Tôi Muốn Anh Cười

Chương 120: Từng là một người chính nghĩa

BạcPhận

20/03/2024

Cục cảnh sát, văn phòng của cảnh sát trưởng. Một người đàn ông trung niên đang hưởng thức gói thuốc như một bữa tối. No bụng đâu không thấy, chỉ thấy người đàn ông đang âm thầm rầu rỉ. Ông ta nhìn qua cửa sổ, mồ hôi lạnh ướt đẫm trán khẽ lăn giọt qua má. Ông ta cố gắng bình tĩnh để đối mặt với kẻ điên đang ngồi ở bàn trà đằng sau.

“Vậy cậu muốn tôi phải làm gì, cậu Lê?”.

Lê Vĩ Hòa chống cằm, tay còn lại vân vê con dao bấm. Gã thản nhiên đến mức ngang ngược, phía sau cặp kính thư sinh là đôi mắt chết chóc đang ghim sau gáy ông ta: “Ngài cảnh sát trưởng à, mấy ngày trước tôi đã nói với ông rồi mà, đến giờ ông vẫn vòng vo không hiểu sao? Ông có muốn ngày mai thấy mình trên bảng tin thời sự của vụ tham nhũng rồi bị đá đít vào tù như ăn bánh không hử? Mà ông không những tham nhũng không đâu, còn sử dụng các chất kích thích nữa chứ”.

Cảnh sát trưởng họ Tần, ông ta giấu đi nỗi lo lắng ra sau lưng. Lấy nghiêm túc của vị cảnh sát uy nghiêm mà quay mặt qua đối diện với Lê Vĩ Hòa: “Được rồi, cậu Lê à, cái gì cũng cần phải có thời gian để suy nghĩ chứ. Muốn tống Du Thành Nghĩa và tổ chức của cậu ta vào tù thì phải có chứng cứ. Chúng ta không có bằng chứng xác minh tập đoàn Độ Lượng ngầm sản xuất ‘mai thúy’ thì không thể đưa ra tòa”.

Vút!

Lưỡi dao đột ngột lao đến lướt ngang qua khuôn mặt vờ vịt tỉnh táo của trưởng cảnh sát Tần, đáy mắt kinh ngạc của ông ta in gương u ám của Lê Vĩ Hòa.

Nụ cười hòa nhã của gã vẫn không xua đi sát khí đen ngòm: “Ngài cảnh sát trưởng, tổ chức Vô Diện đã sụp đổ rồi, không lẽ bây giờ ông đang qua lại với Ngũ Hoa Xà đấy à? Nhưng ông biết gì không, sớm muộn gì Ngũ Hoa Xà cũng sẽ tiêu tan. Ông không nghĩ đến bản thân ông sẽ đi theo bọn chúng đi ăn cơm nhà nước sao?”.

Thấy cảnh sát trưởng Tần lặng thinh cứng họng trong tâm trí bất an, Lê Vĩ Hòa đẩy mắt kính lên bồi thêm mấy câu: “Ba ngày sau, bên tôi sẽ cho tất cả mọi ‘chứng cứ’, ‘bằng chứng xác thực’ về tập đoàn Độ Lượng đứng sau tổ chức Ngũ Hoa Xà sản xuất ‘mai thúy’ lừa gạt muôn dân lên báo đài. Khi đó giới truyền thông chắc chắn sẽ kéo tới đông lắm đây. Ngài cảnh sát trưởng chọn đi theo bọn tôi hay là bọn chúng thì tùy ông. Chỉ cần ông nói một câu thôi, cuộc đời ông sẽ do ông quyết định”.

Siết chặt nắm đấm, cảnh sát trưởng lườm trừng trừng Lê Vĩ Hòa, kết cục ông ta mắng một câu: “Cái thằng chỉ là giáo viên như mày thì làm gì được tao mà ở đó uy hiếp tao?”.

“Ồ, hình như ông đã quên chuyện khi đó rồi nhỉ?”.

“Ha, đó là trước kia, chẳng phải hiện tại mày chỉ là một thằng thầy giáo lừa đảo thôi sao?!”.

Lê Vĩ Hòa đứng dậy, khí bức chết người mỗi khi bước chân nhấc lên. Cảnh sát trưởng Tần run rẩy trong lòng nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.

Lê Vĩ Hòa vung tay, vài sợi tóc đen rơi lả trên vai ông ta. Ánh mắt của một con quái thú dán chặt vào cảnh sát trưởng: “Vụ án năm đó nếu không phải do tên tiền bối đáng chết như ông tạo cớ hất nước bẩn thì em trai tôi đã ở chức vị của ông ngày hôm nay rồi. Còn đến lượt ông chắc?”.

“Cậu, cậu ăn nói linh tinh gì thế? Chẳng phải do thằng oắt Lê Hòa Lỗ bị đám giang hồ mua chuộc hay sao? Nó vì bao che mọi tội lỗi của cậu mà khiến các đồng đội đi cùng bị thương. Đáng lẽ cậu mới là đứa phải mục rữa trong tù đấy!”.

Câu nói ngày càng nghe không lọt tai tí nào, cảnh sát trưởng đã chọc vào chỗ ngứa của Lê Vĩ Hòa. Cánh tay hằn lên từng đường gân, ném tên đáng ghét trước mặt vào tường, ra tay siết chặt cổ họng ông ta.

“Ha ha! Tần Vi Khuân à Tần Vi Khuân, chắc ông chưa từng trải qua cảm giác suy sụp đến muốn chết bao giờ nhỉ? Bao nhiêu ánh mắt phán xét, vạn miệng lưỡi gièm pha, bị người ta mắng là ‘tên súc sinh không đáng sống, hãy chết đi!’, bị người ta chà đạp dưới chân. Ông có hiểu những cảm giác mà em trai tôi từng trải qua chưa hả?! Nó từng là một đứa trẻ mang tâm hồn tươi sáng, luôn hướng đến chính nghĩa. Vậy mà lại bị tên khốn nạn như ông hại đến biến chất!”.

“Khụ khụ! Khoan… Khoan đã… Cậu Lê à, có gì từ từ nói”.

Trong mắt Lê Vĩ Hòa, Tần Vi Khuân như một con sâu bọ đang bị sợi chỉ siết đầu. Con sâu tội nghiệp quần quại dưới sợi chỉ, cuối cùng đứt phanh, máu me bê bết. Trí tưởng tượng phong phú đã kích thích tên điên. Lê Vĩ Hòa cười lớn ném mạnh Tần Vi Khuân xuống đất.

Mặt mày xanh xao, ông ta ôm cổ thở hồng hộc. Hít lấy hít để không khí để sống.

Năm đó, đêm hiu quạnh trên đồi núi hoang vu. Gió ríu rít qua từng tán lá, lướt qua lạnh sống lưng. Tần Vi Khuân, đội trưởng đội một của đội truy sát, trên tay là khẩu súng lục dẫn đầu đi trước, theo sau có hậu bối Lê Hòa Lỗ và mấy hậu bối khác. Bọn họ trong thường phục nhau thường dân đang trên đường mai phục hang ổ của những tên tội phạm buông “mai thúy”.

“Cậu lên phía trước đi”. Tần Vi Khuân chỉ định Lê Hòa Lỗ tiến lên đằng trước gã.

Chưa đợi hắn lên tiếng thì có người nói hộ: “Đội trưởng Tần à, anh là người dẫn đầu thì anh đi đầu đi chứ, sao lại bắt cậu ấy đi?”.

Thái độ cùng giọng điệu khinh thường của người nọ làm gã bực mình: “Cậu im mồm cho tôi, ở đây ai là đội trưởng? Lời đội trưởng nói thì phải nghe theo, không làm thì cút ra khỏi đội, cút về sở cảnh sát nộp đơn thôi việc luôn đi!”.

Người nọ cứng họng, Tần Vi Khuân là đội trưởng nên ai nào dám đắc tội. Chỉ đành ngậm mồm lại thôi.

Lê Hòa Lỗ mỉm cười chấp nhận mà đi lên phía trước Tần Vi Khuân. Hắn biết việc mình đi trước thế này chính là làm bia đỡ hoặc là mồi nhử. Nhưng không sao, cống hiến mình vì công việc thì dù có ra sao hắn vẫn cam chịu.

Lê Hòa Lỗ ngày xưa chính là một tên ngốc, luôn hết mình vì tất cả mọi người và công việc. Một người lạc quan, yêu đời, luôn hướng đến thiện tính trong sáng. Một cảnh sát trung trực và được lòng muôn dân.

Tần Vi Khuân ngay từ lúc bắt đầu làm việc cùng Lê Hòa Lỗ gã không ưa nổi Lê Hòa Lỗ chỉ vì lúc nào hắn cũng cười, dù có bị mắng đến mức nào dập đầu xin lỗi xong rồi lại mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra.

Nụ cười này làm gã rất khó chịu, bực mình nhiều nhất là tên hậu bối Lê Hòa Lỗ này làm việc giỏi giang lại còn rất chính trực nên được mọi người yêu quý nữa chứ.

Đố kỵ đến mức sự chua chát của Tần Vi Khuân dành cho Lê Hòa Lỗ rất nặng nề. Gã thân là đội trưởng mà phải nghe những lời nói móc méo của đồng nghiệp và cấp dưới đem so sánh gã với Lê Hòa Lỗ. Bọn họ nói rằng người dẫn dắt đội phải là một người biết chăm lo cho hậu bối, biết lắng nghe và là người trung thực, biết điều. Ai đâu như Tần Vi Khuân, một tên ích kỷ nhỏ mọn lại thích bắt nạt hậu bối.

Tần Vi Khuân trong nghành hai mươi mấy năm, chức vị chẳng thấy thăng lên tí nào. Dẫn dắt đội lúc nào cũng mắc lỗi sai, hay bị cấp trên la mắng. Gã không bao giờ sửa lỗi chỉ biết đổ thừa cho mấy hậu bối bên dưới làm việc dở tệ. Đặc biệt là Lê Hòa Lỗ, gã ghim hắn từ lâu, cho nên mọi sai lầm đều đổ lên đầu hắn. Bởi vì hắn có dám chống đối cấp trên đâu.

Lê Hòa Lỗ đi phía trước đột ngột dừng lại: “Khoan đã”.

Tần Vi Khuân phía sau khó chịu: “Sao không đi tiếp nữa?”.

Nhìn ngôi nhà gỗ sáng đèn khuất sau những cái cây đằng trước, hắn nói: “Phía trước có người canh gác, chúng ta không thể manh động được”.

“Cái thằng nhát gan, mau tiến lên phía trước nhanh, một mình cậu thôi”.

Thấy bất bình, một người lên tiếng: “Đội trưởng Tần anh đừng quá đáng, sao anh không tự đi đi mà kêu cậu ấy? Anh là người nắm đội chúng ta mà”.

“Câm mồm, cậu muốn đi thế cậu ta chứ gì? Vậy cậu lên đi”.

Người này gan chẳng mấy chai lỳ, là tân binh đương nhiên vẫn còn nhiều thiếu xót, làm sao dám xung phong đi trước. Cậu ta đằng ngậm ngùi câm nín.



Lê Hòa Lỗ mỉm cười không để tâm chuyện này, nói: “Vậy mọi người ở đây đợi tôi đi lên đằng trước, khi nào tôi ra hiệu thì mọi người cùng nhau xông lên”.

Mấy người đồng đội hào hứng mỗi khi hắn lên tiếng, tất cả xem hắn như đội trưởng hơn là xem gã Tần Vi Khuân là đội trưởng.

Tần Vi Khuân không chấp nhận nổi liền đạp hắn một đạp xém chúi nhủi cấm đầu dưới đất: “Bớt lảm nhảm, lên lẹ”.

“Vâng, vâng”.

Ánh mắt tinh tường về đêm như con chim cú, Lê Hòa Lỗ nhắm thời cơ tên canh gác lơ là liền phi đến hạ gục gã. Hắn lén lút hé nhẹ cánh cửa một khe nhỏ nhìn vào trong, dưới tầng trệt dường như không có ai cả.

Đột nhiên trước mắt không còn thấy gì nữa, như có thứ gì đó đã che chắn trước cánh cửa. Chậm rãi ngẩng đầu, hắn giật mình khi trông thấy con mắt đỏ rực sát khí đang nhìn mình chòng chọc.

Rầm!

Cánh cửa mở toang, khẩu súng lục trên tay Lê Hòa Lỗ trượt khỏi tay.

Mấy người đồng đội ở đằng này thấy tình hình không ổn thì vô cùng thấp thỏm.

“Đội trưởng, mau làm gì đó đi ạ, cậu ấy bị phát hiện rồi kìa!”.

“Đội trưởng! Anh mau giúp cậu ấy đi ạ!”.

Tần Vi Khuân đổ mồ hôi lạnh, vẻ mặt cố bình tĩnh: “Tất cả câm mồm lại cho tôi!”.

Tất cả đều câm nín hồi hộp nhìn tình huống đằng trước.

Lê Hòa Lỗ không sợ hãi, ngược lại đáy mắt lại lóe lên tia sáng: “Anh, anh?”.

Lê Vĩ Hòa nhếch mép kéo hắn vào trong, liếc về phía rừng cây rồi hắn đóng sầm cửa lại.

Mấy hậu bối bắt đầu nhốn nháo: “Đội trưởng Tần! Cậu ấy bị tên tội phạm đó bắt đi rồi! Chúng ta tính sao đây!”.

“Phải đi giải cứu cậu ấy! Đội trưởng Tần chúng ta phải đi cứu cậu ấy!”.

Tần Vi Khuân chỉa súng vào hậu bối trước mặt: “Còn nói tiếng nào nữa tôi tiễn cậu đi trước đấy”.

Cả đám câm nín nuốt cơn tức giận xuống bụng. Tên khốn trước mặt là đội trưởng mà thì sao mà ai dám trả treo.

Tần Vi Khuân nói: “Các cậu mau rút về trước đi, tôi ở lại đây xem tình hình”.

Trong nhà, Lê Vĩ Hòa với chiếc áo sơ mi hoa bung cúc tự do lộ ra hình xăm đầu lâu bên ngực trái, ngực phải là quả tim sống động như thật. Tóc vuốt ngược, sau đuôi để dài, cạo hai bên mép tai.

“Cậu làm nhiệm vụ sao?”. Khói phả lượn lờ, Lê Vĩ Hòa nhìn qua Lê Hòa Lỗ.

Nhìn thường phục của mình, hắn nghĩ sẽ không ai đoán được hắn là cảnh sát. Chỉ có người trước mặt nhận ra, bởi vì người này là anh trai hắn.

Lê Hòa Lỗ chợt khựng lại nhìn lên Lê Vĩ Hòa, hắn suýt quên mất anh trai hắn là gì. Một tên tội phạm buông “mai thúy”, nhưng hắn lại không ngờ anh trai hắn lại làm cho một tổ chức buông lậu có tên là Đầu Lâu đang bị cảnh sát truy lùng.

“Anh là người của băng Đầu Lâu sao?”. Lê Hòa Lỗ dò hỏi.

Lê Vĩ Hòa định nói thì có kẻ trên lầu chạy xuống: “Đại ca! Chúng ta bị phát hiện rồi, e là bây giờ đám cảnh sát đang phong tỏa ngọn đồi này!”.

Lê Hòa Lỗ kinh ngạc: “Đại ca sao?”.

Tên thuộc hạ thấy có kẻ lạ bèn giơ vũ khí lên cảnh giác: “Mày là thằng nào?”.

Lê Vĩ Hòa cong môi ra hiệu cho tên thuộc hạ bỏ vũ khí xuống: “Em trai tôi”.

Băng Đầu Lâu đang bị truy nã, vậy mà kẻ đứng đầu lại là Lê Vĩ Hòa. Chẳng phải anh trai hắn sẽ bị cảnh sát bắt sao?

“Anh, không được, em sẽ không để anh phải vào nhà lao”. Hắn vội nắm cánh tay Lê Vĩ Hòa mà lo lắng.

Mặc dù làm vậy rất trái với đạo đức làm nghề, nhưng người đàn ông trước mặt chính là anh trai hắn. Người thân ruột thịt duy nhất còn lại, là gia đình, hắn sẽ không đánh mất anh trai đâu.

Tần Vi Khuân nấp sau cửa sổ nghe lén, gã ta mới đầu cũng sững sốt khi biết được tên trùm tội phạm buông lậu đang bị truy nã vậy mà lại là anh trai của thằng hậu bối mình cay mắt khó ưa. Đây sẽ là cơ hội để gã đá cái “gai” trong đội đi! Tống tên cảnh sát bao che tên tội phạm vào tù.

Đúng, gã đã làm điều ấy…

“Ha ha…”.

Cổ họng in hằn dấu tay đỏ như máu của Lê Vĩ Hòa, Tần Vi Khuân dưới đất bỗng dưng cười phát ra tiếng.



Lê Vĩ Hòa nhướng một bên mày dò xét tên cảnh sát trưởng này mắc chứng dở hơi gì, gã túm cổ áo ông ta: “Ngài cảnh sát trưởng à, ông hãy suy nghĩ thật kỹ nhé. Cuộc đời tươi đẹp hay tăm tối đều do ông”.

Vừa nãy chỉ vô tình nhớ lại một đoạn ký ức ngắn ngủi của quá khứ do nhắc đến Lê Hòa Lỗ. Tần Vi Khuân vừa tức giận nhưng lại hả hê. Mấy tên tội phạm chả là cái gì với ông ta cả, hiện tại cũng vậy. Đã hai mươi năm trôi qua, ông ta bây giờ đã trở thành cảnh sát trưởng. Ông ta có thể tống bất kì tên tội phạm nào vào tù trong vòng một phút.

Huống hồ hiện tại tên Lê Vĩ Hòa này chỉ là một giáo viên quèn chẳng có quyền lực gì. Hăm dọa sao? Chỉ cần ông ta hô một tiếng, gã liền vào tù ngồi mọt rong.

Tần Vi Khuân nghĩ vậy nhưng ông ta nào biết băng Đầu Lâu năm đó bị đá vào tù đã trở lại với cái tên khác, thêm vào đó không biết chừng anh em họ Lê tái hợp với nhau, sắp sửa dấy lên cơn mưa máu ngập trời.

Ông ta hất tay Lê Vĩ Hòa, đứng lên phủi bụi, chỉnh sửa lại trang phục. Lấy gói thuốc ra, còn lại duy nhất một điếu. Lấy ra châm lên làm màu, thái độ khác xa vừa nãy.

“Cậu Lê à, cậu có biết hiện tại cậu là gì không?”.

Lê Vĩ Hòa đẩy mắt kính, điềm nhiên nói: “Tôi là giáo viên, ngài cảnh sát trưởng đây cho rằng một giáo viên từng phạm tội như tôi thì làm được gì sao? Mà tôi quên mất, thân phận bây giờ của tôi cũng là giả. Mọi người thường gọi tôi là thầy Lê, tên của tôi là Lê Phi. Dù ông có muốn bắt tôi ngay bây giờ cũng không được đâu, vì Lê Phi trong sạch, chỉ là một giáo viên dạy môn giáo dục công dân bình thường, chưa từng có mối quan hệ gì liên quan đến tội phạm”.

Đánh phủ đầu trong lời nói, Tần Vi Khuân xém thì ho sặc vì khói thuốc của chính ông ta. Trong lòng nóng nảy nhưng ngoài mặt lại bình tĩnh: “Cậu Lê, à không, phải gọi là thầy Lê chứ. Thầy hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn nhắc thầy nên biết thân phận của mình hiện tại đi. Tôi cũng chắc thầy chưa kịp vào tù đã bị người ta chôn xác rồi ấy chứ”.

Lê Vĩ Hòa không dễ gì bị kẻ này chọc tức, gã cười lạnh: “Ồ, vậy sao? Cảnh sát trưởng Tần à, tôi không dám chắc sau ngày mai ông có thể ở đây lên mặt được đâu”.

Tần Vi Khuân im bặt lườm gã: “Ý cậu là gì?”.

“Là gì thì người ‘thông tuệ’ như cảnh sát trưởng đây chắc chắn hiểu rõ, có lẽ khi đó ông sẽ gặp lại một người mà rất lâu rồi ông không gặp mặt đấy”.

Lê Vĩ Hòa đẩy mắt kính, chỉnh lại tóc rồi mỉm cười một cách thân thiện, sau đó gã quay gót rời đi.

Cánh cửa dần khép lại, Tần Vi Khuân giật mình khi trông thấy ánh mắt tràn ngập nguy hiểm đằng sau cặp kính thư sinh nọ. Không hiểu sao trong lòng vô cùng bất an, cảm thấy Lê Vĩ Hòa không giống như chỉ buông lời hù dọa.



Đêm nay mưa rơi ở Vĩnh Thành, những sắc đèn muôn màu dạ xuống đường phố ẩm ướt tạo nên ánh quang đẹp mắt. Thanh Nhân ngồi trong quán cà phê vắng người lui đến, tiếng nhạc du dương cùng cơn mưa rào nhẹ nhàng êm tai.

“Anh à, là sự thật sao…? Anh, anh thật sự là hoàng tử của Liên Minh Bang Hội?!”. Tiêu Trúc nghe xong câu chuyện của anh không khỏi sững sốt đến mức đứng ngồi không yên.

“Cậu be bé cái mồm tí được không?”.

Tiêu Trúc dáo dác xung quanh, nói: “Trong này chỉ có hai chúng ta thôi anh ạ, không ai biết đâu. Vậy anh có chấp nhận thừa kế chiếc ghế vàng của Ngọc Vương Đại Thần không?”.

Thanh Nhân nói: “Không phải thừa kế mà là thay thế”.

Tiêu Trúc nhướng bên mày: “Thừa kế hay là thay thế thì có khác gì đâu, đường nào thì cũng là anh nắm quyền Liên Minh Bang Hội mà”.

Thanh Nhân nhìn mấy chậu cây xanh trồng ngoài quán, anh nhíu mày, sau đó giãn ra, bỗng nói: “Ông ấy nói tôi có thể giải tán Liên Minh Bang Hội”.

Tiêu Trúc kinh ngạc: “Như vậy anh cứ thế sẽ thật sự dẹp Liên Bang mấy chục năm bền vững ở thế giới ngầm này sao?! Hai người có đang tỉnh táo không đấy?! Vậy các thành viên của Liên Bang sẽ thế nào sau khi giải thể chứ?!”.

Thanh Nhân lia mắt qua cậu, anh lặng thinh giây lát mới nói: “Hiện tại Vô Diện và Đạo Hương Hội đã tan rã, lực lượng của Liên Minh Bang Hội đã giảm đi không ít. Có thể trong lúc này kẻ địch sẽ nhân thời cơ tấn công xâm chiếm Liên Bang một cách dễ dàng”.

“Nhưng mà chẳng phải Liên Bang còn có ba tổ chức lớn khác sao? Ngũ Hoa Xà, Cửa Trắng và Liên Hoa Hội, chúng ta vẫn có thể giữ vững Liên Bang mà”.

Anh trầm giọng: “Cậu vẫn không hiểu ý tôi sao?”.

Tiêu Trúc ngập ngừng, cậu lắc đầu.

Thanh Nhân nghiêm túc mà nói: “Mong muốn của Ngọc Vương Đại Thần chính là giải thể Liên Minh Bang Hội”.

“Nhưng mà theo quy luật của Liên Minh Bang Hội thì sau khi Liên Bang giải thể chẳng phải các tổ chức trong Liên Bang cũng sẽ phải giải tán theo sao?!”.

Thanh Nhân gật đầu trước sự kinh ngạc của Tiêu Trúc, cậu không chấp nhận được. Nhưng suy đi nghĩ lại vẫn thấy lý tưởng này đúng nhất. Thời đại bây giờ không còn như ngày xưa nữa, giang hồ cũng chỉ còn lại cái tên. Con người và đất nước đã yên bình, ổn thỏa. Ai cũng muốn thế gian này tươi đẹp, không ai muốn mình phải sống trên vũng máu và hứng chịu mưa bão sóng gió kể cả người trong xã hội trắng hay xã hội đen.

Nếu thật sự Liên Minh Bang Hội biến mất, liệu thế giới này thật sự bình yên?

Thế còn những kẻ từng làm việc cho tổ chức thì sao? Họ sẽ sống một cuộc sống thế nào trên xã hội trắng với đôi tay từng đẫm máu?

Thanh Nhân mơ hồ đoán được những câu hỏi trong đầu của Tiêu Trúc, bởi vì anh cũng có những câu hỏi giống với cậu sau khi Thanh Từ muốn anh thay thế ông điều khiển Liên Bang.

Anh nói: “Những người từng là thành viên của Liên Bang ai rồi cũng sẽ sống yên ổn thôi, mặc dù họ làm chuyện xấu xa với xã hội, nhưng chỉ cần họ ăn năn biết quay đầu hẳn sẽ có công việc ổn định cho họ”.

Không chắc là được hay không, bởi ở thời điểm hiện tại những tên giang hồ quay đầu muốn đi tìm việc thì rất khó khăn, dường như họ đều bị xã hội tẩy chay.

Tiêu Trúc bỗng nảy lên ý tưởng táo bạo: “Anh à, nếu bọn họ không thể tìm việc thì chúng ta có thể tạo cơ hội cho bọn họ mà, đi trên con đường sạch sẽ!”.

Không tồi, Thanh Nhân mỉm cười: “Đúng với ý tôi rồi đấy, cậu giỏi lắm”.

Được anh khen, Tiêu Trúc đỏ mặt, gãi gãi đầu: “Anh, anh nói quá rồi, em không giỏi đến mức đó đâu”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Muốn Anh Cười

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook