Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 166:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Vào bữa trưa, Sở Tiêu Hạ liền trổ tài nấu nướng, làm một bàn đầy ắp các món ăn. Tôm luộc trắng, cá hấp, sườn heo nấu khoai tây, rau xào, salad dưa leo và một nồi gà hầm nấm. Ông còn khui một chai rượu vang đỏ để chúc mừng sinh nhật con gái.
Tạ Nghiên mỉm cười nâng ly, chọc ghẹo nói: "Hôm nay cả thành phố giống như đang nghỉ để chúc mừng!"
“Tốt lắm, chúng ta cũng có một ngày nghỉ.”
Sở Tiêu Hạ cũng nói đùa, cụng ly với vợ và con gái, lại nhìn về phía Sở Trĩ Thủy, thổn thức: “Mới đây đã lớn như vậy rồi, trước đây chỉ có một chút thôi, lúc đi ra ngoài đều nắm tay tôi."
Trong trí nhớ của Sở Tiêu Hạ, Sở Trĩ Thủy vẫn còn là một cô bé, lúc đó cô rất thấp, khi đi ra ngoài chỉ có thể nắm được đầu ngón út của ba mình, bước đi chậm rãi, luôn khiến người ta sợ cô sẽ ngã bất cứ lúc nào.
Ông nhẹ nhàng thở dài: "Sau này sẽ thành con đỡ bọn ta đi rồi.”
Sở Trĩ Thủy thoáng nhìn thấy nếp nhăn hiện lên khi cha mẹ cười, trong lòng không hiểu sao có chút dâng trào, nhẹ giọng nói: "Vâng."
"Được rồi, cụng ly nào, sinh nhật vui vẻ!"
Cả gia đình ba người trò chuyện rất lâu trong bữa ăn, bọn họ đều trân trọng khoảng thời gian bên nhau.
Đã lâu Sở Trĩ Thủy không được hưởng thụ giây phút đơn giản và ấm áp như vậy. Kể từ khi cô đến thành phố Ngân Hải, hầu như không có cơ hội tổ chức sinh nhật của mình ở nhà, lúc còn đi học thì có tiết học, sau khi đi làm còn bận rộn hơn.
Khi những chuyện phức tạp không thay đổi chiếm trọn cuộc sống, người ta không còn sức lực để quan tâm đến chuyện khác, chỉ có thể bị mạng bạo đẩy, chết lặng đi về phía trước, rất khó có được khoảng thời gian nghỉ ngơi như vậy.
Cho dù hôm nay không phải sinh nhật, đó vẫn là một ngày đáng để ăn mừng.
Ngủ nướng, ăn một bữa lớn, tán gẫu một chút, đi tắm, không bao lâu sau liền đến buổi chiều.
Trưa nay Sở Trĩ Thủy đã ăn no căng, cô tùy tiện lướt điện thoại, trả lời từng lời chúc mừng sinh nhật của bạn bè, Vương Di Văn đã gửi vào buổi tối, còn Kim Du ngủ dậy mới gửi, cô ấy đối với việc không được ăn bánh kem rất tiếc nuối.
Năm nay Kim Du mới được tổ chức sinh nhật, cho nên cô ấy vẫn đang trong trạng thái của một đứa trẻ, đặc biệt chú ý đến nghi thức tổ chức sinh nhật. May mắn thứ cô ấy mua không phải là bánh kem trái cây tươi, có kết cấu giống với bánh mousse hơn, nên Ngưu Sĩ đã để nó đông lạnh trong tủ đông của nhà ăn, ngày mai đi làm có thể mang theo để thưởng thức.
Sở Trĩ Thủy thấy thời tiết bên ngoài rất tốt, sau khi nghỉ ngơi sửa soạn một phen cũng có chút ngo ngoe rục rịch, cô chào bố mẹ một tiếng rồi quyết định ra ngoài đi dạo.
Vừa bước ra cửa, hơi lạnh trong không khí thanh mát liền phả vào mặt, khiến người ta nghi ngờ quả thực đã có tuyết rơi, nếu không sẽ không có mùi sạch sẽ xen lẫn sương giá. Nói chung, chỉ khi tuyết trong vào đầu ngày, bầu trời mới trong xanh và không khí mới có thể khô ráo như vậy.
Có hai, ba người già mặc quần áo dày ngồi trên ghế đá trong tiểu khu, bọn họ tụ tập bên ghế để phơi nắng, cười nói về những công việc thường ngày của mình, thỉnh thoảng gặp người khác mang trẻ em đến liền vẫy tay gọi, nói thêm vài ba câu.
Ánh nắng rất đẹp, một ngày rất đẹp.
Cô không hẹn bất kỳ người bạn nào, chỉ lang thang không mục đích dọc theo con đường.
Sở Trĩ Thủy thản nhiên đi đến con sông, muốn đi dạo dọc theo cây cầu dài, hướng tới quảng trường náo nhiệt ở phía đối diện.
Lão Bạch đã bị bắt ở trên cây cầu này, tối đó dân cư thưa thớt nhưng ban ngày xe cộ qua lại đông đúc. Sóng nước gợn lăn tăn, mặt sông vẫn chưa đóng băng, bão tuyết và mưa đá đúng là tin giả thời tiết.
Cô đi được nửa đường liền chợt nhìn thấy một bóng dáng cao gầy quen thuộc bên kia cầu.
Tân Vân Mậu dựa vào lan can của cây cầu, mặc một chiếc áo khoác màu lục lam có cổ chống gió dựng đứng, che non nửa cằm, rất có khí thế người sống chớ gần. Một tay anh đang đút túi, giương mắt nhìn thấy cô liền đứng dậy, dây kéo kim loại trên cổ áo tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, lơ lửng giữa không trung lúc ẩn lúc hiện, sáng lấp lánh, trông thật hấp dẫn ánh mắt người khác.
“Tại sao anh lại ở đây?”
Sở Trĩ Thủy thấy anh không nhanh không chậm đi đến, kinh ngạc nói: “Anh biết tôi sẽ đi ngang qua sao?”
Cô nhìn quanh, không biết anh từ đâu chui ra, liệu có bị người qua đường nhìn thấy hay không.
“Có thể cảm nhận được.”
Tân Vận Mậu lấy ra một ống trúc màu xanh lục từ trong túi, anh đưa cho cô, ánh mắt đảo qua một bên, nhỏ giọng nói: “Chúc mừng sinh nhật.”
“Cảm ơn.”
Sở Trĩ Thủy vội vàng cầm lấy, cô nâng ống trúc nặng trĩu, chỉ cảm thấy bên trong có chất lỏng đang chuyển động: “Đây là...”
“Rượu.”
Anh cụp mắt xuống, mím môi nói: “Không phải ý kiến hay.”
“Thật sự là rượu trúc.”
Sở Trĩ Thủy phát hiện cái ống trúc này rất dày, thậm chí có thể dùng hai tay cầm lấy, ngập ngừng nói: “Cái ống trúc này không phải là anh chứ?”
Thật tàn nhẫn khi dùng anh để đựng rượu, trong lòng cô rất băn khoăn.
“Đương nhiên là không phải!”
Tân Vân Mậu trừng mắt nhìn cô một cái, lông mày hơi giật giật, nhưng lại không đành lòng trách cứ, muốn nói lại thôi: “... Cô đừng có lúc nào cũng muốn nghĩ tôi làm mấy chuyện kỳ quái.”
Tại sao lại nghĩ đến việc dùng anh để đựng rượu chứ? Chẳng lẽ còn muốn dùng anh để làm chén uống rượu sao?
Anh liếc nhìn đôi môi tái nhợt của cô rồi lại bình tĩnh dời tầm mắt đi chỗ khác, đột nhiên anh không dám suy nghĩ sâu xa, nhưng trong lồng ngực lại có tiếng trống nhỏ đập, tiếng trống từng tiếng từng tiếng vang lên, nghe qua có vẻ xao động bất an.
Sở Trĩ Thủy biết cô đã hiểu lầm, cô ôm ống trúc trong tay, xấu hổ nói: "Anh mới đừng nói mấy chuyện kỳ quái ấy!"
“Còn có một thứ nữa, nhưng tốt nhất cô không nên cầm lấy nó.”
Tân Vân Mậu vì che giấu sự thất thố của bản thân liền không tình nguyện vươn tay ra, để lộ một cái bao nhỏ được đan từ lá cỏ khô trong lòng bàn tay, bên trong căng phồng, không biết đang đựng gì.
Sở Trĩ Thủy nghe anh nói như vậy, cũng thành thật không đưa tay ra, hỏi: "Đây là cái gì?"
“Hạt giống hoa.”
Tân Vân Mậu nghiêm nghị nói: “Thật ra, tôi nghĩ không cần thiết phải trồng những thứ này, quá nhiều cây trong sân nhìn rất lộn xộn.
Anh không muốn đưa nó cho cô cùng một lúc, nhưng anh đã đồng ý ở Đan Sơn, lật lọng không phù hợp với tính cách của anh.
Sở Trĩ Thủy đoán được câu tiếp theo của anh sẽ đẩy mạnh tiêu thụ của cây trúc, cô nắm lấy gói lá cỏ khô nhỏ, dứt khoát nói: "Đương nhiên muốn, sân không thể để trống."
"Hừ."
Lập đông năm nay không lạnh như những năm trước, ngoại trừ người nhà ra, Sở Trĩ Thủy không ngờ rằng món quà sinh nhật đầu tiên lại đến từ trúc yêu. Kim Du và những yêu quái khác hiện đang nghỉ ở nhà, chỉ có anh đặc biệt đi đến đây một chuyến, quả thực là có chút vất vả.
Cô lấy điện thoại ra xem giờ, lại nhìn quảng trường rồi tự hỏi một lát, đột nhiên đem ống trúc và hạt giống trong tay cho anh.
Tân Vân Mậu nhìn thấy đồ vật bị trả lại, anh không khỏi sửng sốt, sự mất mát như thủy triều dâng lên, anh buột miệng thốt lên: "Tại sao?"
“Tại sao?”
Sở Trĩ Thủy ngạc nhiên “Anh cầm giúp tôi trước, chúng ta đến phía trước đi dạo. Tôi thấy bản thân cầm không tiện, lát nữa anh trả lại cho tôi.”
Anh có thể trực tiếp đem mấy thứ này thu hồi, nhưng cô lại biệt nữu ôm nó theo suốt đường đi, đương nhiên sẽ cảm thấy phiền phức.
“Um."
Lúc này Tân Vân Mậu mới ngoan ngoãn cầm lấy đồ đạc, ngón tay khẽ nhúc nhích cất hai món đồ đi.
Sở Trĩ Thủy thả lỏng tay, lúc này mới cúi đầu xem hướng dẫn: "Đi thôi, chúng ta đi chơi một lát rồi trở về."
Trên quảng trường nhộn nhịp, xuyên qua một con ngõ nhỏ hẹp, thành phố trò chơi giản dị và cổ xưa hiện ra trong tầm mắt. Máy gắp thú chứa đầy những đồ chơi gấu bông, buồng KTV độc lập như bốt điện thoại, máy khiêu vũ hoa hòe lòe loẹt và bàn xoay cờ bạc đầy màu sắc. Thành phố trò chơi hôm nay nhộn nhịp hơn bình thường, còn có một nhóm trẻ em không đi học ùa vào.
“Nơi này không ngờ vẫn mở cửa.”
Sở Trĩ Thủy kinh ngạc cảm thán: “Có cảm giác giống như khi tôi vẫn còn nhỏ vậy.”
Với tâm lý thử một lần, cô muốn sống lại niềm vui thời thơ ấu, không ngờ rằng nơi này vẫn ổn.
Tân Vân Mậu chưa bao giờ đến thành phố trò chơi, anh mờ mịt đi theo cô vào trong, nhìn cô mua xu trò chơi ở quầy. Xu trò chơi ở thành phố trò chơi tương đối rẻ, hoàn toàn không đắt như ở Thương thành Ngân Hải, mua một rổ xu bạc sáng bóng đã đủ cho một người và một yêu chơi trong thời gian dài.
“Có vẻ như tôi đã mua hơi nhiều, hôm nay sẽ không chơi hết đâu.”
Sở Trĩ Thủy ném một xu trò chơi vào máy gắp thú bông, bắt đầu vận hành cần điều khiển. Vận may sinh nhật của cô không tồi, lần đầu tiên gắp đã lấy được một mắt dây chuyền bằng bông, nhưng có vẻ chỉ có thể treo nó trên ba lô.
Cô quay đầu lại nhìn liền thấy Tân Vân Mậu đang nhìn chằm chằm bất động, cô đơn giản đưa cho anh đồng xu trong tay, cười nói: "Anh có muốn thử không?"
Bọn họ di chuyển sang một chiếc máy gắp thú bông khác, Tân Văn Mậu học theo cô nhét đồng xu vào trong, trải nghiệm lần đầu tiên gắp thú bông của mình.
Cái móc màu bạc kẹp lấy đồ chơi, một đường lắc lư lảo đảo, nghiêng nghiêng ngã ngã, sắp đi đến lối ra. Không ngờ đột ngột có một trận lắc lư mạnh, món đồ chơi lạch cạch một tiếng rơi lại vị trí ban đầu, như thể không có chuyện gì xảy ra.
Tân Vân Mậu không thể tin được: "Tại sao nó lại rung lắc?"
Sở Trĩ Thủy giải thích: "Đương nhiên sẽ lắc lư, không lắc lắc thì làm sao ông chủ kiếm tiền."
Tân Vân Mậu cảm thấy không phục, anh lại bỏ thêm một đồng xu nữa vào, tiếp tục sự nghiệp gắp thú bông lớn lao của mình.
Không lâu sau, Sở Trĩ Thủy nhận ra mình đã nói quá sớm, dựa theo thao tác vụng về của yêu trúc, bọn họ có lẽ sẽ vừa vặn dùng hết xu trò chơi, không cần lo lắng phải mang về nhà.
Có điều Tân Vân Mậu đánh trận nào thua trận đó, càng thua càng đánh, anh chuyển từ bộ mặt vô biểu tình thành cả người đầy khí lạnh, rõ ràng là bắt đầu nổi cơn thịnh nộ với cỗ máy. Anh còn không muốn đổi một cái máy khác, nhất định phải ở chỗ này rửa mối nhục khi xưa, tay phải của anh chưa từng buông khỏi cần điều khiển.
Sở Trĩ Thủy kiên nhẫn chỉ đạo: "Anh phải đoán trước được nơi nào sẽ lắc lư, như thế này nhất định sẽ không được."
Không biết từ khi nào, một cậu bé đi tới bên cạnh, có lẽ cậu bé cũng đến thành phố trò chơi để chơi, nhưng khi đi ngang qua cậu bé đã bị thu hút bởi Tân Vân Mậu thất bại liên tiếp, đơn giản liền đứng ở một bên nhìn cây trúc yêu gắp thú bông.
Bình thường Tân Vân Mậu có một gương mặt tràn đầy sương lạnh, khó tràng cường đại, có thể khiến lũ yêu quái nghe đến liền hoảng sợ, nhưng không biết vì sao đối với con nít lại không có tác dụng. Lúc trước anh đi cùng ông chủ Bành lên núi, nhân sâm con đối với anh không trên không dưới, hiện tại anh đi theo Sở Trĩ Thủy đến thành phố trò chơi, đối với trẻ con nhân loại vẻ xa cách bình thường liền vô dụng.
Đứa nhỏ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, có lúc thì che miệng chờ đợi, có lúc thì tiếc nuối nắm cổ tay, thật giống như một người hâm mộ xem bóng đá nam, đứng bên cạnh máy gắp thú xem hành động của Tân Vân Mậu.
Chiếc móc lại lần nữa đung đưa, món đồ chơi rơi xuống một cách vô lực, Tân Vân Mậu lần nữa thất bại.
Đứa nhỏ vốn dĩ tràn đầy chờ mong, nhưng thấy vẫn chưa bắt được, liền oán trách mà nhìn Tân Vân Mậu một cái, cuối cùng thở dài: "Anh thật gà(*)."
(*) : dễ ăn, ý ám chỉ đối thủ “dễ nuốt”, gà mờ.
Giọng điệu này không khác gì người xem bóng đá thất vọng.
Tân Vân Mậu cau mày, anh liếc mắt nhìn đứa nhỏ một cái, lạnh lùng nói: "Trẻ con, không biết phép tắc."
Cậu nhóc lập tức sửa lại lời nói, cậu bé dùng từ lễ phép hơn: "Chào anh trai, anh thật gà mờ nha."
Trong lòng Sở Trĩ Thủy liền bật cười, nhưng cô nhìn thấy vẻ mặt nặng nề của Tân Vân Mậu, giống như đang muốn hành hung đứa trẻ, cô lập tức nén cười, nhanh chóng ngầm khuyên nhủ: "Thần quân bớt giận, thần quân bớt giận. Ai đã nói sẽ không so đo với phàm nhân mạo phạm mình, đừng tức giận với trẻ con làm gì."
Cậu bé không sợ hãi khi đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Tân Vân Mậu, cậu bé thẳng thắn nhìn lại, rõ ràng cho rằng mình không nói sai.
Sở Trĩ Thủy ho khan hai tiếng, cô cho rằng không thể tiếp tục giằng co, đơn giản vươn tay lấy một đồng xu, trực tiếp gặp ra một món đồ chơi nhồi bông, đưa cho Tân Vân Mậu, an ủi: "Được rồi, chúng ta chơi trò khác đi."
Đừng để đứa nhỏ chế giễu nữa, mặt mũi thần quân sẽ không chịu nổi.
Tân Vân Mậu cầm lấy món đồ chơi, lúc này anh mới cảm thấy vừa lòng, từ trên cao liếc nhìn đứa nhỏ, cơ thể đều lộ ra kiêu ngạo.
“Có gì đặc biệt hơn người đâu?”
Đứa nhỏ không thèm quan tâm, trợn mắt ngoác mồm nói: “Không phải chỉ là nhờ bạn gái gặp cho anh thôi sao.”
Một người và một yêu đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghe thấy lời này, liền đồng thời đứng tại chỗ.
Vừa nãy Sở Trĩ Thủy còn khuyên bảo Tân Vân Mậu, lúc này nắm đấm của cô cũng đã cứng rắn, nhưng trên mặt lại nở một nụ cười dịu dàng, nghiến răng nói: "Rốt cuộc là ai đã nảy ra ý định cho nghỉ học, hôm nay nên để bọn họ đến trường."
Tạ Nghiên mỉm cười nâng ly, chọc ghẹo nói: "Hôm nay cả thành phố giống như đang nghỉ để chúc mừng!"
“Tốt lắm, chúng ta cũng có một ngày nghỉ.”
Sở Tiêu Hạ cũng nói đùa, cụng ly với vợ và con gái, lại nhìn về phía Sở Trĩ Thủy, thổn thức: “Mới đây đã lớn như vậy rồi, trước đây chỉ có một chút thôi, lúc đi ra ngoài đều nắm tay tôi."
Trong trí nhớ của Sở Tiêu Hạ, Sở Trĩ Thủy vẫn còn là một cô bé, lúc đó cô rất thấp, khi đi ra ngoài chỉ có thể nắm được đầu ngón út của ba mình, bước đi chậm rãi, luôn khiến người ta sợ cô sẽ ngã bất cứ lúc nào.
Ông nhẹ nhàng thở dài: "Sau này sẽ thành con đỡ bọn ta đi rồi.”
Sở Trĩ Thủy thoáng nhìn thấy nếp nhăn hiện lên khi cha mẹ cười, trong lòng không hiểu sao có chút dâng trào, nhẹ giọng nói: "Vâng."
"Được rồi, cụng ly nào, sinh nhật vui vẻ!"
Cả gia đình ba người trò chuyện rất lâu trong bữa ăn, bọn họ đều trân trọng khoảng thời gian bên nhau.
Đã lâu Sở Trĩ Thủy không được hưởng thụ giây phút đơn giản và ấm áp như vậy. Kể từ khi cô đến thành phố Ngân Hải, hầu như không có cơ hội tổ chức sinh nhật của mình ở nhà, lúc còn đi học thì có tiết học, sau khi đi làm còn bận rộn hơn.
Khi những chuyện phức tạp không thay đổi chiếm trọn cuộc sống, người ta không còn sức lực để quan tâm đến chuyện khác, chỉ có thể bị mạng bạo đẩy, chết lặng đi về phía trước, rất khó có được khoảng thời gian nghỉ ngơi như vậy.
Cho dù hôm nay không phải sinh nhật, đó vẫn là một ngày đáng để ăn mừng.
Ngủ nướng, ăn một bữa lớn, tán gẫu một chút, đi tắm, không bao lâu sau liền đến buổi chiều.
Trưa nay Sở Trĩ Thủy đã ăn no căng, cô tùy tiện lướt điện thoại, trả lời từng lời chúc mừng sinh nhật của bạn bè, Vương Di Văn đã gửi vào buổi tối, còn Kim Du ngủ dậy mới gửi, cô ấy đối với việc không được ăn bánh kem rất tiếc nuối.
Năm nay Kim Du mới được tổ chức sinh nhật, cho nên cô ấy vẫn đang trong trạng thái của một đứa trẻ, đặc biệt chú ý đến nghi thức tổ chức sinh nhật. May mắn thứ cô ấy mua không phải là bánh kem trái cây tươi, có kết cấu giống với bánh mousse hơn, nên Ngưu Sĩ đã để nó đông lạnh trong tủ đông của nhà ăn, ngày mai đi làm có thể mang theo để thưởng thức.
Sở Trĩ Thủy thấy thời tiết bên ngoài rất tốt, sau khi nghỉ ngơi sửa soạn một phen cũng có chút ngo ngoe rục rịch, cô chào bố mẹ một tiếng rồi quyết định ra ngoài đi dạo.
Vừa bước ra cửa, hơi lạnh trong không khí thanh mát liền phả vào mặt, khiến người ta nghi ngờ quả thực đã có tuyết rơi, nếu không sẽ không có mùi sạch sẽ xen lẫn sương giá. Nói chung, chỉ khi tuyết trong vào đầu ngày, bầu trời mới trong xanh và không khí mới có thể khô ráo như vậy.
Có hai, ba người già mặc quần áo dày ngồi trên ghế đá trong tiểu khu, bọn họ tụ tập bên ghế để phơi nắng, cười nói về những công việc thường ngày của mình, thỉnh thoảng gặp người khác mang trẻ em đến liền vẫy tay gọi, nói thêm vài ba câu.
Ánh nắng rất đẹp, một ngày rất đẹp.
Cô không hẹn bất kỳ người bạn nào, chỉ lang thang không mục đích dọc theo con đường.
Sở Trĩ Thủy thản nhiên đi đến con sông, muốn đi dạo dọc theo cây cầu dài, hướng tới quảng trường náo nhiệt ở phía đối diện.
Lão Bạch đã bị bắt ở trên cây cầu này, tối đó dân cư thưa thớt nhưng ban ngày xe cộ qua lại đông đúc. Sóng nước gợn lăn tăn, mặt sông vẫn chưa đóng băng, bão tuyết và mưa đá đúng là tin giả thời tiết.
Cô đi được nửa đường liền chợt nhìn thấy một bóng dáng cao gầy quen thuộc bên kia cầu.
Tân Vân Mậu dựa vào lan can của cây cầu, mặc một chiếc áo khoác màu lục lam có cổ chống gió dựng đứng, che non nửa cằm, rất có khí thế người sống chớ gần. Một tay anh đang đút túi, giương mắt nhìn thấy cô liền đứng dậy, dây kéo kim loại trên cổ áo tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, lơ lửng giữa không trung lúc ẩn lúc hiện, sáng lấp lánh, trông thật hấp dẫn ánh mắt người khác.
“Tại sao anh lại ở đây?”
Sở Trĩ Thủy thấy anh không nhanh không chậm đi đến, kinh ngạc nói: “Anh biết tôi sẽ đi ngang qua sao?”
Cô nhìn quanh, không biết anh từ đâu chui ra, liệu có bị người qua đường nhìn thấy hay không.
“Có thể cảm nhận được.”
Tân Vận Mậu lấy ra một ống trúc màu xanh lục từ trong túi, anh đưa cho cô, ánh mắt đảo qua một bên, nhỏ giọng nói: “Chúc mừng sinh nhật.”
“Cảm ơn.”
Sở Trĩ Thủy vội vàng cầm lấy, cô nâng ống trúc nặng trĩu, chỉ cảm thấy bên trong có chất lỏng đang chuyển động: “Đây là...”
“Rượu.”
Anh cụp mắt xuống, mím môi nói: “Không phải ý kiến hay.”
“Thật sự là rượu trúc.”
Sở Trĩ Thủy phát hiện cái ống trúc này rất dày, thậm chí có thể dùng hai tay cầm lấy, ngập ngừng nói: “Cái ống trúc này không phải là anh chứ?”
Thật tàn nhẫn khi dùng anh để đựng rượu, trong lòng cô rất băn khoăn.
“Đương nhiên là không phải!”
Tân Vân Mậu trừng mắt nhìn cô một cái, lông mày hơi giật giật, nhưng lại không đành lòng trách cứ, muốn nói lại thôi: “... Cô đừng có lúc nào cũng muốn nghĩ tôi làm mấy chuyện kỳ quái.”
Tại sao lại nghĩ đến việc dùng anh để đựng rượu chứ? Chẳng lẽ còn muốn dùng anh để làm chén uống rượu sao?
Anh liếc nhìn đôi môi tái nhợt của cô rồi lại bình tĩnh dời tầm mắt đi chỗ khác, đột nhiên anh không dám suy nghĩ sâu xa, nhưng trong lồng ngực lại có tiếng trống nhỏ đập, tiếng trống từng tiếng từng tiếng vang lên, nghe qua có vẻ xao động bất an.
Sở Trĩ Thủy biết cô đã hiểu lầm, cô ôm ống trúc trong tay, xấu hổ nói: "Anh mới đừng nói mấy chuyện kỳ quái ấy!"
“Còn có một thứ nữa, nhưng tốt nhất cô không nên cầm lấy nó.”
Tân Vân Mậu vì che giấu sự thất thố của bản thân liền không tình nguyện vươn tay ra, để lộ một cái bao nhỏ được đan từ lá cỏ khô trong lòng bàn tay, bên trong căng phồng, không biết đang đựng gì.
Sở Trĩ Thủy nghe anh nói như vậy, cũng thành thật không đưa tay ra, hỏi: "Đây là cái gì?"
“Hạt giống hoa.”
Tân Vân Mậu nghiêm nghị nói: “Thật ra, tôi nghĩ không cần thiết phải trồng những thứ này, quá nhiều cây trong sân nhìn rất lộn xộn.
Anh không muốn đưa nó cho cô cùng một lúc, nhưng anh đã đồng ý ở Đan Sơn, lật lọng không phù hợp với tính cách của anh.
Sở Trĩ Thủy đoán được câu tiếp theo của anh sẽ đẩy mạnh tiêu thụ của cây trúc, cô nắm lấy gói lá cỏ khô nhỏ, dứt khoát nói: "Đương nhiên muốn, sân không thể để trống."
"Hừ."
Lập đông năm nay không lạnh như những năm trước, ngoại trừ người nhà ra, Sở Trĩ Thủy không ngờ rằng món quà sinh nhật đầu tiên lại đến từ trúc yêu. Kim Du và những yêu quái khác hiện đang nghỉ ở nhà, chỉ có anh đặc biệt đi đến đây một chuyến, quả thực là có chút vất vả.
Cô lấy điện thoại ra xem giờ, lại nhìn quảng trường rồi tự hỏi một lát, đột nhiên đem ống trúc và hạt giống trong tay cho anh.
Tân Vân Mậu nhìn thấy đồ vật bị trả lại, anh không khỏi sửng sốt, sự mất mát như thủy triều dâng lên, anh buột miệng thốt lên: "Tại sao?"
“Tại sao?”
Sở Trĩ Thủy ngạc nhiên “Anh cầm giúp tôi trước, chúng ta đến phía trước đi dạo. Tôi thấy bản thân cầm không tiện, lát nữa anh trả lại cho tôi.”
Anh có thể trực tiếp đem mấy thứ này thu hồi, nhưng cô lại biệt nữu ôm nó theo suốt đường đi, đương nhiên sẽ cảm thấy phiền phức.
“Um."
Lúc này Tân Vân Mậu mới ngoan ngoãn cầm lấy đồ đạc, ngón tay khẽ nhúc nhích cất hai món đồ đi.
Sở Trĩ Thủy thả lỏng tay, lúc này mới cúi đầu xem hướng dẫn: "Đi thôi, chúng ta đi chơi một lát rồi trở về."
Trên quảng trường nhộn nhịp, xuyên qua một con ngõ nhỏ hẹp, thành phố trò chơi giản dị và cổ xưa hiện ra trong tầm mắt. Máy gắp thú chứa đầy những đồ chơi gấu bông, buồng KTV độc lập như bốt điện thoại, máy khiêu vũ hoa hòe lòe loẹt và bàn xoay cờ bạc đầy màu sắc. Thành phố trò chơi hôm nay nhộn nhịp hơn bình thường, còn có một nhóm trẻ em không đi học ùa vào.
“Nơi này không ngờ vẫn mở cửa.”
Sở Trĩ Thủy kinh ngạc cảm thán: “Có cảm giác giống như khi tôi vẫn còn nhỏ vậy.”
Với tâm lý thử một lần, cô muốn sống lại niềm vui thời thơ ấu, không ngờ rằng nơi này vẫn ổn.
Tân Vân Mậu chưa bao giờ đến thành phố trò chơi, anh mờ mịt đi theo cô vào trong, nhìn cô mua xu trò chơi ở quầy. Xu trò chơi ở thành phố trò chơi tương đối rẻ, hoàn toàn không đắt như ở Thương thành Ngân Hải, mua một rổ xu bạc sáng bóng đã đủ cho một người và một yêu chơi trong thời gian dài.
“Có vẻ như tôi đã mua hơi nhiều, hôm nay sẽ không chơi hết đâu.”
Sở Trĩ Thủy ném một xu trò chơi vào máy gắp thú bông, bắt đầu vận hành cần điều khiển. Vận may sinh nhật của cô không tồi, lần đầu tiên gắp đã lấy được một mắt dây chuyền bằng bông, nhưng có vẻ chỉ có thể treo nó trên ba lô.
Cô quay đầu lại nhìn liền thấy Tân Vân Mậu đang nhìn chằm chằm bất động, cô đơn giản đưa cho anh đồng xu trong tay, cười nói: "Anh có muốn thử không?"
Bọn họ di chuyển sang một chiếc máy gắp thú bông khác, Tân Văn Mậu học theo cô nhét đồng xu vào trong, trải nghiệm lần đầu tiên gắp thú bông của mình.
Cái móc màu bạc kẹp lấy đồ chơi, một đường lắc lư lảo đảo, nghiêng nghiêng ngã ngã, sắp đi đến lối ra. Không ngờ đột ngột có một trận lắc lư mạnh, món đồ chơi lạch cạch một tiếng rơi lại vị trí ban đầu, như thể không có chuyện gì xảy ra.
Tân Vân Mậu không thể tin được: "Tại sao nó lại rung lắc?"
Sở Trĩ Thủy giải thích: "Đương nhiên sẽ lắc lư, không lắc lắc thì làm sao ông chủ kiếm tiền."
Tân Vân Mậu cảm thấy không phục, anh lại bỏ thêm một đồng xu nữa vào, tiếp tục sự nghiệp gắp thú bông lớn lao của mình.
Không lâu sau, Sở Trĩ Thủy nhận ra mình đã nói quá sớm, dựa theo thao tác vụng về của yêu trúc, bọn họ có lẽ sẽ vừa vặn dùng hết xu trò chơi, không cần lo lắng phải mang về nhà.
Có điều Tân Vân Mậu đánh trận nào thua trận đó, càng thua càng đánh, anh chuyển từ bộ mặt vô biểu tình thành cả người đầy khí lạnh, rõ ràng là bắt đầu nổi cơn thịnh nộ với cỗ máy. Anh còn không muốn đổi một cái máy khác, nhất định phải ở chỗ này rửa mối nhục khi xưa, tay phải của anh chưa từng buông khỏi cần điều khiển.
Sở Trĩ Thủy kiên nhẫn chỉ đạo: "Anh phải đoán trước được nơi nào sẽ lắc lư, như thế này nhất định sẽ không được."
Không biết từ khi nào, một cậu bé đi tới bên cạnh, có lẽ cậu bé cũng đến thành phố trò chơi để chơi, nhưng khi đi ngang qua cậu bé đã bị thu hút bởi Tân Vân Mậu thất bại liên tiếp, đơn giản liền đứng ở một bên nhìn cây trúc yêu gắp thú bông.
Bình thường Tân Vân Mậu có một gương mặt tràn đầy sương lạnh, khó tràng cường đại, có thể khiến lũ yêu quái nghe đến liền hoảng sợ, nhưng không biết vì sao đối với con nít lại không có tác dụng. Lúc trước anh đi cùng ông chủ Bành lên núi, nhân sâm con đối với anh không trên không dưới, hiện tại anh đi theo Sở Trĩ Thủy đến thành phố trò chơi, đối với trẻ con nhân loại vẻ xa cách bình thường liền vô dụng.
Đứa nhỏ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, có lúc thì che miệng chờ đợi, có lúc thì tiếc nuối nắm cổ tay, thật giống như một người hâm mộ xem bóng đá nam, đứng bên cạnh máy gắp thú xem hành động của Tân Vân Mậu.
Chiếc móc lại lần nữa đung đưa, món đồ chơi rơi xuống một cách vô lực, Tân Vân Mậu lần nữa thất bại.
Đứa nhỏ vốn dĩ tràn đầy chờ mong, nhưng thấy vẫn chưa bắt được, liền oán trách mà nhìn Tân Vân Mậu một cái, cuối cùng thở dài: "Anh thật gà(*)."
(*) : dễ ăn, ý ám chỉ đối thủ “dễ nuốt”, gà mờ.
Giọng điệu này không khác gì người xem bóng đá thất vọng.
Tân Vân Mậu cau mày, anh liếc mắt nhìn đứa nhỏ một cái, lạnh lùng nói: "Trẻ con, không biết phép tắc."
Cậu nhóc lập tức sửa lại lời nói, cậu bé dùng từ lễ phép hơn: "Chào anh trai, anh thật gà mờ nha."
Trong lòng Sở Trĩ Thủy liền bật cười, nhưng cô nhìn thấy vẻ mặt nặng nề của Tân Vân Mậu, giống như đang muốn hành hung đứa trẻ, cô lập tức nén cười, nhanh chóng ngầm khuyên nhủ: "Thần quân bớt giận, thần quân bớt giận. Ai đã nói sẽ không so đo với phàm nhân mạo phạm mình, đừng tức giận với trẻ con làm gì."
Cậu bé không sợ hãi khi đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Tân Vân Mậu, cậu bé thẳng thắn nhìn lại, rõ ràng cho rằng mình không nói sai.
Sở Trĩ Thủy ho khan hai tiếng, cô cho rằng không thể tiếp tục giằng co, đơn giản vươn tay lấy một đồng xu, trực tiếp gặp ra một món đồ chơi nhồi bông, đưa cho Tân Vân Mậu, an ủi: "Được rồi, chúng ta chơi trò khác đi."
Đừng để đứa nhỏ chế giễu nữa, mặt mũi thần quân sẽ không chịu nổi.
Tân Vân Mậu cầm lấy món đồ chơi, lúc này anh mới cảm thấy vừa lòng, từ trên cao liếc nhìn đứa nhỏ, cơ thể đều lộ ra kiêu ngạo.
“Có gì đặc biệt hơn người đâu?”
Đứa nhỏ không thèm quan tâm, trợn mắt ngoác mồm nói: “Không phải chỉ là nhờ bạn gái gặp cho anh thôi sao.”
Một người và một yêu đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghe thấy lời này, liền đồng thời đứng tại chỗ.
Vừa nãy Sở Trĩ Thủy còn khuyên bảo Tân Vân Mậu, lúc này nắm đấm của cô cũng đã cứng rắn, nhưng trên mặt lại nở một nụ cười dịu dàng, nghiến răng nói: "Rốt cuộc là ai đã nảy ra ý định cho nghỉ học, hôm nay nên để bọn họ đến trường."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.