệu bộ trêu ghẹo.
Thái dương giật nảy gân xanh, Thanh Nhân đá vào chân gã: "Tao hỏi chúng mày là ai mà dám xông vào nhà tao?!".
Cú đá này cứ như cục bông ném vào viên đá, còn thua xa muỗi chích. Thanh Nhân yếu sức, gã béo liền vung tay tát anh ngã lăn ra đất: "Mịa thằng mứt dạy này, tao nói chuyện nhẹ nhàng là mấy thái độ đó hả?".
"Anh Nhân!". Tiêu Trúc biến sắc chạy đến cho bốn tên đàn em của gã béo gục sau hai quyền.
Không ngờ Thanh Nhân lại nhu nhược đến thế, sức lực sau một tuần liền trở nên cạn kiệt cứ như sắp biến thành người khuyết tật. Một cú tát liền khiến đầu óc anh quay cuồng, trước mắt mờ ảo mơ hồ, bên tai những âm thanh chửi rủa đánh nhau dần ù ù mù mịt.
"Hãy sống vì em!".
Đột nhiên có giọng nói ai đó nghe cực kỳ quen thuộc vang lên bên tai, Thanh Nhân như được rót một chút thể lực mà mở choàng mắt đứng bật dậy. Cảnh tượng trước mắt hỗn loạn, Tiêu Trúc sắp sửa bị đánh cho nát người vì có thêm chục thằng nữa xông vào nhà. Con hẻm này dường như bị lũ giang hồ bao vây, bọn chúng không của bang hội nào hết. Chúng được thuê và làm việc vì tiền, khách hàng trả càng nhiều tiến thì chúng sẽ làm tới tấp. Một điều nữa là cực kỳ uy tín nhất trong thế giới ngầm với cái tên:
Giang hồ chợ đời.
Gã béo trước mặt có lẽ là một trong những kẻ dẫn dắt băng đảng.
"Đừng đánh cậu ta nữa, mày nói là tìm tao mà đúng không? Đến đây mà đánh tao này!". Thanh Nhân chùi vết máu ở khóe môi.
Gã béo ra hiệu cho mấy tên đàn em ngừng lại, xách Tiêu Trúc ném xuống bên chân anh. Cậu lụ khụ đứng lên ôm cánh tay bị đánh sắp gãy, mà liếc gã béo: "Cấm mày đụng vào anh ấy!".
Gã béo châm điếu thuốc hút phì phèo, nói: "Căn nhà tồi tàn này của mày được rao bán, người mua là bọn tao".
Vừa dứt lời, một tên đàn em đem bìa hồ sơ cung kính đưa cho gã: "Hợp đồng trong này, mong mày hợp tác".
Bán nhà?
Nhưng đây rõ ràng là nhà của anh, chủ nhà chính là anh mà! Anh chưa bao giờ rao bán cả, thế rốt cuộc kẻ nào giả mạo anh đi bán nhà? Là thằng khốn nào?!
Thanh Nhân mở to mắt chòng chọc nhìn bản hợp đồng trên tay gã, giống như bị ảo giác xâm chiếm anh nhìn ra gã đang cầm con dao phay dính đầy máu tươi đang chặt mổ thịt anh mà treo lủng lẳng trên xào. Bán căn nhà này đi giống như là bán ruột gan nội tạng của anh. Căn nhà chứa biết bao nhiêu kỷ niệm hạnh phúc của anh và Phong Tình trong yên ấm, chứa mùi hương nồng nhiệt say đắm của hắn. Tựa hồ khi hắn mất đi liền đem cả linh hồn bao trọn lấy căn nhà nhỏ này. Nhà mất thì linh hồn cũng sẽ tan biến. Anh nhất định phải tìm thằng khốn dám giả danh anh đi bán nhà, cho nó xuống mồ ngay tức khắc.
Anh lạnh tanh hỏi: "Là thằng nào bảo căn nhà này phải bán?".
Gã béo búng điếu thuốc xuống đất, dùng bản hợp đồng vỗ vỗ đầu Thanh Nhân: "Mày không biết gì luôn sao? Ngài Du Thành Nghĩa đã bán nhà của mày cho bọn tao đấy".
Giống như bị dao xẻo lỗ tai, sét đánh trong lòng cuộn trào sóng gió. Thanh Nhân không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Thế quái nào là thằng khốn Du Thành Nghĩa chứ?! Anh và hắn có dính dáng tới cái mịa gì đâu, hắn là cái thá gì mà lại tự ý tự tiện bán nhà anh?!
Hắn muốn mọi thứ của Phong Tình biến thành tro tàn, khói bụi thì hắn mới vừa lòng vừa dạ. Thanh Nhân cũng nằm trong phạm vị tầm ngắm của hắn, dù gì anh và Phong Tình chung một lòng chẳng để hắn vào mắt mà. Xem hắn là con chó điên thích cắn người.
Trong đầu anh bây giờ chính là ngọn núi lửa, muốn phun trào chém chết bọn ôn dịch này cho thỏa mãn cơn tức. Anh đanh mặt nghiến răng, đột nhiên lấy đâu ra sức lức mà túm cổ áo gã béo, gằn giọng: "Mịa nó, thằng Du Thành Nghĩa nó nghĩ nó làm ông nội tao hay gì mà muốn bán nhà tao thì bán?! Mày cút về nói với nó đừng giở trò đê tiện hèn hạ như vậy nữa, có gì gặp trực tiếp tao đây này!".
Gã béo bất ngờ trước con mèo hoang Thanh Nhân, từ trước đến giờ chưa từng có kẻ nào dám mắng chửi Du Thành Nghĩa công khai trước mặt dân chúng thế này. Gã béo thề rằng, bất kể ai dám nói xấu sau lưng Du Thành Nghĩa chỉ trong một đêm liền bị xéo hàm, mẻ răng chứ nói chi đến rủa mắng. Gã cảm thấy con mèo hoang này không tồi, rất thú vị liền cười ha hả lên, vỗ vỗ đầu Thanh Nhân.
"Mày khí thế đấy, nhưng có lẽ mày không biết chuyện này".
Thanh Nhân: "?!".
Một tên đàn em cầm điện thoại quay phim bước ra, Gã béo gỡ tay anh mà lấy chiếc khuy cài áo đưa lên trước mắt: "Camera và máy ghi âm đã ghi hình hết toàn bộ những gì xảy ra nãy giờ, ngài Du Thành Nghĩa hiện đang xem trực tiếp thông qua điện thoại đấy. Haha, mày toi rồi con à, bây giờ mày có rút lại những câu chửi khi nãy cũng đã muộn rồi, chuẩn bị đi nộp mạng đi là vừa. Haha!!".
Trong nhà ngập tràn tiếng cười trào phúng đầy khinh miệt muốn nhấn chìm Thanh Nhân.
Dương khí cứ như suy tàn hao mục. Bây giờ sau khi được nhang khói nghi ngút từ phòng thờ tỏa ra phủ khắp căn nhà lạnh lẽo, tựa hồ đã lấy lại được ấm cúng, rột bớt những khí âm.
Đáng lẽ hôm nay Thanh Nhân phải đến tham dự đám giỗ bốn mươi chín ngày của cựu chủ tịch Du và cựu đội phó Phong Tình nhưng anh không thích phải nhìn mặt những con sói phát ra mùi máu tanh tưởi đó. Đặc biệt là con rắn tàn độc Du Thành Nghĩa, anh lại càng chán ghét. Cho nên nấu đồ cúng cho Phong Tình ở nhà vừa yên bình lại còn êm ấm.
Thắp nhang xong, Thanh Nhân quỳ trước bàn thờ hắn chăm chú ngắm nhìn dung mạo người trong di ảnh. Phong Tình trong ảnh tựa cười tựa buồn bã, trong một thoáng cảm thấy giống như hắn sắp sửa hiển linh ra trước mặt anh. Ảo giác bất chợt khiến dòng lệ tuôn rơi. Ngày nào cũng vậy, mỗi lần cắm nhang xong Thanh Nhân sẽ nhìn thấy làm khói trắng có dáng hình Phong Tình đứng trong góc tối dõi theo anh, khi anh ngẩng đầu nhìn thì biến mất. Do tâm quá nhớ nhung nên ảo ảnh mới được sinh ra, cho dù hắn là ma có hóa quỷ đến tìm anh thì anh cũng sẽ nguyện ôm lấy hắn vào trong lòng.
Ring ring ring__
Chuông điện thoại vang lên kéo Thanh Nhân từ tâm thức trở về hiện thực, anh mở điện thoại ra xem. Người gọi đến là Tiêu Trúc.
"Anh Nhân, dạo này anh vẫn ổn chứ? Gần một tuần anh nghỉ phép em rất lo lắng cho anh, em đang đậu xe trước hẻm. Em chở anh đi ăn trưa".
Lại là cậu thư ký lắm lời phiền phức, Thanh Nhân thở dài mệt mỏi. Hiện tại anh không muốn nói chuyện với ai hết, chẳng muốn gặp mặt ai cả. Anh chỉ muốn yên tĩnh một mình để bình tâm. Thanh Nhân uể oải đáp: "Không cần đâu, cậu về đi".
"Nhưng mà anh ơi, hãy cho em gặp anh đi mà".
Tút tút___. Thanh Nhân tặc lưỡi cúp máy, lắc đầu thở dài.
Trời bắt đầu chuyển mưa, mây đen kéo đến đen kịt phủ xuống thành phố Vĩnh Thành một sắc màu ảm đạm. Trong phòng thờ tràn ngập sắc đỏ, Thanh Nhân ngồi ngủ gật trong góc chờ nhang tàn khói tản mới chịu tỉnh giấc dọn dẹp mâm đồ cúng. Mỗi ngày anh đều ở đây đến mấy canh giờ chỉ để chờ Phong Tình hiển linh ôm lấy anh. Trông anh hiện tại chẳng khác gì gã tâm thần, bị ma ám đến phát điên. Tâm trạng thất thường, ban ngày thì cười điên dại một mình, ban đêm thì gào khóc như sắp chết đến nơi. Hàng xóm xung quanh mỗi khi đi ngang nhà Thanh Nhân đều sợ hãi nhanh chống bước qua không dám chần chừ lâu lắc.
Cốc, cốc, cốc!
Thanh Nhân đang ăn cơm trưa bỗng nhiên bị tiếng gõ cửa làm cho giật mình, bởi miệng thì nhai cơm đầu óc thì treo lơ lửng trên trời đăm ra dễ nhạy cảm. Anh không đi ra mở cửa, vẫn cứ tiếp tục ăn.
Cốc, cốc, cốc!
Tiếng gõ cửa lại vang lên, anh thì mặc kệ, bây giờ gặp mặt ai cũng khiến anh nổi cáu vô cớ.
Cốc, cốc, cốc!
Rầm! Rầm! Rầm!
Gõ không được liền quay qua đập cửa. Trời đánh tránh bữa ăn, anh đập đũa xuống bàn đứng lên hầm hực mở cửa: "Ai vậy?! Tin tôi báo cảnh sát không?!".
Tiêu Trúc bước vào trong khi không được chủ nhà cho phép, cậu tiện tay khóa cửa nhà. Bắt lấy hai tay anh: "Anh Nhân! Anh làm sao thế này?! Cơ thể anh gầy gò quá rồi! Đi theo em, em chở anh đi ăn bồi dưỡng sức khỏe!".
Thanh Nhân chẳng dùng nổi sức lực để hất tay Tiêu Trúc, anh ngày càng yếu ớt mất sức khỏe lẫn tinh thần: "Đau...".
Tiêu Trúc buông tay anh: "Em, em xin lỗi".
Thanh Nhân xoa khớp tay: "Tôi đang ăn cơm rồi, phiền cậu về cho".
Tiêu Trúc gãi mũi: "Ở ngoài trời sắp mưa rồi, anh cho em ở lại đi khi nào hết mưa em đi".
Thanh Nhân thở dài hết cách đuổi khéo cậu đành tạm chấp nhận cho cậu ở nhờ: "Bình trà còn nước, nếu khát cậu tự rót uống đi".
Tiêu Trúc cụp mi thoáng buồn tủi lén nhìn anh: "Em ăn cơm cùng anh được không? Em đợi anh sáng giờ chưa ăn sáng nên đói bụng".
Phiền chết đi được, biết vậy không mở cửa cho cậu vào. Người ta vào rồi, coi như là khách mà mời cậu vào ăn cơm cùng thôi chứ sao giờ.
Đồ ăn trên bàn là đồ nấu để cúng, những món chay thơm ngon nức mũi. Tiêu Trúc vừa ngồi xuống bàn liền gắp miếng tàu hủ ky giả thịt ăn ngon lành. Xong lại gắp mấy món khác từng miếng mà hưởng thức, mắt cậu sáng rực không khỏi khen ngợi: "Ngon quá, lâu rồi em không ăn những món chay như vậy, những món này là anh nấu đó hả?".
Thanh Nhân ăn uống từ tốn lạnh nhạt gật đầu. Vì đồ ăn ngon quá nên Tiêu Trúc ăn rất nhanh, mới đó đã xong: "Ai mà yêu anh chắc có phước lắm à nha, anh cái gì cũng giỏi giang hết, kể cả công việc làm hay là việc nhà anh đều tự mình làm hết".
Cậu chống cằm nhìn anh: "Thế anh đã có người yêu chưa?".
Thanh Nhân đột nhiên khựng lại, bàn tay cằm đũa khẽ run lên. Hàng mi trùng xuống tựa hồ che giấu giọt lệ nơi khóe mắt. Tiêu Trúc ngay từ khi làm việc cùng anh đến nay hoàn toàn không biết mối quan hệ yêu đương của anh và Phong Tình. Do anh che giấu nên mới nói với cậu anh và Phong Tình chỉ là anh em kết nghĩa. Cho nên cũng không trách gì khi cậu nhắc đến 'người yêu' trước mặt anh. Người anh yêu thương đã mất rồi, anh muốn nói với cậu điều đó ngay bây giờ. Nhưng anh không thích dây dưa nhiều lời với người ngoài.
Anh chưa bao giờ công khai mối quan hệ yêu đương của mình và Phong Tình với bất kỳ ai bao giờ. Không phải vì sợ miệt thị, kì thị là đồng tính luyến ái, sợ bị mọi người ghê tởm xa lánh. Mà là bởi, anh muốn cất giấu giữ gìn mối quan hệ này vĩnh viễn. Không muốn bị phá vỡ, không muốn kẻ nào xen vào. Nhưng hiện tại Thanh Nhân càng nghĩ thấu, anh cảm thấy thật sự rất có lỗi với Phong Tình. Chưa bao giờ công khai hắn chính thức với mọi người, hắn chính là người anh yêu nhất trên thế gian này. Lội ngàn sông, bơi vạn biển cũng không thể có được người đàn ông xinh đẹp đầy mị lực như vậy.
Có lẽ đây là điều muộn màng, anh hiện tại cũng nên công khai thôi. Anh hi vọng Phong Tình trên trời có thể thấu hiểu và cảm thông cho anh. Thanh Nhân mím môi, đặt đũa xuống bàn cố không cho dòng lệ rơi trước mặt bất cứ ai: "Người tôi yêu nhất, đã không còn trên đời nữa rồi".
Tiêu Trúc khi nghe anh thốt ra câu trả lời hơi nhíu mày lại như suy nghĩ gì đó, trong chốc lát đen mặt trầm giọng: "Vậy là... Phong Tình là người yêu của anh?".
Cậu siết chặt tay thành quyền: "Vậy tại sao lúc trước anh nói anh và anh ấy chỉ là anh em kết nghĩa?".
Tiêu Trúc hít rồi thở ra, bàn tay thả lỏng mò đến bàn tay lạnh băng của anh trên bàn, cười khổ: "Anh ấy mất rồi, anh không định có người yêu mới để yêu thương à? Vả lại, anh đã ba mươi mấy tuổi rồi, anh không định cưới vợ sinh con để quãng đời còn lại không còn cô độc?".
"Anh Nhân à..".
"Cậu có im không thì bảo?!". Thanh Nhân rút tay lại tức giận đập bàn, trừng cậu.
"Ai mượn cậu đi dạy đời tôi vậy?! Có tin tôi đánh chết cậu không?!".
Cơn thịnh nộ bất thình lình ập đến khiến Tiêu Trúc giật mình liền rén không dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa. Bữa cơm trưa hôm nay coi như xúi quẩy, Thanh Nhân thở hồng hộc vì quá tiêu hao sức lực để quát nạt một tên nhóc ngu ngốc.
"Em xin lỗi". Tiêu Trúc cúi gầm mặt không biết nên nói gì để anh hạ hỏa.
Rầm!
Đột nhiên cửa nhà bị kẻ nào đó văng, Thanh Nhân và Tiêu Trúc đồng nhất đi ra phòng khách xem tình hình.
"Đây là nhà của thằng Thanh Nhân đúng không mạy?". Một gã đàn ông to béo mặc áo sơ mi hoa sắn tay áo để lộ hình xăm hoa mực đen. Đầu nấm của gã che đi đôi mắt, thế nhưng vẫn còn nhìn thấy sự đời.
"Dạ đại ca, đúng rồi". Tên đàn em của gã đáp.
"Này mấy người làm cái quái gì ở trong nhà tôi vậy?!". Thanh Nhân tức giận đi đến trước mặt gã béo.
"Hử? Mày là Thanh Nhân đấy à?". Gã vỗ vỗ mặt anh với điệu bộ trêu ghẹo.
Thái dương giật nảy gân xanh, Thanh Nhân đá vào chân gã: "Tao hỏi chúng mày là ai mà dám xông vào nhà tao?!".
Cú đá này cứ như cục bông ném vào viên đá, còn thua xa muỗi chích. Thanh Nhân yếu sức, gã béo liền vung tay tát anh ngã lăn ra đất: "Mịa thằng mứt dạy này, tao nói chuyện nhẹ nhàng là mấy thái độ đó hả?".
"Anh Nhân!". Tiêu Trúc biến sắc chạy đến cho bốn tên đàn em của gã béo gục sau hai quyền.
Không ngờ Thanh Nhân lại nhu nhược đến thế, sức lực sau một tuần liền trở nên cạn kiệt cứ như sắp biến thành người khuyết tật. Một cú tát liền khiến đầu óc anh quay cuồng, trước mắt mờ ảo mơ hồ, bên tai những âm thanh chửi rủa đánh nhau dần ù ù mù mịt.
"Hãy sống vì em!".
Đột nhiên có giọng nói ai đó nghe cực kỳ quen thuộc vang lên bên tai, Thanh Nhân như được rót một chút thể lực mà mở choàng mắt đứng bật dậy. Cảnh tượng trước mắt hỗn loạn, Tiêu Trúc sắp sửa bị đánh cho nát người vì có thêm chục thằng nữa xông vào nhà. Con hẻm này dường như bị lũ giang hồ bao vây, bọn chúng không của bang hội nào hết. Chúng được thuê và làm việc vì tiền, khách hàng trả càng nhiều tiến thì chúng sẽ làm tới tấp. Một điều nữa là cực kỳ uy tín nhất trong thế giới ngầm với cái tên:
Giang hồ chợ đời.
Gã béo trước mặt có lẽ là một trong những kẻ dẫn dắt băng đảng.
"Đừng đánh cậu ta nữa, mày nói là tìm tao mà đúng không? Đến đây mà đánh tao này!". Thanh Nhân chùi vết máu ở khóe môi.
Gã béo ra hiệu cho mấy tên đàn em ngừng lại, xách Tiêu Trúc ném xuống bên chân anh. Cậu lụ khụ đứng lên ôm cánh tay bị đánh sắp gãy, mà liếc gã béo: "Cấm mày đụng vào anh ấy!".
Gã béo châm điếu thuốc hút phì phèo, nói: "Căn nhà tồi tàn này của mày được rao bán, người mua là bọn tao".
Vừa dứt lời, một tên đàn em đem bìa hồ sơ cung kính đưa cho gã: "Hợp đồng trong này, mong mày hợp tác".
Bán nhà?
Nhưng đây rõ ràng là nhà của anh, chủ nhà chính là anh mà! Anh chưa bao giờ rao bán cả, thế rốt cuộc kẻ nào giả mạo anh đi bán nhà? Là thằng khốn nào?!
Thanh Nhân mở to mắt chòng chọc nhìn bản hợp đồng trên tay gã, giống như bị ảo giác xâm chiếm anh nhìn ra gã đang cầm con dao phay dính đầy máu tươi đang chặt mổ thịt anh mà treo lủng lẳng trên xào. Bán căn nhà này đi giống như là bán ruột gan nội tạng của anh. Căn nhà chứa biết bao nhiêu kỷ niệm hạnh phúc của anh và Phong Tình trong yên ấm, chứa mùi hương nồng nhiệt say đắm của hắn. Tựa hồ khi hắn mất đi liền đem cả linh hồn bao trọn lấy căn nhà nhỏ này. Nhà mất thì linh hồn cũng sẽ tan biến. Anh nhất định phải tìm thằng khốn dám giả danh anh đi bán nhà, cho nó xuống mồ ngay tức khắc.
Anh lạnh tanh hỏi: "Là thằng nào bảo căn nhà này phải bán?".
Gã béo búng điếu thuốc xuống đất, dùng bản hợp đồng vỗ vỗ đầu Thanh Nhân: "Mày không biết gì luôn sao? Ngài Du Thành Nghĩa đã bán nhà của mày cho bọn tao đấy".
Giống như bị dao xẻo lỗ tai, sét đánh trong lòng cuộn trào sóng gió. Thanh Nhân không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Thế quái nào là thằng khốn Du Thành Nghĩa chứ?! Anh và hắn có dính dáng tới cái mịa gì đâu, hắn là cái thá gì mà lại tự ý tự tiện bán nhà anh?!
Hắn muốn mọi thứ của Phong Tình biến thành tro tàn, khói bụi thì hắn mới vừa lòng vừa dạ. Thanh Nhân cũng nằm trong phạm vị tầm ngắm của hắn, dù gì anh và Phong Tình chung một lòng chẳng để hắn vào mắt mà. Xem hắn là con chó điên thích cắn người.
Trong đầu anh bây giờ chính là ngọn núi lửa, muốn phun trào chém chết bọn ôn dịch này cho thỏa mãn cơn tức. Anh đanh mặt nghiến răng, đột nhiên lấy đâu ra sức lức mà túm cổ áo gã béo, gằn giọng: "Mịa nó, thằng Du Thành Nghĩa nó nghĩ nó làm ông nội tao hay gì mà muốn bán nhà tao thì bán?! Mày cút về nói với nó đừng giở trò đê tiện hèn hạ như vậy nữa, có gì gặp trực tiếp tao đây này!".
Gã béo bất ngờ trước con mèo hoang Thanh Nhân, từ trước đến giờ chưa từng có kẻ nào dám mắng chửi Du Thành Nghĩa công khai trước mặt dân chúng thế này. Gã béo thề rằng, bất kể ai dám nói xấu sau lưng Du Thành Nghĩa chỉ trong một đêm liền bị xéo hàm, mẻ răng chứ nói chi đến rủa mắng. Gã cảm thấy con mèo hoang này không tồi, rất thú vị liền cười ha hả lên, vỗ vỗ đầu Thanh Nhân.
"Mày khí thế đấy, nhưng có lẽ mày không biết chuyện này".
Thanh Nhân: "?!".
Một tên đàn em cầm điện thoại quay phim bước ra, Gã béo gỡ tay anh mà lấy chiếc khuy cài áo đưa lên trước mắt: "Camera và máy ghi âm đã ghi hình hết toàn bộ những gì xảy ra nãy giờ, ngài Du Thành Nghĩa hiện đang xem trực tiếp thông qua điện thoại đấy. Haha, mày toi rồi con à, bây giờ mày có rút lại những câu chửi khi nãy cũng đã muộn rồi, chuẩn bị đi nộp mạng đi là vừa. Haha!!".
Trong nhà ngập tràn tiếng cười trào phúng đầy khinh miệt muốn nhấn chìm Thanh Nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.