Chương 34
Uyên Hư
13/02/2023
Mặc dù Phương Húc không kính trọng bao nhiêu với quân nhân Liên Bang,
nhưng đối mặt với Tần Mạc với khí thế mạnh mẽ, hắn lại sơ co thành một
cục, thậm chí không dám hé lời.
Tần Mạc cũng không thèm để ý đến suy nghĩ trong lòng hắn, thái độ lạnh lùng đưa cơ hội cuối cùng, cưỡng chế hắn phải dọn ra khỏi ký túc xá nhân viên của Nguyên Khang trước buổi tối.
"Quan hệ làm ăn của cậu đã kết thúc." Một tay Tần Mạc để lên vai Liễu Ngọc Hàm, vẻ mặt hờ hững khiến người khác kinh hôn bạt vía, Phương Húc nhìn thấy hoảng sơ nuốt nước bọt, "Không phải nhân viên Nguyên Khang, không có quyền ở trong ký túc xá nhân viên."
Phương Húc sợ tới mức ngay cả nói chuyện cũng run rẩy: "Nhưng mà...Cậu ấy sợ không ngủ được..."
"Công ty đã sắp xếp đảm bảo sức khỏe và an toàn cá nhân của nhân viên Nguyên Khang, cho nên chuyện Liễu Ngọc Hàm không để cho người ngoài bận tâm." Ánh mắt sắc bén của Tần Mạc dừng trên người Phương Húc, mỗi một chữ từ miệng đều rét lạnh thấu xương,""Kính mời cậu Phương nhanh chóng dọn ra ngoài,"
Mặc dù dùng kính ngữ, nhưng giọng điệu của Tần Mạc lại áp lực khiến Phương Húc chỉ dám nghe chứ không dám lên tiếng.
Đối với quân nhân đã từng ra chiến trường, lúc nào cũng có thể tác động đến hắn, Phương Húc định sống chết ở ký túc xá Liễu Ngọc Hàm không chịu đi, giờ không dám ỷ vào tố chất cơ thể của mình mạnh mà làm ngơ yêu cầu của Liễu Ngọc Hàm, lập tức thu dọn đồ đạc, tức giận rời khỏi chỗ ở của Liễu Ngọc Hàm.
Bạc tình bạc nghĩa, mấy người cứ chờ đi!
Hoàn toàn không cảm thấy mình có lỗi, trong đầu Phương Húc chỉ còn lại ý định trả thù.
Liễu NGọc Hàm xem thường với thái độ của Liễu Ngọc Hàm. Bởi vì đã lấy lại tinh thần, mấy ngày nay trong đầu cậu đã nghĩ rất nhiều, đã chịu đến giới hạn với sự dây dưa của Phương Húc, hận không thể làm Phương Húc nổ tại chỗ. Nây giờ Tần Mạc đến giúp cậu đuổi người đi, Liễu Ngọc Hàm thấy hao hứng thì không còn cảm xúc gì khác.
Vì thế, cậu luôn thấy hơi sợ Tần Mạc, cố ý lấy trà tốt nhất của mình, dùng thái độ nghiêm túc pha trà cho Tần Mạc, tự tay đưa chén trà đến trước mặt anh, sau đó cúi đầu nói: "Cảm ơn thiếu tướng!"
Tần Mạc ngầy thẳng lưng ở trên ghế sopha, chấp nhận lời cảm ơn của Liễu Ngọc Hàm, sau đó chỉ vào bên cạnh mình, "Chuyện nhỏ thôi. Cậu ngồi xuống đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Liễu Ngọc Hàm không rõ lý do,nghe thấy giọng điệu nghiêm túc của Tần Mạc, còn tưởng anh muốn nói chuyện công việc, dạ một tiếng liền ngồi xuống bên cạnh anh, nghiêm túc đợi Tần Mạc nói chuyện với mình.
Tần Mạc thấy cậu ngồi xuống, không vội nói chuyện với cậu, cầm chén trà lên uống một ngụm, ánh mắt bị khói bay lên che bớt ý cười.
"Liễu Ngọc Hàm." Tần Mạc gọi tên cậu.
Liễu Ngọc Hàm bị gọi giật mình, nhìn chằm chằm gương mặt Tần Mạc bị hơi nước che mờ, chuông cảnh báo trong lòng lại vang lên.
Đến rồi, cảm giác như bị con thú hoang nhìn chằm chằm lại xuất hiện rồi!
Trong lòng Liễu Ngọc Hàm sắp sụp đổ, nhưng thiếu tướng Tần ở trước mặt lại ra vẻ nghiêm túc, làm cho cậu muốn nói rất nhiều chuyện cũng không nói nên lời, chứ đừng nói là nói ra cảm xúc lạ lẫm.
Ánh mắt Tần Mạc hiểu rõ, nhưng anh không có ý nói sâu về vấn đề này, ngược lại là nói đến chuyện của Phương Húc: "Lúc cậu ký hợp đồng với cậu ta nhưng tôi không ngăn lại, đây là lỗi của tôi."
Thật ra mấy lần cậu livestream anh cũng xem, nhưng suy nghĩ của anh và fan của Liễu Ngọc Hàm không khác nhau lắm, chỉ cho rằng Liễu Ngọc Hàm bị hoảng sợ quá nên mới nói đùa, sau đó bị người phía sau kéo sự chú ý nên mới không kịp ngăn Liễu Ngọc Hàm gọi Phương Húc vào ký túc xá.
Lúc này, anh thấy mình sai.
Liễu Ngọc hàm hơi sốt ruột: "Không phải, không phải, là vấn đề của tôi. Tôi không biết tại sao khi đó lại đưa ra quyết định sai lầm..."
Tần Mạc lắc đầu nói: "Không phải hoàn toàn do lỗi của cậu, trong chuyện này có người dẫn dắt. Mặc dù chính cậu ta không biết, nhưng chuyện mình gây ra phải tự gánh hậu quả."
Tần Mạc đang nói Phương Húc, mặc dù anh nói không rõ ràng, nhưng Liễu Ngọc Hàm vẫn hiểu, trong đầu nhận ra gì đó, lập tức gật đầu.
Ý cười trong mắt Tần Mạc ngày càng sâu: "Trình độ bác sĩ bên ngoài không đủ. Nếu có nhu cầu điều trị và tìm người đi cùng, cậu có thể nộp đơn lên công ty, công ty sẽ tổng hợp tất cả các phương diện để xem xét, cho cậu một kế hoạch khả thi nhất."
Những lời này không có ý che giấu, làm cho Liễu Ngọc Hàm giật mình. Cậu dừng lại một chút, chỉ xem như chưa có chuyện gì xảy ra rồi chuyển chủ đề, "Công ty cũng quản lý mảng này sao?"
Thậm chí còn xem xét mọi khía cạnh, xây dụng một kế hoạc tốt nhất?
Tần Mạc trả lời nghiêm túc: "Chúng ta đã đừng là đồng đội." Quan hệ thận thiết, sẽ quan tâm đến nhau hơn.
Lý do này nghe có vẻ hợp tình hợp lý, nhưng không biết tại sao, Liễu Ngọc Hàm luôn cảm thấy chỗ nào đó không hợp lý, nhưng chỉ cần vừa nhìn thấy gương mặt đẹp trai chính trực của Tần Mạc, cậu không thể thốt ra câu nào nữa.
Người tí hon trong lòng Liễu Ngọc Hàm run rẩy: Nếu nói ra chắc chắn có chuyện.
"Mặc dù Phương Diên Thanh không bị cuống vào vụ án của người đại diện nhưng điều này chỉ có nghĩa cậu ta khôn tham gia, cũng không có nghĩa là cậu ta không biết chuyện này." Tần Mạc dịu dàng nhìn Liễu Ngọc Hàm đang dơ dự, đột nhiên kéo đề tai quay lại, "Người đại diện cũ của cậu ta cố ý lừa, nhưng cậu ta không hoàn toàn vô tội."
Một câu nói, ý người bên ngoài đều không an toàn, Liễu Ngọc Hàm phải nghe lời.
Liễu Ngọc Hàm không biết người đại diện cũ của Phương Húc phạm tội gì, nhưng Tần Mạc chỉ nói một câu này, cậu liền thấy lạnh người, vội vàng ném cảm giác không đúng kia ra sau đầu, chắc chắn lần sau mình sẽ không dẫn sói vào nhà nữa.
Tần Mạc không cho ý kiến, ánh mắt viết rõ ràng "Cũng chưa chắc", nhưng Liễu Ngọc hàm đang cúi đầu nên không nhìn thấy, đang liên tục đảm bảo với anh.
"Không sao, lần sau chú ý." Tần Mạc dùng giọng điệu công việc thông báo cho Liễu Ngọc Hàm, "Cậu quay về viết báo cáo đưa lên giải thích tình huống của mình, phía công ty sẽ sắp xếp quá trình trị liệu cho cậu."
Liễu Ngọc Hàm vội vàng gật đầu: "Được, cảm ơn thiếu tướng."
Tần Mạc nở nụ cười rất nhạt: "Nhớ phải kèm theo chẩn đoán của bác sĩ cậu khám trước đó, như vậy họ mới hiểu rõ bệnh tình của cậu. Tôi vẫn còn một số việc phải xử lý, tôi đi trước đây."
Liễu Ngọc Hàm thấy Tần Mạc đứng đậy rời đi, vội vàng đứng dậy, đưa cấp trên mình ra cửa, vò đầu quay về chỗ quang não viết báo cáo.
Trước đây cậu chưa từng biết báo cáo, cho nên phải mất mấy ngày mới viết xong một bản tạm chấp nhận được.
Sau khi nhận thông báo thành công, Liễu Ngọc Hàm chào đón "Nhân viên công ty" phân đến cho cậu...
Thiếu tướng Tần Mạc.
Tần Mạc cũng không thèm để ý đến suy nghĩ trong lòng hắn, thái độ lạnh lùng đưa cơ hội cuối cùng, cưỡng chế hắn phải dọn ra khỏi ký túc xá nhân viên của Nguyên Khang trước buổi tối.
"Quan hệ làm ăn của cậu đã kết thúc." Một tay Tần Mạc để lên vai Liễu Ngọc Hàm, vẻ mặt hờ hững khiến người khác kinh hôn bạt vía, Phương Húc nhìn thấy hoảng sơ nuốt nước bọt, "Không phải nhân viên Nguyên Khang, không có quyền ở trong ký túc xá nhân viên."
Phương Húc sợ tới mức ngay cả nói chuyện cũng run rẩy: "Nhưng mà...Cậu ấy sợ không ngủ được..."
"Công ty đã sắp xếp đảm bảo sức khỏe và an toàn cá nhân của nhân viên Nguyên Khang, cho nên chuyện Liễu Ngọc Hàm không để cho người ngoài bận tâm." Ánh mắt sắc bén của Tần Mạc dừng trên người Phương Húc, mỗi một chữ từ miệng đều rét lạnh thấu xương,""Kính mời cậu Phương nhanh chóng dọn ra ngoài,"
Mặc dù dùng kính ngữ, nhưng giọng điệu của Tần Mạc lại áp lực khiến Phương Húc chỉ dám nghe chứ không dám lên tiếng.
Đối với quân nhân đã từng ra chiến trường, lúc nào cũng có thể tác động đến hắn, Phương Húc định sống chết ở ký túc xá Liễu Ngọc Hàm không chịu đi, giờ không dám ỷ vào tố chất cơ thể của mình mạnh mà làm ngơ yêu cầu của Liễu Ngọc Hàm, lập tức thu dọn đồ đạc, tức giận rời khỏi chỗ ở của Liễu Ngọc Hàm.
Bạc tình bạc nghĩa, mấy người cứ chờ đi!
Hoàn toàn không cảm thấy mình có lỗi, trong đầu Phương Húc chỉ còn lại ý định trả thù.
Liễu NGọc Hàm xem thường với thái độ của Liễu Ngọc Hàm. Bởi vì đã lấy lại tinh thần, mấy ngày nay trong đầu cậu đã nghĩ rất nhiều, đã chịu đến giới hạn với sự dây dưa của Phương Húc, hận không thể làm Phương Húc nổ tại chỗ. Nây giờ Tần Mạc đến giúp cậu đuổi người đi, Liễu Ngọc Hàm thấy hao hứng thì không còn cảm xúc gì khác.
Vì thế, cậu luôn thấy hơi sợ Tần Mạc, cố ý lấy trà tốt nhất của mình, dùng thái độ nghiêm túc pha trà cho Tần Mạc, tự tay đưa chén trà đến trước mặt anh, sau đó cúi đầu nói: "Cảm ơn thiếu tướng!"
Tần Mạc ngầy thẳng lưng ở trên ghế sopha, chấp nhận lời cảm ơn của Liễu Ngọc Hàm, sau đó chỉ vào bên cạnh mình, "Chuyện nhỏ thôi. Cậu ngồi xuống đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Liễu Ngọc Hàm không rõ lý do,nghe thấy giọng điệu nghiêm túc của Tần Mạc, còn tưởng anh muốn nói chuyện công việc, dạ một tiếng liền ngồi xuống bên cạnh anh, nghiêm túc đợi Tần Mạc nói chuyện với mình.
Tần Mạc thấy cậu ngồi xuống, không vội nói chuyện với cậu, cầm chén trà lên uống một ngụm, ánh mắt bị khói bay lên che bớt ý cười.
"Liễu Ngọc Hàm." Tần Mạc gọi tên cậu.
Liễu Ngọc Hàm bị gọi giật mình, nhìn chằm chằm gương mặt Tần Mạc bị hơi nước che mờ, chuông cảnh báo trong lòng lại vang lên.
Đến rồi, cảm giác như bị con thú hoang nhìn chằm chằm lại xuất hiện rồi!
Trong lòng Liễu Ngọc Hàm sắp sụp đổ, nhưng thiếu tướng Tần ở trước mặt lại ra vẻ nghiêm túc, làm cho cậu muốn nói rất nhiều chuyện cũng không nói nên lời, chứ đừng nói là nói ra cảm xúc lạ lẫm.
Ánh mắt Tần Mạc hiểu rõ, nhưng anh không có ý nói sâu về vấn đề này, ngược lại là nói đến chuyện của Phương Húc: "Lúc cậu ký hợp đồng với cậu ta nhưng tôi không ngăn lại, đây là lỗi của tôi."
Thật ra mấy lần cậu livestream anh cũng xem, nhưng suy nghĩ của anh và fan của Liễu Ngọc Hàm không khác nhau lắm, chỉ cho rằng Liễu Ngọc Hàm bị hoảng sợ quá nên mới nói đùa, sau đó bị người phía sau kéo sự chú ý nên mới không kịp ngăn Liễu Ngọc Hàm gọi Phương Húc vào ký túc xá.
Lúc này, anh thấy mình sai.
Liễu Ngọc hàm hơi sốt ruột: "Không phải, không phải, là vấn đề của tôi. Tôi không biết tại sao khi đó lại đưa ra quyết định sai lầm..."
Tần Mạc lắc đầu nói: "Không phải hoàn toàn do lỗi của cậu, trong chuyện này có người dẫn dắt. Mặc dù chính cậu ta không biết, nhưng chuyện mình gây ra phải tự gánh hậu quả."
Tần Mạc đang nói Phương Húc, mặc dù anh nói không rõ ràng, nhưng Liễu Ngọc Hàm vẫn hiểu, trong đầu nhận ra gì đó, lập tức gật đầu.
Ý cười trong mắt Tần Mạc ngày càng sâu: "Trình độ bác sĩ bên ngoài không đủ. Nếu có nhu cầu điều trị và tìm người đi cùng, cậu có thể nộp đơn lên công ty, công ty sẽ tổng hợp tất cả các phương diện để xem xét, cho cậu một kế hoạch khả thi nhất."
Những lời này không có ý che giấu, làm cho Liễu Ngọc Hàm giật mình. Cậu dừng lại một chút, chỉ xem như chưa có chuyện gì xảy ra rồi chuyển chủ đề, "Công ty cũng quản lý mảng này sao?"
Thậm chí còn xem xét mọi khía cạnh, xây dụng một kế hoạc tốt nhất?
Tần Mạc trả lời nghiêm túc: "Chúng ta đã đừng là đồng đội." Quan hệ thận thiết, sẽ quan tâm đến nhau hơn.
Lý do này nghe có vẻ hợp tình hợp lý, nhưng không biết tại sao, Liễu Ngọc Hàm luôn cảm thấy chỗ nào đó không hợp lý, nhưng chỉ cần vừa nhìn thấy gương mặt đẹp trai chính trực của Tần Mạc, cậu không thể thốt ra câu nào nữa.
Người tí hon trong lòng Liễu Ngọc Hàm run rẩy: Nếu nói ra chắc chắn có chuyện.
"Mặc dù Phương Diên Thanh không bị cuống vào vụ án của người đại diện nhưng điều này chỉ có nghĩa cậu ta khôn tham gia, cũng không có nghĩa là cậu ta không biết chuyện này." Tần Mạc dịu dàng nhìn Liễu Ngọc Hàm đang dơ dự, đột nhiên kéo đề tai quay lại, "Người đại diện cũ của cậu ta cố ý lừa, nhưng cậu ta không hoàn toàn vô tội."
Một câu nói, ý người bên ngoài đều không an toàn, Liễu Ngọc Hàm phải nghe lời.
Liễu Ngọc Hàm không biết người đại diện cũ của Phương Húc phạm tội gì, nhưng Tần Mạc chỉ nói một câu này, cậu liền thấy lạnh người, vội vàng ném cảm giác không đúng kia ra sau đầu, chắc chắn lần sau mình sẽ không dẫn sói vào nhà nữa.
Tần Mạc không cho ý kiến, ánh mắt viết rõ ràng "Cũng chưa chắc", nhưng Liễu Ngọc hàm đang cúi đầu nên không nhìn thấy, đang liên tục đảm bảo với anh.
"Không sao, lần sau chú ý." Tần Mạc dùng giọng điệu công việc thông báo cho Liễu Ngọc Hàm, "Cậu quay về viết báo cáo đưa lên giải thích tình huống của mình, phía công ty sẽ sắp xếp quá trình trị liệu cho cậu."
Liễu Ngọc Hàm vội vàng gật đầu: "Được, cảm ơn thiếu tướng."
Tần Mạc nở nụ cười rất nhạt: "Nhớ phải kèm theo chẩn đoán của bác sĩ cậu khám trước đó, như vậy họ mới hiểu rõ bệnh tình của cậu. Tôi vẫn còn một số việc phải xử lý, tôi đi trước đây."
Liễu Ngọc Hàm thấy Tần Mạc đứng đậy rời đi, vội vàng đứng dậy, đưa cấp trên mình ra cửa, vò đầu quay về chỗ quang não viết báo cáo.
Trước đây cậu chưa từng biết báo cáo, cho nên phải mất mấy ngày mới viết xong một bản tạm chấp nhận được.
Sau khi nhận thông báo thành công, Liễu Ngọc Hàm chào đón "Nhân viên công ty" phân đến cho cậu...
Thiếu tướng Tần Mạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.