Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 48:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Đây làm gì là kỹ năng độc nhất vô nhị của anh chứ? Không thể nói đúng là cô quá tò mò rồi, đoạn thời gian đó anh đặt quá nhiều sự chú ý, thậm chí không cần nhắc đến tên mà chỉ cần miêu tả về anh thì anh đã đặc biệt chú ý đến rồi.
Tên của yêu quái có chứa sức mạnh, bọn họ quả thực có thể nghe thấy người khác nói chuyện, nhưng gần như sẽ không quan tâm hay để ý, nếu không cứ online cả ngày như vậy sẽ kiệt sức mất. Nói chung, việc cầu trời khấn Phật một khi đã ứng nghiệm chính là do lương tâm, cho dù là ai cũng sẽ không mỗi giờ mỗi phút đáp lại tín đồ đâu.
Tân Vân Mậu cảm thấy nếu để cô biết chuyện này thì quá xấu hổ rồi. Đó hoàn toàn không có được sự kiêu ngạo của một thần quân, cho nên anh đương nhiên không muốn nói về nó.
Tổng sản lượng trà xanh nhãn hiệu Quan Cục không nhiều lắm, vì là sản phẩm nội bộ nên nó đã được bán cho Cục quan sát Ngân Hải với giá cao. Sau khi khoa phát triển kinh tế và bên kia làm xong quy trình kiểm tra đối chiếu, rất nhanh đã ký hợp đồng và nhận được đợt cọc đầu tiên. Tiếp theo chỉ cần dùng số tiền đặt cọc để sản xuất thêm và hoàn thành tất cả các đơn hàng trà xanh đang có, như vậy liền có thể nhận lại toàn bộ số tiền.
Việc huy động vốn cần có sự phê duyệt của bộ phận tài chính, Sở Trĩ Thủy đã nghe Kim Du nói về hiệu suất của chuyện này cho nên đặc biệt chuẩn bị trước đơn xin.
Phòng tài vụ và phòng quan sát nằm trên tầng hai của tòa nhà văn phòng, khác với sự yên tĩnh của các tầng còn lại thì hành lang tầng hai có vẻ ồn ào.
Ngay khi Sở Trĩ Thủy bước lên tầng hai liền nhìn thấy những bóng người đang đi xuyên qua hành lang dài hẹp, bọn họ đều là những yêu quái hình người bị bao phủ bởi yêu khí đen tối. Không thể nhìn rõ được gương mặt của bọn họ, khi họ bước đi chỉ để lại những tàn ảnh màu đen, giống như những tông đồ của Minh giới đến và đi không hề để lại dấu vết.
Áo choàng màu đen, cúc áo bạc in hình con mắt trên ngực và yêu khí u ám quỷ dị không bao giờ biến mất là đặc điểm của những nhân viên ở phòng quan sát.
Mặc dù Sở Trĩ Thủy đã được phổ cập khoa học về chức trách ở cục từ lâu, nhưng lần đầu tiên lên tầng 2 cô vẫn không thích ứng được, bởi vì khung cảnh ở đây quá âm u và nhiệt độ cũng rất thấp. Kim Du và Tân Vân Mậu ngày thường không khác gì con người, thậm chí họ còn không tùy ý phóng thích yêu khí của mình, đôi khi còn khiến cô quên mất mình đang làm việc trong môi trường đặc biệt.
Muốn đến phòng tài vụ thì phải đi qua phòng quan sát, cửa phòng quan sát lúc này đang đóng lại, nhưng có một âm thanh kì lạ phát ra từ đó, dường như đang trộn lẫn tiếng kêu thảm thiết. Có điều không lâu sau đã trở nên hoàn toàn yên tĩnh.
Sở Trĩ Thủy vờ như không nghe thấy, cô tăng nhanh tốc độ muốn một hơi đi qua phòng quan sát, nhưng cố tình cửa phòng lại mở ra. Trước mặt cô là một đám yêu quái mặc đồ đen, bọn họ từ trong phòng quan sát đi ra, gương mặt bị yêu khí quanh quẩn che lại và xung quanh mơ hồ có sương mù màu đen.
"Phiền chết đi được, tên yêu nhân sâm kia rất am hiểu thuật độn thổ, ở trong núi thật sự phát huy rất tốt."
"Thời hạn của cục trưởng Hồ đang đến gần, tôi phải làm sao bây giờ?"
"Sếp Miêu, anh có nghe thấy không?"
Sở Trĩ Thủy đi ngang qua họ và mơ hồ nghe thấy cuộc trò chuyện trong màn sương đen. Cô bước thẳng đến phòng tài chính bên cạnh, không để ý đến ánh mắt ở bên cạnh.
Mãi cho đến khi cánh cửa phòng tài vụ nhẹ nhàng đóng lại, yêu quái mặc áo choàng đen đi đầu mới quay lại: "Tôi đang nghe đây, bắt đầu tìm kiếm từ phía đông đi, ép ông ta phải rời khỏi núi."
Hành lang lầu hai có rất nhiều bóng đen nhưng phòng tài vụ lại khá bình thường, không khác gì một văn phòng bình thường.
Một yêu quái nữ trong phòng vừa gõ bàn phím vừa mở miệng than thở: “Phòng bên cạnh ồn ào quá đi, sao chỗ chúng ta phải ở cạnh bọn họ chứ?”
"Đừng nói nữa, khoản bồi thường của họ đã vượt quá tiêu chuẩn một lần nữa vào tháng trước và sổ sách lần này trông không được tốt."
"Còn từ nhà ăn điều động thì sao?"
"Còn điều động nữa à? Lão Ngưu sẽ tức giận đó?"
"Xin chào, xin hỏi trưởng phòng Hạ có ở đây không?"
Nhóm yêu quái nữ đang tán gẫu nghe vậy liền sửng sốt, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy Sở Trĩ Thủy, vội vàng thu hồi một bụng tức giận sau đó luống cuống tay chân chỉ hướng: "Trưởng phòng Hạ đang ở căn phòng nhỏ bên trong..."
“Cảm ơn.” Sở Trĩ Thủy cầm báo cáo bước vào.
"Là nhân loại à? Hình như là nhân loại đó?"
"Không ngờ năm nay lại có nhân loại vào cục!?"
Sở Trĩ Thủy nghe thấy mấy lời thì thầm sau lưng mình liền dừng lại sau đó cô xoay người, ân cần nói: "Xin lỗi, vừa rồi tôi quên chào hỏi. Tôi là Sở Trĩ Thủy đến từ bộ phận phát triển kinh tế, tôi vừa vào cục cách đây không lâu. Tôi đúng thật là con người. "
Hai yêu quái không ngờ cô nghe được vội dừng lại, sắc mặt lập tức đỏ bừng.
"Thực xin lỗi, chúng tôi không có ý gì cả chỉ là quá bất ngờ mà thôi. Tôi không ngờ có người đến đây cho nên mới thắc mắc trong lòng ..."
Họ điên cuồng xua tay: "Không đúng, nói như vậy cũng không đúng! "
Sở Trĩ Thủy: "Không sao đâu, thật ra tôi chỉ định khai phá nhưng lại thiếu một chút tiền."
"Vậy thì cô thật tuyệt vời. Tôi đã làm ở cục hơn một trăm năm rồi và tôi vẫn luôn luẩn quẩn trong lòng về việc thiếu tiền."
"..."
Sau khi Sở Trĩ Thủy làm quen với các cô gái ở phòng tài vụ xong, cô liền đi đến căn phòng trong cùng và tìm trưởng phòng bộ phận tài chính là Hạ Thọ Qúy.
Nhóm yêu quái nữ nói rằng trưởng phòng của họ tai không được thính và suy nghĩ hồ đồ, nhưng Sở Trĩ Thủy không coi trọng điều đó. Đợi đến khi cô thật sự nhìn thấy trưởng phòng Hạ thì cô mới nhận ra rằng yêu quái không đề ra tuổi về hưu quả nhiên là không ổn.
Hạ Thọ Quý là một ông già có dáng người gầy guộc, một mình ông ta ở trong căn phòng nhỏ, thẫn thờ nhìn chằm chằm vào màn hình, chậm rãi gõ bàn phím. Cảnh tượng này trông giống như một bức tranh tĩnh vậy.
Sở Trĩ Thủy lịch sự đưa báo cáo: "Trưởng phòng Hạ, tôi là Sở Trĩ Thủy đến từ bộ phận phát triển kinh tế. Tôi muốn phiền ông phê duyệt một khoản chi phí. Đây là danh sách do cục trưởng Hồ ký."
Hạ Thọ Qúy chậm rãi quay đầu lại: "Danh sách gì cơ?"
Sở Trĩ Thủy giải thích: "Bộ phận phát triển kinh tế đang khai thác kinh phí, chúng tôi cần phải trả trước một số tiền cho việc sản xuất đơn đặt hàng với cục Ngân Hải."
Hạ Thọ Quý bối rối: "Bộ phận gì cơ?"
Sở Trĩ Thủy kiên nhẫn nói: "Bộ phận phát triển kinh tế, có lẽ cục trưởng Hồ đã nói qua với ông..."
Hạ Thọ Quý sững sờ: "Cục trưởng gì cơ?"
"... Cục trưởng Hồ, cục trưởng Hồ Thần Thụy."
"Hồ gì cơ?"
"..."
Chẳng trách Kim Du nói rằng hiệu quả công việc của bộ phận tài chính rất thấp, thì ra là do lần nào cũng phải làm những việc như "Mã cái gì Mai cơ? Đông Mai gì cơ? Mã Đông gì cơ?"
Hạ Thọ Qúy thấy cô ấy không nói gì liền rung đùi đắc ý, ánh mắt ngơ ngác nói: "Tôi già rồi, trí nhớ không còn tốt nữa."
Sở Trĩ Thủy đỡ trán: "... Bỏ đi, ông giúp tôi kiểm tra khoản tiền mà cục Ngân Hải chuyển đến trước đi. Họ nói gần đây đã chuyển tiền đặt cọc vào tài khoản của công ty."
Lần này ông ta lại nghe rất rõ ràng, Hạ Thọ Quý không nói nhiều liền bắt đầu kiểm tra. Lúc ông ta nhìn thấy con số khổng lồ trên màn hình liền run rẩy quay người lại kinh ngạc nhìn cô, sau đó xác nhận lại lần nữa: "... Cục Ngân Hải chuyển tiền đến à?"
“Đúng vậy, ông giúp tôi xem đã chuyển vào tài khoản chưa, lẽ ra hai ngày trước tôi nên kêu khoản thanh toán đầu tiên.”
Sở Trĩ Thủy nghi ngờ hỏi: “Còn chưa tới sao?”
"Tới rồi tới rồi--"
Đôi mắt đờ đẫn của Hạ Thọ Qúy sáng lên, thậm chí động tác gõ bàn phím của ông ta còn trở nên nhanh chóng và mạnh mẽ, và háo hức nói: "Lúc nãy trưởng phòng Sở muốn phê duyệt đơn gì?"
"... Đơn xin tài trợ chi phí sản xuất."
Hạ Thọ Qúy đã thay đổi sự chậm chạp của mình và bắt đầu nhanh chóng làm việc.
Bởi vì Sở Trĩ Thủy nói rằng khoản thanh toán cuối cùng sẽ chỉ được thực hiện sau khi sản phẩm được giao, cho nên ông ta liền nhanh chóng gõ bàn phím, sợ sẽ làm chậm trễ sự nghiệp kiếm tiền vĩ đại của bộ phận phát triển kinh tế.
Sau khi Sở Trĩ Thủy hoàn thành các thủ tục, cô như lọt vào màn sương mù mà bước ra, không hiểu nổi sắc mặt thay đổi như kịch Tứ Xuyên của trưởng phòng Hạ.
Khi nhân viên bộ phận quan sát đứng bên ngoài thấy cô đi ra, anh ta lập tức cầm bản báo cáo gõ cửa, bước vào căn phòng nhỏ nơi Hạ Thọ Quý đang ở.
Không lâu sau cuộc nói chuyện giữa hai con yêu quái liền truyền ra ngoài và đến tai Sở Trĩ Thủy.
"Trưởng phòng Hạ, đây là hóa đơn bồi thường trên núi ngày hôm qua ..."
"Núi gì cơ?"
"Không phải núi mà là hóa đơn bồi thường, sếp Miêu nhờ tôi đưa cho ông xem."
"Sếp nào cơ?"
"Là sếp Miêu, sau đó bồi thường hóa đơn-"
"Mầm gì cơ?"
"Không phải là mầm cây, là hóa đơn bồi thường... Sao mỗi lần đều phải tốn sức như vậy chứ."
Sở Trĩ Thủy đứng ở cửa, nghe xong câu nói quen thuộc, cô chợt hiểu ra điều gì đó.
Một lúc sau, nhóm yêu quái nữ của bộ phận tài chính nhìn thấy Sở Trĩ Thủy trở về liền thuận miệng hỏi: "Hôm nay sếp Hạ còn hồ đồ nữa không?"
“Đầu óc trưởng phòng của mọi người không hề hồ đồ, có điều cần phải nạp tiền đúng chỗ.”
Sở Trĩ Thủy suy nghĩ vài giây: “Giống như tải phần mềm vậy. Bình thường đều tải rất lâu nhưng khi kích hoạt thẻ thành viên, tốc độ sẽ trở nên nhanh chóng hơn mà thôi."
"?"
Tên của yêu quái có chứa sức mạnh, bọn họ quả thực có thể nghe thấy người khác nói chuyện, nhưng gần như sẽ không quan tâm hay để ý, nếu không cứ online cả ngày như vậy sẽ kiệt sức mất. Nói chung, việc cầu trời khấn Phật một khi đã ứng nghiệm chính là do lương tâm, cho dù là ai cũng sẽ không mỗi giờ mỗi phút đáp lại tín đồ đâu.
Tân Vân Mậu cảm thấy nếu để cô biết chuyện này thì quá xấu hổ rồi. Đó hoàn toàn không có được sự kiêu ngạo của một thần quân, cho nên anh đương nhiên không muốn nói về nó.
Tổng sản lượng trà xanh nhãn hiệu Quan Cục không nhiều lắm, vì là sản phẩm nội bộ nên nó đã được bán cho Cục quan sát Ngân Hải với giá cao. Sau khi khoa phát triển kinh tế và bên kia làm xong quy trình kiểm tra đối chiếu, rất nhanh đã ký hợp đồng và nhận được đợt cọc đầu tiên. Tiếp theo chỉ cần dùng số tiền đặt cọc để sản xuất thêm và hoàn thành tất cả các đơn hàng trà xanh đang có, như vậy liền có thể nhận lại toàn bộ số tiền.
Việc huy động vốn cần có sự phê duyệt của bộ phận tài chính, Sở Trĩ Thủy đã nghe Kim Du nói về hiệu suất của chuyện này cho nên đặc biệt chuẩn bị trước đơn xin.
Phòng tài vụ và phòng quan sát nằm trên tầng hai của tòa nhà văn phòng, khác với sự yên tĩnh của các tầng còn lại thì hành lang tầng hai có vẻ ồn ào.
Ngay khi Sở Trĩ Thủy bước lên tầng hai liền nhìn thấy những bóng người đang đi xuyên qua hành lang dài hẹp, bọn họ đều là những yêu quái hình người bị bao phủ bởi yêu khí đen tối. Không thể nhìn rõ được gương mặt của bọn họ, khi họ bước đi chỉ để lại những tàn ảnh màu đen, giống như những tông đồ của Minh giới đến và đi không hề để lại dấu vết.
Áo choàng màu đen, cúc áo bạc in hình con mắt trên ngực và yêu khí u ám quỷ dị không bao giờ biến mất là đặc điểm của những nhân viên ở phòng quan sát.
Mặc dù Sở Trĩ Thủy đã được phổ cập khoa học về chức trách ở cục từ lâu, nhưng lần đầu tiên lên tầng 2 cô vẫn không thích ứng được, bởi vì khung cảnh ở đây quá âm u và nhiệt độ cũng rất thấp. Kim Du và Tân Vân Mậu ngày thường không khác gì con người, thậm chí họ còn không tùy ý phóng thích yêu khí của mình, đôi khi còn khiến cô quên mất mình đang làm việc trong môi trường đặc biệt.
Muốn đến phòng tài vụ thì phải đi qua phòng quan sát, cửa phòng quan sát lúc này đang đóng lại, nhưng có một âm thanh kì lạ phát ra từ đó, dường như đang trộn lẫn tiếng kêu thảm thiết. Có điều không lâu sau đã trở nên hoàn toàn yên tĩnh.
Sở Trĩ Thủy vờ như không nghe thấy, cô tăng nhanh tốc độ muốn một hơi đi qua phòng quan sát, nhưng cố tình cửa phòng lại mở ra. Trước mặt cô là một đám yêu quái mặc đồ đen, bọn họ từ trong phòng quan sát đi ra, gương mặt bị yêu khí quanh quẩn che lại và xung quanh mơ hồ có sương mù màu đen.
"Phiền chết đi được, tên yêu nhân sâm kia rất am hiểu thuật độn thổ, ở trong núi thật sự phát huy rất tốt."
"Thời hạn của cục trưởng Hồ đang đến gần, tôi phải làm sao bây giờ?"
"Sếp Miêu, anh có nghe thấy không?"
Sở Trĩ Thủy đi ngang qua họ và mơ hồ nghe thấy cuộc trò chuyện trong màn sương đen. Cô bước thẳng đến phòng tài chính bên cạnh, không để ý đến ánh mắt ở bên cạnh.
Mãi cho đến khi cánh cửa phòng tài vụ nhẹ nhàng đóng lại, yêu quái mặc áo choàng đen đi đầu mới quay lại: "Tôi đang nghe đây, bắt đầu tìm kiếm từ phía đông đi, ép ông ta phải rời khỏi núi."
Hành lang lầu hai có rất nhiều bóng đen nhưng phòng tài vụ lại khá bình thường, không khác gì một văn phòng bình thường.
Một yêu quái nữ trong phòng vừa gõ bàn phím vừa mở miệng than thở: “Phòng bên cạnh ồn ào quá đi, sao chỗ chúng ta phải ở cạnh bọn họ chứ?”
"Đừng nói nữa, khoản bồi thường của họ đã vượt quá tiêu chuẩn một lần nữa vào tháng trước và sổ sách lần này trông không được tốt."
"Còn từ nhà ăn điều động thì sao?"
"Còn điều động nữa à? Lão Ngưu sẽ tức giận đó?"
"Xin chào, xin hỏi trưởng phòng Hạ có ở đây không?"
Nhóm yêu quái nữ đang tán gẫu nghe vậy liền sửng sốt, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy Sở Trĩ Thủy, vội vàng thu hồi một bụng tức giận sau đó luống cuống tay chân chỉ hướng: "Trưởng phòng Hạ đang ở căn phòng nhỏ bên trong..."
“Cảm ơn.” Sở Trĩ Thủy cầm báo cáo bước vào.
"Là nhân loại à? Hình như là nhân loại đó?"
"Không ngờ năm nay lại có nhân loại vào cục!?"
Sở Trĩ Thủy nghe thấy mấy lời thì thầm sau lưng mình liền dừng lại sau đó cô xoay người, ân cần nói: "Xin lỗi, vừa rồi tôi quên chào hỏi. Tôi là Sở Trĩ Thủy đến từ bộ phận phát triển kinh tế, tôi vừa vào cục cách đây không lâu. Tôi đúng thật là con người. "
Hai yêu quái không ngờ cô nghe được vội dừng lại, sắc mặt lập tức đỏ bừng.
"Thực xin lỗi, chúng tôi không có ý gì cả chỉ là quá bất ngờ mà thôi. Tôi không ngờ có người đến đây cho nên mới thắc mắc trong lòng ..."
Họ điên cuồng xua tay: "Không đúng, nói như vậy cũng không đúng! "
Sở Trĩ Thủy: "Không sao đâu, thật ra tôi chỉ định khai phá nhưng lại thiếu một chút tiền."
"Vậy thì cô thật tuyệt vời. Tôi đã làm ở cục hơn một trăm năm rồi và tôi vẫn luôn luẩn quẩn trong lòng về việc thiếu tiền."
"..."
Sau khi Sở Trĩ Thủy làm quen với các cô gái ở phòng tài vụ xong, cô liền đi đến căn phòng trong cùng và tìm trưởng phòng bộ phận tài chính là Hạ Thọ Qúy.
Nhóm yêu quái nữ nói rằng trưởng phòng của họ tai không được thính và suy nghĩ hồ đồ, nhưng Sở Trĩ Thủy không coi trọng điều đó. Đợi đến khi cô thật sự nhìn thấy trưởng phòng Hạ thì cô mới nhận ra rằng yêu quái không đề ra tuổi về hưu quả nhiên là không ổn.
Hạ Thọ Quý là một ông già có dáng người gầy guộc, một mình ông ta ở trong căn phòng nhỏ, thẫn thờ nhìn chằm chằm vào màn hình, chậm rãi gõ bàn phím. Cảnh tượng này trông giống như một bức tranh tĩnh vậy.
Sở Trĩ Thủy lịch sự đưa báo cáo: "Trưởng phòng Hạ, tôi là Sở Trĩ Thủy đến từ bộ phận phát triển kinh tế. Tôi muốn phiền ông phê duyệt một khoản chi phí. Đây là danh sách do cục trưởng Hồ ký."
Hạ Thọ Qúy chậm rãi quay đầu lại: "Danh sách gì cơ?"
Sở Trĩ Thủy giải thích: "Bộ phận phát triển kinh tế đang khai thác kinh phí, chúng tôi cần phải trả trước một số tiền cho việc sản xuất đơn đặt hàng với cục Ngân Hải."
Hạ Thọ Quý bối rối: "Bộ phận gì cơ?"
Sở Trĩ Thủy kiên nhẫn nói: "Bộ phận phát triển kinh tế, có lẽ cục trưởng Hồ đã nói qua với ông..."
Hạ Thọ Quý sững sờ: "Cục trưởng gì cơ?"
"... Cục trưởng Hồ, cục trưởng Hồ Thần Thụy."
"Hồ gì cơ?"
"..."
Chẳng trách Kim Du nói rằng hiệu quả công việc của bộ phận tài chính rất thấp, thì ra là do lần nào cũng phải làm những việc như "Mã cái gì Mai cơ? Đông Mai gì cơ? Mã Đông gì cơ?"
Hạ Thọ Qúy thấy cô ấy không nói gì liền rung đùi đắc ý, ánh mắt ngơ ngác nói: "Tôi già rồi, trí nhớ không còn tốt nữa."
Sở Trĩ Thủy đỡ trán: "... Bỏ đi, ông giúp tôi kiểm tra khoản tiền mà cục Ngân Hải chuyển đến trước đi. Họ nói gần đây đã chuyển tiền đặt cọc vào tài khoản của công ty."
Lần này ông ta lại nghe rất rõ ràng, Hạ Thọ Quý không nói nhiều liền bắt đầu kiểm tra. Lúc ông ta nhìn thấy con số khổng lồ trên màn hình liền run rẩy quay người lại kinh ngạc nhìn cô, sau đó xác nhận lại lần nữa: "... Cục Ngân Hải chuyển tiền đến à?"
“Đúng vậy, ông giúp tôi xem đã chuyển vào tài khoản chưa, lẽ ra hai ngày trước tôi nên kêu khoản thanh toán đầu tiên.”
Sở Trĩ Thủy nghi ngờ hỏi: “Còn chưa tới sao?”
"Tới rồi tới rồi--"
Đôi mắt đờ đẫn của Hạ Thọ Qúy sáng lên, thậm chí động tác gõ bàn phím của ông ta còn trở nên nhanh chóng và mạnh mẽ, và háo hức nói: "Lúc nãy trưởng phòng Sở muốn phê duyệt đơn gì?"
"... Đơn xin tài trợ chi phí sản xuất."
Hạ Thọ Qúy đã thay đổi sự chậm chạp của mình và bắt đầu nhanh chóng làm việc.
Bởi vì Sở Trĩ Thủy nói rằng khoản thanh toán cuối cùng sẽ chỉ được thực hiện sau khi sản phẩm được giao, cho nên ông ta liền nhanh chóng gõ bàn phím, sợ sẽ làm chậm trễ sự nghiệp kiếm tiền vĩ đại của bộ phận phát triển kinh tế.
Sau khi Sở Trĩ Thủy hoàn thành các thủ tục, cô như lọt vào màn sương mù mà bước ra, không hiểu nổi sắc mặt thay đổi như kịch Tứ Xuyên của trưởng phòng Hạ.
Khi nhân viên bộ phận quan sát đứng bên ngoài thấy cô đi ra, anh ta lập tức cầm bản báo cáo gõ cửa, bước vào căn phòng nhỏ nơi Hạ Thọ Quý đang ở.
Không lâu sau cuộc nói chuyện giữa hai con yêu quái liền truyền ra ngoài và đến tai Sở Trĩ Thủy.
"Trưởng phòng Hạ, đây là hóa đơn bồi thường trên núi ngày hôm qua ..."
"Núi gì cơ?"
"Không phải núi mà là hóa đơn bồi thường, sếp Miêu nhờ tôi đưa cho ông xem."
"Sếp nào cơ?"
"Là sếp Miêu, sau đó bồi thường hóa đơn-"
"Mầm gì cơ?"
"Không phải là mầm cây, là hóa đơn bồi thường... Sao mỗi lần đều phải tốn sức như vậy chứ."
Sở Trĩ Thủy đứng ở cửa, nghe xong câu nói quen thuộc, cô chợt hiểu ra điều gì đó.
Một lúc sau, nhóm yêu quái nữ của bộ phận tài chính nhìn thấy Sở Trĩ Thủy trở về liền thuận miệng hỏi: "Hôm nay sếp Hạ còn hồ đồ nữa không?"
“Đầu óc trưởng phòng của mọi người không hề hồ đồ, có điều cần phải nạp tiền đúng chỗ.”
Sở Trĩ Thủy suy nghĩ vài giây: “Giống như tải phần mềm vậy. Bình thường đều tải rất lâu nhưng khi kích hoạt thẻ thành viên, tốc độ sẽ trở nên nhanh chóng hơn mà thôi."
"?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.