Chương 47: Kem Cẩm Thạch Hồng Nhạt
Thanh Cung
10/06/2021
“So sánh xem giống với người của Tinh hệ nào nhất!” Mạnh Diệp Lâm lập tức nói với nhân viên kỹ thuật.
Lúc này bỗng nhiên thượng tá Á Na nói:”Không đúng, cái này căn bản không phải chính diện khuôn mặt của một người.”
Mấy người nhìn thấy hình ảnh, đột nhiên hiểu được, cằm lại dài rộng, cái mũi cao quá, này rõ ràng là góc nhìn lên.
Lương Ô Ô không có gặp Phùng Hướng Thực, bởi vậy không cảm thấy được có cái gì không thích hợp, những người khác lại cảm thấy kỳ quái.
“Chiều cao của Phùng Hướng Thực cũng không kém thiêu tướng bao nhiêu, người để cho anh ta phải nhìn lên. . . . . .” Hứa Quang Vinh đại khái nghĩ, “Cảm giác như phải cao 2m mới có thể có góc nhìn lên như vậy.”
Thượng tá Á Na lắc đầu, “Tuyệt đối không thể, ai nhìn người ta lại dán vào người ta như vậy? Đều có một khoảng cách nhất định, cho dù là người quen, như thế nào cũng nên có khoảng cách nửa mét. Nếu không thì anh ta làm gì? Cũng không thể yêu đương với đàn ông đúng không?”
Lương Ô Ô nhớ tới những quyển đam mỹ cổ đại từng đọc, nói thầm một câu, “Cũng không phải không có khả năng. . . . . .”
Mọi người trong phòng họp không thể get được đường về não của cô.
Nhân viên kỹ thuật đưa ra thông số chiều cao hơn hai mét, nhưng cuối cùng họ vẫn không so sánh được các đặc điểm tương ứng của người ngoài hành tinh.
“Chẳng lẽ thật sự là do anh ta tự thôi miên, tưởng tượng ra.”
. . . . . .
Mọi người mắc giữa nghi ngờ, vài ngày không có manh mối gì.
Ngược lại, đó là hình ảnh cho ra một người có các đặc điểm gần tương tự.
“Đó là thị trưởng của Quận Nightingale của Đế quốc. Trong số các đặc điểm trong cơ sở dữ liệu, anh ta là người duy nhất phù hợp nhất.” Kỹ thuật viên đăng một bức chân dung sau khi so sánh.
“Thị trưởng của Nightingale tên là Lycra Rodney, năm nay 65 tuổi, còn tương đối trẻ trong số các thị trưởng.”
Nếu Bạch Anh ở trong này, nghe xong, chỉ sợ không bao giờ … cảm thấy Lê Phục là “Cha già” .
Ngay cả 65 tuổi cũng bị người ta nói tuổi trẻ đầy hứa hẹn . . . . . .
Trọng điểm là mọi người trong phòng họp không cảm thấy có gì sai.
Lúc này Mạnh Diệp Lâm nói: “Tôi gặp anh ta một lần người đàn ông này trông vẻ mặt thì thân thiện, nhưng anh ta thực sự rất tham vọng, khi phải đối mặt với đối thủ cạnh tranh lại rất tàn nhẫn, là một người rất quỷ quyệt.”
“Vậy phải xem đối thủ là ai.”
Thượng tá Á Na không nghĩ rằng mục đích của đối phương chỉ là theo dõi Bạch Anh.
Tuy rằng còn chưa điều tra ra mặt khác, nhưng thị trưởng Lycra Rodney đã bị vạch trần, bọn họ đương nhiên muốn cho gửi tin cho Lê thị.
Lúc này sửa sang lại quả vani vất vả lắm mới làm ra được: “Ngửi đi, có mùi thơm dễ chịu không?” Bạch Anh nhặt một quả vani màu nâu đen đưa cho Ngụy Trăn Trăn.
Vẻ mặt Ngụy Trăn Trăn ngạc nhiên, “Thật sự có mùi! Chị nhớ rõ lúc màu xanh thì không có mùi.”
“Em muốn dùng nó làm đồ ngon!”
“Món gì ngon?”
“Kem!”
Ngụy Trăn Trăn lập tức mở quang não ra, bắt đầu tra.
“Em xem! Ở tranh cổ có thứ em nói!”
Bạch Anh nhìn qua vừa thấy. . . . . .
Đấy là áp phích quảng cáo đáng yêu mà!
Cái gì mà tranh cổ!
“Mọi người coi đây là tranh cổ á?”
Ngụy Trăn Trăn đương nhiên gật đầu, “Hình vẽ có thể cung cấp tư liệu lịch sử, đều gọi là tranh cổ.”
Cô kéo xuống, tiếp tục nói: “Em xem, có một người mạo hiểm lấy bức tranh này từ cổ địa cầu, nghe nói ông ta phải đi chuyến đi mười lăm năm mới có thể quay lại Liên Bang.”
“Không thể sử dụng lỗ sâu sao?” Bạch Anh hỏi.
“Chỗ gần nhất định có, nhưng cách xa Liên Bang thì không chắc, có tinh hệ văn minh lạc hậu, một số khác thù địch với chúng ta. Muốn mượn đường thì chỉ có thể dựa vào tốc độ của phi thuyền.”
Ngụy Trăn Trăn phân tích rõ ràng, “Hơn nữa tìm kiếm cơ hội tiếp tế trên địa cầu có thực thể sống dọc theo đường đi nhất định sẽ trì hoãn rất nhiều thời gian. ”
Bạch Anh đã có chút rục rịch.
Có thể đi địa cầu?
Nhưng mười mấy năm không khỏi quá dài, cô nghĩ nghĩ, lại tạm thời buông tha cho ý tưởng này.
Trong thời gian ngắn cũng không có cơ hội đi, cô không nghĩ nhiều, bắt đầu bắt tay vào làm kem.
Không phải tất cả các bộ phận của quả vani đều thích hợp làm gia vị thực phẩm.
Bạch Anh dùng dao cắt phần giữa của vỏ quả và từ từ cắt sang hai bên.
Vì phần cuối của vỏ đậu vani rất sáp nên không được cắt rời mà bỏ đi.
Phần còn lại cắt đôi để lộ phần nhân bên trong.
Bạch Anh dùng sống dao bỏ hạt, phần còn lại của quả mới thật sự cần.
Vỏ quả khô này khi được cắt thành ba phần bằng nhau sẽ có mùi thơm ngon nhất mà không có vị chát.
Vani đã sơ chế để qua một bên, Bạch Anh cầm máy đánh trứng bắt đầu đánh lòng đỏ trứng.
Cô cho một chút đường vào lòng đỏ trứng gà rồi dùng máy đánh trứng đánh bông lên.
Sau đó, Bạch Anh lại đặt nồi sữa lên, chuẩn bị đun sôi sữa.
Cho một ít đường và vài viên vani vào sữa.
Khi sữa được đun sôi hai lần, mùi vani hoàn toàn hòa quyện trong sữa.
Lúc này, cần phải vớt vani đã sử dụng ra để không ảnh hưởng đến mùi vị.
Cô cũng không vứt vani đã dùng đi.
Ngụy Trăn Trăn đi qua, muốn hỗ trợ, “Chị giúp em vứt rác ——”
“Dừng tay! Buông nó ra.” Bạch Anh hoảng sợ, giống như Ngụy Trăn Trăn sắp bắt cóc cô.
“Cái đó có thể dùng để làm đường vani.” Cô giải thích một lần nữa.
Lúc này Ngụy Trăn Trăn mới không nhúc nhích.
Bạch Anh thở phào nhẹ nhõm một hơi, bắt đầu quấy hỗn hợp sữa trứng vani.
Để lòng đỏ không bị khét, cô vừa khuấy vừa cho sữa vào.
Sở dĩ kem có cảm giác dính như lòng đỏ trứng luộc cũng là do nền từ bước này.
Cho sữa đã pha vào nồi một lần nữa, vừa đun vừa khuấy.
Khi dùng thìa cạo nó mà để lại dấu vết lâu dài thì hỗn hợp sữa trứng đã sẵn sàng.
Cô cho hỗn hợp sữa trứng vào tủ lạnh, rồi bắt đầu tiếp tục làm loại nguyên liệu thứ hai.
Để tạo ra hiệu ứng đá cẩm thạch màu hồng đẹp mắt, bạn phải sử dụng các loại trái cây màu đỏ, để sau khi trộn với kem sẽ cho ra màu hồng đẹp mắt không giống nhau.
Bạch Anh chọn quả mâm xôi.
Cho những quả mâm xôi đỏ và căng mọng vào máy xay thực phẩm, xay nhuyễn quả rồi cho vào tủ lạnh cho đến khi bề mặt hơi đông lại.
Khi hỗn hợp trứng sữa đã đông lại, trộn với kem đánh bông, dùng máy trộn đều, sẽ thành kem vani có thể ăn ngay.
Bạch Anh cho kem vào một chiếc bát thủy tinh nhỏ, sau đó cho một muỗng trái mâm xôi có màu sắc rực rỡ xay nhuyễn vào, nhẹ nhàng khuấy đều, để trái cây nhuyễn nhuộm màu kem vani thành màu hồng phấn, nhìn từ xa đã thấy thích rồi, hoa văn đá cẩm thạch màu hồng, nó mang lại cho thị giác người nhìn một loại thưởng thức.
“Nếm thử chút xem.” Cô đẩy kem cho Ngụy Trăn Trăn, tự mình lấy ra một cốc, cất phần còn lại vào tủ lạnh.
Ngụy Trăn Trăn liếc nhìn tủ lạnh không rõ lý do, sau đó nhìn về phía Lê Phục hay ngồi, nở một nụ cười nhiều chuyện, sau đó vui vẻ lấy một muỗng kem cho vào miệng ăn.
“! ! !”
Kem vừa mới vào miệng đã khiến cô hối hận.
Món ngon như vậy mà lại tiền như cho tên đàn ông kia!
Tiểu Anh Hoa, có phải chị đối với em không tốt không?
Ngụy Trăn Trăn một bên u oán nhìn Bạch Anh, một bên từng miếng từng miếng ăn kem.
Hương thơm của kem và vani, vị chua ngọt của trái cây nhuyễn cùng với kết cấu mát lạnh của kem, hầu như không cô gái nào có thể chịu được sự cám dỗ này trong mùa hè nóng bức.
“Oa. . . . Chị vẫn muốn ăn!”
Bạch Anh nhìn thấy ly kem mới ăn hai miếng của mình, rồi nhìn vào bát thủy tinh trống rỗng của Ngụy Trăn Trăn.
Nói thật là cô cũng cố tình chọn một chiếc bát thủy tinh lớn. . . . . .
Chị ăn nhanh như vậy có sợ cảm lạnh không?
Bạch Anh bất đắc dĩ lắc đầu, đành phải đứng dậy lấy thêm một ly cho cô, “Không cần ăn nhanh quá, trong tủ lạnh có rất nhiều, cũng có thể tùy lúc ăn. Ăn đồ lạnh nhanh như vậy, rất dễ bị bệnh.”
Dặn dò một câu này, cô mới không quá tin tưởng đưa chén kem mới làm qua.
Sau đó, cô nhấn chức năng chụp ảnh của quang não, một chiếc máy ảnh nhỏ bật lên, chụp ảnh cô và cây kem trước mặt cô.
“Anh Đào: Hôm nay làm một món ngọt ngày mùa hè, kem cẩm thạch hồng nhạt! Chờ Anh Đào về nhà, sẽ lập tức mang mỹ vị mới tới cho mọi người nha!”
Trạng thái đăng lên, nhóm bạn mạng của Liên Bang lập tức sôi động.
【 thích ăn cà chua nhỏ: Dân cư mất tích trở về! 】
【rick là cái khoa học gia: Cô còn có mặt mũi trở về! 】
【 mạc đế: Khiếp sợ, nữ chủ phòng mất tích mười ngày giữa mùa hạ? 】
【ùng ục ục: Mấy người đủ rồi nha, Anh Đào mới vừa nước ngoài liền gặp Một đám antifan, căn bản không có thời gian phát trạng thái. 】
【đừng quên tôi: Sao vậy? 】
【ùng ục ục: Ha! Lời lẽ tầm thường, y như lần trước! ( làm bộ tang thương )】
【Phật nhảy tường là của tôi: Nói như vậy, thiếu tướng làm fan đứng đầu rất đáng lẽ. . . . . . 】
【 một cước đá bay các người: Cho nên Anh Đào đổi fan đứng đầu đi, cô thấy tôi thế nào? 】
【Lê Phục: Cậu nghĩ cái peach! 】
Nhìn thấy Lê Phục tự mình đáp lại, bạn mạng bắt đầu gáy.
【 một cước đá bay các người: Ai cắn tôi cái đi, hình như tôi bị mộng du. 】
【 ùng ục ục: _>` Ai muốn mộng du như cậu. . . . . . 】
Lúc Bạch Anh nhìn thấy, lại một lần nữa cảm thấy Lê Phục có chút ngây thơ.
Đây thực sự là người 40 tuổi đầu à?
Sao lại trẻ con hơn cả tôi thế!
Sao cô có thể hiểu được, đây là do dục vọng chiếm hữu của Lê Phục quấy phá.
Bạch Anh đập vani đã sử dụng thành bột, chiên với đường trắng thành đường vani, cho vào lọ, chuẩn bị để dành ăn tráng miệng.
Chuẩn bị xong tất cả, cô bắt đầu quay trở lại phòng ngủ để thu xếp hành lý của mình.
Tính khoảng cách, đã hơn mười ngày kể từ khi cô rời khỏi Liên Bang, cô cũng nên chuẩn bị về nước.
Bên kia, chuyến ngoại giao của Lê Phục cũng sắp kết thúc.
Tổng thể mà nói, ngoại trừ gia đình Miranda, hiếm khi Lê Phục phối hợp với hoạt động ngoại giao, làm cho nhóm quan ngoại giao đều thụ sủng nhược kinh.
Đợi kết thúc lần hội nghị cuối cùng, các kế hoạch xuất khẩu, thương mại và hợp tác phòng thủ biên giới giữa hai nước đã hoàn tất, Lê Phục xoa xoa thái dương, bị bao vây bởi một nhóm các nhà ngoại giao ra ngoài.
Anh cố gắng không nhìn thông tin do Mạnh Diệp Lâm gửi đến trên quang não, lặng lẽ bước lên phi toa, sau đó nhấp vào tin nhắn, đọc nó một cách cẩn thận.
Ngày hôm sau, Bạch Anh mặc một chiếc váy màu sâm panh nhỏ rồi đến sân bay cùng với Lê Phục.
Một số người trong sân bay đã thu hút sự chú ý của cô.
“Tại sao những người đó lại cao như vậy? Họ là những ngôi sao bóng rổ à?”
Một quan ngoại giao họ Lưu đi cùng cười nói: “Đó là người đến từ thiên hà Musk. Những người ở đó đều rất cao.”
Bạch Anh nghi hoặc hỏi một câu, “Người ngoài hành tinh trong Tinh Tế cũng không khác gì chúng ta về ngoại hình đúng không?”
“Ha ha, người Musk không có hình dạng cố định, xương của họ mỏng hơn chúng ta, các cơ toàn thân có thể thay đổi hình dạng và vị trí bất cứ lúc nào, da cũng có thể thay đổi màu sắc dựa trên nhận dạng của não bằng mắt thường. Nói chung, nếu không phải vì họ cao hơn chúng ta rất nhiều, tôi e rằng khó ai có thể tìm ra sự khác biệt của họ. ”
Xét cho cùng, Musk không phân biệt nam và nữ, chỉ có điểm mạnh và điểm yếu. Chiều cao trung bình của chúng là 2 mét, một số con chịu trách nhiệm sinh sản mới có thể hi sinh một ít chiều cao để cung cấp dinh dưỡng cho con non.
Bạch Anh cái hiểu cái không gật đầu.
Lúc này Lê Phục đột nhiên dò hỏi: “Musk có liên hệ mật thiết với Đế quốc không?”
Viên ngoại giao học Lưu nghiêng đầu nghĩ: “Tuy rằng Musk với chúng ta là hai quốc gia đối địch, nhưng quan hệ của bọn họ với Đế Quốc, cũng miễn cưỡng coi như tốt.”
“Ồ, phải không?” Lê Phục ngả người ra sau, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lúc này bỗng nhiên thượng tá Á Na nói:”Không đúng, cái này căn bản không phải chính diện khuôn mặt của một người.”
Mấy người nhìn thấy hình ảnh, đột nhiên hiểu được, cằm lại dài rộng, cái mũi cao quá, này rõ ràng là góc nhìn lên.
Lương Ô Ô không có gặp Phùng Hướng Thực, bởi vậy không cảm thấy được có cái gì không thích hợp, những người khác lại cảm thấy kỳ quái.
“Chiều cao của Phùng Hướng Thực cũng không kém thiêu tướng bao nhiêu, người để cho anh ta phải nhìn lên. . . . . .” Hứa Quang Vinh đại khái nghĩ, “Cảm giác như phải cao 2m mới có thể có góc nhìn lên như vậy.”
Thượng tá Á Na lắc đầu, “Tuyệt đối không thể, ai nhìn người ta lại dán vào người ta như vậy? Đều có một khoảng cách nhất định, cho dù là người quen, như thế nào cũng nên có khoảng cách nửa mét. Nếu không thì anh ta làm gì? Cũng không thể yêu đương với đàn ông đúng không?”
Lương Ô Ô nhớ tới những quyển đam mỹ cổ đại từng đọc, nói thầm một câu, “Cũng không phải không có khả năng. . . . . .”
Mọi người trong phòng họp không thể get được đường về não của cô.
Nhân viên kỹ thuật đưa ra thông số chiều cao hơn hai mét, nhưng cuối cùng họ vẫn không so sánh được các đặc điểm tương ứng của người ngoài hành tinh.
“Chẳng lẽ thật sự là do anh ta tự thôi miên, tưởng tượng ra.”
. . . . . .
Mọi người mắc giữa nghi ngờ, vài ngày không có manh mối gì.
Ngược lại, đó là hình ảnh cho ra một người có các đặc điểm gần tương tự.
“Đó là thị trưởng của Quận Nightingale của Đế quốc. Trong số các đặc điểm trong cơ sở dữ liệu, anh ta là người duy nhất phù hợp nhất.” Kỹ thuật viên đăng một bức chân dung sau khi so sánh.
“Thị trưởng của Nightingale tên là Lycra Rodney, năm nay 65 tuổi, còn tương đối trẻ trong số các thị trưởng.”
Nếu Bạch Anh ở trong này, nghe xong, chỉ sợ không bao giờ … cảm thấy Lê Phục là “Cha già” .
Ngay cả 65 tuổi cũng bị người ta nói tuổi trẻ đầy hứa hẹn . . . . . .
Trọng điểm là mọi người trong phòng họp không cảm thấy có gì sai.
Lúc này Mạnh Diệp Lâm nói: “Tôi gặp anh ta một lần người đàn ông này trông vẻ mặt thì thân thiện, nhưng anh ta thực sự rất tham vọng, khi phải đối mặt với đối thủ cạnh tranh lại rất tàn nhẫn, là một người rất quỷ quyệt.”
“Vậy phải xem đối thủ là ai.”
Thượng tá Á Na không nghĩ rằng mục đích của đối phương chỉ là theo dõi Bạch Anh.
Tuy rằng còn chưa điều tra ra mặt khác, nhưng thị trưởng Lycra Rodney đã bị vạch trần, bọn họ đương nhiên muốn cho gửi tin cho Lê thị.
Lúc này sửa sang lại quả vani vất vả lắm mới làm ra được: “Ngửi đi, có mùi thơm dễ chịu không?” Bạch Anh nhặt một quả vani màu nâu đen đưa cho Ngụy Trăn Trăn.
Vẻ mặt Ngụy Trăn Trăn ngạc nhiên, “Thật sự có mùi! Chị nhớ rõ lúc màu xanh thì không có mùi.”
“Em muốn dùng nó làm đồ ngon!”
“Món gì ngon?”
“Kem!”
Ngụy Trăn Trăn lập tức mở quang não ra, bắt đầu tra.
“Em xem! Ở tranh cổ có thứ em nói!”
Bạch Anh nhìn qua vừa thấy. . . . . .
Đấy là áp phích quảng cáo đáng yêu mà!
Cái gì mà tranh cổ!
“Mọi người coi đây là tranh cổ á?”
Ngụy Trăn Trăn đương nhiên gật đầu, “Hình vẽ có thể cung cấp tư liệu lịch sử, đều gọi là tranh cổ.”
Cô kéo xuống, tiếp tục nói: “Em xem, có một người mạo hiểm lấy bức tranh này từ cổ địa cầu, nghe nói ông ta phải đi chuyến đi mười lăm năm mới có thể quay lại Liên Bang.”
“Không thể sử dụng lỗ sâu sao?” Bạch Anh hỏi.
“Chỗ gần nhất định có, nhưng cách xa Liên Bang thì không chắc, có tinh hệ văn minh lạc hậu, một số khác thù địch với chúng ta. Muốn mượn đường thì chỉ có thể dựa vào tốc độ của phi thuyền.”
Ngụy Trăn Trăn phân tích rõ ràng, “Hơn nữa tìm kiếm cơ hội tiếp tế trên địa cầu có thực thể sống dọc theo đường đi nhất định sẽ trì hoãn rất nhiều thời gian. ”
Bạch Anh đã có chút rục rịch.
Có thể đi địa cầu?
Nhưng mười mấy năm không khỏi quá dài, cô nghĩ nghĩ, lại tạm thời buông tha cho ý tưởng này.
Trong thời gian ngắn cũng không có cơ hội đi, cô không nghĩ nhiều, bắt đầu bắt tay vào làm kem.
Không phải tất cả các bộ phận của quả vani đều thích hợp làm gia vị thực phẩm.
Bạch Anh dùng dao cắt phần giữa của vỏ quả và từ từ cắt sang hai bên.
Vì phần cuối của vỏ đậu vani rất sáp nên không được cắt rời mà bỏ đi.
Phần còn lại cắt đôi để lộ phần nhân bên trong.
Bạch Anh dùng sống dao bỏ hạt, phần còn lại của quả mới thật sự cần.
Vỏ quả khô này khi được cắt thành ba phần bằng nhau sẽ có mùi thơm ngon nhất mà không có vị chát.
Vani đã sơ chế để qua một bên, Bạch Anh cầm máy đánh trứng bắt đầu đánh lòng đỏ trứng.
Cô cho một chút đường vào lòng đỏ trứng gà rồi dùng máy đánh trứng đánh bông lên.
Sau đó, Bạch Anh lại đặt nồi sữa lên, chuẩn bị đun sôi sữa.
Cho một ít đường và vài viên vani vào sữa.
Khi sữa được đun sôi hai lần, mùi vani hoàn toàn hòa quyện trong sữa.
Lúc này, cần phải vớt vani đã sử dụng ra để không ảnh hưởng đến mùi vị.
Cô cũng không vứt vani đã dùng đi.
Ngụy Trăn Trăn đi qua, muốn hỗ trợ, “Chị giúp em vứt rác ——”
“Dừng tay! Buông nó ra.” Bạch Anh hoảng sợ, giống như Ngụy Trăn Trăn sắp bắt cóc cô.
“Cái đó có thể dùng để làm đường vani.” Cô giải thích một lần nữa.
Lúc này Ngụy Trăn Trăn mới không nhúc nhích.
Bạch Anh thở phào nhẹ nhõm một hơi, bắt đầu quấy hỗn hợp sữa trứng vani.
Để lòng đỏ không bị khét, cô vừa khuấy vừa cho sữa vào.
Sở dĩ kem có cảm giác dính như lòng đỏ trứng luộc cũng là do nền từ bước này.
Cho sữa đã pha vào nồi một lần nữa, vừa đun vừa khuấy.
Khi dùng thìa cạo nó mà để lại dấu vết lâu dài thì hỗn hợp sữa trứng đã sẵn sàng.
Cô cho hỗn hợp sữa trứng vào tủ lạnh, rồi bắt đầu tiếp tục làm loại nguyên liệu thứ hai.
Để tạo ra hiệu ứng đá cẩm thạch màu hồng đẹp mắt, bạn phải sử dụng các loại trái cây màu đỏ, để sau khi trộn với kem sẽ cho ra màu hồng đẹp mắt không giống nhau.
Bạch Anh chọn quả mâm xôi.
Cho những quả mâm xôi đỏ và căng mọng vào máy xay thực phẩm, xay nhuyễn quả rồi cho vào tủ lạnh cho đến khi bề mặt hơi đông lại.
Khi hỗn hợp trứng sữa đã đông lại, trộn với kem đánh bông, dùng máy trộn đều, sẽ thành kem vani có thể ăn ngay.
Bạch Anh cho kem vào một chiếc bát thủy tinh nhỏ, sau đó cho một muỗng trái mâm xôi có màu sắc rực rỡ xay nhuyễn vào, nhẹ nhàng khuấy đều, để trái cây nhuyễn nhuộm màu kem vani thành màu hồng phấn, nhìn từ xa đã thấy thích rồi, hoa văn đá cẩm thạch màu hồng, nó mang lại cho thị giác người nhìn một loại thưởng thức.
“Nếm thử chút xem.” Cô đẩy kem cho Ngụy Trăn Trăn, tự mình lấy ra một cốc, cất phần còn lại vào tủ lạnh.
Ngụy Trăn Trăn liếc nhìn tủ lạnh không rõ lý do, sau đó nhìn về phía Lê Phục hay ngồi, nở một nụ cười nhiều chuyện, sau đó vui vẻ lấy một muỗng kem cho vào miệng ăn.
“! ! !”
Kem vừa mới vào miệng đã khiến cô hối hận.
Món ngon như vậy mà lại tiền như cho tên đàn ông kia!
Tiểu Anh Hoa, có phải chị đối với em không tốt không?
Ngụy Trăn Trăn một bên u oán nhìn Bạch Anh, một bên từng miếng từng miếng ăn kem.
Hương thơm của kem và vani, vị chua ngọt của trái cây nhuyễn cùng với kết cấu mát lạnh của kem, hầu như không cô gái nào có thể chịu được sự cám dỗ này trong mùa hè nóng bức.
“Oa. . . . Chị vẫn muốn ăn!”
Bạch Anh nhìn thấy ly kem mới ăn hai miếng của mình, rồi nhìn vào bát thủy tinh trống rỗng của Ngụy Trăn Trăn.
Nói thật là cô cũng cố tình chọn một chiếc bát thủy tinh lớn. . . . . .
Chị ăn nhanh như vậy có sợ cảm lạnh không?
Bạch Anh bất đắc dĩ lắc đầu, đành phải đứng dậy lấy thêm một ly cho cô, “Không cần ăn nhanh quá, trong tủ lạnh có rất nhiều, cũng có thể tùy lúc ăn. Ăn đồ lạnh nhanh như vậy, rất dễ bị bệnh.”
Dặn dò một câu này, cô mới không quá tin tưởng đưa chén kem mới làm qua.
Sau đó, cô nhấn chức năng chụp ảnh của quang não, một chiếc máy ảnh nhỏ bật lên, chụp ảnh cô và cây kem trước mặt cô.
“Anh Đào: Hôm nay làm một món ngọt ngày mùa hè, kem cẩm thạch hồng nhạt! Chờ Anh Đào về nhà, sẽ lập tức mang mỹ vị mới tới cho mọi người nha!”
Trạng thái đăng lên, nhóm bạn mạng của Liên Bang lập tức sôi động.
【 thích ăn cà chua nhỏ: Dân cư mất tích trở về! 】
【rick là cái khoa học gia: Cô còn có mặt mũi trở về! 】
【 mạc đế: Khiếp sợ, nữ chủ phòng mất tích mười ngày giữa mùa hạ? 】
【ùng ục ục: Mấy người đủ rồi nha, Anh Đào mới vừa nước ngoài liền gặp Một đám antifan, căn bản không có thời gian phát trạng thái. 】
【đừng quên tôi: Sao vậy? 】
【ùng ục ục: Ha! Lời lẽ tầm thường, y như lần trước! ( làm bộ tang thương )】
【Phật nhảy tường là của tôi: Nói như vậy, thiếu tướng làm fan đứng đầu rất đáng lẽ. . . . . . 】
【 một cước đá bay các người: Cho nên Anh Đào đổi fan đứng đầu đi, cô thấy tôi thế nào? 】
【Lê Phục: Cậu nghĩ cái peach! 】
Nhìn thấy Lê Phục tự mình đáp lại, bạn mạng bắt đầu gáy.
【 một cước đá bay các người: Ai cắn tôi cái đi, hình như tôi bị mộng du. 】
【 ùng ục ục: _>` Ai muốn mộng du như cậu. . . . . . 】
Lúc Bạch Anh nhìn thấy, lại một lần nữa cảm thấy Lê Phục có chút ngây thơ.
Đây thực sự là người 40 tuổi đầu à?
Sao lại trẻ con hơn cả tôi thế!
Sao cô có thể hiểu được, đây là do dục vọng chiếm hữu của Lê Phục quấy phá.
Bạch Anh đập vani đã sử dụng thành bột, chiên với đường trắng thành đường vani, cho vào lọ, chuẩn bị để dành ăn tráng miệng.
Chuẩn bị xong tất cả, cô bắt đầu quay trở lại phòng ngủ để thu xếp hành lý của mình.
Tính khoảng cách, đã hơn mười ngày kể từ khi cô rời khỏi Liên Bang, cô cũng nên chuẩn bị về nước.
Bên kia, chuyến ngoại giao của Lê Phục cũng sắp kết thúc.
Tổng thể mà nói, ngoại trừ gia đình Miranda, hiếm khi Lê Phục phối hợp với hoạt động ngoại giao, làm cho nhóm quan ngoại giao đều thụ sủng nhược kinh.
Đợi kết thúc lần hội nghị cuối cùng, các kế hoạch xuất khẩu, thương mại và hợp tác phòng thủ biên giới giữa hai nước đã hoàn tất, Lê Phục xoa xoa thái dương, bị bao vây bởi một nhóm các nhà ngoại giao ra ngoài.
Anh cố gắng không nhìn thông tin do Mạnh Diệp Lâm gửi đến trên quang não, lặng lẽ bước lên phi toa, sau đó nhấp vào tin nhắn, đọc nó một cách cẩn thận.
Ngày hôm sau, Bạch Anh mặc một chiếc váy màu sâm panh nhỏ rồi đến sân bay cùng với Lê Phục.
Một số người trong sân bay đã thu hút sự chú ý của cô.
“Tại sao những người đó lại cao như vậy? Họ là những ngôi sao bóng rổ à?”
Một quan ngoại giao họ Lưu đi cùng cười nói: “Đó là người đến từ thiên hà Musk. Những người ở đó đều rất cao.”
Bạch Anh nghi hoặc hỏi một câu, “Người ngoài hành tinh trong Tinh Tế cũng không khác gì chúng ta về ngoại hình đúng không?”
“Ha ha, người Musk không có hình dạng cố định, xương của họ mỏng hơn chúng ta, các cơ toàn thân có thể thay đổi hình dạng và vị trí bất cứ lúc nào, da cũng có thể thay đổi màu sắc dựa trên nhận dạng của não bằng mắt thường. Nói chung, nếu không phải vì họ cao hơn chúng ta rất nhiều, tôi e rằng khó ai có thể tìm ra sự khác biệt của họ. ”
Xét cho cùng, Musk không phân biệt nam và nữ, chỉ có điểm mạnh và điểm yếu. Chiều cao trung bình của chúng là 2 mét, một số con chịu trách nhiệm sinh sản mới có thể hi sinh một ít chiều cao để cung cấp dinh dưỡng cho con non.
Bạch Anh cái hiểu cái không gật đầu.
Lúc này Lê Phục đột nhiên dò hỏi: “Musk có liên hệ mật thiết với Đế quốc không?”
Viên ngoại giao học Lưu nghiêng đầu nghĩ: “Tuy rằng Musk với chúng ta là hai quốc gia đối địch, nhưng quan hệ của bọn họ với Đế Quốc, cũng miễn cưỡng coi như tốt.”
“Ồ, phải không?” Lê Phục ngả người ra sau, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.