Tôi Muốn Làm Trái Đất Vẻ Vang

Chương 36

Uyên Hư

24/02/2023

Hành động của Liễu NGọc Hàm hoàn toàn theo bản năng, khi cậu phản ứng lại, cậu đã nhào vào trong ngực Tần Mạc khóc một lúc lâu, thậm chí còn làm ướt quần áo của đối phương.

Hành động này có hơi bất lịch sự, nhưng Tần Mạc không tỏ ghét bỏ cậu, thậm chí còn xoa đầu cậu.

Bởi vì Liễu NGọc Hàm ngồi trong góc phòng làm việc, Tần Mạc đứng trước người cậu, chênh lệch chiều cao rất thuận tiện cho việc Tần Mạc vỗ lưng của cậu, cho nên sau khi Liễu Ngọc Hàm nhào đến, Tần Mạc vẫn dịu dàng ôm lấy an ủi cậu, bây giờ xoa đầu cậu cũng đã thuận tay hơn nhiều.

Cảm nhận được Tần Mạc vuốt lưng an ủi mình, Liễu Ngọc Hàm thấy rất xấu hổ, nhưng trái tim đã buông lỏng khá nhiều, nước mắt cũng dần ngưng lại.

Cậu không biết vì sao mình lại có phản ứng như vậy, nhưng điều này vẫn đủ cậu hiểu Tần Mạc đối xử đặc biệt với cậu.

Càng đặc biệt càng để ý, khi lấy lại tinh thần, Liêu Ngọc Hàm cảm thấy hành động vừa rồi của mình rất là xấu hổ, nhịn không được chống tay lên bụng Tần Mạc, ánh mắt rời khỏi người Tần Mạc.

Tần Mạc dùng tay đè cậu lại, tay còn lại kéo cậu lại gần hơn, dường như không có ý buông tay.

Gương mặt Liễu Ngọc Hàm dán lên bụng Tần Mạc, cảm giác ướt át nhắc nhở cậu vừa làm gì, khiến mặt cậu đỏ lên, không ngừng chửi thầm những người quấy rối kia.

Nếu không phải đám người đó gây chuyện, cậu sẽ không mất mắt trước cấp trên như này!

Tần Mạc nhìn vẻ mặt xấu hổ của cậu, lại vỗ lưng cậu: "Đừng lo lắng."

Liễu NGọc Hàm nhận được sự an ủi, lúc này anh nói cái này làm gì? Đành miễn cưỡng gật đầu, trong lòng vẫn còn thấy tức giận.

Tần Mạc bình tĩnh nhìn cậu một lúc lâu, đột nhiên hai tay dùng sức xốc cậu từ ghế lên.

"Không thoải mái sao?" Tần Mạc hỏi, thuận tiện điều chỉnh tư thế, đổi thành ôm, động tác nhẹ nhàng đến mức làm cho Liễu Ngọc Hàm tưởng mình rất nhẹ.

Dù gì cậu cũng là một người trưởng thành cả trăm cân, Tần Mạc ôm cậu giống như ôm balo ở đằng trước, sức lực rất mạnh làm cho cậu giật mình.

Nhưng với thể chất của người dân tinh tế và công việc trước đây của Tần Mạc, Liễu Ngọc Hàm thấy anh là người trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, sức lực lớn hơn người bình thường là điều dễ hiểu.

Đầu không nghĩ được gì, vẻ mặt Liễu Ngọc Hàm sửng sốt, Tần Mạc liếc mắt là biết cậu đang thất thần, gương mặt nghiêm túc xuất hiện nụ cười nhạt: "Đang nghĩ gì thế?"

Liễu Ngọc Hàm bị giọng nói của anh gọi tinh thần quay về, nhất thời thấy xấu hổi, theo bản năng vùi đầu lên vai anh, động tác mang theo sự lưu luyến mà chính bản thân cũng không biết.

Tần Mạc không nói gì, giở tay lên xoa đầu cậu, sau đó đặt cậu xuống ghế, liếc mắt nhìn quang não trước mặt cậu.

Liễu Ngọc Hàm nhìn lướt qua màn hình quang não, phát hiện hướng gió trên mạng đã thay đổi, người qua đường đang nhao nhao trách Liễu Ngọc Hàm bắt đầu nghi ngờ đây có phải lại là một lần trách oan hay không.

Dù sao cũng liên quan đến vị thiếu tướng Liên Bang, Tần Mạc, trước đó đã xảy ra một lần như này, người dẫn chỉ cần nghĩ đến đám người bị bắt trong sự kiện lần đó, sự kích động dần lặng xuống, càng thêm lý trí quan sát những lời nói trên mạng.



Ngay từ đâu, chuyện lần này chỉ sử dụng thủ đoạn trong giới giải trí, nguyên nhân đơn giản có thể là kích động cư dân mạng, khi cảm xúc của bọn họ đã lắng xuống, cách này không còn hiệu quả nữa.

Huống chi cao thủ ẩn trong đám đông, nhìn đám người qua đường bằng ánh mắt độc ác, nhanh chóng tiết lộ toàn bộ vở kịch, nói cho đám người kích động "Các người bị lừa rồi."

Chiếm đoạt tình cảm của người khác, dùng người khác như vũ khí, cách này rất hèn hạ, dễ làm cho người khác tức giận, cho nên lúc nãy cư dân mạng rất bất mãn với Liễu Ngọc Hàm, bây giờ lại tức giận với người đã lừa bọn họ, vừa xin lỗi Liễu Ngọc Hàm vừa ầm ĩ muốn cho người đùa giỡn với họ đẹp mặt.

Cũng giống như lúc năm bức ảnh được tung ra, cư dân mạng cũng không cần bất kỳ bằng chứng gì, cũng có thể lật lại chuyện người vừa mới chửi rất dễ dàng.

"Thủ đoạn đê tiện không thể dùng nhưng vẫn phải biết." Giọng điệu của Tần Mạc thản nhiên, nhưng ý trong từng chữ lại khiến cho người khác kinh hồn bạt vía, "Hơn nữa những người này, đã hết giá trị rồi."

Liễu Ngọc Hàm nhớ lại cảm xúc như thù hận của mình, thiếu chút nữa bị ảnh hưởng, là bàn tay Tần Mạc đặt trên vai cậu mang đến sự bình tĩnh cho cậu.

"Chẳng lẽ tróng đó có người của công ty chúng ta?" Liễu Ngộc Hàm bất giác hỏi.

Tần Mạc không nói gì.

Đột nhiên Liễu Ngọc Hàm ý thức được gì đó, nhìn xung quanh phong làm việc, phát hiện đồng nghiệp lúc nãy còn giúp mình giờ không thấy đâu, trong căn phòng lớn như vậy chỉ còn cậu và Tần Mạc, trong lòng lại thấy hồi hộp.

Rõ ràng vẻ mặt Tần Mạc vẫn bình tĩnh như trước, ánh mắt lại dịu dàng khiến tim Liễu Ngọc Hàm đập nhanh, nhưng ngoại trừ cảm động, Liễu Ngọc Hàm lại cảm nhận được sự nguy hiểm khiến cậu lo lắng, không nhịn được co rụt về sau ghế.

Dường như Tần Mạc không thấy hành động của cậu, tay vẫn đặt trên vai cậu, dùng một giọng điệu khách quan nói về tình hình hiện tại cho cậu.

Liễu Ngọc Hàm bị anh vỗ đến nỗi lông tơ trên cổ cũng dựng lên, cả người dựng ngược lông, nhưng lại sợ uy thế của Tần Mạc nên không dám động đậy, cả người cứng ngắc như tảng đá, làm cho người ta nhìn vào rất đáng thương.

Cảm thấy đồng tình với nhóc đáng thương, trợ lý của Tần Mạc không tim không phổi đứng ở cửa, thấy rõ là có chuyện muốn báo cáo, nhưng lại làm dáng vẻ hắn chỉ đứng ở đó mà thôi.

Liễu Ngọc Hàm rất muốn kêu lên, hần không thể làm cho trợ lý của Tần Mạc nhanh chóng đi vào cắt đứt lời giảng giải của Tần Mạc, nhưng trợ lý lại không đi vào, ngược lại hành động liên tục nhìn ra cửa làm cho Tần Mạc chú ý, Tần Mạc nở nụ cười như có như không, sau đó cúi người, dùng hai tay chống lên bàn, vây cậu vào giữa.

Rõ ràng đây là một hành động rất mờ ám, nhưng do người lúc nào cũng nghiêm túc đứng đắn làm, rất giống dáng vẻ nghiêm túc khi đứng học, chỉ có ánh mắt của anh là không phải như vậy.

Liễu Ngọc Hàm càng thêm lo lắng bất an, cả người cứng đờ không dám nhúc nhích.

Lúc này Tần Mạc không hề săn sóc một chút nào, ngón tay phải của anh chỉ vào màn hình, đầu ngón tay lơ đãng lướt qua gò má của Liễu Ngọc Hàm: "Hành động này là một tổ chức, bọn họ nhìn thấy cậu không có quản lý fans, mới thấy dùng cách này sẽ chiếm được lợi trên người cậu."

Nhưng fans và anti của Liễu Ngọc Hàm là ai?

Bọn họ không cần đội ngũ chuyên nghiệp quản lý, chỉ cần nuôi thả là có thể tạo thành một quần thể không thua gì đội ngũ chuyên nghiệp, sức chiến đấu mạnh mẽ khiến người ta thán phục.

Vì thế, chỉ cần kẻ đứng sau lộ ra đuôi chuột, bọn họ có thể kéo người đến đào cả hang.

"Tốc độ của họ là quá nhanh, tôi không muốn họ làm nhanh nhứ thế." Bàn tay Tần Mạc rơi lên đầu Liễu Ngọc Hàm, "Nói đại gì đó, để điều chỉnh tiết tấu của họ chậm lại."



Liễu Ngọc Hàm hiểu Tần Mạc có sắp xếp khác, sự chú ý bị dời đi, lập tức gật đầu, giơ tay lên thao tác trên quang não.

Tần Mạc nhìn cậu mấy lần, mới đứng thẳng người dậy, hỏi trợ lý đứng ở trước cửa: "Phía bên kia truyền tn về?"

Trợ lý không đi vào, vẫn đứng ở cửa trả lời: "Năm đội đã vào vị trí, chỉ chở thiếu tướng ra lệnh."

Tần Mạc: "Mục tiêu có thay đổi gì không?"

"Tạm thời không đánh động đến họ, nên không có xảy ra khác thường." Trợ lý nói.

Lúc này Tần Mạc mới gật đầu: "Liên lạc với ba tôi, phải gửi đúng địa chỉ, mười phút sau hành động."

Liễu Ngọc Hàm nghe thấy họ nói chuyện, đột nhiện cảm giác mình có thể nhận một đáp án khó tin, động tác đăng weibo khựng lại một chút, mới làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Bài đăng của cậu nhanh chóng xuất hiện trên mạng.

Một con cá muối có thể hét lên 666: "Không phải anh ta đổi tên rồi sao? Sơ yếu lý lịch khi ấy tôi vẫn còn lưu lại, ghi rõ tên là Phương Húc. [Hình ảnh][Hình ảnh]."

Vốn mọi người trên mạng đang nổi giận đùng đùng muốn tìm ra người đứng sau, Liễu Ngọc Hàm chậm chạp không lên tiếng tự dưng xuất hiện, tất nhiên là thu hút sự chú ý của bọn họ, sau đó lập tức kéo được suy nghĩ của họ theo.



<Ứng tuyển? Thế là không phải đến giúp à, chỉ đến làm việc?>







<Đám cá muối đến giờ vẫn ngu như vậy à.>

Có lẽ biết chuyện lần này là do bọn họ nói giỡn gây nên, anti của Liễu Ngọc Hàm khá im lặng, cho dù nói chuyện cũng là dáng vẻ yếu ớt, trong lòng mắc nghẹn, thề tý nữa phải chửi Phương Diên Thanh chảy máu đầu.

Bởi vì thấy Phương Diên Thanh có chân, còn đạt được lợi ích lớn, một đám người xác định hắn có vấn đề, nhanh chóng tìm được mục tiêu, hùng hổ xông đến weibo của hắn, fans của Phương Diên Thanh không có sức chống lợi, bị mắng đến mức phát khóc.

Theo tình hình này, Phương Diên Thanh sẽ hoàn toàn xong đời, nhiều fans còn cố gắng bảo vệ thần tượng trên weibo trở nên đờ đẫn, cả người khó chịu đến phát điên.

Nhưng vào lúc này, người đứng sau lại liên hệ với bọn họ, còn thẹn quá hóa giạn đổ lỗi lên đầu họ: "KHông phải đã nói phải kiềm chế fans rồi à? Giải mã hình ảnh rồi kéo những người liên quan vào là xong, đúng là đám ngu vẫn hoàn ngu."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Muốn Làm Trái Đất Vẻ Vang

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook