Tôi Muốn Anh Đau Giống Như Tôi Đã Từng
Chương 1
vịt
19/12/2013
Trường học
- Ngọc Nghi.. Ngọc Nghi.. Khương Ngọc Nghi.. Bà thức dậy cho tui..
- ưm.. trời ơi.. trời ơi.. đại tiểu thư của tôi ơi! bà tha cho tui đi nha! tối hôm qua hết chuyện này đến chuyện kia bà làm mất cả 1 buổi tối của tui giờ còn muốn phá nữa.. tui (ngáp) buồn ngủ lắm!
Nó nói xong rồi úp mặt xuống bàn ngủ tiếp
- Ngọc Nghi Gia Bảo tới rồi kìa..
- Rồi sao?
Nó vẫn tiếp tục ngủ mặt cô hầm hầm nhìn nó bỗng cô cười cuối xuống nói nhỏ bên tai nó
- còn có.. hoa khôi của trường nữa..
Rầm..
Tình trạng chính là vì nó gấp quá nên quên mất Ngọc Hân đang ở đó cho nên..
- nè! bà muốn giết người cũng phải thông báo cho người ta trước 1 tiếng chứ!
La thì la như dậy nhưng cô lại đưa tay lên xoa đầu cho nó còn nó thì đau đến nỗi nói không nên lời
- Hix.. Ngọc.. Hân tui.. đau.. hix.. lắm!
Ngọc Hân nhíu mày
- đau lắm hả?
- uh..
- xin lỗi nha! lỗi tại tui hết..
Nó chưa kịp mở miệng, thì người nó bị kéo ngã về sau, kịp định thần lại thì nó đã nghe tiếng của hắn
- nè! Hoàng Ngọc Hân sao lai làm cô ấy khóc cô đã làm gì cô ấy vậy hả?
- tui.. có làm gì đâu
- dậy tự nhiên cô ấy khóc hả?
- tui..
vì cảm thấy có lỗi nên Ngọc Hân không biết nên trả lời với hắn thế nào.. nó vội kéo hắn lại..
- Gia.. Gia Bảo không phải lỗi của Ngọc Hân đâu là do mình bất cẩn nên bị đụng đầu thôi mà
- đụng đầu??
- uh
hắn đưa tay xoa đầu khiến nó nhăn mặt vì đau
- đụng phải cái thứ gì mà đau dữ dậy?
- thứ gì? nè đầu tui mà anh gọi là thứ g..
Ngọc Hân im bặt.. nhìn gương mặt ác quỷ của hắn đang nhìn mình hắn mỉm cười bước đến gần cô..
- à.. quá ra người gây chuyện cuối cùng vẫn là cô nhỉ?
Nó hoảng hốt hắn không phải là ngay cả Ngọc Hân cũng muốn đánh chứ? nó gấp quá không biết làm gì haizz.. vẫn là chiêu cũ tốt nhất bỗng nó ôm cái đầu đang đau nhói lên và phóng đại cái đau đó nó nhéo mình 1 cái rõ đau
- aaaa.. hixx.. Gia Bảo à! đau quá!
Đôi mắt hắn mở lớn quay lại nhìn nó cả hắn và cô vội chạy lại và.. chiến tranh cũ được xóa bỏ nhưng mà.. chiến tranh mới lại bắt đầu
- sao rồi? mình đưa bạn đến phòng y tế..
- tránh ra đi tôi sẽ đưa cô ấy đi
- tôi là bạn của cô ấy tôi sẽ đưa cô ấy đi
- bộ tôi không phải là bạn của cô ấy hay sao?
- đừng nói nhiều tôi sẽ đưa cô ấy đi
- đã nói là tôi sẽ đưa cô ấy đi mà
Haizz.. đúng là.. nó cũng bó tay.. tiếp tục diễn thôi
- hixx.. hix.. 2 người cứ gây nhau suốt hà!
Cô và hắn im lặng không gây nhau nữa sau hắn mở miệng..
- cô ở lại đi có gì thầy hỏi thì còn có người nói nữa
- được rồi nể mặt Ngọc Nghi nhường cho anh lần này
phòng y tế
hắn trầm mặt xoa thuốc trên đầu cho nó, xong hắn khẽ kéo tay nó, nó giật mình vội rút lại nhưng hắn nhanh tay hơn lật tay nó lại thấy 1 vết đỏ khá lớn hắn nhíu mày nhìn nó, nó cười gượng..
- bạn biết rồi hả?
hắn đưa tay muốn cốc đầu nó, nhưng lại sợ nó đau nên hắn chỉ đưa ngón tay chỉ nhẹ đầu nó.. rồi vừa xoa thuốc vừa nói với nó
- sau này nếu không muốn mình làm gì thì chỉ cần nói 1 tiếng thôi không cần phải hành hạ bản thân..
Thấy nó im lặng hắn ngước lên nhìn nó..
- hiểu rõ chưa?
- hì.. Gia Bảo lo cho mình sao?
- đương nhiên là lo rồi bạn là 1 người rất quan trọng với mình mà!
Nó rất hạnh phúc, nhưng hạnh phúc của nó luôn luôn không kéo dài được lâu và lần này cũng không ngoại lệ.. có 1 người từ ngoài cửa hớt hải chạy vào
- Ngọc Nghi à! bạn có sao không?
- mình không sao đừng lo quá
- uh.. mình sợ lắm nhưng lại không dám đến thăm bạn
- cô ấy không sao rồi em đừng lo hơn nữa em đâu phải người ngoài sao lại không dám đến thăm
- không phải người ngoài?
Nó nheo mắt lai tỏ vẻ không hiểu những gì hắn vừa nói..
- à xin lỗi mình quên giới thiệu cô ấy là bạn gái của mình..
Rầm.. trời đất hay 1 thứ gì đó vừa xụp đỗ thì phải vì nó vừa mới nghe 1 tiếng "rầm" rất rõ nó lắp bắp
- Du.. Du Linh là bạn gái của bạn?
- uh xin lỗi vì mình không nói trước cho bạn biết
Nó cũng không biết là nên khóc hay nên cười nó chỉ cảm thấy mi mắt nặng trĩu nó khẽ nhắm mắt và ngã xuống nó thấy vẻ mặt lo lắng của hắn đang chạy về phía nó và cũng lờ mờ nhìn thấy nụ cười nửa miệng của Du Linh ng đã lấy đi người con trai mà nó yêu suốt 2 năm..
- Ngọc Nghi.. Ngọc Nghi.. Khương Ngọc Nghi.. Bà thức dậy cho tui..
- ưm.. trời ơi.. trời ơi.. đại tiểu thư của tôi ơi! bà tha cho tui đi nha! tối hôm qua hết chuyện này đến chuyện kia bà làm mất cả 1 buổi tối của tui giờ còn muốn phá nữa.. tui (ngáp) buồn ngủ lắm!
Nó nói xong rồi úp mặt xuống bàn ngủ tiếp
- Ngọc Nghi Gia Bảo tới rồi kìa..
- Rồi sao?
Nó vẫn tiếp tục ngủ mặt cô hầm hầm nhìn nó bỗng cô cười cuối xuống nói nhỏ bên tai nó
- còn có.. hoa khôi của trường nữa..
Rầm..
Tình trạng chính là vì nó gấp quá nên quên mất Ngọc Hân đang ở đó cho nên..
- nè! bà muốn giết người cũng phải thông báo cho người ta trước 1 tiếng chứ!
La thì la như dậy nhưng cô lại đưa tay lên xoa đầu cho nó còn nó thì đau đến nỗi nói không nên lời
- Hix.. Ngọc.. Hân tui.. đau.. hix.. lắm!
Ngọc Hân nhíu mày
- đau lắm hả?
- uh..
- xin lỗi nha! lỗi tại tui hết..
Nó chưa kịp mở miệng, thì người nó bị kéo ngã về sau, kịp định thần lại thì nó đã nghe tiếng của hắn
- nè! Hoàng Ngọc Hân sao lai làm cô ấy khóc cô đã làm gì cô ấy vậy hả?
- tui.. có làm gì đâu
- dậy tự nhiên cô ấy khóc hả?
- tui..
vì cảm thấy có lỗi nên Ngọc Hân không biết nên trả lời với hắn thế nào.. nó vội kéo hắn lại..
- Gia.. Gia Bảo không phải lỗi của Ngọc Hân đâu là do mình bất cẩn nên bị đụng đầu thôi mà
- đụng đầu??
- uh
hắn đưa tay xoa đầu khiến nó nhăn mặt vì đau
- đụng phải cái thứ gì mà đau dữ dậy?
- thứ gì? nè đầu tui mà anh gọi là thứ g..
Ngọc Hân im bặt.. nhìn gương mặt ác quỷ của hắn đang nhìn mình hắn mỉm cười bước đến gần cô..
- à.. quá ra người gây chuyện cuối cùng vẫn là cô nhỉ?
Nó hoảng hốt hắn không phải là ngay cả Ngọc Hân cũng muốn đánh chứ? nó gấp quá không biết làm gì haizz.. vẫn là chiêu cũ tốt nhất bỗng nó ôm cái đầu đang đau nhói lên và phóng đại cái đau đó nó nhéo mình 1 cái rõ đau
- aaaa.. hixx.. Gia Bảo à! đau quá!
Đôi mắt hắn mở lớn quay lại nhìn nó cả hắn và cô vội chạy lại và.. chiến tranh cũ được xóa bỏ nhưng mà.. chiến tranh mới lại bắt đầu
- sao rồi? mình đưa bạn đến phòng y tế..
- tránh ra đi tôi sẽ đưa cô ấy đi
- tôi là bạn của cô ấy tôi sẽ đưa cô ấy đi
- bộ tôi không phải là bạn của cô ấy hay sao?
- đừng nói nhiều tôi sẽ đưa cô ấy đi
- đã nói là tôi sẽ đưa cô ấy đi mà
Haizz.. đúng là.. nó cũng bó tay.. tiếp tục diễn thôi
- hixx.. hix.. 2 người cứ gây nhau suốt hà!
Cô và hắn im lặng không gây nhau nữa sau hắn mở miệng..
- cô ở lại đi có gì thầy hỏi thì còn có người nói nữa
- được rồi nể mặt Ngọc Nghi nhường cho anh lần này
phòng y tế
hắn trầm mặt xoa thuốc trên đầu cho nó, xong hắn khẽ kéo tay nó, nó giật mình vội rút lại nhưng hắn nhanh tay hơn lật tay nó lại thấy 1 vết đỏ khá lớn hắn nhíu mày nhìn nó, nó cười gượng..
- bạn biết rồi hả?
hắn đưa tay muốn cốc đầu nó, nhưng lại sợ nó đau nên hắn chỉ đưa ngón tay chỉ nhẹ đầu nó.. rồi vừa xoa thuốc vừa nói với nó
- sau này nếu không muốn mình làm gì thì chỉ cần nói 1 tiếng thôi không cần phải hành hạ bản thân..
Thấy nó im lặng hắn ngước lên nhìn nó..
- hiểu rõ chưa?
- hì.. Gia Bảo lo cho mình sao?
- đương nhiên là lo rồi bạn là 1 người rất quan trọng với mình mà!
Nó rất hạnh phúc, nhưng hạnh phúc của nó luôn luôn không kéo dài được lâu và lần này cũng không ngoại lệ.. có 1 người từ ngoài cửa hớt hải chạy vào
- Ngọc Nghi à! bạn có sao không?
- mình không sao đừng lo quá
- uh.. mình sợ lắm nhưng lại không dám đến thăm bạn
- cô ấy không sao rồi em đừng lo hơn nữa em đâu phải người ngoài sao lại không dám đến thăm
- không phải người ngoài?
Nó nheo mắt lai tỏ vẻ không hiểu những gì hắn vừa nói..
- à xin lỗi mình quên giới thiệu cô ấy là bạn gái của mình..
Rầm.. trời đất hay 1 thứ gì đó vừa xụp đỗ thì phải vì nó vừa mới nghe 1 tiếng "rầm" rất rõ nó lắp bắp
- Du.. Du Linh là bạn gái của bạn?
- uh xin lỗi vì mình không nói trước cho bạn biết
Nó cũng không biết là nên khóc hay nên cười nó chỉ cảm thấy mi mắt nặng trĩu nó khẽ nhắm mắt và ngã xuống nó thấy vẻ mặt lo lắng của hắn đang chạy về phía nó và cũng lờ mờ nhìn thấy nụ cười nửa miệng của Du Linh ng đã lấy đi người con trai mà nó yêu suốt 2 năm..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.