Chương 4: Cô nam quả nữ
Hi Văn
16/12/2021
Bữa tiệc mừng thọ diễn ra vô cùng xa hoa và hào nhoáng, bao trọn cả khách sạn cao cấp K như một hình thức thể hiện quyền lực Mạc Thị. Cô theo sau Giang Lâm Dạ tiến vào trung tâm hội trường nơi Mạc Chí Thành, chủ nhân của bữa tiệc đang ngồi. Đó là một ông lão ngoài 60 tuổi nhưng khuôn mặt vẫn còn rất phong độ, thân mặc một bộ áo sườn xám đỏ hết sức nổi bật.
"Chú Mạc." Nhìn ánh mắt hào hứng của Mạc Chí Thành, có thể thấy Giang Lâm Dạ chính là nhân vật mà ông mong đợi. Ông cười sảng khoái, vẫy tay: "Nào, tên nhóc nhà họ Giang đến thăm ông già này sao?"
"Đây là chút quà mừng, Mong chú nhận." Không một câu chúc thọ, thẳng tay đưa quà. Không hổ Giang tổng bá đạo nha. Theo tay Giang Lâm Dạ, cô nghiêng người vẫy tay, phục vụ mang đến một hộp quà tinh xảo. Lục Thiên An nhanh nhẹn đưa hộp quà được chuẩn bị cho Mạc Chí Thành, mỉm cười nhẹ: "Mừng chủ tịch Mạc."
Từ khi nào cạnh tên nhóc này lại có một người phụ nữ? Như đọc được suy nghĩ này của Mạc Chí Thành, Giang Lâm Dạ đưa tay qua giới thiệu: "Đây là thư kí Lục."
Cô còn chưa kịp đáp lời, một giọng nói lanh lảnh quen thuộc vang lên. Tiến vào giữa cuộc trò truyện, Mạc Ý Văn thân mặc một bộ lễ phục màu đỏ nổi bật giữa đám đông, ánh mắt như nhìn tình địch dành cho Lục Thiên An, bàn tay như nam châm bám chặt lấy Giang Lâm Dạ.
"Chẳng phải Lục thư kí nhỏ bé đây sao?" Nói rồi quay sang Giang Lâm Dạ: " Dạ, anh đến muộn quá đấy." Bộ ngực cup C không quên nhiệm vụ cọ cọ vào cánh tay to lớn ấy.
Hành động ám muội như vậy đây là khẳng định chủ quyền? Hay để ngầm với quan khách cái uy của nhà họ Mạc? Hay đơn giản muốn chọc tức Lục Thiên An? Không. Khả năng này có gì đó không đúng lắm. Đầu óc cô có chút rối loạn đến khó chịu trước bộ ngực đầy tính khiêu khích kia, Lục Thiên An bất giác nhíu mày.
"Xin tự trọng. Tôi đến vì chú Mạc là chuyện nên làm." Giang Lâm Dạ thẳng tay gạt móng vuốt của Mạc Ý Văn ra khỏi mình không thương tiếc, nhìn vào còn tựa như là một thứ gì đó rất bẩn dính trên bộ áo vest thẳng thớm khiến chủ nhân của chiếc áo cần loại bỏ ngay lập tức. Xung quanh cũng rộ lên tiếng bàn tán.
"Nào nào lão già này kính cậu một ly. Hôm nay ngày vui. Không nên căng thẳng." Mạc Chí Thành kịp thời giải vây cho cháu gái. Ông khôn khéo thay đổi bầu không khí. Cái thằng nhóc nhà họ Giang này quả thật không biết lớn nhỏ, cái ghế chủ tịch Giang Thị, không có nhà họ Mạc trợ giúp, xem thằng nhóc này làm sao có thể ngồi? Phải biết hiện tại cái ghế nóng bỏng ấy bao nhiêu con mắt còn đang nhìn vào đấy.
Quan sát thái độ, khí sắc của chủ nhân cũng là một việc thư kí chuyên nghiệp nên làm. Nhận thấy khi uống rượu với Mạc Chí Thành, sắc mặt của giám đốc nhà mình không tốt lắm, có thể khẳng định rằng người đàn ông này một là không thích uống rượu hai là có vấn đề sức khỏe. Tóm lại phận thư kí, cô nên giúp anh ta kính rượu thay.
Bầu không khí bữa tiệc lại trở về như cũ, những vị giám đốc lớn lần lượt đến chào hỏi Giang Lâm Dạ. Cũng phải thôi. Làm ăn ai chẳng muốn ôm đùi ông lớn cơ chứ. Cô đương nhiên tiếp thay rượu. Chính xác là 5 ly rồi. Lục Thiên An không dám nói rằng tửu lượng của mình khá vì thực sự 5 ly cũng gọi là giới hạn của sự tỉnh táo rồi.
Đầu cô bắt đầu hơi đau, nhìn người đàn ông thân hình thừa cân trước mặt, cánh tay đưa trước mặt cô một ly rượu. Nó được ánh đèn pha lê phản chiếu, thứ chất lỏng màu hổ phách như phát sáng, một ánh sáng đẹp đến ma mị. Cổ họng như có lửa. Từng ngóc ngách nơi dung dịch kia vừa đi qua, cơ thể trở nên nóng bỏng đến khó chịu.
"Tôi có thể mời thư kí Lục đây một ly chứ Giang tổng?" Vị giám đốc thân hình mập mạp cười gian xảo, ánh mắt nhuốm màu dục vọng. Giữa một rừng tiểu thư đài các mặc lễ phục lộng lẫy, một cô gái nhỏ nhắn với chiếc váy trắng vừa thuần khiết, vừa thanh cao quả thật vô cùng cuốn hút.
Cô cố nở nụ cười trên khuôn mặt méo mó, giơ tay đón lấy ly rượu. Cánh tay giơ giữa không trung, ngưng lại một chút rồi buông thõng xuống. Cô đơ người nhìn Giang Lâm Dạ nhíu mày khó chịu uống hết ly rượu của tên béo kia trước mắt mình.
"Chúng tôi có việc đi trước." Nói rồi anh kéo cô ra phía cánh cửa lớn, bỏ mặc ánh mắt săm soi của Mạc Ý Văn còn đang dán chặt trên người anh.
- ----
Sắc mặt Giang Lâm Dạ ngày một kém, cô lo lắng, cố gắng tỉnh rượu.
"Anh không sao chứ? Thuốc dạ dày để chỗ nào?"
"Công ty." Cô đoán được bệnh của anh?
"Anh! Thôi được rồi. Tại tôi không tìm hiểu kĩ. Anh ra phía sau nghỉ đi, tôi lái xe." Thật không hiểu nổi người đau dạ dày này sao có thể một ngày uống nhiều café như thế chứ? Anh ta sợ bệnh tình không đủ nặng à?
"Cô vừa uống rượu."
"Chết tiệt!" Lục Thiên An lấy túi xách, tìm kiếm chiếc điện thoại. Cô ấn gọi, đầu dây bên kia vui vẻ bắt máy: " An... À Lục tiểu thư, đêm hôm thế này có chuyện gì vậy?"
"Trợ lí Tô, lập tức đến khách sạn K."
"Có chuyện gì? Được. Tôi đến ngay."
Khoảng vài phút sau, chiếc xe hơi màu bạc tiến đến gần, Tô Lâm vội vàng xuống xe. Anh nhìn thấy khuôn mặt khó chịu của Giang Lâm Dạ, tay day trán bất lực: "Xin lỗi, quên không nhắc cô Giang tổng bị bệnh về dạ dày."
"Mau đi bệnh viện." Lục Thiên An kéo tay áo Tô Lâm, ánh mắt lo lắng.
"Về công ty." Giang Lâm Dạ cau mày ra hiệu cho Tô Lâm.
"Anh!!" Cô có chút tức giận nhìn hàng long mày nhíu lại, trên trán Giang Lâm Dạ bịn rịn mồ hôi. Rốt cuộc lúc cô không để ý, anh ta uống bao nhiêu ly rồi? Chẳng trách bao nhiêu ông lớn đến nhưng cô chỉ mới uống vẻn vẹn 5 ly. Lục Thiên An đau đầu, thỏa hiệp lên xe theo họ về công ty. Hai người dìu Giang Lâm Dạ vào phòng nghỉ riêng. Sau khi uống thuốc, anh mệt mỏi thả lỏng trên giường. Cô cũng bắt đầu cảm thấy đầu hơi nhức, bộ váy trên người cũng không thoải mái nữa, giầy cao gót cũng làm chân đau. Lục Thiên An định nhờ Tô Lâm đưa về thì cánh tay của Giang Lâm Dạ đột nhiên kéo cô lại.
"Tôi cảm thấy không khỏe." Lục Thiên An vừa dứt lời, anh quay sang nhìn Tô Lâm:"Trợ lý Tô, chuẩn bị đồ thay cho cô Lục."
Tôi đâu phải bảo mẫu của anh?
Nhớ lại nét mặt khó chịu khi uống thay cô của anh, Lục Thiên An lại thở dài.
"Cái này... có vẻ không thỏa đáng." Tô Lâm khó xử nhìn Giang Lâm Dạ. Nhìn thấy trên trán anh là một tầng mồ hôi mỏng, hai hàng lông mày vẫn còn nhíu chặt, Tô Lâm thở dài, gật đầu rồi rời đi:"Vâng."
"Lục Thiên An, bên cạnh phòng nghỉ có một nhà tắm. Cô có thể dùng."
Theo hướng tay chỉ của anh, cô nhìn thấy một nhà tắm nhỏ ngay bên cạnh. Phòng nghỉ này biến thái cỡ nào chứ, lại còn thiết kế cả nhà tắm, khuôn mặt có chút men của cô ngày càng đỏ. "Tôi không cần đâu, haha." Sao có thể chứ! Phòng tắm làm bằng kính. Thứ ngăn cách chỉ có một tấm kính và một cái rèm.
"Cô định mặc bộ đồ đó cả đêm hay muốn để tôi ngửi mùi rượu trên người cô cả đêm?" Giang Lâm Dạ nhướng mày hỏi.
Anh nói vậy rất dễ gây hiểu nhầm nha. Sao lại phải ngửi mùi trên người cô cả đêm chứ? Nhưng đúng là có chút khó chịu. Vả lại lúc đưa anh về công ty, cô quả thật mệt mỏi, cơ thể còn có mồ hôi. Không thể không tắm mà ngủ.
Được lắm Giang Lâm Dạ. Tắm đúng không? Cô tắm là được chứ gì. Cái tên biến thái này.
Đưa đồ cho xong, Tô Lâm không an tâm, ngoảnh lại mấy lần rồi cũng rời đi, trước khi đi anh còn không quên nhắc nhở: "An, có chuyện gì lập tức gọi cho tôi. Tôi về đây."
"Được rồi, được rồi anh yên tâm. Về cẩn thận nhé." Nể tình sự tốt bụng của anh, cô không để ý cách xưng hô lần này đấy nhé!
Bước vào phòng tắm, Lục Thiên An gượng đỏ mặt nhìn Giang Lâm Dạ qua tấm kính. Anh cũng rất hợp tác, nằm quay ngược lại hướng này. Cô dứt khoát kéo tấm rèm kia lại.
Nước chảy từ trên xuống, dưới dòng nước ấm, một làn khói nhẹ nhàng lan tỏa, bao trọn thân thể xinh đẹp của Lục Thiên An.
"Này, tôi thay đồ xong rồi. Tôi ra ngoài sofa phòng làm việc nghỉ. Có gì Giang tổng cứ gọi."
"Thư kí Lục, cô chắc chắn muốn nằm ngoài đó chứ?"
Nghĩ đến sofa lạnh lẽo không có chăn ấm, cô gật đầu quả quyết. "Chắc chắn."
"Được. Lấy giúp tôi cốc nước trước."
Cô nhanh chân đi lấy nước. Tắm xong đầu óc cô cũng thoải mái hơn đôi chút. Tay rót nước bỗng ngưng lại, cô chợt nhận ra rằng tình huống lúc này không phải chứ, hình như hơi giống trong mấy bộ phim tình cảm làm đỏ mặt thiếu nữ rồi? Thư kí và sếp một mình trong phòng làm việc lúc đêm khuya. Cô nam quả nữ một phòng? Hai má Lục Thiên An lại nóng ran. Nóng gì mà nóng chứ, Lục Thiên An, mày thật chẳng có tiền đồ. Cô hít thở sâu, đưa ly nước cho anh, tay cô không kìm được có chút run lên.
"Cô ổn chứ? "
"Tôi... tôi ổn. Giang tổng, anh mau uống nước đi."
Giang Lâm Dạ nghi hoặc nhìn cô, rồi đưa cốc nước lên uống. Anh uống, yết hầu khẽ chuyển động, một giọt nước theo đó chảy xuống dưới, cổ áo sơ mi khống biết cố ý hay vô tình mà tuột mất mấy cúc. Bộ ngực nam tính thấp thoáng hiện ra. Mặt Lục Thiên An đỏ hơn bao giờ hết. Có lẽ chút men cuối cùng trong người đã phát huy tác dụng của nó.
"Này, mặt cô đỏ lắm. Cô không sao chứ?" Tay đưa trả lại ly nước, anh thuận thế định sờ trán cô. Lục Thiên An vội vàng né tránh hành động tiếp xúc đó. Trong đầu không ngừng nghĩ đến việc cô nam quả nữ một phòng, sau đó, những hình ảnh tiếp theo của mấy bộ phim cứ xuất hiện trong đầu cô, hai tay bất giác đưa lên che mặt, sau đó quay đi.
"Tôi... tôi ổn. Giang... tổng, anh mau thay áo sơ mi rồi hãy ngủ. Anh có đồ thay đúng không? Để tôi tìm giúp anh."
Giang Lâm Dạ cười mỉm. Anh rất ít khi cười, mỗi lần anh cười, xung quanh "tảng băng" ấy dường như có hào quang nhàn nhạt. Tim cô càng đập nhanh hơn. Cái thứ hormone chết tiệt!!
Lục Thiên An lấy một cái áo phông trắng trong tủ đồ của Giang Lâm Dạ, đưa cho anh rồi vội vã chạy ra ngoài.
Anh ta nghĩ gì mà lại thay áo luôn lúc đấy vậy. Đồ biến thái. Cả nhà anh là đồ biến thái!!!
Bên ngoài phòng làm việc chính, Lục Thiên An kéo tấm rèm lớn màu ghi, trái tim đập liên hồi mới bình tĩnh được một chút. Hôm nay trăng rất sáng. Trên bầu trời đen kịt, trăng hiện lên như trung tâm vũ trụ, xung quanh nó, nhưng vì tinh tú sáng lấp lánh vô cùng huyền ảo. Ánh trăng lẻn vào phòng làm việc, hắt lên khuôn mặt đang say giấc của Lục Thiên An. Một cái chăn ấm áp được đặt xuống, một đôi môi vô thức mỉm cười.
"Chú Mạc." Nhìn ánh mắt hào hứng của Mạc Chí Thành, có thể thấy Giang Lâm Dạ chính là nhân vật mà ông mong đợi. Ông cười sảng khoái, vẫy tay: "Nào, tên nhóc nhà họ Giang đến thăm ông già này sao?"
"Đây là chút quà mừng, Mong chú nhận." Không một câu chúc thọ, thẳng tay đưa quà. Không hổ Giang tổng bá đạo nha. Theo tay Giang Lâm Dạ, cô nghiêng người vẫy tay, phục vụ mang đến một hộp quà tinh xảo. Lục Thiên An nhanh nhẹn đưa hộp quà được chuẩn bị cho Mạc Chí Thành, mỉm cười nhẹ: "Mừng chủ tịch Mạc."
Từ khi nào cạnh tên nhóc này lại có một người phụ nữ? Như đọc được suy nghĩ này của Mạc Chí Thành, Giang Lâm Dạ đưa tay qua giới thiệu: "Đây là thư kí Lục."
Cô còn chưa kịp đáp lời, một giọng nói lanh lảnh quen thuộc vang lên. Tiến vào giữa cuộc trò truyện, Mạc Ý Văn thân mặc một bộ lễ phục màu đỏ nổi bật giữa đám đông, ánh mắt như nhìn tình địch dành cho Lục Thiên An, bàn tay như nam châm bám chặt lấy Giang Lâm Dạ.
"Chẳng phải Lục thư kí nhỏ bé đây sao?" Nói rồi quay sang Giang Lâm Dạ: " Dạ, anh đến muộn quá đấy." Bộ ngực cup C không quên nhiệm vụ cọ cọ vào cánh tay to lớn ấy.
Hành động ám muội như vậy đây là khẳng định chủ quyền? Hay để ngầm với quan khách cái uy của nhà họ Mạc? Hay đơn giản muốn chọc tức Lục Thiên An? Không. Khả năng này có gì đó không đúng lắm. Đầu óc cô có chút rối loạn đến khó chịu trước bộ ngực đầy tính khiêu khích kia, Lục Thiên An bất giác nhíu mày.
"Xin tự trọng. Tôi đến vì chú Mạc là chuyện nên làm." Giang Lâm Dạ thẳng tay gạt móng vuốt của Mạc Ý Văn ra khỏi mình không thương tiếc, nhìn vào còn tựa như là một thứ gì đó rất bẩn dính trên bộ áo vest thẳng thớm khiến chủ nhân của chiếc áo cần loại bỏ ngay lập tức. Xung quanh cũng rộ lên tiếng bàn tán.
"Nào nào lão già này kính cậu một ly. Hôm nay ngày vui. Không nên căng thẳng." Mạc Chí Thành kịp thời giải vây cho cháu gái. Ông khôn khéo thay đổi bầu không khí. Cái thằng nhóc nhà họ Giang này quả thật không biết lớn nhỏ, cái ghế chủ tịch Giang Thị, không có nhà họ Mạc trợ giúp, xem thằng nhóc này làm sao có thể ngồi? Phải biết hiện tại cái ghế nóng bỏng ấy bao nhiêu con mắt còn đang nhìn vào đấy.
Quan sát thái độ, khí sắc của chủ nhân cũng là một việc thư kí chuyên nghiệp nên làm. Nhận thấy khi uống rượu với Mạc Chí Thành, sắc mặt của giám đốc nhà mình không tốt lắm, có thể khẳng định rằng người đàn ông này một là không thích uống rượu hai là có vấn đề sức khỏe. Tóm lại phận thư kí, cô nên giúp anh ta kính rượu thay.
Bầu không khí bữa tiệc lại trở về như cũ, những vị giám đốc lớn lần lượt đến chào hỏi Giang Lâm Dạ. Cũng phải thôi. Làm ăn ai chẳng muốn ôm đùi ông lớn cơ chứ. Cô đương nhiên tiếp thay rượu. Chính xác là 5 ly rồi. Lục Thiên An không dám nói rằng tửu lượng của mình khá vì thực sự 5 ly cũng gọi là giới hạn của sự tỉnh táo rồi.
Đầu cô bắt đầu hơi đau, nhìn người đàn ông thân hình thừa cân trước mặt, cánh tay đưa trước mặt cô một ly rượu. Nó được ánh đèn pha lê phản chiếu, thứ chất lỏng màu hổ phách như phát sáng, một ánh sáng đẹp đến ma mị. Cổ họng như có lửa. Từng ngóc ngách nơi dung dịch kia vừa đi qua, cơ thể trở nên nóng bỏng đến khó chịu.
"Tôi có thể mời thư kí Lục đây một ly chứ Giang tổng?" Vị giám đốc thân hình mập mạp cười gian xảo, ánh mắt nhuốm màu dục vọng. Giữa một rừng tiểu thư đài các mặc lễ phục lộng lẫy, một cô gái nhỏ nhắn với chiếc váy trắng vừa thuần khiết, vừa thanh cao quả thật vô cùng cuốn hút.
Cô cố nở nụ cười trên khuôn mặt méo mó, giơ tay đón lấy ly rượu. Cánh tay giơ giữa không trung, ngưng lại một chút rồi buông thõng xuống. Cô đơ người nhìn Giang Lâm Dạ nhíu mày khó chịu uống hết ly rượu của tên béo kia trước mắt mình.
"Chúng tôi có việc đi trước." Nói rồi anh kéo cô ra phía cánh cửa lớn, bỏ mặc ánh mắt săm soi của Mạc Ý Văn còn đang dán chặt trên người anh.
- ----
Sắc mặt Giang Lâm Dạ ngày một kém, cô lo lắng, cố gắng tỉnh rượu.
"Anh không sao chứ? Thuốc dạ dày để chỗ nào?"
"Công ty." Cô đoán được bệnh của anh?
"Anh! Thôi được rồi. Tại tôi không tìm hiểu kĩ. Anh ra phía sau nghỉ đi, tôi lái xe." Thật không hiểu nổi người đau dạ dày này sao có thể một ngày uống nhiều café như thế chứ? Anh ta sợ bệnh tình không đủ nặng à?
"Cô vừa uống rượu."
"Chết tiệt!" Lục Thiên An lấy túi xách, tìm kiếm chiếc điện thoại. Cô ấn gọi, đầu dây bên kia vui vẻ bắt máy: " An... À Lục tiểu thư, đêm hôm thế này có chuyện gì vậy?"
"Trợ lí Tô, lập tức đến khách sạn K."
"Có chuyện gì? Được. Tôi đến ngay."
Khoảng vài phút sau, chiếc xe hơi màu bạc tiến đến gần, Tô Lâm vội vàng xuống xe. Anh nhìn thấy khuôn mặt khó chịu của Giang Lâm Dạ, tay day trán bất lực: "Xin lỗi, quên không nhắc cô Giang tổng bị bệnh về dạ dày."
"Mau đi bệnh viện." Lục Thiên An kéo tay áo Tô Lâm, ánh mắt lo lắng.
"Về công ty." Giang Lâm Dạ cau mày ra hiệu cho Tô Lâm.
"Anh!!" Cô có chút tức giận nhìn hàng long mày nhíu lại, trên trán Giang Lâm Dạ bịn rịn mồ hôi. Rốt cuộc lúc cô không để ý, anh ta uống bao nhiêu ly rồi? Chẳng trách bao nhiêu ông lớn đến nhưng cô chỉ mới uống vẻn vẹn 5 ly. Lục Thiên An đau đầu, thỏa hiệp lên xe theo họ về công ty. Hai người dìu Giang Lâm Dạ vào phòng nghỉ riêng. Sau khi uống thuốc, anh mệt mỏi thả lỏng trên giường. Cô cũng bắt đầu cảm thấy đầu hơi nhức, bộ váy trên người cũng không thoải mái nữa, giầy cao gót cũng làm chân đau. Lục Thiên An định nhờ Tô Lâm đưa về thì cánh tay của Giang Lâm Dạ đột nhiên kéo cô lại.
"Tôi cảm thấy không khỏe." Lục Thiên An vừa dứt lời, anh quay sang nhìn Tô Lâm:"Trợ lý Tô, chuẩn bị đồ thay cho cô Lục."
Tôi đâu phải bảo mẫu của anh?
Nhớ lại nét mặt khó chịu khi uống thay cô của anh, Lục Thiên An lại thở dài.
"Cái này... có vẻ không thỏa đáng." Tô Lâm khó xử nhìn Giang Lâm Dạ. Nhìn thấy trên trán anh là một tầng mồ hôi mỏng, hai hàng lông mày vẫn còn nhíu chặt, Tô Lâm thở dài, gật đầu rồi rời đi:"Vâng."
"Lục Thiên An, bên cạnh phòng nghỉ có một nhà tắm. Cô có thể dùng."
Theo hướng tay chỉ của anh, cô nhìn thấy một nhà tắm nhỏ ngay bên cạnh. Phòng nghỉ này biến thái cỡ nào chứ, lại còn thiết kế cả nhà tắm, khuôn mặt có chút men của cô ngày càng đỏ. "Tôi không cần đâu, haha." Sao có thể chứ! Phòng tắm làm bằng kính. Thứ ngăn cách chỉ có một tấm kính và một cái rèm.
"Cô định mặc bộ đồ đó cả đêm hay muốn để tôi ngửi mùi rượu trên người cô cả đêm?" Giang Lâm Dạ nhướng mày hỏi.
Anh nói vậy rất dễ gây hiểu nhầm nha. Sao lại phải ngửi mùi trên người cô cả đêm chứ? Nhưng đúng là có chút khó chịu. Vả lại lúc đưa anh về công ty, cô quả thật mệt mỏi, cơ thể còn có mồ hôi. Không thể không tắm mà ngủ.
Được lắm Giang Lâm Dạ. Tắm đúng không? Cô tắm là được chứ gì. Cái tên biến thái này.
Đưa đồ cho xong, Tô Lâm không an tâm, ngoảnh lại mấy lần rồi cũng rời đi, trước khi đi anh còn không quên nhắc nhở: "An, có chuyện gì lập tức gọi cho tôi. Tôi về đây."
"Được rồi, được rồi anh yên tâm. Về cẩn thận nhé." Nể tình sự tốt bụng của anh, cô không để ý cách xưng hô lần này đấy nhé!
Bước vào phòng tắm, Lục Thiên An gượng đỏ mặt nhìn Giang Lâm Dạ qua tấm kính. Anh cũng rất hợp tác, nằm quay ngược lại hướng này. Cô dứt khoát kéo tấm rèm kia lại.
Nước chảy từ trên xuống, dưới dòng nước ấm, một làn khói nhẹ nhàng lan tỏa, bao trọn thân thể xinh đẹp của Lục Thiên An.
"Này, tôi thay đồ xong rồi. Tôi ra ngoài sofa phòng làm việc nghỉ. Có gì Giang tổng cứ gọi."
"Thư kí Lục, cô chắc chắn muốn nằm ngoài đó chứ?"
Nghĩ đến sofa lạnh lẽo không có chăn ấm, cô gật đầu quả quyết. "Chắc chắn."
"Được. Lấy giúp tôi cốc nước trước."
Cô nhanh chân đi lấy nước. Tắm xong đầu óc cô cũng thoải mái hơn đôi chút. Tay rót nước bỗng ngưng lại, cô chợt nhận ra rằng tình huống lúc này không phải chứ, hình như hơi giống trong mấy bộ phim tình cảm làm đỏ mặt thiếu nữ rồi? Thư kí và sếp một mình trong phòng làm việc lúc đêm khuya. Cô nam quả nữ một phòng? Hai má Lục Thiên An lại nóng ran. Nóng gì mà nóng chứ, Lục Thiên An, mày thật chẳng có tiền đồ. Cô hít thở sâu, đưa ly nước cho anh, tay cô không kìm được có chút run lên.
"Cô ổn chứ? "
"Tôi... tôi ổn. Giang tổng, anh mau uống nước đi."
Giang Lâm Dạ nghi hoặc nhìn cô, rồi đưa cốc nước lên uống. Anh uống, yết hầu khẽ chuyển động, một giọt nước theo đó chảy xuống dưới, cổ áo sơ mi khống biết cố ý hay vô tình mà tuột mất mấy cúc. Bộ ngực nam tính thấp thoáng hiện ra. Mặt Lục Thiên An đỏ hơn bao giờ hết. Có lẽ chút men cuối cùng trong người đã phát huy tác dụng của nó.
"Này, mặt cô đỏ lắm. Cô không sao chứ?" Tay đưa trả lại ly nước, anh thuận thế định sờ trán cô. Lục Thiên An vội vàng né tránh hành động tiếp xúc đó. Trong đầu không ngừng nghĩ đến việc cô nam quả nữ một phòng, sau đó, những hình ảnh tiếp theo của mấy bộ phim cứ xuất hiện trong đầu cô, hai tay bất giác đưa lên che mặt, sau đó quay đi.
"Tôi... tôi ổn. Giang... tổng, anh mau thay áo sơ mi rồi hãy ngủ. Anh có đồ thay đúng không? Để tôi tìm giúp anh."
Giang Lâm Dạ cười mỉm. Anh rất ít khi cười, mỗi lần anh cười, xung quanh "tảng băng" ấy dường như có hào quang nhàn nhạt. Tim cô càng đập nhanh hơn. Cái thứ hormone chết tiệt!!
Lục Thiên An lấy một cái áo phông trắng trong tủ đồ của Giang Lâm Dạ, đưa cho anh rồi vội vã chạy ra ngoài.
Anh ta nghĩ gì mà lại thay áo luôn lúc đấy vậy. Đồ biến thái. Cả nhà anh là đồ biến thái!!!
Bên ngoài phòng làm việc chính, Lục Thiên An kéo tấm rèm lớn màu ghi, trái tim đập liên hồi mới bình tĩnh được một chút. Hôm nay trăng rất sáng. Trên bầu trời đen kịt, trăng hiện lên như trung tâm vũ trụ, xung quanh nó, nhưng vì tinh tú sáng lấp lánh vô cùng huyền ảo. Ánh trăng lẻn vào phòng làm việc, hắt lên khuôn mặt đang say giấc của Lục Thiên An. Một cái chăn ấm áp được đặt xuống, một đôi môi vô thức mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.