Chương 149: Ngoại truyện 2: Màu hồng
BạcPhận
11/05/2024
Hôm nay là một ngày nắng trong xanh, không mưa cũng không nắng gắt của một mùa hè. Một ngày thích hợp để đi hẹn hò.
Thanh Nhân buộc dây giày, chuẩn bị đi ra ngoài thì anh nhớ đến một việc. Liền gọi điện cho Tiêu Trúc, dặn lại quản lý Tiêu một lần nữa cho kỹ. Trông coi hàng quán cho tốt, đặc biệt phải chú ý đến các nhân viên. Hai tuần trước sau khi tuyển ba nhóc nhân viên kia xong thì tuyển thêm hai người nữa theo đề xuất của Phong Tình
Đều là các cháu học cấp ba, tuổi nhỏ nhưng lại thích nghi rất tốt với môi trường đầy bận rộn cùng vất vả. Anh cũng yên tâm giao phó cửa tiệm cho Tiêu Trúc để mình còn có thời gian riêng tư đi hẹn hò cùng người yêu.
“Anh à, xong chưa?~”.
Phong Tình ngoài cửa hối anh, xem hắn đang háo hức chưa kìa. Phong cách đi hẹn hò ngày hôm nay của của hắn tuy đơn giản phối áo sơ mi cùng quần âu, nhưng mà… Tại sao lại chọn sơ mi màu hồng nhỉ? Anh nhớ hắn đâu có thích màu hồng đến nổi phải mặc ra ngoài đường đâu. Đây là pretty man sao?
Buổi hẹn hò hôm nay không phải đi đến những nơi sang trọng để hưởng thức một bữa ăn, hay đến những nơi sa hoa để vui chơi. Hai người đã sống một cuộc sống như những người bình thường thì nên làm những điều bình thường, đến những nơi lãng mạn mà các cặp đôi khác hay đến.
Đi dạo trên phố, Phong Tình nắm tay Thanh Nhân như thể chính thức công khai tình yêu của mình cho tất cả mọi người. Dường như có những ánh mắt đang lén lút liếc nhìn qua đây và âm thầm đánh giá. Họ ngưỡng mộ tình yêu của anh và hắn, tự tin chia sẻ khuynh hướng không sợ bị phán xét.
Đầu tiên hai người đi xem phim, Phong Tình vậy mà lại chọn một bộ phim kinh dị đầy ma quái đi ngược với sở thích của mình. Trên đời hắn là vua đạp trên đầu thiên hạ, không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mỗi ma.
“Anh không ngờ em lại xem phim kinh dị đấy, anh tưởng em ghét những thể loại này chứ”.
“Em không đến nỗi ghét nó, tại dạo này trời nóng quá nên em muốn trải nghiệm cảm giác mát lạnh của mùa hè”.
Thanh Nhân trêu: “Thật không đó à, coi chừng xem xong tối hết dám đi vệ sinh đó. Đừng kêu anh dẫn em đi đấy nhé, anh bận ngủ rồi”.
“Hừ, em không phải trẻ con mắc gì mà phải sợ ba cái thứ vớ vẩn đó”.
Để rồi xem, anh rất mong chờ đêm nay hắn thể hiện ra sao.
Hai người mua bắp rang bơ, thấy Phong Tình chọn vị dâu anh liền chọn theo hắn. Đáng lẽ xem phim kinh dị anh sẽ chọn vị socola, ăn vào lượng socola sẽ tăng cảm giác kích thích mỗi khi đến giai cảnh gây cấn ma quỷ xuất hiện.
Chỗ hai người ngồi may mắn sao ở ngay phía trước màn hình lớn, dễ dàng xem toàn bộ khung cảnh chi tiết đầy sôi nổi. Nhưng ai kia áo hồng bên cạnh anh có vẻ thấp thỏm khi bắt đầu chiếu phim, Thanh Nhân lén lút nhìn biểu cảm của hắn mà đăm chiêu, nên trêu ghẹo hắn thế nào đây.
Đang đến đoạn cao trào của bộ phim, người đàn ông cả người ướt đẫm mồ hôi đang trốn chui trốn nhủi trong thùng sắt. Con quỷ ghê tởm hình người lê cái búa dài rỉ sét dính đầy máu tươi, từng bước tiến lên truy tìm người đàn ông. Không gian nhỏ chỉ có người đàn ông và con quỷ. Nó lục xục tìm trong đóng sắt vụn, trong khi đó người đàn ông lại ngay sát bên cạnh.
Thình thịch, thình thịch… Tiếng tim của người đàn ông đập mạnh đến phát ra tiếng.
Lộp cộp, lộp cộp… “Tìm thấy rồi nhé!”. Cái mặt lồi lõm vô định dạng tím tái đầy vết thương sâu hoắm của nó áp sát lên màn hình. Liền dọa tất cả khán giả yếu tim la lên thất thanh.
“Nó đến kìa!”.
“Á!”. Phong Tình la hoảng lên, bắp rang bơ của hắn đầy ấp mới ăn được vài miếng cứ thế bị lực xốc mà rơi rải hết xuống đất.
Thanh Nhân thu hồi tay lại coi như chưa có chuyện gì. Hắn hoàn hồn trở lại nhìn qua anh mà đỏ hết cả mặt: “Anh, anh hù dọa em?!”.
Anh giả vờ tập trung coi phim, xem mình vô tội: “Anh nào dọa em chứ, em tự giật mình kia mà”.
Hắn liếc mắt nhìn xung quanh mà lí nhí: “A chết tiệt, tại anh mà mọi người đều nhìn em kìa”.
“Đâu phải chỉ mình em la đâu mà lại ngại chứ”.
“Hừ!”. Thẹn đến chín mặt mà cướp lấy hộp bắp của anh, nhai hết cho đỡ quê.
Trông biểu cảm của con cún đang giận dỗi kìa, Thanh Nhân cười thành tiếng: “Ha ha ha, xin lỗi được chưa”.
Bộ phim phát chiếu hai tiếng đồng hồ, Phong Tình đi ra khỏi rạp với gương mặt trắng bệch như thiếu huyết. Điểm yếu duy nhất của hắn chính là sợ ma, cũng may không ai biết. Để kẻ thù biết được sớm hay muộn thì có ngày hắn đi đêm liền bị chôn ngay tại chỗ.
Thanh Nhân rất bình thản, những bộ phim kinh dị máu me hay tâm lý đối với anh chẳng qua chỉ là những trò giải trí. Cơ mà người yêu của anh lại đi ngược với anh đấy, một tên đàn ông to tướng lại từng là giang hồ vậy mà sợ ma còn hơn sợ cọp nữa.
Làm anh nhớ lại những ngày xưa, rất nhiều lần hù dọa hắn như thế này. Tên nhóc của năm mười bảy tuổi hay là người đàn ông hai mươi tám tuổi đều không hề thay đổi chút nào. Vẫn ngây ngô như trước kia.
Đi trên phố, Phong Tình bình phẩm về bộ phim vừa rồi, hắn chỉ toàn chê với ném gạch thôi. Không muốn nhớ đến cảnh con quỷ tàn sát người như kiến trong phim nữa, hắn ôm lấy eo anh mà hôn nhẹ lên tóc: “Anh muốn đi đâu tiếp?”.
Thanh Nhân ngẫm nghĩ, anh nói: “Hình như ở Giang Long mới xây khu trò chơi điện tử nhỉ? Chúng ta đi gắp thú đi”.
“Hưm… Gắp thú sao? Ừm, được đó”. Vô tình nhìn về phía xe kem di động màu hồng bên kia đường, mắt bỗng bừng sáng: “Anh muốn ăn kem không?”.
Xe kem nọ thật đáng yêu, người ta còn làm một con thú hoạt hình dễ thương treo trên bảng, thu hút đa số là những đứa trẻ con hoặc những cô gái đến mua. Thanh Nhân thấy Phong Tình có vẻ lộ giới tính thật rồi, không những thích màu hồng, lại còn thích những thứ dễ thương nữa chứ. Vậy mà tên này từng có biệt danh “cẩu điên” trong thế giới ngầm mà bao kẻ sợ hãi đấy.
Tin được không chứ, mười một năm ở bên hắn đến tận giờ mới phát hiện hắn có sở thích nữ tính thế này. Có phải năm xưa anh nhận nằm dưới là quá lỗ rồi không?
“Em ăn vị gì thì anh ăn vị đó”.
“Được, anh chờ em chút nhé”.
Trong lúc đang chờ Phong Tình xếp hàng mua kem ở đằng kia, anh đứng đây làm điếu thuốc. Bỗng nghe thấy âm thanh đánh đá, mắng rủa của đám nít ranh phát ra trong con hẻm bên cạnh. Anh vốn không để ý đến đâu, đến khi ánh mắt vô tình nhìn vào trong hẻm, dừng lại trên người một đứa bé tầm bảy tuổi đang bị đám thiếu niên vây quanh đánh đập.
Ký ức tăm tối của năm mười tuổi chợt ập về, đó là khoảng thời gian sống không bằng trong địa ngục của anh. Mỗi ngày đều phải ăn đập thay vì ăn cơm, mở mắt ra đã thấy mặt trời phủ màu đen ảm đạm, không có ngày nào được yên bình. Nhìn thấy đứa trẻ như con chuột bị đánh chết đi sống lại giữa đám thiếu niên anh lại thấy xót xa.
“Mày biết đây là địa bàng ai không mà dám lảng vảng ở đây? Muốn thông qua thì đưa hết tiền cho bọn tao đây!”.
“Đúng vậy, không đưa sẽ bị đánh hoặc vừa bị đánh vừa bị cướp sạch. Mày chọn đi thằng ngu ạ!”.
Đứa nhỏ nằm co quặp dưới đất ôm chặt chiếc lon đựng tiền, như bảo vệ viên đá quý khỏi tay ác quỷ. Nó nhỏ xíu, không có cách nào chống trả đám thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi này. Chỉ còn nước cắn răng chịu đựng, quyết tâm bảo vệ hộp tiền của mình bằng mọi giá.
Nhìn thấy hình ảnh mình của năm xưa qua cậu bé, Thanh Nhân sầm mặt bùng nổ cơn thịnh nộ. Ném điếu thuốc đi liền bước đến túm tóc một thằng nhóc mười bốn tuổi ném mạnh vào đống rác bên cạnh.
Đột ngột bị tấn công, nó vừa đau vừa tức giận nhìn lên kẻ vừa ra tay mà mắng: “Này! Chú làm cái mẹ gì vậy hả?!”.
Mấy thằng còn lại là đàn em của nó, chúng nó cầm đá cầm gậy lên trong tư thế chuẩn bị tấn công.
Thanh Nhân lạnh lùng không nói câu nào, trừng đám ranh con bằng ánh mắt đầy sát khí. Chỉ là tên nhãi nhỏ xíu lại chẳng có quyền lực gì ngoài sức mạnh dùng để ức hiếp kẻ yếu. Với cái thân gầy gò của tụi nó làm sao đánh lại một ông chú ba mươi mấy. Còn chưa kịp động đậy có khi đã bị đập đến mềm xương rồi.
Tụi nó bị trừng đến rùng mình run rẩy, thằng đầu đàn vội vàng đứng dậy quăng lại đống tiền vào mặt cậu bé dưới đất mà co giò bỏ chạy với mấy đứa còn lại.
“Thằng chó hôm nay mày gặp may đấy! Lần sao gặp lại đừng trách tao!”.
Thanh Nhân nhặt lại những tờ tiền lẻ tẻ, định giơ tay đỡ đứa trẻ dậy thì nó hất tay anh ra. Đôi mắt vô cảm phía sau lớp tóc mái dày đặc lạnh lùng lườm anh một cách đầy cảnh giác. Nó giật lại mấy tờ tiền trong tay anh mà đứng dậy bỏ chạy mà không thèm nói lời cảm ơn.
Anh lặng thinh nhìn theo nó chạy lẩn trong dòng người trên đường. Trên đời này có rất nhiều đứa trẻ bất hạnh, chúng phải chịu đựng những hoàn cảnh trớ trêu, nhưng đó không phải là lỗi của chúng. Là do những người lớn thiếu xót, những người làm cha mẹ trong thời kỳ dại dột mà tạo ra chúng.
Chúng thật đáng thương, ánh mắt của đứa nhỏ này đã cho thấy rằng tương lai của nó ắt sẽ bước đi trên con đường trải đầy bùn đen như anh ngày xưa vậy. Nếu không ai cứu vớt nó ngay lúc này, thế giới của mai sau sẽ xuất hiện một tên giết người máu lạnh trong số những tội phạm nguy hiểm.
Phong Tình mua kem xong thấy anh đang đứng trong hẻm cứ nhìn về một hướng, hắn đi đến hỏi: “Anh nhìn gì vậy?”.
Thanh Nhân lắc đầu, nhận lấy cây kem: “Không có gì đâu, chỉ là nhìn thấy hình ảnh khi còn bé của anh”.
Phong Tình ăn một miếng lớn, một phát liền hết nửa số kem dâu mát lạnh, hắn vô tư nói: “Hình ảnh khi bé của anh sao? Là một cậu bé đáng yêu?”.
Thanh Nhân không nói nhiều, chỉ cười nhẹ: “Ừm, có thể là vậy”.
Phong Tình đã nhìn thấy điều anh đã thấy: “Không, là em sai rồi. Là một đứa trẻ đơn côi giữa dòng đời đang khao khát tìm nơi nương tựa”.
Anh nhìn lên hắn, thấy hắn đang nghĩ suy thì anh khẽ chạm vào mặt: “Sao tự nhiên trông em buồn thế?”.
Phong Tình lắc đầu: “Không, chỉ là em thấy cả anh và những đứa trẻ ấy thật đáng thương”.
“Anh không đáng thương đến vậy đâu, vì anh đã gặp được người có sức mạnh kéo anh ra khỏi hố sâu vực thẳm. Anh rất biết ơn em vì đã gặp được em đấy”.
Nụ cười của Phong Tình rạng rỡ dưới ánh mặt trời hiền hòa, tựa hồ như ngôi sao lấp lánh giữa ban ngày: “Em mới là người biết ơn vì đã gặp được anh đấy, nếu không sẽ chẳng biết động lực gì để mình tồn tại và chiến đấu vì ai”.
Thanh Nhân buộc dây giày, chuẩn bị đi ra ngoài thì anh nhớ đến một việc. Liền gọi điện cho Tiêu Trúc, dặn lại quản lý Tiêu một lần nữa cho kỹ. Trông coi hàng quán cho tốt, đặc biệt phải chú ý đến các nhân viên. Hai tuần trước sau khi tuyển ba nhóc nhân viên kia xong thì tuyển thêm hai người nữa theo đề xuất của Phong Tình
Đều là các cháu học cấp ba, tuổi nhỏ nhưng lại thích nghi rất tốt với môi trường đầy bận rộn cùng vất vả. Anh cũng yên tâm giao phó cửa tiệm cho Tiêu Trúc để mình còn có thời gian riêng tư đi hẹn hò cùng người yêu.
“Anh à, xong chưa?~”.
Phong Tình ngoài cửa hối anh, xem hắn đang háo hức chưa kìa. Phong cách đi hẹn hò ngày hôm nay của của hắn tuy đơn giản phối áo sơ mi cùng quần âu, nhưng mà… Tại sao lại chọn sơ mi màu hồng nhỉ? Anh nhớ hắn đâu có thích màu hồng đến nổi phải mặc ra ngoài đường đâu. Đây là pretty man sao?
Buổi hẹn hò hôm nay không phải đi đến những nơi sang trọng để hưởng thức một bữa ăn, hay đến những nơi sa hoa để vui chơi. Hai người đã sống một cuộc sống như những người bình thường thì nên làm những điều bình thường, đến những nơi lãng mạn mà các cặp đôi khác hay đến.
Đi dạo trên phố, Phong Tình nắm tay Thanh Nhân như thể chính thức công khai tình yêu của mình cho tất cả mọi người. Dường như có những ánh mắt đang lén lút liếc nhìn qua đây và âm thầm đánh giá. Họ ngưỡng mộ tình yêu của anh và hắn, tự tin chia sẻ khuynh hướng không sợ bị phán xét.
Đầu tiên hai người đi xem phim, Phong Tình vậy mà lại chọn một bộ phim kinh dị đầy ma quái đi ngược với sở thích của mình. Trên đời hắn là vua đạp trên đầu thiên hạ, không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mỗi ma.
“Anh không ngờ em lại xem phim kinh dị đấy, anh tưởng em ghét những thể loại này chứ”.
“Em không đến nỗi ghét nó, tại dạo này trời nóng quá nên em muốn trải nghiệm cảm giác mát lạnh của mùa hè”.
Thanh Nhân trêu: “Thật không đó à, coi chừng xem xong tối hết dám đi vệ sinh đó. Đừng kêu anh dẫn em đi đấy nhé, anh bận ngủ rồi”.
“Hừ, em không phải trẻ con mắc gì mà phải sợ ba cái thứ vớ vẩn đó”.
Để rồi xem, anh rất mong chờ đêm nay hắn thể hiện ra sao.
Hai người mua bắp rang bơ, thấy Phong Tình chọn vị dâu anh liền chọn theo hắn. Đáng lẽ xem phim kinh dị anh sẽ chọn vị socola, ăn vào lượng socola sẽ tăng cảm giác kích thích mỗi khi đến giai cảnh gây cấn ma quỷ xuất hiện.
Chỗ hai người ngồi may mắn sao ở ngay phía trước màn hình lớn, dễ dàng xem toàn bộ khung cảnh chi tiết đầy sôi nổi. Nhưng ai kia áo hồng bên cạnh anh có vẻ thấp thỏm khi bắt đầu chiếu phim, Thanh Nhân lén lút nhìn biểu cảm của hắn mà đăm chiêu, nên trêu ghẹo hắn thế nào đây.
Đang đến đoạn cao trào của bộ phim, người đàn ông cả người ướt đẫm mồ hôi đang trốn chui trốn nhủi trong thùng sắt. Con quỷ ghê tởm hình người lê cái búa dài rỉ sét dính đầy máu tươi, từng bước tiến lên truy tìm người đàn ông. Không gian nhỏ chỉ có người đàn ông và con quỷ. Nó lục xục tìm trong đóng sắt vụn, trong khi đó người đàn ông lại ngay sát bên cạnh.
Thình thịch, thình thịch… Tiếng tim của người đàn ông đập mạnh đến phát ra tiếng.
Lộp cộp, lộp cộp… “Tìm thấy rồi nhé!”. Cái mặt lồi lõm vô định dạng tím tái đầy vết thương sâu hoắm của nó áp sát lên màn hình. Liền dọa tất cả khán giả yếu tim la lên thất thanh.
“Nó đến kìa!”.
“Á!”. Phong Tình la hoảng lên, bắp rang bơ của hắn đầy ấp mới ăn được vài miếng cứ thế bị lực xốc mà rơi rải hết xuống đất.
Thanh Nhân thu hồi tay lại coi như chưa có chuyện gì. Hắn hoàn hồn trở lại nhìn qua anh mà đỏ hết cả mặt: “Anh, anh hù dọa em?!”.
Anh giả vờ tập trung coi phim, xem mình vô tội: “Anh nào dọa em chứ, em tự giật mình kia mà”.
Hắn liếc mắt nhìn xung quanh mà lí nhí: “A chết tiệt, tại anh mà mọi người đều nhìn em kìa”.
“Đâu phải chỉ mình em la đâu mà lại ngại chứ”.
“Hừ!”. Thẹn đến chín mặt mà cướp lấy hộp bắp của anh, nhai hết cho đỡ quê.
Trông biểu cảm của con cún đang giận dỗi kìa, Thanh Nhân cười thành tiếng: “Ha ha ha, xin lỗi được chưa”.
Bộ phim phát chiếu hai tiếng đồng hồ, Phong Tình đi ra khỏi rạp với gương mặt trắng bệch như thiếu huyết. Điểm yếu duy nhất của hắn chính là sợ ma, cũng may không ai biết. Để kẻ thù biết được sớm hay muộn thì có ngày hắn đi đêm liền bị chôn ngay tại chỗ.
Thanh Nhân rất bình thản, những bộ phim kinh dị máu me hay tâm lý đối với anh chẳng qua chỉ là những trò giải trí. Cơ mà người yêu của anh lại đi ngược với anh đấy, một tên đàn ông to tướng lại từng là giang hồ vậy mà sợ ma còn hơn sợ cọp nữa.
Làm anh nhớ lại những ngày xưa, rất nhiều lần hù dọa hắn như thế này. Tên nhóc của năm mười bảy tuổi hay là người đàn ông hai mươi tám tuổi đều không hề thay đổi chút nào. Vẫn ngây ngô như trước kia.
Đi trên phố, Phong Tình bình phẩm về bộ phim vừa rồi, hắn chỉ toàn chê với ném gạch thôi. Không muốn nhớ đến cảnh con quỷ tàn sát người như kiến trong phim nữa, hắn ôm lấy eo anh mà hôn nhẹ lên tóc: “Anh muốn đi đâu tiếp?”.
Thanh Nhân ngẫm nghĩ, anh nói: “Hình như ở Giang Long mới xây khu trò chơi điện tử nhỉ? Chúng ta đi gắp thú đi”.
“Hưm… Gắp thú sao? Ừm, được đó”. Vô tình nhìn về phía xe kem di động màu hồng bên kia đường, mắt bỗng bừng sáng: “Anh muốn ăn kem không?”.
Xe kem nọ thật đáng yêu, người ta còn làm một con thú hoạt hình dễ thương treo trên bảng, thu hút đa số là những đứa trẻ con hoặc những cô gái đến mua. Thanh Nhân thấy Phong Tình có vẻ lộ giới tính thật rồi, không những thích màu hồng, lại còn thích những thứ dễ thương nữa chứ. Vậy mà tên này từng có biệt danh “cẩu điên” trong thế giới ngầm mà bao kẻ sợ hãi đấy.
Tin được không chứ, mười một năm ở bên hắn đến tận giờ mới phát hiện hắn có sở thích nữ tính thế này. Có phải năm xưa anh nhận nằm dưới là quá lỗ rồi không?
“Em ăn vị gì thì anh ăn vị đó”.
“Được, anh chờ em chút nhé”.
Trong lúc đang chờ Phong Tình xếp hàng mua kem ở đằng kia, anh đứng đây làm điếu thuốc. Bỗng nghe thấy âm thanh đánh đá, mắng rủa của đám nít ranh phát ra trong con hẻm bên cạnh. Anh vốn không để ý đến đâu, đến khi ánh mắt vô tình nhìn vào trong hẻm, dừng lại trên người một đứa bé tầm bảy tuổi đang bị đám thiếu niên vây quanh đánh đập.
Ký ức tăm tối của năm mười tuổi chợt ập về, đó là khoảng thời gian sống không bằng trong địa ngục của anh. Mỗi ngày đều phải ăn đập thay vì ăn cơm, mở mắt ra đã thấy mặt trời phủ màu đen ảm đạm, không có ngày nào được yên bình. Nhìn thấy đứa trẻ như con chuột bị đánh chết đi sống lại giữa đám thiếu niên anh lại thấy xót xa.
“Mày biết đây là địa bàng ai không mà dám lảng vảng ở đây? Muốn thông qua thì đưa hết tiền cho bọn tao đây!”.
“Đúng vậy, không đưa sẽ bị đánh hoặc vừa bị đánh vừa bị cướp sạch. Mày chọn đi thằng ngu ạ!”.
Đứa nhỏ nằm co quặp dưới đất ôm chặt chiếc lon đựng tiền, như bảo vệ viên đá quý khỏi tay ác quỷ. Nó nhỏ xíu, không có cách nào chống trả đám thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi này. Chỉ còn nước cắn răng chịu đựng, quyết tâm bảo vệ hộp tiền của mình bằng mọi giá.
Nhìn thấy hình ảnh mình của năm xưa qua cậu bé, Thanh Nhân sầm mặt bùng nổ cơn thịnh nộ. Ném điếu thuốc đi liền bước đến túm tóc một thằng nhóc mười bốn tuổi ném mạnh vào đống rác bên cạnh.
Đột ngột bị tấn công, nó vừa đau vừa tức giận nhìn lên kẻ vừa ra tay mà mắng: “Này! Chú làm cái mẹ gì vậy hả?!”.
Mấy thằng còn lại là đàn em của nó, chúng nó cầm đá cầm gậy lên trong tư thế chuẩn bị tấn công.
Thanh Nhân lạnh lùng không nói câu nào, trừng đám ranh con bằng ánh mắt đầy sát khí. Chỉ là tên nhãi nhỏ xíu lại chẳng có quyền lực gì ngoài sức mạnh dùng để ức hiếp kẻ yếu. Với cái thân gầy gò của tụi nó làm sao đánh lại một ông chú ba mươi mấy. Còn chưa kịp động đậy có khi đã bị đập đến mềm xương rồi.
Tụi nó bị trừng đến rùng mình run rẩy, thằng đầu đàn vội vàng đứng dậy quăng lại đống tiền vào mặt cậu bé dưới đất mà co giò bỏ chạy với mấy đứa còn lại.
“Thằng chó hôm nay mày gặp may đấy! Lần sao gặp lại đừng trách tao!”.
Thanh Nhân nhặt lại những tờ tiền lẻ tẻ, định giơ tay đỡ đứa trẻ dậy thì nó hất tay anh ra. Đôi mắt vô cảm phía sau lớp tóc mái dày đặc lạnh lùng lườm anh một cách đầy cảnh giác. Nó giật lại mấy tờ tiền trong tay anh mà đứng dậy bỏ chạy mà không thèm nói lời cảm ơn.
Anh lặng thinh nhìn theo nó chạy lẩn trong dòng người trên đường. Trên đời này có rất nhiều đứa trẻ bất hạnh, chúng phải chịu đựng những hoàn cảnh trớ trêu, nhưng đó không phải là lỗi của chúng. Là do những người lớn thiếu xót, những người làm cha mẹ trong thời kỳ dại dột mà tạo ra chúng.
Chúng thật đáng thương, ánh mắt của đứa nhỏ này đã cho thấy rằng tương lai của nó ắt sẽ bước đi trên con đường trải đầy bùn đen như anh ngày xưa vậy. Nếu không ai cứu vớt nó ngay lúc này, thế giới của mai sau sẽ xuất hiện một tên giết người máu lạnh trong số những tội phạm nguy hiểm.
Phong Tình mua kem xong thấy anh đang đứng trong hẻm cứ nhìn về một hướng, hắn đi đến hỏi: “Anh nhìn gì vậy?”.
Thanh Nhân lắc đầu, nhận lấy cây kem: “Không có gì đâu, chỉ là nhìn thấy hình ảnh khi còn bé của anh”.
Phong Tình ăn một miếng lớn, một phát liền hết nửa số kem dâu mát lạnh, hắn vô tư nói: “Hình ảnh khi bé của anh sao? Là một cậu bé đáng yêu?”.
Thanh Nhân không nói nhiều, chỉ cười nhẹ: “Ừm, có thể là vậy”.
Phong Tình đã nhìn thấy điều anh đã thấy: “Không, là em sai rồi. Là một đứa trẻ đơn côi giữa dòng đời đang khao khát tìm nơi nương tựa”.
Anh nhìn lên hắn, thấy hắn đang nghĩ suy thì anh khẽ chạm vào mặt: “Sao tự nhiên trông em buồn thế?”.
Phong Tình lắc đầu: “Không, chỉ là em thấy cả anh và những đứa trẻ ấy thật đáng thương”.
“Anh không đáng thương đến vậy đâu, vì anh đã gặp được người có sức mạnh kéo anh ra khỏi hố sâu vực thẳm. Anh rất biết ơn em vì đã gặp được em đấy”.
Nụ cười của Phong Tình rạng rỡ dưới ánh mặt trời hiền hòa, tựa hồ như ngôi sao lấp lánh giữa ban ngày: “Em mới là người biết ơn vì đã gặp được anh đấy, nếu không sẽ chẳng biết động lực gì để mình tồn tại và chiến đấu vì ai”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.