Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Chương 171:

Giang Nguyệt Niên Niên

28/10/2023

“Chúng ta nhất định phải mở ở thành phố Hoài Giang sao?” Hồ Thần Thụy nói: “Thành phố khác được không?”

“Hả?” Sở Trĩ Thủy sững sờ: “Tất nhiên cũng được, nhưng thành phố khác là...”

Hồ Thần Thụy cười khà khà nói: “Chúng ta có thể xây ở cục Ngân Hải, tôi thấy cửa hàng mặt tiền của họ khá nhiều.

Sở Trĩ Thủy: “...”

Sở Trĩ Thủy hoảng hốt tột độ, cô muốn nói rồi lại thôi: “Cục trưởng Diệp có thể đồng ý chuyện này không?”

Cô cảm thấy có thể mở tiệm ở thành phố Hoài Giang đã là rất giỏi rồi, không ngờ cục trưởng Hồ còn dám nghĩ nhiều hơn mình, trực tiếp chọn thành phố Ngân Hải nhân khẩu thuộc hàng top cả nước, còn phải mở tiệm ở khu phố có nhiều người đi lại nhất. Cục Ngân Hải nằm ở trung tâm cốt lõi thành phố, trước nay luôn phồn hoa náo nhiệt, vì vậy hiệu suất kiếm tiền cực kỳ dễ dàng.

“Chúng ta có thể bàn với cục trưởng Diệp mà.” Hồ Thần Thụy ôn hòa nói: “Ví dụ như dùng một phần đất Hoài Giang chúng ta đổi với một phần đất Ngân Hải của họ, bảo họ chọn đất của chúng ta trước, chúng ta chọn bừa một miếng của họ là được.”

Sở Trĩ Thủy hết sức nghi ngờ cục trưởng Hồ coi cục trưởng Diệp là thằng ngốc, ai cũng biết giá đất Hoài Giang và Ngân Hải khác nhau, hoàn toàn không phải cái giá tương đương để đem đi đổi. Giờ cô cảm thấy cục trưởng Hồ cũng tự tin, chẳng lẽ là do thiên phú của hồ ly, cho rằng người khác sẽ đồng ý mọi yêu cầu vô lý của ông ấy.

Sở Trĩ Thủy không thẳng thừng phản bác, ngoài mặt cô tỏ vẻ lịch sự, trả lời: “Không sao, ông cứ bàn với cục trưởng Diệp trước đi, nếu thuận lợi thì chúng ta bắt đầu mở tiệm.”

“Này chắc chỉ là chuyện cỏn con, cũng đuổi tôi đến Hoài Giang rồi, chút chuyện này còn không làm được? Vậy thì đừng làm việc nữa.” Giọng điệu Hồ Thần Thụy dịu dàng, nhưng lại ẩn chứa oán khí trong lời nói, ông ấy móc điện thoại ra: “Khoan, tôi kéo ông ấy ra khỏi danh sách đen cái đã, có chính sự vẫn phải liên lạc chút.”

Sở Trĩ Thủy quan sát thấy cục trưởng Hồ canh cánh trong lòng với chuyện bị giáng xuống Hoài Giang, luôn có suy nghĩ muốn lật bàn cục quan sát, xem ra lúc đầu ra quyết định tiếp quản khu vực thần quân sinh sống quả thật gian nan, chắc sau khi trải qua tháng ngày không tệ mới đánh tan được suy nghĩ đen tối này.

“Chi bằng thế này đi, dù sao đi nữa năm sau tôi cũng phải đi Ngân Hải, bàn với họ chi phí kinh doanh năm tới, cô đi công tác với tôi, còn có thể xem thử chọn chỗ nào.” Hồ Thần Thụy cười nói: “Nếu cô bận không đi được, vậy dẫn một người của bộ phận theo, chúng ta một công đôi việc, không làm chậm trễ chuyện gì!”

Sở Trĩ Thủy ngơ ngác: “Dẫn một người của bộ phận theo?”

“Nếu cô muốn dẫn hai người cũng được, dù sao dạo này tiền trong tài khoản nhiều, chẳng qua là báo cáo nhiều thêm phần chi phí đi lại thôi.”

Sở Trĩ Thủy nuốt nước bọt, nhắc nhở: “Cục trưởng Hồ, ông đi họp với các cục trưởng, rồi còn muốn dẫn chúng tôi theo, ông chắc chứ?”

Ban đầu Sở Trĩ Thủy trực tiếp từ chối cục trưởng Diệp, cô không đồng ý chuyện dẫn Tân Vân Mậu theo nữa, nhưng cũng sẽ không gây ấm ức cho đối phương. Cục trưởng Hồ hơi mang ý nghĩ sợ rằng thiên hạ không loạn, hiển nhiên toàn toàn không để ý đến suy nghĩ của cục trưởng Diệp.

Cũng may Tân Vân Mậu là cây trúc đầu óc rỗng tuếch, nếu anh có ý xấu gây tai họa, bị dẫn đến Ngân Hải có cuộc hợp cục trưởng, trực tiếp có thể bưng đi mất một tổ bốn vị cục trưởng.

“Chắc, đương nhiên chắc chắn.” Hồ Thần Thụy trịnh trọng gật đầu: “Không dẫn các cô theo, sao tôi đòi đất và phí kinh doanh được?”

Không cho cục trưởng khác nhìn thấy cực khổ của ông, sao còn có thể hung dữ lớn tiếng đòi tiền?

Đây hoàn toàn là uy hiếp tiên lễ hậu binh.

Cô cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt của các cục trưởng khác, không khác gì kề dao lên cổ đòi tiền, một câu không hợp thì có thể cắt cổ tại chỗ.



Dù sao đi nữa cũng là chuyện sau tết, Hồ Thần Thụy cũng có phán đoán riêng, Sở Trĩ Thủy cũng không tiện khuyên bảo, trời sập xuống có cục trưởng chống đỡ, không có liên quan đến một phó phòng như cô..

Sở Trĩ Thủy đá quả bóng đi, bắt đầu từ chối trách nhiệm: “Được thôi, chỉ cần ông cho rằng hợp lý, tôi cũng không thành vấn đề.”

Hồ Thần Thụy thỏa thuận nói: “Hợp, chắc chắn là hợp, hợp hay không cũng phải làm thành hợp cho tôi!”

Công tác cuối năm bận tối mắt tối mũi, chuyện vặt vãnh cũng đến làm phiền.

Trải qua sự chờ đợi dài dằng dẵng, Sở Trĩ Thủy nghênh đón tháng ngày giao nhà, cuối cùng cũng lấy được chìa khóa nhà mới của mình. Dịch vụ nhà đất Hoài Giang hiện nay thủ đoạn cực độ, buôn bán toàn là nhà cửa đã đầy đủ thiết bị, hơn nữa chất lượng cọc cạch, có lẽ còn cần chủ hộ tiếp tục sửa lại.

Trong tiểu khu mới tỉnh, Sở Trĩ Thủy dùng chìa khóa mở cửa, nhanh chóng kiểm tra mỗi một góc nhà, quyết định phát hiện vấn đề sẽ kịp thời tìm người giải quyết, tranh thủ kiểm tra tai họa ngầm của trang thiết bị lắp sẵn mang lại.

Đồ nhà phát triển tặng là thiết bị phong cách kiểu mới, dù sao cô cũng không hiểu mấy triết lý của thiết kế này, đảo một vòng trong nhà, định đợi lúc rảnh rồi lại đi thêm lần nữa.

Tầng dưới có một cái sân, trùng hợp được cây xanh che chắn xung quanh, sẽ không để lộ quá nhiều sự riêng tư ra bên ngoài. Năm đó Sở Trĩ Thủy nhìn thấy căn nhà này, cảm thấy có cái sân sẽ rất thoải mái, phía trước chỉ có con hẻm cực kỳ vắng vẻ, hiếm khi có người đi qua nơi này, mảnh đất xanh ngoài sân cũng nhập vào hậu hoa viên một cách trá hình.

Điều đáng tiếc là, lúc này là mùa đông ở Hoài Giang, cây cỏ đã tiêu điều, chỉ có duy nhất khóm lá trúc ngoài sân vẫn đầy sắc xanh, trừ thứ này ra thì không còn màu sắc nào khác.

Sở Trĩ Thủy đứng trong sân, cô nhìn thấy cây trúc thì hồi hộp, vội đi ra kiểm tra, không hiểu tại sao lại có rừng trúc ở đây. Sau khi rời khỏi sân, nước chảy róc rách, có một con suối nhân tạo làm bằng đống đá cuội, trông có vẻ là bên dịch vụ quản lý nhà cửa muốn bao quanh con suối bằng trúc xanh, tập trung phối hợp phong cách trung quốc của tiểu khu.

Khóm rừng trúc kia là bên dịch vụ quản lý nhà cửa trồng, lại cứ khăng khăng dính chặt vào nhà Sở Trĩ Thủy, cả cành lá cũng thò vào trong sân nhà cô.

Sở Trĩ Thủy cạn lời đẩy cảnh lá trúc ra, thầm nói loại thực vật này thật là vô lý, đi đến đâu cũng muốn chiếm chỗ của cô.

Cô vừa dọn dẹp cây trúc ngoài sân xong, vừa xoay đầu thì thấy có một bóng người ngoài hàng rào, chính là Tân Vân Mậu, anh cách lan can ngắm nhìn cô.

Không biết anh xuất hiện khi nào, đứng bên ngoài sân nhìn gắt gao mảnh rừng trúc, cực kỳ hài lòng nói: “Cô còn trồng trúc trong sân.”

“Tôi không có trồng, bên dịch vụ quản lý nhà cửa trồng đó.” Sở Trĩ Thủy vội phản bác: “Anh nhìn kỹ đi, là bên ngoài, không phải nhà tôi!”

Tân Vân Mậu chỉ trong sân, cây ngay không sợ chết đứng nói: “Rõ ràng bên trong cũng có.”

Sở Trĩ Thủy cúi đầu nhìn, quả nhiên thấy một mầm trúc nhỏ vượt rào, từ mảnh cỏ bên ngoài đào vào sân nhà cô.

Cô thầm nói sao ngay cả cây trúc không thành tinh mà cũng không xấu hổ thế này, bực bội nói: “Này là nó tự mọc vào đó!”

Có một thành ngữ gọi là tứ diện sở ca, giờ Sở Trĩ Thủy cho rằng câu này không liên quan đến dòng họ của cô, chắc nên sửa thành “tứ diện trúc ca” thì hợp hơn.

Bây giờ cô thật sự đã bị bao vây tứ phía, ngoài sân không chỉ có trúc chưa hóa hình người mà còn có một cây trúc đã hóa hình người chạy đến, cảm giác như không phải sạch được quan hệ với loại thực vật này xanh tươi quanh năm này.



Hôm nay Tân Vân Mậu mặc một chiếc áo khoác chắn gió màu trắng tinh, vạt dưới quần áo là vết mực lan như ngọn lửa thiêu, trông có vẻ thư thái.

Sở Trĩ Thủy vẫn đeo dây chuyền, rõ ràng anh có thể dịch chuyển vào đây, nhưng lại không trực tiếp lên vào sân mà đứng ở ngoài hàng rào nhìn cô, dáng vẻ thủ lễ hiểu chuyện.

“Sao anh đến đây?” Sở Trĩ Thủy rời khỏi khóm rừng trúc vượt rào kia, đi qua mảnh sân nhỏ mở cửa cho anh: “Tôi có gọi tên anh đâu.”

Cổng rào vừa mở, Tân Vân Mậu đi vào, bình tĩnh nói: “Nhưng cô chạm vào trúc rồi.”

“Rồi tôi chạm vào trúc thì làm sao?” Sở Trĩ Thủy nhìn khóm rừng trúc kia, lại nghiêng đầu nhìn anh, ngạc nhiên nói: “Cây trúc này cũng đâu phải anh.”

“Thơ ca đều sẽ mượn sông núi cỏ cây thể hiện tình cảm, chính là ý tưởng của con người các cô.” Tân Vân Mậu nhìn cô, anh chớp mắt, lặp lại: “Cô chạm vào trúc rồi.”

Sở Trĩ Thủy hoảng hốt tột độ: “Cách nghĩ của anh kỳ lạ như vậy, là do cứ luôn tùy ý phát tán như thơ ca sao?”

Không thể không nói, nhà thơ ngâm thơ về trúc tâng bốc quá dữ dội, khiến yêu quái trúc lâng lâng không thể kiểm soát được bản thân, dẫn đến việc đường về não của anh cũng bay bổng như thơ ca.

Tân Vân Mậu hừ nhẹ một tiếng, anh đi vào theo cô, nói: “Cô còn trồng trúc.”

“Chẳng phải đã nói rồi sao, không phải tôi trồng, là nó tự mọc vào đó.” Sở Trĩ Thủy cười mỉm, uy hiếp một cách ám chỉ: “Tôi vừa định đi tìm dịch vụ quản lý nhà đất mượn một cây rìu đốn sạch rừng trúc.”

Tân Vân Mậu ung dung gật đầu: “Được đó, tôi đốn giúp cô, sau đó lại trồng một khóm mới.”

Sở Trĩ Thủy: “...”

Sở Trĩ Thủy sửa miệng trong một giây: “Thôi kệ đi, một cây cỏ một cái cây cũng là một sinh mạng, cứ cho chúng mọc lên cũng tốt.”

“Thật sao?” Tân Vân Mậu xoay đầu ngắm rừng trúc ngoài kia, gương mặt anh điềm nhiên, chậm rãi nói: “Thân rễ của cây trúc lớn rất nhanh, giờ là mùa đông không lộ rõ, nhưng xuân về sẽ mọc dần lên, triệt để chiếm lấy hết

cái sân của cô.”

“Ban nãy tôi xem qua rồi, chúng từ bên khe suối mọc qua đó, sân nhà cô và mảnh đất xanh liên thông với nhau, nên mới có thân rễ chui vào.”

“Không phải chứ?” Sở Trĩ Thủy mặt lộ vẻ kinh ngạc: “Tôi thấy tiểu khu khác trồng trúc đâu có xảy ra tình trạng thế này.”

Cây trúc là thực vật thường sống chung nhà với con người, theo lý mà nói nhà phát triển đã trù định xong từ lâu.

“Đó là do mảnh đất chính giữa cách nhau, còn đắp lên đất một tầng đá xây dày, chỗ này của cô là mảnh đất liên thông, sớm muộn cũng sẽ mọc vào nhà cô.” Tân Vân Mậu oán niệm nhìn cô: “Lẽ nào tôi còn không hiểu cây trúc nghĩ gì sao?”

Sở Trĩ Thủy bán tín bán nghi chạy ra cửa, cô thuận theo rừng trúc đi đến bên khe suối, quả nhiên phát hiện cả đường được liên thông. Bên cạnh dòng suối vốn chỉ có vài cây trúc, nhưng hấp thu nước mưa và ánh nắng, đã bắt đầu điên cuồng bành trướng, trực tiếp nhảy tót đến cạnh sân vườn trong nhà, chui vào chắc chỉ còn vấn đề thời gian nữa thôi.

Tân Vân Mậu dựa vào bên cổng rào, anh nhướng đuôi mày lên, từ tốn nói: “Trong khe suối nhỏ giờ còn có mảnh băng, chờ đến gần đến mùa xuân, sẽ còn xuất hiện vô số côn trùng, theo mảnh rừng trúc này vào trong sân nhà cô."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook