Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 177:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Sắc mặt của Sa Kình Văn khó coi: “Cục chúng tôi quyết định nội bộ khi nào?
“Không có à?” Hồ Thần Thụy quăng nồi nói: “Này là Ngô Thường Cung đến Hoài Giang xong nói đó.”
Lam Tuyền Tiên lấy làm lạ: “Rõ ràng Ngô Thường Cung là do năng lực bản thân không đủ.”
“Chính xác, từ cục Tất Ngô đến đó, tôi cũng cảm thấy không được cho lắm.” Hồ Thần Thụy chỉ gà mắng chó.
Song phương đâm chọt nhau, bầu không khí bỗng ngưng đọng.
“Ôi chao, được rồi, đều bớt nói hai câu đi.” Diệp Hoa Vũ vội giảng hòa, ông ấy lắc đồng hồ trên cổ tay, ý đồ muốn lóa mắt Sa Kình Văn: “Sa Sa, ông xem đồng hồ này của tôi, màu sắc đẹp nhỉ, kiểu dáng có mới không, chúng ta nói chuyện khác đi?”
“Không xem, không nói.” Sa Kình Văn từ chối, dáng vẻ sợ bị quấn lấy, ông ta dẫn Lam Tuyền Tiên định rời đi, vừa bước hai bước bỗng quay đầu lại, quắc mắt răn đe nói: “Đừng gọi tôi là Sa Sa, ông gọi ông ta là lão Hồ, mà cứ gọi tôi là Sa Sa, này là ý gì?”
Diệp Hoa Vũ ngơ ngác: “Nhưng ông là cá voi mà?”
“Cá voi cũng không thể gọi Sa Sa!” Vẻ ngoài của Sa Kình Văn cứng cỏi, ông ta trông có vẻ rất biết đánh nhau. Tức giận nói: “Sao ông không gọi ông ta là Hồ Hồ?”
Diệp Hoa Vũ: “Tên này cũng đâu thuận mồm bằng Sa Sa...”
Sa Kình Văn gắt gỏng: “Ông kiếm được tiền thì khinh thường tôi!”
“Này có liên quan gì?” Diệp Hoa Vũ thấy cục trưởng Sa phất tay áo mà đi, kinh ngạc nói: “Lửa đạn này sao đốt lên người tôi vậy?”
Lam Tuyền Tiên đi trước, anh ta còn nhìn Hồ Thần Thụy, trầm giọng nói: “Cục trưởng Hồ, hy vọng ông đừng quên, lúc trước vị kia cũng không có vấn đề, nhưng bất cứ chuyện gì cũng sẽ thay đổi.”
Sa Kình Văn và Lam Tuyền Tiên sải bước rời đi, Diệp Hoa Vũ chào hỏi với Hồ Thần Thụy rồi lập tức nâng bước đuổi theo, hiện trường chỉ còn lại thành viên của cục quan sát Hoài Giang.
Sở Trĩ Thủy nghe thấy lời của Lam Tuyền Tiên, không hiểu hỏi: “Vị kia?”
“Cục trưởng Diệp gần như có nói với cô rồi, trận xung đột của thần quân và long thần năm ấy.” Hồ Thần Thụy nâng mắt nhìn Tân Vân Mậu, chỉ thấy đối phương tùy ý đút tay vào túi, trên mặt không chút phản ứng, như chuyện không liên quan đến mình vậy.
Sở Trĩ Thủy gật đầu: “Phải, có nói qua một chút.”
“Tất Ngô là nơi sinh ra long thần, lúc trước danh tiếng của hắn ở bên đó rất cao, thậm chí đến nay vẫn còn lưu lại tín đồ, nơi đó còn sót tại không ít miếu long thần.” Hồ Thần Thụy nói: “Chỉ cần miếu thờ không bị thủ tiêu sạch sẽ, nước biển của Tất Ngô sẽ bao hàm yêu khí, khiến sức mạnh của long thần không thể tiêu tán hết.”
“Anh ta còn là người cá, cảm xúc mãnh liệt hơn, địch ý sẽ lớn hơn.” Hồ Thần Thụy bất lực nói, ông ấy nhìn xa xăm, đã không còn nhìn thấy bóng lưng của Lam Tuyền Tiên từ lâu rồi.
Sở Trĩ Thủy: “Người cá?”
Tân Vân Mậu khoanh tay, vô cảm giải thích: “Trước kia người cá là tín đồ trung thành của con rồng kia.”
Lúc đại chiến, người cá xông lên hung mãnh nhất, nhưng anh ta không ở dưới biển, cho nên không có bất kỳ ảnh hưởng gì.
“Sau này nội bộ tộc người cá chia rẽ, một bộ phận không còn tin long thần giống như vị ban nãy, một bộ phận vẫn chiếm cứ ở miếu long thần, quấy rối công việc ngày thường ở cục Tất Ngô.” Hồ Thần Thụy nói: “Cho nên tố chất thần kinh của anh ta bình thường, nói ra còn khá đáng thương, ngay cả cùng chủng loài cũng không thể tin tưởng, càng không thể tin tưởng chủng loài khác.”
Lam Tuyền Tiên là người cá, năm xưa là quần tộc tin tưởng long thần nhất, sau khi sụp đổ tín ngưỡng thì anh ta vào cục Tất Ngô, trước mắt còn đang xử lí tàn dư còn sót lại của thế lực miếu long thần, không cần nghi ngờ anh ta chính là thành phần có thành kiến với Tân Vân Mậu nhất, tư duy bảo thủ rất khó thay đổi.
Hồ Thần Thụy cười híp mắt: “Nhưng đừng lo, anh ta là trưởng khoa, cô là phó phòng, anh ta không dám lớn tiếng với cô.”
“Cục trưởng Hổ, ban nay định hỏi, sao tôi không biết tôi được bầu làm phó phòng vậy?” Sở Trĩ Thủy cảm thán: “Chuyện này cả quá trình bầu phiếu cũng không có.”
“Năm đó tôi cũng không biết mình được chọn làm cục trưởng cục Hoài Giang, họ nói với tôi này gọi là mục đích chung, cho nên cô không biết mình được chọn làm phó phòng là chuyện bình thường, giờ chắc là cũng là mục đích chung đó.” Hồ Thần Thụy điềm nhiên như không.
Lúc ấy Hồ Thần Thụy không qua bầu phiếu, giờ mới phát hiện danh sách sớm đã được quyết định nội bộ.
Sở Trĩ Thủy chần chừ: “Nhưng giới hạn năm làm việc của tôi không đủ?”
“Tiểu Sở, cô phải biết một chuyện, tình huống của cô chỉ có thể đặc cách lên chức.” Hồ Thần Thụy nghiêm khắc giảng dạy: “Nếu muốn phân biệt đối xử thật, sao có thể xếp đến lượt cô? Cô xếp không qua chúng tôi đâu.”
Sở Trĩ Thủy nhớ ra nhân viên mới Kim Du đã vào cục hai mươi năm rồi, cô đột nhiên ngộ ra được ý tứ sâu xa của cục trưởng Hồ, hiểu ra nói: “Thì ra là vậy.”
Nếu thật sự sắp theo năm làm việc, quả thật cả đời cũng không tới được cô.
“Được rồi, đây đều là chuyện nhỏ.” Hồ Thần Thụy phất tay tạm biệt: “Buổi chiều tôi đi họp với họ, đợi khi về chắc đã bàn xong chuyện cửa hàng mặt tiền rồi, lát nữa các cô có thể đi dạo một vòng chọn chỗ.”
Thái độ của cục trưởng Hồ hoàn toàn nắm chắc thắng lợi, tuyệt nhiên không để ý cục trưởng Sa và Lam Tuyền Tiên.
Sở Trĩ Thủy đưa mắt tiễn cục trưởng Hồ rời đi, giờ cô mới nhìn Tân Vận Mậu, tò mò mới lạ nói: “Nếu đã có miếu long thần, vậy sẽ có miếu trúc thần nhỉ?”
“Không có.” Tân Vân Mậu lạnh lùng giễu cợt một tiếng: “Miếu thờ dạng này là con người xây, tôi không thèm hồi đáp điều ước ngu xuẩn của họ, không cần thứ đồ linh tinh này.”
Trước giờ anh không phát triển tín đồ, dĩ nhiên sẽ không có miếu trúc thần.
Anh càng không cho rằng tộc người cá chia rẽ đáng thương, đây hoàn toàn là do họ gieo gió gặt bão, phó thác chính mình cho long thần hư vô, đáng đời bị chia năm xẻ bảy, tàn sát lẫn nhau. Đau khổ của họ là tự họ mang đến, giả sử không phải ban đầu cầu long thần lấy thứ gì, sao lại ủ ra một trận thảm kịch.
Tân Vân Mậu mặt mày cau có, sắc mặt căng chặt, cả người anh tỏa ra sự không vui, hiển nhiên không thích nhắc đến long thần.
So Trĩ Thủy trầm ngâm: “Ò...”
“Cô vậy là ý gì?” Tân Vân Mậu im lặng vài giây, anh lén nhìn cô một cái, thấp giọng nói: “Cô cảm thấy tôi không có miếu không lợi hại sao?”
Quả thật anh thấy phản cảm với mấy thứ này, nhưng miếu thờ tượng trưng cho danh tiếng, chắc cô sẽ không cho rằng anh kém cỏi hơn long thần chứ?
“Không có, nếu đã là con người xây miếu, hay là tôi xây cho anh một cái nhỉ.” Sở Trĩ Thủy tùy ý nói: “Tôi để ghế bập bênh trong sân, rồi để bình trà và nước cho anh, coi như là miếu trúc thần của anh rồi.”
Tân Vân Mậu nhớ ra chiếc ghế bập bênh bằng mây kiểu dáng cổ điển kia, trố mắt nói: “Đó là miếu của tôi sao?”
Sở Trĩ Thủy nhướng mày: “Anh chỉ có một tín đồ là tôi, chắc chắn chỉ có thể sơ sài chút, lẽ nào anh còn chế à?”
Tân Vân Mậu im lặng rất lâu, nhắc nhở: “Nếu xây miếu ở đó, vậy coi như đó là khu vực hoạt động của tôi rồi, sau này cô không thể hối hận đó.”
Xây miếu dễ phá miếu khó, nếu con người xây miếu thờ, vậy chính là thỉnh thần linh về, tương đương với việc giao toàn quyền sử dụng.
“Được, dù sao cũng trồng toàn là trúc, giờ anh cũng hoạt động y vậy, làm thành miếu cũng không hề gì.”
Tân Vân Mậu nghe cô đồng ý, nửa ngày trời cũng không nói được gì, cứ cảm thấy hang sâu trong lòng được lấp đầy, từ khi sinh ra anh đã bị vây quét vô duyên vô cớ, chớp mắt một cái thì lãng phí thời quang ngàn năm, cuối cùng cũng xuất hiện đổi thay vào lúc này.
Sau khi kết thúc đại chiến, các yêu quái sợ hãi và phòng bị anh, anh từ trong lửa rồng tối đen biết được sự xấu xa của con người, càng không bằng lòng tiếp cận đám người ô hợp lòng tham không đáy.
Nhưng giờ có người nói muốn xây miếu cho anh, hơn nữa cho đến nay họ cũng chưa ký kết thỏa thuận.
“Thật lạ.” Tân Vân Mậu hạ mắt: “Tôi không thực hiện điều ước của cô, tại sao cô muốn xây miếu cho tôi?”
Sở Trĩ Thủy ngạc nhiên: “Không phải thực hiện nhiều lắm rồi sao?”
“Đó cũng có thể coi là điều ước à?” Anh kinh ngạc nói: “Đều là mấy chuyện nhỏ vụn vặt, cả con người cũng có thể làm được.”
Cô son sắt thề thốt: “Tôi nói là điều ước thì chính là điều ước, anh nên coi trọng yêu cầu của khách hàng, yêu cầu nhỏ cũng rất quan trọng.”
“... Được thôi.”
Đôi mắt Tân Vân Mậu như mặt hồ tĩnh lặng dưới ánh nắng ấm áp, đáy mắt anh lấp lánh như con sóng vỗ, nhẹ giọng nói: “Nhưng thường thì miếu đều được xây trong nhà mà.”
Sở Trĩ Thủy ngẩn ngơ: “Hả?”
Anh ngượng nghịu úp úp mở mở: “Vì thế không nên xây trong sân, nên xây trong nhà cô.”
“Anh. Nghĩ. Hay. Thật” Sở Trĩ Thủy tức đến nóng mặt: “Không thể vào nhà tôi!”
“Tại sao?” Tân Văn Mậu lẩm bẩm: “Cũng đâu có xây trong phòng ngủ, căn bản đều là ở trong phòng khách.”
“Im miệng, không được.” Cô nói như đinh đóng cột: “Trừ phi treo anh lên tường mà thờ, nếu không thì đừng hòng vào phòng khách nhà tôi.”
Trong phòng họp, Hồ Thần Thụy đẩy cửa tiến vào nhìn thấy Diệp Hoa Vũ và Sa Kình Văn. Đại hội cục trưởng hằng năm đều tổ chức vào thời điểm này, trong phòng chỉ có duy nhất bốn vị cục trưởng, các nhân viên khác sẽ không tham gia.
Hồ Thần Thụy quét mắt qua chỗ trống, hỏi: “Cục trưởng Hoàng còn chưa đến sao?”
“Lão Hoàng không đến được rồi.” Diệp Hoa Vũ nói: “Dạo này thế сис Không Tang có biến, không ít miếu long thần khôi phục lại, thậm chí vượt cả bên Tất Ngô.”
Cuộc họp cục trưởng đương nhiên không chỉ nói chuyện tiền nong, trao đổi báo cáo tình hình định kỳ cho nhau, thỏa thuận công việc nhân viên trong cục, giờ mới là chuyện quan trọng nhất.
Sắc mặt Sa Kình Văn ngưng trọng: “Hai năm nay Tất Ngô cũng không ổn định, chúng tôi nghi ngờ long thần cảm ứng được gì đó, mưu đồ chui từ phong ấn ra ngoài, cả người cá lưu vong cũng trở nên ngạo mạn.
“Đều thế này rồi mà còn chĩa mũi nhọn nữa?” Hồ Thần Thụy nói: “Nếu là phong ấn long thần bị phá, lẽ nào bảo tôi kéo mặt xuống đi cầu xin anh ta giúp đỡ?”
Sa Kình Văn: “Nếu long thần từ trong phong ấn ra ngoài thật, người đầu tiên hắn đi tìm chắc chắn là anh ta...”
Hồ Thần Thụy phản bác: “Vậy thì chưa chắc, nói không chừng giúp lão bộ đội dọn dẹp Tất Ngô trước, các ông và tín đồ của hắn chém giết nhiều năm, vô số miếu long thần bị đập vỡ, tích tụ ân oán rất sâu.”
Sa Kình Văn: “ …”
“Dạo này Hoài Giang có vấn đề, nhưng căn bản đều được xử lý sạch sẽ, không quậy thành chuyện gì. Miêu Lịch cũng phát hiện ra yêu khí của long thần trong khu vực quản lý, nên biết rằng đó là vùng gần nơi hắn sinh ra, long thần không đến mức bất đắc dĩ thì chúng ta cũng không nên bứt dây động rừng như thế, trừ phi hắn cảm nhận được sự bức bách, có chuyện gì cần hoàn thành, chỉ trong một trăm năm nay.”
Hồ Thần Thụy cầm một đồng tiền xưa trong tay chơi đùa hết lần này đến lần khác, giống như có thể xuyên qua đồng tiền nhìn thấy được điều gì xa xăm.
“Ông đang nói tin đồn đó của Không Tang?” Diệp Hoa Vũ như hiểu ra: “Hắn muốn tìm người năm ấy.”
Sa Kình Văn chấn vấn: “Nhưng con người có chuyển kiếp không? Trước giờ tôi chưa từng nghe qua.”
“Họ đã phong thần, có lẽ nhìn được trời đất và chúng ta bất đồng.” Hồ Thần Thụy nói: “Đây cũng chỉ là suy đoán, nếu có chuyện này thật, trăm năm nay tuyệt không thái bình, các ông càng nên xóa bỏ ngăn cách với anh ta, nếu không thì long thần ra ngoài không yêu quái nào có thể cản.”
Năm ấy là do Tân Vân Mậu xui xẻo, vừa sinh ra đã bị ép khai chiến, nhưng long thần cũng bị đánh một trận, lần này nói không chừng chiến thuật vòng vo, sẽ không đến Hoài Giang bới lông tìm vết trước.
Theo tính tình của Tân Vân Mậu, người khác không đánh anh thì anh tuyệt đối không ra tay, càng không thể chủ động đi giúp yêu quái khác.
Sa Kình Văn suy tư thật lâu, nói: “Mối quan hệ của chúng ta và anh ta căng thẳng lâu như thế, nhất là Tất Ngô là nơi anh ta phản cảm nhất, ông tưởng anh ta vẫn sẽ chấp nhận hòa giải sao?”
Hồ Thần Thụy ung dung nói: “Tôi hiểu nỗi lo của các ông, chuyện trước mắt không thể vãn hồi, nhưng hiện tại đúng lúc có một bước ngoặt, có thể cho các ông làm dịu mối quan hệ với anh ta.”
Diệp Hoa Vũ và Sa Kình Văn nghe ông ấy cố ra huyền bí, họ lộ vẻ hoài nghi, phút chốc không hiểu ra được vấn đề.
“Bước ngoặt gì?”
“Gọi anh ta một tiếng thần quân...” Hồ Thần Thụy móc ra một tờ giấy: “Sau đó đẩy chuyện phí nghiệp vụ ra, rồi ký tên lên bản hợp đồng, cho bộ phận kinh tế chúng tôi thuê cửa hàng trước cổng!”
Ông tin rằng chỉ cần Sở Trĩ Thủy kinh doanh cửa hàng trực tiếp thuận lợi, thần quân có thể giúp đỡ yêu quái chỉ là chuyện ruồi muỗi.
“Không có à?” Hồ Thần Thụy quăng nồi nói: “Này là Ngô Thường Cung đến Hoài Giang xong nói đó.”
Lam Tuyền Tiên lấy làm lạ: “Rõ ràng Ngô Thường Cung là do năng lực bản thân không đủ.”
“Chính xác, từ cục Tất Ngô đến đó, tôi cũng cảm thấy không được cho lắm.” Hồ Thần Thụy chỉ gà mắng chó.
Song phương đâm chọt nhau, bầu không khí bỗng ngưng đọng.
“Ôi chao, được rồi, đều bớt nói hai câu đi.” Diệp Hoa Vũ vội giảng hòa, ông ấy lắc đồng hồ trên cổ tay, ý đồ muốn lóa mắt Sa Kình Văn: “Sa Sa, ông xem đồng hồ này của tôi, màu sắc đẹp nhỉ, kiểu dáng có mới không, chúng ta nói chuyện khác đi?”
“Không xem, không nói.” Sa Kình Văn từ chối, dáng vẻ sợ bị quấn lấy, ông ta dẫn Lam Tuyền Tiên định rời đi, vừa bước hai bước bỗng quay đầu lại, quắc mắt răn đe nói: “Đừng gọi tôi là Sa Sa, ông gọi ông ta là lão Hồ, mà cứ gọi tôi là Sa Sa, này là ý gì?”
Diệp Hoa Vũ ngơ ngác: “Nhưng ông là cá voi mà?”
“Cá voi cũng không thể gọi Sa Sa!” Vẻ ngoài của Sa Kình Văn cứng cỏi, ông ta trông có vẻ rất biết đánh nhau. Tức giận nói: “Sao ông không gọi ông ta là Hồ Hồ?”
Diệp Hoa Vũ: “Tên này cũng đâu thuận mồm bằng Sa Sa...”
Sa Kình Văn gắt gỏng: “Ông kiếm được tiền thì khinh thường tôi!”
“Này có liên quan gì?” Diệp Hoa Vũ thấy cục trưởng Sa phất tay áo mà đi, kinh ngạc nói: “Lửa đạn này sao đốt lên người tôi vậy?”
Lam Tuyền Tiên đi trước, anh ta còn nhìn Hồ Thần Thụy, trầm giọng nói: “Cục trưởng Hồ, hy vọng ông đừng quên, lúc trước vị kia cũng không có vấn đề, nhưng bất cứ chuyện gì cũng sẽ thay đổi.”
Sa Kình Văn và Lam Tuyền Tiên sải bước rời đi, Diệp Hoa Vũ chào hỏi với Hồ Thần Thụy rồi lập tức nâng bước đuổi theo, hiện trường chỉ còn lại thành viên của cục quan sát Hoài Giang.
Sở Trĩ Thủy nghe thấy lời của Lam Tuyền Tiên, không hiểu hỏi: “Vị kia?”
“Cục trưởng Diệp gần như có nói với cô rồi, trận xung đột của thần quân và long thần năm ấy.” Hồ Thần Thụy nâng mắt nhìn Tân Vân Mậu, chỉ thấy đối phương tùy ý đút tay vào túi, trên mặt không chút phản ứng, như chuyện không liên quan đến mình vậy.
Sở Trĩ Thủy gật đầu: “Phải, có nói qua một chút.”
“Tất Ngô là nơi sinh ra long thần, lúc trước danh tiếng của hắn ở bên đó rất cao, thậm chí đến nay vẫn còn lưu lại tín đồ, nơi đó còn sót tại không ít miếu long thần.” Hồ Thần Thụy nói: “Chỉ cần miếu thờ không bị thủ tiêu sạch sẽ, nước biển của Tất Ngô sẽ bao hàm yêu khí, khiến sức mạnh của long thần không thể tiêu tán hết.”
“Anh ta còn là người cá, cảm xúc mãnh liệt hơn, địch ý sẽ lớn hơn.” Hồ Thần Thụy bất lực nói, ông ấy nhìn xa xăm, đã không còn nhìn thấy bóng lưng của Lam Tuyền Tiên từ lâu rồi.
Sở Trĩ Thủy: “Người cá?”
Tân Vân Mậu khoanh tay, vô cảm giải thích: “Trước kia người cá là tín đồ trung thành của con rồng kia.”
Lúc đại chiến, người cá xông lên hung mãnh nhất, nhưng anh ta không ở dưới biển, cho nên không có bất kỳ ảnh hưởng gì.
“Sau này nội bộ tộc người cá chia rẽ, một bộ phận không còn tin long thần giống như vị ban nãy, một bộ phận vẫn chiếm cứ ở miếu long thần, quấy rối công việc ngày thường ở cục Tất Ngô.” Hồ Thần Thụy nói: “Cho nên tố chất thần kinh của anh ta bình thường, nói ra còn khá đáng thương, ngay cả cùng chủng loài cũng không thể tin tưởng, càng không thể tin tưởng chủng loài khác.”
Lam Tuyền Tiên là người cá, năm xưa là quần tộc tin tưởng long thần nhất, sau khi sụp đổ tín ngưỡng thì anh ta vào cục Tất Ngô, trước mắt còn đang xử lí tàn dư còn sót lại của thế lực miếu long thần, không cần nghi ngờ anh ta chính là thành phần có thành kiến với Tân Vân Mậu nhất, tư duy bảo thủ rất khó thay đổi.
Hồ Thần Thụy cười híp mắt: “Nhưng đừng lo, anh ta là trưởng khoa, cô là phó phòng, anh ta không dám lớn tiếng với cô.”
“Cục trưởng Hổ, ban nay định hỏi, sao tôi không biết tôi được bầu làm phó phòng vậy?” Sở Trĩ Thủy cảm thán: “Chuyện này cả quá trình bầu phiếu cũng không có.”
“Năm đó tôi cũng không biết mình được chọn làm cục trưởng cục Hoài Giang, họ nói với tôi này gọi là mục đích chung, cho nên cô không biết mình được chọn làm phó phòng là chuyện bình thường, giờ chắc là cũng là mục đích chung đó.” Hồ Thần Thụy điềm nhiên như không.
Lúc ấy Hồ Thần Thụy không qua bầu phiếu, giờ mới phát hiện danh sách sớm đã được quyết định nội bộ.
Sở Trĩ Thủy chần chừ: “Nhưng giới hạn năm làm việc của tôi không đủ?”
“Tiểu Sở, cô phải biết một chuyện, tình huống của cô chỉ có thể đặc cách lên chức.” Hồ Thần Thụy nghiêm khắc giảng dạy: “Nếu muốn phân biệt đối xử thật, sao có thể xếp đến lượt cô? Cô xếp không qua chúng tôi đâu.”
Sở Trĩ Thủy nhớ ra nhân viên mới Kim Du đã vào cục hai mươi năm rồi, cô đột nhiên ngộ ra được ý tứ sâu xa của cục trưởng Hồ, hiểu ra nói: “Thì ra là vậy.”
Nếu thật sự sắp theo năm làm việc, quả thật cả đời cũng không tới được cô.
“Được rồi, đây đều là chuyện nhỏ.” Hồ Thần Thụy phất tay tạm biệt: “Buổi chiều tôi đi họp với họ, đợi khi về chắc đã bàn xong chuyện cửa hàng mặt tiền rồi, lát nữa các cô có thể đi dạo một vòng chọn chỗ.”
Thái độ của cục trưởng Hồ hoàn toàn nắm chắc thắng lợi, tuyệt nhiên không để ý cục trưởng Sa và Lam Tuyền Tiên.
Sở Trĩ Thủy đưa mắt tiễn cục trưởng Hồ rời đi, giờ cô mới nhìn Tân Vận Mậu, tò mò mới lạ nói: “Nếu đã có miếu long thần, vậy sẽ có miếu trúc thần nhỉ?”
“Không có.” Tân Vân Mậu lạnh lùng giễu cợt một tiếng: “Miếu thờ dạng này là con người xây, tôi không thèm hồi đáp điều ước ngu xuẩn của họ, không cần thứ đồ linh tinh này.”
Trước giờ anh không phát triển tín đồ, dĩ nhiên sẽ không có miếu trúc thần.
Anh càng không cho rằng tộc người cá chia rẽ đáng thương, đây hoàn toàn là do họ gieo gió gặt bão, phó thác chính mình cho long thần hư vô, đáng đời bị chia năm xẻ bảy, tàn sát lẫn nhau. Đau khổ của họ là tự họ mang đến, giả sử không phải ban đầu cầu long thần lấy thứ gì, sao lại ủ ra một trận thảm kịch.
Tân Vân Mậu mặt mày cau có, sắc mặt căng chặt, cả người anh tỏa ra sự không vui, hiển nhiên không thích nhắc đến long thần.
So Trĩ Thủy trầm ngâm: “Ò...”
“Cô vậy là ý gì?” Tân Vân Mậu im lặng vài giây, anh lén nhìn cô một cái, thấp giọng nói: “Cô cảm thấy tôi không có miếu không lợi hại sao?”
Quả thật anh thấy phản cảm với mấy thứ này, nhưng miếu thờ tượng trưng cho danh tiếng, chắc cô sẽ không cho rằng anh kém cỏi hơn long thần chứ?
“Không có, nếu đã là con người xây miếu, hay là tôi xây cho anh một cái nhỉ.” Sở Trĩ Thủy tùy ý nói: “Tôi để ghế bập bênh trong sân, rồi để bình trà và nước cho anh, coi như là miếu trúc thần của anh rồi.”
Tân Vân Mậu nhớ ra chiếc ghế bập bênh bằng mây kiểu dáng cổ điển kia, trố mắt nói: “Đó là miếu của tôi sao?”
Sở Trĩ Thủy nhướng mày: “Anh chỉ có một tín đồ là tôi, chắc chắn chỉ có thể sơ sài chút, lẽ nào anh còn chế à?”
Tân Vân Mậu im lặng rất lâu, nhắc nhở: “Nếu xây miếu ở đó, vậy coi như đó là khu vực hoạt động của tôi rồi, sau này cô không thể hối hận đó.”
Xây miếu dễ phá miếu khó, nếu con người xây miếu thờ, vậy chính là thỉnh thần linh về, tương đương với việc giao toàn quyền sử dụng.
“Được, dù sao cũng trồng toàn là trúc, giờ anh cũng hoạt động y vậy, làm thành miếu cũng không hề gì.”
Tân Vân Mậu nghe cô đồng ý, nửa ngày trời cũng không nói được gì, cứ cảm thấy hang sâu trong lòng được lấp đầy, từ khi sinh ra anh đã bị vây quét vô duyên vô cớ, chớp mắt một cái thì lãng phí thời quang ngàn năm, cuối cùng cũng xuất hiện đổi thay vào lúc này.
Sau khi kết thúc đại chiến, các yêu quái sợ hãi và phòng bị anh, anh từ trong lửa rồng tối đen biết được sự xấu xa của con người, càng không bằng lòng tiếp cận đám người ô hợp lòng tham không đáy.
Nhưng giờ có người nói muốn xây miếu cho anh, hơn nữa cho đến nay họ cũng chưa ký kết thỏa thuận.
“Thật lạ.” Tân Vân Mậu hạ mắt: “Tôi không thực hiện điều ước của cô, tại sao cô muốn xây miếu cho tôi?”
Sở Trĩ Thủy ngạc nhiên: “Không phải thực hiện nhiều lắm rồi sao?”
“Đó cũng có thể coi là điều ước à?” Anh kinh ngạc nói: “Đều là mấy chuyện nhỏ vụn vặt, cả con người cũng có thể làm được.”
Cô son sắt thề thốt: “Tôi nói là điều ước thì chính là điều ước, anh nên coi trọng yêu cầu của khách hàng, yêu cầu nhỏ cũng rất quan trọng.”
“... Được thôi.”
Đôi mắt Tân Vân Mậu như mặt hồ tĩnh lặng dưới ánh nắng ấm áp, đáy mắt anh lấp lánh như con sóng vỗ, nhẹ giọng nói: “Nhưng thường thì miếu đều được xây trong nhà mà.”
Sở Trĩ Thủy ngẩn ngơ: “Hả?”
Anh ngượng nghịu úp úp mở mở: “Vì thế không nên xây trong sân, nên xây trong nhà cô.”
“Anh. Nghĩ. Hay. Thật” Sở Trĩ Thủy tức đến nóng mặt: “Không thể vào nhà tôi!”
“Tại sao?” Tân Văn Mậu lẩm bẩm: “Cũng đâu có xây trong phòng ngủ, căn bản đều là ở trong phòng khách.”
“Im miệng, không được.” Cô nói như đinh đóng cột: “Trừ phi treo anh lên tường mà thờ, nếu không thì đừng hòng vào phòng khách nhà tôi.”
Trong phòng họp, Hồ Thần Thụy đẩy cửa tiến vào nhìn thấy Diệp Hoa Vũ và Sa Kình Văn. Đại hội cục trưởng hằng năm đều tổ chức vào thời điểm này, trong phòng chỉ có duy nhất bốn vị cục trưởng, các nhân viên khác sẽ không tham gia.
Hồ Thần Thụy quét mắt qua chỗ trống, hỏi: “Cục trưởng Hoàng còn chưa đến sao?”
“Lão Hoàng không đến được rồi.” Diệp Hoa Vũ nói: “Dạo này thế сис Không Tang có biến, không ít miếu long thần khôi phục lại, thậm chí vượt cả bên Tất Ngô.”
Cuộc họp cục trưởng đương nhiên không chỉ nói chuyện tiền nong, trao đổi báo cáo tình hình định kỳ cho nhau, thỏa thuận công việc nhân viên trong cục, giờ mới là chuyện quan trọng nhất.
Sắc mặt Sa Kình Văn ngưng trọng: “Hai năm nay Tất Ngô cũng không ổn định, chúng tôi nghi ngờ long thần cảm ứng được gì đó, mưu đồ chui từ phong ấn ra ngoài, cả người cá lưu vong cũng trở nên ngạo mạn.
“Đều thế này rồi mà còn chĩa mũi nhọn nữa?” Hồ Thần Thụy nói: “Nếu là phong ấn long thần bị phá, lẽ nào bảo tôi kéo mặt xuống đi cầu xin anh ta giúp đỡ?”
Sa Kình Văn: “Nếu long thần từ trong phong ấn ra ngoài thật, người đầu tiên hắn đi tìm chắc chắn là anh ta...”
Hồ Thần Thụy phản bác: “Vậy thì chưa chắc, nói không chừng giúp lão bộ đội dọn dẹp Tất Ngô trước, các ông và tín đồ của hắn chém giết nhiều năm, vô số miếu long thần bị đập vỡ, tích tụ ân oán rất sâu.”
Sa Kình Văn: “ …”
“Dạo này Hoài Giang có vấn đề, nhưng căn bản đều được xử lý sạch sẽ, không quậy thành chuyện gì. Miêu Lịch cũng phát hiện ra yêu khí của long thần trong khu vực quản lý, nên biết rằng đó là vùng gần nơi hắn sinh ra, long thần không đến mức bất đắc dĩ thì chúng ta cũng không nên bứt dây động rừng như thế, trừ phi hắn cảm nhận được sự bức bách, có chuyện gì cần hoàn thành, chỉ trong một trăm năm nay.”
Hồ Thần Thụy cầm một đồng tiền xưa trong tay chơi đùa hết lần này đến lần khác, giống như có thể xuyên qua đồng tiền nhìn thấy được điều gì xa xăm.
“Ông đang nói tin đồn đó của Không Tang?” Diệp Hoa Vũ như hiểu ra: “Hắn muốn tìm người năm ấy.”
Sa Kình Văn chấn vấn: “Nhưng con người có chuyển kiếp không? Trước giờ tôi chưa từng nghe qua.”
“Họ đã phong thần, có lẽ nhìn được trời đất và chúng ta bất đồng.” Hồ Thần Thụy nói: “Đây cũng chỉ là suy đoán, nếu có chuyện này thật, trăm năm nay tuyệt không thái bình, các ông càng nên xóa bỏ ngăn cách với anh ta, nếu không thì long thần ra ngoài không yêu quái nào có thể cản.”
Năm ấy là do Tân Vân Mậu xui xẻo, vừa sinh ra đã bị ép khai chiến, nhưng long thần cũng bị đánh một trận, lần này nói không chừng chiến thuật vòng vo, sẽ không đến Hoài Giang bới lông tìm vết trước.
Theo tính tình của Tân Vân Mậu, người khác không đánh anh thì anh tuyệt đối không ra tay, càng không thể chủ động đi giúp yêu quái khác.
Sa Kình Văn suy tư thật lâu, nói: “Mối quan hệ của chúng ta và anh ta căng thẳng lâu như thế, nhất là Tất Ngô là nơi anh ta phản cảm nhất, ông tưởng anh ta vẫn sẽ chấp nhận hòa giải sao?”
Hồ Thần Thụy ung dung nói: “Tôi hiểu nỗi lo của các ông, chuyện trước mắt không thể vãn hồi, nhưng hiện tại đúng lúc có một bước ngoặt, có thể cho các ông làm dịu mối quan hệ với anh ta.”
Diệp Hoa Vũ và Sa Kình Văn nghe ông ấy cố ra huyền bí, họ lộ vẻ hoài nghi, phút chốc không hiểu ra được vấn đề.
“Bước ngoặt gì?”
“Gọi anh ta một tiếng thần quân...” Hồ Thần Thụy móc ra một tờ giấy: “Sau đó đẩy chuyện phí nghiệp vụ ra, rồi ký tên lên bản hợp đồng, cho bộ phận kinh tế chúng tôi thuê cửa hàng trước cổng!”
Ông tin rằng chỉ cần Sở Trĩ Thủy kinh doanh cửa hàng trực tiếp thuận lợi, thần quân có thể giúp đỡ yêu quái chỉ là chuyện ruồi muỗi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.