Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Chương 52:

Giang Nguyệt Niên Niên

28/10/2023

Đèn đường trên cầu đột nhiên nhấp nháy, như bị lỗi mà lúc sáng lúc tắt, là đôi mắt đang chớp của quỷ quái trong đêm.

Cạnh vỉa hè là con lươn cây xanh chật hẹp, dưới mặt đất lầy lội có một cái hố, bên trong có yêu khí nồng đậm bao phủ, dần dần xoắn lại rồi ngưng động lại với nhau.

Trong cơn gió lạnh buốt, trong hố truyền đến một giọng nói già nua: “Cô gái nhỏ, chúng ta nói chuyện…”

“Tân Vân Mậu—”

Sở Trĩ Thủy nhìn rõ yêu khí lan đến chân mình, cô cũng không thèm ngoảnh đầu lại mà chạy về phía đầu cầu, thậm chí chẳng còn tâm trạng nghe thấy giọng nói già nua đó.

“Nè, đợi đã, cô đừng gọi người tới!” Yêu quái kia nghe cô lớn tiếng kêu cứu, ngữ khí rõ ràng cũng hoảng loạn theo.

“Thứ tôi gọi không phải người!”

Một khắc sau, cái bóng màu đen xuất hiện ở phía trước, Sở Trĩ Thủy thả lỏng tinh thần, cô bước nhanh xông qua đó, lại không thấy được gương mặt quen thuộc, trái lại bị ánh bạc lạnh lẽo lướt qua. Đó là khóa kim loại hình con mắt, người đến được bọc trong áo choàng đen sẫm, yêu khí âm u vây quanh trái phải, nhìn không ra dung mạo người này, giống như thần chết không đầu cầm lưỡi hái giữa đêm trong phim kinh dị.

Hình như nhận lầm yêu quái rồi.

Cô chợt kinh hãi, vội vàng dừng lại, còn lùi về sau một bước.

Áo choàng đen phát hiện cô lui về, bỗng giơ tay ra, không biết là muốn đụng chạm hay là muốn ngăn cản cô lại.

Sở Trĩ Thủy liên tiếp lùi về, lại va phải thứ gì đó sau lưng, chặn đường thoát của cô.

Cô không rãnh quay đầu lại nhìn, mắt thấy áo choàng đen càng lúc càng đến gần, ngón tay đã giơ đến trước mắt mình. Vào khoảnh khắc ở giữa ranh giới bị trói và không thể làm gì được, tay của người phía sau lại từ vai cô đưa ra, tay áo màu xanh nhạt, ngón tay trắng bệch lạnh lẽo nắm lấy cổ tay của áo choàng đen, khiến đối phương không có cách tiếp cận.

Tân Vân Mậu đứng phía sau Sở Trĩ Thủy, anh mặc quần áo cổ xưa, lại đội mũ quan, còn liếc mắt nhìn cô, bất mãn nói: “Sao đến cả phương hướng mà cô cũng chạy sai vậy?”

“Tôi cũng đâu có biết anh ở sau lưng tôi.” Sở Trĩ Thủy nghe rõ giọng nói, cô vội quay đầu lại, thấy mái tóc dài cổ trang của anh, hai mắt cũng choáng váng: “…Anh còn là người yêu thích hán phục nữa hả?”

Tại sao ban đêm anh lại hóa trang cổ phong!?

“Cô gọi như thế, không có thời gian thay.” Cánh tay Tân Vân Mậu chặn lại vẫn không chút nhúc nhích, chặn trước mặt Sở Trĩ Thủy như cũ, anh nhìn áo choàng đen, hình như quen biết đối phương, cau mày nói: “Anh không nghe rõ sao? Cô ấy gọi là tôi.”

Hai con yêu quái giằng co giữa không trung vài giây, áo choàng đen thu tay lại trước.

“Cục trưởng Hồ nói gần đây chúng tôi phải chú ý đến sự an toàn của cô ấy nhiều hơn, đừng gây sự nữa.” Áo choàng đen nói.

Sở Trĩ Thủy suy đoán đó là đồng nghiệp trong cục quan sát, cô nhìn Tân Vân Mậu chờ mong anh giới thiệu một chút, anh lại cau mày không nói gì.

“Tha cho tôi, tôi đến đầu thú đó, để tôi nói chuyện với cô gái nhỏ kia!”

Sở Trĩ Thủy xoay người qua, giờ mới phát hiện phía sau mình đã bị những yêu quái mặc áo choàng đen bao vây, người đang quỳ chính giữa là lão già Bạch Tu, chính là yêu quái tấn công cô rồi chạy trốn. Lúc Tiểu Hoàng và Tiểu Hắc bị tóm, ông ta nhân lúc loạn lạc rời khỏi vườn trà, hình như còn là thủ lĩnh tổ ba người.

Trên cây cầu dài bắc qua sông đều là bóng đen che trời rợp đất, vô số áo choàng đen như lá cờ huênh hoang, bị gió đêm thổi vang lên phần phật. Trên trời, dưới đất, trên lang can, dưới đèn đường, chỉ cần không nằm ngoài tầm nhìn đều là nhân viên chuyên cần của cục quan sát, như một bầy dơi đen huyền thích đi ăn đêm.

Yêu khí lạnh thấu xương, quả thật là như rơi xuống hầm băng.

Sở Trĩ Thủy kéo áo khoác lên, sau đó dựa sát Tân Vân Mậu, cô vẫn luôn cảm thấy bên anh không có gió lạnh.

Tân Vân Mậu hờ hững nói: “Miêu Lịch, cởi áo choàng trấn yêu ra, thu lại yêu khí của anh.”

“Tại sao?” Áo choàng đen truyền xuống giọng nam: “Hình như tôi không có lí do nghe lời anh.”

“Cô ấy ghét yêu khí, với yêu quái xấu xí.”

“…”

Áo choàng đen hơi ngừng lại, chầm chậm nhìn Sở Trĩ Thủy.



Sở Trĩ Thủy đã nhận ra được thân phận của áo choàng đen, vội nói: “… Không phải, tôi thật không phải người đánh giá người khác qua vẻ ngoài, trưởng phòng Miêu không cần nghe anh ấy nói bậy, các anh cứ làm như bình thường là được.”

Bắt yêu quái còn không cho dùng yêu khí, nghe như không nói lí lẽ.

“Không cần gọi tôi như vậy, gọi như lúc trước là được rồi.” Miêu Lịch giơ tay cởi mũ áo choàng xuống, ngũ quan của anh ấy sắc sảo, đôi mắt màu vàng hơi nhuộm chút cảm giác khát máu, mỉm cười tạ lỗi: “Ngại quá, tôi quên mất con người không quen với yêu khí.”

Chiếc áo choàng đen có mũ trùm hình như gọi là áo choàng trấn yêu, sau khi Miêu Lịch để lộ gương mặt, yêu khí rõ ràng ấm ấp hơn, không còn rét buốt sắc lạnh nữa.

“Các cậu cũng cởi áo choàng trấn yêu ra đi.”

Những yêu quái khác nghe trưởng phòng ra lệnh, họ lần lượt cởi mũ áo choàng xuống, đều lộ ra gương mặt thật, còn chào hỏi với Sở Trĩ Thủy.

“Lần đầu tôi gặp được nhiều người của cục đến vậy đó.” Sở Trĩ Thủy sửa miệng: “Nhiều yêu quái đến vậy.”

Phòng quan sát quả nhiên là bộ phận cốt lõi, ước gì có thể chiếm hơn phân nửa cơ cấu cán bộ.

“Nếu cô vẫn cảm thấy không thoải mái, tôi có thể…” Miêu Lịch giơ tay về phía Sở Trĩ Thủy, hình như muốn chạm vào bờ vai của cô.

Tân Vân Mậu mặc một thân cổ trang, cúi đầu chỉnh vạt áo, vừa nắm lấy ống tay áo rộng tiện tay quét qua đối phương.

Miêu Lịch bị quét qua cánh tay, cảm thấy chả hiểu gì, lại tiếp tục định giơ tay ra.

Tân Vân Mậu lập lại trò cũ.

“Chẳng trách.” Miêu Lịch nhìn thấu được trò của anh, lúc này đã sáng tỏ trong lòng: “Tôi vẫn luôn thấy lạ, dấu vết vẫn luôn biến mất, hóa ra là anh làm.”

Tân Vân Mậu lạnh lùng giễu cợt: “Hóa thành hình dạng con người rồi còn không sửa hết thói quen của động vật, thích lưu lại mùi trên người kẻ khác?”

Miêu Lịch công chính liêm minh nói: “Thiên phú của tôi là từ tà, con người sau khi mở mang tầm mắt xong sẽ gọi đến thứ này thứ kia, thế này khá tiện với cô ấy.”

“Có tác dụng gì?” Tân Vân Mậu nhún vai: “Vẫn gọi đến đấy thôi.”

“Phòng quan sát sẽ tự trừng phạt nghiêm khắc.” Miêu Lịch dừng một lát, vô cùng thấy mới mẻ, hoài nghi hỏi: “Lần đầu tôi nghe anh nói nhiều vậy đó.”

Yêu quái phòng quan sát không thể ở lại trên cầu quá lâu, dễ bị quá nhiều người nhìn thấy, khó làm công việc thu dọn tàn cục. Họ dùng xích khóa yêu trói lão già Bạch Tu lại, báo cáo nói: “Sếp Miêu, vậy chúng tôi áp giải ông ta đi trước.”

Lão già Bạch Tu đứt hơi khản tiếng: “Thả tôi ra, cho tôi nói chuyện với cô ấy—”

“Nói cái gì! Về phòng quan sát nói đi!”

“Tôi không có gì để nói với các người, các người cũng đâu hiểu về chuyện thi đại học, dù sao cũng phải để tôi chào hỏi chứ…”

Yêu quái phụ trách bắt tội phạm mặc áo choàng trấn yêu lên lại, không nói lời thừa kéo lão già Bạch Tu đi, cái bóng một hàng yêu bị yêu khí nuốt chửng, biến mất sạch sẽ trên cầu.

Miêu Lịch rất tò mò: “Thi đại học là kỳ thi của con người sao?”

“Phải, nhưng tôi cũng đã thi xong rất nhiều năm rồi.” Sở Trĩ Thủy hỏi: “Sếp Miêu không về cục với mọi người vì còn công việc gì khác sao?”

Yêu quái khác của phòng quan sát đến không thấy hình đi không thấy bóng, hiện tại trên cầu chỉ còn lại một người hai yêu.

Miêu Lịch cười nói: “Giờ trời tối quá, tôi đưa cô về trước rồi về cục cũng được.”

Tân Vân Mậu hơi nhếch khóe miệng, khó có thể tin nổi: “Cô muốn để anh ta đưa cô về?”

Sở Trĩ Thủy nhìn trái nhìn phải, hai yêu quái đứng như hộ vệ: “…”

Tại sao hôm nay tất cả con người và yêu quái đều cảm thấy cô không có năng lực tự về nhà vậy? Cô đã là người trưởng thành, không cần ai đưa về.

Hơn nữa Miêu Lịch còn là trưởng phòng quan sát, chức vụ cao hơn cô, lúc nãy mới quen anh ấy, nhưng muốn đưa về cả đường, nghĩ thôi cũng thấy ngạt thở.



Sở Trĩ Thủy khéo léo nói: “Cảm ơn sếp Miêu, nhưng lát nữa anh còn về cục tăng ca, đi qua đi lại thật cực khổ, tôi đi hai bước là đến nhà rồi, không cần anh đưa về đâu.”

“Không sao, không vất vả.”

“Sếp Miêu, nhà tôi ở ngay bên đó, thật không cần anh có lòng đưa về đâu.”

Sở Trĩ Thủy sợ Miêu Lịch còn kiên trì, còn chỉ vào tiểu khu phía đầu cầu bên kia.

“Không cần gọi tôi là sếp Miêu suốt vậy, tôi còn tưởng giao tình của chúng ta có thể không cần khách khí như vậy.” Miêu Lịch mặt lộ thất vọng, anh ấy quan sát thấy sự cự tuyệt của cô, lại nhìn sang Tân Vân Mậu, dứt khoát dịu lại ngữ khí: “Được thôi, vậy ngày mai gặp nhau ở cục, về nhà nghỉ ngơi sớm.”

“Anh cũng nghỉ ngơi sớm.”

Miêu Lịch mặc áo choàng trấn yêu lên, chào tạm biệt họ xong cũng bị yêu khí bao quanh. Vẻ mặt anh ấy trông khá cô đơn, con ngươi màu vàng có cảm giác quen thuộc không tên, giống như con mèo lớn đau lòng vì bị bỏ rơi.

Áo chòang trấn yêu như ngọn lửa đen dao động, bao trọn Miêu Lịch biến mất giữa không trung.

Tân Vân Mậu liếc nhìn cô: “Giao tình rất tốt sao?”

Miêu Lịch rời đi xong, Sở Trĩ Thủy từ chối thẳng thừng: “Hôm nay là lần đầu tôi gặp anh ấy.”

Tân Vân Mậu bán tín bán nghi.

Cô hồi tưởng cuộc trò chuyện ban nãy, bỗng cảm thấy được một tia không đúng: “Đợi đã, bản thể của sếp Miêu là gì?”

“Mèo.”

“… Mèo mun hả?”

“Hôm nay là lần đầu gặp anh ta, vậy mà cũng biết rõ lắm ha?”

“…”

Mèo mun mà Sở Trĩ Thủy hay gặp được dạo gần đây chỉ có một con, khó trách mình rất quen thuộc với dáng vẻ của Miêu Lịch. Cô tuyệt đối không ngờ rằng yêu quái còn có thể xuất hiện với bản thể, hơn nữa còn không khác gì động vật bình thường!

Mèo hoang bên đường không chịu nựng, ngày ngày cô kêu meo meo với lãnh đạo lầu dưới, còn vuốt ve trên dưới cơ thể mèo của trưởng phòng Miêu, đây quả thật là thời khắc xấu hổ nơi công sở!

Sở Trĩ Thủy là người da mặt mỏng, một rặng mây hồng phảng phất trên đôi má cô, đến tai cũng đỏ lên. Cô nhớ lại chuyện lúc trước, chỉ cảm thấy máu nóng dâng lên não, sự gượng gạo nắm chặt các ngón chân, bây giờ xin từ chức còn kịp không?

Tân Vân Mậu phát hiện sự khác thường của cô, anh hơi tiến lại gần quan sát, chất vấn: “Cô đỏ mặt cái gì chứ?”

“Tôi có đỏ mặt sao?” Tiếp đó Sở Trĩ Thủy sờ mặt, quả thật là có hơi nóng, gió đêm thổi qua cũng không mát.

Tân Vân Mậu không thể tưởng tượng nổi: “Cô có gì đáng đỏ mặt với anh ta?”

Sở Trĩ Thủy không chịu ngu ngốc tự hủy, cô vốn đã rối bời, hoảng hốt quay đầu lại, hàm hồ nói: “Tôi nói anh cũng không hiểu được đâu.”

Ánh mắt của Tân Vân Mậu phức tạp, chấn động nói: “Tuy biết cô thèm muốn thân thể đã lâu, nhưng có phải mặn chạy không kiêng, anh ta cũng có thể làm cô đỏ mặt sao?”

“Tôi không phải như thế, tôi không có, đừng nói bậy.” Sở Trĩ Thủy xấu hổ thành giận: “Ít đội nồi lên đầu tôi đi!”

“Dạo gần đây cô không phải thế.” Tân Vân Mậu thấy phản ứng dữ dội của cô, sắc mặt anh hơi dịu lại, lại nhẹ giọng hừ một tiếng: “Người và yêu quái không thể có kết quả đâu, hơn nữa giờ cô đang cung phụng cho tôi rồi, không nên thay đổi tín ngưỡng bừa bãi.”

Sở Trĩ Thủy: “Tôi chưa bao giờ thay đổi tín ngưỡng.”

Tân Vân Mậu gật đầu đồng ý: “Vậy còn được.”

“Từ đầu đến cuối tôi vẫn luôn tín ngưỡng Đảng, quốc gia và nhân dân.” Sở Trĩ Thủy nhìn anh một cái, giọng nói vang vọng có lực phản kích lại: “Chưa bao giờ tín ngưỡng thứ khác!”

“…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook