Chương 10: Ghen Tuông
Thanh Cung
07/05/2021
Ba ngày sau, Tiểu Vũ đã được vào quân dự bị của quân đội.
Chẳng qua bọn họ là tân binh vị thành niên, chỉ có thể chấp hành nhiệm vụ trợ giúp binh lính chính quy xung quanh hành tinh chủ, căn bản không thể rời khỏi phạm vị hành tinh chủ.
Trừ lần đó ra, những lúc khác ở trong đây, những tân binh này chỉ có thể huấn luyện vô cùng nhàm chán.
“Thiếu tướng, chính là đứa bé kia.” Mạnh Diệp Lâm đứng nghiêm.
“Cho tôi xem tin tức của cậu ta.”
Mạnh Diệp Lâm chọn gửi đi, một tin nhắn lập tức bắn ra trên quang não của Lê Phục.
Tư chất của Tiểu Vũ là kém nhất trong quân đội, nhưng ở bên trong xóm nghèo lại là khó có được.
Thể chất của cậu ta là cấp C, tinh thần lực là cấp B, nếu như không phải hình thể chênh lệch quá lớn, những. . . người trưởng thành ở xóm nghèo kia, chưa chắc đã là đối thủ của cậu ta.
Kỳ thật Mạnh Diệp Lâm không biết rõ, tại sao thiếu tướng phải đưa đứa bé này vào quân khu.
Tuy nói kiểm tra vẫn nghiêm khắc như trước, nhưng vốn không nên đúng lúc đang chiêu binh đột nhiên chiêu binh đi, bản thân coi như đi cửa sau.
Mà Lê Phục người này, từ trước tới bây giờ chưa từng làm mấy việc lạm dụng chức quyền của mình.
“Tinh thần bạo động của tôi tốt hơn nhiều, cũng nên báo đáp.” Lê Phục tâm tình tốt mà dùng đầu ngón tay gõ lên mặt bàn, nhìn thoáng qua quang não.
A. . ., thức ăn hôm nay là dầu hào rau xà lách cùng thịt lợn xào chua ngọt.
Nghe có vẻ không tệ, chẳng qua không biết thịt lợn xào chua ngọt là cái gì. . .
Đột nhiên, ánh mắt của anh híp lại đứng lên.
Tìm kiếm bên trong hệ thống trực tiếp Ngân Hà, bắn ra hai tin tức.
“Nhân vật mới chủ phòng Anh Đào đạo văn (*ăn cắp bản quyền) tác phẩm của người khác, bắt chước bừa bò nướng cacbon.”
“Nhân vật mới chủ phòng Anh Đào hư hư thực thực bị phú hào bao nuôi, trong lúc phát trực tiếp nhiều lần được phát thưởng kếch xù.”
Tuy nhiên bên trong tiêu đề còn chưa nói hẳn tên, nhưng chỉ cần chú ý qua lúc Bạch Anh phát trực tiếp, chỉ sợ đều có thể đoán được hai tin tức này đang nói ai.
Sức ảnh hưởng của tiêu đề quá lớn, đồng thời nhiệt độ cũng đều là “Nổ”, Bạch Anh chỉ là một nhân vật chủ phòng mới, chuyện này căn bản không cần hoài nghi, nhất định là có người đỏ mắt, ác ý bôi đen.
Cùng lúc đó, trong một căn biệt thự ở quận 8, một người phụ nữ mặc ki-mô-nô, đang ân cần châm trà cho người đàn ông ngồi đối diện.
“Đây là tay nghề được truyền lại từ tổ tiên của tôi, tên là trà đạo.” Người phụ nữ nâng chén trà về phía đối diện, ki-mô-nô đằng sau căng thẳng ra một độ cong mềm mại đáng yêu, một đoạn cổ trắng nõn lộ trong không khí, phảng phất như một đóa hoa chờ người hái.
Ánh mắt người đàn ông tóc vàng đối diện trong nháy mắt trở nên thâm thúy.
Người phụ nữ tên là Lại Hộ Ưu, vốn chỉ là con gái công nhân ở quận 18, bởi vì dung mạo không tầm thường, từng bước một bò tới quận 8.
Nếu như tìm căn nguyên nguồn gốc, tổ tiên của người phụ nữ này là cư dân của một hòn đảo phương đông trên địa cầu cổ.
Chỗ đó phụ nữ dịu dàng săn sóc, biết. . . nhất là khiến đàn ông vui, Lại Hộ Ưu cũng am hiểu sâu đạo này.
Dung mạo của cô ta cũng không phải ưu thế lớn nhất, biết được yếu thế, dịu dàng thuận theo mới là ưu thế lớn nhất của cô.
Người đàn ông đối diện là kim chủ lớn nhất của cô ta, cũng là một trong những cổ đông của hệ thống phát trực tiếp Ngân Hà.
Tuy nhiên trong công ty cổ phần không tính cao, nhưng cũng là người mà Lại Hộ Ưu phải ngước nhìn.
Dù sao đại lão tùy tiện vung tay, chẳng phải là đã có biệt thư ở quận 8 sao?
Lại Hộ Ưu cúi đầu xuống, che đậy khóe miệng đang nhếch lên.
Lúc ngẩng đầu, đã là bộ dạng lã chã – chực khóc.
“Tắc Tây Nhĩ [Cecil] tiên sinh, lần này thật sự cảm ơn ngài ra tay hỗ trợ, bằng không thì tôi thật sự không biết nên tìm ai để đòi lại công bằng.”
Lúc Lại Hộ Ưu nói chuyện, còn mang theo giọng mũi rất nhỏ, trang bị giọng nói mềm yếu, càng lộ vẻ khiến cho người thương tiếc.
Tắc Tây Nhĩ [Cecil] kỳ thật cũng không phải kẻ ngu, chỉ có điều loại tranh đấu giữa phụ nữ này, ai đúng ai sai anh ta căn bản không thèm để ý.
Người phụ nữ trước mắt có thể làm cho anh cao hứng, cho dù chỉ hươu bảo ngựa cũng được.
Huống chi chỉ là một chủ phòng nhỏ không đến mười vạn fan, bỏ thì bỏ đi.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, khoảng cách hai người càng ngày càng gần. . .
. . .
“Tiểu Anh Hoa, nhanh, mau tới đây!” Lương Ô Ô nhìn nhiệt độ càng ngày càng cao trên kênh tin tức, cuống quít vẫy tay gọi Bạch Anh.
Bởi vì muốn làm thịt heo xào chua ngọt, Bạch Anh đang nghĩ ngợi muốn xử lý quả dứa trước, lúc này đang bận rộn trong phòng bếp.
“Xảy ra chuyện gì?” Bạch Anh không đếm xỉa tới hỏi một câu, tiếp tục gọt vỏ dứa.
“Ối giời, em mau tới đây đi!”
Lúc này Bạch Anh mới buông con dao, rửa sạch tay đi ra khỏi phòng bếp.
Lương Ô Ô đã từ trên ghế salon ngồi thẳng người, “Trên mạng có rất nhiều người chửi, mắng em, nói em bị bao nuôi, còn nói em sao chép thực đơn! Em nhanh ghi thông báo làm sáng tỏ đi!”
Bạch Anh tỉnh táo mở quang não ra, tiến vào tìm kiếm nhiệt trên Ngân Hà.
Bên trong chửi rủa quả thực quá khó coi.
【 Ưu Ưu tương: Tôi đã bảo làm sao mà một người mới lại có thể bịp bợm làm nhiều đồ ăn như vậy, hóa ra là sao chép. Suốt ngày ở bên trong phòng trực tiếp giả bộ đáng yêu, đã sớm thấy không thoải mái, trà xanh chết đi! 】
【 nở hoa trên gạch: Tham khảo ý kiến sáng tạo của người khác cũng không nói một tiếng với người ta, sao lại có người không ra gì như vậy. 】
【taurus: Người ta được bao nuôi đấy, còn có tôn nghiêm à? Địa chủ cũng khen thưởng mười vạn đấy! Cũng không biết là kiếm được ở phòng bếp hay là kiếm được trên giường. 】
【 Bách nhân trảm: Lầu trên, hai cái này không xung đột. . ., hắc hắc hắc】
Lương Ô Ô ở bên cạnh đã sắp nổi trận lôi đình, Bạch Anh lại không phản ứng gì.
“Em sao vậy? Sao lại để cho người khác vu oan?”
“Dù sao cũng phải điều tra thêm ngọn nguồn, sự việc bao nuôi em biết rõ ngọn nguồn, sao chép. . .em phải xem bọn họ nói em sao chép cái gì.”
Bạch Anh ấn mở trong tin tức kết nối, lại tra khu bình luận chỉ mặt gọi tên một vị phu nhân phát trực tiếp, lật xem chủ phòng kia.
Hóa ra tên ID là chủ phòng ưu tương mỹ thực, từng làm qua một món tên là “Bò nướng muối”.
Chính tại món này, lại khiến cho Bạch Anh bị nói là sao chép bò nướng than cacbon.
Phương pháp làm đồ ăn bên trong phòng trực tiếp, chẳng qua là đem thịt bò cắt ra nướng chín, sau đó rắc lên một chút muối mà thôi.
Tại đây? Tại đây?
Bạch Anh xoa trán.
Mang một thứ nướng chín rồi thêm chút muối, có thể được xưng là sáng tạo?
Bạch Anh quả thực tức giận đến buồn cười, trình độ của vị phu nhân này mà cao, vậy chẳng phải người dân ở đây đều là đầu bếp Michelin à!
Cô lập tức bỏ qua ý định làm thịt heo xào chua ngọt.
Hổ không phát uy, lại tưởng là hellokitty!
“Chị Ô Ô, phòng ở quận 13 có tiêu chí gì đặc biệt không? “
Lương Ô Ô một chút liền hiểu rõ, tròng mắt nhanh di chuyển như chớp, chỉ vào một cái tiêu chí nói: “Đó là nhãn hiệu của công ty, thiết bị lắp đặt trong nhà đều do công ty này lắp, hơn nữa đa số đều cho thuê nhà trọ.”
Bạch Anh quay lại phòng bếp, trong một góc tủ bát tìm được tiêu chí “Sào huyệt ân ái”.
Cô cong khóe môi, chuẩn bị mua sắm nguyên liệu nấu ăn mới, bắt đầu hành trình vẽ mặt hôm nay.
. . .
“Anh, giúp em tra xem là ai đang kiểm soát nhiệt trên kênh tin tức.” Lê Phục xụ mặt, nhờ người đối diện giúp đỡ.
Đối diện là một người đàn ông đi giày da, nghe vậy nở nụ cười một tiếng, “Ha, cũng gọi cả anh rồi, được rồi được rồi, anh cho người điều tra thêm. “
Lê Kiêu thầm nghĩ buồn cười, em trai của mình bình thường là vật cách điện với yêu đương, hiện tại lại vì một chủ phòng nhỏ, mà đến trước mặt anh nhờ vả. . . Chẳng lẽ nhà cũ cháy rồi?
“Thư ký Tô, đi điều tra đi.”
Nữ thư ký đeo kính gọng vàng giỏi giang lên tiếng, quay người đi ra.
“Tình huống thế nào? Chỉ nói vậy thôi à.” Lê Kiêu nghiền ngẫm nhìn em trai nhà mình.
Cảm tình của hai người không thể nói là rất tốt, nhưng mà vẫn có chút tình cảm.
Không giống với rất nhiều người quyền cao chức trọng, nhà họ Lê không có bối cảnh gì.
Nói Lê Kiêu cùng Lê Phục là anh em, cũng không quá đáng là vì gen của họ đến từ cùng một người hiến tặng.
Thời đại vũ trụ khác với địa cầu cổ, người nơi này trải qua chiến tranh kịch liệt, chia làm hai loại người, một loại người vô cùng để ý cuộc sống yên tĩnh, một loại người khác thì vô cùng chú ý nguy cơ, thiên về vũ lực.
Người kia căn bản là không có thời gian sanh dục, bởi vậy những người này thường sẽ lựa chọn nghĩa vụ hiến tế bào sinh sản, do Liên Bang chính phủ bỏ vốn, bồi dưỡng trẻ nhỏ trong ống nghiệm.
Kỹ thuật bồi dưỡng của Liên Bang đã đạt đến trình độ cao nhất, không cần cơ thể mẹ, trẻ nhỏ cũng có thể đi ra từ ống dịch gây giống.
Lê Kiêu cùng Lê Phục chính là cùng một đôi nam nữ thông qua phương thức hiến tặng gây giống ra ở các năm khác nhau.
Trẻ nhỏ như vậy có rất nhiều, bọn họ có một danh rất khó nghe —— cô nhi của Sao.
Bên trên danh nghĩa có cha mẹ, nhưng không có người nào đồng ý nhận, chỉ có thể do chính phủ Liên Bang nuôi lớn trẻ nhỏ.
Liên Bang có khuynh hướng để cho anh em có chung huyết thống lớn lên, nguyên nhân chính vì thế, Lê Kiêu cùng Lê Phúc mới như anh em ruột thịt giúp đỡ lẫn nhau.
“Cơm của cô ấy có thể giảm bớt tinh thần bạo động của tôi.” Lê Phục nghiêm trang trả lời.
“Ha, anh còn tưởng cây vạn tuế của em nở hoa. . . Nhưng mà cũng coi như có chuyện tốt phát sinh. . .” Ít nhất việc tinh thần bạo động cũng được giải quyết.
Khóe miệng Lê Phục trong nháy mắt nhấc lên, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại, khiến cho Lê Kiêu cảm thấy mình giống như bị hoa mắt.
Lê Kiêu không giống với em anh ta, anh ở phương diện chiến đấu không có tài năng, nhưng đầu óc buôn bán rất tốt.
Điều cần báo đáp của đa số cô nhi trên Sao Liên Bang là —— bảo vệ tinh cầu, đều do Lê Phục gánh chịu, mà tài sản của hai người, lại do Lê Kiêu đến nhận.
Đừng nhìn Lê Phục là một thiếu tướng, trợ cấp cũng tuyệt đối không thể nào cao đến mức không hợp lý, nhưng anh lại có cổ phần ở Lê thị, tuyệt đối là con số lớn hơn mà người bình thường không tưởng tượng nổi.
Thư ký rất nhanh đã gõ cửa tiến vào, đồng thời mang về tư liệu hai người cần.
Toàn bộ màn hình tin tức đặt chính giữa mặt bàn tổng giám đốc, thứ ký Tô đứng bên cạnh giải thích cho hai vị cổ đông lớn.
“Thuỷ quân là do một người phụ nữ tên Lại Hộ Ưu mua, số liệu hậu trường cũng bị người khác sửa đổi, lại giúp cho trạng thái nhiệt tiếp tục kéo dài, IP chúng ta tra được là lập trình viên nội bộ thay đổi.”
“Là ai ra lệnh?” Sắc mặt Lê Kiêu âm trầm.
Mấy cổ đông nhỏ này cả ngày nằm ăn chờ chết, bình thường bao nuôi nữ chủ phòng còn chưa tính, cho tài nguyên anh cũng mở một mắt nhắm một mắt, dù sao đây cũng không phải là sản nghiệp quan trọng nhất của nhà họ Lê.
Nhưng lợi dụng ưu thế chèn ép nhân vật mới, loại việc tự chấm dứt nguồn gốc này, không thể dễ dàng tha thứ.
“Là Tắc Tây Nhĩ [Cecil] tiên sinh.”
“Lại là một tên suy nghĩ bằng nửa người dưới.” Lê Kiêu liếc Lê Phục, “Em muốn xử lý thế nào?”
“Chủ phòng ăn gian, nên xử lý như thế nào thì xử lý như thế, cổ đông làm trái với quy định công ty, nên xử lý như thế nào thì xử lý như vậy.” Lê Phục nói một câu như đọc khẩu lệnh, đứng lên đi ra khỏi văn phòng.
“Khó chịu. . .” Lê Kiêu khinh bỉ nhìn thoáng qua cánh cửa đang khép lại.
Lê Phục vừa mới ngồi vào phi toa, phòng trực tiếp của Bạch Anh lại lần nữa mở ra.
“Đi thôi.”
Lính cần vụ lái phi toa.
【 Ưu Ưu tương: Còn có mặt mũi phát trực tiếp à? Có mấy người da mặt thật sự dày, sao chép bị bới ra, còn làm như không có việc gì. 】
【 ùng ục ục: Mắt mù thì nhanh đi khám mắt, đồ linh tinh mà chủ phòng mấy người làm, cũng dám nói Anh Đào của bọn tôi sao chép? 】
【 Tứ Diệp Thảo: Đã đến đã đến, tẩy trắng đã đến, sao chép bị phát hiện còn ở chỗ này đổi trắng thay đen? 】
【 Morty là đồ ngốc nhỏ: Con mắt nào của cậu nhìn thấy là sao chép? Toàn bộ thế giới chỉ cho phép chủ phòng nhà mấy người làm thịt bò? 】
Lúc này Bạch Anh ấn vào nút “Chủ phòng pk”, đây là chức năng cô mới có được sau khi thăng lên lv3.
Cô lựa chọn đối tượng pk, đúng là “Ưu tương”.
Pk rất nhanh đã được chấp nhận, hình ảnh một chia thành hai, thành hai chủ phòng đối mặt với nhau trên tin tức hình ảnh.
Lại Hộ Ưu rất biết lợi dụng ưu thế dung mạo, bình thường đều dùng góc nhìn thứ hai quay, mà không phải như Bạch Anh dùng góc quay thứ nhất, chỉ lộ hai tay dấu mặt.
【 ùng ục ục: Ai ôi!!! Này, cái đó và trang phục đang mặc, không biết còn tưởng là diễn viên ở đâu ra! 】
【 Ưu Ưu tương: Mồm thối thì phải đi đánh răng, cho là ai cũng giống Anh Đào nhà mấy người à? 】
【 ùng ục ục: Những lời này tặng cho các người hợp hơn. 】
Trong phòng trực tiếp toàn tiếng mắng, fans hâm mộ của Lại Hộ Ưu không chỉ gấp mười lần Bạch Anh, toàn bộ một bên phát trực tiếp hầu như đang chửi Bạch Anh.
Lúc này Bạch Anh mở miệng, “Xin hỏi chủ phòng đối diện, có từng thừa nhận tôi sao chép công thức của cô không?”
“Tôi cũng đã nói với mọi người, việc này cũng không có gì lớn.” Người phụ nữ đối diện cắn môi dưới, làm bộ dạng bạch liên bông nhẫn nhịn.
***
Chẳng qua bọn họ là tân binh vị thành niên, chỉ có thể chấp hành nhiệm vụ trợ giúp binh lính chính quy xung quanh hành tinh chủ, căn bản không thể rời khỏi phạm vị hành tinh chủ.
Trừ lần đó ra, những lúc khác ở trong đây, những tân binh này chỉ có thể huấn luyện vô cùng nhàm chán.
“Thiếu tướng, chính là đứa bé kia.” Mạnh Diệp Lâm đứng nghiêm.
“Cho tôi xem tin tức của cậu ta.”
Mạnh Diệp Lâm chọn gửi đi, một tin nhắn lập tức bắn ra trên quang não của Lê Phục.
Tư chất của Tiểu Vũ là kém nhất trong quân đội, nhưng ở bên trong xóm nghèo lại là khó có được.
Thể chất của cậu ta là cấp C, tinh thần lực là cấp B, nếu như không phải hình thể chênh lệch quá lớn, những. . . người trưởng thành ở xóm nghèo kia, chưa chắc đã là đối thủ của cậu ta.
Kỳ thật Mạnh Diệp Lâm không biết rõ, tại sao thiếu tướng phải đưa đứa bé này vào quân khu.
Tuy nói kiểm tra vẫn nghiêm khắc như trước, nhưng vốn không nên đúng lúc đang chiêu binh đột nhiên chiêu binh đi, bản thân coi như đi cửa sau.
Mà Lê Phục người này, từ trước tới bây giờ chưa từng làm mấy việc lạm dụng chức quyền của mình.
“Tinh thần bạo động của tôi tốt hơn nhiều, cũng nên báo đáp.” Lê Phục tâm tình tốt mà dùng đầu ngón tay gõ lên mặt bàn, nhìn thoáng qua quang não.
A. . ., thức ăn hôm nay là dầu hào rau xà lách cùng thịt lợn xào chua ngọt.
Nghe có vẻ không tệ, chẳng qua không biết thịt lợn xào chua ngọt là cái gì. . .
Đột nhiên, ánh mắt của anh híp lại đứng lên.
Tìm kiếm bên trong hệ thống trực tiếp Ngân Hà, bắn ra hai tin tức.
“Nhân vật mới chủ phòng Anh Đào đạo văn (*ăn cắp bản quyền) tác phẩm của người khác, bắt chước bừa bò nướng cacbon.”
“Nhân vật mới chủ phòng Anh Đào hư hư thực thực bị phú hào bao nuôi, trong lúc phát trực tiếp nhiều lần được phát thưởng kếch xù.”
Tuy nhiên bên trong tiêu đề còn chưa nói hẳn tên, nhưng chỉ cần chú ý qua lúc Bạch Anh phát trực tiếp, chỉ sợ đều có thể đoán được hai tin tức này đang nói ai.
Sức ảnh hưởng của tiêu đề quá lớn, đồng thời nhiệt độ cũng đều là “Nổ”, Bạch Anh chỉ là một nhân vật chủ phòng mới, chuyện này căn bản không cần hoài nghi, nhất định là có người đỏ mắt, ác ý bôi đen.
Cùng lúc đó, trong một căn biệt thự ở quận 8, một người phụ nữ mặc ki-mô-nô, đang ân cần châm trà cho người đàn ông ngồi đối diện.
“Đây là tay nghề được truyền lại từ tổ tiên của tôi, tên là trà đạo.” Người phụ nữ nâng chén trà về phía đối diện, ki-mô-nô đằng sau căng thẳng ra một độ cong mềm mại đáng yêu, một đoạn cổ trắng nõn lộ trong không khí, phảng phất như một đóa hoa chờ người hái.
Ánh mắt người đàn ông tóc vàng đối diện trong nháy mắt trở nên thâm thúy.
Người phụ nữ tên là Lại Hộ Ưu, vốn chỉ là con gái công nhân ở quận 18, bởi vì dung mạo không tầm thường, từng bước một bò tới quận 8.
Nếu như tìm căn nguyên nguồn gốc, tổ tiên của người phụ nữ này là cư dân của một hòn đảo phương đông trên địa cầu cổ.
Chỗ đó phụ nữ dịu dàng săn sóc, biết. . . nhất là khiến đàn ông vui, Lại Hộ Ưu cũng am hiểu sâu đạo này.
Dung mạo của cô ta cũng không phải ưu thế lớn nhất, biết được yếu thế, dịu dàng thuận theo mới là ưu thế lớn nhất của cô.
Người đàn ông đối diện là kim chủ lớn nhất của cô ta, cũng là một trong những cổ đông của hệ thống phát trực tiếp Ngân Hà.
Tuy nhiên trong công ty cổ phần không tính cao, nhưng cũng là người mà Lại Hộ Ưu phải ngước nhìn.
Dù sao đại lão tùy tiện vung tay, chẳng phải là đã có biệt thư ở quận 8 sao?
Lại Hộ Ưu cúi đầu xuống, che đậy khóe miệng đang nhếch lên.
Lúc ngẩng đầu, đã là bộ dạng lã chã – chực khóc.
“Tắc Tây Nhĩ [Cecil] tiên sinh, lần này thật sự cảm ơn ngài ra tay hỗ trợ, bằng không thì tôi thật sự không biết nên tìm ai để đòi lại công bằng.”
Lúc Lại Hộ Ưu nói chuyện, còn mang theo giọng mũi rất nhỏ, trang bị giọng nói mềm yếu, càng lộ vẻ khiến cho người thương tiếc.
Tắc Tây Nhĩ [Cecil] kỳ thật cũng không phải kẻ ngu, chỉ có điều loại tranh đấu giữa phụ nữ này, ai đúng ai sai anh ta căn bản không thèm để ý.
Người phụ nữ trước mắt có thể làm cho anh cao hứng, cho dù chỉ hươu bảo ngựa cũng được.
Huống chi chỉ là một chủ phòng nhỏ không đến mười vạn fan, bỏ thì bỏ đi.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, khoảng cách hai người càng ngày càng gần. . .
. . .
“Tiểu Anh Hoa, nhanh, mau tới đây!” Lương Ô Ô nhìn nhiệt độ càng ngày càng cao trên kênh tin tức, cuống quít vẫy tay gọi Bạch Anh.
Bởi vì muốn làm thịt heo xào chua ngọt, Bạch Anh đang nghĩ ngợi muốn xử lý quả dứa trước, lúc này đang bận rộn trong phòng bếp.
“Xảy ra chuyện gì?” Bạch Anh không đếm xỉa tới hỏi một câu, tiếp tục gọt vỏ dứa.
“Ối giời, em mau tới đây đi!”
Lúc này Bạch Anh mới buông con dao, rửa sạch tay đi ra khỏi phòng bếp.
Lương Ô Ô đã từ trên ghế salon ngồi thẳng người, “Trên mạng có rất nhiều người chửi, mắng em, nói em bị bao nuôi, còn nói em sao chép thực đơn! Em nhanh ghi thông báo làm sáng tỏ đi!”
Bạch Anh tỉnh táo mở quang não ra, tiến vào tìm kiếm nhiệt trên Ngân Hà.
Bên trong chửi rủa quả thực quá khó coi.
【 Ưu Ưu tương: Tôi đã bảo làm sao mà một người mới lại có thể bịp bợm làm nhiều đồ ăn như vậy, hóa ra là sao chép. Suốt ngày ở bên trong phòng trực tiếp giả bộ đáng yêu, đã sớm thấy không thoải mái, trà xanh chết đi! 】
【 nở hoa trên gạch: Tham khảo ý kiến sáng tạo của người khác cũng không nói một tiếng với người ta, sao lại có người không ra gì như vậy. 】
【taurus: Người ta được bao nuôi đấy, còn có tôn nghiêm à? Địa chủ cũng khen thưởng mười vạn đấy! Cũng không biết là kiếm được ở phòng bếp hay là kiếm được trên giường. 】
【 Bách nhân trảm: Lầu trên, hai cái này không xung đột. . ., hắc hắc hắc】
Lương Ô Ô ở bên cạnh đã sắp nổi trận lôi đình, Bạch Anh lại không phản ứng gì.
“Em sao vậy? Sao lại để cho người khác vu oan?”
“Dù sao cũng phải điều tra thêm ngọn nguồn, sự việc bao nuôi em biết rõ ngọn nguồn, sao chép. . .em phải xem bọn họ nói em sao chép cái gì.”
Bạch Anh ấn mở trong tin tức kết nối, lại tra khu bình luận chỉ mặt gọi tên một vị phu nhân phát trực tiếp, lật xem chủ phòng kia.
Hóa ra tên ID là chủ phòng ưu tương mỹ thực, từng làm qua một món tên là “Bò nướng muối”.
Chính tại món này, lại khiến cho Bạch Anh bị nói là sao chép bò nướng than cacbon.
Phương pháp làm đồ ăn bên trong phòng trực tiếp, chẳng qua là đem thịt bò cắt ra nướng chín, sau đó rắc lên một chút muối mà thôi.
Tại đây? Tại đây?
Bạch Anh xoa trán.
Mang một thứ nướng chín rồi thêm chút muối, có thể được xưng là sáng tạo?
Bạch Anh quả thực tức giận đến buồn cười, trình độ của vị phu nhân này mà cao, vậy chẳng phải người dân ở đây đều là đầu bếp Michelin à!
Cô lập tức bỏ qua ý định làm thịt heo xào chua ngọt.
Hổ không phát uy, lại tưởng là hellokitty!
“Chị Ô Ô, phòng ở quận 13 có tiêu chí gì đặc biệt không? “
Lương Ô Ô một chút liền hiểu rõ, tròng mắt nhanh di chuyển như chớp, chỉ vào một cái tiêu chí nói: “Đó là nhãn hiệu của công ty, thiết bị lắp đặt trong nhà đều do công ty này lắp, hơn nữa đa số đều cho thuê nhà trọ.”
Bạch Anh quay lại phòng bếp, trong một góc tủ bát tìm được tiêu chí “Sào huyệt ân ái”.
Cô cong khóe môi, chuẩn bị mua sắm nguyên liệu nấu ăn mới, bắt đầu hành trình vẽ mặt hôm nay.
. . .
“Anh, giúp em tra xem là ai đang kiểm soát nhiệt trên kênh tin tức.” Lê Phục xụ mặt, nhờ người đối diện giúp đỡ.
Đối diện là một người đàn ông đi giày da, nghe vậy nở nụ cười một tiếng, “Ha, cũng gọi cả anh rồi, được rồi được rồi, anh cho người điều tra thêm. “
Lê Kiêu thầm nghĩ buồn cười, em trai của mình bình thường là vật cách điện với yêu đương, hiện tại lại vì một chủ phòng nhỏ, mà đến trước mặt anh nhờ vả. . . Chẳng lẽ nhà cũ cháy rồi?
“Thư ký Tô, đi điều tra đi.”
Nữ thư ký đeo kính gọng vàng giỏi giang lên tiếng, quay người đi ra.
“Tình huống thế nào? Chỉ nói vậy thôi à.” Lê Kiêu nghiền ngẫm nhìn em trai nhà mình.
Cảm tình của hai người không thể nói là rất tốt, nhưng mà vẫn có chút tình cảm.
Không giống với rất nhiều người quyền cao chức trọng, nhà họ Lê không có bối cảnh gì.
Nói Lê Kiêu cùng Lê Phục là anh em, cũng không quá đáng là vì gen của họ đến từ cùng một người hiến tặng.
Thời đại vũ trụ khác với địa cầu cổ, người nơi này trải qua chiến tranh kịch liệt, chia làm hai loại người, một loại người vô cùng để ý cuộc sống yên tĩnh, một loại người khác thì vô cùng chú ý nguy cơ, thiên về vũ lực.
Người kia căn bản là không có thời gian sanh dục, bởi vậy những người này thường sẽ lựa chọn nghĩa vụ hiến tế bào sinh sản, do Liên Bang chính phủ bỏ vốn, bồi dưỡng trẻ nhỏ trong ống nghiệm.
Kỹ thuật bồi dưỡng của Liên Bang đã đạt đến trình độ cao nhất, không cần cơ thể mẹ, trẻ nhỏ cũng có thể đi ra từ ống dịch gây giống.
Lê Kiêu cùng Lê Phục chính là cùng một đôi nam nữ thông qua phương thức hiến tặng gây giống ra ở các năm khác nhau.
Trẻ nhỏ như vậy có rất nhiều, bọn họ có một danh rất khó nghe —— cô nhi của Sao.
Bên trên danh nghĩa có cha mẹ, nhưng không có người nào đồng ý nhận, chỉ có thể do chính phủ Liên Bang nuôi lớn trẻ nhỏ.
Liên Bang có khuynh hướng để cho anh em có chung huyết thống lớn lên, nguyên nhân chính vì thế, Lê Kiêu cùng Lê Phúc mới như anh em ruột thịt giúp đỡ lẫn nhau.
“Cơm của cô ấy có thể giảm bớt tinh thần bạo động của tôi.” Lê Phục nghiêm trang trả lời.
“Ha, anh còn tưởng cây vạn tuế của em nở hoa. . . Nhưng mà cũng coi như có chuyện tốt phát sinh. . .” Ít nhất việc tinh thần bạo động cũng được giải quyết.
Khóe miệng Lê Phục trong nháy mắt nhấc lên, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại, khiến cho Lê Kiêu cảm thấy mình giống như bị hoa mắt.
Lê Kiêu không giống với em anh ta, anh ở phương diện chiến đấu không có tài năng, nhưng đầu óc buôn bán rất tốt.
Điều cần báo đáp của đa số cô nhi trên Sao Liên Bang là —— bảo vệ tinh cầu, đều do Lê Phục gánh chịu, mà tài sản của hai người, lại do Lê Kiêu đến nhận.
Đừng nhìn Lê Phục là một thiếu tướng, trợ cấp cũng tuyệt đối không thể nào cao đến mức không hợp lý, nhưng anh lại có cổ phần ở Lê thị, tuyệt đối là con số lớn hơn mà người bình thường không tưởng tượng nổi.
Thư ký rất nhanh đã gõ cửa tiến vào, đồng thời mang về tư liệu hai người cần.
Toàn bộ màn hình tin tức đặt chính giữa mặt bàn tổng giám đốc, thứ ký Tô đứng bên cạnh giải thích cho hai vị cổ đông lớn.
“Thuỷ quân là do một người phụ nữ tên Lại Hộ Ưu mua, số liệu hậu trường cũng bị người khác sửa đổi, lại giúp cho trạng thái nhiệt tiếp tục kéo dài, IP chúng ta tra được là lập trình viên nội bộ thay đổi.”
“Là ai ra lệnh?” Sắc mặt Lê Kiêu âm trầm.
Mấy cổ đông nhỏ này cả ngày nằm ăn chờ chết, bình thường bao nuôi nữ chủ phòng còn chưa tính, cho tài nguyên anh cũng mở một mắt nhắm một mắt, dù sao đây cũng không phải là sản nghiệp quan trọng nhất của nhà họ Lê.
Nhưng lợi dụng ưu thế chèn ép nhân vật mới, loại việc tự chấm dứt nguồn gốc này, không thể dễ dàng tha thứ.
“Là Tắc Tây Nhĩ [Cecil] tiên sinh.”
“Lại là một tên suy nghĩ bằng nửa người dưới.” Lê Kiêu liếc Lê Phục, “Em muốn xử lý thế nào?”
“Chủ phòng ăn gian, nên xử lý như thế nào thì xử lý như thế, cổ đông làm trái với quy định công ty, nên xử lý như thế nào thì xử lý như vậy.” Lê Phục nói một câu như đọc khẩu lệnh, đứng lên đi ra khỏi văn phòng.
“Khó chịu. . .” Lê Kiêu khinh bỉ nhìn thoáng qua cánh cửa đang khép lại.
Lê Phục vừa mới ngồi vào phi toa, phòng trực tiếp của Bạch Anh lại lần nữa mở ra.
“Đi thôi.”
Lính cần vụ lái phi toa.
【 Ưu Ưu tương: Còn có mặt mũi phát trực tiếp à? Có mấy người da mặt thật sự dày, sao chép bị bới ra, còn làm như không có việc gì. 】
【 ùng ục ục: Mắt mù thì nhanh đi khám mắt, đồ linh tinh mà chủ phòng mấy người làm, cũng dám nói Anh Đào của bọn tôi sao chép? 】
【 Tứ Diệp Thảo: Đã đến đã đến, tẩy trắng đã đến, sao chép bị phát hiện còn ở chỗ này đổi trắng thay đen? 】
【 Morty là đồ ngốc nhỏ: Con mắt nào của cậu nhìn thấy là sao chép? Toàn bộ thế giới chỉ cho phép chủ phòng nhà mấy người làm thịt bò? 】
Lúc này Bạch Anh ấn vào nút “Chủ phòng pk”, đây là chức năng cô mới có được sau khi thăng lên lv3.
Cô lựa chọn đối tượng pk, đúng là “Ưu tương”.
Pk rất nhanh đã được chấp nhận, hình ảnh một chia thành hai, thành hai chủ phòng đối mặt với nhau trên tin tức hình ảnh.
Lại Hộ Ưu rất biết lợi dụng ưu thế dung mạo, bình thường đều dùng góc nhìn thứ hai quay, mà không phải như Bạch Anh dùng góc quay thứ nhất, chỉ lộ hai tay dấu mặt.
【 ùng ục ục: Ai ôi!!! Này, cái đó và trang phục đang mặc, không biết còn tưởng là diễn viên ở đâu ra! 】
【 Ưu Ưu tương: Mồm thối thì phải đi đánh răng, cho là ai cũng giống Anh Đào nhà mấy người à? 】
【 ùng ục ục: Những lời này tặng cho các người hợp hơn. 】
Trong phòng trực tiếp toàn tiếng mắng, fans hâm mộ của Lại Hộ Ưu không chỉ gấp mười lần Bạch Anh, toàn bộ một bên phát trực tiếp hầu như đang chửi Bạch Anh.
Lúc này Bạch Anh mở miệng, “Xin hỏi chủ phòng đối diện, có từng thừa nhận tôi sao chép công thức của cô không?”
“Tôi cũng đã nói với mọi người, việc này cũng không có gì lớn.” Người phụ nữ đối diện cắn môi dưới, làm bộ dạng bạch liên bông nhẫn nhịn.
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.