Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 217: Phiên Ngoại 1
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Gạo trúc đột nhiên đến vào một hôm nọ sau khi Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu kết hôn.
Sáng tinh mơ cuối đông đầu xuân, ánh sáng nhẹ chiếu vào phòng, đánh thức Sở Trĩ Thủy còn đang ngủ sâu. Cô cuộn mình trong chăn, nửa tỉnh nửa mê sờ soạt tìm kiếm một phen, phát hiện Tân Vân Mậu lại chưa rời giường, tiến đến dụi vào anh theo thói quen.
Thần quân có giấc ngủ nong, có lúc anh sẽ dậy sớm phơi nắng, có lúc sẽ nằm thêm một lát với cô, phải xem mặt trời mọc vào khi nào. Đối với thực vật mà nói, có lẽ bình minh đại diện cho tỉnh lại, không giống con người thường có thể ngủ đến mặt trời lên ba sào.
Thế nhưng hôm nay là một ngoại lệ, mãi đến khi Sở Trĩ Thủy hoàn toàn tỉnh táo, Tân Vẫn Mậu vẫn nằm trên giường như cũ, tóc dài đen lấy xõa tung, xếp chồng lên mái tóc của cô, như tơ lụa đen mềm mượt. Anh nằm đấy không nhúc nhích, đôi mắt thỉnh thoảng chớp chớp, hiển nhiên đã không còn buồn ngủ từ lâu, nhưng không chịu ngồi dậy, tượng gỗ danh xứng với thực.
Sở Trĩ Thủy ngồi dậy xong thì mặt hoang mang, lúc đầu cô tưởng anh ám chỉ gì đó, còn tiến đến hôn lên khóe môi anh, lòng thầm nghĩ lần này chắc được rồi.
Bất đắc dĩ vì lần đầu tiên Tân Vân Mậu không phản ứng, xem ra không phải mượn cớ sinh sự, đòi cô săn sóc như thường ngày.
“Bị sao à?” Sở Trĩ Thủy giơ tay chọc trán anh: “Còn muốn ngủ thêm chút nữa?”
Tân Vân Mậu nghe xong, tầm nhìn của anh dần chuyển động, cuối cùng rơi trên gương mặt cô, khóe miệng hơi mở ra, lại không biết lựa lời thế nào, nửa ngày trời mới gian nan trả lời: “Hình như anh kết hạt rồi.
Gạo trúc cảm ứng yêu khí mà sinh, sáng nay Tân Vân Mậu cảm thấy khác thường, vẫn cứ nằm nướng trên giường bình phục cảm xúc.
Sở Trĩ Thủy nhìn anh thừ người ra, cô cũng ngơ ngác: “...”
Hai người đều im lặng, họ mắt to mắt nhỏ trừng nhau, cả người cứng đờ, đang tiêu hóa chuyện này.
Sau khoảng trầm mặc dai dẳng, Sở Trĩ Thủy nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, ngón tay sớm đã không tự giác co chặt, trên mặt lại miễn cưỡng ôn hòa trấn định, giọng nói cũng run rẩy: “Vậy hôm nay anh còn muốn đến nhà em ăn cơm không?”
Hôm nay là cuối tuần, một người một yêu vốn định về nhà ăn cơm, thăm hỏi Sở Tiêu Hạ và Tạ Nghiên sau khi về hưu.
“Muốn.”
“Vậy cần em làm chút gì cho anh không?” Sở Trĩ Thủy không hiểu những việc cần chú ý của kết hạt, lúng túng nói: “Giờ anh thấy vẫn ổn hả?”
“Chỉ cần em làm một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Anh nâng mắt liếc cô: “Hôn anh thêm chút nữa.”
Sở Trĩ Thủy không nói hai lời, cô hôn mạnh anh hai cái, trực tiếp tăng gấp đôi.
Tân Vân Mậu lúc trước từng nói, sự ra đời của gạo trúc là lựa chọn của đôi bên, họ đều đang kỳ vọng khoảnh khắc này. Vì vậy, họ trải qua sự kinh ngạc lúc đầu, tâm trạng ấy vậy mà cũng được coi như là bình ổn, chỉ là chuyện nằm trong kế hoạch tương lai thôi.
Sau khi thức dậy, Tân Vân Mậu uống nước thay đồ như thường ngày, Sở Tr Thủy bắt đầu lên mạng điên cuồng lướt tin, lát thì cô đọc những điều thai phụ cần biết, lát thì tìm kiếm những điều về cây trúc kết hạt, rõ ràng lúc đi học viết luận văn cũng khá tốt, nhưng vẫn không tìm được tư liệt văn hiến có giá trị gì, cảm thấy nước mình không nghiên cứu sâu về phương diện này.
Tân Vân Mậu cầm tách trà, gần như nhìn thấu sự căng thẳng của cô, không xem điện thoại cũng biết cô đang làm gì, vỗ về nói: “Giờ anh thấy vẫn ổn, khác với sinh nở của con người các em, yêu khí ngưng tụ chí ít cũng sẽ không có nguy hiểm tính mạng.”
Đây chính là lý do lúc đầu anh từ chối để Sở Trĩ Thủy mang thai, quá trình sinh nở của con người pha lẫn máu tươi và đau đớn, ở thời cổ đại bất cẩn chút là bước chân vào quỷ môn quan, nhưng anh kết hạt chỉ là yêu khí suy yếu số lượng lớn, nguyên nhân là nuôi dưỡng trái cây sẽ hấp thu dinh dưỡng thực vật.
“Nhưng vẫn phải chú ý hơn mà, lại nói anh cũng chưa từng sinh, sao anh có thể biết mấy thứ này?” Sở Trĩ Thủy cúi đầu ấn điện thoại, lẩm bẩm nói: “Em bảo cha hôm nay nấu món thanh đạm chút, đùng bỏ gia vị có mùi lạ, còn có mấy thứ thai phụ không thể ăn nữa.”
Tân Vân Mậu: “...”
Không lâu sau, Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu lái xe xuất phát, chạy vào đường chính quen thuộc, về đến tiểu khu nhà cha mẹ.
Trong nhà, Tạ Nghiên nghe thấy tiếng gõ cửa, sau đó là tiếng chìa khóa chuyển động, bỗng vội vàng chạy ra đón họ. Cửa nhà vừa mở, Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu lần lượt đi vào, giờ thời tiết vẫn còn hơi lạnh, họ đều mặc rất dày.
“Hôm nay Vân Mậu mặc thật ấm áp.” Tạ Nghiên nhìn Tân Vân Mậu mặc áo khoác dày, bà không tự chủ được lộ ra vẻ ngạc nhiên, rõ ràng tuần trước còn mặc khá mỏng, giờ nhiệt độ lên cao rồi lại mặc thêm quần áo.
Sau khi họ quen thuộc với con rể, dần dần biết được thói quen sinh hoạt của anh, ví dụ như mùa đông cũng không cần mặc thêm nhiều quần áo, mặc áo bông chủ yếu là vì duy trì đồng bộ với người trên đường, chứ không nói lên việc anh sợ lạnh.
Tân Vân Mậu nghe thấy câu này, anh liếc nhìn Sở Trĩ Thủy, muốn nói lại thôi: “Em ấy bảo con mặc đấy.”
Sở Trĩ Thủy vui vẻ nói: “Chú ý nhiều chút.”
Tạ Nghiên cười nói: “Phải đấy, còn nói dạo này có rét mùa xuân.”
“Cha đâu?”
“Đi mua đồ ăn rồi, vốn đã mua xong, chẳng phải con gửi tin nhắn sao, cha con nói mua thêm chút đồ.” Tạ Nghiên an ủi: “Không sao, dù sao thì giờ ông ấy cũng về hưu, lãnh đạo già không ai để ý khó tránh thất vọng, không dễ gì nhận được nhiệm vụ từ con, ra ngoài đi nhiều thêm vài vòng cũng tốt.”
Sở Tiêu Hạ về hưu xong thì y như các lãnh đạo khác, từ công việc thay đổi hoàn toàn về cuộc sống, còn mất một khoảng thời gian để thích ứng. Lúc trước ngày nào ông cũng có việc làm trên cương vị, thi thoảng phải mở mang người trẻ tuổi, giờ triệt để rời khỏi môi trường cũ, cũng phải điều chỉnh lại
tâm thái.
Ở phương diện này, tâm thái Tạ Nghiên cứng hơn ông nhiều, sau khi về hưu vẫn sinh hoạt điều độ như cũ, rảnh thì ra ngoài đánh bài đi dạo với bạn bè, đôi khi nhàn hạ thoải mái còn lục tìm quần áo thời trẻ trong nhà, sớm đã chấp nhận cuộc sống thường nhật lúc về hưu, không giống ông chồng ngày thường cứ buồn bã trong lòng.
Trọng điểm cuộc sống hiện tại của Sở Tiêu Hạ là nấu cơm, nghe nói dạo gần đây chọn được sở thích cờ tướng, cuối tuần còn đánh cờ cùng Tân Vân Mậu một lát, họ có không ít sở thích chung của người già.
Sáng sớm, Sở Trĩ Thủy hiếm khi đưa ra yêu cầu, mong Sở Tiêu Hạ điều chỉnh món ăn, ông lập tức vui mừng nhận mệnh, vô cùng hưng phấn trở lại siêu thị, không hoàn thành nhiệm vụ một cách viên mãn là không chịu. Tuy Sở Tiêu Hạ cứ nói trong nhà không thể không có ông, nhưng ở một hàm ý nào đó ông càng không thể không có người nhà.
Sở Trĩ Thủy ung dung gật đầu, cô định công bố tin tức trên bàn cơm, thế này không cần chờ Sở Tiêu Hạ về lại nói thêm lần nữa.
Lúc cơm trưa, quả nhiên Sở Tiêu Hạ dọn ra một bàn ăn lớn, ông tràn đầy nhiệt tình chăm sóc: “Vân Mậu, thử món này đi, nếu con thấy ngon cha có thể dạy con nấu thế nào.”
Tân Vân Mậu đồng ý, thành thật gắp thức ăn.
Sở Trĩ Thủy: “Có lẽ khoảng thời gian này anh ấy không nấu cơm được.”
Tân Vân Mậu vừa nghe câu này thì nghi hoặc nhìn cô, rõ ràng anh đâu có nói kiểu lời này.
“Hiện tại đã mất hứng thú với nấu nướng rồi hả?” Sở Tiêu Hạ cười khà khà nói: “Vậy hay là chút nữa hai cha con mình đánh cờ đi.”
Sở Tiêu Hạ trái lại không hề có ý ép buộc anh học nấu ăn, ngày thường Tân Vân Mậu không nói chuyện nhiều, họ cùng nhau nấu cơm hoặc đánh cờ, coi như là một cách giết thời gian.
Tân Vân Mậu: “Không có.”
Sở Trĩ Thủy dáng vẻ nghiêm chỉnh nói: “Anh ấy kết hạt rồi, chạm nước lạnh nhiều không tốt.”
Tạ Nghiên: “Hả?”
Sở Trĩ Thủy nhìn cha mẹ không hiểu gì, cô dứt khoát đổi thành cách nói của con người, giải thích: “Anh ấy mang thai rồi, cần chú ý chút.”
Loảng xoảng một tiếng, là tiếng đũa rơi chạm vào chén sứ.
Cha mắt chữ a mồm chữ o, mẹ dù sớm đã nghe nói chuyện này rồi, nhưng vẫn vô cùng kinh ngạc khi biết tin.
Đầu óc Sở Tiêu Hạ rối mù, ông hoang mang nhìn Tân Vân Mậu, lắp bắp nói: “Kết, kết hạt rồi? Vậy được mấy tháng rồi...”
Tân Vân Mậu thẳng thừng: “Ngày đầu tiên.”
“À à à, ngày đầu tiên, tin tốt, này là tin tốt.” Sở Tiêu Hạ ngây ngốc, máy móc vỗ tay chúc mừng, hiển nhiên còn chưa khôi phục tinh thần.
Tạ Nghiên cũng choáng váng, bà lập tức cầm muỗng canh lên, múc cho Tân Vân Mậu một chén canh: “Được, không chạm nước lạnh, uống nhiều canh nóng.”
Sở Tiêu Hạ đờ đẫn nói: “Lúc ấy tôi biết có con gái xong, quả thật không ngờ được còn có ngày này.”
Ông nhìn Tân Vân Mậu thân hình cao thẳng, dung mạo tuấn tú, đang tiêu hóa chuyện thân phận của con rể chuyển đổi, ai rồi cũng không nhìn ra được đối phương mang thai ngày đầu.
Sở Trĩ Thủy: “Cha mẹ coi anh ấy thành con là được.”
Tạ Nghiên thân là nữ giới có kinh nghiệm sinh nở, bà vẫn có thể ngồi vững đối mặt với hiện trường, ân cần hỏi han: “Vân Mậu, vậy giờ con có phản ứng gì? Muốn ăn chua không? Thèm cay không?”
Tân Vân Mậu: “ …”
Ăn cơm xong, Sở Tiêu Hạ vừa không dạy Tân Vân Mậu nấu cơm, cũng không gọi anh cùng đánh cờ, mà chuồn vào phòng với vợ, bảo Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu ở lại phòng khách xem ti vi.
Chén đũa trên bàn sớm đã dọn sạch sẽ, Tân Vân Mậu vốn đề nghị búng tay giải quyết, nhưng bị một nhà ba người trực tiếp từ chối, cho rằng chuyện có thể dùng sức người thì không cần dùng yêu khí.
Trên ti vi, Sở Trĩ Thủy đặc biệt mở một bộ phim tài liệu về cây trúc, đây là ban đầu cha mẹ tìm xem để hiểu rõ về Tân Vân Mậu, giờ lại có tác dụng mới, có thể ôn tập kiến thức phần kết hạt.
Tân Vân Mậu ngồi trên trên sô pha với cô, đột nhiên anh xụ mặt, sau đó họ nhẹ hai tiếng.
“Sao vậy?” Nếu là ngày thường có lẽ Sở Trĩ Thủy còn không thèm đếm xỉa anh, giờ lại quay đầu trong một giây, quan tâm nói: “Không muốn xem cái này sao?”
Cơ thể của Tân Văn Mậu bây giờ không như trước, nói không chừng xem mấy thứ này sẽ có áp lực tâm lý, có lẽ cô nên tự tìm hiểu một mình.
Tân Vân Mậu chần chừ một lát, khó khăn mở miệng nói: “Em bảo họ ra đây.”
“Cha mẹ sao?” Sở Trĩ Thủy liếc nhìn lên phòng: “Họ mới nói đi lấy đồ, có lẽ lát nữa sẽ đi ra thôi.”
Tân Vân Mậu mặt phủ sương tuyết, buồn bực không vui cắn răng: “Anh không đi trung tâm ở cữ, cũng không cần người khác giúp ở cữ!”
Sở Tiêu Hạ và Tạ Nghiên thảo luận vấn đề sinh nở của anh ở trong phòng nhưng không biết yêu quái có thể nghe thấy tên mình, cộng thêm người dám gọi cái tên Tân Vẫn Mậu không nhiều, dẫn đến việc anh nghe không sót câu nào!
Trước tiên họ thảo luận nên đến trung tâm ở cữ hay cơ sở nuôi trồng thực vật, sau đó lại nói không thể để lộ bừa bãi thân phận yêu quái. Tạ Nghiên chăm sóc Tân Vân Mậu thực sự không tiện, định kêu Sở Tiêu Hạ đến cơ sở thực vật học bổ túc, sau khi học hành thành tài thì giúp con rể ở cữ với nuôi cháu, lúc này đang đi vào vấn đề sau khi sinh thì nuôi con bằng sữa mẹ nào.
Tân Vân Mậu càng nghe sắc mặt càng đen, vội lên tiếng nhắc nhở Sở Trĩ Thủy, bảo cô đánh gãy cuộc nói chuyện lạ lùng này.
Sở Trĩ Thủy nghe thấy giọng điệu tức giận của anh, sững sờ nói: “Vậy mà là trốn trong phòng nói chuyện này sao?”
Chắc chắc lúc nói chuyện cha mẹ nhắc đến “Vân Mậu”, một chữ không sót truyền vào tai anh, có lẽ đã làm anh chịu kích thích cực độ.
Sở Trĩ Thủy cân nhắc đến sức khỏe cảm xúc của anh, cô vội cao giọng gọi: “Cha, mẹ, ra đây đi—Anh ấy muốn nói chuyện với hai người chút.”
Họ đừng lén bàn bạc chi tiết nữa, thai phụ nghe thấy thì thầm sau lưng càng khó chịu.
“Đến đây đến đây, mọi người cùng trò chuyện, có ích cho ổn định cảm xúc.” Sở Tiêu Hạ vội ra ngoài, rõ ràng ông là nam giới, lại làm ra dáng vẻ sành sỏi khéo léo khuyên nhủ: “Ba tháng đầu rất quan trọng, hay là nói với lãnh đạo các con một tiếng, sau đó về nhà nghỉ ngơi nhiều hơn, cha tin rằng đơn vị sẽ không làm khó con, thường thì đều mắt nhắm mắt mở cho qua.
“Cha thấy ở đơn vị nhiều rồi, không phải chuyện lớn gì, Vân Mậu đừng làm việc lao lực, mọi người đều có tình người mà.” Sở Tiêu Hạ lời nói chân thành.
Tân Vân Mậu: “...
Nói thật lòng, Tân Vân Mậu trước giờ chưa từng coi công việc của cục quan sát là gì, nhưng anh thấy một nhà ba người còn yếu ớt hơn mình trăm lần, vậy mà coi anh là người phàm bình thường yếu đuối không để tự làm gì, bất thình lình dâng lên một dòng cảm xúc bướng bỉnh và cang trường. Anh thân là yêu quái phong thần, hoàn toàn không thể chấp nhận hiện trạng này, cho rằng cần phải chấn chỉnh lại uy nghiêm.
Tân Vân Mậu biểu cảm căng chặt, anh nghiêm túc như lúc ở với người ngoài, ...: “Con phải đi làm.”
Này đại khái là ngày anh có động lực nhất từ khi chào đời cho đến nay.
Thế nhưng, một nhà ba người quen thuộc anh từ lâu, hoàn toàn không bị gương mặt lạnh lùng của anh đánh lui, còn coi tình huống này là cảm xúc của người mang thai lên xuống thất thường.
Sở Tiêu Hạ: “Thật ra không sao đâu, dù con không nghỉ thai sản, cũng có thể xin nghỉ kỳ nghỉ phép khác nghỉ ngơi trước.”
Tân Vân Mậu cố chấp nói: “Con không nghỉ phép.”
Tạ Nghiên nghe anh kính nghiệp như vậy, ra mặt giải vây: “Để thằng bé đi làm đi, cứ ở nhà cũng không tốt cho tinh thần, chỉ cần cẩn thận chút, đi làm đừng làm việc gì nhiều sức, chắc trạng thái trong thời kỳ mang thai càng tốt
hơn."
Tân Vân Mậu: “”
Sở Trĩ Thủy: “Đúng lúc dạo này trong cục không có chuyện gì, chắc vẫn khá nhàn rỗi, phong cảnh mùa xuân trong sân cũng đẹp.”
Sở Tiêu Hạ: “Vậy có phải cha nên tìm chút tiết học giáo dục trước khi sinh, sau đó tra thử cách hồi phục sau khi sinh, rồi hỏi thử tình hình nhà trẻ...
Tân Vân Mậu: “???”
Tân Vân Mậu bảo Sở Trĩ Thủy gọi họ ra là mong họ kết thúc chủ đề này, chứ không phải bảo họ thảo luận trước mặt anh, còn quan tâm hỏi ý kiến anh nữa!
Lần đầu anh lĩnh hội được ngăn cách chủng loài, tin chắc rằng sau đó phải ở cục nhiều hơn, chờ kết ra hạt rồi về lại bên này, thật sự không thể nhẫn nhịn Sở Tiêu Hạ và Tạ Nghiên coi mình là con người yếu ớt.
Sở Trĩ Thủy biết Tân Vân Mậu muốn ở trong cục thường xuyên cũng không phản đối, nghĩ kỹ lại thì trong cục toàn là yêu quái, càng hiểu tình hình của yêu quái trúc hơn, có chuyện gì cũng tiện giúp đỡ, quả thật an toàn hơn ở nhà nhiều.
Năm nay, khu nhà ở chính thức hoàn thành, Hồ Thần Thụy giữ lời đề bạt Sở Trĩ Thủy thành trưởng phòng chính. Giấy chứng nhận sở hữu vẫn chưa làm xong, đương nhiên lão hồ ly lười không dời ổ, cứ dây dưa mãi đến thời khắc cuối cùng mới đến Không Tang.
Dù dạo này cục Hoài Giang đang bàn bạc chia nhà, nhưng nhà mới vẫn phải trang hoàng và thông gió, trước mắt vẫn không thể vào ở. Sở Trĩ Thủy tìm bộ phận hậu cần lấy chìa khóa, quét dọn ký túc xá của cô và Tân Vân Mậu một phen, đặt thêm vài món đồ gia dụng, rồi mới sử dụng thật sự.
Khoảng thời gian này cô cũng không về nhà mà ở trong cục với anh, dù sao thì cơm nước ở nhà ăn cũng không tệ.
Dưới gốc cây trong sân, Tân Vân Mậu ngồi trên ghế đá tròn phơi nắng, anh ở trong cục nhàn rỗi rất nhiều, tránh khỏi phạm vi tầm nhìn của Sở Tiêu Hạ và Tạ Nghiên, có thể tránh khỏi rất nhiều thảo luận khó xử. Chỉ cần hai người họ không thấy anh, thì sẽ không nhìn chằm chằm anh bảo vệ anh không bị sảy thai, nhất là sau khi nhận được sự khai sáng của Sở Trĩ Thủy, dạo này bàn bạc chuyện nuôi cháu là nhiều.
Suy cho cùng con người cũng không hiểu phương diện mang thai của yêu quái, rất khó giúp đỡ có hiệu quả, vẫn là nuôi cháu thực tế hơn.
Yêu quái cục Hoài Giang tỉnh táo hơn nhiều, họ có lực phán đoán với thực lực của thần quân, biết anh kết hạt dù suy yếu cũng đủ mạnh, sẽ không lo lắng vây vòng lấy anh.
Đương nhiên, phàm chuyện gì cũng có ngoại lệ, vẫn có yêu quái không thể làm người câm, quen thói phải cào cây trúc hai cái.
Miêu Lịch đi ngang qua sân vườn, anh ấy cảm nhận được yêu khí lưu động, không nhịn được dừng chân lại, ngạc nhiên xoay đầu, nhìn Tân Vân Mậu: “Anh cũng không nở hoa, dạo này sao lại...”
Sao lại giải phóng lượng lớn yêu khí?
Lẽ nào cây già nở hoa là một đợt lại một đợt, tú ân ái còn chưa hết hả?
Tân Vân Mậu mỉa mai: “Liên quan gì anh.”
“Không đúng, không giống là phóng yêu khí ra ngoài.” Miêu Lịch quét nhìn anh từ trên xuống dưới một phen, anh ấy không kiềm được trừng to mắt mèo, kinh sợ cảm thán: “Anh vậy mà kết hạt rồi!?”
Đối với yêu quái mà nói, họ căn bản không có khái niệm sinh sản, chủ yếu là không có yêu quái có thể giác ngộ, sinh ra yêu quái mới giống trời đất.
Tất cả yêu quái đều do trời đất sinh ra, lại rất khó làm được chuyện giống trời đất, đây là chuyện khó làm hơn cả phong thần.
Vậy mà Tân Vân Mậu lại làm được rồi, tất nhiên làm Miêu Lịch sững người, vô cùng thấy không thể nào tưởng tượng nổi.
Tân Vân Mậu ngạo mạn cười: “Đến mức kinh ngạc thế này à?”
Lúc đầu Miêu Lịch không để ý, lại thấy đối phương đắc ý, bỗng chốc khôi phục trấn định, không thể tin mà châm chọc: “Trời đất bất công, không ngờ anh sẽ kết hạt.
Con rồng biến thái kia còn không làm được! Sao cây sào trúc này lại làm được rồi!
“Trời đất bất công?” Tân Vân Mậu ung dung nói: “Tôi sớm đã sánh ngang với trời đất, cũng có thể tạo ra thần mới.”
Miêu Lịch không nhìn nổi mặt mũi đắc chí khoe khoang của đối phương, tấm tắc nói: “Không giống tôi dự liệu, xem ra trưởng phòng Sở triệt để bị dính lấy rồi, không đuổi đi được trong chốc lát đâu.”
Tân Vân Mậu nghe con mèo kiếm chuyện, anh lập tức nhíu mày, khiêu khích nói: “Này không gọi là dự liệu, mà gọi là hoang tưởng!
“Vậy thì khó nói lắm, suy cho cùng con người cũng vậy, lên chức phát tài đổi chồng.” Miêu Lịch liếc anh, thờ ơ nói: “Giờ mới được đề bạt lên trưởng phòng chính, thích hợp tìm ra bảy tội lỗi* nhất, rồi thay thế anh bằng người khác, ai mà nghĩ cha giàu nhờ con.
*Phụ nữ có bảy cái tội: không hiếu thuận cha mẹ, không có con, lén lút làm chuyện dâm ô, ghen tuông, bệnh tật hiểm nghèo, nói nhiều, trộm cắp.
Tân Vân Mậu: “...”
Miêu Lịch thấy sắc mặt đối phương tái mét, anh ấy còn từ tốn bổ thêm một đao, ngữ khí khá âm dương quái khí: “Thôi đi, không nói với anh nữa, đừng giống với hậu cung con người thật đấy, tôi bị anh mưu hại rằng đã làm kinh động đến thai khí của anh, đến lúc ấy tìm lý do đánh chết tôi, không được đụng vào trưởng phòng phu nhân trong kỳ mang thai.”
Sáng tinh mơ cuối đông đầu xuân, ánh sáng nhẹ chiếu vào phòng, đánh thức Sở Trĩ Thủy còn đang ngủ sâu. Cô cuộn mình trong chăn, nửa tỉnh nửa mê sờ soạt tìm kiếm một phen, phát hiện Tân Vân Mậu lại chưa rời giường, tiến đến dụi vào anh theo thói quen.
Thần quân có giấc ngủ nong, có lúc anh sẽ dậy sớm phơi nắng, có lúc sẽ nằm thêm một lát với cô, phải xem mặt trời mọc vào khi nào. Đối với thực vật mà nói, có lẽ bình minh đại diện cho tỉnh lại, không giống con người thường có thể ngủ đến mặt trời lên ba sào.
Thế nhưng hôm nay là một ngoại lệ, mãi đến khi Sở Trĩ Thủy hoàn toàn tỉnh táo, Tân Vẫn Mậu vẫn nằm trên giường như cũ, tóc dài đen lấy xõa tung, xếp chồng lên mái tóc của cô, như tơ lụa đen mềm mượt. Anh nằm đấy không nhúc nhích, đôi mắt thỉnh thoảng chớp chớp, hiển nhiên đã không còn buồn ngủ từ lâu, nhưng không chịu ngồi dậy, tượng gỗ danh xứng với thực.
Sở Trĩ Thủy ngồi dậy xong thì mặt hoang mang, lúc đầu cô tưởng anh ám chỉ gì đó, còn tiến đến hôn lên khóe môi anh, lòng thầm nghĩ lần này chắc được rồi.
Bất đắc dĩ vì lần đầu tiên Tân Vân Mậu không phản ứng, xem ra không phải mượn cớ sinh sự, đòi cô săn sóc như thường ngày.
“Bị sao à?” Sở Trĩ Thủy giơ tay chọc trán anh: “Còn muốn ngủ thêm chút nữa?”
Tân Vân Mậu nghe xong, tầm nhìn của anh dần chuyển động, cuối cùng rơi trên gương mặt cô, khóe miệng hơi mở ra, lại không biết lựa lời thế nào, nửa ngày trời mới gian nan trả lời: “Hình như anh kết hạt rồi.
Gạo trúc cảm ứng yêu khí mà sinh, sáng nay Tân Vân Mậu cảm thấy khác thường, vẫn cứ nằm nướng trên giường bình phục cảm xúc.
Sở Trĩ Thủy nhìn anh thừ người ra, cô cũng ngơ ngác: “...”
Hai người đều im lặng, họ mắt to mắt nhỏ trừng nhau, cả người cứng đờ, đang tiêu hóa chuyện này.
Sau khoảng trầm mặc dai dẳng, Sở Trĩ Thủy nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, ngón tay sớm đã không tự giác co chặt, trên mặt lại miễn cưỡng ôn hòa trấn định, giọng nói cũng run rẩy: “Vậy hôm nay anh còn muốn đến nhà em ăn cơm không?”
Hôm nay là cuối tuần, một người một yêu vốn định về nhà ăn cơm, thăm hỏi Sở Tiêu Hạ và Tạ Nghiên sau khi về hưu.
“Muốn.”
“Vậy cần em làm chút gì cho anh không?” Sở Trĩ Thủy không hiểu những việc cần chú ý của kết hạt, lúng túng nói: “Giờ anh thấy vẫn ổn hả?”
“Chỉ cần em làm một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Anh nâng mắt liếc cô: “Hôn anh thêm chút nữa.”
Sở Trĩ Thủy không nói hai lời, cô hôn mạnh anh hai cái, trực tiếp tăng gấp đôi.
Tân Vân Mậu lúc trước từng nói, sự ra đời của gạo trúc là lựa chọn của đôi bên, họ đều đang kỳ vọng khoảnh khắc này. Vì vậy, họ trải qua sự kinh ngạc lúc đầu, tâm trạng ấy vậy mà cũng được coi như là bình ổn, chỉ là chuyện nằm trong kế hoạch tương lai thôi.
Sau khi thức dậy, Tân Vân Mậu uống nước thay đồ như thường ngày, Sở Tr Thủy bắt đầu lên mạng điên cuồng lướt tin, lát thì cô đọc những điều thai phụ cần biết, lát thì tìm kiếm những điều về cây trúc kết hạt, rõ ràng lúc đi học viết luận văn cũng khá tốt, nhưng vẫn không tìm được tư liệt văn hiến có giá trị gì, cảm thấy nước mình không nghiên cứu sâu về phương diện này.
Tân Vân Mậu cầm tách trà, gần như nhìn thấu sự căng thẳng của cô, không xem điện thoại cũng biết cô đang làm gì, vỗ về nói: “Giờ anh thấy vẫn ổn, khác với sinh nở của con người các em, yêu khí ngưng tụ chí ít cũng sẽ không có nguy hiểm tính mạng.”
Đây chính là lý do lúc đầu anh từ chối để Sở Trĩ Thủy mang thai, quá trình sinh nở của con người pha lẫn máu tươi và đau đớn, ở thời cổ đại bất cẩn chút là bước chân vào quỷ môn quan, nhưng anh kết hạt chỉ là yêu khí suy yếu số lượng lớn, nguyên nhân là nuôi dưỡng trái cây sẽ hấp thu dinh dưỡng thực vật.
“Nhưng vẫn phải chú ý hơn mà, lại nói anh cũng chưa từng sinh, sao anh có thể biết mấy thứ này?” Sở Trĩ Thủy cúi đầu ấn điện thoại, lẩm bẩm nói: “Em bảo cha hôm nay nấu món thanh đạm chút, đùng bỏ gia vị có mùi lạ, còn có mấy thứ thai phụ không thể ăn nữa.”
Tân Vân Mậu: “...”
Không lâu sau, Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu lái xe xuất phát, chạy vào đường chính quen thuộc, về đến tiểu khu nhà cha mẹ.
Trong nhà, Tạ Nghiên nghe thấy tiếng gõ cửa, sau đó là tiếng chìa khóa chuyển động, bỗng vội vàng chạy ra đón họ. Cửa nhà vừa mở, Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu lần lượt đi vào, giờ thời tiết vẫn còn hơi lạnh, họ đều mặc rất dày.
“Hôm nay Vân Mậu mặc thật ấm áp.” Tạ Nghiên nhìn Tân Vân Mậu mặc áo khoác dày, bà không tự chủ được lộ ra vẻ ngạc nhiên, rõ ràng tuần trước còn mặc khá mỏng, giờ nhiệt độ lên cao rồi lại mặc thêm quần áo.
Sau khi họ quen thuộc với con rể, dần dần biết được thói quen sinh hoạt của anh, ví dụ như mùa đông cũng không cần mặc thêm nhiều quần áo, mặc áo bông chủ yếu là vì duy trì đồng bộ với người trên đường, chứ không nói lên việc anh sợ lạnh.
Tân Vân Mậu nghe thấy câu này, anh liếc nhìn Sở Trĩ Thủy, muốn nói lại thôi: “Em ấy bảo con mặc đấy.”
Sở Trĩ Thủy vui vẻ nói: “Chú ý nhiều chút.”
Tạ Nghiên cười nói: “Phải đấy, còn nói dạo này có rét mùa xuân.”
“Cha đâu?”
“Đi mua đồ ăn rồi, vốn đã mua xong, chẳng phải con gửi tin nhắn sao, cha con nói mua thêm chút đồ.” Tạ Nghiên an ủi: “Không sao, dù sao thì giờ ông ấy cũng về hưu, lãnh đạo già không ai để ý khó tránh thất vọng, không dễ gì nhận được nhiệm vụ từ con, ra ngoài đi nhiều thêm vài vòng cũng tốt.”
Sở Tiêu Hạ về hưu xong thì y như các lãnh đạo khác, từ công việc thay đổi hoàn toàn về cuộc sống, còn mất một khoảng thời gian để thích ứng. Lúc trước ngày nào ông cũng có việc làm trên cương vị, thi thoảng phải mở mang người trẻ tuổi, giờ triệt để rời khỏi môi trường cũ, cũng phải điều chỉnh lại
tâm thái.
Ở phương diện này, tâm thái Tạ Nghiên cứng hơn ông nhiều, sau khi về hưu vẫn sinh hoạt điều độ như cũ, rảnh thì ra ngoài đánh bài đi dạo với bạn bè, đôi khi nhàn hạ thoải mái còn lục tìm quần áo thời trẻ trong nhà, sớm đã chấp nhận cuộc sống thường nhật lúc về hưu, không giống ông chồng ngày thường cứ buồn bã trong lòng.
Trọng điểm cuộc sống hiện tại của Sở Tiêu Hạ là nấu cơm, nghe nói dạo gần đây chọn được sở thích cờ tướng, cuối tuần còn đánh cờ cùng Tân Vân Mậu một lát, họ có không ít sở thích chung của người già.
Sáng sớm, Sở Trĩ Thủy hiếm khi đưa ra yêu cầu, mong Sở Tiêu Hạ điều chỉnh món ăn, ông lập tức vui mừng nhận mệnh, vô cùng hưng phấn trở lại siêu thị, không hoàn thành nhiệm vụ một cách viên mãn là không chịu. Tuy Sở Tiêu Hạ cứ nói trong nhà không thể không có ông, nhưng ở một hàm ý nào đó ông càng không thể không có người nhà.
Sở Trĩ Thủy ung dung gật đầu, cô định công bố tin tức trên bàn cơm, thế này không cần chờ Sở Tiêu Hạ về lại nói thêm lần nữa.
Lúc cơm trưa, quả nhiên Sở Tiêu Hạ dọn ra một bàn ăn lớn, ông tràn đầy nhiệt tình chăm sóc: “Vân Mậu, thử món này đi, nếu con thấy ngon cha có thể dạy con nấu thế nào.”
Tân Vân Mậu đồng ý, thành thật gắp thức ăn.
Sở Trĩ Thủy: “Có lẽ khoảng thời gian này anh ấy không nấu cơm được.”
Tân Vân Mậu vừa nghe câu này thì nghi hoặc nhìn cô, rõ ràng anh đâu có nói kiểu lời này.
“Hiện tại đã mất hứng thú với nấu nướng rồi hả?” Sở Tiêu Hạ cười khà khà nói: “Vậy hay là chút nữa hai cha con mình đánh cờ đi.”
Sở Tiêu Hạ trái lại không hề có ý ép buộc anh học nấu ăn, ngày thường Tân Vân Mậu không nói chuyện nhiều, họ cùng nhau nấu cơm hoặc đánh cờ, coi như là một cách giết thời gian.
Tân Vân Mậu: “Không có.”
Sở Trĩ Thủy dáng vẻ nghiêm chỉnh nói: “Anh ấy kết hạt rồi, chạm nước lạnh nhiều không tốt.”
Tạ Nghiên: “Hả?”
Sở Trĩ Thủy nhìn cha mẹ không hiểu gì, cô dứt khoát đổi thành cách nói của con người, giải thích: “Anh ấy mang thai rồi, cần chú ý chút.”
Loảng xoảng một tiếng, là tiếng đũa rơi chạm vào chén sứ.
Cha mắt chữ a mồm chữ o, mẹ dù sớm đã nghe nói chuyện này rồi, nhưng vẫn vô cùng kinh ngạc khi biết tin.
Đầu óc Sở Tiêu Hạ rối mù, ông hoang mang nhìn Tân Vân Mậu, lắp bắp nói: “Kết, kết hạt rồi? Vậy được mấy tháng rồi...”
Tân Vân Mậu thẳng thừng: “Ngày đầu tiên.”
“À à à, ngày đầu tiên, tin tốt, này là tin tốt.” Sở Tiêu Hạ ngây ngốc, máy móc vỗ tay chúc mừng, hiển nhiên còn chưa khôi phục tinh thần.
Tạ Nghiên cũng choáng váng, bà lập tức cầm muỗng canh lên, múc cho Tân Vân Mậu một chén canh: “Được, không chạm nước lạnh, uống nhiều canh nóng.”
Sở Tiêu Hạ đờ đẫn nói: “Lúc ấy tôi biết có con gái xong, quả thật không ngờ được còn có ngày này.”
Ông nhìn Tân Vân Mậu thân hình cao thẳng, dung mạo tuấn tú, đang tiêu hóa chuyện thân phận của con rể chuyển đổi, ai rồi cũng không nhìn ra được đối phương mang thai ngày đầu.
Sở Trĩ Thủy: “Cha mẹ coi anh ấy thành con là được.”
Tạ Nghiên thân là nữ giới có kinh nghiệm sinh nở, bà vẫn có thể ngồi vững đối mặt với hiện trường, ân cần hỏi han: “Vân Mậu, vậy giờ con có phản ứng gì? Muốn ăn chua không? Thèm cay không?”
Tân Vân Mậu: “ …”
Ăn cơm xong, Sở Tiêu Hạ vừa không dạy Tân Vân Mậu nấu cơm, cũng không gọi anh cùng đánh cờ, mà chuồn vào phòng với vợ, bảo Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu ở lại phòng khách xem ti vi.
Chén đũa trên bàn sớm đã dọn sạch sẽ, Tân Vân Mậu vốn đề nghị búng tay giải quyết, nhưng bị một nhà ba người trực tiếp từ chối, cho rằng chuyện có thể dùng sức người thì không cần dùng yêu khí.
Trên ti vi, Sở Trĩ Thủy đặc biệt mở một bộ phim tài liệu về cây trúc, đây là ban đầu cha mẹ tìm xem để hiểu rõ về Tân Vân Mậu, giờ lại có tác dụng mới, có thể ôn tập kiến thức phần kết hạt.
Tân Vân Mậu ngồi trên trên sô pha với cô, đột nhiên anh xụ mặt, sau đó họ nhẹ hai tiếng.
“Sao vậy?” Nếu là ngày thường có lẽ Sở Trĩ Thủy còn không thèm đếm xỉa anh, giờ lại quay đầu trong một giây, quan tâm nói: “Không muốn xem cái này sao?”
Cơ thể của Tân Văn Mậu bây giờ không như trước, nói không chừng xem mấy thứ này sẽ có áp lực tâm lý, có lẽ cô nên tự tìm hiểu một mình.
Tân Vân Mậu chần chừ một lát, khó khăn mở miệng nói: “Em bảo họ ra đây.”
“Cha mẹ sao?” Sở Trĩ Thủy liếc nhìn lên phòng: “Họ mới nói đi lấy đồ, có lẽ lát nữa sẽ đi ra thôi.”
Tân Vân Mậu mặt phủ sương tuyết, buồn bực không vui cắn răng: “Anh không đi trung tâm ở cữ, cũng không cần người khác giúp ở cữ!”
Sở Tiêu Hạ và Tạ Nghiên thảo luận vấn đề sinh nở của anh ở trong phòng nhưng không biết yêu quái có thể nghe thấy tên mình, cộng thêm người dám gọi cái tên Tân Vẫn Mậu không nhiều, dẫn đến việc anh nghe không sót câu nào!
Trước tiên họ thảo luận nên đến trung tâm ở cữ hay cơ sở nuôi trồng thực vật, sau đó lại nói không thể để lộ bừa bãi thân phận yêu quái. Tạ Nghiên chăm sóc Tân Vân Mậu thực sự không tiện, định kêu Sở Tiêu Hạ đến cơ sở thực vật học bổ túc, sau khi học hành thành tài thì giúp con rể ở cữ với nuôi cháu, lúc này đang đi vào vấn đề sau khi sinh thì nuôi con bằng sữa mẹ nào.
Tân Vân Mậu càng nghe sắc mặt càng đen, vội lên tiếng nhắc nhở Sở Trĩ Thủy, bảo cô đánh gãy cuộc nói chuyện lạ lùng này.
Sở Trĩ Thủy nghe thấy giọng điệu tức giận của anh, sững sờ nói: “Vậy mà là trốn trong phòng nói chuyện này sao?”
Chắc chắc lúc nói chuyện cha mẹ nhắc đến “Vân Mậu”, một chữ không sót truyền vào tai anh, có lẽ đã làm anh chịu kích thích cực độ.
Sở Trĩ Thủy cân nhắc đến sức khỏe cảm xúc của anh, cô vội cao giọng gọi: “Cha, mẹ, ra đây đi—Anh ấy muốn nói chuyện với hai người chút.”
Họ đừng lén bàn bạc chi tiết nữa, thai phụ nghe thấy thì thầm sau lưng càng khó chịu.
“Đến đây đến đây, mọi người cùng trò chuyện, có ích cho ổn định cảm xúc.” Sở Tiêu Hạ vội ra ngoài, rõ ràng ông là nam giới, lại làm ra dáng vẻ sành sỏi khéo léo khuyên nhủ: “Ba tháng đầu rất quan trọng, hay là nói với lãnh đạo các con một tiếng, sau đó về nhà nghỉ ngơi nhiều hơn, cha tin rằng đơn vị sẽ không làm khó con, thường thì đều mắt nhắm mắt mở cho qua.
“Cha thấy ở đơn vị nhiều rồi, không phải chuyện lớn gì, Vân Mậu đừng làm việc lao lực, mọi người đều có tình người mà.” Sở Tiêu Hạ lời nói chân thành.
Tân Vân Mậu: “...
Nói thật lòng, Tân Vân Mậu trước giờ chưa từng coi công việc của cục quan sát là gì, nhưng anh thấy một nhà ba người còn yếu ớt hơn mình trăm lần, vậy mà coi anh là người phàm bình thường yếu đuối không để tự làm gì, bất thình lình dâng lên một dòng cảm xúc bướng bỉnh và cang trường. Anh thân là yêu quái phong thần, hoàn toàn không thể chấp nhận hiện trạng này, cho rằng cần phải chấn chỉnh lại uy nghiêm.
Tân Vân Mậu biểu cảm căng chặt, anh nghiêm túc như lúc ở với người ngoài, ...: “Con phải đi làm.”
Này đại khái là ngày anh có động lực nhất từ khi chào đời cho đến nay.
Thế nhưng, một nhà ba người quen thuộc anh từ lâu, hoàn toàn không bị gương mặt lạnh lùng của anh đánh lui, còn coi tình huống này là cảm xúc của người mang thai lên xuống thất thường.
Sở Tiêu Hạ: “Thật ra không sao đâu, dù con không nghỉ thai sản, cũng có thể xin nghỉ kỳ nghỉ phép khác nghỉ ngơi trước.”
Tân Vân Mậu cố chấp nói: “Con không nghỉ phép.”
Tạ Nghiên nghe anh kính nghiệp như vậy, ra mặt giải vây: “Để thằng bé đi làm đi, cứ ở nhà cũng không tốt cho tinh thần, chỉ cần cẩn thận chút, đi làm đừng làm việc gì nhiều sức, chắc trạng thái trong thời kỳ mang thai càng tốt
hơn."
Tân Vân Mậu: “”
Sở Trĩ Thủy: “Đúng lúc dạo này trong cục không có chuyện gì, chắc vẫn khá nhàn rỗi, phong cảnh mùa xuân trong sân cũng đẹp.”
Sở Tiêu Hạ: “Vậy có phải cha nên tìm chút tiết học giáo dục trước khi sinh, sau đó tra thử cách hồi phục sau khi sinh, rồi hỏi thử tình hình nhà trẻ...
Tân Vân Mậu: “???”
Tân Vân Mậu bảo Sở Trĩ Thủy gọi họ ra là mong họ kết thúc chủ đề này, chứ không phải bảo họ thảo luận trước mặt anh, còn quan tâm hỏi ý kiến anh nữa!
Lần đầu anh lĩnh hội được ngăn cách chủng loài, tin chắc rằng sau đó phải ở cục nhiều hơn, chờ kết ra hạt rồi về lại bên này, thật sự không thể nhẫn nhịn Sở Tiêu Hạ và Tạ Nghiên coi mình là con người yếu ớt.
Sở Trĩ Thủy biết Tân Vân Mậu muốn ở trong cục thường xuyên cũng không phản đối, nghĩ kỹ lại thì trong cục toàn là yêu quái, càng hiểu tình hình của yêu quái trúc hơn, có chuyện gì cũng tiện giúp đỡ, quả thật an toàn hơn ở nhà nhiều.
Năm nay, khu nhà ở chính thức hoàn thành, Hồ Thần Thụy giữ lời đề bạt Sở Trĩ Thủy thành trưởng phòng chính. Giấy chứng nhận sở hữu vẫn chưa làm xong, đương nhiên lão hồ ly lười không dời ổ, cứ dây dưa mãi đến thời khắc cuối cùng mới đến Không Tang.
Dù dạo này cục Hoài Giang đang bàn bạc chia nhà, nhưng nhà mới vẫn phải trang hoàng và thông gió, trước mắt vẫn không thể vào ở. Sở Trĩ Thủy tìm bộ phận hậu cần lấy chìa khóa, quét dọn ký túc xá của cô và Tân Vân Mậu một phen, đặt thêm vài món đồ gia dụng, rồi mới sử dụng thật sự.
Khoảng thời gian này cô cũng không về nhà mà ở trong cục với anh, dù sao thì cơm nước ở nhà ăn cũng không tệ.
Dưới gốc cây trong sân, Tân Vân Mậu ngồi trên ghế đá tròn phơi nắng, anh ở trong cục nhàn rỗi rất nhiều, tránh khỏi phạm vi tầm nhìn của Sở Tiêu Hạ và Tạ Nghiên, có thể tránh khỏi rất nhiều thảo luận khó xử. Chỉ cần hai người họ không thấy anh, thì sẽ không nhìn chằm chằm anh bảo vệ anh không bị sảy thai, nhất là sau khi nhận được sự khai sáng của Sở Trĩ Thủy, dạo này bàn bạc chuyện nuôi cháu là nhiều.
Suy cho cùng con người cũng không hiểu phương diện mang thai của yêu quái, rất khó giúp đỡ có hiệu quả, vẫn là nuôi cháu thực tế hơn.
Yêu quái cục Hoài Giang tỉnh táo hơn nhiều, họ có lực phán đoán với thực lực của thần quân, biết anh kết hạt dù suy yếu cũng đủ mạnh, sẽ không lo lắng vây vòng lấy anh.
Đương nhiên, phàm chuyện gì cũng có ngoại lệ, vẫn có yêu quái không thể làm người câm, quen thói phải cào cây trúc hai cái.
Miêu Lịch đi ngang qua sân vườn, anh ấy cảm nhận được yêu khí lưu động, không nhịn được dừng chân lại, ngạc nhiên xoay đầu, nhìn Tân Vân Mậu: “Anh cũng không nở hoa, dạo này sao lại...”
Sao lại giải phóng lượng lớn yêu khí?
Lẽ nào cây già nở hoa là một đợt lại một đợt, tú ân ái còn chưa hết hả?
Tân Vân Mậu mỉa mai: “Liên quan gì anh.”
“Không đúng, không giống là phóng yêu khí ra ngoài.” Miêu Lịch quét nhìn anh từ trên xuống dưới một phen, anh ấy không kiềm được trừng to mắt mèo, kinh sợ cảm thán: “Anh vậy mà kết hạt rồi!?”
Đối với yêu quái mà nói, họ căn bản không có khái niệm sinh sản, chủ yếu là không có yêu quái có thể giác ngộ, sinh ra yêu quái mới giống trời đất.
Tất cả yêu quái đều do trời đất sinh ra, lại rất khó làm được chuyện giống trời đất, đây là chuyện khó làm hơn cả phong thần.
Vậy mà Tân Vân Mậu lại làm được rồi, tất nhiên làm Miêu Lịch sững người, vô cùng thấy không thể nào tưởng tượng nổi.
Tân Vân Mậu ngạo mạn cười: “Đến mức kinh ngạc thế này à?”
Lúc đầu Miêu Lịch không để ý, lại thấy đối phương đắc ý, bỗng chốc khôi phục trấn định, không thể tin mà châm chọc: “Trời đất bất công, không ngờ anh sẽ kết hạt.
Con rồng biến thái kia còn không làm được! Sao cây sào trúc này lại làm được rồi!
“Trời đất bất công?” Tân Vân Mậu ung dung nói: “Tôi sớm đã sánh ngang với trời đất, cũng có thể tạo ra thần mới.”
Miêu Lịch không nhìn nổi mặt mũi đắc chí khoe khoang của đối phương, tấm tắc nói: “Không giống tôi dự liệu, xem ra trưởng phòng Sở triệt để bị dính lấy rồi, không đuổi đi được trong chốc lát đâu.”
Tân Vân Mậu nghe con mèo kiếm chuyện, anh lập tức nhíu mày, khiêu khích nói: “Này không gọi là dự liệu, mà gọi là hoang tưởng!
“Vậy thì khó nói lắm, suy cho cùng con người cũng vậy, lên chức phát tài đổi chồng.” Miêu Lịch liếc anh, thờ ơ nói: “Giờ mới được đề bạt lên trưởng phòng chính, thích hợp tìm ra bảy tội lỗi* nhất, rồi thay thế anh bằng người khác, ai mà nghĩ cha giàu nhờ con.
*Phụ nữ có bảy cái tội: không hiếu thuận cha mẹ, không có con, lén lút làm chuyện dâm ô, ghen tuông, bệnh tật hiểm nghèo, nói nhiều, trộm cắp.
Tân Vân Mậu: “...”
Miêu Lịch thấy sắc mặt đối phương tái mét, anh ấy còn từ tốn bổ thêm một đao, ngữ khí khá âm dương quái khí: “Thôi đi, không nói với anh nữa, đừng giống với hậu cung con người thật đấy, tôi bị anh mưu hại rằng đã làm kinh động đến thai khí của anh, đến lúc ấy tìm lý do đánh chết tôi, không được đụng vào trưởng phòng phu nhân trong kỳ mang thai.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.