Chương 10
Chu Khinh
03/08/2013
Triệu Tử Hiển sau khi tốt
nghiệp trung học, sau đó thi vào đại học tài chính L, hoàn toàn không có gì
phát sinh thêm cả.
Tất cả đều theo kế hoạch của hắn mà tiến hành, học tập hay cuộc sống cũng vậy. Hắn là người vô cùng nghiêm túc. Hơn nữa tính nghiêm cẩn trời sinh, đi học đúng giờ, rời trường đúng giờ, chưa có một ngày ngoại lệ.
Vẫn cô độc như cũ, vẫn lãnh đạm như cũ. Nhưng thật kỳ lạ, nhân duyên của hắn không tệ lắm, qua mấy tháng qua lại cũng có được vài người bạn hợp ý. Nhưng có một điều cực kỳ rõ ràng đó là từ sau khi khai giảng xong, số nữ sinh theo đuổi tỏ tình với hắn có thể đứng chật sân trường. Đại học L ở Pháp là trường cực kỳ khó thi vào, tỉ lệ cạnh tranh hằng năm vô cùng kịch liệt, mà tỉ lệ đào thải vô cùng kinh khủng. Hơn nữa miễn cưỡng xem như học thành công thì tốt nghiệp cũng vô cùng nghiêm khắc. Cho nên chủ yếu là sinh viên ở Pháp, còn chàng trai Phương Đông này thì cực kỳ hiếm hoi.
Trẻ tuổi, anh tuấn, cao lớn, khí chất bất phàm, khi hắn xuất hiện ở khuôn viên trường đại học L quả thật đã khiến các cô gái Pháp vốn nhiệt tình và mạnh dạn trở nên điên cuồng. (haizz, bây giờ thì ta đã hiểu vì sao bé Hiển bị Đại tiểu thư ra tay hái sớm như vậy.)
Nhưng dù có nhiều cô gái xinh đẹp hơn nữa thì hắn cũng không có hứng thú. Trong lòng hắn, cả trong đôi mắt hắn đã tràn đầy hình ảnh cô gái tùy hứng và ngang ngược kia, không thể thấy người khác được. Hơn nữa mục tiêu đã có, hắn chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành giấc mộng của mình, sớm tốt nghiệp và cưới được cô gái hắn yêu về làm vợ.
Giống như lời Thạch Sắc Vi đã oán trách, tính cách của hắn và Thạch Quân Nghị khá giống nhau, làm việc có kế hoạch. Đã muốn làm việc gì thì như thời khóa biểu, gió có thổi thì cũng không thay đổi được. Mỗi ngày như vậy, đi học, tan học, rồi về nhà chuẩn bị bữa tối, cuộc sống rất có quy luật. Triệu Tử Hiển rất hài lòng với cuộc sống bây giờ, cũng không cảm thấy khác trước nhiều lắm, duy nhất điều thay đổi là mỗi ngày hắn sẽ bớt chút thời gian lên thị trường chứng khoán, gom góp tiền bạc vì tương lai.
Mặc dù bây giờ giá trên thị trường chứng khoán cũng không hẳn là tốt. Nhưng giống như lời Thạch Quân Nghị khi mới bắt đầu dạy hắn: “Không nhất định là sẽ kiếm tiền, mà cũng không nhất định sẽ lỗ vốn, thị trường chứng khoán điên đảo cũng sẽ có người lao vào. Giống như ở sòng bạc người thua nhiều, nhưng cũng có người thắng. Cái quan trọng là phải nắm chắc.”
Hắn có tài năng thiên phú, từ mấy đường đồ thị có thể nhạy bén mà bắt được tin tức trọng yếu. Sau khi được Thạch Quân Nghị chỉ dạy một lần xong, về sau hắn tự mình mày mò, vừa học vừa làm. Ban đầu từ hai mươi vạn thắng ở sòng bạc xong, giờ con số ấy đã gấp lên không biết bao nhiêu lần.
Đúng vậy, lần đó giao ước với Thạch Quân Nghị hắn không chỉ thắng mười vạn mà là tổng cộng ba mươi vạn. Sau khi hắn kiếm đủ mười vạn xong, hắn sẽ dùng toàn bộ tiền thừa còn lại để chơi trò Stud (là một trò bài), trực tiếp showhand. Không thể không nói trò Stud là một kỹ xảo chứ không chỉ đơn thuần là vận số.
Trời cao quả là phù hộ hắn, để hắn chơi lần đầu mà thắng đến hai mươi vạn. Nhưng hắn cũng biết điểm dừng đúng lúc, hắn hiểu rằng đời này sẽ không bao giờ đến sòng bạc nữa. Hắn thích nắm chắc trăm phần trăm chứ không phải trò chơi xác suất may rủi này.
Cầm hai mươi vạn, hắn bắt đầu tính toán cho tương lai của mình. Đi học đại học công nên học phí không cần lo lắng. Trừ lại chi tiêu hằng ngày cho hai người, hắn đem toàn bộ đi đầu tư chứng khoán. Thấy số tài sản cá nhân mỗi ngày tăng lên, hắn cảm thấy mục đích của mình càng gần đến rồi.
Hiện tại tất cả đều rất vững vàng, công ty của Thạch Sắc Vi dần dần đi vào quỹ đạo, buổi biểu diễn thời trang hè rất thành công, việc làm ăn của cửa hàng cũng phất lên trông thấy. Sự nghiệp ngày càng ổn định, mặc dù rất bận nhưng tình cảm của họ không vì bận rộn mà ảnh hưởng.
Bọn họ, người sẽ bớt thời gian học, người tìm ra khoảng hở trong sự nghiệp bận rộn để hẹn hò, cũng là một điều vô cùng ngọt ngào. Mỗi ngày trôi qua, hắn càng cảm thấy kế hoạch mà hắn đang tiến hành càng ngày càng suôn sẻ, hắn vô cùng hài lòng.
Nhưng mà có kế hoạch hoàn mỹ đến đâu cũng không thể địch nổi sự kiện đột ngột xuất hiện kia. Nhất là nó có khả năng phá hỏng ngoài sức tưởng tượng.
Vào buổi sáng sớm nào đó của tháng mười một, Thạch Sắc Vi tỉnh lại sau đó bị một trận nôn mửa đánh úp lại. Người nào đó là thiên tài số học nhanh chóng tính toán xong thì sắc mặt bỗng dưng thay đổi.
Lôi cô kéo thẳng đến bệnh viện, dĩ nhiên không phải cái bệnh viện lần trước hắn ngã bệnh nằm ở đó. Siêu âm kiểm tra thấy cái mầm sống nho nhỏ đã làm thay đổi hoàn toàn cuộc sống của họ, phá hỏng toàn bộ kế hoạch hoàn mỹ.
Đúng vậy, Thạch Đại tiểu thư mang thai, không lâu không sớm, vừa lúc hai tháng lẻ sáu ngày.
Sau khi mừng như điên cầm tấm hình siêu âm mờ mờ xem không hiểu gì, quay đầu sắc mặt lập tức đổi nhanh. Vì Triệu Tử Hiển lại dám đứng đó một mực trầm mặc, hơn nữa vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, tâm tình đang tốt lập tức bị phá hỏng: “Anh có phải đang mất hứng?”
“...”
“Triệu Tử Hiển!”
“...”
Hung hăng đá một cái vào chân hắn, hắn mới đột nhiên phản ứng kịp ôm lấy cổ cô: “Em đang có em bé, không nên lộn xộn.”
“Hừ, anh còn biết em có em bé cơ đấy?”
Bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt bụng của cô, cười đến vô cùng ngu đần: “Thật tốt, Sắc Vi, nơi này có em bé của chúng ta.”
Đây mới là phản ứng bình thường, chân mày của Thạch Đại tiểu thư dãn ra, “Anh vừa mới suy nghĩ gì?” Nghĩ gì mà nhập tâm như vậy, cô gọi cũng không nghe, hại cô tưởng hắn không muốn con mình.
Nhắc tới điều đó, sắc mặt hắn trầm xuống, chậm chạp mở miệng: “Anh đang nghĩ, nếu hiện tại muốn lấy em, anh trai em sẽ như thế nào?”
“Có quan hệ gì?” Thạch Sắc Vi nhún vai tỏ vẻ không liên quan: “Dù thế nào anh ấy cũng đã hiểu chúng ta sống chung thì kết hôn cũng là chuyện sớm muộn mà thôi, có gì khúc mắc đâu?”
Haizz, nếu đơn giản như cô nghĩ thì đã tốt, nếu như chuyện kết hôn của em gái được Thạch Quân Nghị đồng ý dễ dàng như thế thì lúc đồng ý đã không có ngoại lệ.
“Kết hôn, ít nhất cũng phải chờ cậu tốt nghiệp đại học mới có thể.” (đã thấy gian thương chưa?)
Thạch Quân Nghị là một vô cùng cẩn thận, hắn đặc biệt ghi chú thêm điều này nhất định là có dụng ý. Chỉ sợ không đơn giản như điều Thạch Sắc Vi nói, mà lúc đó cô cũng thấy không cần thiết để quan tâm.
“Chúng ta có con rồi, thật là tốt.” Hắn ôm cô, cẩn thận vuốt ve bụng cô, “Thật khó tưởng tượng, nơi này đã có một đứa con”. Vẫn chưa thấy dấu hiệu nào.
“Ừm, không phải vẫn dùng bao cao su sao? Sao vẫn trúng được?” Cô cắn môi nghi ngờ hắn.
Gương mặt hắn thoáng chút đỏ lên: “Cũng có... vài lần...”
À, cô nhớ mấy lần hay ho, vì họ quá mau đợi không được liền...
Chỉ là dáng vẻ xấu hổ của người sắp thành cha này thật là đáng yêu, khiến cho hứng thú xấu của cô lại phát tác, muốn trêu chọc hắn: “Vài lần thế nào vậy?”
“À... Em có đói bụng không, muốn ăn gì anh mua, còn nữa...” Quả nhiên người ta gương mặt liền đỏ bừng cố lảng sang chuyện khác.
Hắc, hắc, hắc, tiểu quỷ chính là tiểu quỷ, có giả bộ như người lớn thì cũng mệt công thôi, thật sự là đáng yêu! Thật là, lúc đó có thể điên cuồng khiến cô phát điên nhưng tại sao khi lấy điều đó để trêu chọc hắn lại khiến hắn ngượng ngùng không tả nổi. Cái loại mâu thuẫn này thật dễ thương.
“A, để em tính một lát, hai tháng lẻ sáu ngày, ừm, vừa lúc hôm đó là ở rạp chiếu phim...” Miệng của cô bị người ta nhanh chóng che lại, sau đó tròng mắt ngập nước nhìn về bốn phía, xác định không có ai nghe trộm mới miễn cưỡng yên lòng: “Sắc Vi, ở bên ngoài đừng nói.” Vào giờ phút này, ánh mắt của hắn sáng trong, đôi môi hồng nhuận lại thanh tú vừa đáng yêu, quả nhiên rất đẹp.
Yêu nghiệt, khuôn mặt đàn ông xinh đẹp như vậy không phải là yêu nghiệt thì là gì?
Cô thở dài tựa vào ngực hắn: “Con của chúng ta nếu giống anh chắc chắn là vô cùng đáng yêu.”
Hắn đưa tay ôm chặt cô: “Anh thì muốn có con gái giống em, anh nhất định sẽ cưng chiều nó đến mức tính khí nó còn hư hơn cả em.” (may mà không có con gái đấy bé, nếu không bé hầu cả hai nữ vương kham sao nổi!)
“Anh, nói, cái, gì?” Hỏi chậm chạp từng chữ từng chữ, mang theo mười phần uy hiếp.
Nhìn một chút, đúng là như vậy, Triệu Tử Hiển trong lòng thở dài, nhẹ nhàng vuốt từng sợi tóc của cô.
“Sắc Vi.”
“Hửm.”
“Em hạnh phúc không?”
“Hạnh phúc, anh thì sao?”
“Anh cảm thấy mười chín năm sống trên đời, hôm nay là ngày vui vẻ nhất.”
Miệng thật ngọt, cô hài lòng.
Triệu Tử Hiển quả nhiên đoán không sai, muốn kết hôn với con gái của Thạch gia không đơn giản như vậy.
“Mang thai à?” Trên màn hình máy tính, sắc mặt Thạch Quân Nghị không chút đổi sắc, ngay cả động đậy cũng không: “Cậu vẫn còn nhớ rõ cậu đã đồng ý những gì với tôi chứ?”
“Nhớ.”
“Rất tốt.”
“Thật xin lỗi, có chuyện không thể khống chế.” Nhưng mà hắn cực thích cái loại không thể khống chế này, “Tôi muốn cưới cô ấy.”
“Vậy thì cưới đi.” Thạch Quân Nghị cúi đầu nhanh chóng lật xem giấy tờ, như không thèm để ý.”
Nếu là hắn thật sự nói cưới liền cưới, chỉ sợ phiền toái càng lớn, Thạch Quân Nghị rất thích cô em gái này, Triệu Tử Hiển vô cùng rõ ràng. Hắn biểu hiện hắn càng bình tĩnh thì càng không đoán ra được.
Triệu Tử Hiển lẳng lặng mở miệng: “Anh có điều kiện gì, có thể nói đi.”
Thạch Quân Nghị lúc này mới ngẩng đầu lên, khuôn mặt cứng rắn mới thoáng qua nụ cười: “Ừ, tôi thích nghe cậu nói câu này.”
Dĩ nhiên là thích, lần trước hắn nói câu nói này thì Thạch đại chủ tịch đã tặng cho hắn nhiệm vụ mà để hoàn thành dường như không tưởng. Ít nhất lần này...được rồi, hắn đã chuẩn bị tinh thần, biết là không dễ dàng rồi, “Mời nói.”
Thạch Quân Nghị đặt bút xuống, như suy nghĩ thâm sâu mà nói: “Tôi cảm thấy năng lực của cậu cũng không tệ lắm, đã như vậy thì tốt. Vậy sau khi tốt nghiệp, cậu đến Duệ Sang làm việc thì thế nào?”
Sắc mặt Triệu Tử Hiển tái nhợt, bình tĩnh suy nghĩ thật lâu mới mở miệng: “Trừ điều này ra.”
“Cậu quả nhiên đúng như lời Sắc Vi, tính khí thật bướng bỉnh.” Thạch Quân Nghị gật đầu một cái, hiểu rõ Triệu Tử Hiển sớm tính toán không muốn dính dáng đến công ty của Thạch gia, tránh cho tương lại có người nói hắn dựa vào quan hệ bám váy đàn bà.
“Vậy cũng tốt, đổi đi, tôi muốn sính lễ là một tỷ.” (mười vạn và mười vạn triệu hơn nhau một nghìn lần đó bác già)
Đôi mắt đen nhánh của Triệu Tử Hiển lóe lên: “Được, nhưng hiện tại tôi chưa có, cho tôi chút thời gian.”
“Yên tâm, tôi là người không biết quan tâm đến người khác sao? Cậu không phải đưa cho tôi một tỉ tiền mặt mà là dùng cách khác.”
“Cách gì?”
“Cậu biết tập đoàn V ở Pháp sao?” Thấy Triệu Tử Hiển gật đầu, Thạch Quân Nghị mới nói tiếp: “Gần đây họ đang chuẩn bị một dự án.”
“Vâng, tôi có nghe qua.” Sao hắn không biết được?
Tập đoàn V là tập đoàn đứng số một, số hai toàn cầu, nghe nói gần đây đang chuẩn bị một hạng mục đầu tư lớn, số tiền khổng lồ. Hơn nữa đang cần tìm một đối tác hùng hậu và có thực lực để hợp tác, rất nhiều tập đoàn đang theo dõi, có thể nói là đang cạnh tranh với nhau cực kỳ kịch liệt.
“Tôi đối với hạng mục đầu tư đó có hứng thú.” Ngón tay Thạch Quân Nghị gõ nhẹ trên mặt bàn, “Nếu như hợp tác thành công, mang tới lợi nhuận bằng mức tôi đã đưa ra với cậu. Cậu sẽ dùng dự án này làm sính lễ đi, thế nào?”
Thật là nhẹ nhàng mà đưa ra yêu cầu khó khăn như thế kia, Triệu Tử Hiển sâu sắc cảm thấy, vị trí chủ tịch Tập đoàn Duệ Sang mà Thạch Quân Nghị đang ngồi quá đúng đắn.
Điều kiện này, được hắn lựa chọn sao? Căn bản không có! Muốn kết hôn với bảo bối của Thạch gia hắn đã sớm chuẩn bị tinh thần. Có điều kiện là tốt rồi, hắn chỉ sợ Thạch Quân Nghị không nói gì, như vậy càng nguy hiểm hơn.
Về phần V tập đoàn, có thấy hắn trẻ tuổi mà khinh thường không chịu đàm phán với hắn hay không là chuyện của hắn.
“Anh cứ vậy dám chắc tôi có thể làm được?”
“Tôi tin tưởng, cậu có thể cho tôi một kỳ tích, không phải sao?” Thạch Quân Nghị cười đến nhẹ nhõm có vài phần vui thích.
“Được, tôi đồng ý với anh.”
“Tình hình cặn kẽ tôi sẽ chuyển qua đường bưu điện cho cậu, trợ lý thay mặt tôi cũng sẽ đến chỗ cậu. Tôi sẽ bảo hắn giúp đỡ cậu hiểu về tình hình của Duệ Sang. Nhưng kế hoạch, phương án là do cậu làm, Tử Hiển, tôi chờ tin tốt từ cậu.” Từ từ nở nụ cười nhẹ: “Ừm, đừng nói tôi không quan tâm, thù lao có thể đợi sau khi hai người kết hôn tôi sẽ đưa, tôi sẽ vô cùng tín nhiệm cậu.”
Hắn thật đúng là săn sóc! Triệu Tử Hiển đóng laptop lại. Dĩ nhiên sau khi cưới mới đưa, vì hạng mục đầu tư trong thời gian ngắn mà có thể lấy được thì không phải là kỳ tích mà là thần thoại. Mà Thạch Sắc Vi đang có bầu, không thể chờ lâu mới có thể kết hôn.
Một tỷ thù lao không ngoài ý của hắn, đời là vậy, nếu anh lấy đi vật yêu quý của người ta thì tất nhiên anh phải bỏ giá đắt. Huống chi lần này thứ hắn muốn là thiên kim tiểu thư được Thạch gia nâng niu trong lòng bàn tay. Nếu họ có muốn hơn nữa hắn cũng phải cam nguyện.
Vợ chồng Thạch sau khi nghe tin con gái mang thai xong, mặt Thạch Kính Nhất chốc lát đen hơn một nửa. Vốn là trông chờ khi cảm giác mới mẻ sẽ qua đi, bọn họ sẽ tự nhiên mà chia tay, ai ngờ... Nghe nói bọn họ ở Pháp đã đăng ký kết hôn, hắn càng tức giận đến mức muốn nhảy dựng lên.
Con gái của Thạch gia sao có thể đơn giản mà đăng ký kết hôn được? Nhưng sự thật vẫn là sự thật, Thạch Sắc Vi luôn làm theo ý mình, huống chi Thạch Quân Nghị đối với điều này một câu cũng không nói. Thạch Kính Nhất cảm thấy vô cùng vô lực, cho nên Thạch phu nhân mang theo vú Trần, người đã phục vụ ở Thạch gia mấy chục năm đi Pháp chăm sóc con gái thì ông trầm mặc cũng không phản đối.
Thật ra thì, ông càng muốn đi theo hơn... nhưng mà, haizzz...mất mặt.
Thạch phu nhân cùng vú Trần mang theo vô số thuốc bổ quý hiếm đắt giá đến Paris, chuẩn bị cho Thạch Sắc Vi bồi bổ thân thể. Thời điểm bọn họ đến thì đôi vợ chồng mới cưới đã dọn về biệt thự mới mua.
Đây là căn biệt thự hai tầng rưỡi, là Triệu Tử Hiển mua dùng để kết hôn và sinh con. Diện tích không quá lớn 120m2 ở phía Tây Paris. Rất gần công ty của Thạch Sắc Vi để dễ dàng cho công việc của cô. Nhà tuy không thể sánh bằng khu nhà cao cấp của Thạch gia ở Mỹ, nhưng thật đẹp và thoải mái. Quan trọng nhất là trước nhà còn có một vườn hoa nhỏ, sau này đứa bé ra đời không lo không có chỗ nghịch ngợm. Ngay cả người luôn soi xét như Thạch Phu nhân nhìn vị trí và bố trí căn nhà xong cũng không nói gì thêm nữa.
Thạch phu nhân và Triệu Tử Hiển trước sau như một vẫn khách khí lễ độ như vậy, vú Trần ở Thạch gia nhiều năm rất rõ ràng mối quan hệ của bọn họ cũng im lặng làm việc. Ba người đều tập trung vào Thạch Sắc Vi.
Ông bà nội của vú Trần quê ở Quảng Đông có bí quyết làm món canh hầm vô cùng tuyệt diệu. Từ mười mấy tuổi theo chồng đi Mỹ vẫn làm việc ở Thạch gia. Sau khi chồng qua đời, bà lại không có con cái nên chuyên tâm làm việc ở Thạch gia. Khi Thạch phu nhân mang thai, thực đơn cũng do một tay bà chuẩn bị. Anh em nhà họ Thạch sinh ra đều rất khỏe mạnh, cứng cáp cho nên lần này Thạch Phu nhân đặc biệt dẫn bà đến để chăm sóc thân thể cho Sắc Vi thật tốt.
Thạch phu nhân vốn đối với con rể này vô cùng bất mãn, nhưng ngại vì con trai đã đồng ý cho bọn họ. Hơn nữa, đã đăng ký kết hôn, con cũng sắp có, không vui vẻ thì biết làm gì nữa? Nhưng sự thật mặc dù đã tiếp nhận nhưng không muốn thể hiện ra ngoài, cho nên họ vẫn duy trì vẻ mặt khách khí.
Nhưng một tháng sau, suy nghĩ của Thạch phu nhân đã hoàn toàn thay đổi.
“Đây là hạt sen hầm gà? Tất cả đều là vị gà ăn vào tôi đều muốn nôn.” Đại tiểu thư ngang ngược ném thìa, sắc mặt giận dữ.
Triệu Tử Hiển bình tĩnh rất nhanh chóng đẩy bát cháo gà đi, dịu dàng hỏi thăm: “Nếm một chút canh xương bò, anh đã hầm năm giờ, vừa khẩu vị.”
Canh xương bò trắng như sữa, tỏa ra mùi thơm nồng, được cẩn thận lọc đi lớp mỡ, uống vào vừa nhẹ nhàng lại khoan khoái, Đại tiểu thư vui vẻ đón nhận.
Thạch phu nhân và vú Trần liếc mắt nhìn nhau, sau đó hai người rất ăn ý đi vào phòng bếp, vú Trần nếm thử một ngụm cháo gà vừa mới bị Đại tiểu ghét bỏ. Trên khuôn mặt đầy vẻ bị đả kịch, cháo này đun vừa lửa, thịt mềm, canh nồng, mùi vị hạt sen cùng cháo gà trộn lẫn với nhau vô cùng hoàn mỹ, vậy mà đã bị chà đạp như vậy. Mà cái nồi nước kia lại do chính tay một chàng trai chưa đến hai mươi làm, mà quan trong nhất, hắn làm sao có thể so với vú Trần đã mấy thập niên làm đầu bếp, thật sự là...
Cháo gà không có vị gà, Đại tiểu thư, cô rốt cục muốn thế nào đây?
Trên mặt Thạch phu nhân cũng có mấy phần xấu hổ, không sai, cảm giác của bà bây giờ hoàn toàn khác lúc mới đến đây.
Thạch Sắc Vi là đứa con gái quý giá nhất của Thạch gia thì không sai, cho nên bà thấy có chiều chuộng như thế nào cũng không quá đáng. Thế nhưng sau một tháng nhìn thấy con gái cùng con rể sống chung với nhau từng ly từng tý bà mới chợt có một cảm giác, Triệu Tử Hiển gặp Thạch Sắc Vi quả thật là bất hạnh.
Cái hôm họ tới, vú Trần chuẩn bị đồ ăn thật tốt để thi thố tài năng. Nhưng Đại tiểu thư vừa lật tạp chí vừa nhàn nhạt mở miệng: “Vú Trần, bà hãy nghỉ ngơi một chút, để anh ấy làm.”
Vú Trần nhìn đứng ở cửa phòng bếp nhìn chàng trai đang cười nhẹ với mình mà có chút sững sờ.
“Để cháu làm, hiện tại khẩu vị của cô ấy có chút thay đổi, cháu quen rồi nên để cháu làm.”
Bị đả kích rồi, bị đả kích rồi, tiểu thư từ nhỏ đã ăn đồ ăn của bà nấu mà lớn lên, giờ lại ghét bỏ bà. Vốn không có ý gì với Triệu Tử Hiển nhưng giờ bà cũng lại vô cùng bất mãn.
Nhưng khi bà nhìn thấy động tác làm bếp rất gọn gàng của Triệu Tử Hiển lại có chút xíu thay đổi về cái nhìn. Bà sống đến năm mươi sáu tuổi mà lần đầu tiên mới thấy người đàn ông có thể nấu ăn với tốc độ nhanh thế, thuần thục như thế, đẹp như thế.
Đương nhiên khi món ăn được bưng lên, nhìn màu sắc xinh đẹp, mùi vị tuyệt vời không thể không khiến bà rửa mắt mà nhìn.
“Ghét, canh cá gì đây, người ta ăn ngán rồi.” Đẩy ra.
“Sườn gì đây, chặt đều đều thành như vậy là thế nào? Đây đâu có phải là cuộc tranh tài?”
“Người ta ghét nhất là rau chân vịt, anh cho rằng băm nó thành viên thì tôi không phát hiện ra sao?”
“...”
Trong bữa cơm, Thạch phu nhân và vú Trần nhìn nhau kinh ngạc. Điều này, Thạch Sắc Vi có chút điêu ngoa tùy hứng không sai, nhưng nhìn cái mặt sáng sủa thản nhiên của cô lại như không phải là cố tình gây sự nha.
Đúng, chính là cố tình gây sự, lựa xương trong trứng gà.
Rõ ràng canh cá vừa thơm vừa nồng, sườn được chặt cẩn thận vừa miệng tiểu thư, rau chân vịt được băm nhỏ trộn với thịt hoàn toàn không có mùi. Tại sao lại thành ra thế này?
Vú Trần tay run lên, món ăn vừa vào miệng bà cũng đã hiểu thủ nghệ Triệu Tử Hiển so với bà tốt hơn bao nhiêu lần. Vậy mà còn bị Thạch Đại tiểu thư hạch sách thành như vậy, tất cả bất mãn toàn bộ đều tan thành mây khói.
“Được rồi, Sắc Vi, những thứ này đều rất tốt cho thai nhi, con không cần khó tính như vậy?”
“Con nào có khó tính?” Tiểu thư mất hứng, bỏ đũa xuống không chịu ăn.
Ngay cả người yêu thương con gái như Thạch phu nhân sắc mặt cũng có chút khó coi.
“Là anh không tốt, lần sau anh nhất định chú ý.” Đứa con rể bà vẫn bất mãn còn cười đến dịu dàng, gắp một miếng sườn chua ngọt: “Em nếm thử một chút đi, anh đã làm rất lâu, vị cũng vừa, em sẽ thích cho mà xem.”
“Hừ!”
Triệu Tử Hiển ôn tồn dụ dỗ đến lúc chân mày tiểu thư dãn ra, bất đắc dĩ cầm đũa lên tiếp tục ăn, vị chua chua ngọt ngọt thật ngon làm cho mặt mày cô hớn hở.
Quả thật Thạch phu nhân xem thế là đủ rồi.
Lúc đầu mang thai, Thạch Sắc Vi phản ứng rất kịch liệt, tính tình thay đổi lớn, hơn nữa khẩu vị càng tinh quái hơn, tùy hứng không thể chịu nổi.
Cho nên thường vào lúc đêm khuya, bọn họ sẽ nghe thấy tiếng mở cửa của Triệu Tử Hiển để chạy ra ngoài, bởi vì Đại tiểu thư đột nhiên muốn ăn cái gì đó rồi sai bảo ông chồng yêu quý của mình ra ngoài mua. Mà điều quan trọng nhất là Đại tiểu thư cố ý muốn ăn những thứ mà trong nhà không có, mà còn tùy hứng không muốn người khác làm, phải đích thân Triệu Tử Hiển làm. Tính tình cổ quái đến khiến người khác phát điên.
Mỗi ngày đều đổi mới, thức ăn vô cùng đa dạng và phong phú, suốt một tháng không lặp lại món nào. Sách nấu ăn trong nhà chất thành ngọn núi. Bao nhiêu tinh hoa của thế giới tụ tập ở đây, mà nhiều hơn nữa là các món ăn từ trên mạng được in ra, đầy đủ các món tủ. Đúng là chuyên nghiệp.
Thạch phu nhân cũng chú ý tới Triệu Tử Hiển, mỗi đêm khuya đều ở thư phòng mà bận rộn, trên bàn chất đầy văn kiện. Mà trợ lý Thạch Quân Nghị phái tới cũng đã có thói quen làm việc đêm khuya còn ngày ngủ bù, thời gian làm việc và nghỉ ngơi điên đảo.
Vừa đến lớp, vừa công việc, lại còn phải phục vụ cô vợ ngang ngược. Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, mặt Triệu Tử Hiển gầy đi trông thấy mà lại nhìn thấy con gái béo trắng như châu ngọc, khuôn mặt sáng ngời xinh đẹp. Thạch phu nhân cùng vú Trần trước khi lên đường về Newyork không tự chủ nói với Triệu Tử Hiển một câu thật thâm tình: “Thật vất vả cho con rồi.”
Ai ngờ người kia còn cười đến rực rỡ, dịu dàng nhìn vợ mình mặt lại càng sáng hơn, còn nhìn cái bụng đã hơi nổi lên, thỏa mãn không tưởng tượng được: “Không khổ cực, con rất vui vẻ.”
Cái gì gọi là nồi nào úp vung đó, Triệu Tử Hiển chính là cái vung đó của Thạch Sắc Vi, nếu đổi lại là người khác chắc không thể chịu nổi.
Tại nhà ở Newyork, Thạch lão gia cố làm lơ đãng khi thấy vợ về nhưng vẫn ngập ngừng vô số lần, mắt Thạch phu nhân nhìn là hiểu hết.
Biết tâm ý của ông liền lưu loát rõ ràng không có một chút giấu diếm đem sự việc trong suốt một tháng kể cho chồng mình nghe. Sau khi nghe xong, Thạch lão gia hừ hừ: “Muốn kết hôn với con gái bảo bối của tôi thì phải làm như vậy, bà nói cho tôi những điều này làm gì? Tôi không muốn nghe! Hừ!” Xoay người đi luôn.
Nhưng Thạch phu nhân nghe được trên hành lang Thạch lão gia hát bài hát mà nhiều năm ông chưa hát thì môi bà cũng cong lên.
Giống như lời của Thạch Quân Nghị, Triệu Tử Hiển xứng đáng với Thạch Sắc Vi, vì thật sự là quá tuyệt phối, không ai có thể ngăn cản được.
Ừm, con trai thật là thông minh!
Phía Tây Paris có một căn biệt thự xinh xắn trang nhã, giữa trưa chủ nhật thật đáng để lười biếng hưởng thụ nắng ấm.
Thạch Sắc Vi ăn uống no say xong, thoải mái nằm trong ngực chồng mình. Lười biếng không nhúc nhích mà cũng không có ý định động đậy, mí mắt hơi trũng xuống có chút buồn ngủ.
Một bên Triệu Tử Hiển chất đầy văn kiện, hắn nghiêm túc đọc vừa lưu ý không để tiếng sột soạt làm kinh động đến vợ yêu.
Ánh mặt trời tháng hai chiếu qua sân, tràn đầy ánh nắng chiếu qua phòng, sàn nhà bằng gỗ tếch trơn bóng mà ấm áp. Cửa sổ mở ra, gió mang theo hơi lạnh nhẹ nhàng thổi vào mang theo mùi thơm ngát của cây xanh và hương thơm của hoa cỏ mùa xuân.
Chim bói cá đang đứng ở đầu cành, thỉnh thoảng dừng lại rỉa lông, vui vẻ hát vang khúc hát.
Tiết trời này thật là tốt.
Thạch Sắc Vi nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đôi môi cười nhẹ nhàng.
“A Hiển.”
“Ừ?”
“Anh hạnh phúc sao?”
Hắn cầm lấy tấm chăn lông cừu kéo lên cẩn thận, xác định gió không thổi tới cô mới vuốt cái bụng tròn vo của cô cười, nụ cười có mấy phần ngây thơ, mấy phần thỏa mãn: “Hạnh phúc.”
“A Hiển.”
“Ừ?”
“Thật xin lỗi.”
“Thế nào?”
“Em quá khó hầu hạ rồi.”
“Không sao.” Hắn cúi đầu, sửa lại một chút tóc trên tóc cô, nhẹ nhàng in xuống một cái hôn: “Em nên biết anh vô cùng thích chăm sóc em.”
Cô cười ngọt ngào: “Ừ, em biết rõ thế cho nên mới không khách khí sai bảo anh.”
“Triệu phu nhân.”
“Ừ?”
“Cám ơn em đã không khách khí.”
“Ừm, không cần cám ơn.”
Ngón tay của bọn họ nhẹ nhàng đan vào nhau, trên ngón vô danh, đôi nhẫn kim cương dưới ánh sáng mặt trời càng thêm lòng lánh động lòng người.
Dù là trẻ tuổi, dù là tương lai còn rất dài, nhưng chỉ cần tay của bọn họ vẫn còn nắm tay nhau thì có gì đáng sợ nữa cơ chứ?
Tình yêu muốn tới, cũng phải là mở cửa lòng để cho nó tới chứ sao?
Tất cả đều theo kế hoạch của hắn mà tiến hành, học tập hay cuộc sống cũng vậy. Hắn là người vô cùng nghiêm túc. Hơn nữa tính nghiêm cẩn trời sinh, đi học đúng giờ, rời trường đúng giờ, chưa có một ngày ngoại lệ.
Vẫn cô độc như cũ, vẫn lãnh đạm như cũ. Nhưng thật kỳ lạ, nhân duyên của hắn không tệ lắm, qua mấy tháng qua lại cũng có được vài người bạn hợp ý. Nhưng có một điều cực kỳ rõ ràng đó là từ sau khi khai giảng xong, số nữ sinh theo đuổi tỏ tình với hắn có thể đứng chật sân trường. Đại học L ở Pháp là trường cực kỳ khó thi vào, tỉ lệ cạnh tranh hằng năm vô cùng kịch liệt, mà tỉ lệ đào thải vô cùng kinh khủng. Hơn nữa miễn cưỡng xem như học thành công thì tốt nghiệp cũng vô cùng nghiêm khắc. Cho nên chủ yếu là sinh viên ở Pháp, còn chàng trai Phương Đông này thì cực kỳ hiếm hoi.
Trẻ tuổi, anh tuấn, cao lớn, khí chất bất phàm, khi hắn xuất hiện ở khuôn viên trường đại học L quả thật đã khiến các cô gái Pháp vốn nhiệt tình và mạnh dạn trở nên điên cuồng. (haizz, bây giờ thì ta đã hiểu vì sao bé Hiển bị Đại tiểu thư ra tay hái sớm như vậy.)
Nhưng dù có nhiều cô gái xinh đẹp hơn nữa thì hắn cũng không có hứng thú. Trong lòng hắn, cả trong đôi mắt hắn đã tràn đầy hình ảnh cô gái tùy hứng và ngang ngược kia, không thể thấy người khác được. Hơn nữa mục tiêu đã có, hắn chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành giấc mộng của mình, sớm tốt nghiệp và cưới được cô gái hắn yêu về làm vợ.
Giống như lời Thạch Sắc Vi đã oán trách, tính cách của hắn và Thạch Quân Nghị khá giống nhau, làm việc có kế hoạch. Đã muốn làm việc gì thì như thời khóa biểu, gió có thổi thì cũng không thay đổi được. Mỗi ngày như vậy, đi học, tan học, rồi về nhà chuẩn bị bữa tối, cuộc sống rất có quy luật. Triệu Tử Hiển rất hài lòng với cuộc sống bây giờ, cũng không cảm thấy khác trước nhiều lắm, duy nhất điều thay đổi là mỗi ngày hắn sẽ bớt chút thời gian lên thị trường chứng khoán, gom góp tiền bạc vì tương lai.
Mặc dù bây giờ giá trên thị trường chứng khoán cũng không hẳn là tốt. Nhưng giống như lời Thạch Quân Nghị khi mới bắt đầu dạy hắn: “Không nhất định là sẽ kiếm tiền, mà cũng không nhất định sẽ lỗ vốn, thị trường chứng khoán điên đảo cũng sẽ có người lao vào. Giống như ở sòng bạc người thua nhiều, nhưng cũng có người thắng. Cái quan trọng là phải nắm chắc.”
Hắn có tài năng thiên phú, từ mấy đường đồ thị có thể nhạy bén mà bắt được tin tức trọng yếu. Sau khi được Thạch Quân Nghị chỉ dạy một lần xong, về sau hắn tự mình mày mò, vừa học vừa làm. Ban đầu từ hai mươi vạn thắng ở sòng bạc xong, giờ con số ấy đã gấp lên không biết bao nhiêu lần.
Đúng vậy, lần đó giao ước với Thạch Quân Nghị hắn không chỉ thắng mười vạn mà là tổng cộng ba mươi vạn. Sau khi hắn kiếm đủ mười vạn xong, hắn sẽ dùng toàn bộ tiền thừa còn lại để chơi trò Stud (là một trò bài), trực tiếp showhand. Không thể không nói trò Stud là một kỹ xảo chứ không chỉ đơn thuần là vận số.
Trời cao quả là phù hộ hắn, để hắn chơi lần đầu mà thắng đến hai mươi vạn. Nhưng hắn cũng biết điểm dừng đúng lúc, hắn hiểu rằng đời này sẽ không bao giờ đến sòng bạc nữa. Hắn thích nắm chắc trăm phần trăm chứ không phải trò chơi xác suất may rủi này.
Cầm hai mươi vạn, hắn bắt đầu tính toán cho tương lai của mình. Đi học đại học công nên học phí không cần lo lắng. Trừ lại chi tiêu hằng ngày cho hai người, hắn đem toàn bộ đi đầu tư chứng khoán. Thấy số tài sản cá nhân mỗi ngày tăng lên, hắn cảm thấy mục đích của mình càng gần đến rồi.
Hiện tại tất cả đều rất vững vàng, công ty của Thạch Sắc Vi dần dần đi vào quỹ đạo, buổi biểu diễn thời trang hè rất thành công, việc làm ăn của cửa hàng cũng phất lên trông thấy. Sự nghiệp ngày càng ổn định, mặc dù rất bận nhưng tình cảm của họ không vì bận rộn mà ảnh hưởng.
Bọn họ, người sẽ bớt thời gian học, người tìm ra khoảng hở trong sự nghiệp bận rộn để hẹn hò, cũng là một điều vô cùng ngọt ngào. Mỗi ngày trôi qua, hắn càng cảm thấy kế hoạch mà hắn đang tiến hành càng ngày càng suôn sẻ, hắn vô cùng hài lòng.
Nhưng mà có kế hoạch hoàn mỹ đến đâu cũng không thể địch nổi sự kiện đột ngột xuất hiện kia. Nhất là nó có khả năng phá hỏng ngoài sức tưởng tượng.
Vào buổi sáng sớm nào đó của tháng mười một, Thạch Sắc Vi tỉnh lại sau đó bị một trận nôn mửa đánh úp lại. Người nào đó là thiên tài số học nhanh chóng tính toán xong thì sắc mặt bỗng dưng thay đổi.
Lôi cô kéo thẳng đến bệnh viện, dĩ nhiên không phải cái bệnh viện lần trước hắn ngã bệnh nằm ở đó. Siêu âm kiểm tra thấy cái mầm sống nho nhỏ đã làm thay đổi hoàn toàn cuộc sống của họ, phá hỏng toàn bộ kế hoạch hoàn mỹ.
Đúng vậy, Thạch Đại tiểu thư mang thai, không lâu không sớm, vừa lúc hai tháng lẻ sáu ngày.
Sau khi mừng như điên cầm tấm hình siêu âm mờ mờ xem không hiểu gì, quay đầu sắc mặt lập tức đổi nhanh. Vì Triệu Tử Hiển lại dám đứng đó một mực trầm mặc, hơn nữa vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, tâm tình đang tốt lập tức bị phá hỏng: “Anh có phải đang mất hứng?”
“...”
“Triệu Tử Hiển!”
“...”
Hung hăng đá một cái vào chân hắn, hắn mới đột nhiên phản ứng kịp ôm lấy cổ cô: “Em đang có em bé, không nên lộn xộn.”
“Hừ, anh còn biết em có em bé cơ đấy?”
Bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt bụng của cô, cười đến vô cùng ngu đần: “Thật tốt, Sắc Vi, nơi này có em bé của chúng ta.”
Đây mới là phản ứng bình thường, chân mày của Thạch Đại tiểu thư dãn ra, “Anh vừa mới suy nghĩ gì?” Nghĩ gì mà nhập tâm như vậy, cô gọi cũng không nghe, hại cô tưởng hắn không muốn con mình.
Nhắc tới điều đó, sắc mặt hắn trầm xuống, chậm chạp mở miệng: “Anh đang nghĩ, nếu hiện tại muốn lấy em, anh trai em sẽ như thế nào?”
“Có quan hệ gì?” Thạch Sắc Vi nhún vai tỏ vẻ không liên quan: “Dù thế nào anh ấy cũng đã hiểu chúng ta sống chung thì kết hôn cũng là chuyện sớm muộn mà thôi, có gì khúc mắc đâu?”
Haizz, nếu đơn giản như cô nghĩ thì đã tốt, nếu như chuyện kết hôn của em gái được Thạch Quân Nghị đồng ý dễ dàng như thế thì lúc đồng ý đã không có ngoại lệ.
“Kết hôn, ít nhất cũng phải chờ cậu tốt nghiệp đại học mới có thể.” (đã thấy gian thương chưa?)
Thạch Quân Nghị là một vô cùng cẩn thận, hắn đặc biệt ghi chú thêm điều này nhất định là có dụng ý. Chỉ sợ không đơn giản như điều Thạch Sắc Vi nói, mà lúc đó cô cũng thấy không cần thiết để quan tâm.
“Chúng ta có con rồi, thật là tốt.” Hắn ôm cô, cẩn thận vuốt ve bụng cô, “Thật khó tưởng tượng, nơi này đã có một đứa con”. Vẫn chưa thấy dấu hiệu nào.
“Ừm, không phải vẫn dùng bao cao su sao? Sao vẫn trúng được?” Cô cắn môi nghi ngờ hắn.
Gương mặt hắn thoáng chút đỏ lên: “Cũng có... vài lần...”
À, cô nhớ mấy lần hay ho, vì họ quá mau đợi không được liền...
Chỉ là dáng vẻ xấu hổ của người sắp thành cha này thật là đáng yêu, khiến cho hứng thú xấu của cô lại phát tác, muốn trêu chọc hắn: “Vài lần thế nào vậy?”
“À... Em có đói bụng không, muốn ăn gì anh mua, còn nữa...” Quả nhiên người ta gương mặt liền đỏ bừng cố lảng sang chuyện khác.
Hắc, hắc, hắc, tiểu quỷ chính là tiểu quỷ, có giả bộ như người lớn thì cũng mệt công thôi, thật sự là đáng yêu! Thật là, lúc đó có thể điên cuồng khiến cô phát điên nhưng tại sao khi lấy điều đó để trêu chọc hắn lại khiến hắn ngượng ngùng không tả nổi. Cái loại mâu thuẫn này thật dễ thương.
“A, để em tính một lát, hai tháng lẻ sáu ngày, ừm, vừa lúc hôm đó là ở rạp chiếu phim...” Miệng của cô bị người ta nhanh chóng che lại, sau đó tròng mắt ngập nước nhìn về bốn phía, xác định không có ai nghe trộm mới miễn cưỡng yên lòng: “Sắc Vi, ở bên ngoài đừng nói.” Vào giờ phút này, ánh mắt của hắn sáng trong, đôi môi hồng nhuận lại thanh tú vừa đáng yêu, quả nhiên rất đẹp.
Yêu nghiệt, khuôn mặt đàn ông xinh đẹp như vậy không phải là yêu nghiệt thì là gì?
Cô thở dài tựa vào ngực hắn: “Con của chúng ta nếu giống anh chắc chắn là vô cùng đáng yêu.”
Hắn đưa tay ôm chặt cô: “Anh thì muốn có con gái giống em, anh nhất định sẽ cưng chiều nó đến mức tính khí nó còn hư hơn cả em.” (may mà không có con gái đấy bé, nếu không bé hầu cả hai nữ vương kham sao nổi!)
“Anh, nói, cái, gì?” Hỏi chậm chạp từng chữ từng chữ, mang theo mười phần uy hiếp.
Nhìn một chút, đúng là như vậy, Triệu Tử Hiển trong lòng thở dài, nhẹ nhàng vuốt từng sợi tóc của cô.
“Sắc Vi.”
“Hửm.”
“Em hạnh phúc không?”
“Hạnh phúc, anh thì sao?”
“Anh cảm thấy mười chín năm sống trên đời, hôm nay là ngày vui vẻ nhất.”
Miệng thật ngọt, cô hài lòng.
Triệu Tử Hiển quả nhiên đoán không sai, muốn kết hôn với con gái của Thạch gia không đơn giản như vậy.
“Mang thai à?” Trên màn hình máy tính, sắc mặt Thạch Quân Nghị không chút đổi sắc, ngay cả động đậy cũng không: “Cậu vẫn còn nhớ rõ cậu đã đồng ý những gì với tôi chứ?”
“Nhớ.”
“Rất tốt.”
“Thật xin lỗi, có chuyện không thể khống chế.” Nhưng mà hắn cực thích cái loại không thể khống chế này, “Tôi muốn cưới cô ấy.”
“Vậy thì cưới đi.” Thạch Quân Nghị cúi đầu nhanh chóng lật xem giấy tờ, như không thèm để ý.”
Nếu là hắn thật sự nói cưới liền cưới, chỉ sợ phiền toái càng lớn, Thạch Quân Nghị rất thích cô em gái này, Triệu Tử Hiển vô cùng rõ ràng. Hắn biểu hiện hắn càng bình tĩnh thì càng không đoán ra được.
Triệu Tử Hiển lẳng lặng mở miệng: “Anh có điều kiện gì, có thể nói đi.”
Thạch Quân Nghị lúc này mới ngẩng đầu lên, khuôn mặt cứng rắn mới thoáng qua nụ cười: “Ừ, tôi thích nghe cậu nói câu này.”
Dĩ nhiên là thích, lần trước hắn nói câu nói này thì Thạch đại chủ tịch đã tặng cho hắn nhiệm vụ mà để hoàn thành dường như không tưởng. Ít nhất lần này...được rồi, hắn đã chuẩn bị tinh thần, biết là không dễ dàng rồi, “Mời nói.”
Thạch Quân Nghị đặt bút xuống, như suy nghĩ thâm sâu mà nói: “Tôi cảm thấy năng lực của cậu cũng không tệ lắm, đã như vậy thì tốt. Vậy sau khi tốt nghiệp, cậu đến Duệ Sang làm việc thì thế nào?”
Sắc mặt Triệu Tử Hiển tái nhợt, bình tĩnh suy nghĩ thật lâu mới mở miệng: “Trừ điều này ra.”
“Cậu quả nhiên đúng như lời Sắc Vi, tính khí thật bướng bỉnh.” Thạch Quân Nghị gật đầu một cái, hiểu rõ Triệu Tử Hiển sớm tính toán không muốn dính dáng đến công ty của Thạch gia, tránh cho tương lại có người nói hắn dựa vào quan hệ bám váy đàn bà.
“Vậy cũng tốt, đổi đi, tôi muốn sính lễ là một tỷ.” (mười vạn và mười vạn triệu hơn nhau một nghìn lần đó bác già)
Đôi mắt đen nhánh của Triệu Tử Hiển lóe lên: “Được, nhưng hiện tại tôi chưa có, cho tôi chút thời gian.”
“Yên tâm, tôi là người không biết quan tâm đến người khác sao? Cậu không phải đưa cho tôi một tỉ tiền mặt mà là dùng cách khác.”
“Cách gì?”
“Cậu biết tập đoàn V ở Pháp sao?” Thấy Triệu Tử Hiển gật đầu, Thạch Quân Nghị mới nói tiếp: “Gần đây họ đang chuẩn bị một dự án.”
“Vâng, tôi có nghe qua.” Sao hắn không biết được?
Tập đoàn V là tập đoàn đứng số một, số hai toàn cầu, nghe nói gần đây đang chuẩn bị một hạng mục đầu tư lớn, số tiền khổng lồ. Hơn nữa đang cần tìm một đối tác hùng hậu và có thực lực để hợp tác, rất nhiều tập đoàn đang theo dõi, có thể nói là đang cạnh tranh với nhau cực kỳ kịch liệt.
“Tôi đối với hạng mục đầu tư đó có hứng thú.” Ngón tay Thạch Quân Nghị gõ nhẹ trên mặt bàn, “Nếu như hợp tác thành công, mang tới lợi nhuận bằng mức tôi đã đưa ra với cậu. Cậu sẽ dùng dự án này làm sính lễ đi, thế nào?”
Thật là nhẹ nhàng mà đưa ra yêu cầu khó khăn như thế kia, Triệu Tử Hiển sâu sắc cảm thấy, vị trí chủ tịch Tập đoàn Duệ Sang mà Thạch Quân Nghị đang ngồi quá đúng đắn.
Điều kiện này, được hắn lựa chọn sao? Căn bản không có! Muốn kết hôn với bảo bối của Thạch gia hắn đã sớm chuẩn bị tinh thần. Có điều kiện là tốt rồi, hắn chỉ sợ Thạch Quân Nghị không nói gì, như vậy càng nguy hiểm hơn.
Về phần V tập đoàn, có thấy hắn trẻ tuổi mà khinh thường không chịu đàm phán với hắn hay không là chuyện của hắn.
“Anh cứ vậy dám chắc tôi có thể làm được?”
“Tôi tin tưởng, cậu có thể cho tôi một kỳ tích, không phải sao?” Thạch Quân Nghị cười đến nhẹ nhõm có vài phần vui thích.
“Được, tôi đồng ý với anh.”
“Tình hình cặn kẽ tôi sẽ chuyển qua đường bưu điện cho cậu, trợ lý thay mặt tôi cũng sẽ đến chỗ cậu. Tôi sẽ bảo hắn giúp đỡ cậu hiểu về tình hình của Duệ Sang. Nhưng kế hoạch, phương án là do cậu làm, Tử Hiển, tôi chờ tin tốt từ cậu.” Từ từ nở nụ cười nhẹ: “Ừm, đừng nói tôi không quan tâm, thù lao có thể đợi sau khi hai người kết hôn tôi sẽ đưa, tôi sẽ vô cùng tín nhiệm cậu.”
Hắn thật đúng là săn sóc! Triệu Tử Hiển đóng laptop lại. Dĩ nhiên sau khi cưới mới đưa, vì hạng mục đầu tư trong thời gian ngắn mà có thể lấy được thì không phải là kỳ tích mà là thần thoại. Mà Thạch Sắc Vi đang có bầu, không thể chờ lâu mới có thể kết hôn.
Một tỷ thù lao không ngoài ý của hắn, đời là vậy, nếu anh lấy đi vật yêu quý của người ta thì tất nhiên anh phải bỏ giá đắt. Huống chi lần này thứ hắn muốn là thiên kim tiểu thư được Thạch gia nâng niu trong lòng bàn tay. Nếu họ có muốn hơn nữa hắn cũng phải cam nguyện.
Vợ chồng Thạch sau khi nghe tin con gái mang thai xong, mặt Thạch Kính Nhất chốc lát đen hơn một nửa. Vốn là trông chờ khi cảm giác mới mẻ sẽ qua đi, bọn họ sẽ tự nhiên mà chia tay, ai ngờ... Nghe nói bọn họ ở Pháp đã đăng ký kết hôn, hắn càng tức giận đến mức muốn nhảy dựng lên.
Con gái của Thạch gia sao có thể đơn giản mà đăng ký kết hôn được? Nhưng sự thật vẫn là sự thật, Thạch Sắc Vi luôn làm theo ý mình, huống chi Thạch Quân Nghị đối với điều này một câu cũng không nói. Thạch Kính Nhất cảm thấy vô cùng vô lực, cho nên Thạch phu nhân mang theo vú Trần, người đã phục vụ ở Thạch gia mấy chục năm đi Pháp chăm sóc con gái thì ông trầm mặc cũng không phản đối.
Thật ra thì, ông càng muốn đi theo hơn... nhưng mà, haizzz...mất mặt.
Thạch phu nhân cùng vú Trần mang theo vô số thuốc bổ quý hiếm đắt giá đến Paris, chuẩn bị cho Thạch Sắc Vi bồi bổ thân thể. Thời điểm bọn họ đến thì đôi vợ chồng mới cưới đã dọn về biệt thự mới mua.
Đây là căn biệt thự hai tầng rưỡi, là Triệu Tử Hiển mua dùng để kết hôn và sinh con. Diện tích không quá lớn 120m2 ở phía Tây Paris. Rất gần công ty của Thạch Sắc Vi để dễ dàng cho công việc của cô. Nhà tuy không thể sánh bằng khu nhà cao cấp của Thạch gia ở Mỹ, nhưng thật đẹp và thoải mái. Quan trọng nhất là trước nhà còn có một vườn hoa nhỏ, sau này đứa bé ra đời không lo không có chỗ nghịch ngợm. Ngay cả người luôn soi xét như Thạch Phu nhân nhìn vị trí và bố trí căn nhà xong cũng không nói gì thêm nữa.
Thạch phu nhân và Triệu Tử Hiển trước sau như một vẫn khách khí lễ độ như vậy, vú Trần ở Thạch gia nhiều năm rất rõ ràng mối quan hệ của bọn họ cũng im lặng làm việc. Ba người đều tập trung vào Thạch Sắc Vi.
Ông bà nội của vú Trần quê ở Quảng Đông có bí quyết làm món canh hầm vô cùng tuyệt diệu. Từ mười mấy tuổi theo chồng đi Mỹ vẫn làm việc ở Thạch gia. Sau khi chồng qua đời, bà lại không có con cái nên chuyên tâm làm việc ở Thạch gia. Khi Thạch phu nhân mang thai, thực đơn cũng do một tay bà chuẩn bị. Anh em nhà họ Thạch sinh ra đều rất khỏe mạnh, cứng cáp cho nên lần này Thạch Phu nhân đặc biệt dẫn bà đến để chăm sóc thân thể cho Sắc Vi thật tốt.
Thạch phu nhân vốn đối với con rể này vô cùng bất mãn, nhưng ngại vì con trai đã đồng ý cho bọn họ. Hơn nữa, đã đăng ký kết hôn, con cũng sắp có, không vui vẻ thì biết làm gì nữa? Nhưng sự thật mặc dù đã tiếp nhận nhưng không muốn thể hiện ra ngoài, cho nên họ vẫn duy trì vẻ mặt khách khí.
Nhưng một tháng sau, suy nghĩ của Thạch phu nhân đã hoàn toàn thay đổi.
“Đây là hạt sen hầm gà? Tất cả đều là vị gà ăn vào tôi đều muốn nôn.” Đại tiểu thư ngang ngược ném thìa, sắc mặt giận dữ.
Triệu Tử Hiển bình tĩnh rất nhanh chóng đẩy bát cháo gà đi, dịu dàng hỏi thăm: “Nếm một chút canh xương bò, anh đã hầm năm giờ, vừa khẩu vị.”
Canh xương bò trắng như sữa, tỏa ra mùi thơm nồng, được cẩn thận lọc đi lớp mỡ, uống vào vừa nhẹ nhàng lại khoan khoái, Đại tiểu thư vui vẻ đón nhận.
Thạch phu nhân và vú Trần liếc mắt nhìn nhau, sau đó hai người rất ăn ý đi vào phòng bếp, vú Trần nếm thử một ngụm cháo gà vừa mới bị Đại tiểu ghét bỏ. Trên khuôn mặt đầy vẻ bị đả kịch, cháo này đun vừa lửa, thịt mềm, canh nồng, mùi vị hạt sen cùng cháo gà trộn lẫn với nhau vô cùng hoàn mỹ, vậy mà đã bị chà đạp như vậy. Mà cái nồi nước kia lại do chính tay một chàng trai chưa đến hai mươi làm, mà quan trong nhất, hắn làm sao có thể so với vú Trần đã mấy thập niên làm đầu bếp, thật sự là...
Cháo gà không có vị gà, Đại tiểu thư, cô rốt cục muốn thế nào đây?
Trên mặt Thạch phu nhân cũng có mấy phần xấu hổ, không sai, cảm giác của bà bây giờ hoàn toàn khác lúc mới đến đây.
Thạch Sắc Vi là đứa con gái quý giá nhất của Thạch gia thì không sai, cho nên bà thấy có chiều chuộng như thế nào cũng không quá đáng. Thế nhưng sau một tháng nhìn thấy con gái cùng con rể sống chung với nhau từng ly từng tý bà mới chợt có một cảm giác, Triệu Tử Hiển gặp Thạch Sắc Vi quả thật là bất hạnh.
Cái hôm họ tới, vú Trần chuẩn bị đồ ăn thật tốt để thi thố tài năng. Nhưng Đại tiểu thư vừa lật tạp chí vừa nhàn nhạt mở miệng: “Vú Trần, bà hãy nghỉ ngơi một chút, để anh ấy làm.”
Vú Trần nhìn đứng ở cửa phòng bếp nhìn chàng trai đang cười nhẹ với mình mà có chút sững sờ.
“Để cháu làm, hiện tại khẩu vị của cô ấy có chút thay đổi, cháu quen rồi nên để cháu làm.”
Bị đả kích rồi, bị đả kích rồi, tiểu thư từ nhỏ đã ăn đồ ăn của bà nấu mà lớn lên, giờ lại ghét bỏ bà. Vốn không có ý gì với Triệu Tử Hiển nhưng giờ bà cũng lại vô cùng bất mãn.
Nhưng khi bà nhìn thấy động tác làm bếp rất gọn gàng của Triệu Tử Hiển lại có chút xíu thay đổi về cái nhìn. Bà sống đến năm mươi sáu tuổi mà lần đầu tiên mới thấy người đàn ông có thể nấu ăn với tốc độ nhanh thế, thuần thục như thế, đẹp như thế.
Đương nhiên khi món ăn được bưng lên, nhìn màu sắc xinh đẹp, mùi vị tuyệt vời không thể không khiến bà rửa mắt mà nhìn.
“Ghét, canh cá gì đây, người ta ăn ngán rồi.” Đẩy ra.
“Sườn gì đây, chặt đều đều thành như vậy là thế nào? Đây đâu có phải là cuộc tranh tài?”
“Người ta ghét nhất là rau chân vịt, anh cho rằng băm nó thành viên thì tôi không phát hiện ra sao?”
“...”
Trong bữa cơm, Thạch phu nhân và vú Trần nhìn nhau kinh ngạc. Điều này, Thạch Sắc Vi có chút điêu ngoa tùy hứng không sai, nhưng nhìn cái mặt sáng sủa thản nhiên của cô lại như không phải là cố tình gây sự nha.
Đúng, chính là cố tình gây sự, lựa xương trong trứng gà.
Rõ ràng canh cá vừa thơm vừa nồng, sườn được chặt cẩn thận vừa miệng tiểu thư, rau chân vịt được băm nhỏ trộn với thịt hoàn toàn không có mùi. Tại sao lại thành ra thế này?
Vú Trần tay run lên, món ăn vừa vào miệng bà cũng đã hiểu thủ nghệ Triệu Tử Hiển so với bà tốt hơn bao nhiêu lần. Vậy mà còn bị Thạch Đại tiểu thư hạch sách thành như vậy, tất cả bất mãn toàn bộ đều tan thành mây khói.
“Được rồi, Sắc Vi, những thứ này đều rất tốt cho thai nhi, con không cần khó tính như vậy?”
“Con nào có khó tính?” Tiểu thư mất hứng, bỏ đũa xuống không chịu ăn.
Ngay cả người yêu thương con gái như Thạch phu nhân sắc mặt cũng có chút khó coi.
“Là anh không tốt, lần sau anh nhất định chú ý.” Đứa con rể bà vẫn bất mãn còn cười đến dịu dàng, gắp một miếng sườn chua ngọt: “Em nếm thử một chút đi, anh đã làm rất lâu, vị cũng vừa, em sẽ thích cho mà xem.”
“Hừ!”
Triệu Tử Hiển ôn tồn dụ dỗ đến lúc chân mày tiểu thư dãn ra, bất đắc dĩ cầm đũa lên tiếp tục ăn, vị chua chua ngọt ngọt thật ngon làm cho mặt mày cô hớn hở.
Quả thật Thạch phu nhân xem thế là đủ rồi.
Lúc đầu mang thai, Thạch Sắc Vi phản ứng rất kịch liệt, tính tình thay đổi lớn, hơn nữa khẩu vị càng tinh quái hơn, tùy hứng không thể chịu nổi.
Cho nên thường vào lúc đêm khuya, bọn họ sẽ nghe thấy tiếng mở cửa của Triệu Tử Hiển để chạy ra ngoài, bởi vì Đại tiểu thư đột nhiên muốn ăn cái gì đó rồi sai bảo ông chồng yêu quý của mình ra ngoài mua. Mà điều quan trọng nhất là Đại tiểu thư cố ý muốn ăn những thứ mà trong nhà không có, mà còn tùy hứng không muốn người khác làm, phải đích thân Triệu Tử Hiển làm. Tính tình cổ quái đến khiến người khác phát điên.
Mỗi ngày đều đổi mới, thức ăn vô cùng đa dạng và phong phú, suốt một tháng không lặp lại món nào. Sách nấu ăn trong nhà chất thành ngọn núi. Bao nhiêu tinh hoa của thế giới tụ tập ở đây, mà nhiều hơn nữa là các món ăn từ trên mạng được in ra, đầy đủ các món tủ. Đúng là chuyên nghiệp.
Thạch phu nhân cũng chú ý tới Triệu Tử Hiển, mỗi đêm khuya đều ở thư phòng mà bận rộn, trên bàn chất đầy văn kiện. Mà trợ lý Thạch Quân Nghị phái tới cũng đã có thói quen làm việc đêm khuya còn ngày ngủ bù, thời gian làm việc và nghỉ ngơi điên đảo.
Vừa đến lớp, vừa công việc, lại còn phải phục vụ cô vợ ngang ngược. Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, mặt Triệu Tử Hiển gầy đi trông thấy mà lại nhìn thấy con gái béo trắng như châu ngọc, khuôn mặt sáng ngời xinh đẹp. Thạch phu nhân cùng vú Trần trước khi lên đường về Newyork không tự chủ nói với Triệu Tử Hiển một câu thật thâm tình: “Thật vất vả cho con rồi.”
Ai ngờ người kia còn cười đến rực rỡ, dịu dàng nhìn vợ mình mặt lại càng sáng hơn, còn nhìn cái bụng đã hơi nổi lên, thỏa mãn không tưởng tượng được: “Không khổ cực, con rất vui vẻ.”
Cái gì gọi là nồi nào úp vung đó, Triệu Tử Hiển chính là cái vung đó của Thạch Sắc Vi, nếu đổi lại là người khác chắc không thể chịu nổi.
Tại nhà ở Newyork, Thạch lão gia cố làm lơ đãng khi thấy vợ về nhưng vẫn ngập ngừng vô số lần, mắt Thạch phu nhân nhìn là hiểu hết.
Biết tâm ý của ông liền lưu loát rõ ràng không có một chút giấu diếm đem sự việc trong suốt một tháng kể cho chồng mình nghe. Sau khi nghe xong, Thạch lão gia hừ hừ: “Muốn kết hôn với con gái bảo bối của tôi thì phải làm như vậy, bà nói cho tôi những điều này làm gì? Tôi không muốn nghe! Hừ!” Xoay người đi luôn.
Nhưng Thạch phu nhân nghe được trên hành lang Thạch lão gia hát bài hát mà nhiều năm ông chưa hát thì môi bà cũng cong lên.
Giống như lời của Thạch Quân Nghị, Triệu Tử Hiển xứng đáng với Thạch Sắc Vi, vì thật sự là quá tuyệt phối, không ai có thể ngăn cản được.
Ừm, con trai thật là thông minh!
Phía Tây Paris có một căn biệt thự xinh xắn trang nhã, giữa trưa chủ nhật thật đáng để lười biếng hưởng thụ nắng ấm.
Thạch Sắc Vi ăn uống no say xong, thoải mái nằm trong ngực chồng mình. Lười biếng không nhúc nhích mà cũng không có ý định động đậy, mí mắt hơi trũng xuống có chút buồn ngủ.
Một bên Triệu Tử Hiển chất đầy văn kiện, hắn nghiêm túc đọc vừa lưu ý không để tiếng sột soạt làm kinh động đến vợ yêu.
Ánh mặt trời tháng hai chiếu qua sân, tràn đầy ánh nắng chiếu qua phòng, sàn nhà bằng gỗ tếch trơn bóng mà ấm áp. Cửa sổ mở ra, gió mang theo hơi lạnh nhẹ nhàng thổi vào mang theo mùi thơm ngát của cây xanh và hương thơm của hoa cỏ mùa xuân.
Chim bói cá đang đứng ở đầu cành, thỉnh thoảng dừng lại rỉa lông, vui vẻ hát vang khúc hát.
Tiết trời này thật là tốt.
Thạch Sắc Vi nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đôi môi cười nhẹ nhàng.
“A Hiển.”
“Ừ?”
“Anh hạnh phúc sao?”
Hắn cầm lấy tấm chăn lông cừu kéo lên cẩn thận, xác định gió không thổi tới cô mới vuốt cái bụng tròn vo của cô cười, nụ cười có mấy phần ngây thơ, mấy phần thỏa mãn: “Hạnh phúc.”
“A Hiển.”
“Ừ?”
“Thật xin lỗi.”
“Thế nào?”
“Em quá khó hầu hạ rồi.”
“Không sao.” Hắn cúi đầu, sửa lại một chút tóc trên tóc cô, nhẹ nhàng in xuống một cái hôn: “Em nên biết anh vô cùng thích chăm sóc em.”
Cô cười ngọt ngào: “Ừ, em biết rõ thế cho nên mới không khách khí sai bảo anh.”
“Triệu phu nhân.”
“Ừ?”
“Cám ơn em đã không khách khí.”
“Ừm, không cần cám ơn.”
Ngón tay của bọn họ nhẹ nhàng đan vào nhau, trên ngón vô danh, đôi nhẫn kim cương dưới ánh sáng mặt trời càng thêm lòng lánh động lòng người.
Dù là trẻ tuổi, dù là tương lai còn rất dài, nhưng chỉ cần tay của bọn họ vẫn còn nắm tay nhau thì có gì đáng sợ nữa cơ chứ?
Tình yêu muốn tới, cũng phải là mở cửa lòng để cho nó tới chứ sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.