Chương 47: Tôi buồn
BạcPhận
27/08/2023
Thanh Nhân trầm mặc siết chặc tấm
chăn, mắt như bị nồng thuốc xé cay. Tựa hồ cơn đau rát ấy truyền xuống
trái tim đang đập đều đặn. Anh mím môi ngăn không cho nước mắt tức giận
chảy.
Nếu khóc trước mặt kẻ đáng ghét chẳng phải càng trưng bày ra điểm yếu nhu nhược cho người ta thấy sao?
Lỡ hỏi câu không nên, Phong Tình bối rối trong lòng. Hắn biết anh rất yêu hắn, người đàn ông chung thủy trong tim chỉ có mỗi hắn. Thì lấy gì mà ngay lập tức thay đổi cùng người khác yêu đương chứ.
Phong Tình chặt lưỡi, bước xuống giường nhặt chiếc quần quay lưng nói: "Nhiệm vụ hôm nay thất bại, coi như tôi rộng lượng bỏ qua cho anh. Lần sau còn làm không tốt thì đừng trách tôi".
Hắn âm thầm thở dài đi vào nhà tắm, tựa hồ muốn trốn tránh gương mặt quạnh hiu ấy. Hắn khóa trái cửa lại ném quần sang một bên, cởi luôn áo quăng qua bên cạnh. Chưa dừng lại ở đó, hắn xé tấm da giả phía trước. Hình xăm thấp thoáng hiện lên, hoa mẫu đơn đỏ cùng vân mây trên ngực. Sau đó gỡ tấm da sau lưng, thanh long nổi giận với đồng tử đỏ rực phun lửa tựa hồ muốn tiêu diệt kẻ thù tội ác.
Sắc mặt u ám in trên gương, hắn tháo bỏ len mắt. Bên phải sắc xanh tựa bầu trời tựa biển cả mênh mông, thế nhưng sâu thẳm bên trong lại tăm tối. Bên trái sắc đỏ bẩm sinh như ác ma ẩn nấp sau màn địa ngục chờ tiêu diệt con người, không khỏi khiến người ta sợ hãi.
Đây mới thực sự là hắn, Phong Tình.
Phía sau tấm mặt nạ ngông cuồng thần kinh chính là một kẻ tủi hờn chồng chất khổ đau, không lấy nổi nụ cười rạng rỡ nào. So với Thanh Nhân, Phong Tình là kẻ đáng thương. Cuộc đời chưa bình yên nào dừng lâu bên hắn, gánh vác trọng trách lớn lao trên vai. Phải hoàn thành trách nhiệm được cựu chủ tịch Du tín nhiệm chi phối, lo an nguy cho thiếu gia Du Thành Nghĩa và bảo vệ mảnh đất vàng vạn kẻ trong thiên hạ nhìn ngó. Bao áp lực phủ lấy tấm thân đơn côi giữa bầy thú hoang khát máu, giữa vũng bùn không lối thoát.
Tạm thời cắt dứt tình yêu ăn sâu trong gốc rễ trái tim, biến mình thành người thiên cổ. Sống với thân phận mới, trở thành kẻ thù của người yêu.
Muốn gặp lại Thanh Nhân hắn cũng phải kiếm cái cớ, mọi việc muốn tốt cho anh hắn cũng phải viện cớ. Đến cả muốn ngủ cùng anh một đêm hắn phải lấy gai nhọn đâm xuyên trái tim của anh. Nhưng kết quả nhận lại chính là làm tổn thương đối phương.
Phải nhanh chống thâu tóm Liên Minh Bang Hội, lên nắm quyền sau đó bóp nát. Cái xã hội đen hắn đang vùi thân sẽ không bao giờ tồn tại nữa.
Hắn chán ghét mùi máu tanh, hắn ghét những nụ cười giả tạo. Hắn hận cuộc đời dơ bẩn này đã cướp đi mọi thứ của hắn.
Nhưng, vua của Liên Minh Bang Hội chính là Ngọc Vương Đại Thần. Chưa từng nhìn thấy tướng mạo thật của ông ta, không biết sức mạnh kinh khủng thế nào. Tốt hơn hết vẫn nên tập trung cho kế hoạch, tính sai một bước nước cuốn xác trôi.
Trước tiên phải loại bỏ những vật cản trở.
Tổ chức Cửa Trắng hiện đang nằm trong tay hắn, Kim Đại Đế bị hắn bắt giam. Một màn kịch cho những con sói xám não xanh tưởng chúng thành công mà đắc ý đắc lợi trong tự mãn.
Tiếp theo, nên xem lũ thú hoang ấy muốn làm gì hắn.
Phong Tình nhếch mép.
Hình ảnh phản chiếu trong gương chẳng khác gì ác ma sắp tiêu diệt con mồi. Nét mặt điên cuồng hơn cả đại cẩu điên Du Thành Nghĩa năm xưa.
Vở kịch kết thúc, hai trái tim tan nát cũng sẽ được khâu vá lại.
Nồng nhiệt như xưa.
.
Ánh mắt Thanh Nhân mơ màng nhìn về một điểm chòng chọc trên giường. Anh vừa rồi không làm tròn nhiệm vụ mà tên điên ấy đề ra, trong đầu anh rất rối. Não tựa hồ thiết chặt in hằn thêm nhiều nếp nhăn, anh không thích nhiệm vụ quái gở này. Nhưng nếu hằng ngày lấy cái cớ làm nhiệm vụ có thể sẽ gặp lại người mình thương sau lớp mặt nạ bạc ấy.
Mím môi, anh thở dài.
Phải hi sinh nơi *** ***** trong sạch chỉ duy nhất cho một người mà phải đem hiến cho kẻ thù.
Nhặt quần áo lên mặc, chỉn chu lại đường hoàng Thanh Nhân lạnh lùng nhìn quanh căn phòng như thói quen để giúp đầu óc sẽ quen dần với nơi hàng ngày mình sẽ làm nhiệm vụ. Kể cả mọi thứ trên tầng lầu này cũng phải để vào mắt.
Anh rời đi.
Thang máy vừa mở anh lại bắt gặp Ryan, không hiểu làm sao vừa nhìn thấy anh xong biểu cảm anh ta lộ rõ bất ngờ. Thanh Nhân cũng chẳng mấy quan tâm anh ta vừa nghĩ gì liền vội bước đi. Khi bóng dáng anh khuất xa ở ngã rẽ, lúc này Ryan mới nghĩ thầm.
"Làm xong nhanh vậy? Chưa đầy hai mươi phút mà".
Thanh Nhân bước ra nhà xe, chuẩn bị lên xe lái về bỗng có người gọi anh.
"Thanh Nhân".
Bất chợt làm rơi chìa khóa anh giật mình khựng lại, đây là giọng của Lê Hòa Lỗ. Giờ này đã gần mười một giờ tối, theo như anh được biết thì giờ này các đội trưởng đã về nhà trước đó hết rồi. Ngoại trừ trường hợp ngoại lệ cánh tay phải như Ryan thì không một ai ở lại.
Đúng là giấu vỏ lộ lá dễ bị chột dạ, anh nói hận kẻ thù thế như lại ở trụ sở của kẻ thù nửa đêm nửa hôm thế này. Lại còn bị bắt gặp bởi kẻ gọi là 'đồng minh' cùng mình hợp tác tiêu diệt kẻ thù. Đã vậy anh còn là no.5 một trong những vị trí đặt biệt ở tổ chức Sát Hoa mà Lê Hòa Lỗ đặt cho anh.
Thanh Nhân không sợ đối mặt với gã, anh thản nhiên quay lại hỏi: "Sao vậy thủ lĩnh? Giờ này sao anh còn chưa về?".
Không nhìn thấy sự nghi ngờ trên gương mặt Lê Hòa Lỗ, sắc mặt vẫn mang đến cho đối phương thoải mái, gã nói: "Tôi chuẩn bị về, cậu đến đây gặp em trai sao?".
"À, tôi đến thăm em ấy". Thoáng bất ngờ, Lê Hòa Lỗ xem Phong Thành là em trai thật của anh. Cũng may, nếu vừa nãy gã thật sự xem anh là đồng minh đã phản bội không biết chừng ở tại đây sẽ xảy ra gió rờn.
Lê Hòa Lỗ cười nói: "Em trai cậu đang làm việc cho Du Thành Nghĩa, việc này có thể giúp ích cho cậu đấy".
Gã tiến lên một bước, chẳng hiểu vì điều gì khiến anh lùi lại. Anh cười nhạt: "Vâng, tôi biết điều này".
Anh gật đầu chào tạm biệt gã rồi nhặt chìa khóa lên bước vào xe bắt đầu đi về.
Chiếc xe khuất dần nơi cổng chính, ánh sáng từ cây đèn trên đỉnh đầu rọi xuống. Ánh mắt cong lên nguy hiểm, Lê Hòa Lỗ đã thu hồi nụ cười thân thiện của gã. Trong đồng tử lóe lên sắc sáng lạnh băng tựa đao. Gã nhếch mép: "Cậu tưởng tôi không biết gì về cậu hết sao?".
Gió lạnh đêm thu lùa đến, mái tóc vàng bạch kim phất phới. Phong Tình trầm ngâm ngồi trên ghế ánh mắt hai sắc màu khó đoán được thâm tâm đang nhìn đàn cá bơi lội trong hồ. Lượn lờ làn khói thuốc, chiếc laptop hất ánh sáng xanh trên dung mạo lạnh lùng.
Từng dòng tin nhắn ting ring hiện lên trên màn hình, hắn không quan tâm đến điều đó. Công việc làm chủ tịch cho tập đoàn Độ Lượng đối với hắn mà nói chính là nhàm chán. Quá đỗi tẻ nhạt, những chiến lược kinh doanh nếu nói hắn tự mãn cũng đúng. Không khó khăn cho một kẻ đầu óc trải biết bao chiến thuật tâm cơ trên chiến trường. Tỉ mỉ chi tiết không bỏ sót dù chỉ cọng tóc nhỏ, máu chảy thành sông.
Đã gần một giờ sáng hắn im lặng không nhúc nhích như tượng, cứ xa xăm nhìn mặt hồ khẽ lay động khi lá rơi xuống.
Trong đầu hắn cả đêm chỉ có duy nhất hình ảnh một người.
Là Thanh Nhân.
Phong Tình nhớ anh.
Buổi tối ngày hôm nay không được ngủ cùng anh cũng khiến hắn mất ngủ. Căn bệnh hủy hại sức khỏe này mới bắt đầu tái phát khi hắn xây dựng vở kịch và rời xa anh.
Tình yêu của hắn đối với Thanh Nhân vẫn không thay đổi cho dù người chịu thiệt thòi lớn nhất vẫn là hắn.
Âm thầm và dõi theo bảo vệ anh khỏi nguy hiểm thế gian.
"Nhìn anh ta rất buồn và mong chờ hi vọng mong manh". Du Thành Nghĩa đi vào khuôn viên, ngồi xuống ghế cạnh Phong Tình.
Phong Tình lia mắt liếc qua hắn ta, sau đó gập laptop lại. Buồn chán thở dài.
Du Thành Nghĩa gỡ mặt nạ, hít thở bầu không khí mát mẻ trên đây. Lúc này cả hai ngồi cùng nhau chẳng thể phân biệt người nào với người nào. Trừ phi nhìn vào phần tóc đen mọc trong chân ra hai phân phần tóc vàng của Du Thành Nghĩa thì mới biết chính là hắn ta. Còn Phong Tình chỉ cần nhận diện qua hai màu sắc đồng tử kỳ dị kia sẽ biết hắn.
Du Thành Nghĩa nhìn lên trời đêm nay không mưa, bỗng nói: "Thanh Nhân hình như đang nhầm tôi với cậu, có khi nào mù quáng quá mà anh ta chuyển sang yêu tôi luôn không?".
Phong Tình lườm qua hắn ta: "Cứ để cho anh ấy nhầm, nếu anh ấy đến gần anh thì anh né anh ấy ra".
Nhìn gương mặt ghen tuông của Phong Tình, Du Thành Nghĩa bật cười: "Tôi sẽ không động vào vợ yêu dấu của cậu đâu".
Phong Tình bĩu môi: "Nhớ nói được là làm được".
Lá cây xào xạc, âm thanh an lành, không khí thoải mái tựa hồ chìm trong bình yên. Giống như gột bỏ những sát khí quấn quanh người ăn sâu vào xương cốt. Một chút ấm yêm cho hai kẻ tay nhuốm máu tanh.
"Cũng đã mười năm rồi, mới cảm nhận được một chút yên lành như những năm tháng êm đềm khi xưa. Nếu thời gian có quay trở về mười năm trước, cậu có chọn đi trên con đường này không?". Du Thành Nghĩa bỗng hỏi.
Mười năm như một cuốn phim tua nhanh.
Máu me chết chóc cùng đau thương chồng chất.
Phong Tình dõi theo chuyển động của chiếc lá dưới hồ nước mơ hồ nhớ lại một chút gì đó. Cười nhạt: "Chắc chắn sẽ không bao giờ, nhưng cuộc đời xô đẩy ai mà lường trước được sẽ có chuyện sóng gió gì ập đến".
Nếu quay lại thời điểm bắt đầu, hắn sẽ chọn yên bình ở cạnh Thanh Nhân. Sống cuộc sống của một công dân bình thường. Làm công việc của bao công dân bình thường. Là một công dân trong sạch, hiểu lý lẽ cuộc đời. Sống thật tốt, làm thật nhiều việc lương thiện. Sau đó hắn sẽ cùng Thanh Nhân kết hôn, một cuộc hôn nhân của hai người đàn ông đồng tính. Khi ấy bắt chấp bao ánh mắt kỳ thị gièm pha, hắn vẫn sẽ chấp nhận. Bởi vì tình yêu của hắn dành cho anh tồn vĩnh trong trái tim, như ngọn lửa bùng cháy không bao giờ lụi tàn.
Nhưng đó là giấc mơ màu hồng do hắn tưởng tượng, lúc ấy thật quá ngây thơ cho rằng cuộc sống này thật bình thường và dễ dàng. Nhưng thực tế lại tàn khốc, bao dao nhọn găm vào da thịt, nước mắt cùng máu hòa lẫn. Tạo ra một con người sát lạnh không khoang nhượng.
Cho nên mới nói cuộc sống không giống như mơ.
"Ha ha ha". Phong Tình đột nhiên bật cười như kẻ điên.
Du Thành Nghĩa quá quen với việc thần kinh đột ngột của hắn: "Cậu lại suy nghĩ gì nữa sao?".
Hắn ta biết khi đau thương Phong Tình sẽ cười như giải tỏa nỗi lòng.
Phong Tình lắc đầu: "Chẳng có gì đâu, chỉ là tôi cảm thấy đôi khi mình nhảm nhí".
"Đừng buồn nữa, cái gì cũng sẽ đâu vào đó hết. Kết thúc cuộc sống màu đen này sẽ quay lại điểm bắt đầu trong xanh thôi".
"Tôi đâu có buồn đâu, anh nghĩ tôi là con nít hả?". Phong Tình bĩu môi đưa nắm đấm hù dọa.
Thái độ trẻ con này của Phong Tình khiến Du Thành Nghĩa không khỏi bị chọc cười.
Nếu khóc trước mặt kẻ đáng ghét chẳng phải càng trưng bày ra điểm yếu nhu nhược cho người ta thấy sao?
Lỡ hỏi câu không nên, Phong Tình bối rối trong lòng. Hắn biết anh rất yêu hắn, người đàn ông chung thủy trong tim chỉ có mỗi hắn. Thì lấy gì mà ngay lập tức thay đổi cùng người khác yêu đương chứ.
Phong Tình chặt lưỡi, bước xuống giường nhặt chiếc quần quay lưng nói: "Nhiệm vụ hôm nay thất bại, coi như tôi rộng lượng bỏ qua cho anh. Lần sau còn làm không tốt thì đừng trách tôi".
Hắn âm thầm thở dài đi vào nhà tắm, tựa hồ muốn trốn tránh gương mặt quạnh hiu ấy. Hắn khóa trái cửa lại ném quần sang một bên, cởi luôn áo quăng qua bên cạnh. Chưa dừng lại ở đó, hắn xé tấm da giả phía trước. Hình xăm thấp thoáng hiện lên, hoa mẫu đơn đỏ cùng vân mây trên ngực. Sau đó gỡ tấm da sau lưng, thanh long nổi giận với đồng tử đỏ rực phun lửa tựa hồ muốn tiêu diệt kẻ thù tội ác.
Sắc mặt u ám in trên gương, hắn tháo bỏ len mắt. Bên phải sắc xanh tựa bầu trời tựa biển cả mênh mông, thế nhưng sâu thẳm bên trong lại tăm tối. Bên trái sắc đỏ bẩm sinh như ác ma ẩn nấp sau màn địa ngục chờ tiêu diệt con người, không khỏi khiến người ta sợ hãi.
Đây mới thực sự là hắn, Phong Tình.
Phía sau tấm mặt nạ ngông cuồng thần kinh chính là một kẻ tủi hờn chồng chất khổ đau, không lấy nổi nụ cười rạng rỡ nào. So với Thanh Nhân, Phong Tình là kẻ đáng thương. Cuộc đời chưa bình yên nào dừng lâu bên hắn, gánh vác trọng trách lớn lao trên vai. Phải hoàn thành trách nhiệm được cựu chủ tịch Du tín nhiệm chi phối, lo an nguy cho thiếu gia Du Thành Nghĩa và bảo vệ mảnh đất vàng vạn kẻ trong thiên hạ nhìn ngó. Bao áp lực phủ lấy tấm thân đơn côi giữa bầy thú hoang khát máu, giữa vũng bùn không lối thoát.
Tạm thời cắt dứt tình yêu ăn sâu trong gốc rễ trái tim, biến mình thành người thiên cổ. Sống với thân phận mới, trở thành kẻ thù của người yêu.
Muốn gặp lại Thanh Nhân hắn cũng phải kiếm cái cớ, mọi việc muốn tốt cho anh hắn cũng phải viện cớ. Đến cả muốn ngủ cùng anh một đêm hắn phải lấy gai nhọn đâm xuyên trái tim của anh. Nhưng kết quả nhận lại chính là làm tổn thương đối phương.
Phải nhanh chống thâu tóm Liên Minh Bang Hội, lên nắm quyền sau đó bóp nát. Cái xã hội đen hắn đang vùi thân sẽ không bao giờ tồn tại nữa.
Hắn chán ghét mùi máu tanh, hắn ghét những nụ cười giả tạo. Hắn hận cuộc đời dơ bẩn này đã cướp đi mọi thứ của hắn.
Nhưng, vua của Liên Minh Bang Hội chính là Ngọc Vương Đại Thần. Chưa từng nhìn thấy tướng mạo thật của ông ta, không biết sức mạnh kinh khủng thế nào. Tốt hơn hết vẫn nên tập trung cho kế hoạch, tính sai một bước nước cuốn xác trôi.
Trước tiên phải loại bỏ những vật cản trở.
Tổ chức Cửa Trắng hiện đang nằm trong tay hắn, Kim Đại Đế bị hắn bắt giam. Một màn kịch cho những con sói xám não xanh tưởng chúng thành công mà đắc ý đắc lợi trong tự mãn.
Tiếp theo, nên xem lũ thú hoang ấy muốn làm gì hắn.
Phong Tình nhếch mép.
Hình ảnh phản chiếu trong gương chẳng khác gì ác ma sắp tiêu diệt con mồi. Nét mặt điên cuồng hơn cả đại cẩu điên Du Thành Nghĩa năm xưa.
Vở kịch kết thúc, hai trái tim tan nát cũng sẽ được khâu vá lại.
Nồng nhiệt như xưa.
.
Ánh mắt Thanh Nhân mơ màng nhìn về một điểm chòng chọc trên giường. Anh vừa rồi không làm tròn nhiệm vụ mà tên điên ấy đề ra, trong đầu anh rất rối. Não tựa hồ thiết chặt in hằn thêm nhiều nếp nhăn, anh không thích nhiệm vụ quái gở này. Nhưng nếu hằng ngày lấy cái cớ làm nhiệm vụ có thể sẽ gặp lại người mình thương sau lớp mặt nạ bạc ấy.
Mím môi, anh thở dài.
Phải hi sinh nơi *** ***** trong sạch chỉ duy nhất cho một người mà phải đem hiến cho kẻ thù.
Nhặt quần áo lên mặc, chỉn chu lại đường hoàng Thanh Nhân lạnh lùng nhìn quanh căn phòng như thói quen để giúp đầu óc sẽ quen dần với nơi hàng ngày mình sẽ làm nhiệm vụ. Kể cả mọi thứ trên tầng lầu này cũng phải để vào mắt.
Anh rời đi.
Thang máy vừa mở anh lại bắt gặp Ryan, không hiểu làm sao vừa nhìn thấy anh xong biểu cảm anh ta lộ rõ bất ngờ. Thanh Nhân cũng chẳng mấy quan tâm anh ta vừa nghĩ gì liền vội bước đi. Khi bóng dáng anh khuất xa ở ngã rẽ, lúc này Ryan mới nghĩ thầm.
"Làm xong nhanh vậy? Chưa đầy hai mươi phút mà".
Thanh Nhân bước ra nhà xe, chuẩn bị lên xe lái về bỗng có người gọi anh.
"Thanh Nhân".
Bất chợt làm rơi chìa khóa anh giật mình khựng lại, đây là giọng của Lê Hòa Lỗ. Giờ này đã gần mười một giờ tối, theo như anh được biết thì giờ này các đội trưởng đã về nhà trước đó hết rồi. Ngoại trừ trường hợp ngoại lệ cánh tay phải như Ryan thì không một ai ở lại.
Đúng là giấu vỏ lộ lá dễ bị chột dạ, anh nói hận kẻ thù thế như lại ở trụ sở của kẻ thù nửa đêm nửa hôm thế này. Lại còn bị bắt gặp bởi kẻ gọi là 'đồng minh' cùng mình hợp tác tiêu diệt kẻ thù. Đã vậy anh còn là no.5 một trong những vị trí đặt biệt ở tổ chức Sát Hoa mà Lê Hòa Lỗ đặt cho anh.
Thanh Nhân không sợ đối mặt với gã, anh thản nhiên quay lại hỏi: "Sao vậy thủ lĩnh? Giờ này sao anh còn chưa về?".
Không nhìn thấy sự nghi ngờ trên gương mặt Lê Hòa Lỗ, sắc mặt vẫn mang đến cho đối phương thoải mái, gã nói: "Tôi chuẩn bị về, cậu đến đây gặp em trai sao?".
"À, tôi đến thăm em ấy". Thoáng bất ngờ, Lê Hòa Lỗ xem Phong Thành là em trai thật của anh. Cũng may, nếu vừa nãy gã thật sự xem anh là đồng minh đã phản bội không biết chừng ở tại đây sẽ xảy ra gió rờn.
Lê Hòa Lỗ cười nói: "Em trai cậu đang làm việc cho Du Thành Nghĩa, việc này có thể giúp ích cho cậu đấy".
Gã tiến lên một bước, chẳng hiểu vì điều gì khiến anh lùi lại. Anh cười nhạt: "Vâng, tôi biết điều này".
Anh gật đầu chào tạm biệt gã rồi nhặt chìa khóa lên bước vào xe bắt đầu đi về.
Chiếc xe khuất dần nơi cổng chính, ánh sáng từ cây đèn trên đỉnh đầu rọi xuống. Ánh mắt cong lên nguy hiểm, Lê Hòa Lỗ đã thu hồi nụ cười thân thiện của gã. Trong đồng tử lóe lên sắc sáng lạnh băng tựa đao. Gã nhếch mép: "Cậu tưởng tôi không biết gì về cậu hết sao?".
Gió lạnh đêm thu lùa đến, mái tóc vàng bạch kim phất phới. Phong Tình trầm ngâm ngồi trên ghế ánh mắt hai sắc màu khó đoán được thâm tâm đang nhìn đàn cá bơi lội trong hồ. Lượn lờ làn khói thuốc, chiếc laptop hất ánh sáng xanh trên dung mạo lạnh lùng.
Từng dòng tin nhắn ting ring hiện lên trên màn hình, hắn không quan tâm đến điều đó. Công việc làm chủ tịch cho tập đoàn Độ Lượng đối với hắn mà nói chính là nhàm chán. Quá đỗi tẻ nhạt, những chiến lược kinh doanh nếu nói hắn tự mãn cũng đúng. Không khó khăn cho một kẻ đầu óc trải biết bao chiến thuật tâm cơ trên chiến trường. Tỉ mỉ chi tiết không bỏ sót dù chỉ cọng tóc nhỏ, máu chảy thành sông.
Đã gần một giờ sáng hắn im lặng không nhúc nhích như tượng, cứ xa xăm nhìn mặt hồ khẽ lay động khi lá rơi xuống.
Trong đầu hắn cả đêm chỉ có duy nhất hình ảnh một người.
Là Thanh Nhân.
Phong Tình nhớ anh.
Buổi tối ngày hôm nay không được ngủ cùng anh cũng khiến hắn mất ngủ. Căn bệnh hủy hại sức khỏe này mới bắt đầu tái phát khi hắn xây dựng vở kịch và rời xa anh.
Tình yêu của hắn đối với Thanh Nhân vẫn không thay đổi cho dù người chịu thiệt thòi lớn nhất vẫn là hắn.
Âm thầm và dõi theo bảo vệ anh khỏi nguy hiểm thế gian.
"Nhìn anh ta rất buồn và mong chờ hi vọng mong manh". Du Thành Nghĩa đi vào khuôn viên, ngồi xuống ghế cạnh Phong Tình.
Phong Tình lia mắt liếc qua hắn ta, sau đó gập laptop lại. Buồn chán thở dài.
Du Thành Nghĩa gỡ mặt nạ, hít thở bầu không khí mát mẻ trên đây. Lúc này cả hai ngồi cùng nhau chẳng thể phân biệt người nào với người nào. Trừ phi nhìn vào phần tóc đen mọc trong chân ra hai phân phần tóc vàng của Du Thành Nghĩa thì mới biết chính là hắn ta. Còn Phong Tình chỉ cần nhận diện qua hai màu sắc đồng tử kỳ dị kia sẽ biết hắn.
Du Thành Nghĩa nhìn lên trời đêm nay không mưa, bỗng nói: "Thanh Nhân hình như đang nhầm tôi với cậu, có khi nào mù quáng quá mà anh ta chuyển sang yêu tôi luôn không?".
Phong Tình lườm qua hắn ta: "Cứ để cho anh ấy nhầm, nếu anh ấy đến gần anh thì anh né anh ấy ra".
Nhìn gương mặt ghen tuông của Phong Tình, Du Thành Nghĩa bật cười: "Tôi sẽ không động vào vợ yêu dấu của cậu đâu".
Phong Tình bĩu môi: "Nhớ nói được là làm được".
Lá cây xào xạc, âm thanh an lành, không khí thoải mái tựa hồ chìm trong bình yên. Giống như gột bỏ những sát khí quấn quanh người ăn sâu vào xương cốt. Một chút ấm yêm cho hai kẻ tay nhuốm máu tanh.
"Cũng đã mười năm rồi, mới cảm nhận được một chút yên lành như những năm tháng êm đềm khi xưa. Nếu thời gian có quay trở về mười năm trước, cậu có chọn đi trên con đường này không?". Du Thành Nghĩa bỗng hỏi.
Mười năm như một cuốn phim tua nhanh.
Máu me chết chóc cùng đau thương chồng chất.
Phong Tình dõi theo chuyển động của chiếc lá dưới hồ nước mơ hồ nhớ lại một chút gì đó. Cười nhạt: "Chắc chắn sẽ không bao giờ, nhưng cuộc đời xô đẩy ai mà lường trước được sẽ có chuyện sóng gió gì ập đến".
Nếu quay lại thời điểm bắt đầu, hắn sẽ chọn yên bình ở cạnh Thanh Nhân. Sống cuộc sống của một công dân bình thường. Làm công việc của bao công dân bình thường. Là một công dân trong sạch, hiểu lý lẽ cuộc đời. Sống thật tốt, làm thật nhiều việc lương thiện. Sau đó hắn sẽ cùng Thanh Nhân kết hôn, một cuộc hôn nhân của hai người đàn ông đồng tính. Khi ấy bắt chấp bao ánh mắt kỳ thị gièm pha, hắn vẫn sẽ chấp nhận. Bởi vì tình yêu của hắn dành cho anh tồn vĩnh trong trái tim, như ngọn lửa bùng cháy không bao giờ lụi tàn.
Nhưng đó là giấc mơ màu hồng do hắn tưởng tượng, lúc ấy thật quá ngây thơ cho rằng cuộc sống này thật bình thường và dễ dàng. Nhưng thực tế lại tàn khốc, bao dao nhọn găm vào da thịt, nước mắt cùng máu hòa lẫn. Tạo ra một con người sát lạnh không khoang nhượng.
Cho nên mới nói cuộc sống không giống như mơ.
"Ha ha ha". Phong Tình đột nhiên bật cười như kẻ điên.
Du Thành Nghĩa quá quen với việc thần kinh đột ngột của hắn: "Cậu lại suy nghĩ gì nữa sao?".
Hắn ta biết khi đau thương Phong Tình sẽ cười như giải tỏa nỗi lòng.
Phong Tình lắc đầu: "Chẳng có gì đâu, chỉ là tôi cảm thấy đôi khi mình nhảm nhí".
"Đừng buồn nữa, cái gì cũng sẽ đâu vào đó hết. Kết thúc cuộc sống màu đen này sẽ quay lại điểm bắt đầu trong xanh thôi".
"Tôi đâu có buồn đâu, anh nghĩ tôi là con nít hả?". Phong Tình bĩu môi đưa nắm đấm hù dọa.
Thái độ trẻ con này của Phong Tình khiến Du Thành Nghĩa không khỏi bị chọc cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.