Chương 49: Lộc Minh Yến(1) *
Thanh Cung
10/06/2021
Bên này Bạch Anh đang phát trực tiếp, đến một lúc lâu, cũng chưa thấy Lương Ô Ô xuất hiện.
Sau khi tắt trực tiếp, Bạch Anh lập tức túm lấy học sinh nhỏ, hỏi: “Cô đi đâu rồi?”
Khương Phi vừa lén ăn thịt ngao, vừa mơ hồ không rõ trả lời: “Cô đi đón em gái.”
Em gái?
Thế mà chị Ô Ô lại lén nuôi em gái sau lưng mình?
Cô lập tức gọi video qua, “Chị Ô Ô, chị đi đâu thế? Cơm đã làm xong rồi.”
Em không còn bé yêu của chị nữa.
Bạch Anh uất ức một giây, nghĩ lại thì phát hiện hình như Lương Ô Ô chưa từng đề cập tới người nhà của chị ấy.
Chỗ Lương Ô Ô bên kia, hoàn cảnh rất ồn ào, “Em gái chị mới có kết quả thi đại học, đến đây tìm chị, giờ chị đang chờ ở sân gà này, hôm nay sẽ không. . . . . .”
Bạch Anh lập tức ngắt lời cô, “Vậy hôm nay chị ở đâu? Sao không về nhà ở?”
Lương Ô Ô bên kia quang não do dự vài giây, “Chị vẫn không nói với em, chị tới từ hành tinh nhỏ, hành tinh kia của bọn chị cơ bản là nông dân nhiều thế hệ, hoặc chính là biên phòng binh, rất nhiều nhà không có con gái đi học, chuyện chị với em gái đi học, trong nhà vẫn luôn không vui.”
Bạch Anh chậm rãi đợi cô.
“Lúc trước chị tốt nghiệp đại học không có nghe lời ba mẹ với anh trai về nhà phát triển, hơn nữa còn ở lại sao Alpha, người trong nhà không tìm thấy chị, giận chó đánh mèo em gái chị. Con bé ở nhà cũng không tốt lắm, tính cách cũng rất hướng nội, chị sợ mang con bé về, em sẽ không vui. . . . . .”
Nghe thấy lời này, Bạch Anh mới thật sự có chút không vui, “Sao chị lại khách sáo thế? Em có gì mà không vui chứ? Nhanh đem người về đây đi, cứ như vậy nhé!”
Không để cho Lương Ô Ô có cơ hội phản bác, cô liền điện thoại.
“Này?” Lương Ô Ô nhìn thấy hình ảnh biến mất, lắc đầu bật cười.
Lúc này em gái cô luôn nhớ mong Lương Mạn Mạn đi ra khỏi sân ga.
“Mạn Mạn! Bên này!” Lương Ô Ô vẫy tay với em gái nhà mình.
Lương Mạn Mạn chạy nhanh như bay tới, ôm lấy Lương Ô Ô không buông tay .
“Ở nhà cũ hẳn rất uất ức nhỉ? Đi, cùng chị về nhà.”
Hai người lên phi toa, Lương Mạn Mạn mới dịu đi: “Chị, chị thuê nhà chung với người khác, em qua ở sợ không ổn lắm?”
“Em cho là sao chị lại thay đổi ý định? Chính là cô gái ở cùng chị đã bảo chị mang em về đấy.”
Lương Ô Ô nói xong, như thấy được em gái mình yên lòng, tựa vào trên vai cô không nói gì.
Bạch Anh ở nhà đợi người một hồi lâu, vừa định đem đồ ăn bỏ vào tủ giữ ấm, liền vang lên tiếng mở cửa, là chị Lương Ô Ô về.
“Xin chào, tôi là Bạch Anh bạn của chị Ô Ô, cậu tên gì nha?” Bạch Anh vô cùng nhiệt tình đi qua.
“Mình. . . . . . Mình tên là Lương Mạn Mạn.” Tính cách Lương Mạn Mạn quả rất hướng nội, giọng khi nói chuyện với người khác cũng rất nhẹ nhàng.
“Vậy mình gọi cậu là Mạn Mạn nhé, để mình giới thiệu thành viên trong nhà cho cậu, đây là học sinh thứ nhất Thần Tử, đây là học sinh thứ hai Vượng Tử,học sinh thứ ba Xuân Tử, học sinh thứ tư Kính Tử, học sinh thứ năm Nhuận Tử, học sinh thứ sau Thông Tử, cuối cùng là học sinh nhỏ nhất Phi Phi.”
Trí nhớ Lương Mạn Mạn rất tốt, một lần liền nhớ kỹ tên thành viên trong nhà.
Sau khi làm quen xong, Bạch Anh cũng không nói tiếp, trực tiếp phụ giúp hai người đi rửa tay chân, chuẩn bị trở lại ăn cơm.
Thức ăn trên bàn đối với Lương Mạn Mạn mà nói còn rất xa lạ, tuy nói cha mẹ là nông dân, nhưng lương thực trong nhà nhiều là bán đi làm rượu, thỉnh thoảng chỉ làm vài chiếc bánh gạo để ăn, chưa kể rau còn đắt nữa.
Khi gắp con cá tuyết chiên, cắn miếng đầu tiên, mắt cô sáng lên.
Wao~ ngon quá~
Bạch Anh hỏi Lương Ô Ô, “Thông thường, kết quả xét tuyển đáng lẽ phải được công bố sớm hơn chứ. Sao bây giờ Mạn Mạn mới nhận được thông báo?”
Tay Lương Mạn Mạn lập tức cứng đờ.
Vẫn là Lương Ô Ô cho con bé một ánh mắt an tâm, con bé mới miễng cưỡng ngồi vững.
“Lại nói tiếp đến chuyện sốt ruột này, chị dâu chị nghe nói Mạn Mạn muốn tiếp ra ngoài học, thừa dịp con bé đi vắng thì xé mất giấy thông báo.”
“Cái gì?” Bạch Anh trợn tròn mắt: “Đây chính là phạm pháp!”
Lương Ô Ô bất đắc dĩ lắc đầu: “Chị ta biết được mấy chữ, làm sao biết được mấy thứ đó? Sở dĩ lần trước chị không đi Đế Quốc với em, cũng có nguyên nhân này.”
Cô vỗ bả vai em gái mình: “Mạn Mạn thi được điểm cao, thi vào đại học Tử Kinh Hoa, chị vừa nghe thấy giấy thông báo bị xé, liền nhanh chóng báo lại tình huống với học viện, không nghĩ tới trùng hợp Tạ viện trưởng ở hệ lịch sử lần trước cơ từng thấy chị trong phát trực tiếp của em, nhận ra chị.”
Vừa nói đến cái này, cô liền nhịn không được cảm thán chính mình may mắn, “Tạ viện trưởng hỏi tình huống xong, biết không phải do lỗi của Mạn Mạn, vì thế nên đi kiểm tra dữ liệu tuyển sinh của trường, phát hiện hệ thiết kế cơ giáp còn chưa đủ số lượng.”
Cô cùng Lương Mạn Mạn nhìn nhau cười, “Cho nên Mạn Mạn coi như cát nhân thiên tướng, cuối cùng được chọn vào hệ thiết kế cơ giáp.”
Bạch Anh nhìn thấy kính đen trên mũi Lương Mạn Mạn.
Ừm, quả thật giống kỹ thuật sư.
Ngay sau đó, đề tài chuyển tiếp đột ngột.
“Cũng không biết ba mẹ chị nghĩ như thế nào, nói không cho Mạn Mạn học phí, cũng không tổ chức tiệc mừng đỗ đại học.”
Lương Ô Ô nhớ tới liền tức giận, quở trách Lương Mạn Mạn hai câu, “Em cũng thật là! Chịu uất ức cũng không gọi điện cho chị! Nếu như không phải ông nói cho chị, chị cũng không biết có chuyện này! Chị gửi về nhiều tiền như thế, đều đi đâu? Em trai mới mấy tuổi? Còn cần phải mua phòng cho thằng bé à?”
Cho dù không có trải qua sự việc mà nghe kể lại, Bạch Anh cũng có thể nghe ra được, cha mẹ Lương Ô Ô hẳn là người trọng nam khinh nữ.
Tuy nói đã là thời đại tinh tế rồi, nhưng ngẫm lại hành tinh nhỏ đều xa xôi lạc hậu, hơn nữa chủ yếu không phải nông dân thì chính là lính biên phòng, hai điểm này, thể lực của đàn ông như ưu thế tự nhiên.
Người nơi đó trọng nam khinh nữ, cũng trong dự đoán.
Bạch Anh vỗ bộ ngực, “Này có cái gì khó? Không phải là tiệc mừng đỗ đại học thôi sao! Em biết, Mạn Mạn, ngày mai chúng ta phát trực tiếp, hai ngàn vạn người, cùng nhau chúc mừng em thi đỗ đại học!”
“Hai ngàn vạn người?” Lương Mạn Mạn lắp bắp kinh hãi.
“Mỗi ngày em đều học tập, không xem trực tiếp, không biết chị Bạch Anh của em hiện tại là streamer lớn, hai ngàn vạn fans đấy! Đồ ăn hôm nay cũng do con bé làm.” Lương Ô Ô ở bên cạnh vô cùng tự hào.
Lương Mạn Mạn có chút sùng bái nhìn Bạch Anh.
Ở trong mắt cô, xuất hiện ở trước mắt công chúng, cần dũng khí rất lớn.
Bị nhìn bởi đôi mắt nhỏ sùng bái, Bạch Anh có chút ngại, lúc ấy liền khoe khoang nói, “Chị làm cho em Lộc Minh Yến.”
Lộc minh yến, là một trong mãn hán hoàn tịch, một loại tiệc chúng mừng học sinh trúng cử, là một loại cung yến thời nhà Thanh.
Các món ăn tuy không phải trăm món như nhiều người hiểu nhầm nhưng cũng có đến hàng chục món.
Lương Ô Ô vừa nghe từ “Yến” này, liền cảm thấy không được, “Đừng quá phô trương.”
Chuyện Bạch Anh đã nói sao có thể đổi ý? Chỉ nói đến lúc đó gọi thêm mấy người đến làm khách.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Bạch Anh gửi tin nhắn cho Lê Phục.
“Tiểu Anh Đào: Lê thiếu tướng, không biết ngày mai có vinh hạnh được mời ngài đến dùng cơm không!”
“Lê Phục: Có rảnh, cần anh đến lúc mấy giờ?”
“Tiểu Anh Đào: Tiệc bắt đầu từ giữa trưa nha.”
“Lê Phục: Được.”
“Tiểu Anh Đào: Nhớ mang thêm mấy người bạn nha! Nếu có thể thì mời thêm mấy cán bộ đã giúp tra chuyện gián điệp lần trước nữa nha!”
“Lê Phục: Được.”
Sau khi nhắn tin cho Lê Phục, Bạch Anh lại mời ba người Tạ viện trưởng, Sở Ly, Trần Đăng.
Cứ như vậy, ngày mai thật sự thực rất náo nhiệt.
Lương Mạn Mạn xem tư thế này, bắt đầu có chút bất an, “Chị Bạch Anh, lộc minh yến kia. . . . . . Có phải mất rất nhiều tiền không?”
Bạch Anh đi qua xoa đầu con bò, “Cái này có thể ăn vào bụng, cũng không tính lãng phí. Được rồi, em cũng mệt mỏi một ngày rồi, phòng đã chuẩn bị cho em rồi, nhanh đi tắm rửa rồi đi nghỉ đi!”
Rất ra dáng chị cả.
Lương Ô Ô ở một bên thấy buồn cười, chờ Mạn Mạn đi vào phòng tắm, lúc này mới bẹo má Bạch Anh, “Đi chứ? Đại tỷ!”
Ngày hôm sau sau khi ăn sáng xong, Bạch Anh bắt đầu bận rộn, thuận tiện trực tiếp mở trực tiếp.
“Xin chào các bạn khán giả, trong nhà có một bạn nhỏ thi vào đỗ vào đại học Tử Kinh Hoa, cho nên hôm nay, Anh Đào mời mọi người, cùng nnhau chúc mừng bạn nhỏ lên đại học, cùng ăn tiệc mừng lên đại học —— lộc minh yến!”
【taurus: Ngỗng cất cánh! Cho nên đồ ăn lần này cũng giống tiệc năm màu đỏ lần trước à? 】
【rick là cái khoa học gia: Ngu ngốc! Nếu chỉ có năm món ăn, Anh Đào sẽ phát trực tiếp vào buổi sáng à? 】
“Tiệc lần này, có bốn mươi sáu món ăn, chẳng qua trong đó mười sáu món rất đơn giản.” Lời nói của Bạch Anh như có bom, một khi tung, phòng trực tiếp liền nổ.
【 vân hồ không thích: Trời ơi! Ba mươi món là quá nhiều! Hơn nữa, tôi không tin mười sáu món ăn kia thực sự đơn giản. 】
【 tiểu tử: Thêm tỷ tỷ chi tiết. 】
【 sái kim trướng: Chắc hôm nay không phải tết nguyên đán đấy chứ? 】
【 anh đào liếm chó: Lầu trên tỉnh tỉnh, chúng ta đã ăn bốn mươi sáu món ăn trong dịp Tết Nguyên Đán bao giờ chưa? 】
【Thao Thiết: Sủi bọt. 】
【Ùng ục ục: hhhhhh, lão đại Thao Thiết đến rồi, sao hôm nay thiếu tướng không sủi bọt thế? 】
【 một cước đá bay các người: Cô đừng nói, tôi đã nghĩ ra nguyên nhân rồi. 】
【 chỉ có mây biết: Ngọa tào, tôi cũng nghĩ ra, đừng nói nữa, tôi chua. . . . . . 】(một câu chửa kiểu F*** của Trung)
Bạch Anh nhìn thấy làn đạn, cảm thấy khán giả của mình không đi làm trinh thám thật tiếc.
Câu đầu tiên đã phá xong án, quá khủng bố!
Cô cố ý tránh đi đề tài này, để tránh lại có người lấy lời của cô tạo nhiệt.
“Kế tiếp, chúng ta sẽ bắt đầu chuẩn bị đồ ăn kèm. Đồ ăn phụ của Lộc minh yến bao gồm bốn loại trái cây sấy khô, bốn loại kẹo trái cây, bốn món gia vị và bốn món nguội, tổng cộng có 16 món.”
Cô bẻ ngón tay đọc tên của món ăn: “Bốn loại kẹo trái cây là quả kiwi, đậu phộng giòn, hạnh nhân và hạt dẻ cười. Loại duy nhất yêu cầu nấu lạc là đậu phộng giòn. Bốn loại trái cây sấy khô đều được làm sẵn, đó là nho đỏ khô, cà chua khô, khoai lang khô và táo khô.”
Một người nấu bốn mươi sáu món một ngày thực sự rất khó, vì vậy mặc dù hoa quả sấy khô ở Liên Bang cực kỳ đắt, Bạch Anh vẫn mua rất nhiều.
Không bao gồm những gì đã được sử dụng cho bữa tiệc hôm nay, phần còn lại cũng có thể được dùng làm đồ ăn nhẹ. Cớ sao lại không mua chứ?
Ngay sau đó, cô nói tám loại đồ ăn kèm cuối cùng, “Bốn loại gia vị thực chất là bốn loại dưa chua nhỏ, đó là su hào, củ cải cay, dưa giòn sốt xì dầu và ớt cay sốt. Đây cũng là dưa chua mà Anh Đào thường tự làm. Còn bốn món nguội trong cung đình là bánh hạt sen, bánh kiwi, bánh khoai môn và bánh cuốn nhân đậu. Cách làm các món bánh này, Anh Đào sẽ trình bày với các bạn ngay sau đây.”
*Là hoạt động yến hội mang tính lễ nghi lưu hành phạm vi rộng nhất, thời gian liên tục dài nhất trong lịch sử Trung Quốc. Loại yến hội này do quan viên địa phương tổ chức, có ý nghĩa chính trị tuyên dương lễ giáo và đoàn kết thân sĩ địa phương. Do bởi người tham gia yến hội khác nhau, nên yến hội có loại chú trọng về kính lão tôn hiền, có loại chú trọng về xã giao, có loại chú trọng việc lôi kéo thân sĩ địa phương. Loại hoạt động yến hội này khởi đầu từ đời Chu kéo dài đến cuối đời Thanh.
Sau khi tắt trực tiếp, Bạch Anh lập tức túm lấy học sinh nhỏ, hỏi: “Cô đi đâu rồi?”
Khương Phi vừa lén ăn thịt ngao, vừa mơ hồ không rõ trả lời: “Cô đi đón em gái.”
Em gái?
Thế mà chị Ô Ô lại lén nuôi em gái sau lưng mình?
Cô lập tức gọi video qua, “Chị Ô Ô, chị đi đâu thế? Cơm đã làm xong rồi.”
Em không còn bé yêu của chị nữa.
Bạch Anh uất ức một giây, nghĩ lại thì phát hiện hình như Lương Ô Ô chưa từng đề cập tới người nhà của chị ấy.
Chỗ Lương Ô Ô bên kia, hoàn cảnh rất ồn ào, “Em gái chị mới có kết quả thi đại học, đến đây tìm chị, giờ chị đang chờ ở sân gà này, hôm nay sẽ không. . . . . .”
Bạch Anh lập tức ngắt lời cô, “Vậy hôm nay chị ở đâu? Sao không về nhà ở?”
Lương Ô Ô bên kia quang não do dự vài giây, “Chị vẫn không nói với em, chị tới từ hành tinh nhỏ, hành tinh kia của bọn chị cơ bản là nông dân nhiều thế hệ, hoặc chính là biên phòng binh, rất nhiều nhà không có con gái đi học, chuyện chị với em gái đi học, trong nhà vẫn luôn không vui.”
Bạch Anh chậm rãi đợi cô.
“Lúc trước chị tốt nghiệp đại học không có nghe lời ba mẹ với anh trai về nhà phát triển, hơn nữa còn ở lại sao Alpha, người trong nhà không tìm thấy chị, giận chó đánh mèo em gái chị. Con bé ở nhà cũng không tốt lắm, tính cách cũng rất hướng nội, chị sợ mang con bé về, em sẽ không vui. . . . . .”
Nghe thấy lời này, Bạch Anh mới thật sự có chút không vui, “Sao chị lại khách sáo thế? Em có gì mà không vui chứ? Nhanh đem người về đây đi, cứ như vậy nhé!”
Không để cho Lương Ô Ô có cơ hội phản bác, cô liền điện thoại.
“Này?” Lương Ô Ô nhìn thấy hình ảnh biến mất, lắc đầu bật cười.
Lúc này em gái cô luôn nhớ mong Lương Mạn Mạn đi ra khỏi sân ga.
“Mạn Mạn! Bên này!” Lương Ô Ô vẫy tay với em gái nhà mình.
Lương Mạn Mạn chạy nhanh như bay tới, ôm lấy Lương Ô Ô không buông tay .
“Ở nhà cũ hẳn rất uất ức nhỉ? Đi, cùng chị về nhà.”
Hai người lên phi toa, Lương Mạn Mạn mới dịu đi: “Chị, chị thuê nhà chung với người khác, em qua ở sợ không ổn lắm?”
“Em cho là sao chị lại thay đổi ý định? Chính là cô gái ở cùng chị đã bảo chị mang em về đấy.”
Lương Ô Ô nói xong, như thấy được em gái mình yên lòng, tựa vào trên vai cô không nói gì.
Bạch Anh ở nhà đợi người một hồi lâu, vừa định đem đồ ăn bỏ vào tủ giữ ấm, liền vang lên tiếng mở cửa, là chị Lương Ô Ô về.
“Xin chào, tôi là Bạch Anh bạn của chị Ô Ô, cậu tên gì nha?” Bạch Anh vô cùng nhiệt tình đi qua.
“Mình. . . . . . Mình tên là Lương Mạn Mạn.” Tính cách Lương Mạn Mạn quả rất hướng nội, giọng khi nói chuyện với người khác cũng rất nhẹ nhàng.
“Vậy mình gọi cậu là Mạn Mạn nhé, để mình giới thiệu thành viên trong nhà cho cậu, đây là học sinh thứ nhất Thần Tử, đây là học sinh thứ hai Vượng Tử,học sinh thứ ba Xuân Tử, học sinh thứ tư Kính Tử, học sinh thứ năm Nhuận Tử, học sinh thứ sau Thông Tử, cuối cùng là học sinh nhỏ nhất Phi Phi.”
Trí nhớ Lương Mạn Mạn rất tốt, một lần liền nhớ kỹ tên thành viên trong nhà.
Sau khi làm quen xong, Bạch Anh cũng không nói tiếp, trực tiếp phụ giúp hai người đi rửa tay chân, chuẩn bị trở lại ăn cơm.
Thức ăn trên bàn đối với Lương Mạn Mạn mà nói còn rất xa lạ, tuy nói cha mẹ là nông dân, nhưng lương thực trong nhà nhiều là bán đi làm rượu, thỉnh thoảng chỉ làm vài chiếc bánh gạo để ăn, chưa kể rau còn đắt nữa.
Khi gắp con cá tuyết chiên, cắn miếng đầu tiên, mắt cô sáng lên.
Wao~ ngon quá~
Bạch Anh hỏi Lương Ô Ô, “Thông thường, kết quả xét tuyển đáng lẽ phải được công bố sớm hơn chứ. Sao bây giờ Mạn Mạn mới nhận được thông báo?”
Tay Lương Mạn Mạn lập tức cứng đờ.
Vẫn là Lương Ô Ô cho con bé một ánh mắt an tâm, con bé mới miễng cưỡng ngồi vững.
“Lại nói tiếp đến chuyện sốt ruột này, chị dâu chị nghe nói Mạn Mạn muốn tiếp ra ngoài học, thừa dịp con bé đi vắng thì xé mất giấy thông báo.”
“Cái gì?” Bạch Anh trợn tròn mắt: “Đây chính là phạm pháp!”
Lương Ô Ô bất đắc dĩ lắc đầu: “Chị ta biết được mấy chữ, làm sao biết được mấy thứ đó? Sở dĩ lần trước chị không đi Đế Quốc với em, cũng có nguyên nhân này.”
Cô vỗ bả vai em gái mình: “Mạn Mạn thi được điểm cao, thi vào đại học Tử Kinh Hoa, chị vừa nghe thấy giấy thông báo bị xé, liền nhanh chóng báo lại tình huống với học viện, không nghĩ tới trùng hợp Tạ viện trưởng ở hệ lịch sử lần trước cơ từng thấy chị trong phát trực tiếp của em, nhận ra chị.”
Vừa nói đến cái này, cô liền nhịn không được cảm thán chính mình may mắn, “Tạ viện trưởng hỏi tình huống xong, biết không phải do lỗi của Mạn Mạn, vì thế nên đi kiểm tra dữ liệu tuyển sinh của trường, phát hiện hệ thiết kế cơ giáp còn chưa đủ số lượng.”
Cô cùng Lương Mạn Mạn nhìn nhau cười, “Cho nên Mạn Mạn coi như cát nhân thiên tướng, cuối cùng được chọn vào hệ thiết kế cơ giáp.”
Bạch Anh nhìn thấy kính đen trên mũi Lương Mạn Mạn.
Ừm, quả thật giống kỹ thuật sư.
Ngay sau đó, đề tài chuyển tiếp đột ngột.
“Cũng không biết ba mẹ chị nghĩ như thế nào, nói không cho Mạn Mạn học phí, cũng không tổ chức tiệc mừng đỗ đại học.”
Lương Ô Ô nhớ tới liền tức giận, quở trách Lương Mạn Mạn hai câu, “Em cũng thật là! Chịu uất ức cũng không gọi điện cho chị! Nếu như không phải ông nói cho chị, chị cũng không biết có chuyện này! Chị gửi về nhiều tiền như thế, đều đi đâu? Em trai mới mấy tuổi? Còn cần phải mua phòng cho thằng bé à?”
Cho dù không có trải qua sự việc mà nghe kể lại, Bạch Anh cũng có thể nghe ra được, cha mẹ Lương Ô Ô hẳn là người trọng nam khinh nữ.
Tuy nói đã là thời đại tinh tế rồi, nhưng ngẫm lại hành tinh nhỏ đều xa xôi lạc hậu, hơn nữa chủ yếu không phải nông dân thì chính là lính biên phòng, hai điểm này, thể lực của đàn ông như ưu thế tự nhiên.
Người nơi đó trọng nam khinh nữ, cũng trong dự đoán.
Bạch Anh vỗ bộ ngực, “Này có cái gì khó? Không phải là tiệc mừng đỗ đại học thôi sao! Em biết, Mạn Mạn, ngày mai chúng ta phát trực tiếp, hai ngàn vạn người, cùng nhau chúc mừng em thi đỗ đại học!”
“Hai ngàn vạn người?” Lương Mạn Mạn lắp bắp kinh hãi.
“Mỗi ngày em đều học tập, không xem trực tiếp, không biết chị Bạch Anh của em hiện tại là streamer lớn, hai ngàn vạn fans đấy! Đồ ăn hôm nay cũng do con bé làm.” Lương Ô Ô ở bên cạnh vô cùng tự hào.
Lương Mạn Mạn có chút sùng bái nhìn Bạch Anh.
Ở trong mắt cô, xuất hiện ở trước mắt công chúng, cần dũng khí rất lớn.
Bị nhìn bởi đôi mắt nhỏ sùng bái, Bạch Anh có chút ngại, lúc ấy liền khoe khoang nói, “Chị làm cho em Lộc Minh Yến.”
Lộc minh yến, là một trong mãn hán hoàn tịch, một loại tiệc chúng mừng học sinh trúng cử, là một loại cung yến thời nhà Thanh.
Các món ăn tuy không phải trăm món như nhiều người hiểu nhầm nhưng cũng có đến hàng chục món.
Lương Ô Ô vừa nghe từ “Yến” này, liền cảm thấy không được, “Đừng quá phô trương.”
Chuyện Bạch Anh đã nói sao có thể đổi ý? Chỉ nói đến lúc đó gọi thêm mấy người đến làm khách.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Bạch Anh gửi tin nhắn cho Lê Phục.
“Tiểu Anh Đào: Lê thiếu tướng, không biết ngày mai có vinh hạnh được mời ngài đến dùng cơm không!”
“Lê Phục: Có rảnh, cần anh đến lúc mấy giờ?”
“Tiểu Anh Đào: Tiệc bắt đầu từ giữa trưa nha.”
“Lê Phục: Được.”
“Tiểu Anh Đào: Nhớ mang thêm mấy người bạn nha! Nếu có thể thì mời thêm mấy cán bộ đã giúp tra chuyện gián điệp lần trước nữa nha!”
“Lê Phục: Được.”
Sau khi nhắn tin cho Lê Phục, Bạch Anh lại mời ba người Tạ viện trưởng, Sở Ly, Trần Đăng.
Cứ như vậy, ngày mai thật sự thực rất náo nhiệt.
Lương Mạn Mạn xem tư thế này, bắt đầu có chút bất an, “Chị Bạch Anh, lộc minh yến kia. . . . . . Có phải mất rất nhiều tiền không?”
Bạch Anh đi qua xoa đầu con bò, “Cái này có thể ăn vào bụng, cũng không tính lãng phí. Được rồi, em cũng mệt mỏi một ngày rồi, phòng đã chuẩn bị cho em rồi, nhanh đi tắm rửa rồi đi nghỉ đi!”
Rất ra dáng chị cả.
Lương Ô Ô ở một bên thấy buồn cười, chờ Mạn Mạn đi vào phòng tắm, lúc này mới bẹo má Bạch Anh, “Đi chứ? Đại tỷ!”
Ngày hôm sau sau khi ăn sáng xong, Bạch Anh bắt đầu bận rộn, thuận tiện trực tiếp mở trực tiếp.
“Xin chào các bạn khán giả, trong nhà có một bạn nhỏ thi vào đỗ vào đại học Tử Kinh Hoa, cho nên hôm nay, Anh Đào mời mọi người, cùng nnhau chúc mừng bạn nhỏ lên đại học, cùng ăn tiệc mừng lên đại học —— lộc minh yến!”
【taurus: Ngỗng cất cánh! Cho nên đồ ăn lần này cũng giống tiệc năm màu đỏ lần trước à? 】
【rick là cái khoa học gia: Ngu ngốc! Nếu chỉ có năm món ăn, Anh Đào sẽ phát trực tiếp vào buổi sáng à? 】
“Tiệc lần này, có bốn mươi sáu món ăn, chẳng qua trong đó mười sáu món rất đơn giản.” Lời nói của Bạch Anh như có bom, một khi tung, phòng trực tiếp liền nổ.
【 vân hồ không thích: Trời ơi! Ba mươi món là quá nhiều! Hơn nữa, tôi không tin mười sáu món ăn kia thực sự đơn giản. 】
【 tiểu tử: Thêm tỷ tỷ chi tiết. 】
【 sái kim trướng: Chắc hôm nay không phải tết nguyên đán đấy chứ? 】
【 anh đào liếm chó: Lầu trên tỉnh tỉnh, chúng ta đã ăn bốn mươi sáu món ăn trong dịp Tết Nguyên Đán bao giờ chưa? 】
【Thao Thiết: Sủi bọt. 】
【Ùng ục ục: hhhhhh, lão đại Thao Thiết đến rồi, sao hôm nay thiếu tướng không sủi bọt thế? 】
【 một cước đá bay các người: Cô đừng nói, tôi đã nghĩ ra nguyên nhân rồi. 】
【 chỉ có mây biết: Ngọa tào, tôi cũng nghĩ ra, đừng nói nữa, tôi chua. . . . . . 】(một câu chửa kiểu F*** của Trung)
Bạch Anh nhìn thấy làn đạn, cảm thấy khán giả của mình không đi làm trinh thám thật tiếc.
Câu đầu tiên đã phá xong án, quá khủng bố!
Cô cố ý tránh đi đề tài này, để tránh lại có người lấy lời của cô tạo nhiệt.
“Kế tiếp, chúng ta sẽ bắt đầu chuẩn bị đồ ăn kèm. Đồ ăn phụ của Lộc minh yến bao gồm bốn loại trái cây sấy khô, bốn loại kẹo trái cây, bốn món gia vị và bốn món nguội, tổng cộng có 16 món.”
Cô bẻ ngón tay đọc tên của món ăn: “Bốn loại kẹo trái cây là quả kiwi, đậu phộng giòn, hạnh nhân và hạt dẻ cười. Loại duy nhất yêu cầu nấu lạc là đậu phộng giòn. Bốn loại trái cây sấy khô đều được làm sẵn, đó là nho đỏ khô, cà chua khô, khoai lang khô và táo khô.”
Một người nấu bốn mươi sáu món một ngày thực sự rất khó, vì vậy mặc dù hoa quả sấy khô ở Liên Bang cực kỳ đắt, Bạch Anh vẫn mua rất nhiều.
Không bao gồm những gì đã được sử dụng cho bữa tiệc hôm nay, phần còn lại cũng có thể được dùng làm đồ ăn nhẹ. Cớ sao lại không mua chứ?
Ngay sau đó, cô nói tám loại đồ ăn kèm cuối cùng, “Bốn loại gia vị thực chất là bốn loại dưa chua nhỏ, đó là su hào, củ cải cay, dưa giòn sốt xì dầu và ớt cay sốt. Đây cũng là dưa chua mà Anh Đào thường tự làm. Còn bốn món nguội trong cung đình là bánh hạt sen, bánh kiwi, bánh khoai môn và bánh cuốn nhân đậu. Cách làm các món bánh này, Anh Đào sẽ trình bày với các bạn ngay sau đây.”
*Là hoạt động yến hội mang tính lễ nghi lưu hành phạm vi rộng nhất, thời gian liên tục dài nhất trong lịch sử Trung Quốc. Loại yến hội này do quan viên địa phương tổ chức, có ý nghĩa chính trị tuyên dương lễ giáo và đoàn kết thân sĩ địa phương. Do bởi người tham gia yến hội khác nhau, nên yến hội có loại chú trọng về kính lão tôn hiền, có loại chú trọng về xã giao, có loại chú trọng việc lôi kéo thân sĩ địa phương. Loại hoạt động yến hội này khởi đầu từ đời Chu kéo dài đến cuối đời Thanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.