Chương 7: Cô Ấy Là Người Như Thế Nào?
Thanh Cung
06/05/2021
【 Anh Đào thè lưỡi ra liếm con chó: Hahahaha, thè lưỡi ra liếm đến cuối cùng, cái gì cần có đều có. 】
【Morty là đồ ngốc : Cậu câm miệng đi! 】
【Rick là một nhà khoa học: Gọi ông ngoại, chia cho cháu một nửa. 】
【 Morty là đồ ngốc: Ông ngoại】
【 ùng ục ục: ? ? ? Không có nguyên tắc vậy sao? 】
【 Morty là đồ ngốc: Vốn dĩ ông ấy chính là ông ngoại của tôi. . .】
Cửa phòng “Cạch” một tiếng mở ra, Bạch Anh biết là Lương Ô Ô đã về, vì vậy nhanh chóng đóng gói phần thưởng, phất tay cùng khán giả nói hẹn gặp lại.
Sau khi líu lo trong phòng trực tiếp xong, cô do dự trong chốc lát, chia cho Thao Thiết cùng Về phục tới hề này mỗi người một phần thịt kho Đông Pha.
Lương Ô Ô không nghe thấy tiếng nói chuyện, trực tiếp ngừng suy đoán, rón ra rón rén đi đến gần phòng bếp, ló đầu vào phòng bếp nhìn lén.
“Có thể ăn cơm rồi, chị Ô Ô.”
Lương Ô Ô hấp tấp chạy tới dọn chén đĩa, khác hoàn toàn với thái độ lúc đầu của cô, Bạch Anh đột nhiên nhớ tới chủ đề lúc phát sóng trực tiếp —— thật là thơm!
“Chị Ô Ô, chị đã bao giờ nghĩ đến việc dọn nhà chưa?” Lúc ăn cơm, Bạch Anh nhìn thấy Lương Ô Ô ăn đến miệng đầy dầu mỡ, dò hỏi.
Lương Ô Ô lắp bắp sợ hãi, vẻ mặt thê thảm đau đớn nhìn cô: “Em muốn chuyển đi?”
Sau đó cô có chút bối rối giải thích: “Bây giờ chị là người giám hộ của em, mặc dù là tạm thời, nhưng em còn chưa trưởng thành, người nhà cũng không đến tìm, chị không thể để cho em ở một mình. . .”
Giọng của cô càng ngày càng nhỏ, hiển nhiên là đang chột dạ.
Trên thực tế Lương Ô Ô thực sự lo lắng an toàn của Bạch Anh, nhưng càng nhiều hơn là không nỡ bỏ thức ăn Bạch Anh làm.
Bạch Anh cười hì hì nhìn cô, cũng không có ý định bóc mẽ gì: “Ý em là hai người chúng ta chuyển đi.”
Trái tim của Lương Ô Ô buông lỏng.
“Dọn đi đâu? Hiện tại tiền thuê nhà rất đắt, phòng bình thường ở quận 13 có 1 phòng khách 2 phòng ngủ, một tháng tiền thuê cũng hơn sáu nghìn điểm tín dụng, nếu không thì mọi người cũng sẽ không phải mỗi ngày ăn dịch dinh dưỡng, đương nhiên xử lý thức ăn tự nhiên cũng không tốt, nhưng ăn vẫn ngon hơn dịch dinh dưỡng!”
Bạch Anh lặng yên chớp mắt.
Hóa ra mấy người cũng biết dịch dinh dưỡng khó ăn. . .
“Phát trực tiếp hôm nay của em kiếm được ít tiền lời, tiền thuê nhà chúng ta có thể chia mỗi người một nửa. Fans hâm mộ bây giờ của em cũng nhiều hơn chút rồi, cần một phòng bếp tốt hơn một chút.”
Lương Ô Ô nhìn thoáng qua nước sốt trên chen đĩa đều bị cô vét đi trộn cơm, sờ lên chóp mũi.
Thức ăn làm ăn ngon như vậy, có khen thưởng là tất nhiên.
“Như vậy sao được, mỗi ngày em làm đồ ăn cho chị đã tốn rất nhiều phí. . .”
Bạch Anh đợi cô nói tiếp.
“Nếu không chia chị với em sáu bốn?” Vốn dĩ Lương Ô Ô muốn trả đầy đủ, chẳng qua tiền thuê nhà một tháng sáu nghìn đã là cực hạn của cô, đây là do lúc trước cô thuê cùng với một người bạn cho nên mới dẫn tới tình huống còn dư một phòng.
Nếu như không có việc của Bạch Anh, chỉ sợ tháng sau cô cũng phải dọn đi một mình.
“Cũng được.” Bạch Anh không phản bác.
Lương Ô Ô tự giác chạy tới rửa chén, sau khi quay lại mới cùng Bạch Anh bắt đầu thu dọn nhà cửa.
Bây giờ hệ thống cho thuê phòng đều có tin tức hình ảnh chi tiết, người sử dụng có thể căn cứ vào toàn bộ tin tức hình ảnh, biết rõ bố cục thật sự của phòng ốc.
“Cái này rất được, phòng bếp rất lớn, theo hình thức nửa mở, tầm mắt lúc quay chụp cũng rộng rãi.” Lương Ô Ô chỉ vào một phòng ở trên list danh sách.
Bạch anh cũng rất hài lòng, “Hơn nữa phòng ngủ còn có sân thượng, vô cùng thích hợp để uống trà buổi chiều.”
“. . .”
Rõ ràng còn có trà chiều. . .
Lương Ô Ô vụng trộm liếc nhìn Bạch Anh, nhìn làn da mềm mại của cô, suy đoán xuất thân của cô không phú cũng quý.
Người như vậy, sao lại không có người thân tới tìm?
Đương nhiên Bạch Anh không biết, trên địa cầu ở một mình đã thành thói quen, bị cô làm cho thành “không phú cũng quý”.
Không nhận được lời đáp lại, Bạch Anh cũng không thèm để ý.
Cô nhìn thông tin cơ bản của phòng ốc.
Diện tích là 56 mét vuông, hai phòng ngủ một phòng khách một phòng bếp một nhà vệ sinh, còn có một phòng chứa đồ, tiền thuê là một vạn điểm tín dụng.
“Giá cả cũng rất phù hợp!” Lương Ô Ô thở phào nhẹ nhỏm.
Vốn dĩ là cô vẫn còn cân nhắc, nếu như quá mắc, nên khuyên Bạch Anh chuyển mục tiêu như nào.
“Chị Ô Ô, bây giờ chị đang làm nghề gì?”
“Tiêu thụ.” Lương Ô Ô tức giận nói hết, liếc mắt, “Bán phòng lại mua không nổi phòng, thậm chí còn không thuê nổi một phòng ở tốt, thế thời chó má!”
“Nếu như ở quận khác?”
Lương Ô Ô lắc đầu, “Mọi người sẽ chỉ tìm phòng ở nơi mình làm việc, vừa gần, trị an lại càng tốt.”
Cô duỗi ngón tay quơ quơ trước mặt Bạch Anh, “Tin chị đi, một khi em đến quận 12, thì sẽ không bao giờ muốn quay lại sống ở quận 13. Mọi người đều biết phòng ở quận 18 rẻ, nhưng không có mấy người tình nguyện ở chỗ đó, cho nên chỗ đó tất cả đều là cửa hàng. “
“Hôm nay em đến khu thương mại M.” Bạch Anh nói ra.
“Em đến đó làm gì vậy?” Lương Ô Ô thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Càng khiến cho cô tức giận hơn vẫn còn ở phía sau.
Bạch Anh kể chuyện xảy ra ở quận 19 ra.
“Em à nha. . ., không biết trời cao đất rộng!” Lương Ô Ô dùng ngón tay trỏ chọc chọ trán của cô: “Lái xe không nói cho em biết là không được chạy lung tung? Một con mèo màu quất đáng yêu như vậy? Đã khiến em không phân biệt nổi trời nam đất bắc rồi!”
Bạch Anh không sợ chết gật đầu, “Mèo màu quất thực sự rất đáng yêu. . .”
Cô nhớ lại cảnh tượng lúc đó, phát hiện con mèo kia đặc biệt thông minh, vô cùng hiểu đạo lý lạt mềm buộc chặt.
Lúc ấy mấy lần liền cô định từ bỏ, nhưng con mèo màu quất kia lại lơ đãng bước chậm lại, làm bộ không cẩn thận bị cô bắt được, để cho cô chạm vào được bộ lông màu cam mềm mại, thật sự rất thú vị.
Nếu không phải như vậy, Bạch Anh cũng sẽ không hồn nhiên như thế, cuối cùng vọt vào quận 19.
Lương Ô Ô lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của cô “Sau này em không được phép đến cửa hàng M nữa! Chỗ đó cũng không tốt đẹp gì, khắp nơi đều là quán bar, bên trong không có mấy người đứng đắn!”
Bạch Anh biểu hiện chột dạ trong nháy mắt.
“Em còn muốn đi?” Lương Ô Ô thoáng cái liền nổi cáu rồi, “Em vẫn là một cô gái nhỏ đi chỗ đó rất nguy hiểm. . ., không cho phép đi nữa! Chị bây giờ là người giám hộ của em, chị có nghĩa vụ trông coi em!”
Bạch Anh nhìn gương mặt của Lương Ô Ô, nội tâm buồn cười — người giám hộ lớn hơn năm tuổi các loại. . .
Người của Sao đã từng trải qua cải tạo gen, tuổi thọ so với người địa cầu cổ cũng dài hơn nhiều, cho dù là người bình thường nhất của Sao, tuổi thọ cũng là 150 năm.
Mà có một số người vô cùng mạnh trong quân đội, tuổi thọ đều từ 200 năm trở lên.
Cho nên cô gái mới hai mươi tuổi như Bạch Anh, quả thật chỉ là một con mèo nhỏ mới vào đời.
Ngay tại lúc hai người tranh luận vì vấn đề “Có đến cửa hàng M không”. Tại quân khu sĩ quan phụ tá Mạnh, đang ở phòng truyền tin truyền đạt mệnh lệnh.
“Vệ tinh T07 kia cần phải đặc biệt chú ý, mấy ngày hôm trước lúc tiêu diệt Zerg, hệ thống phòng ngự bị phá hư, cho nên hệ thống phòng ngự chỗ đó vô cùng yếu, còn cần một thời gian nữa mới sửa chữa xong, các cậu cần phải đặc biệt giám sát điều khiển.”
Rất nhiều lập trình viên ngồi trong phòng truyền tin, nhao nhao gật đầu hưởng ứng.
“Sĩ quan phụ tá Mạnh, chỗ này có một cái túi, là cho thiếu tướng.”
“Đưa cho tôi đi, tôi tiện đường cầm qua.”
Lê Phục cùng Mạnh Diệp Lâm hai người từ nhỏ đã quen biết, cảm tình cũng không tầm thường, binh sĩ phụ trách thu chuyển phát nhanh yên lòng đưa túi cho anh ta.
Cũng không nặng lắm.
Nhưng lúc mở ra. . . Nhìn có vẻ giống hộp cơm?
Hơn nữa địa chỉ thu phát trên hộp cơm, hai cái ID rõ ràng không phải tên thật.
“Về phục tới hề. . .”
Mạnh Diệp Lâm lẩm nhẩm một câu trong đáy lòng.
Có cần phải nghiêm túc như vậy không, ngay cả cái nickname cũng vậy.
“Thiếu tướng, bưu kiện của ngài.”
Mạnh Diệp Lâm cầm hộp cơm xuất hiện ở cửa ra vào.
Lê Phục liếc mắt nhìn anh ta, có chút buồn bực.
Bưu kiện gì?
Lê Phục là thiếu tướng, hầu như quản lý toàn bộ sự vụ quốc phòng của Liên Bang, nói một ngày trăm công ngàn việc cũng không đủ.
Người giống như anh, cơ bản sẽ không mua đồ qua mạng.
Địa vị của Lê Phục ở Liên Bang rất cao, nhưng sinh hoạt lại rất mộc mạc, ngoại trừ huấn luyện cùng chiến đấu, bên ngoài cuộc sống riêng tư của anh gần như giống với nhà sư khổ hạnh không chút thú vị.
Nhưng anh vẫn luôn không biểu hiện vẻ mặt vui buồn, mặc dù hiếu kỳ, cũng không có biểu hiện gì.
“Đặt trên mặt bàn đấy.”
“Ngài đừng để quá lâu, hình như là đồ ăn.” Mạnh Diệp Lâm nói xong câu kia, liền lui ra ngoài.
Ăn?
Lê Phục nhịn không được nhìn lướt qua phía hộp, lập tức thấy cái ID do anh tự nghĩ kia —— là viên thuốc Anh Đào nhỏ.
Tinh thần lực giống như có ý chí của riêng mình, điên cuồng lao về phía hộp cơm.
Lê Phục biết rõ đấy là khát vọng đối với thuốc của một người bệnh lâu ngày.
Tuân theo mong muốn trong nội tâm, anh mở hộp cơm ra.
Mùi thơm của cơm với thịt kho Đông Pha đập vào mặt.
Bên trên hạt gạo óng ánh đáng yêu, có phủ một lớp nước sốt thịt kho Đông Pha, làm cho người ta không ngừng chảy nước miếng.
Lê Phục lấy được một đôi đũa trong ngắn kéo, giống như đói đã lâu, ăn rất nhanh.
Trên thực tế, phần này cơm này đối với một người lính mà nói, thật sự quá nhỏ.
Nhưng sau khi ăn xong, Lê Phục lại có một loại cảm giác no bụng trên tinh thần.
Anh đã sớm hình thành thói quen đối với tinh thần lực bạo động, với anh mà nói, mỗi lần mắc bệnh, chẳng qua chỉ là giá trị bạo động quá cao mà thôi.
Hiện tại, anh lại cảm giác được bản thân như quay trở về lúc tinh thần lực còn có thể khống chế hoàn toàn.
Tuy nhiên đây chỉ là áo giác ngắn ngủi.
Anh nhìn hộp cơm trống không, nhớ tới đôi bàn tay dài trắng nón nhỏ bé trong phòng trực tiếp, lại nghĩ tới thông tin trong toàn bộ tư liệu hình ảnh, bỗng nhiên rất muốn trông thấy cô gái tên là Bạch Anh kia.
Đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay Lê Phục cảm thấy hứng thú với một cô gái.
Trong bộ phận quân đội, mọi người dựa vào thực lực nói chuyện, phụ nữ bên trong quân đội, không phải là nhân viên nghiên cứu khoa học cực kỳ thông minh, chính là nhân viên có lực công kích rất mạnh.
Dưới loại tình huống này, mọi người thường sẽ vô ý thức xem nhẹ khác biệt giới tính.
Bộ phận quân đội yêu cầu có chỉ tiêu, tuyệt đối sẽ không bởi vì một người là phụ nữ mà giảm xuống.
Phụ nữ ở chỗ này, cũng giống như đàn ông vô cùng cứng rắn, trên chiến trường không có bất cứ chỗ khác biệt nào.
Nhưng Bạch Anh lại không giống, cô không phải là đồng loại với Lê Phục, nhưng có thể bổ sung.
Lê Phục tưởng tượng trong đầu, sau khi Bạch Anh rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp, tỉ mỉ chuẩn bị hộp cơm như thế nào, xếp thịt kho Đông Pha đều đặn phủ đầy nước tương, sau đó lại gửi qua hệ thống tin nhắn tới đây.
Nhưng bản thân anh lại không phát hiện, khóe miệng của anh trong lúc lơ là đã cong lên.
Mà Bạch Anh trong tưởng tượng của anh, trên mặt cũng mang theo nụ cười hiền dịu.
. . .
Bạch· hiền dịu · Anh thật sự, giờ phút này đang phùng má nhặt rau.
“Không cho mình đi! Hừ! Không cho mình đi!”
Gần như là mỗi lần cô nhặt xong một lá rau, lại muốn hung dữ hét lên với Lương Ô Ô.
Đầu Lương Ô Ô đau muốn nứt ra, “Em muốn đến chỗ đó làm gì?”
“Nói ra chị cũng không tin.”
“Em nói, nói ra chị sẽ tin.”
“Em đi cứu vớt thế giới.”
“Phì!”
Bạch Anh trợn mắt nhìn cô, “Chị xem! Không phải là chị bảo em nói sao!”
“Đừng làm bừa.”
Lương Ô Ô ngồi thẳng người, nghiêm túc hỏi: “Cuối cùng là em muốn làm cái gì?”
“Không phải hôm nay em gặp phải mấy đứa bé kia sao, mấy đứa bé kia mỗi ngày đều không có cơm ăn, em muốn giúp đỡ bọn nó. Tuy nói em hiện tại không coi là quá giàu có, nhưng tình hình cũng đủ khả năng, tóm lại không đến mức nuôi không nổi mấy đứa bé.”
“Chính em vẫn còn là trẻ con đấy. . .” Vẻ mặt Lương Ô Ô bất đắc dĩ lắc đầu: “Quận 19 sao có thể chỉ có mỗi mấy đứa bé không có cơm ăn? Em đừng suy nghĩ hão huyền làm gì.”
“Có khả năng giúp đỡ được một người thì một người!” Bạch Anh buông rau quả đã rửa, chạy tới ôm Lương Ô Ô làm nũng: “Hơn nữa, em cũng không phải là người nào cũng giúp. Chị Ô Ô, chị để cho em đi đi!”
“Không được! Chỗ kia quá rối loạn, lỡ như lần sau cảnh sát không tới kịp thì sao?”
Lương Ô Ô nhìn gương mặt nhỏ nhắn mỹ lệ trước mặt kia, than thở, “Nếu em mà là con trai, chị sẽ mặc kệ em muốn đi đâu.”
Ngoại trừ một số lúc Lương Ô Ô không đáng tin cậy, đại đa số thời gian, cô thật sự là một chị cả rất tốt.
【Morty là đồ ngốc : Cậu câm miệng đi! 】
【Rick là một nhà khoa học: Gọi ông ngoại, chia cho cháu một nửa. 】
【 Morty là đồ ngốc: Ông ngoại】
【 ùng ục ục: ? ? ? Không có nguyên tắc vậy sao? 】
【 Morty là đồ ngốc: Vốn dĩ ông ấy chính là ông ngoại của tôi. . .】
Cửa phòng “Cạch” một tiếng mở ra, Bạch Anh biết là Lương Ô Ô đã về, vì vậy nhanh chóng đóng gói phần thưởng, phất tay cùng khán giả nói hẹn gặp lại.
Sau khi líu lo trong phòng trực tiếp xong, cô do dự trong chốc lát, chia cho Thao Thiết cùng Về phục tới hề này mỗi người một phần thịt kho Đông Pha.
Lương Ô Ô không nghe thấy tiếng nói chuyện, trực tiếp ngừng suy đoán, rón ra rón rén đi đến gần phòng bếp, ló đầu vào phòng bếp nhìn lén.
“Có thể ăn cơm rồi, chị Ô Ô.”
Lương Ô Ô hấp tấp chạy tới dọn chén đĩa, khác hoàn toàn với thái độ lúc đầu của cô, Bạch Anh đột nhiên nhớ tới chủ đề lúc phát sóng trực tiếp —— thật là thơm!
“Chị Ô Ô, chị đã bao giờ nghĩ đến việc dọn nhà chưa?” Lúc ăn cơm, Bạch Anh nhìn thấy Lương Ô Ô ăn đến miệng đầy dầu mỡ, dò hỏi.
Lương Ô Ô lắp bắp sợ hãi, vẻ mặt thê thảm đau đớn nhìn cô: “Em muốn chuyển đi?”
Sau đó cô có chút bối rối giải thích: “Bây giờ chị là người giám hộ của em, mặc dù là tạm thời, nhưng em còn chưa trưởng thành, người nhà cũng không đến tìm, chị không thể để cho em ở một mình. . .”
Giọng của cô càng ngày càng nhỏ, hiển nhiên là đang chột dạ.
Trên thực tế Lương Ô Ô thực sự lo lắng an toàn của Bạch Anh, nhưng càng nhiều hơn là không nỡ bỏ thức ăn Bạch Anh làm.
Bạch Anh cười hì hì nhìn cô, cũng không có ý định bóc mẽ gì: “Ý em là hai người chúng ta chuyển đi.”
Trái tim của Lương Ô Ô buông lỏng.
“Dọn đi đâu? Hiện tại tiền thuê nhà rất đắt, phòng bình thường ở quận 13 có 1 phòng khách 2 phòng ngủ, một tháng tiền thuê cũng hơn sáu nghìn điểm tín dụng, nếu không thì mọi người cũng sẽ không phải mỗi ngày ăn dịch dinh dưỡng, đương nhiên xử lý thức ăn tự nhiên cũng không tốt, nhưng ăn vẫn ngon hơn dịch dinh dưỡng!”
Bạch Anh lặng yên chớp mắt.
Hóa ra mấy người cũng biết dịch dinh dưỡng khó ăn. . .
“Phát trực tiếp hôm nay của em kiếm được ít tiền lời, tiền thuê nhà chúng ta có thể chia mỗi người một nửa. Fans hâm mộ bây giờ của em cũng nhiều hơn chút rồi, cần một phòng bếp tốt hơn một chút.”
Lương Ô Ô nhìn thoáng qua nước sốt trên chen đĩa đều bị cô vét đi trộn cơm, sờ lên chóp mũi.
Thức ăn làm ăn ngon như vậy, có khen thưởng là tất nhiên.
“Như vậy sao được, mỗi ngày em làm đồ ăn cho chị đã tốn rất nhiều phí. . .”
Bạch Anh đợi cô nói tiếp.
“Nếu không chia chị với em sáu bốn?” Vốn dĩ Lương Ô Ô muốn trả đầy đủ, chẳng qua tiền thuê nhà một tháng sáu nghìn đã là cực hạn của cô, đây là do lúc trước cô thuê cùng với một người bạn cho nên mới dẫn tới tình huống còn dư một phòng.
Nếu như không có việc của Bạch Anh, chỉ sợ tháng sau cô cũng phải dọn đi một mình.
“Cũng được.” Bạch Anh không phản bác.
Lương Ô Ô tự giác chạy tới rửa chén, sau khi quay lại mới cùng Bạch Anh bắt đầu thu dọn nhà cửa.
Bây giờ hệ thống cho thuê phòng đều có tin tức hình ảnh chi tiết, người sử dụng có thể căn cứ vào toàn bộ tin tức hình ảnh, biết rõ bố cục thật sự của phòng ốc.
“Cái này rất được, phòng bếp rất lớn, theo hình thức nửa mở, tầm mắt lúc quay chụp cũng rộng rãi.” Lương Ô Ô chỉ vào một phòng ở trên list danh sách.
Bạch anh cũng rất hài lòng, “Hơn nữa phòng ngủ còn có sân thượng, vô cùng thích hợp để uống trà buổi chiều.”
“. . .”
Rõ ràng còn có trà chiều. . .
Lương Ô Ô vụng trộm liếc nhìn Bạch Anh, nhìn làn da mềm mại của cô, suy đoán xuất thân của cô không phú cũng quý.
Người như vậy, sao lại không có người thân tới tìm?
Đương nhiên Bạch Anh không biết, trên địa cầu ở một mình đã thành thói quen, bị cô làm cho thành “không phú cũng quý”.
Không nhận được lời đáp lại, Bạch Anh cũng không thèm để ý.
Cô nhìn thông tin cơ bản của phòng ốc.
Diện tích là 56 mét vuông, hai phòng ngủ một phòng khách một phòng bếp một nhà vệ sinh, còn có một phòng chứa đồ, tiền thuê là một vạn điểm tín dụng.
“Giá cả cũng rất phù hợp!” Lương Ô Ô thở phào nhẹ nhỏm.
Vốn dĩ là cô vẫn còn cân nhắc, nếu như quá mắc, nên khuyên Bạch Anh chuyển mục tiêu như nào.
“Chị Ô Ô, bây giờ chị đang làm nghề gì?”
“Tiêu thụ.” Lương Ô Ô tức giận nói hết, liếc mắt, “Bán phòng lại mua không nổi phòng, thậm chí còn không thuê nổi một phòng ở tốt, thế thời chó má!”
“Nếu như ở quận khác?”
Lương Ô Ô lắc đầu, “Mọi người sẽ chỉ tìm phòng ở nơi mình làm việc, vừa gần, trị an lại càng tốt.”
Cô duỗi ngón tay quơ quơ trước mặt Bạch Anh, “Tin chị đi, một khi em đến quận 12, thì sẽ không bao giờ muốn quay lại sống ở quận 13. Mọi người đều biết phòng ở quận 18 rẻ, nhưng không có mấy người tình nguyện ở chỗ đó, cho nên chỗ đó tất cả đều là cửa hàng. “
“Hôm nay em đến khu thương mại M.” Bạch Anh nói ra.
“Em đến đó làm gì vậy?” Lương Ô Ô thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Càng khiến cho cô tức giận hơn vẫn còn ở phía sau.
Bạch Anh kể chuyện xảy ra ở quận 19 ra.
“Em à nha. . ., không biết trời cao đất rộng!” Lương Ô Ô dùng ngón tay trỏ chọc chọ trán của cô: “Lái xe không nói cho em biết là không được chạy lung tung? Một con mèo màu quất đáng yêu như vậy? Đã khiến em không phân biệt nổi trời nam đất bắc rồi!”
Bạch Anh không sợ chết gật đầu, “Mèo màu quất thực sự rất đáng yêu. . .”
Cô nhớ lại cảnh tượng lúc đó, phát hiện con mèo kia đặc biệt thông minh, vô cùng hiểu đạo lý lạt mềm buộc chặt.
Lúc ấy mấy lần liền cô định từ bỏ, nhưng con mèo màu quất kia lại lơ đãng bước chậm lại, làm bộ không cẩn thận bị cô bắt được, để cho cô chạm vào được bộ lông màu cam mềm mại, thật sự rất thú vị.
Nếu không phải như vậy, Bạch Anh cũng sẽ không hồn nhiên như thế, cuối cùng vọt vào quận 19.
Lương Ô Ô lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của cô “Sau này em không được phép đến cửa hàng M nữa! Chỗ đó cũng không tốt đẹp gì, khắp nơi đều là quán bar, bên trong không có mấy người đứng đắn!”
Bạch Anh biểu hiện chột dạ trong nháy mắt.
“Em còn muốn đi?” Lương Ô Ô thoáng cái liền nổi cáu rồi, “Em vẫn là một cô gái nhỏ đi chỗ đó rất nguy hiểm. . ., không cho phép đi nữa! Chị bây giờ là người giám hộ của em, chị có nghĩa vụ trông coi em!”
Bạch Anh nhìn gương mặt của Lương Ô Ô, nội tâm buồn cười — người giám hộ lớn hơn năm tuổi các loại. . .
Người của Sao đã từng trải qua cải tạo gen, tuổi thọ so với người địa cầu cổ cũng dài hơn nhiều, cho dù là người bình thường nhất của Sao, tuổi thọ cũng là 150 năm.
Mà có một số người vô cùng mạnh trong quân đội, tuổi thọ đều từ 200 năm trở lên.
Cho nên cô gái mới hai mươi tuổi như Bạch Anh, quả thật chỉ là một con mèo nhỏ mới vào đời.
Ngay tại lúc hai người tranh luận vì vấn đề “Có đến cửa hàng M không”. Tại quân khu sĩ quan phụ tá Mạnh, đang ở phòng truyền tin truyền đạt mệnh lệnh.
“Vệ tinh T07 kia cần phải đặc biệt chú ý, mấy ngày hôm trước lúc tiêu diệt Zerg, hệ thống phòng ngự bị phá hư, cho nên hệ thống phòng ngự chỗ đó vô cùng yếu, còn cần một thời gian nữa mới sửa chữa xong, các cậu cần phải đặc biệt giám sát điều khiển.”
Rất nhiều lập trình viên ngồi trong phòng truyền tin, nhao nhao gật đầu hưởng ứng.
“Sĩ quan phụ tá Mạnh, chỗ này có một cái túi, là cho thiếu tướng.”
“Đưa cho tôi đi, tôi tiện đường cầm qua.”
Lê Phục cùng Mạnh Diệp Lâm hai người từ nhỏ đã quen biết, cảm tình cũng không tầm thường, binh sĩ phụ trách thu chuyển phát nhanh yên lòng đưa túi cho anh ta.
Cũng không nặng lắm.
Nhưng lúc mở ra. . . Nhìn có vẻ giống hộp cơm?
Hơn nữa địa chỉ thu phát trên hộp cơm, hai cái ID rõ ràng không phải tên thật.
“Về phục tới hề. . .”
Mạnh Diệp Lâm lẩm nhẩm một câu trong đáy lòng.
Có cần phải nghiêm túc như vậy không, ngay cả cái nickname cũng vậy.
“Thiếu tướng, bưu kiện của ngài.”
Mạnh Diệp Lâm cầm hộp cơm xuất hiện ở cửa ra vào.
Lê Phục liếc mắt nhìn anh ta, có chút buồn bực.
Bưu kiện gì?
Lê Phục là thiếu tướng, hầu như quản lý toàn bộ sự vụ quốc phòng của Liên Bang, nói một ngày trăm công ngàn việc cũng không đủ.
Người giống như anh, cơ bản sẽ không mua đồ qua mạng.
Địa vị của Lê Phục ở Liên Bang rất cao, nhưng sinh hoạt lại rất mộc mạc, ngoại trừ huấn luyện cùng chiến đấu, bên ngoài cuộc sống riêng tư của anh gần như giống với nhà sư khổ hạnh không chút thú vị.
Nhưng anh vẫn luôn không biểu hiện vẻ mặt vui buồn, mặc dù hiếu kỳ, cũng không có biểu hiện gì.
“Đặt trên mặt bàn đấy.”
“Ngài đừng để quá lâu, hình như là đồ ăn.” Mạnh Diệp Lâm nói xong câu kia, liền lui ra ngoài.
Ăn?
Lê Phục nhịn không được nhìn lướt qua phía hộp, lập tức thấy cái ID do anh tự nghĩ kia —— là viên thuốc Anh Đào nhỏ.
Tinh thần lực giống như có ý chí của riêng mình, điên cuồng lao về phía hộp cơm.
Lê Phục biết rõ đấy là khát vọng đối với thuốc của một người bệnh lâu ngày.
Tuân theo mong muốn trong nội tâm, anh mở hộp cơm ra.
Mùi thơm của cơm với thịt kho Đông Pha đập vào mặt.
Bên trên hạt gạo óng ánh đáng yêu, có phủ một lớp nước sốt thịt kho Đông Pha, làm cho người ta không ngừng chảy nước miếng.
Lê Phục lấy được một đôi đũa trong ngắn kéo, giống như đói đã lâu, ăn rất nhanh.
Trên thực tế, phần này cơm này đối với một người lính mà nói, thật sự quá nhỏ.
Nhưng sau khi ăn xong, Lê Phục lại có một loại cảm giác no bụng trên tinh thần.
Anh đã sớm hình thành thói quen đối với tinh thần lực bạo động, với anh mà nói, mỗi lần mắc bệnh, chẳng qua chỉ là giá trị bạo động quá cao mà thôi.
Hiện tại, anh lại cảm giác được bản thân như quay trở về lúc tinh thần lực còn có thể khống chế hoàn toàn.
Tuy nhiên đây chỉ là áo giác ngắn ngủi.
Anh nhìn hộp cơm trống không, nhớ tới đôi bàn tay dài trắng nón nhỏ bé trong phòng trực tiếp, lại nghĩ tới thông tin trong toàn bộ tư liệu hình ảnh, bỗng nhiên rất muốn trông thấy cô gái tên là Bạch Anh kia.
Đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay Lê Phục cảm thấy hứng thú với một cô gái.
Trong bộ phận quân đội, mọi người dựa vào thực lực nói chuyện, phụ nữ bên trong quân đội, không phải là nhân viên nghiên cứu khoa học cực kỳ thông minh, chính là nhân viên có lực công kích rất mạnh.
Dưới loại tình huống này, mọi người thường sẽ vô ý thức xem nhẹ khác biệt giới tính.
Bộ phận quân đội yêu cầu có chỉ tiêu, tuyệt đối sẽ không bởi vì một người là phụ nữ mà giảm xuống.
Phụ nữ ở chỗ này, cũng giống như đàn ông vô cùng cứng rắn, trên chiến trường không có bất cứ chỗ khác biệt nào.
Nhưng Bạch Anh lại không giống, cô không phải là đồng loại với Lê Phục, nhưng có thể bổ sung.
Lê Phục tưởng tượng trong đầu, sau khi Bạch Anh rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp, tỉ mỉ chuẩn bị hộp cơm như thế nào, xếp thịt kho Đông Pha đều đặn phủ đầy nước tương, sau đó lại gửi qua hệ thống tin nhắn tới đây.
Nhưng bản thân anh lại không phát hiện, khóe miệng của anh trong lúc lơ là đã cong lên.
Mà Bạch Anh trong tưởng tượng của anh, trên mặt cũng mang theo nụ cười hiền dịu.
. . .
Bạch· hiền dịu · Anh thật sự, giờ phút này đang phùng má nhặt rau.
“Không cho mình đi! Hừ! Không cho mình đi!”
Gần như là mỗi lần cô nhặt xong một lá rau, lại muốn hung dữ hét lên với Lương Ô Ô.
Đầu Lương Ô Ô đau muốn nứt ra, “Em muốn đến chỗ đó làm gì?”
“Nói ra chị cũng không tin.”
“Em nói, nói ra chị sẽ tin.”
“Em đi cứu vớt thế giới.”
“Phì!”
Bạch Anh trợn mắt nhìn cô, “Chị xem! Không phải là chị bảo em nói sao!”
“Đừng làm bừa.”
Lương Ô Ô ngồi thẳng người, nghiêm túc hỏi: “Cuối cùng là em muốn làm cái gì?”
“Không phải hôm nay em gặp phải mấy đứa bé kia sao, mấy đứa bé kia mỗi ngày đều không có cơm ăn, em muốn giúp đỡ bọn nó. Tuy nói em hiện tại không coi là quá giàu có, nhưng tình hình cũng đủ khả năng, tóm lại không đến mức nuôi không nổi mấy đứa bé.”
“Chính em vẫn còn là trẻ con đấy. . .” Vẻ mặt Lương Ô Ô bất đắc dĩ lắc đầu: “Quận 19 sao có thể chỉ có mỗi mấy đứa bé không có cơm ăn? Em đừng suy nghĩ hão huyền làm gì.”
“Có khả năng giúp đỡ được một người thì một người!” Bạch Anh buông rau quả đã rửa, chạy tới ôm Lương Ô Ô làm nũng: “Hơn nữa, em cũng không phải là người nào cũng giúp. Chị Ô Ô, chị để cho em đi đi!”
“Không được! Chỗ kia quá rối loạn, lỡ như lần sau cảnh sát không tới kịp thì sao?”
Lương Ô Ô nhìn gương mặt nhỏ nhắn mỹ lệ trước mặt kia, than thở, “Nếu em mà là con trai, chị sẽ mặc kệ em muốn đi đâu.”
Ngoại trừ một số lúc Lương Ô Ô không đáng tin cậy, đại đa số thời gian, cô thật sự là một chị cả rất tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.