Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 29:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Sở Trĩ Thủy không biết Ngô Thường Cung có định trả thù vụ ăn cua trong nhà ăn không, hay yêu quái có kiêng kỵ những chuyện như vậy không, nếu có thì mang cá vào nhà ăn của đơn vị sẽ rất khó khăn. Mặc dù Kim Du nói cô ấy không phải là loại cá ăn được, nhưng chắc sẽ không thể chấp nhận nổi việc đồng loại của mình bị chế biến thành món ăn?
Tất nhiên, hôm qua Kim Du ăn thử món cua còn khen là thơm, hẳn là cô ấy có thể chấp được cua bị chế biến thành món ăn.
Sở Trĩ Thủy do dự một lúc, xem xét tâm trạng của đồng nghiệp, sau đó vẫn lấy đũa ra, định giải quyết món cá hấp ngay tại đây.
Gần đó không có chỗ ngồi, vì vậy Sở Trĩ Thủy mở cửa xe, ngồi vào nửa ghế lái, hai chân duỗi thẳng khỏi xe, tận hưởng thú vui ăn uống giữa thiên nhiên. Cây rừng rậm rạp, gió thổi hiu hiu, vào buổi sáng sớm, được thưởng thức món cá vàng hấp thơm ngon, mềm mại lại mọng nước này, đúng là khiến người ta thích thú.
Từ trong đám cây cỏ xanh um tùm, truyền tới những tiếng bước chân rất nhỏ, một đôi mắt vàng hiện ra dưới tán lá sẫm màu.
"Mimi."
Sở Trĩ Thủy nhận ra con mèo mun, thân hình nó ẩn hiện trong bóng tối, chỉ có đôi mắt mèo xinh đẹp, tỏa sáng.
Con mèo mun bị phát hiện nhưng không bỏ chạy, cũng không hoảng hốt, bước đến phía trước, hoàn toàn bại lộ dưới ánh sáng mặt trời, đứng cách cô ba bốn bước. Nó an tĩnh ngồi bẹp xuống đất, hai chân trước gập lại một cách duyên dáng, không nhúc nhích ngừa đầu nhìn chằm chằm, chiếc đuôi màu đen linh hoạt lắc qua lắc lại, lắc rất có tiết tấu.
"Em có muốn ăn không?" Sở Trĩ Thủy thấy ánh mắt nó nhìn về phía hộp cơm, cúi đầu tra thông tin trên mạng: "Để chị tra xem em có ăn được không?"
"Meo." Con mèo mun dường như nghe hiểu lời cô nói, thậm chí còn lên tiếng phát biểu ý kiến, nhưng tiếc là con người sao hiểu được tiếng mèo.
"Chiên rán thì không được, hấp thì được."
"Meo!"
Trong hộp cơm có hai con cá vàng hấp, Sở Trĩ Thủy dùng đũa gắp con còn lại lên: "Cho em một con."
Con mèo mun lập tức đứng dậy, nghiêng người nhìn về phía con cá vàng giữa không trung.
Sở Trĩ Thủy còn đang suy nghĩ xem nên đặt cá vào đâu, nhưng đúng lúc cô vừa buông đũa, con cá vàng hấp được con mèo mun ngoạm lấy một cách chính xác trước khi rơi xuống đất.
Con mèo mun ngậm cá, chạy ra ngoài hai bước, sau đó quay đầu nhìn lại cô, cái đuôi đen vểnh lên cao, vui vẻ đong đưa trên không trung, khá giống động tác vẫy tay chào tạm biệt của con người. Ngay sau đó, nó nhanh chóng nhảy vào đám lá rậm rạp, trong nháy mắt mang con cá rời đi.
Sở Trĩ Thủy cũng không đuổi theo, cô ăn cá xong thì tự mình thu dọn rồi tới phòng làm việc.
Bộ phận phát triển kinh tế nằm trên tầng ba của tòa nhà văn phòng, ban đầu là do cục khóa lại, hôm qua mới tìm thấy chìa khóa. Văn phòng mới cách bộ phận hậu cần không xa, Sở Trĩ Thủy trước tiên đi dạo một vòng ở chốn cũ, phát hiện trong phòng không có ai, lúc này mới đi tới bộ phận phát triển kinh tế.
Hôm nay cô đến tương đối sớm, định dọn dẹp lại một chút, nhưng không ngờ lại có người đến sớm hơn mình.
Cửa phòng bộ phận phát triển kinh tế mở toang, vừa vào phòng đã nhìn thấy Tân Vân Mậu ngồi ở chỗ cũ, vẫn là hàng cuối cùng bên cửa sổ, trên bàn vẫn không có máy tính. Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nước biển, đang nhàn nhã ngồi dựa lưng vào ghế, đôi mắt nhắm lại dưới ánh đèn mờ ảo.
Cửa sổ trong phòng sạch sẽ không tì vết, ngay cả bàn ghế cũng được sắp xếp gọn gàng. Sở Trĩ Thủy phát hiện những món đồ lặt vặt cô để lại ở bộ phận hậu cần đã được chuyển đến, hiện tại vẫn ở nguyên trên bàn, chỗ ngồi của cô ở ngay trước mặt anh.
"Anh quét dọn qua rồi à?"
Sở Trĩ Thủy phát hiện ra rất nhiều chi tiết, đây là lần đầu tiên cô thấy Tân Vân Mậu xuất hiện vào sáng sớm nên cô cảm giác hoang đường như mặt trời mọc ở đằng tây.
Tân Vân Mậu vén mi mắt lên, đến khi thấy rõ người đến là cô thì hơi bất ngờ: "Đến sớm vậy?"
"Lời này nên để tôi hỏi anh mới phải? Sao nay đến sớm thế?"
Anh bình tĩnh nói: "Ngày nào tôi chẳng đến sớm."
Sở Trĩ Thủy sửng sốt, trước đây lúc đi làm cô không hề biết chuyện này, nghi ngờ hỏi: "Giờ làm việc thì anh không xuất hiện, đến lúc không làm việc thì anh xuất hiện hả?"
Tân Vân Mậu làm như không nghe thấy, hỏi ngược lại: "Sao cô đến sớm vậy?"
"Ngày đầu tiên đi làm ở bộ phận mới, đương nhiên phải đến sớm rồi." Sở Trĩ Thủy vốn định dọn dẹp phòng làm việc nhưng ai ngờ Tân Vân Mậu không nói tiếng nào đã làm trước. Điều này khiến cô hơi ngượng ngùng, không ngờ so với cô thì anh chu đáo hơn nhiều, lại còn biết quan sát môi trường mới.
Tân Vân Mậu nhìn chằm chằm Sở Trĩ Thủy một lúc lâu, cho đến khi tầm mắt của cô chuyển sang một bên. Làn da của cô trở nên trong suốt dưới ánh sáng ấm áp, vì khuôn mặt không trang điểm nên có thể nhìn thấy rõ đôi má ửng hồng tự nhiên, không biết đó là do mao mạch mỏng hay là do cảm xúc không thể diễn tả được khiến gò má ửng lên màu hồng đào, làm cô không được tự nhiên dời ánh mắt đi chỗ khác.
Cô không nhìn anh, cứ ngó chừng ra ngoài cửa sổ.
Tất nhiên, hôm qua Kim Du ăn thử món cua còn khen là thơm, hẳn là cô ấy có thể chấp được cua bị chế biến thành món ăn.
Sở Trĩ Thủy do dự một lúc, xem xét tâm trạng của đồng nghiệp, sau đó vẫn lấy đũa ra, định giải quyết món cá hấp ngay tại đây.
Gần đó không có chỗ ngồi, vì vậy Sở Trĩ Thủy mở cửa xe, ngồi vào nửa ghế lái, hai chân duỗi thẳng khỏi xe, tận hưởng thú vui ăn uống giữa thiên nhiên. Cây rừng rậm rạp, gió thổi hiu hiu, vào buổi sáng sớm, được thưởng thức món cá vàng hấp thơm ngon, mềm mại lại mọng nước này, đúng là khiến người ta thích thú.
Từ trong đám cây cỏ xanh um tùm, truyền tới những tiếng bước chân rất nhỏ, một đôi mắt vàng hiện ra dưới tán lá sẫm màu.
"Mimi."
Sở Trĩ Thủy nhận ra con mèo mun, thân hình nó ẩn hiện trong bóng tối, chỉ có đôi mắt mèo xinh đẹp, tỏa sáng.
Con mèo mun bị phát hiện nhưng không bỏ chạy, cũng không hoảng hốt, bước đến phía trước, hoàn toàn bại lộ dưới ánh sáng mặt trời, đứng cách cô ba bốn bước. Nó an tĩnh ngồi bẹp xuống đất, hai chân trước gập lại một cách duyên dáng, không nhúc nhích ngừa đầu nhìn chằm chằm, chiếc đuôi màu đen linh hoạt lắc qua lắc lại, lắc rất có tiết tấu.
"Em có muốn ăn không?" Sở Trĩ Thủy thấy ánh mắt nó nhìn về phía hộp cơm, cúi đầu tra thông tin trên mạng: "Để chị tra xem em có ăn được không?"
"Meo." Con mèo mun dường như nghe hiểu lời cô nói, thậm chí còn lên tiếng phát biểu ý kiến, nhưng tiếc là con người sao hiểu được tiếng mèo.
"Chiên rán thì không được, hấp thì được."
"Meo!"
Trong hộp cơm có hai con cá vàng hấp, Sở Trĩ Thủy dùng đũa gắp con còn lại lên: "Cho em một con."
Con mèo mun lập tức đứng dậy, nghiêng người nhìn về phía con cá vàng giữa không trung.
Sở Trĩ Thủy còn đang suy nghĩ xem nên đặt cá vào đâu, nhưng đúng lúc cô vừa buông đũa, con cá vàng hấp được con mèo mun ngoạm lấy một cách chính xác trước khi rơi xuống đất.
Con mèo mun ngậm cá, chạy ra ngoài hai bước, sau đó quay đầu nhìn lại cô, cái đuôi đen vểnh lên cao, vui vẻ đong đưa trên không trung, khá giống động tác vẫy tay chào tạm biệt của con người. Ngay sau đó, nó nhanh chóng nhảy vào đám lá rậm rạp, trong nháy mắt mang con cá rời đi.
Sở Trĩ Thủy cũng không đuổi theo, cô ăn cá xong thì tự mình thu dọn rồi tới phòng làm việc.
Bộ phận phát triển kinh tế nằm trên tầng ba của tòa nhà văn phòng, ban đầu là do cục khóa lại, hôm qua mới tìm thấy chìa khóa. Văn phòng mới cách bộ phận hậu cần không xa, Sở Trĩ Thủy trước tiên đi dạo một vòng ở chốn cũ, phát hiện trong phòng không có ai, lúc này mới đi tới bộ phận phát triển kinh tế.
Hôm nay cô đến tương đối sớm, định dọn dẹp lại một chút, nhưng không ngờ lại có người đến sớm hơn mình.
Cửa phòng bộ phận phát triển kinh tế mở toang, vừa vào phòng đã nhìn thấy Tân Vân Mậu ngồi ở chỗ cũ, vẫn là hàng cuối cùng bên cửa sổ, trên bàn vẫn không có máy tính. Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nước biển, đang nhàn nhã ngồi dựa lưng vào ghế, đôi mắt nhắm lại dưới ánh đèn mờ ảo.
Cửa sổ trong phòng sạch sẽ không tì vết, ngay cả bàn ghế cũng được sắp xếp gọn gàng. Sở Trĩ Thủy phát hiện những món đồ lặt vặt cô để lại ở bộ phận hậu cần đã được chuyển đến, hiện tại vẫn ở nguyên trên bàn, chỗ ngồi của cô ở ngay trước mặt anh.
"Anh quét dọn qua rồi à?"
Sở Trĩ Thủy phát hiện ra rất nhiều chi tiết, đây là lần đầu tiên cô thấy Tân Vân Mậu xuất hiện vào sáng sớm nên cô cảm giác hoang đường như mặt trời mọc ở đằng tây.
Tân Vân Mậu vén mi mắt lên, đến khi thấy rõ người đến là cô thì hơi bất ngờ: "Đến sớm vậy?"
"Lời này nên để tôi hỏi anh mới phải? Sao nay đến sớm thế?"
Anh bình tĩnh nói: "Ngày nào tôi chẳng đến sớm."
Sở Trĩ Thủy sửng sốt, trước đây lúc đi làm cô không hề biết chuyện này, nghi ngờ hỏi: "Giờ làm việc thì anh không xuất hiện, đến lúc không làm việc thì anh xuất hiện hả?"
Tân Vân Mậu làm như không nghe thấy, hỏi ngược lại: "Sao cô đến sớm vậy?"
"Ngày đầu tiên đi làm ở bộ phận mới, đương nhiên phải đến sớm rồi." Sở Trĩ Thủy vốn định dọn dẹp phòng làm việc nhưng ai ngờ Tân Vân Mậu không nói tiếng nào đã làm trước. Điều này khiến cô hơi ngượng ngùng, không ngờ so với cô thì anh chu đáo hơn nhiều, lại còn biết quan sát môi trường mới.
Tân Vân Mậu nhìn chằm chằm Sở Trĩ Thủy một lúc lâu, cho đến khi tầm mắt của cô chuyển sang một bên. Làn da của cô trở nên trong suốt dưới ánh sáng ấm áp, vì khuôn mặt không trang điểm nên có thể nhìn thấy rõ đôi má ửng hồng tự nhiên, không biết đó là do mao mạch mỏng hay là do cảm xúc không thể diễn tả được khiến gò má ửng lên màu hồng đào, làm cô không được tự nhiên dời ánh mắt đi chỗ khác.
Cô không nhìn anh, cứ ngó chừng ra ngoài cửa sổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.