Chương 17
Trầm2511
27/02/2024
Trên đường phố đông đúc người qua lại,một cặp nam nữ tay trong tay thu hút ánh mắt người xung quanh. Vì hai người họ có nhan sắc rất cực phẩm, nam mạnh mẽ có khí chất quý tộc mang đầy quyền lực,dáng người cao lớn. Nữ yêu kiều xinh đẹp lại quyến rũ,cả người toát ra khí chất sang trọng,chỉ là hai người này đều mang theo vẻ lạnh nhạt khiến người qua đường không dám đến gần. Cố Danh Quân cùng Mộ Tư Chân dạo quanh mọi cửa hàng lớn nhỏ,mua đủ thứ đồ không biết cần hay không. Mà Mộ Tư Chân dành mọi khoản thanh toán,cô nói muốn tiêu sạch tiền của Quách Hàn,nhiệm vụ của Cố Danh Quân là mang đồ trở về biệt thự Moon Flower. Là biệt thự lần trước anh nói cho cô,hiện tại cô muốn chuyển những thứ này đến đó,không cần tới cũng không nên chiếm chổ.
Quách Hàn đưa cô một tấm thẻ, không phải thẻ đen như Cố Danh Quân cho,nhưng tiền trong tài khoản cũng không ít còn là thẻ trả sau. Mà Mộ Tư Chân chính là muốn sài hết toàn bộ số tiền có sẳn,còn tiêu hết số tiền có thể nợ.
"có mệt không? anh mua cho em cốc nước" Cố Danh Quân vén lại tóc cho cô,dùng thân hình cao lớn che lắp ánh nắng buổi chiều gay gắt.
"không mệt,nhưng em muốn uống một cốc nước cam không đường" cô làm nũng chu chu môi, cùng anh làm bộ dáng trẻ con. Biểu tình này khiến anh có chút muốn cười,dùng tay xoa đầu cô.
"em ngồi bên kia,chờ anh" anh dặn dò cô xong mới nhanh chóng rời đi,cô đi đến bàn nhỏ có dù mát ngồi xuống đưa ánh mắt nhìn người qua lại tấp nập. Thật sự là hòn đảo du lịch,nơi nào cũng rất nhiều người quá ồn ào náo nhiệt rồi.
Lăng Niên Hữu vò đầu tóc rối loạn của mình,chân mày nhăn thành chữ xuyên,mắt nhắm chặt ngồi bên bàn nhỏ. Anh từ trên xuống dưới không mặc gì,thân thể nhiều năm rèn luyện hiện rõ khối cơ mê người, làn da hơi ngăm càng tăng thêm phần nam tính mạnh mẽ.
"vâng,cháu sẽ cố gắng khuyên cậu ấy" giọng nói anh mang theo kính ngữ nghiêm túc,bộ dáng lại cực kì khó xử. Tay đang cầm điện thoại có phần siết chặt hơn,anh mở mắt nhìn ly rượu trên bàn đặt điện thoại xuống,anh xoa hai mắt mỏi nhừ,hai ông cháu này thay nhau hành hạ anh sao?
Bên kia ông ngoại Tôn sau khi ngắt điện thoại cũng nhăn chặt mày,ông không nhịn được thở dài một hơi. Ngước mắt nhìn Tôn Lộc ở bên đó nhàn nhã uống trà,mày càng nhăn chặt hơn hơi thở cũng nặng nề hơn trước. Hai đứa cháu của ông,một người ruột thịt một người nuôi từ nhỏ,nhưng chúng nó đều thi nhau đối nghịch với ông.
"tên tiểu tử kia ngươi còn rảnh rổi như vậy?" ông giận dữ đi đến bên cạnh Tôn Lộc,gõ mạnh trên bàn trà. Mà anh cũng chỉ nhàn nhã ngẫn đầu,cười cười như không có chuyện gì đặt ly trà trên tay xuống.
"ông à,đừng tức giận,chuyện cháu dâu không cần gấp,còn chuyện...." Anh dừng một chút lại nghiêm túc nhìn ông ngoại Tôn,ý cười trong mắt cũng rút đi.
" chức vị chủ tịch Danh Quân vốn không muốn tiếp nhận" Tôn Lộc cũng không muốn cùng Cố Danh Quân dây dưa chức vị này,bản thân cũng muốn anh ta nhanh chóng tiếp quản tập đoàn. Nhưng Cố Danh Quân chính là không muốn buộc mình ở trên cao,giao tập đoàn Tôn Thị cho anh,chính mình lại quản lý tổ chức ngầm Cố Gia.
"Hai đứa chúng mày làm ta tức chết,ta lo các ngươi dành vị trí kia sao? ta lo các ngươi đấu đá nhau sao?" Ông ngoại Tôn ngồi xuống bàn trà,uống một ngụm lớn thở phì phò tức giận.
Tôn Lộc nhìn ông như vậy không nhịn được cười,cũng thấy thật kì lạ, anh và Cố Danh Quân lớn lên cùng nhau. Từ nhỏ anh được ông ngoại Tôn dạy dỗ theo quân đội,để kế thừa sự nghiệp trước đây của gia đình anh. Còn Cố Danh Quân chính là được đào tạo trở thành người thừa kế tập đoàn Tôn Thị,không ngờ hai người lại đi con đường trái ngược mong muốn của ông. Anh tiếp nhận tập đoàn,anh ta lại quản lý thế lực ngầm, Cố Gia cạnh tranh rất ác liệt từ nhỏ Cố Danh Quân lớn lên trong hai môi trường, bạch đạo và hắc đạo. Anh ta lựa chọn hắc đạo chính là muốn bản thân không bị ràng buộc,muốn làm gì thì làm không cần diễn trò. Mà Tôn Lộc và Cố Danh Quân dĩ nhiên không tranh giành với nhau vị trí chủ tịch họ còn đang muốn trốn khỏi quyền lực nặng nề đó,chỉ là Tôn Lộc không thể phụ sự kì vọng của ông ngoại. Đành gánh vác thay trách nhiệm của người nào đó,nhưng ông ngoại Tôn cũng vì vậy càng khó chịu,vốn anh nên tiếp tục ở lại quân đội. Chứ không phải đấu tranh thương trường đẫm máu,ông cảm thấy có lỗi với ba mẹ của cậu, không thể để cậu kế nghiệp gia đình. Chỉ là Tôn Lộc vốn cũng không thích môi trường quân đội,kỉ cương nghiêm ngặt,anh thà cùng mấy lão cáo già trên thương trường đấu trí. Nói cho cùng anh cũng rất có năng khiếu trong lĩnh vực này,luôn giúp Tôn Thị vươn xa và mở rộng quy mô càng lớn mạnh hơn.
"Tôn lão,người cứ chờ một thời gian,Danh Quân sẽ trở về" anh vỗ vai ông ngoại Tôn,dùng giọng điệu như an ủi bạn bè nói.
"có khi còn dẫn theo cháu dâu cho ông" dừng một chút anh lại bồi thêm một câu nói xong liền rời đi không để ông ngoại Tôn kịp phản ứng.
"cái gì?.." Ông ngoại Tôn sau khi nghe hết lời Tôn Lộc liền trừng lớn mắt hỏi ngược,nhưng anh đã sớm rời đi. Ông không nhịn được vui mừng vỗ tay,như trẻ con nghe được chuyện mình yêu thích,người xưa nói không sai người càng lớn tuổi tính cách sẽ lại như trẻ con.
Tôn Lộc nhìn mưa sa ngoài cửa sổ,nhớ lại sự tình Lăng Niên Hữu nói trong phòng thẩm vấn,khóe miệng nhếch cao. Thì ra Cố Danh Quân có ngày cũng rơi vào lưới tình,bọn họ cùng nhau lớn lên,chớp mắt đã ba mươi năm. Lần đầu tiên hai người nghe được Cố Danh Quân vì nữ nhân thay đổi sắc mặt, cũng là lần đầu tiên anh ta bảo vệ người khác không có lợi ích. Còn có việc Cố Danh Quân liên lạc muốn anh gây khó dễ cho Trần Thị và chèn ép Quách Thị,điều kiện là không để bọn họ phá sản. Tôn Lộc có chút tò mò,em dâu như thế nào mới khiến tảng băng ngàn năm đó hòa tan nhưng anh không nôn nóng chờ một chút chắc liền biết.
Trái ngược với vẻ ung dung của Tôn Lộc,bên này Lăng Niên Hữu rất mệt mỏi. Anh bị dời đến thị trấn nhỏ lạc hậu công tác,ở đây vụ án lớn thì không có, nhưng trộm vặt,cướp đường,mất thú cưng hay quấy rối rất nhiều. Anh chính là giải quyết triệt để không hết mệt đến không có hơi sức,còn bị đặc biệt chỉ định giao mọi công việc lớn nhỏ. Vừa rồi ông ngoại Tôn còn gọi điện,muốn anh liên lạc Cố Danh Quân khuyên bảo anh trở về gặp ông. Hiện tại anh nhắm chặt mắt ngã đầu ra ghế sau,không muốn nghĩ ngợi gì. Không lâu sau,hạ thân anh bị một bàn tay non mềm bao lấy nhẹ nhàng lên xuống, lại bị thứ ấm nóng cọ sát.
"làm gì?" anh cau mày mở mắt nhìn nữ nhân trần truồng đang quỳ giữa hai chân anh,cô ta dùng tay nâng lên cậu em của Lăng Niên Hữu,một tay bao lấy một tay đỡ hai viên quả cầu lưỡi hồng liếm dọc thân thể nó. Anh không nhẫn nại nắm lấy tóc cô kéo mạnh ra sau, huynh đệ bị trêu chọc đã nữa cương lên. Nam nhân buổi sáng tinh lực dồi dào,Lăng Niên Hữu cũng không phải người tự ngược,anh bóp mở miệng cô gái. Đặt bên môi cô không nể nan thẳng lưng tiến vào khoang miệng,một lần tới tận cuống họng,dọa cô gái sợ hãi bám lấy đùi anh nước mắt không kiềm được chảy xuống. Anh không quan tâm cảm giác của cô chỉ ra vào nhịp nhàng từng lần chọc thẳng vào trong,cho đến khi giải phóng bản thân trong miệng cô.
"nuốt vào,không dễ được ăn đâu" Anh rút hung khí hóa mềm ra ngoài,bịt chặt miệng cô gái bắt ép cô nuốt xuống dịch thể đặt sệt. Đợi đến khi cô khó khăn nuốt xong mới buông tay,đứng lên đi phòng tắm bên kia.
"rời đi trước khi tôi ra ngoài" Anh đóng cửa phòng tắm,không quên để lại cho cô lời nói vô tình. Đây chỉ là cô gái anh mới quen trong quán bar,tình một đêm đối với Lăng Niên Hữu không phải chuyện gì mới mẻ. Mà khi anh ra ngoài cô gái kia thật sự cũng rời đi,để lại cho anh căn phòng hỗn loạn, trên giường lớn màu trắng còn có vết máu đỏ chói mắt. Lăng Niên Hữu khẽ nhếch mép,mắt nhìn của anh thật tốt quả không chọn sai người,đồ anh dùng đều là lần đầu nhưng kĩ năng và kinh nghiệm không thiếu.
Quách Hàn đưa cô một tấm thẻ, không phải thẻ đen như Cố Danh Quân cho,nhưng tiền trong tài khoản cũng không ít còn là thẻ trả sau. Mà Mộ Tư Chân chính là muốn sài hết toàn bộ số tiền có sẳn,còn tiêu hết số tiền có thể nợ.
"có mệt không? anh mua cho em cốc nước" Cố Danh Quân vén lại tóc cho cô,dùng thân hình cao lớn che lắp ánh nắng buổi chiều gay gắt.
"không mệt,nhưng em muốn uống một cốc nước cam không đường" cô làm nũng chu chu môi, cùng anh làm bộ dáng trẻ con. Biểu tình này khiến anh có chút muốn cười,dùng tay xoa đầu cô.
"em ngồi bên kia,chờ anh" anh dặn dò cô xong mới nhanh chóng rời đi,cô đi đến bàn nhỏ có dù mát ngồi xuống đưa ánh mắt nhìn người qua lại tấp nập. Thật sự là hòn đảo du lịch,nơi nào cũng rất nhiều người quá ồn ào náo nhiệt rồi.
Lăng Niên Hữu vò đầu tóc rối loạn của mình,chân mày nhăn thành chữ xuyên,mắt nhắm chặt ngồi bên bàn nhỏ. Anh từ trên xuống dưới không mặc gì,thân thể nhiều năm rèn luyện hiện rõ khối cơ mê người, làn da hơi ngăm càng tăng thêm phần nam tính mạnh mẽ.
"vâng,cháu sẽ cố gắng khuyên cậu ấy" giọng nói anh mang theo kính ngữ nghiêm túc,bộ dáng lại cực kì khó xử. Tay đang cầm điện thoại có phần siết chặt hơn,anh mở mắt nhìn ly rượu trên bàn đặt điện thoại xuống,anh xoa hai mắt mỏi nhừ,hai ông cháu này thay nhau hành hạ anh sao?
Bên kia ông ngoại Tôn sau khi ngắt điện thoại cũng nhăn chặt mày,ông không nhịn được thở dài một hơi. Ngước mắt nhìn Tôn Lộc ở bên đó nhàn nhã uống trà,mày càng nhăn chặt hơn hơi thở cũng nặng nề hơn trước. Hai đứa cháu của ông,một người ruột thịt một người nuôi từ nhỏ,nhưng chúng nó đều thi nhau đối nghịch với ông.
"tên tiểu tử kia ngươi còn rảnh rổi như vậy?" ông giận dữ đi đến bên cạnh Tôn Lộc,gõ mạnh trên bàn trà. Mà anh cũng chỉ nhàn nhã ngẫn đầu,cười cười như không có chuyện gì đặt ly trà trên tay xuống.
"ông à,đừng tức giận,chuyện cháu dâu không cần gấp,còn chuyện...." Anh dừng một chút lại nghiêm túc nhìn ông ngoại Tôn,ý cười trong mắt cũng rút đi.
" chức vị chủ tịch Danh Quân vốn không muốn tiếp nhận" Tôn Lộc cũng không muốn cùng Cố Danh Quân dây dưa chức vị này,bản thân cũng muốn anh ta nhanh chóng tiếp quản tập đoàn. Nhưng Cố Danh Quân chính là không muốn buộc mình ở trên cao,giao tập đoàn Tôn Thị cho anh,chính mình lại quản lý tổ chức ngầm Cố Gia.
"Hai đứa chúng mày làm ta tức chết,ta lo các ngươi dành vị trí kia sao? ta lo các ngươi đấu đá nhau sao?" Ông ngoại Tôn ngồi xuống bàn trà,uống một ngụm lớn thở phì phò tức giận.
Tôn Lộc nhìn ông như vậy không nhịn được cười,cũng thấy thật kì lạ, anh và Cố Danh Quân lớn lên cùng nhau. Từ nhỏ anh được ông ngoại Tôn dạy dỗ theo quân đội,để kế thừa sự nghiệp trước đây của gia đình anh. Còn Cố Danh Quân chính là được đào tạo trở thành người thừa kế tập đoàn Tôn Thị,không ngờ hai người lại đi con đường trái ngược mong muốn của ông. Anh tiếp nhận tập đoàn,anh ta lại quản lý thế lực ngầm, Cố Gia cạnh tranh rất ác liệt từ nhỏ Cố Danh Quân lớn lên trong hai môi trường, bạch đạo và hắc đạo. Anh ta lựa chọn hắc đạo chính là muốn bản thân không bị ràng buộc,muốn làm gì thì làm không cần diễn trò. Mà Tôn Lộc và Cố Danh Quân dĩ nhiên không tranh giành với nhau vị trí chủ tịch họ còn đang muốn trốn khỏi quyền lực nặng nề đó,chỉ là Tôn Lộc không thể phụ sự kì vọng của ông ngoại. Đành gánh vác thay trách nhiệm của người nào đó,nhưng ông ngoại Tôn cũng vì vậy càng khó chịu,vốn anh nên tiếp tục ở lại quân đội. Chứ không phải đấu tranh thương trường đẫm máu,ông cảm thấy có lỗi với ba mẹ của cậu, không thể để cậu kế nghiệp gia đình. Chỉ là Tôn Lộc vốn cũng không thích môi trường quân đội,kỉ cương nghiêm ngặt,anh thà cùng mấy lão cáo già trên thương trường đấu trí. Nói cho cùng anh cũng rất có năng khiếu trong lĩnh vực này,luôn giúp Tôn Thị vươn xa và mở rộng quy mô càng lớn mạnh hơn.
"Tôn lão,người cứ chờ một thời gian,Danh Quân sẽ trở về" anh vỗ vai ông ngoại Tôn,dùng giọng điệu như an ủi bạn bè nói.
"có khi còn dẫn theo cháu dâu cho ông" dừng một chút anh lại bồi thêm một câu nói xong liền rời đi không để ông ngoại Tôn kịp phản ứng.
"cái gì?.." Ông ngoại Tôn sau khi nghe hết lời Tôn Lộc liền trừng lớn mắt hỏi ngược,nhưng anh đã sớm rời đi. Ông không nhịn được vui mừng vỗ tay,như trẻ con nghe được chuyện mình yêu thích,người xưa nói không sai người càng lớn tuổi tính cách sẽ lại như trẻ con.
Tôn Lộc nhìn mưa sa ngoài cửa sổ,nhớ lại sự tình Lăng Niên Hữu nói trong phòng thẩm vấn,khóe miệng nhếch cao. Thì ra Cố Danh Quân có ngày cũng rơi vào lưới tình,bọn họ cùng nhau lớn lên,chớp mắt đã ba mươi năm. Lần đầu tiên hai người nghe được Cố Danh Quân vì nữ nhân thay đổi sắc mặt, cũng là lần đầu tiên anh ta bảo vệ người khác không có lợi ích. Còn có việc Cố Danh Quân liên lạc muốn anh gây khó dễ cho Trần Thị và chèn ép Quách Thị,điều kiện là không để bọn họ phá sản. Tôn Lộc có chút tò mò,em dâu như thế nào mới khiến tảng băng ngàn năm đó hòa tan nhưng anh không nôn nóng chờ một chút chắc liền biết.
Trái ngược với vẻ ung dung của Tôn Lộc,bên này Lăng Niên Hữu rất mệt mỏi. Anh bị dời đến thị trấn nhỏ lạc hậu công tác,ở đây vụ án lớn thì không có, nhưng trộm vặt,cướp đường,mất thú cưng hay quấy rối rất nhiều. Anh chính là giải quyết triệt để không hết mệt đến không có hơi sức,còn bị đặc biệt chỉ định giao mọi công việc lớn nhỏ. Vừa rồi ông ngoại Tôn còn gọi điện,muốn anh liên lạc Cố Danh Quân khuyên bảo anh trở về gặp ông. Hiện tại anh nhắm chặt mắt ngã đầu ra ghế sau,không muốn nghĩ ngợi gì. Không lâu sau,hạ thân anh bị một bàn tay non mềm bao lấy nhẹ nhàng lên xuống, lại bị thứ ấm nóng cọ sát.
"làm gì?" anh cau mày mở mắt nhìn nữ nhân trần truồng đang quỳ giữa hai chân anh,cô ta dùng tay nâng lên cậu em của Lăng Niên Hữu,một tay bao lấy một tay đỡ hai viên quả cầu lưỡi hồng liếm dọc thân thể nó. Anh không nhẫn nại nắm lấy tóc cô kéo mạnh ra sau, huynh đệ bị trêu chọc đã nữa cương lên. Nam nhân buổi sáng tinh lực dồi dào,Lăng Niên Hữu cũng không phải người tự ngược,anh bóp mở miệng cô gái. Đặt bên môi cô không nể nan thẳng lưng tiến vào khoang miệng,một lần tới tận cuống họng,dọa cô gái sợ hãi bám lấy đùi anh nước mắt không kiềm được chảy xuống. Anh không quan tâm cảm giác của cô chỉ ra vào nhịp nhàng từng lần chọc thẳng vào trong,cho đến khi giải phóng bản thân trong miệng cô.
"nuốt vào,không dễ được ăn đâu" Anh rút hung khí hóa mềm ra ngoài,bịt chặt miệng cô gái bắt ép cô nuốt xuống dịch thể đặt sệt. Đợi đến khi cô khó khăn nuốt xong mới buông tay,đứng lên đi phòng tắm bên kia.
"rời đi trước khi tôi ra ngoài" Anh đóng cửa phòng tắm,không quên để lại cho cô lời nói vô tình. Đây chỉ là cô gái anh mới quen trong quán bar,tình một đêm đối với Lăng Niên Hữu không phải chuyện gì mới mẻ. Mà khi anh ra ngoài cô gái kia thật sự cũng rời đi,để lại cho anh căn phòng hỗn loạn, trên giường lớn màu trắng còn có vết máu đỏ chói mắt. Lăng Niên Hữu khẽ nhếch mép,mắt nhìn của anh thật tốt quả không chọn sai người,đồ anh dùng đều là lần đầu nhưng kĩ năng và kinh nghiệm không thiếu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.