Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Chương 41:

Giang Nguyệt Niên Niên

28/10/2023

Tân Vân Mậu chẳng ừ hử gì cả, anh không về lại chỗ ngồi, ngược lại đi một vòng, chưa đến một phút lại vào phòng, đã thay thành một cái áo màu sáng. Chất vải cotton có màu xanh nhạt, không phải là màu sẫm nữa, khí chất ôn hòa không ít.

Gương mặt của Sở Trĩ Thủy toàn là choáng váng, lại thấy anh chầm chậm đến gần mình, không tự chủ càng không nói nên lời.

Gánh nặng thần tượng thật sự rất nặng, người khác đến đi làm còn anh ta đến để trình diễn thời trang.

Có một khoảnh khắc cô hoài nghi có lẽ Tân Vân Mậu sẽ không đi ra hành lang thay đồ giữa ban ngày ban mặt đâu nhỉ, nhưng nghĩ đến pháp thuật búng ngón tay thần kỳ của anh, chắc không tồn tại loại cảnh tượng ngại ngùng mà khôi hài này đâu.

Một khắc sau Kim Du đúng giờ xuất hiện trong văn phòng, cô ấy chào hỏi Sở Trĩ Thủy xong lại nói về kết quả xử lý: “Chị Hồng nói yêu quái hôm qua đã bị sắp xếp đến vườn trà, nếu cô không muốn tiếp xúc với họ thì sau này để tôi đến đó quan sát nhiều hơn.”

Kim Du dốt đặc cán mai với việc sản xuất trà, lúc trước thường làm thủ tục ở trong cục, trước giờ số lần đến vườn trà không nhiều.

“Không sao, tôi đi được rồi.” Sở Trĩ Thủy nghi ngờ: “Chắc sẽ không có nguy hiểm nhỉ?”

“Cục quan sát đã đeo xích chân cho họ rồi, chắc chắn không có vấn đề, cô thấy xong thì biết.” Kim Du vui vẻ nói: “Đợi lát nữa tôi đi qua đó với cô.”

Sở Trĩ Thủy không hiểu lắm về quy trình của cục quan sát, bèn đồng ý đề nghị của Kim Du, bảo cô ấy giúp giải thích một phen.

Quả nhiên người đàn ông da vàng mập mạp và người đàn ông da đen gầy gò có mặt trong vườn trà, trên người họ không có chuỗi xích yêu khí, thay vào đó là gông xiềng bên chân trái. Chất liệu sắt đen, bên trên khắc toàn là hoa văn thần bí rườm rà mà xinh đẹp, chính giữa có biểu tượng của cục quan sát Hoài Giang, đó là hình vẽ con mắt cách điệu, bên cạnh còn có trang sức.

Lúc Sở Trĩ Thủy mới nhìn thấy hai con yêu quái thì còn khá cảnh giác, suy cho cùng thì giờ họ chưa bị trói, ai mà biết có đột nhiên làm loạn hay không. Thế nhưng sắc mặt của họ xanh xao, sức lực kiệt quệ, chẳng có chút sức lực để phản kháng, dường nhưng đã tiều tụy đi rất nhiều chỉ trong một đêm.

“Hình như đêm qua cục quan sát đã thẩm vấn họ rất lâu.” Kim Du nói: “Sau khi đeo xích chân thì bị quản chế, phải nghe theo sắp xếp từ cục quan sát, sếp Hồng nói hạn định không thể rời khỏi vườn trà, nếu chúng ta có yêu cầu gì khác thì gọi báo cáo cho cục quan sát, cũng có thể thay đổi cài đặt hiện có.”

“Chức năng tốt thật.” Sở Trĩ Thủy cảm khái: “Vậy tôi sắp xếp công việc cho họ bằng cách nào?”

“Trực tiếp ra lệnh là được, chỉ cần nằm trong danh sách thì có thể điều động yêu quái mang xích chân.”

Sở Trĩ Thủy nhìn quanh hai con yêu quái: “Họ có tên không? Xưng hô thế nào?”

“Đeo xích chân thì chắc là dùng mã số.” Kim Du ngồi xổm xuống quan sát xích chân, cô ấy phiền não vò đầu bứt tai: “Tôi quên mất mã số viết ở đâu rồi, hay là cô nhớ xưng hô thế nào là được rồi…”



“Được, vậy một người là Tiểu Hoàng, người kia là Tiểu Hắc.”

“Hay thật!”

Hai con yêu quái vốn ỉu xìu, nghe họ tự đặt tên cho mình thì tức giận lâu ngày bùng nổ nhưng không làm gì được, bất lực bị bỏ tù không thể chống trả, chỉ có thể lên tiếng kháng nghị.

Người đàn ông da vàng mập mạp bực mình: “Hay gì mà hay? Chúng tôi có tên!”

Người đàn ông da đen gầy gò bất mãn hùa theo: “Sau khi hóa thành hình người tự có trời đất đặt tên, chúng tôi không phải tên Tiểu Hắc Tiểu Hoàng gì đó.”

Kim Du nghiêm túc đính chính: “Không có tên, đeo xích chân thì bị thu lại tên, đây là quy tắc của cục.”

Sở Trĩ Thủy nhìn họ tức đến giậm chân, bình tĩnh nói: “Tên thật của các anh cũng không hay đâu nhỉ.”

“Ai nói hả…” Người đàn ông da vàng mập mạp hổn hển: “Tên thật của tôi khá vang dội, khiến trời đất nghe cũng biến sắc!”

“Chắc là hành gừng tỏi gì đó, khiến người ta ngửi xong sẽ chảy nước mắt.” Sở Trĩ Thủy chớp mắt: “Sanh Khương? Khương Sanh gì đó hả?”

Người đàn ông da vàng mập mạp ngạc nhiên: “Không phải cô là con người không có yêu khí sao? Sao lại biết tôi tên Khương Đại Sanh?”

“Đoán cái này cũng không cần đến yêu khí, người kia chắc là thân rễ đen.” Sở Trĩ Thủy đã dần dần tổng kết ra quy luật, tùy miệng nói: “Chắc sẽ không phải là Hà Thủ Ô nhỉ?”

“… Tôi tên Ngô Hà Thủ.”

Sở Trĩ Thủy thân thiện gật đầu: “Được thôi, Tiểu Hoàng, Tiểu Hắc.”

Hai con yêu quái được đặt tên mà phẫn nộ không thôi.

“Con người thi pháp lừa đảo này! Nếu không phải cô cùng phe với họ, sao chúng tôi lại lưu lạc đến nỗi này!?”

“Đâu có con người nào lại đến đây làm việc chứ?”

Họ ỷ là đèn của cục quan sát Hoài Giang tối, vẫn luôn co đầu rút cổ ở vườn trà không người thăm nom, ai mà liệu được quản lý mới nhậm chức Sở Trĩ Thủy xông vào, không những trực tiếp dọn vườn trà đi mà còn khiến họ ngồi tù. Cục quan sát chưa bao giờ có con người, tấn công cô còn bị kết án nặng hơn so với đánh yêu quái bị thương, đây chẳng phải là thi pháp lừa đảo sao?



“Nếu tôi không phải người của cục, chẳng lẽ các anh có thể tấn công, logic này cũng không đúng đâu.” Sở Trĩ Thủy cau mày, lại hỏi Kim Du: “Nếu tôi không cần họ nữa, vậy nên giao cho ai đến xử lý đây?”

Kim Du bất ngờ nói: “Không cần họ hái trà sao? Vậy sẽ bị cục quan sát vứt vào trong lò hỏa yêu thiêu nhỉ, có điều tội của họ khá nặng, có thể không thiêu thì bị đánh cho phách tán.”

Hai con yêu quái chợt biến sắc: “…”

Người đàn ông da đen gầy gò nịnh bợ mỉm cười, bỗng chốc thay đổi sắc mặt nói: “Đại nhân không cần nói đùa, đâu thể không cần chúng tôi được chứ? Tiểu Hắc tôi vẫn luôn chờ được đến đây, ngày thường thích nhất là trồng trà và hái trà, vì cô giải quyết nỗi lo không từ thứ gì!”

Sở Trĩ Thủy: “Nhưng tôi có thể chỉ cần một người đến hái trà…”

“Ui chao, cô nhìn anh ta vừa mập vừa cản việc, chắc là tay chân cũng không linh hoạt, có thể không thích hợp với vườn trà.”

“Ai nói chứ, tôi làm việc bằng sức mạnh, miệng lưỡi của anh ta không xương vừa nhìn đã biết không phải yêu quái tốt đẹp gì, lúc đầu đến vườn trà còn có anh ta xúi giục đó!”

“Đó rõ ràng là chủ ý của ông già! Liên quan gì đến tôi chứ!?”

“Tôi mới là yêu quái đáng thương bị các người sử dụng như công cụ, đại nhân cô phải minh giám…”

Yêu quái đã từng là đồng minh giờ bị ép đến giao chiến túi bụi, họ ước gì có thể giẫm đạp hai chân lên đối phương, hiện trường rối loạn tùng phèo.

Kim Du nhìn hai con yêu quái xâu xé lẫn nhau, ngây ngẩn nói: “Vậy chúng ta giữ ai?”

Sở Trĩ Thủy từ trong túi xách móc ra một tờ thời khóa biểu, tiện tay đưa cho Kim Du bên cạnh, thỏa thuận nói: “Thế này đi, cứ giữ hết họ trước, cùng làm một khoảng thời gian, tôi thấy ai khá phù hợp với yêu cầu xây dựng tinh thần phân minh trong cục, đến lúc đó thì giữ người đó lại.”

Kim Du cúi đầu nhìn tờ giấy: “Vậy để họ làm theo công việc này sao?”

“Đúng, có điều thêm một điều kiện vào bảy giờ tối, đúng giờ xem chương trình thời sự.” Sở Trĩ Thủy nhướng mày nói: “Thần quân gì đó đại nhân gì đó, vừa nghe thì giống như tàn dư phong kiến, truyền ra ngoài làm hư danh tiếng của cục, cần tiếp nhận tôi luyện của tư tưởng thời đại tân tiến.”

“Được.”

Tiểu Hoàng và Tiểu Hắc bị sắp xếp ở vườn trà, theo đúng thời gian tiếp nhận lao động cải tạo. Vì cơ thể yêu quái khác với con người, đến cục quan sát hai mươi bốn giờ trực ban, nên họ lao động cải tạo cũng bị giám sát cả ngày.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook