Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Chương 140:

Giang Nguyệt Niên Niên

28/10/2023

Nhân sâm vườn do Lão Bạch trồng là nguyên liệu bột chân sâm, trước mắt không có cách nào trả lại ngay, nhưng nhân sâm hoang dã trong khu rừng đều có thể tham gia đấu giá nhân sâm.

Năm nay có tổng cộng 3 củ sâm rừng được chọn, củ sâm tốt nhất nặng đến 22,3 gram, là củ sâm rừng mà Lão Bạch vừa liếc mắt nhìn đã theo dõi và trực tiếp khoanh vùng khu rừng mà không có bất kỳ động thái hay can thiệp nào với nhân sâm hoang dã. Nó đã trải qua quá trình tắm rửa bằng yếu khí của Tân Vân Mậu, năm hình sáu thể của nó ngày càng hoàn mỹ, ngay cả khi Lão Bạch ngắt nó cũng phải cẩn thận, sợ sẽ làm hỏng thân nhân sâm.

Hai củ sâm hoang dã còn lại thì ít tuổi hơn, số gam của chúng đương nhiên cũng

nhẹ hơn, một củ nặng 7,2 gam và một củ nặng 7,1 gam, trạng thái xem như cũng khá tốt. Ba người tham gia cộng lại không có bao nhiêu gam, nhưng khi đưa lên thị trường nhiều thành phố liên tiếp, đặc biệt là của nhân sâm nặng 22,3 gam kia, ngay cả ông chủ Bành cũng không dám tùy tiện nhận. Sau khi ông xem xong những hình ảnh và tư liệu Sở Trĩ Thủy gửi đến, liền gọi điện thoại cho cỗ để bàn bạc về việc mua nhân sâm.

Trong điện thoại, giọng nói của ông chủ Bành vẫn ấm áp và nhiệt tình: “Tiểu Sở à, tôi đã xem qua ảnh mà cô chụp, dựa vào số gam nhân sâm của các cô nếu trực tiếp bán cho tôi thì có chút không thích hợp, loại sâm vườn gì đó còn có thể tùy tiện mua, nhưng là nhân sâm hoang dã có năm hình sáu thể không tôi thì chúng ta cần phải đi giám định và làm giấy xác nhận, sau đó mới đăng ký đấu giá nhân sâm."

Nhân sâm đều có tiêu chuẩn để phân biệt, khẳng định không thể giống như Lão Bạch nói là nhân sâm gì thì là nhân sâm đó, cần phải có hiệp hội cấp giấy chứng nhận. Năm hình là “Lô, Đinh, Văn, Thể, Tu”, sáu thể là “Linh, Bát, Lão, Nộn, Hoành, Thuận” thường được dùng để phán đoán đó có phải là nhân sâm rừng hay không.

“Đấu giá nhân sâm?”

Sở Trĩ thủy xin chỉ bảo hỏi: “Đây là do ngành tổ chức sao?”

"Đúng vậy, nhân sâm thật và giả trên thị trường hiện nay đều là 50:50, chênh lệch không đồng đều, chỉ cần nhân sâm rừng chất lượng cao vượt qua sàng lọc của đấu giá, sẽ được đưa tới hội đấu giá cho mọi người quan sát gần hơn. Sẽ có một cái giá khởi điểm, sau đó sẽ dùng đấu thầu để mua."

Ông chủ Bành giải thích:"Có một số người nóng lòng muốn sử dụng nhân sâm hoang dã, lúc ra giá sẽ rất cao. Tất cả phụ thuộc vào duyên phận."

Ông chủ Bành thật sự là một doanh nhân già thành thật, không hề dùng giá thấp để trực tiếp mua nhân sâm, còn hẹn Sở Trĩ Thủy cùng nhau tham gia hội đấu giá lần thứ ba. Đan Sơn là vùng sản xuất nhân sâm nổi tiếng, có cơ quan thẩm định đặc biệt và tổ chức đấu giá hàng năm.

Ông chủ Bành tin rằng giá thị trường của củ nhân sâm rừng 22,3 gram ít nhất là hơn mười vạn, nếu như may mắn không chừng có thể lên đến trăm vạn, không tham gia hội đấu giá quả thực sẽ rất đáng tiếc. Còn lại hai củ sâm rừng có số gam nhỏ, nhưng hiện nay số lượng sâm rừng dự trữ của quốc gia cực kỳ ít, hơn nữa đưa vào thị trường rất ít, không chừng cũng có thể bán được giá tốt.



Sau khi nghe định giá của ông chủ Bành, Sở Trĩ Thủy cảm thấy bán nhân sâm thực sự là một ngành sản xuất có lợi nhuận rất lớn, khó trách thị trường nhân sâm hoang dã có rất nhiều hàng giả, thành công lừa đảo có thể kiếm được rất nhiều tiền.

Nếu thu nhập khả quan như thế, vậy đi một chuyến đến Đan Sơn cũng được.

Sở Trĩ Thủy quyết định nộp đơn đặt vé, nhưng cô vừa mới xem qua vé máy bay, đột nhiên lại nhớ ra điều gì đó.

Lúc trước Tân Vân Mậu thông qua mặt dây chuyền để đến thành phố Ngân Hải, chỉ đi bộ xung quanh sân bay một vòng, tiếc là anh không thực sự đi máy bay. Thu hoạch nhân sâm có quan hệ mật thiết với yêu khí của anh, anh lại không lấy tiền của cục, có lẽ nên dùng biện pháp khác để bù lại.

Trong lòng cô tính toán, hội đấu giá được tiến hành trong thời gian làm việc, cuối tuần còn có thể đi dạo quanh Đan Sơn, ở đó có rất nhiều danh lam thắng cảnh tự nhiên, khá thích hợp cho yêu quái từ Hoài Giang đến du lịch.

Trong phòng cục trưởng, Hồ Thần Thụy đang ngồi ở bàn trà nhỏ pha trà, ông ấy hiểu được ám chỉ của Sở Trĩ Thủy, không nói hai lời liên đồng ý: "Được nha, chỉ cần cậu ấy đồng ý, cô có thể đưa cậu ấy đến đó."

Sở Trĩ Thủy thấy Hồ Thần Thụy sảng khoái như vậy, ngược lại cô có chút kinh ngạc, ngập ngừng nói: "... Ngài và cục trưởng Diệp thật sự là hai thái độ khác nhau." Cục trưởng Diệp đối với chuyện của Tân Vân Mậu chỉ hận không thể hô to gọi nhỏ, nhưng cục trưởng Hồ từ đấu đến cuối vẫn thong dong bình tĩnh, thậm chí còn không nói cho cô biết sự thật lúc đâu.

“Vậy nhất định là hai thái độ rồi, cậu ấy đã ở cục bao nhiêu năm rồi, có thế nào cũng đã quen.”

Hồ Thần Thụy cười tủm tỉm nói: “Hơn nữa, lúc trước bọn họ đá bóng đá tôi đến Hoài Giang, thỉnh thoảng tôi nghĩ nếu không thì hủy diệt đi."

Sở Trĩ Thủy: "?"

Có vẻ như áp lực công việc của các cục trưởng đều quá lớn, cho nên cục trưởng Hồ mới sinh ra suy nghĩ âm u đến như vậy.

Tân Vân Mậu sinh ra và phong thần ở Hoài Giang, cục quan sát Hoài Giang là một miếng khoai lang nóng hổi, lúc đâu không ai muốn đi đến đây, nhưng cuối cùng vẫn là Hồ Thần Thụy đến. Ban đầu ông ấy cũng e sợ đối phương, những thật lâu sau ông ấy cảm thấy không sao cả, chỉ cần không chọc giận thần quân, thần quân căn bản sẽ không gây chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook