Tôi Muốn Gả Tổng Tài

Chương 2

Kim Huyên

04/08/2015

Sau khi thuận lợi tốt nghiệp trung học và đậu vào đại học quốc lập Bắc Thượng, Đồ Thu Phong và các chị em cũng đã chuẩn bị tâm lý chịu khổ, vì rời khỏi cô nhi viện rồi thì hết thảy phải tự lo cho mình.

Khi còn đang nghỉ xả hơi vui vẻ sau khi thi xong, cô cùng Xuân Tuyết, Hạ Mĩ, Đông Nhan bắt đầu liều mình kiếm tiền để trang trải chi phí sinh hoạt tương lai.

Cô tìm được một công việc trong ban chiêu sinh ở lớp học bổ túc, thật phù hợp với cá tính lười biếng của cô, chỉ tiếc công việc này không kiếm được nhiều tiền. Nhưng vì công việc này, cô đã kết bạn được với một cô gái cá tính cũng lười biếng mà lại cần kiếm được tiền nhiều giống cô, cô ta biết rất nhiều bạn bè có thể giới thiệu công việc kiếm tiền nhanh, làm biến đổi cả cuộc đời của cô.

Lý Tiểu Mĩ là một cô gái thực dụng, lớn hơn cô ba tuổi, đi học bổ túc lăn lộn suốt hai năm mà vẫn không vào được đại học theo mơ ước của ba mẹ. Năm ngoái thi rớt, ba mẹ cô ấy rốt cuộc cũng buông tha cho giấc mộng bức cô ấy học đại học, còn muốn cô ấy về nhà chuẩn bị lập gia đình, cô ấy đương nhiên không chịu, sau khi tranh cãi khắc nghiệt xong, ba mẹ cô ấy liền cắt trợ cấp kinh tế.

Một năm nay, Tiểu Mĩ tự cấp tự túc sống một mình ở Đài Bắc, cho nên biết rất nhiều phương pháp kiếm tiền ngay cả nghe cô cũng chưa nghe qua, một trong số đó là ‘làm bạn đồng hành’.

Tiểu Mĩ giải thích tính chất công việc cho cô, nói rất đơn giản, giống như một hướng dẫn viên du lịch, dẫn khách du lịch lần đầu đến Đài Loan tham quan thắng cảnh. Lúc đầu cô còn hoài nghi, nhưng sau vài lần đi cùng Tiểu Mĩ làm công kiếm tiền xong liền tin là thật.

Công việc thoải mái, được ăn lại còn được đi du lịch, quan trọng nhất là lương rất cao, cô chống cự không nổi sức hấp dẫn đó, thiếu chút nữa sa đọa, lạc lối mà bị người ta hãm hiếp.

May mắn lúc cô gặp nguy có người cứu cô, tên anh là Sun, tiếng Trung gọi là Dịch Ngạo Dương, cũng chính là ba của Đồ Hạo Lôi con trai cô.

Năm đó cô mới mười tám tuổi, đối với tình yêu vừa ngây thơ vừa khao khát, mà anh đã hai mươi sáu tuổi, bộ dạng đẹp trai hào nhoáng, nói tiếng Anh, làn da màu đồng và cơ thể kiện mỹ như vận động viên đủ làm bao cô gái chết mê chết mệt.

Cô cũng là một trong số đó, nhưng anh làm cô mê mẩn không chỉ nhờ dáng vẻ bên ngoài, còn bởi sự cuồng ngạo tự tin nhưng cũng dịu dàng ân cần của anh.

“Cô bị điên hả?”.

Đây là câu đầu tiên anh nói với cô, ngữ khí châm chọc và phẫn nộ, sau khi anh ra tay cứu cô ra từ đám bạn chết tiệt ra vẻ đạo mạo.

“Chẳng lẽ cô không nhận ra mục đích của bọn họ sao? Vậy mà còn ngu ngốc đi theo bọn họ! Cô rốt cuộc ra khỏi cửa mà quên mang đầu theo hả, hay đây là mưu kế của cô, do cô muốn thế? Nếu tôi lỡ làm hỏng chuyện lớn của cô, tôi thật có lỗi!”. Dịch Ngạo Dương nghiến răng nghiến lợi rít gào, chịu không nổi cái loại con gái ngốc nghếch ngu xuẩn thế này.

Trước khi đến Đài Loan, anh từng nghe bạn bè nói con gái Đài Loan thích nhất ngoại kiều, chỉ cần từ nước ngoài trở về, có thể nói tiếng Anh lưu loát, thì tha hồ trái ôm phải ấp, hưởng thụ diễm phúc yêu đương nhung nhớ. Anh còn tưởng tụi nó nói xạo, không ngờ tới nơi rồi mới biết đó là sự thật.

Không chỉ như thế, chỉ cần cô nào có chút nhan sắc sau khi phục vụ miễn phí xong, còn chủ động đòi tiền đàn ông, muốn đi giúp vui cho mấy công tử nhà giàu ngoại kiều. Muốn đàn bà rất đơn giản, đến pub, sàn nhảy ngồi xuống sẽ có ngay, nhưng muốn có đàn bà đẹp thì phải tốn tiền.

Mấy mụ đó luôn bàn mưu tính kế, không chỉ dụ dỗ đàn ông ngoại kiều, còn lợi dụng những cô gái đơn thuần ngu ngốc kiếm tiền cho mấy mụ ấy, như cô gái trước mặt anh đây.

Đáng giận, tay anh đau muốn chết! Không chỉ đau tay, còn bị thương chỗ khác. Chết tiệt! Cô làm anh động tay động chân với bạn mình!

Anh cúi đầu nhìn hai bàn tay sưng đỏ, dùng mu bàn tay quẹt qua khóe miệng đau đớn co rút, phát hiện mu bàn tay dính máu. Từ khi hết tuổi thiếu niên xong, anh chưa từng đánh nhau với ai, càng miễn bàn chuyện bị chảy máu, không nghĩ đến hôm nay lại phá lệ vì cô gái này, thật là làm người ta khó chịu mà!

Nhưng dù khó chịu, anh vẫn chú ý tới cô gái bị anh kéo ra khỏi sàn nhảy, đứng ngây ra như phỗng không nhúc nhích, mặt mũi quá sợ hãi mà tái mét.

Chết tiệt, chẳng lẽ cô ta bị dọa đến ngẩn ngơ luôn đi?

“Cô còn không đi? Chẳng lẽ muốn trở vào đó cho bọn hắn lợi dụng?”. Anh nhíu nhíu mày, thô lỗ nói với cô.

Cô chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn anh, anh không thể không thừa nhận cô thật sự rất xinh đẹp, không chỉ ngũ quan nổi bật, da thịt trắng nõn, lông mi dài mượt, còn hé ra cái miệng nhỏ nhắn màu hồng hồng như trái anh đào khiến người ta ngơ ngẩn.

Nhưng để cho đàn ông máu không lưu thông chính là dáng người hoàn hảo của cô, khó trách đám bạn của anh không khống chế được dục vọng bùng phát. Anh cũng là một người đàn ông bình thường, đương nhiên sẽ có phản ứng với cô gái xinh đẹp, chẳng qua anh có phần lý tính, không bị dục vọng chi phối.

Cô gái ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt trắng trẻo có vẻ mặt bất lực do quá hoảng hốt mà tái nhợt đi, bất giác lại gợi lên trong anh tính dịu dàng tiềm tàng trong lòng.

“Cô có sao không?”. Anh dịu đi vài phần, quan tâm hỏi.

Giây tiếp theo, anh thấy hốc mắt cô phiếm hồng, nước mắt nhanh chóng rơi xuống như trân châu một giọt lại một giọt.

Trời ạ. Cả người anh cứng đờ, nhất thời chân tay luống cuống.

“Chưa xảy ra chuyện gì cả, cô khóc cái gì?”. Anh thô giọng nói, thừa nhận bản thân vốn không phải người biết an ủi người khác.

“Ôi, cô đừng khóc nữa được không? Cô mà khóc người ta còn tưởng tôi khi dễ cô”. Đã có vài người qua đường ném cho anh mấy ánh mắt xem thường.

“Cô mà khóc nữa là tôi đi đó, dù sao cô cũng không phải trách nhiệm của tôi”. Anh xoay người, nhưng một bước cũng đi không được.

“Chết tiệt, cô muốn thế nào mới thôi khóc đây?”. Im lặng một lúc, anh cuối cùng đầu hàng.

“Tôi…”.

Cô gái thút thít nghẹn ngào, rốt cuộc mở miệng nói gì đó, nhưng tiếng nói nghèn nghẹn làm anh không nghe rõ lắm.

“Cô nói cái gì?”. Anh cúi người hỏi.

“Tiền lương hôm nay của tôi còn chưa lấy”. Cô tiếp tục thút thít trả lời anh.

Dịch Ngạo Dương trợn mắt nhìn cô, cứ nghĩ anh nghe lầm.

“Cô nói cái gì? Nói lại lần nữa xem”.

“Tiền lương hôm nay của tôi còn chưa lấy”.

Con mẹ nó. Thiếu chút nữa anh mắng ra ba chữ mất nết này.

“Đã xảy ra chuyện này rồi mà cô còn tâm tình nghĩ đến chuyện lương lậu hả?”. Anh khó tin trừng cô.

“Tôi làm việc cả ngày, đây là cái tôi nên nhận được”. Đồ Thu Phong hấp hấp cái mũi, lau đi nước mắt trên mặt, lấy giọng điệu kiên định vì quyền lợi của chính mình.

Dịch Ngạo Dương dùng ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh tiếp tục trừng cô. “Cô dám vào trong mà đòi tiền bọn họ? Vì tiền chẳng lẽ cái mạng cô cũng không cần sao?”. Nếu cô ta dám gật đầu, anh sẽ lập tức xoay người bước đi.

Cô lắc đầu.

May cho cô đó.

“Việc gì tôi phải đòi tiền bọn họ, tôi đòi anh là xong”. Cô lại thút thít tiếp.

Dịch Ngạo Dương trố hai con mắt ra nhìn cô, cằm sắp rơi xuống chạm đất. “Tôi vừa mới cứu cô, cô còn dám đòi tiền tôi?”.

“Đó là hai chuyện khác nhau”. Cô không biết sỉ gật gật đầu. “Tôi rất cảm kích hành vi trượng nghĩa giúp đỡ tôi, nhưng thù lao hôm nay tôi đi với các anh vẫn phải trả cho tôi chứ, tôi không chấp nhận làm không công”.

Dịch Ngạo Dương vẫn trố mắt, trong cuộc đời lần đầu tiên anh á khẩu không trả lời được.



Cô gái này đầu óc có bình thường không đó?

“Vì sao tôi phải trả tiền cho cô, nếu tôi không trả thì sao?”. Anh chậm rãi khoanh tay trước ngực hỏi.

“Anh không muốn trả nợ?”. Đồ Thu Phong trợn mắt, lên án trừng anh.

“Đối với ân nhân vừa cứu cô một mạng, tốc độ vong ân phụ nghĩa của cô có phải nhanh quá rồi không?”. Dịch Ngạo Dương nhíu mày nhìn cô.

“Tôi có cảm ơn anh rồi”. Cô nói.

“Hóa ra mạng cô lại rẻ như thế, cũng chỉ đáng giá một câu cảm ơn mà thôi”. Anh châm chọc.

Đồ Thu Phong nhăn mặt nhăn mày, đấu tranh tư tưởng.

“Được”. Một lúc lâu sau, cô bỗng nhiên mở miệng nói. “Phí của anh tôi có thể không thu, nhưng ba người kia mỗi người trả tôi hai ngàn, anh đưa tôi sáu ngàn đi”.

Dịch Ngạo Dương lại nhướng cao mày. Ơn cứu mạng của anh chỉ giá trị có hai ngàn? Cô ta thật đúng là đồ keo kiệt. Anh đột nhiên muốn phụt cười.

“Ba tên kia nợ cô, vì sao lại bắt tôi trả?”. Anh ung dung nhìn chằm chằm cô, hỏi.

“Anh là bạn của họ, tôi lấy của anh, anh đi đòi lại ba người kia là được”. Cô nói thẳng thừng, còn nói thêm. “Huống hồ anh vừa tốn sức chín trâu hai hổ cứu tôi ra từ ba tên đó, chắc không hy vọng tôi vì sáu ngàn mà lại chui đầu vô lưới đâu? Tôi không muốn lãng phí lòng tốt của anh”. Trong mắt cô hiện lên chút giảo hoạt.

Cô gái này tuyệt đối không ngốc, ngược lại còn rất thông minh, Dịch Ngạo Dương đột nhiên có suy nghĩ này.

“Không phải cô quên là vừa nãy tôi vì cứu cô mà trở mặt với bọn họ, cô cho rằng bây giờ tôi còn là bạn của bọn họ sao?”. Anh hỏi lại cô.

“Tình bạn của đàn ông các anh không có bạc nhược vậy chứ?”. Cô mỉm cười nói, vẻ mặt hồn nhiên không chút tà niệm.

Anh không mắc mưu. “Tùy đối tượng, mỗi người mỗi khác”.

“Các anh không phải bạn bè hả?”. Vẻ mặt hồn nhiên của cô vẫn chưa đổi.

“Quen biết khi ngồi cùng chuyến bay đến Đài Loan, vì nhàm chán mà kết bạn cùng đi với nhau, coi như cũng gọi là bạn bè”. Anh nhún vai.

Đồ Thu Phong bỗng dưng hiểu ra. “Khó trách tôi vẫn cảm thấy anh khác với ba người kia”.

“Đây là ca ngợi sao?”. Dịch Ngạo Dương mỉm cười hỏi.

“Cứ xem là vậy đi”. Cô liếc mắt nhìn anh xong gật đầu một cái.

Vì vậy cái miệng của anh càng mở lớn theo hình chữ A.

Đồ Thu Phong nhìn anh, vẻ mặt đăm chiêu, tiếp theo một chút kế sách nhanh chóng hiện lên trong mắt cô, khóe miệng nhếch lên.

“Được rồi”. Cô bỗng nhiên sửa lại, dùng hết sức la to lên như người điều khiển phiên đấu giá đóng búa xuống bàn. “Vì báo đáp ơn cứu mạng của anh, và để chúc mừng anh thoát khỏi ba tên sói đội lốt cừu kia, tôi quyết định đặc biệt khuyến mãi cho anh”.

Dịch Ngạo Dương nhíu mày, nhìn cô khó hiểu. “Có ý gì?”.

“Bắt đầu từ mai, tôi sẽ dẫn anh đi ăn lần mọi món ăn ngon ở Đài Bắc, du ngoạn tất cả các nơi đẹp nhất ở Đài Bắc, anh cứ ngồi đó chờ mong đi ha”. Cô mỉm cười nói.



Là ai nói phụ nữ xinh đẹp nhất định phải là bình hoa, ai nói ngực lớn là ngốc nghếch? Cô gái Đồ Thu Phong này đúng là giảo hoạt như hồ ly!

Chưa từng nghĩ tới thuê cô làm hướng dẫn, bất giác bị cô dắt đi, còn đem lòng yêu cô, Dịch Ngạo Dương vạn vạn không đoán được bản thân lại có ngày rơi vào trong tay một cô gái nhỏ hơn mình tám tuổi, đúng là giữa biển khơi tự chui đầu vào lưới.

Nhưng cô ấy đẹp như vậy, thông minh như vậy, độc lập như vậy, còn vô cùng hấp dẫn, làm cho anh ở với cô một giây lại mê cô thêm một phần, hoàn toàn không kềm chế được.

Nhưng vẫn may, người trúng tên tình yêu của Cupid không phải chỉ có mình anh, hình như cô cũng thích anh.

Anh còn nhớ lần đầu tiên khi nắm tay cô, bàn tay bé nhỏ ở trong tay anh run nhẹ. Lần đầu tiên khi anh hôn cô, cô hồi hộp cứng đờ hết cả người, thiếu chút nữa quên mất hô hấp mà hít thở không thông. Khi anh bá đạo liếc mấy người đàn ông khác dám can đảm nhìn cô, công khai biểu hiện chủ quyền, trên mặt anh dạng ra một nụ cười hạnh phúc.

Nói thật, rất khó tin anh và cô chỉ mới quen biết nửa tháng, chính thức quen nhau mới một tuần, vì anh cảm thấy hình như mình đã muốn ở bên cô cả đời, chờ đợi cô cả đời, khát vọng cô cả đời.

Anh muốn cô, muốn ôm cô, muốn tiến vào trong cơ thể cô nhiệt tình ân ái, hoàn toàn có được cô.

Anh là một người đàn ông hai mươi sáu tuổi sinh lý cơ năng bình thường, có một cô bạn gái xinh đẹp hấp dẫn, khó tránh khỏi có những xúc động. Nhưng cô vẫn còn trẻ, hồn nhiên lại hoàn toàn tin tưởng anh, không khỏi làm anh do dự, toàn tự mình tìm thống khổ.

Chưa bao giờ có cô gái nào mang lại cho anh cảm giác vừa ngọt ngào vừa tra tấn như thế, cho nên anh biết cô đặc biệt, hơn một lần anh đã nghĩ đến chuyện kết hôn, cho rằng phải như thế mới bảo hộ đầy đủ cho cô.

Cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa, anh biết cô đến.

Anh tiến lên mở cửa, gặp bạn gái xinh đẹp đứng ngoài cười với mình, không chút nghĩ ngợi đưa tay kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn cô một nụ hôn nồng nhiệt nóng bỏng đủ để hai người phải rên rỉ.

Cô ngẩn đầu lên tựa lên lồng ngực anh, có chút mềm mại vô lực, nhưng hai mắt lại phi thường long lanh xinh đẹp.

“Anh trúng số à?”. Đồ Thu Phong đỏ mặt hỏi, giọng nói hơi khàn khàn.

“Đồ Thu Phong, em có đồng ý lấy anh không?”. Anh xúc động cầu hôn cô, làm cô bất ngờ ngẩn người ra.

“Cái gì… Cái gì?”.

“Em có đồng ý lấy anh không?”. Hít sâu một hơi, anh thâm tình ngóng nhìn cô dịu dàng lặp lại lần nữa.

Đồ Thu Phong giật mình nhìn anh, hoàn toàn nói không nên lời.

Lấy anh? Anh có biết mình đang nói cái gì không? Bọn họ quen nhau mới bao lâu?

Cô còn là sinh viên, chỉ mới mười tám tuổi thôi. Còn anh, tuy rằng đã hai mươi sáu, nhưng vẫn đang sống cuộc sống được ba mẹ chu cấp. Vậy bọn họ lấy điều kiện và tư cách gì kết hôn?

Tuy rằng cô thích anh, thậm chí yêu anh, nhưng cô vẫn hy vọng anh có thể thay đổi cuộc sống thiếu gia chìa tay đòi tiền nhà, trở thành một người có năng lực làm việc, một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất.

Cô hy vọng anh có thể làm ba mẹ anh thấy vui mừng, làm cô thấy hãnh diện, còn làm cho con của họ trong tương lai thấy sùng bái và tôn kính.

Nhìn anh nín thở chờ đợi, cảm giác tim mình đập điên cuồng, Đồ Thu Phong tuy biết rõ không nên xúc động, nhưng cô vẫn không thể ngăn cản chính mình đưa tay chạm vào khuôn mặt anh, nghẹn ngào mở miệng. “Em đồng ý”.



Trong giây lát Dịch Ngạo Dương thở hắt ra một ngụm khí lớn, nhanh chóng quàng tay kéo cô vào lòng, ôm thật chặt, như muốn cô nhập vào cơ thể mình.

“Trời à, em hù anh chết!”. Anh gầm nhẹ.

Cô tựa vào lòng anh mỉm cười, cảm giác tim anh đập so với bình thường gấp gáp hơn nhiều. Anh thật sự đang hồi hộp, lo lắng cô sẽ từ chối lời cầu hôn của mình. Lời chấp thuận của cô làm nụ cười trên mặt anh mở rộng hơn một chút.

“Đi thôi”. Anh bỗng nhiên buông cô ra, kích động định dắt tay cô định bước ra ngoài.

“Đi đâu?”. Cô vội hỏi.

“Đi chọn nhẫn kết hôn”. Anh hưng phấn nói.

Đồ Thu Phong sửng sốt một chút, ngừng bước lại lắc đầu. “Ngạo Dương, chúng ta ngồi xuống trước được không? Em có chuyện muốn nói với anh”.

“Chúng ta có thể vừa đi vừa nói”.

Cô lại lắc đầu. “Không được, chuyện em muốn nói rất quan trọng”.

Anh nhìn cô một cái, nhíu mày hỏi. “Quan trọng hơn cả việc đi mua nhẫn kết hôn của chúng ta sao?”.

Cô nhìn anh gật đầu.

Nhìn vẻ mặt kiên định và bộ dáng nghiêm trọng của cô, Dịch Ngạo Dương đành áp chế cỗ xúc động, thở dài thỏa hiệp, đưa tay đóng cửa phòng lại, dắt cô đi vào trong, ấn cô cùng ngồi xuống giường.

“Em muốn nói với anh cái gì?”. Kháng cự không được cổ trắng nõn của cô dụ hoặc trước mắt, anh cúi đầu hôn lên, lại bị cô nhẹ nhàng đẩy ra.

“Làm sao vậy?”.

Đồ Thu Phong im lặng trong chốc lát, nhìn thẳng hai mắt anh. “Em đồng ý lấy anh, Ngạo Dương, nhưng không phải là hiện tại”.

Dịch Ngạo Dương ngớ ra nhìn cô, giống như nghe không hiểu cô đang nói cái gì.

“Em có ý gì?”. Sau một lúc lâu, anh trầm giọng hỏi.

Cô hít sâu một hơi, cô nghiêm túc nói. “Ngạo Dương, năm nay em mới mười tám tuổi, còn muốn đi học –”.

“Điều này anh biết”. Anh ngắt lời cô. “Anh cũng đâu có muốn em bỏ học, chúng ta kết hôn xong, em vẫn có thể tiếp tục đi học”.

“Em biết, nhưng ngoài việc đó ra, chúng ta còn phải lo lắng rất nhiều chuyện”.

“Chuyện gì?”.

“Anh không về Mỹ sao?”. Cô lại nhìn anh hỏi.

Dịch Ngạo Dương hơi sửng sốt một chút, anh chưa nghĩ tới vấn đề này.

Đồ Thu Phong khẽ thở dài một hơi. “Anh không nghĩ tới đúng không?”.

“Cái này không phải là vấn đề, tương lai muốn sống ở đâu chúng ta có thể lựa chọn –”.

“Sao có thể không phải là vấn đề?”. Cô lắc đầu ngắt lời. “Nếu anh chấp nhận sống ở Đài Loan với em, cũng phải thông báo cho người nhà một tiếng, được họ đồng ý nữa. Nếu anh muốn về Mỹ, thì việc học của em phải làm sao? Em không muốn bỏ việc học tiêu tốn ba năm mới đỗ vào mà đi”.

“Vậy chúng ta sẽ sống ở Đài Loan”.

Đồ Thu Phong liếc anh một cái. “Anh nói nghe thật đơn giản”.

“Không thì sao nào?”. Anh phiền chán hỏi.

“Em hy vọng anh có thể thảo luận chuyện này với người nhà anh ở Mỹ rồi quyết định. Hơn nữa nếu anh thật sự muốn sống với em ở Đài Loạn, chúng ta phải tìm phòng chuyển ra khỏi khách sạn trước chứ? Còn chuyện công việc nữa, em hy vọng anh có thể tìm công việc để làm, chờ ổn định hết thảy cuộc sống đã, rồi lại nói đến chuyện kết hôn”.

Nhìn cô, Dịch Ngạo Dương đột nhiên lộ ra biểu tình cười như không cười. “Em nhắc đến chuyện công việc, chẳng lẽ lo anh không kiếm tiền nuôi em được?”. Anh hỏi đùa.

“Nếu em nói đúng vậy thì sao?”. Vẻ mặt Đồ Thu Phong rất nghiêm túc, trên mặt không hề có ý cười.

Dịch Ngạo Dương ngây người ngẩn ngơ, đột nhiên phá lên cười. “Em có biết anh dùng thẻ ngân hàng không giới hạn không? Ở Mỹ anh có hai bộ xe thể thao hàng hiệu, còn đứng tên mấy trăm ngàn căn hộ?”.

“Đều là người nhà mua cho anh?”. Biểu tình trên mặt cô vẫn chưa tan.

“Nhưng chúng vẫn thuộc về anh, cho nên em đừng lo lắng về vấn đề tiền bạc”. Anh nhếch miệng nói, không hề cảm thụ được lo lắng để tâm đến ý của cô, chỉ cảm thấy cô thật đáng yêu, phiền não nghĩ đến nhiều thứ, làm anh nhịn không được kéo cô vào lòng, hôn cô từng chút từng chút.

“Chờ đã, Ngạo Dương…”. Đồ Thu Phong giãy giụa kêu lên. Cô còn chưa nói xong mà.

“Anh yêu em, Thu Phong”. Anh nói thâm tình.

Đồ Thu Phong cứng đờ cả người, nín thở, bất ngờ không nói nên lời. Tuy rằng chỉ là ba chữ đơn giản, nhưng mà… Cô không biết…

Hốc mắt cô nhanh chóng đỏ lên, không thể kềm được.

“Trời ơi, đừng khóc được không?”. Anh làm bộ rên lên, nhưng lại nhìn cô tràn ngập vô tận dịu dàng và yêu thương.

Cô trừng mắt nhìn, miễn cưỡng chùi nước mắt đi. “Em cũng yêu anh”. Cô khàn giọng nói, đồng thời mỉm cười xinh đẹp với anh.

Ánh mắt Dịch Ngạo Dương bỗng trở nên nóng bỏng, mạch đập mạnh mẽ, nhiệt độ cơ thể nhanh chóng tăng cao, cảm giác máu toàn thân đang dồn nén, dục hỏa ẩn nấp trong cơ thể lâu nay sắp bộc phát.

“Thu Phong”. Anh khàn giọng nói nhỏ, sau đó chậm rãi cúi người hôn lên môi cô, còn cô lập tức vòng tay ôm lấy anh.

A, đây là giấy thông hành anh vẫn muốn. Cảm nhận được cô đang đáp lại, đầu lưỡi anh tham lam thâm nhập vào miệng cô, nhiệt tình nhấm nháp hương vị của cô, quấn quanh cô, câu dẫn cô, dụ hoặc cô, thẳng đến khi cả hai đều không chịu nổi mà rên rỉ ra tiếng, ngã lên giường khách sạn.

Quần áo lần lượt rời khỏi thân thể hai người, nhiệt độ trong phòng càng lúc càng cao, hơi thở ngắt quãng và tiếng rên rỉ không ngừng quanh quẩn trong không khí.

Anh tuy rằng gấp rút, vẫn không quên nhẹ nhàng. Cô tuy rằng ngượng ngùng mới lạ, lại học tập rất nhanh, còn dâng trào mãnh liệt.

Lần đầu tiên của bọn họ tràn ngập nhiệt tình và yêu thương, đã quên phải sử dụng phòng hộ….

Hết chương 2.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Muốn Gả Tổng Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook