Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 182:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Sở Trĩ Thủy trong lòng thầm niệm độc thân tốt biết bao, nhưng cô cũng không chịu lên tiếng gây cụt hứng, dứt khoát cố ý vờ như khó xử: “Em tìm đối tượng yêu cầu cũng không cao, chỉ cần đẹp trai, hiếu thuận với cha mẹ em, có thể biết làm việc nhà, còn kiếm tiền nuôi gia đình..”
Hồng Hi Minh sảng khoái trả lời: “Được, chị tìm cho em!”
Sở Trĩ Thủy chơi liều, cắn răng nói: “...Còn phải biết sinh con!”
Hồng Hi Minh: “...”
Sở Trĩ Thủy nhìn sắc mặt đối phương ngập ngừng, bỗng cô biết nắm được chỗ hiểm, càng táo tợn hơn: “Chị Hồng, thật ra em vẫn luôn cảm thấy mình không kém cỏi hơn đàn ông, nhưng phải đối mặt với rủi ro sinh sản thì thật mất mác, vẫn sẽ làm lỡ công việc trong cục, chỉ cần có thể giải quyết vấn đề này, em cảm thấy người ấy cũng không phải vấn đề.”
Hồng Hi Minh ngẩn ngơ: “Thì ra là vậy, có lý.”
Sở Trĩ Thủy mặt đầy ý cười: “Nên cảm ơn chị Hồng suy nghĩ cho em, nhưng chuyện này khá khó giải quyết...”
“Chuyện này đâu khó giải quyết.” Hồng Hi Minh không biết nghĩ ra điều gì, cô ấy vui mừng vỗ tay, như đã hiểu ra: “Cái người trong văn phòng em biết sinh đó! Em cứ nói thẳng là nhìn trúng người ta đi!”
"???"
Sở Trĩ Thủy kinh ngạc: “Em với Kim Du không thích hợp nhỉ”
Hồng Hi Minh nhìn cô một cái, trêu chọc nói: “Sao lại là Kim Du? Chẳng phải còn một người nữa à.”
Sở Trĩ Thủy bị ánh mắt chọc ghẹo của Hồng Hi Minh nhìn cho nóng mặt, cô kinh sợ đến nỗi suýt chút từ trên sô pha nhảy dựng lên, đỏ mặt tía tai nói: “Sao anh ấy có thể sinh con? Anh ấy là đàn ông đó!”
“Tiểu Sở, em chính là con người tư duy cố chấp, động vật và thực vật khác nhau.” Hồng Hi Minh kiên nhẫn giải thích: “Lúc yêu quái động vật hóa hình người, quả thật có liên quan đến giới tính bản thể, nhưng đa số yêu quái thực vật đực cái đồng thể, họ căn cứ theo giới tính đặc trưng riêng biệt của bản thân, hình người hoàn toàn không khác thì tính nam, nhưng sẽ giữ lại một vài đặc điểm của bản thể.”
“Nếu anh ta không muốn sử dụng, vậy hoàn toàn là hình người đó, nhưng các em có thể bàn bạc với nhau, dùng đặc điểm bản thể của yêu quái thực vật, cũng không phải chuyện lớn lao gì.”
Hình người của yêu quái sau khi hóa thành không khác gì với nam nữ bình thường, điểm khác nhau duy nhất là yêu quái thực vật có nhụy đực nhụy cái, có thể tận dụng bản thể để mang thai.
Chẳng trách Tân Vân Mậu xem phim tài liệu ngại ngùng không thôi, ban đầu cô còn cảm thấy anh chuyện bé xé to, rõ ràng là không có liên quan đến anh, giờ nghĩ lại thấy anh hoảng loạn là chuyện rất bình thường.
Mặt Sở Trĩ Thủy bốc lên hơi nóng, cô cứ cảm thấy như đang nói mấy chủ đề người lớn với sếp Hồng, bỗng chốc như ngồi trên đống lửa, tay chân không biết để đâu. Kiến thức thường thức về sinh lí của giới yêu quái khiến cô chấn động cực kỳ, máu nóng từ chân nhảy tót lên đầu, ngượng ngùng đến không thể khôi phục dáng vẻ ban đầu.
Có thêm kiến thức kỳ lạ rồi.
Cô chờ sếp Hồng làm xong thủ tục, lấy đơn từ rồi chuồn đi, cũng không dám ở lại văn phòng nhân sự lâu thêm nữa.
Trong bộ phận phát triển kinh tế, Sở Trĩ Thủy làm thủ tục khá chậm, lúc quay về đã là buổi trưa. Kim Du và Trần Châu Tuệ hình như đã đi ăn cơm trước rồi, chỉ có Tân Vân Mậu đứng bày dụng cụ ăn cơm trong phòng.
Anh nghe thấy động tĩnh thì quay đầu lại nhìn: “Tôi tưởng cô phải đi lâu lám."
Giờ Sở Trĩ Thủy trông thấy anh, cô càng tâm hoảng ý loạn hơn, chỉ cảm thấy cả người nóng lên, rồi lại liếc thấy thức ăn trên bàn: “Anh mua cơm giúp tôi rồi?”
“Ùm.”
“Cảm ơn, cùng ăn không?” Sở Trĩ Thủy thấy mắt anh sáng rực, lại vội bổ sung một câu: “Dĩ nhiên là chúng ta chia đồ ăn ra trước, anh đừng chờ tôi ăn xong mới chọn!”
Tân Vân Mậu mím môi, trái lại đẩy cơm trắng ra, chia thành phần cho hai người.
Một người một yêu mở hộp cơm ra, trực tiếp đặt trên bàn Sở Trĩ Thủy, sau đó ngồi song song trên bàn ăn cơm.
Tân Vân Mậu đẩy ghế của anh qua, quen thói ngồi cạnh Sở Trĩ Thủy, chân dài tùy ý duỗi ra, đầu gối thỉnh thoảng đụng trúng cô. Họ kề vai ngồi chung, cộng thêm không gian khá hạn hẹp, nên kề khá sát nhau.
Mùi cỏ cây thanh mát của lá trúc bay đến, kích thích đầu mũi cô khẽ động, không phải hương thơm của hoa, mà là một cảm giác mát lạnh, khiến người ta bỗng chốc liên tưởng đến sự bất khuất trước gió của cây trúc, còn có thân hình thẳng tắp anh tuấn của anh.
Sở Trĩ Thủy cách một tấm vải quần cảm nhận được cảm giác ngứa ngáy như có như không, cô không chút biến sắc thu hẹp lại động tác, trượt nhẹ ghế sang bên kia một chút.
Tân Vân Mậu phát hiện cô trượt về nơi xa, anh hơi nhíu mày, kỳ quái nói: “Tại sao trốn xa vậy?”
“Mới biết vài chuyện, tôi cảm thấy phải chú ý chút.” Cô nhẹ ho hai tiếng: “Cũng là đang bảo vệ anh.”
Tân Vân Mậu càng thêm hồ nghi: “Bảo vệ tôi?”
“Đúng”
Cô sợ là ngày thường không cẩn thận đụng phải anh, cứ thế làm một người thụ phấn cho anh, vậy chính là sự cố phải bồi thường rồi.
Thức ăn ở nhà ăn vẫn mỹ vị hấp dẫn như trước, nhưng Sở Trĩ Thủy ôm chuyện trong lòng, hiện tại nuốt không trôi, ở gần Tân Vân Mậu rất bức bối, chỉ mong ăn nhanh cho xong bữa cơm, tìm thời gian lên mạng tra tài liệu.
“Cơm không ngon à?” Tân Vân Mậu phát hiện cô không nhấc đũa lên gắp thức ăn nữa, lông mi của anh khẽ run, như hiểu ra nói: “Xem ra nên nặn cơm nắm một lần nữa rồi, lần trước ở đó cô ăn rất nhiều.”
“Không, thức ăn ngon lắm.” Sở Trĩ Thủy phun tào: “Giá cả trúc đắt đỏ thế, tôi không ăn mới có vấn đề, đừng có tận dụng triệt để lừa tôi đốt lửa nấu cơm."
“Hừ.”
Dạo này Tân Vân Mậu cứ nhìn chằm chằm vào nhà bếp, bất lực vì vẫn luôn không có cơ hội vào nhà, cộng thêm tủ lạnh mới vừa đưa đến, trong nhà không có bất cứ nguyên liệu nào, bèn chần chừ không có cơ hội nghiên cứu nguyên lý.
Sở Trĩ Thủy sẽ không để anh vào nhà bếp đâu, yêu quái thực vật nấu cơm quá kỳ lạ, anh thiêu chính mình thì biết làm sao?
Tân Vân Mậu dùng ánh mắt còn sót lại nhìn cô, thấy cô không tập trung ăn cơm, anh càng cảm thấy khó hiểu: “Hôm nay cô nói cũng rất ít.
“Ăn không nói ngủ không nói.” Sở Trĩ Thủy nói: “Chẳng phải thần quân là người có cách sống cổ xưa sao.
Tân Vân Mậu bị cô dạy dỗ lễ nghi, bỗng tỏa ra oán niệm, ước gì có thể viết đầy mặt “cô cũng không tán gẫu hai câu với tôi quá đáng thật sự.”
Sở Trĩ Thủy lo lắng cúi đầu, tránh né ánh mắt lạnh giá của anh, bình thường cô có tâm trạng nhàn rỗi trò chuyện, nhưng vừa tiếp nhận lượng thông tin bạo, còn đang bối rối với vấn đề sinh sản của yêu quái thực vật, điều phiền não hơn chính là chuyện này không thể tìm anh nói.
Không phải cô không nói chuyện với anh, chỉ là cô nghĩ chủ đề nói chuyện này có lẽ sẽ khiến anh cảm thấy bị tổn thương tới phong tục văn hóa.
Cơm nước xong, một người một yêu dọn dẹp hộp cơm xong lại lần nữa quay về chỗ ngồi riêng của mỗi người. Sở Trĩ Thủy ngồi trước máy tính, cuối cùng cô cũng có cơ hội lên mạng giải đáp nghi vấn, thế nhưng vừa mở trang mạng ra định tra cứu, đột nhiên nhớ ra Tân Vân Mậu ngồi đằng sau mình, nói không chừng lúc sơ ý sẽ quét thấy màn hình của cô.
Nếu bị anh phát hiện cô tra cứu “cây trúc sinh sản thế nào”, vậy căn bản là cô có thể tạm biệt cục quan sát Hoài Giang, trở thành ký ức gượng gạo không thể xóa bỏ trong cuộc đời cô.
Sở Trĩ Thủy lập tức mở đại một trang mạng lên, lại thần thần bí bí móc điện thoại ra. Cô giả vờ mình đang nhìn máy tính, trên thực tế lại lướt màn hình điện thoại, giống như học sinh có giáo viên chủ nhiệm đang ngồi sau lưng, lén lút hành động.
Hồng Hi Minh nói đa số thực vật đều là đực cái đồng thể, nhưng Sở Trĩ Thủy không biết chắc rằng cây trúc có phải như thế không.
Mạng xã hội vạn năng cho ra kết quả rất nhanh, cây trúc có hai cách sinh sản: một là sinh sản vô tính, dựa vào thân rễ dưới đất, giống với trí nhớ của cô; một là sinh sản hữu tính, dựa vào kết hạt nở hoa, quả được gọi là gạo trúc, rơi vào trong đất sẽ mọc ra măng mới.
Sở Trĩ Thủy đọc xong càng thấy chấn động không nguôi, anh vậy mà có nhụy đực nhụy cái thật!
Dù hình người của yêu quái giống như người bình thường, hoàn toàn không có bộ phận nào dư thừa, nhưng chuyện Tân Vân Mậu có nhụy cái vẫn khiến cô hết sức kinh ngạc.
Cô tiếp tục đọc nhanh như gió, đoạn sau giới thiệu chu kỳ ra hoa của cây trúc, còn nói về việc các loại trúc sau khi ra hoa sẽ như thế nào, có vài cây ra hoa rồi sẽ chết đi, có vài cây ra hoa rồi vẫn có thể sống, dù sao đi nữa thì căn cứ theo các loại trúc khác nhau thì nó sẽ khác nhau.
Sở Trĩ Thủy đọc xong lại hết lo, Tân Vân Mậu tự xưng là hàng cao cấp, hơn nữa anh từng nói giết thần khó vô cùng, vậy anh ra hoa chắc chắn sẽ không chết.
Vừa đến tiết Kinh Trập, từng trận mưa xuân kéo đến.
Nhiệt độ thành phố Hoài Giang dần tăng cao, liên tục có vài cơn mưa nhỏ rả rích, thúc đẩy các chồi non thực vật đã ngủ cả mùa đông, giờ đang là mùa màng tốt để vạn vật thức tỉnh.
Cửa hàng trực tiếp của cục quan sát còn chưa chính thức khai trương, nhưng Tân Thấu đã tổ chức sáng lập đoàn đội mới, có không ít người cũ của Long Tri Video. Gần đây Sở Trĩ Thủy thuận lợi thu được số tiền lớn từ phí săn người, vui vẻ lao vào khu bán đồ gia dụng, trang hoàng nhà mới từ từ.
Tân Vân Mậu bình thường hay đến giúp đỡ, nhưng dạo này Sở Trĩ Thủy không gọi anh nữa, chủ yếu vì sân vườn vẫn chưa được bố trí xong.
Lúc dọn nhà, trong tiểu khu là một mảnh hoang tàn, chỉ có rừng trúc bên suối bốn mùa xanh ngát.
Mưa xuân quý như dầu, mưa mù rơi xuống nhân gian như mạn che mặt, mặt đất bắt đầu nhuộm một tầng ý xanh, phần phật lan thành một mảnh. Rõ ràng hai tuần trước vẫn là bãi cỏ trơ trụi, giờ đây lại toàn là chồi non, xuân quang vô hạn.
Thánh nhân cũng có lúc nhầm là thế, trong sân nhà cô vẫn là một mảnh đất trọc lóc, hoa cỏ trồng xuống sớm đã nảy mầm, chỉ có khu vực trồng trúc không chút phản ứng, chỗ lúc trước có yêu khí để lại cho cây trúc là nhiều nhất.
Sở Trĩ Thủy làm xong mọi thứ, cô kiểm tra xung quanh một phen, cuối cùng lên tiếng gọi: “Tân Vân Mậu.”
Hồng Hi Minh sảng khoái trả lời: “Được, chị tìm cho em!”
Sở Trĩ Thủy chơi liều, cắn răng nói: “...Còn phải biết sinh con!”
Hồng Hi Minh: “...”
Sở Trĩ Thủy nhìn sắc mặt đối phương ngập ngừng, bỗng cô biết nắm được chỗ hiểm, càng táo tợn hơn: “Chị Hồng, thật ra em vẫn luôn cảm thấy mình không kém cỏi hơn đàn ông, nhưng phải đối mặt với rủi ro sinh sản thì thật mất mác, vẫn sẽ làm lỡ công việc trong cục, chỉ cần có thể giải quyết vấn đề này, em cảm thấy người ấy cũng không phải vấn đề.”
Hồng Hi Minh ngẩn ngơ: “Thì ra là vậy, có lý.”
Sở Trĩ Thủy mặt đầy ý cười: “Nên cảm ơn chị Hồng suy nghĩ cho em, nhưng chuyện này khá khó giải quyết...”
“Chuyện này đâu khó giải quyết.” Hồng Hi Minh không biết nghĩ ra điều gì, cô ấy vui mừng vỗ tay, như đã hiểu ra: “Cái người trong văn phòng em biết sinh đó! Em cứ nói thẳng là nhìn trúng người ta đi!”
"???"
Sở Trĩ Thủy kinh ngạc: “Em với Kim Du không thích hợp nhỉ”
Hồng Hi Minh nhìn cô một cái, trêu chọc nói: “Sao lại là Kim Du? Chẳng phải còn một người nữa à.”
Sở Trĩ Thủy bị ánh mắt chọc ghẹo của Hồng Hi Minh nhìn cho nóng mặt, cô kinh sợ đến nỗi suýt chút từ trên sô pha nhảy dựng lên, đỏ mặt tía tai nói: “Sao anh ấy có thể sinh con? Anh ấy là đàn ông đó!”
“Tiểu Sở, em chính là con người tư duy cố chấp, động vật và thực vật khác nhau.” Hồng Hi Minh kiên nhẫn giải thích: “Lúc yêu quái động vật hóa hình người, quả thật có liên quan đến giới tính bản thể, nhưng đa số yêu quái thực vật đực cái đồng thể, họ căn cứ theo giới tính đặc trưng riêng biệt của bản thân, hình người hoàn toàn không khác thì tính nam, nhưng sẽ giữ lại một vài đặc điểm của bản thể.”
“Nếu anh ta không muốn sử dụng, vậy hoàn toàn là hình người đó, nhưng các em có thể bàn bạc với nhau, dùng đặc điểm bản thể của yêu quái thực vật, cũng không phải chuyện lớn lao gì.”
Hình người của yêu quái sau khi hóa thành không khác gì với nam nữ bình thường, điểm khác nhau duy nhất là yêu quái thực vật có nhụy đực nhụy cái, có thể tận dụng bản thể để mang thai.
Chẳng trách Tân Vân Mậu xem phim tài liệu ngại ngùng không thôi, ban đầu cô còn cảm thấy anh chuyện bé xé to, rõ ràng là không có liên quan đến anh, giờ nghĩ lại thấy anh hoảng loạn là chuyện rất bình thường.
Mặt Sở Trĩ Thủy bốc lên hơi nóng, cô cứ cảm thấy như đang nói mấy chủ đề người lớn với sếp Hồng, bỗng chốc như ngồi trên đống lửa, tay chân không biết để đâu. Kiến thức thường thức về sinh lí của giới yêu quái khiến cô chấn động cực kỳ, máu nóng từ chân nhảy tót lên đầu, ngượng ngùng đến không thể khôi phục dáng vẻ ban đầu.
Có thêm kiến thức kỳ lạ rồi.
Cô chờ sếp Hồng làm xong thủ tục, lấy đơn từ rồi chuồn đi, cũng không dám ở lại văn phòng nhân sự lâu thêm nữa.
Trong bộ phận phát triển kinh tế, Sở Trĩ Thủy làm thủ tục khá chậm, lúc quay về đã là buổi trưa. Kim Du và Trần Châu Tuệ hình như đã đi ăn cơm trước rồi, chỉ có Tân Vân Mậu đứng bày dụng cụ ăn cơm trong phòng.
Anh nghe thấy động tĩnh thì quay đầu lại nhìn: “Tôi tưởng cô phải đi lâu lám."
Giờ Sở Trĩ Thủy trông thấy anh, cô càng tâm hoảng ý loạn hơn, chỉ cảm thấy cả người nóng lên, rồi lại liếc thấy thức ăn trên bàn: “Anh mua cơm giúp tôi rồi?”
“Ùm.”
“Cảm ơn, cùng ăn không?” Sở Trĩ Thủy thấy mắt anh sáng rực, lại vội bổ sung một câu: “Dĩ nhiên là chúng ta chia đồ ăn ra trước, anh đừng chờ tôi ăn xong mới chọn!”
Tân Vân Mậu mím môi, trái lại đẩy cơm trắng ra, chia thành phần cho hai người.
Một người một yêu mở hộp cơm ra, trực tiếp đặt trên bàn Sở Trĩ Thủy, sau đó ngồi song song trên bàn ăn cơm.
Tân Vân Mậu đẩy ghế của anh qua, quen thói ngồi cạnh Sở Trĩ Thủy, chân dài tùy ý duỗi ra, đầu gối thỉnh thoảng đụng trúng cô. Họ kề vai ngồi chung, cộng thêm không gian khá hạn hẹp, nên kề khá sát nhau.
Mùi cỏ cây thanh mát của lá trúc bay đến, kích thích đầu mũi cô khẽ động, không phải hương thơm của hoa, mà là một cảm giác mát lạnh, khiến người ta bỗng chốc liên tưởng đến sự bất khuất trước gió của cây trúc, còn có thân hình thẳng tắp anh tuấn của anh.
Sở Trĩ Thủy cách một tấm vải quần cảm nhận được cảm giác ngứa ngáy như có như không, cô không chút biến sắc thu hẹp lại động tác, trượt nhẹ ghế sang bên kia một chút.
Tân Vân Mậu phát hiện cô trượt về nơi xa, anh hơi nhíu mày, kỳ quái nói: “Tại sao trốn xa vậy?”
“Mới biết vài chuyện, tôi cảm thấy phải chú ý chút.” Cô nhẹ ho hai tiếng: “Cũng là đang bảo vệ anh.”
Tân Vân Mậu càng thêm hồ nghi: “Bảo vệ tôi?”
“Đúng”
Cô sợ là ngày thường không cẩn thận đụng phải anh, cứ thế làm một người thụ phấn cho anh, vậy chính là sự cố phải bồi thường rồi.
Thức ăn ở nhà ăn vẫn mỹ vị hấp dẫn như trước, nhưng Sở Trĩ Thủy ôm chuyện trong lòng, hiện tại nuốt không trôi, ở gần Tân Vân Mậu rất bức bối, chỉ mong ăn nhanh cho xong bữa cơm, tìm thời gian lên mạng tra tài liệu.
“Cơm không ngon à?” Tân Vân Mậu phát hiện cô không nhấc đũa lên gắp thức ăn nữa, lông mi của anh khẽ run, như hiểu ra nói: “Xem ra nên nặn cơm nắm một lần nữa rồi, lần trước ở đó cô ăn rất nhiều.”
“Không, thức ăn ngon lắm.” Sở Trĩ Thủy phun tào: “Giá cả trúc đắt đỏ thế, tôi không ăn mới có vấn đề, đừng có tận dụng triệt để lừa tôi đốt lửa nấu cơm."
“Hừ.”
Dạo này Tân Vân Mậu cứ nhìn chằm chằm vào nhà bếp, bất lực vì vẫn luôn không có cơ hội vào nhà, cộng thêm tủ lạnh mới vừa đưa đến, trong nhà không có bất cứ nguyên liệu nào, bèn chần chừ không có cơ hội nghiên cứu nguyên lý.
Sở Trĩ Thủy sẽ không để anh vào nhà bếp đâu, yêu quái thực vật nấu cơm quá kỳ lạ, anh thiêu chính mình thì biết làm sao?
Tân Vân Mậu dùng ánh mắt còn sót lại nhìn cô, thấy cô không tập trung ăn cơm, anh càng cảm thấy khó hiểu: “Hôm nay cô nói cũng rất ít.
“Ăn không nói ngủ không nói.” Sở Trĩ Thủy nói: “Chẳng phải thần quân là người có cách sống cổ xưa sao.
Tân Vân Mậu bị cô dạy dỗ lễ nghi, bỗng tỏa ra oán niệm, ước gì có thể viết đầy mặt “cô cũng không tán gẫu hai câu với tôi quá đáng thật sự.”
Sở Trĩ Thủy lo lắng cúi đầu, tránh né ánh mắt lạnh giá của anh, bình thường cô có tâm trạng nhàn rỗi trò chuyện, nhưng vừa tiếp nhận lượng thông tin bạo, còn đang bối rối với vấn đề sinh sản của yêu quái thực vật, điều phiền não hơn chính là chuyện này không thể tìm anh nói.
Không phải cô không nói chuyện với anh, chỉ là cô nghĩ chủ đề nói chuyện này có lẽ sẽ khiến anh cảm thấy bị tổn thương tới phong tục văn hóa.
Cơm nước xong, một người một yêu dọn dẹp hộp cơm xong lại lần nữa quay về chỗ ngồi riêng của mỗi người. Sở Trĩ Thủy ngồi trước máy tính, cuối cùng cô cũng có cơ hội lên mạng giải đáp nghi vấn, thế nhưng vừa mở trang mạng ra định tra cứu, đột nhiên nhớ ra Tân Vân Mậu ngồi đằng sau mình, nói không chừng lúc sơ ý sẽ quét thấy màn hình của cô.
Nếu bị anh phát hiện cô tra cứu “cây trúc sinh sản thế nào”, vậy căn bản là cô có thể tạm biệt cục quan sát Hoài Giang, trở thành ký ức gượng gạo không thể xóa bỏ trong cuộc đời cô.
Sở Trĩ Thủy lập tức mở đại một trang mạng lên, lại thần thần bí bí móc điện thoại ra. Cô giả vờ mình đang nhìn máy tính, trên thực tế lại lướt màn hình điện thoại, giống như học sinh có giáo viên chủ nhiệm đang ngồi sau lưng, lén lút hành động.
Hồng Hi Minh nói đa số thực vật đều là đực cái đồng thể, nhưng Sở Trĩ Thủy không biết chắc rằng cây trúc có phải như thế không.
Mạng xã hội vạn năng cho ra kết quả rất nhanh, cây trúc có hai cách sinh sản: một là sinh sản vô tính, dựa vào thân rễ dưới đất, giống với trí nhớ của cô; một là sinh sản hữu tính, dựa vào kết hạt nở hoa, quả được gọi là gạo trúc, rơi vào trong đất sẽ mọc ra măng mới.
Sở Trĩ Thủy đọc xong càng thấy chấn động không nguôi, anh vậy mà có nhụy đực nhụy cái thật!
Dù hình người của yêu quái giống như người bình thường, hoàn toàn không có bộ phận nào dư thừa, nhưng chuyện Tân Vân Mậu có nhụy cái vẫn khiến cô hết sức kinh ngạc.
Cô tiếp tục đọc nhanh như gió, đoạn sau giới thiệu chu kỳ ra hoa của cây trúc, còn nói về việc các loại trúc sau khi ra hoa sẽ như thế nào, có vài cây ra hoa rồi sẽ chết đi, có vài cây ra hoa rồi vẫn có thể sống, dù sao đi nữa thì căn cứ theo các loại trúc khác nhau thì nó sẽ khác nhau.
Sở Trĩ Thủy đọc xong lại hết lo, Tân Vân Mậu tự xưng là hàng cao cấp, hơn nữa anh từng nói giết thần khó vô cùng, vậy anh ra hoa chắc chắn sẽ không chết.
Vừa đến tiết Kinh Trập, từng trận mưa xuân kéo đến.
Nhiệt độ thành phố Hoài Giang dần tăng cao, liên tục có vài cơn mưa nhỏ rả rích, thúc đẩy các chồi non thực vật đã ngủ cả mùa đông, giờ đang là mùa màng tốt để vạn vật thức tỉnh.
Cửa hàng trực tiếp của cục quan sát còn chưa chính thức khai trương, nhưng Tân Thấu đã tổ chức sáng lập đoàn đội mới, có không ít người cũ của Long Tri Video. Gần đây Sở Trĩ Thủy thuận lợi thu được số tiền lớn từ phí săn người, vui vẻ lao vào khu bán đồ gia dụng, trang hoàng nhà mới từ từ.
Tân Vân Mậu bình thường hay đến giúp đỡ, nhưng dạo này Sở Trĩ Thủy không gọi anh nữa, chủ yếu vì sân vườn vẫn chưa được bố trí xong.
Lúc dọn nhà, trong tiểu khu là một mảnh hoang tàn, chỉ có rừng trúc bên suối bốn mùa xanh ngát.
Mưa xuân quý như dầu, mưa mù rơi xuống nhân gian như mạn che mặt, mặt đất bắt đầu nhuộm một tầng ý xanh, phần phật lan thành một mảnh. Rõ ràng hai tuần trước vẫn là bãi cỏ trơ trụi, giờ đây lại toàn là chồi non, xuân quang vô hạn.
Thánh nhân cũng có lúc nhầm là thế, trong sân nhà cô vẫn là một mảnh đất trọc lóc, hoa cỏ trồng xuống sớm đã nảy mầm, chỉ có khu vực trồng trúc không chút phản ứng, chỗ lúc trước có yêu khí để lại cho cây trúc là nhiều nhất.
Sở Trĩ Thủy làm xong mọi thứ, cô kiểm tra xung quanh một phen, cuối cùng lên tiếng gọi: “Tân Vân Mậu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.