Chương 60
Uyên Hư
01/06/2024
Trợ lý của Tần Mạc là một nhân tài hiếm gặp, trong đầu anh ta nghĩ rất nhiều thues, ngay từ ban đầu anh ta chưa từng nghĩ không hiểu cũng là chuyện tốt, vì thế anh ta cố gắng nghĩ xem có phải Tần Mạc và Liễu Ngọc Hàm có ý gì sau đó hay không.
Suy nghĩ lúc này của anh ta rất đơn giản, mong rằng không vì sự chậm chạp của mình kéo chân Tần Mạc, nhưng anh ta không ngờ những ngày sau đó, đã muốn quay lại thời gian để bóp chết mình.
Lúc nào cũng phải nghĩ nhiều, nếu không phải suy nghĩ, có thể giả vờ không nghe hoặc không thấy, không phải chịu việc bị nhét thức ăn chó mỗi ngày!
Bởi vì có sự bao che của Tần Mạc, Liễu Ngọc Hàm ngày càng gan dạ hơn, lời nói tán tỉnh hay mắng yêu gì đó ngày càng thể hiện nhiều ra bên ngoài.
Liễu Ngọc Hàm không phát hiện ra mình có gì thay đổi, nhưng cậu vẫn thấy mình càng ngày càng thoải mái khi ở cùng Tần mạc, dường như cũng không phải thời điểm quan trọng nên Tần Mạc mới dung túng cho cậu, cho dù cậu làm gì cũng không trách phạt nhiều lắm chỉ hù dọa bằng mắt.
Bị dọa nhiều lần, Liêu NGọc Hàm dần gan dạ hơn, không phản ứng quá lớn với việc này nữa.
Dù sao cũng chỉ bị dọa một tý thôi, Tần Mạc cũng chẳng làm gì cậu!
Hôm nay Liễu Ngọc Hàm hơi say, dáng vẻ ngốc nghếch khiến trợ lý của Tần Mạc muốn che mặt, không dám nhìn cậu nữa.
Anh ta là cấp dưới của Tần Mạc, anh ta biết thiếu tướng Tần có thể ngồi vào vị trí này không phải nhờ tài lực gia đình, vì thế không có chuyện người chỉ huy một trận chiến quy mô lớn sẽ mềm lòng.
Trợ lý của Tần Mạc cảm thấy Liễu Ngọc Hàm đã suy nghĩ quá nhiều.
Đôi mắt đen sâu của Tần Mạc lóe lên một cảm xúc không ai hiểu được, ở trong lòng anh, quyển sổ ghi nợ của Liễu Ngọc Hàm xuất hiện hết dòng này đến dòng khác.
Phải biết rằng, khi thực hiện chiến lược, một khi chần chừ thì sẽ mãi chần chừ, tạm thời dừng chân có thể sẽ bị phản công trong im lặng.
Bây giờ Tần Mặc nuông chiều Liễu Ngọc Hàm bao nhiêu, sau này sẽ phải trả lại bấy nhiêu cho Tần Mạc.
Tần Mạc không phải thánh nhân không có ham muốn, tất cả sự nhún nhường cho Liễu Ngọc Hàm chỉ cho thấy mức độ anh muốn nhận lại thứ gì đó của Liễu Ngọc Hàm.
Khi anh mắt không thể che giấu của anh rơi trên người Liễu Ngọc Hàm, sự bất an của Liễu Ngọc Hàm ngày càng mãnh liệt, cậu nhanh chóng dừng lại hành vi khiêu khích trước đó lại, nói chuyện nghiêm túc với Tần Mạc.
Mặc dù Tần Mạc cảm thấy hơi hối hận với phản ứng của mình, nhưng tất cả hành động của Liễu Ngọc Hàm cho thấy cậu đã dao động, trong lòng Tần Mạc vẫn vui vẻ, một chút tiếc nuối chẳng đáng là bao.
Chỉ cần Liễu Ngọc Hàm có thể dần dần đối mặt với cảm xúc của mình, thì tất cả những vất vả trước đây của anh đều không phải là vô ích.
Đương nhiên, tiền đề của tất cả những điều này là đảm bảo sự an toàn cho Liễu Ngọc Hàm.
Sau khi tiễn Liễu Ngọc Hàm như đang chạy trốn, Tần Mạc cẩn thận nghe báo cáo từ trợ lý, sau khi biết Nick đã từ chối yêu cầu giúp đỡ của Nghị sĩ Trâu, lại xem anh như đòn bẩy để bản thân leo lên, trong đôi mắt lạnh lùng của anh xuất hiện sự chế giễu hiếm hoi.
“Cứ để yên cho cậu ta, động cơ của cậu ta quá rõ ràng, cho dù mục đích ban đầu của cậu ta là để cho tôi và Quân đoàn thứ ba thấy rằng bản thân cậu là là người nặng tình, trung thành với cấp trên và trung thành với đất nước, nhưng sẽ không có nhiều người tin cậu ta.”
Hiếm khi Tần Mạc đánh giá một người lâu như vậy, có thể thấy được gần đây anh cũng bị thủ đoạn của Nick làm cho mất kiên nhẫn.
Trợ lý của Tần Mạc hiển nhiên hiểu rất rõ điều này: “Được rồi, thiếu tướng. Có nên ngăn cản tiếp xúc giữa Nick với Liễu Ngọc Hàm hay không?”
Bản thân Nick có tham vọng và sức mạnh, nếu hắn ta ở giai đoạn khác, chắc chắn có hể tạo cơ nghiệp lớn. Chỉ là hắn sinh ra không gặp thời, gặp phải Tần mạc có thực lực hơn hắn, tất cả thủ đoạn trước mặt Tần Mạc chẳng thể đủ, cho nên hắn đã định sẵn sẽ trở thành kẻ xui xẻo với tham vọng vô định nhưng không có khả năng thực hiện được.
Đó là khoảng cách tâm lý rất lớn, đặc biệt là khi Nick quá tự tin vào bản thân, nên rất dễ khiến đối phương phát điên.
Với thực lực của đối phương, Tần Mạc không thể đả động đến hắn, đồng đội cũ cũng có thể có một mức độ cảnh giác nhất định đối với hắn, cho nên người có khahr năng được hắn lựa chọn để tác động đến chỉ còn lại Liễu Ngọc Hàm.
Trong lòng Tần Mạc biết rõ điều này, nhưng anh không nghe theo lời khuyên của trợ lý: “Đừng lo lắng.”
Có một số chuyện càng lo lắng càng dễ phạm sai lầm, Tần Mạc nhất định sẽ không mạo hiểm chuyện về Liều Ngọc Hàm. Đối mặt với một người như Nick, sự thẳng thắn và bướng bỉnh của Liễu Ngọc Hàm là biện pháp tốt nhất, Tần Mạc sẽ không giờ để Nick tìm ra được manh mối.
Mà còn là,...
“Vẫn còn phải lợi dụng cậu ta.” Tần Mạc nhắc nhở trợ lý của mình.
Trợ lý của Tần Mạc lộ ra vẻ mặt đã hiểu, gật đầu, chào Tần Mạc, lui về làm việc.
Anh ta và Tần Mạc đều biết Liễu Ngọc Hàm là người hiếm khi ra ngoài, nhất là khi tính mạng của bản thân chưa được đảm bảo an toàn. Sau khi cậu chạy đi, chắc chắn sẽ quay về ký túc xá của nhân viên, vì thế sau khi xác nhận được hành trình của cậu, liền không hỏi cậu đang làm gì.
Thay vì nói là tin tưởng Liễu Ngọc Hàm, thì chi bằng nói là cậu chẳng có gan lớn.
Nhưng chính vì này mà họ không ngờ Liễu Ngọc Hàm lại vô thức che giấu một tin tức, cậu đã nhận được lời mời từ viện nghiên cứu.
Vì vấn đề kiểm soát giác quan thứ sáu đã không được giải quyết trong một thời gian dài, Liễu Ngọc Hàm vẫn giữ liên lạc với giáo sư cũ của Đại học Đế Quốc, hy vọng sẽ nhận được sự giúp đỡ từ họ.
Ấn tượng của các giáo sư cũ đối với Liễu Ngọc Hàm vẫn khá tốt, họ cũng đã nghiên cứu chủ đề này, hiển nhiên họ không từ chối yêu cầu giúp đỡ của Liễu Ngọc Hàm, vẫn nói chuyện với cậu khi rảnh rỗi.
Sau một thời gian dài, các vị giáo sư già cũng biết Liễu Ngọc Hàm thật sự không có ý định vào cao học.
Ngay cả khi chuỗi GEN hiện tại của cậu đã được mở khóa, cấp độ di truyền và thể chất của cậu không thể theo kịp các yêu cầu của viện nghiên cứu, đến đó làm nghiên cứu sinh chỉ có kéo chân sau mà thôi.
Mà Tần Mạc cảm thấy Liễu Ngọc Hàm giống như con mèo nhỏ, thỉnh thoảng duỗi móng ra cào nhẹ, khiến anh càng bất lực muốn chiếm lấy cậu.
Dù sao nhìn từ một góc độ nào đó, một người như Liễu Ngọc Hàm, trêu chọc người không sợ chết đúng là làm anh không biết phải làm như nào.
Nếu không phải Tần Mạc phải tiếp tục nằm trên giường để đảm bảo kế hoạch của mình một cách suôn sẻ, bây giờ ánh mắt nhìn Liễu Ngọc Hàm ngày càng đáng sợ, anh nhất định phải làm gì đó.
Khi Liễu Ngọc Hàm tiếp tục trêu chọc giới hạn của Tần Mạc, cuối cùng Tần Mạc cũng im lặng bùng nổ.
Khi Liễu Ngọc Hàm đang đùa giỡn hỏi anh là một người đàn ông bất lực sẽ như thế nào, đột nhiên Tần Mạc xoay người ấn đầu cậu xuống giường bệnh, ánh mắt sắc bén xuyên thấu mạnh mẽ, làm cho Liễu Ngọc Hàm tưởng mình không mặc quần áo.
Mỗi ngày đều chơi đùa trên trời, cuối cùng Liễu Ngọc Hàm cũng nếm được vị đắng, cơ thể dưới người Tần Mạc run rẩy vì sợ hãi. Chỉ có cậu biết có bao nhiêu phần trăm của sự run rẩy này do phản ứng sinh lý trong tiềm thức, và có bao nhiêu phân trăm là phản ứng có điều kiện.
May mắn là, Tần Mạc thích cậu với dáng vẻ ngoan ngoãn và đáng thương nên chắc chắn sẽ làm Tần Mạc hài lòng gấp đôi.
Cuối cùng, Tần mạc cũng không làm gì Liễu Ngọc Hàm cả, dùng ánh mắt quét từ đầu xuối chân cậu, sau đó cắn vào cổ cậu.
“Anh không muốn phạm phải sai lầm không thể sửa chữa cho đến khi em cho anh một câu trả lời, vì thế đừng có ngày nào cũng trêu chọc anh có biết không?” Tần Mạc dạy dỗ Liễu Ngọc hàm bằng giọng điệu “dịu dàng“.
Liễu Ngọc Hàm vội vàng gật đầu: “Em biết...Không có lần sau.”
Với bài học ngày hôm nay, cậu có ngốc mới đi khiêu khích Tần Mạc. Cậu dám giơ tay lên thề rằng mỗi câu của Tần Mạc chắc chắn là làm thật, điều đó làm cậu hơi sợ nhưng cũng khiến cậu đỏ mặt, tim đập rất nhanh.
Nằm trên giường trong phòng ký túc xá, gương mặt vẫn còn hơi nóng, Liễu Ngọc Hàm tuyệt vọng vì phản ứng của mình.
Gần đây cậu hay khiêu khích Tần Mạc, một phần là tiềm thức thả mình tự do, môt phần là cố ý dụ dỗ.
Cậu muốn xem Tần Mạc có thể chịu được đến mức độ nào, cậu cũng muốn biết xem tình cảm Tần Mạc dành cho mình sâu sắc đến mức nào.
Nhưng nói thật, cậu không có kinh nghiệm thử người khác nhiều khi quên mất mục đích ban đầu, chỉ nhớ khiêu khích Tần Mạc, cuối cùng lại làm Tần Mạc tức giận.
Cũng khiến bản thân bị kéo vào.
Đúng là nếu không làm thì sẽ không chết, Liễu Ngọc Hàm rất bực với chính mình.
Lần này nếu cậu không thử giới hạn của Tần Mạc, nhưng nhìn rõ lòng mình, biết thái độ đã thay đổi với Tần Mạc, cậu cách không còn xa với đáp án Tần Mạc Mạc muốn.
Theo lý mà nói, Liễu Ngọc Hàm không phải là người quá đạo đức giả, vì khi đã xác định được suy nghĩ của mình, nên vui vẻ bày tỏ nó với Tần Mạc. Nhưng vấn đề là những gì tên điên Nick làm khiến cậu bị ảnh hưởng tiêu cực.
Đối với ơn cứu mạng, những thứ sâu xa phía sau khiến Liễu Ngọc Hàm khó xử thi đột nhiên nhớ đến giấy mời cậu đã quên mất.
Trợ lý của Tần Mạc là một nhân tài hiếm gặp, trong đầu anh ta nghĩ rất nhiều thues, ngay từ ban đầu anh ta chưa từng nghĩ không hiểu cũng là chuyện tốt, vì thế anh ta cố gắng nghĩ xem có phải Tần Mạc và Liễu Ngọc Hàm có ý gì sau đó hay không.
Suy nghĩ lúc này của anh ta rất đơn giản, mong rằng không vì sự chậm chạp của mình kéo chân Tần Mạc, nhưng anh ta không ngờ những ngày sau đó, đã muốn quay lại thời gian để bóp chết mình.
Lúc nào cũng phải nghĩ nhiều, nếu không phải suy nghĩ, có thể giả vờ không nghe hoặc không thấy, không phải chịu việc bị nhét thức ăn chó mỗi ngày!
Bởi vì có sự bao che của Tần Mạc, Liễu Ngọc Hàm ngày càng gan dạ hơn, lời nói tán tỉnh hay mắng yêu gì đó ngày càng thể hiện nhiều ra bên ngoài.
Liễu Ngọc Hàm không phát hiện ra mình có gì thay đổi, nhưng cậu vẫn thấy mình càng ngày càng thoải mái khi ở cùng Tần mạc, dường như cũng không phải thời điểm quan trọng nên Tần Mạc mới dung túng cho cậu, cho dù cậu làm gì cũng không trách phạt nhiều lắm chỉ hù dọa bằng mắt.
Bị dọa nhiều lần, Liêu NGọc Hàm dần gan dạ hơn, không phản ứng quá lớn với việc này nữa.
Dù sao cũng chỉ bị dọa một tý thôi, Tần Mạc cũng chẳng làm gì cậu!
Hôm nay Liễu Ngọc Hàm hơi say, dáng vẻ ngốc nghếch khiến trợ lý của Tần Mạc muốn che mặt, không dám nhìn cậu nữa.
Anh ta là cấp dưới của Tần Mạc, anh ta biết thiếu tướng Tần có thể ngồi vào vị trí này không phải nhờ tài lực gia đình, vì thế không có chuyện người chỉ huy một trận chiến quy mô lớn sẽ mềm lòng.
Trợ lý của Tần Mạc cảm thấy Liễu Ngọc Hàm đã suy nghĩ quá nhiều.
Đôi mắt đen sâu của Tần Mạc lóe lên một cảm xúc không ai hiểu được, ở trong lòng anh, quyển sổ ghi nợ của Liễu Ngọc Hàm xuất hiện hết dòng này đến dòng khác.
Phải biết rằng, khi thực hiện chiến lược, một khi chần chừ thì sẽ mãi chần chừ, tạm thời dừng chân có thể sẽ bị phản công trong im lặng.
Bây giờ Tần Mặc nuông chiều Liễu Ngọc Hàm bao nhiêu, sau này sẽ phải trả lại bấy nhiêu cho Tần Mạc.
Tần Mạc không phải thánh nhân không có ham muốn, tất cả sự nhún nhường cho Liễu Ngọc Hàm chỉ cho thấy mức độ anh muốn nhận lại thứ gì đó của Liễu Ngọc Hàm.
Khi anh mắt không thể che giấu của anh rơi trên người Liễu Ngọc Hàm, sự bất an của Liễu Ngọc Hàm ngày càng mãnh liệt, cậu nhanh chóng dừng lại hành vi khiêu khích trước đó lại, nói chuyện nghiêm túc với Tần Mạc.
Mặc dù Tần Mạc cảm thấy hơi hối hận với phản ứng của mình, nhưng tất cả hành động của Liễu Ngọc Hàm cho thấy cậu đã dao động, trong lòng Tần Mạc vẫn vui vẻ, một chút tiếc nuối chẳng đáng là bao.
Chỉ cần Liễu Ngọc Hàm có thể dần dần đối mặt với cảm xúc của mình, thì tất cả những vất vả trước đây của anh đều không phải là vô ích.
Đương nhiên, tiền đề của tất cả những điều này là đảm bảo sự an toàn cho Liễu Ngọc Hàm.
Sau khi tiễn Liễu Ngọc Hàm như đang chạy trốn, Tần Mạc cẩn thận nghe báo cáo từ trợ lý, sau khi biết Nick đã từ chối yêu cầu giúp đỡ của Nghị sĩ Trâu, lại xem anh như đòn bẩy để bản thân leo lên, trong đôi mắt lạnh lùng của anh xuất hiện sự chế giễu hiếm hoi.
“Cứ để yên cho cậu ta, động cơ của cậu ta quá rõ ràng, cho dù mục đích ban đầu của cậu ta là để cho tôi và Quân đoàn thứ ba thấy rằng bản thân cậu là là người nặng tình, trung thành với cấp trên và trung thành với đất nước, nhưng sẽ không có nhiều người tin cậu ta.”
Hiếm khi Tần Mạc đánh giá một người lâu như vậy, có thể thấy được gần đây anh cũng bị thủ đoạn của Nick làm cho mất kiên nhẫn.
Trợ lý của Tần Mạc hiển nhiên hiểu rất rõ điều này: “Được rồi, thiếu tướng. Có nên ngăn cản tiếp xúc giữa Nick với Liễu Ngọc Hàm hay không?”
Bản thân Nick có tham vọng và sức mạnh, nếu hắn ta ở giai đoạn khác, chắc chắn có hể tạo cơ nghiệp lớn. Chỉ là hắn sinh ra không gặp thời, gặp phải Tần mạc có thực lực hơn hắn, tất cả thủ đoạn trước mặt Tần Mạc chẳng thể đủ, cho nên hắn đã định sẵn sẽ trở thành kẻ xui xẻo với tham vọng vô định nhưng không có khả năng thực hiện được.
Đó là khoảng cách tâm lý rất lớn, đặc biệt là khi Nick quá tự tin vào bản thân, nên rất dễ khiến đối phương phát điên.
Với thực lực của đối phương, Tần Mạc không thể đả động đến hắn, đồng đội cũ cũng có thể có một mức độ cảnh giác nhất định đối với hắn, cho nên người có khahr năng được hắn lựa chọn để tác động đến chỉ còn lại Liễu Ngọc Hàm.
Trong lòng Tần Mạc biết rõ điều này, nhưng anh không nghe theo lời khuyên của trợ lý: “Đừng lo lắng.”
Có một số chuyện càng lo lắng càng dễ phạm sai lầm, Tần Mạc nhất định sẽ không mạo hiểm chuyện về Liều Ngọc Hàm. Đối mặt với một người như Nick, sự thẳng thắn và bướng bỉnh của Liễu Ngọc Hàm là biện pháp tốt nhất, Tần Mạc sẽ không giờ để Nick tìm ra được manh mối.
Mà còn là,...
“Vẫn còn phải lợi dụng cậu ta.” Tần Mạc nhắc nhở trợ lý của mình.
Trợ lý của Tần Mạc lộ ra vẻ mặt đã hiểu, gật đầu, chào Tần Mạc, lui về làm việc.
Anh ta và Tần Mạc đều biết Liễu Ngọc Hàm là người hiếm khi ra ngoài, nhất là khi tính mạng của bản thân chưa được đảm bảo an toàn. Sau khi cậu chạy đi, chắc chắn sẽ quay về ký túc xá của nhân viên, vì thế sau khi xác nhận được hành trình của cậu, liền không hỏi cậu đang làm gì.
Thay vì nói là tin tưởng Liễu Ngọc Hàm, thì chi bằng nói là cậu chẳng có gan lớn.
Nhưng chính vì này mà họ không ngờ Liễu Ngọc Hàm lại vô thức che giấu một tin tức, cậu đã nhận được lời mời từ viện nghiên cứu.
Vì vấn đề kiểm soát giác quan thứ sáu đã không được giải quyết trong một thời gian dài, Liễu Ngọc Hàm vẫn giữ liên lạc với giáo sư cũ của Đại học Đế Quốc, hy vọng sẽ nhận được sự giúp đỡ từ họ.
Ấn tượng của các giáo sư cũ đối với Liễu Ngọc Hàm vẫn khá tốt, họ cũng đã nghiên cứu chủ đề này, hiển nhiên họ không từ chối yêu cầu giúp đỡ của Liễu Ngọc Hàm, vẫn nói chuyện với cậu khi rảnh rỗi.
Sau một thời gian dài, các vị giáo sư già cũng biết Liễu Ngọc Hàm thật sự không có ý định vào cao học.
Ngay cả khi chuỗi GEN hiện tại của cậu đã được mở khóa, cấp độ di truyền và thể chất của cậu không thể theo kịp các yêu cầu của viện nghiên cứu, đến đó làm nghiên cứu sinh chỉ có kéo chân sau mà thôi.
Mà Tần Mạc cảm thấy Liễu Ngọc Hàm giống như con mèo nhỏ, thỉnh thoảng duỗi móng ra cào nhẹ, khiến anh càng bất lực muốn chiếm lấy cậu.
Dù sao nhìn từ một góc độ nào đó, một người như Liễu Ngọc Hàm, trêu chọc người không sợ chết đúng là làm anh không biết phải làm như nào.
Nếu không phải Tần Mạc phải tiếp tục nằm trên giường để đảm bảo kế hoạch của mình một cách suôn sẻ, bây giờ ánh mắt nhìn Liễu Ngọc Hàm ngày càng đáng sợ, anh nhất định phải làm gì đó.
Khi Liễu Ngọc Hàm tiếp tục trêu chọc giới hạn của Tần Mạc, cuối cùng Tần Mạc cũng im lặng bùng nổ.
Khi Liễu Ngọc Hàm đang đùa giỡn hỏi anh là một người đàn ông bất lực sẽ như thế nào, đột nhiên Tần Mạc xoay người ấn đầu cậu xuống giường bệnh, ánh mắt sắc bén xuyên thấu mạnh mẽ, làm cho Liễu Ngọc Hàm tưởng mình không mặc quần áo.
Mỗi ngày đều chơi đùa trên trời, cuối cùng Liễu Ngọc Hàm cũng nếm được vị đắng, cơ thể dưới người Tần Mạc run rẩy vì sợ hãi. Chỉ có cậu biết có bao nhiêu phần trăm của sự run rẩy này do phản ứng sinh lý trong tiềm thức, và có bao nhiêu phân trăm là phản ứng có điều kiện.
May mắn là, Tần Mạc thích cậu với dáng vẻ ngoan ngoãn và đáng thương nên chắc chắn sẽ làm Tần Mạc hài lòng gấp đôi.
Cuối cùng, Tần mạc cũng không làm gì Liễu Ngọc Hàm cả, dùng ánh mắt quét từ đầu xuối chân cậu, sau đó cắn vào cổ cậu.
“Anh không muốn phạm phải sai lầm không thể sửa chữa cho đến khi em cho anh một câu trả lời, vì thế đừng có ngày nào cũng trêu chọc anh có biết không?” Tần Mạc dạy dỗ Liễu Ngọc hàm bằng giọng điệu “dịu dàng“.
Liễu Ngọc Hàm vội vàng gật đầu: “Em biết...Không có lần sau.”
Với bài học ngày hôm nay, cậu có ngốc mới đi khiêu khích Tần Mạc. Cậu dám giơ tay lên thề rằng mỗi câu của Tần Mạc chắc chắn là làm thật, điều đó làm cậu hơi sợ nhưng cũng khiến cậu đỏ mặt, tim đập rất nhanh.
Nằm trên giường trong phòng ký túc xá, gương mặt vẫn còn hơi nóng, Liễu Ngọc Hàm tuyệt vọng vì phản ứng của mình.
Gần đây cậu hay khiêu khích Tần Mạc, một phần là tiềm thức thả mình tự do, môt phần là cố ý dụ dỗ.
Cậu muốn xem Tần Mạc có thể chịu được đến mức độ nào, cậu cũng muốn biết xem tình cảm Tần Mạc dành cho mình sâu sắc đến mức nào.
Nhưng nói thật, cậu không có kinh nghiệm thử người khác nhiều khi quên mất mục đích ban đầu, chỉ nhớ khiêu khích Tần Mạc, cuối cùng lại làm Tần Mạc tức giận.
Cũng khiến bản thân bị kéo vào.
Đúng là nếu không làm thì sẽ không chết, Liễu Ngọc Hàm rất bực với chính mình.
Lần này nếu cậu không thử giới hạn của Tần Mạc, nhưng nhìn rõ lòng mình, biết thái độ đã thay đổi với Tần Mạc, cậu cách không còn xa với đáp án Tần Mạc Mạc muốn.
Theo lý mà nói, Liễu Ngọc Hàm không phải là người quá đạo đức giả, vì khi đã xác định được suy nghĩ của mình, nên vui vẻ bày tỏ nó với Tần Mạc. Nhưng vấn đề là những gì tên điên Nick làm khiến cậu bị ảnh hưởng tiêu cực.
Đối với ơn cứu mạng, những thứ sâu xa phía sau khiến Liễu Ngọc Hàm khó xử thi đột nhiên nhớ đến giấy mời cậu đã quên mất.
Suy nghĩ lúc này của anh ta rất đơn giản, mong rằng không vì sự chậm chạp của mình kéo chân Tần Mạc, nhưng anh ta không ngờ những ngày sau đó, đã muốn quay lại thời gian để bóp chết mình.
Lúc nào cũng phải nghĩ nhiều, nếu không phải suy nghĩ, có thể giả vờ không nghe hoặc không thấy, không phải chịu việc bị nhét thức ăn chó mỗi ngày!
Bởi vì có sự bao che của Tần Mạc, Liễu Ngọc Hàm ngày càng gan dạ hơn, lời nói tán tỉnh hay mắng yêu gì đó ngày càng thể hiện nhiều ra bên ngoài.
Liễu Ngọc Hàm không phát hiện ra mình có gì thay đổi, nhưng cậu vẫn thấy mình càng ngày càng thoải mái khi ở cùng Tần mạc, dường như cũng không phải thời điểm quan trọng nên Tần Mạc mới dung túng cho cậu, cho dù cậu làm gì cũng không trách phạt nhiều lắm chỉ hù dọa bằng mắt.
Bị dọa nhiều lần, Liêu NGọc Hàm dần gan dạ hơn, không phản ứng quá lớn với việc này nữa.
Dù sao cũng chỉ bị dọa một tý thôi, Tần Mạc cũng chẳng làm gì cậu!
Hôm nay Liễu Ngọc Hàm hơi say, dáng vẻ ngốc nghếch khiến trợ lý của Tần Mạc muốn che mặt, không dám nhìn cậu nữa.
Anh ta là cấp dưới của Tần Mạc, anh ta biết thiếu tướng Tần có thể ngồi vào vị trí này không phải nhờ tài lực gia đình, vì thế không có chuyện người chỉ huy một trận chiến quy mô lớn sẽ mềm lòng.
Trợ lý của Tần Mạc cảm thấy Liễu Ngọc Hàm đã suy nghĩ quá nhiều.
Đôi mắt đen sâu của Tần Mạc lóe lên một cảm xúc không ai hiểu được, ở trong lòng anh, quyển sổ ghi nợ của Liễu Ngọc Hàm xuất hiện hết dòng này đến dòng khác.
Phải biết rằng, khi thực hiện chiến lược, một khi chần chừ thì sẽ mãi chần chừ, tạm thời dừng chân có thể sẽ bị phản công trong im lặng.
Bây giờ Tần Mặc nuông chiều Liễu Ngọc Hàm bao nhiêu, sau này sẽ phải trả lại bấy nhiêu cho Tần Mạc.
Tần Mạc không phải thánh nhân không có ham muốn, tất cả sự nhún nhường cho Liễu Ngọc Hàm chỉ cho thấy mức độ anh muốn nhận lại thứ gì đó của Liễu Ngọc Hàm.
Khi anh mắt không thể che giấu của anh rơi trên người Liễu Ngọc Hàm, sự bất an của Liễu Ngọc Hàm ngày càng mãnh liệt, cậu nhanh chóng dừng lại hành vi khiêu khích trước đó lại, nói chuyện nghiêm túc với Tần Mạc.
Mặc dù Tần Mạc cảm thấy hơi hối hận với phản ứng của mình, nhưng tất cả hành động của Liễu Ngọc Hàm cho thấy cậu đã dao động, trong lòng Tần Mạc vẫn vui vẻ, một chút tiếc nuối chẳng đáng là bao.
Chỉ cần Liễu Ngọc Hàm có thể dần dần đối mặt với cảm xúc của mình, thì tất cả những vất vả trước đây của anh đều không phải là vô ích.
Đương nhiên, tiền đề của tất cả những điều này là đảm bảo sự an toàn cho Liễu Ngọc Hàm.
Sau khi tiễn Liễu Ngọc Hàm như đang chạy trốn, Tần Mạc cẩn thận nghe báo cáo từ trợ lý, sau khi biết Nick đã từ chối yêu cầu giúp đỡ của Nghị sĩ Trâu, lại xem anh như đòn bẩy để bản thân leo lên, trong đôi mắt lạnh lùng của anh xuất hiện sự chế giễu hiếm hoi.
“Cứ để yên cho cậu ta, động cơ của cậu ta quá rõ ràng, cho dù mục đích ban đầu của cậu ta là để cho tôi và Quân đoàn thứ ba thấy rằng bản thân cậu là là người nặng tình, trung thành với cấp trên và trung thành với đất nước, nhưng sẽ không có nhiều người tin cậu ta.”
Hiếm khi Tần Mạc đánh giá một người lâu như vậy, có thể thấy được gần đây anh cũng bị thủ đoạn của Nick làm cho mất kiên nhẫn.
Trợ lý của Tần Mạc hiển nhiên hiểu rất rõ điều này: “Được rồi, thiếu tướng. Có nên ngăn cản tiếp xúc giữa Nick với Liễu Ngọc Hàm hay không?”
Bản thân Nick có tham vọng và sức mạnh, nếu hắn ta ở giai đoạn khác, chắc chắn có hể tạo cơ nghiệp lớn. Chỉ là hắn sinh ra không gặp thời, gặp phải Tần mạc có thực lực hơn hắn, tất cả thủ đoạn trước mặt Tần Mạc chẳng thể đủ, cho nên hắn đã định sẵn sẽ trở thành kẻ xui xẻo với tham vọng vô định nhưng không có khả năng thực hiện được.
Đó là khoảng cách tâm lý rất lớn, đặc biệt là khi Nick quá tự tin vào bản thân, nên rất dễ khiến đối phương phát điên.
Với thực lực của đối phương, Tần Mạc không thể đả động đến hắn, đồng đội cũ cũng có thể có một mức độ cảnh giác nhất định đối với hắn, cho nên người có khahr năng được hắn lựa chọn để tác động đến chỉ còn lại Liễu Ngọc Hàm.
Trong lòng Tần Mạc biết rõ điều này, nhưng anh không nghe theo lời khuyên của trợ lý: “Đừng lo lắng.”
Có một số chuyện càng lo lắng càng dễ phạm sai lầm, Tần Mạc nhất định sẽ không mạo hiểm chuyện về Liều Ngọc Hàm. Đối mặt với một người như Nick, sự thẳng thắn và bướng bỉnh của Liễu Ngọc Hàm là biện pháp tốt nhất, Tần Mạc sẽ không giờ để Nick tìm ra được manh mối.
Mà còn là,...
“Vẫn còn phải lợi dụng cậu ta.” Tần Mạc nhắc nhở trợ lý của mình.
Trợ lý của Tần Mạc lộ ra vẻ mặt đã hiểu, gật đầu, chào Tần Mạc, lui về làm việc.
Anh ta và Tần Mạc đều biết Liễu Ngọc Hàm là người hiếm khi ra ngoài, nhất là khi tính mạng của bản thân chưa được đảm bảo an toàn. Sau khi cậu chạy đi, chắc chắn sẽ quay về ký túc xá của nhân viên, vì thế sau khi xác nhận được hành trình của cậu, liền không hỏi cậu đang làm gì.
Thay vì nói là tin tưởng Liễu Ngọc Hàm, thì chi bằng nói là cậu chẳng có gan lớn.
Nhưng chính vì này mà họ không ngờ Liễu Ngọc Hàm lại vô thức che giấu một tin tức, cậu đã nhận được lời mời từ viện nghiên cứu.
Vì vấn đề kiểm soát giác quan thứ sáu đã không được giải quyết trong một thời gian dài, Liễu Ngọc Hàm vẫn giữ liên lạc với giáo sư cũ của Đại học Đế Quốc, hy vọng sẽ nhận được sự giúp đỡ từ họ.
Ấn tượng của các giáo sư cũ đối với Liễu Ngọc Hàm vẫn khá tốt, họ cũng đã nghiên cứu chủ đề này, hiển nhiên họ không từ chối yêu cầu giúp đỡ của Liễu Ngọc Hàm, vẫn nói chuyện với cậu khi rảnh rỗi.
Sau một thời gian dài, các vị giáo sư già cũng biết Liễu Ngọc Hàm thật sự không có ý định vào cao học.
Ngay cả khi chuỗi GEN hiện tại của cậu đã được mở khóa, cấp độ di truyền và thể chất của cậu không thể theo kịp các yêu cầu của viện nghiên cứu, đến đó làm nghiên cứu sinh chỉ có kéo chân sau mà thôi.
Mà Tần Mạc cảm thấy Liễu Ngọc Hàm giống như con mèo nhỏ, thỉnh thoảng duỗi móng ra cào nhẹ, khiến anh càng bất lực muốn chiếm lấy cậu.
Dù sao nhìn từ một góc độ nào đó, một người như Liễu Ngọc Hàm, trêu chọc người không sợ chết đúng là làm anh không biết phải làm như nào.
Nếu không phải Tần Mạc phải tiếp tục nằm trên giường để đảm bảo kế hoạch của mình một cách suôn sẻ, bây giờ ánh mắt nhìn Liễu Ngọc Hàm ngày càng đáng sợ, anh nhất định phải làm gì đó.
Khi Liễu Ngọc Hàm tiếp tục trêu chọc giới hạn của Tần Mạc, cuối cùng Tần Mạc cũng im lặng bùng nổ.
Khi Liễu Ngọc Hàm đang đùa giỡn hỏi anh là một người đàn ông bất lực sẽ như thế nào, đột nhiên Tần Mạc xoay người ấn đầu cậu xuống giường bệnh, ánh mắt sắc bén xuyên thấu mạnh mẽ, làm cho Liễu Ngọc Hàm tưởng mình không mặc quần áo.
Mỗi ngày đều chơi đùa trên trời, cuối cùng Liễu Ngọc Hàm cũng nếm được vị đắng, cơ thể dưới người Tần Mạc run rẩy vì sợ hãi. Chỉ có cậu biết có bao nhiêu phần trăm của sự run rẩy này do phản ứng sinh lý trong tiềm thức, và có bao nhiêu phân trăm là phản ứng có điều kiện.
May mắn là, Tần Mạc thích cậu với dáng vẻ ngoan ngoãn và đáng thương nên chắc chắn sẽ làm Tần Mạc hài lòng gấp đôi.
Cuối cùng, Tần mạc cũng không làm gì Liễu Ngọc Hàm cả, dùng ánh mắt quét từ đầu xuối chân cậu, sau đó cắn vào cổ cậu.
“Anh không muốn phạm phải sai lầm không thể sửa chữa cho đến khi em cho anh một câu trả lời, vì thế đừng có ngày nào cũng trêu chọc anh có biết không?” Tần Mạc dạy dỗ Liễu Ngọc hàm bằng giọng điệu “dịu dàng“.
Liễu Ngọc Hàm vội vàng gật đầu: “Em biết...Không có lần sau.”
Với bài học ngày hôm nay, cậu có ngốc mới đi khiêu khích Tần Mạc. Cậu dám giơ tay lên thề rằng mỗi câu của Tần Mạc chắc chắn là làm thật, điều đó làm cậu hơi sợ nhưng cũng khiến cậu đỏ mặt, tim đập rất nhanh.
Nằm trên giường trong phòng ký túc xá, gương mặt vẫn còn hơi nóng, Liễu Ngọc Hàm tuyệt vọng vì phản ứng của mình.
Gần đây cậu hay khiêu khích Tần Mạc, một phần là tiềm thức thả mình tự do, môt phần là cố ý dụ dỗ.
Cậu muốn xem Tần Mạc có thể chịu được đến mức độ nào, cậu cũng muốn biết xem tình cảm Tần Mạc dành cho mình sâu sắc đến mức nào.
Nhưng nói thật, cậu không có kinh nghiệm thử người khác nhiều khi quên mất mục đích ban đầu, chỉ nhớ khiêu khích Tần Mạc, cuối cùng lại làm Tần Mạc tức giận.
Cũng khiến bản thân bị kéo vào.
Đúng là nếu không làm thì sẽ không chết, Liễu Ngọc Hàm rất bực với chính mình.
Lần này nếu cậu không thử giới hạn của Tần Mạc, nhưng nhìn rõ lòng mình, biết thái độ đã thay đổi với Tần Mạc, cậu cách không còn xa với đáp án Tần Mạc Mạc muốn.
Theo lý mà nói, Liễu Ngọc Hàm không phải là người quá đạo đức giả, vì khi đã xác định được suy nghĩ của mình, nên vui vẻ bày tỏ nó với Tần Mạc. Nhưng vấn đề là những gì tên điên Nick làm khiến cậu bị ảnh hưởng tiêu cực.
Đối với ơn cứu mạng, những thứ sâu xa phía sau khiến Liễu Ngọc Hàm khó xử thi đột nhiên nhớ đến giấy mời cậu đã quên mất.
Trợ lý của Tần Mạc là một nhân tài hiếm gặp, trong đầu anh ta nghĩ rất nhiều thues, ngay từ ban đầu anh ta chưa từng nghĩ không hiểu cũng là chuyện tốt, vì thế anh ta cố gắng nghĩ xem có phải Tần Mạc và Liễu Ngọc Hàm có ý gì sau đó hay không.
Suy nghĩ lúc này của anh ta rất đơn giản, mong rằng không vì sự chậm chạp của mình kéo chân Tần Mạc, nhưng anh ta không ngờ những ngày sau đó, đã muốn quay lại thời gian để bóp chết mình.
Lúc nào cũng phải nghĩ nhiều, nếu không phải suy nghĩ, có thể giả vờ không nghe hoặc không thấy, không phải chịu việc bị nhét thức ăn chó mỗi ngày!
Bởi vì có sự bao che của Tần Mạc, Liễu Ngọc Hàm ngày càng gan dạ hơn, lời nói tán tỉnh hay mắng yêu gì đó ngày càng thể hiện nhiều ra bên ngoài.
Liễu Ngọc Hàm không phát hiện ra mình có gì thay đổi, nhưng cậu vẫn thấy mình càng ngày càng thoải mái khi ở cùng Tần mạc, dường như cũng không phải thời điểm quan trọng nên Tần Mạc mới dung túng cho cậu, cho dù cậu làm gì cũng không trách phạt nhiều lắm chỉ hù dọa bằng mắt.
Bị dọa nhiều lần, Liêu NGọc Hàm dần gan dạ hơn, không phản ứng quá lớn với việc này nữa.
Dù sao cũng chỉ bị dọa một tý thôi, Tần Mạc cũng chẳng làm gì cậu!
Hôm nay Liễu Ngọc Hàm hơi say, dáng vẻ ngốc nghếch khiến trợ lý của Tần Mạc muốn che mặt, không dám nhìn cậu nữa.
Anh ta là cấp dưới của Tần Mạc, anh ta biết thiếu tướng Tần có thể ngồi vào vị trí này không phải nhờ tài lực gia đình, vì thế không có chuyện người chỉ huy một trận chiến quy mô lớn sẽ mềm lòng.
Trợ lý của Tần Mạc cảm thấy Liễu Ngọc Hàm đã suy nghĩ quá nhiều.
Đôi mắt đen sâu của Tần Mạc lóe lên một cảm xúc không ai hiểu được, ở trong lòng anh, quyển sổ ghi nợ của Liễu Ngọc Hàm xuất hiện hết dòng này đến dòng khác.
Phải biết rằng, khi thực hiện chiến lược, một khi chần chừ thì sẽ mãi chần chừ, tạm thời dừng chân có thể sẽ bị phản công trong im lặng.
Bây giờ Tần Mặc nuông chiều Liễu Ngọc Hàm bao nhiêu, sau này sẽ phải trả lại bấy nhiêu cho Tần Mạc.
Tần Mạc không phải thánh nhân không có ham muốn, tất cả sự nhún nhường cho Liễu Ngọc Hàm chỉ cho thấy mức độ anh muốn nhận lại thứ gì đó của Liễu Ngọc Hàm.
Khi anh mắt không thể che giấu của anh rơi trên người Liễu Ngọc Hàm, sự bất an của Liễu Ngọc Hàm ngày càng mãnh liệt, cậu nhanh chóng dừng lại hành vi khiêu khích trước đó lại, nói chuyện nghiêm túc với Tần Mạc.
Mặc dù Tần Mạc cảm thấy hơi hối hận với phản ứng của mình, nhưng tất cả hành động của Liễu Ngọc Hàm cho thấy cậu đã dao động, trong lòng Tần Mạc vẫn vui vẻ, một chút tiếc nuối chẳng đáng là bao.
Chỉ cần Liễu Ngọc Hàm có thể dần dần đối mặt với cảm xúc của mình, thì tất cả những vất vả trước đây của anh đều không phải là vô ích.
Đương nhiên, tiền đề của tất cả những điều này là đảm bảo sự an toàn cho Liễu Ngọc Hàm.
Sau khi tiễn Liễu Ngọc Hàm như đang chạy trốn, Tần Mạc cẩn thận nghe báo cáo từ trợ lý, sau khi biết Nick đã từ chối yêu cầu giúp đỡ của Nghị sĩ Trâu, lại xem anh như đòn bẩy để bản thân leo lên, trong đôi mắt lạnh lùng của anh xuất hiện sự chế giễu hiếm hoi.
“Cứ để yên cho cậu ta, động cơ của cậu ta quá rõ ràng, cho dù mục đích ban đầu của cậu ta là để cho tôi và Quân đoàn thứ ba thấy rằng bản thân cậu là là người nặng tình, trung thành với cấp trên và trung thành với đất nước, nhưng sẽ không có nhiều người tin cậu ta.”
Hiếm khi Tần Mạc đánh giá một người lâu như vậy, có thể thấy được gần đây anh cũng bị thủ đoạn của Nick làm cho mất kiên nhẫn.
Trợ lý của Tần Mạc hiển nhiên hiểu rất rõ điều này: “Được rồi, thiếu tướng. Có nên ngăn cản tiếp xúc giữa Nick với Liễu Ngọc Hàm hay không?”
Bản thân Nick có tham vọng và sức mạnh, nếu hắn ta ở giai đoạn khác, chắc chắn có hể tạo cơ nghiệp lớn. Chỉ là hắn sinh ra không gặp thời, gặp phải Tần mạc có thực lực hơn hắn, tất cả thủ đoạn trước mặt Tần Mạc chẳng thể đủ, cho nên hắn đã định sẵn sẽ trở thành kẻ xui xẻo với tham vọng vô định nhưng không có khả năng thực hiện được.
Đó là khoảng cách tâm lý rất lớn, đặc biệt là khi Nick quá tự tin vào bản thân, nên rất dễ khiến đối phương phát điên.
Với thực lực của đối phương, Tần Mạc không thể đả động đến hắn, đồng đội cũ cũng có thể có một mức độ cảnh giác nhất định đối với hắn, cho nên người có khahr năng được hắn lựa chọn để tác động đến chỉ còn lại Liễu Ngọc Hàm.
Trong lòng Tần Mạc biết rõ điều này, nhưng anh không nghe theo lời khuyên của trợ lý: “Đừng lo lắng.”
Có một số chuyện càng lo lắng càng dễ phạm sai lầm, Tần Mạc nhất định sẽ không mạo hiểm chuyện về Liều Ngọc Hàm. Đối mặt với một người như Nick, sự thẳng thắn và bướng bỉnh của Liễu Ngọc Hàm là biện pháp tốt nhất, Tần Mạc sẽ không giờ để Nick tìm ra được manh mối.
Mà còn là,...
“Vẫn còn phải lợi dụng cậu ta.” Tần Mạc nhắc nhở trợ lý của mình.
Trợ lý của Tần Mạc lộ ra vẻ mặt đã hiểu, gật đầu, chào Tần Mạc, lui về làm việc.
Anh ta và Tần Mạc đều biết Liễu Ngọc Hàm là người hiếm khi ra ngoài, nhất là khi tính mạng của bản thân chưa được đảm bảo an toàn. Sau khi cậu chạy đi, chắc chắn sẽ quay về ký túc xá của nhân viên, vì thế sau khi xác nhận được hành trình của cậu, liền không hỏi cậu đang làm gì.
Thay vì nói là tin tưởng Liễu Ngọc Hàm, thì chi bằng nói là cậu chẳng có gan lớn.
Nhưng chính vì này mà họ không ngờ Liễu Ngọc Hàm lại vô thức che giấu một tin tức, cậu đã nhận được lời mời từ viện nghiên cứu.
Vì vấn đề kiểm soát giác quan thứ sáu đã không được giải quyết trong một thời gian dài, Liễu Ngọc Hàm vẫn giữ liên lạc với giáo sư cũ của Đại học Đế Quốc, hy vọng sẽ nhận được sự giúp đỡ từ họ.
Ấn tượng của các giáo sư cũ đối với Liễu Ngọc Hàm vẫn khá tốt, họ cũng đã nghiên cứu chủ đề này, hiển nhiên họ không từ chối yêu cầu giúp đỡ của Liễu Ngọc Hàm, vẫn nói chuyện với cậu khi rảnh rỗi.
Sau một thời gian dài, các vị giáo sư già cũng biết Liễu Ngọc Hàm thật sự không có ý định vào cao học.
Ngay cả khi chuỗi GEN hiện tại của cậu đã được mở khóa, cấp độ di truyền và thể chất của cậu không thể theo kịp các yêu cầu của viện nghiên cứu, đến đó làm nghiên cứu sinh chỉ có kéo chân sau mà thôi.
Mà Tần Mạc cảm thấy Liễu Ngọc Hàm giống như con mèo nhỏ, thỉnh thoảng duỗi móng ra cào nhẹ, khiến anh càng bất lực muốn chiếm lấy cậu.
Dù sao nhìn từ một góc độ nào đó, một người như Liễu Ngọc Hàm, trêu chọc người không sợ chết đúng là làm anh không biết phải làm như nào.
Nếu không phải Tần Mạc phải tiếp tục nằm trên giường để đảm bảo kế hoạch của mình một cách suôn sẻ, bây giờ ánh mắt nhìn Liễu Ngọc Hàm ngày càng đáng sợ, anh nhất định phải làm gì đó.
Khi Liễu Ngọc Hàm tiếp tục trêu chọc giới hạn của Tần Mạc, cuối cùng Tần Mạc cũng im lặng bùng nổ.
Khi Liễu Ngọc Hàm đang đùa giỡn hỏi anh là một người đàn ông bất lực sẽ như thế nào, đột nhiên Tần Mạc xoay người ấn đầu cậu xuống giường bệnh, ánh mắt sắc bén xuyên thấu mạnh mẽ, làm cho Liễu Ngọc Hàm tưởng mình không mặc quần áo.
Mỗi ngày đều chơi đùa trên trời, cuối cùng Liễu Ngọc Hàm cũng nếm được vị đắng, cơ thể dưới người Tần Mạc run rẩy vì sợ hãi. Chỉ có cậu biết có bao nhiêu phần trăm của sự run rẩy này do phản ứng sinh lý trong tiềm thức, và có bao nhiêu phân trăm là phản ứng có điều kiện.
May mắn là, Tần Mạc thích cậu với dáng vẻ ngoan ngoãn và đáng thương nên chắc chắn sẽ làm Tần Mạc hài lòng gấp đôi.
Cuối cùng, Tần mạc cũng không làm gì Liễu Ngọc Hàm cả, dùng ánh mắt quét từ đầu xuối chân cậu, sau đó cắn vào cổ cậu.
“Anh không muốn phạm phải sai lầm không thể sửa chữa cho đến khi em cho anh một câu trả lời, vì thế đừng có ngày nào cũng trêu chọc anh có biết không?” Tần Mạc dạy dỗ Liễu Ngọc hàm bằng giọng điệu “dịu dàng“.
Liễu Ngọc Hàm vội vàng gật đầu: “Em biết...Không có lần sau.”
Với bài học ngày hôm nay, cậu có ngốc mới đi khiêu khích Tần Mạc. Cậu dám giơ tay lên thề rằng mỗi câu của Tần Mạc chắc chắn là làm thật, điều đó làm cậu hơi sợ nhưng cũng khiến cậu đỏ mặt, tim đập rất nhanh.
Nằm trên giường trong phòng ký túc xá, gương mặt vẫn còn hơi nóng, Liễu Ngọc Hàm tuyệt vọng vì phản ứng của mình.
Gần đây cậu hay khiêu khích Tần Mạc, một phần là tiềm thức thả mình tự do, môt phần là cố ý dụ dỗ.
Cậu muốn xem Tần Mạc có thể chịu được đến mức độ nào, cậu cũng muốn biết xem tình cảm Tần Mạc dành cho mình sâu sắc đến mức nào.
Nhưng nói thật, cậu không có kinh nghiệm thử người khác nhiều khi quên mất mục đích ban đầu, chỉ nhớ khiêu khích Tần Mạc, cuối cùng lại làm Tần Mạc tức giận.
Cũng khiến bản thân bị kéo vào.
Đúng là nếu không làm thì sẽ không chết, Liễu Ngọc Hàm rất bực với chính mình.
Lần này nếu cậu không thử giới hạn của Tần Mạc, nhưng nhìn rõ lòng mình, biết thái độ đã thay đổi với Tần Mạc, cậu cách không còn xa với đáp án Tần Mạc Mạc muốn.
Theo lý mà nói, Liễu Ngọc Hàm không phải là người quá đạo đức giả, vì khi đã xác định được suy nghĩ của mình, nên vui vẻ bày tỏ nó với Tần Mạc. Nhưng vấn đề là những gì tên điên Nick làm khiến cậu bị ảnh hưởng tiêu cực.
Đối với ơn cứu mạng, những thứ sâu xa phía sau khiến Liễu Ngọc Hàm khó xử thi đột nhiên nhớ đến giấy mời cậu đã quên mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.