Tôi Nấu Ăn Khắp Các Vì Sao

Chương 41: Nghe Trộm Phong Vân

Thanh Cung

09/06/2021

Ba ngày sau, phi thuyền cuối cùng cũng đến Đế Quốc.

Không giống như Liên Bang, Đế Quốc chỉ có một hành tinh, nhưng nó có diện tích bề mặt lớn và đất đai màu mỡ.

Theo Ngụy Trăn Trăn giới thiệu, có ba mươi hoặc bốn mươi quận hành chính ở đây, về cơ bản chúng được đặt theo tên của các quý tộc phương Tây hoặc những người nổi tiếng trên trái đất cổ.

Ví dụ, sân bay nơi phi thuyền hạ cánh thuộc quận công chúa Margaret.

“Muốn đi thăm Thảo Cầm Viên của Học viện Khoa học Đế Quốc thì phải đi đâu? Cần phải làm những thủ tục gì?” Bạch Anh đoán không dễ để đi thăm Thảo Cầm Viên của người khác như vậy. .

Ngụy Trăn Trăn trả lời: “Học viện Khoa học nên ở quận Nightingale.”

Về phần thủ tục. . . . . .

Cô nhìn Lê Phục một cái.

Lê Phục đóng gói vé rất tốt, “Tôi sẽ đi sắp xếp.”

Lúc này, một người đàn ông mặc trang phục sang trọng đi thẳng về phía lối ra.

Trang phục nam của Liên Bang chủ yếu là gọn gàng, đây là lần đầu tiên Bạch Anh nhìn thấy một người nào đó ăn mặc lộng lẫy —— y như con công ấy.

Xem ra bộ váy cổ điển mà chị Ô Ô nói, cũng không giống như Bạch Anh nghĩ, mà là một bản sao của quần áo thời Victoria.

Phong cách trang phục nam hoa lệ như thế, nên bắt chước thời Trung cổ mới đúng.

Ngay tại lúc Bạch Anh đang có chút đăm chiêu, Lê Phục đột nhiên kéo cô ra phía sau, vừa vặn giấu cô sau lưng.

“? ? ?”

Tôi chỉ là một bạn nhỏ, tôi có rất nhiều dấu chấm hỏi.

Lúc này Lê Phục thấp giọng nói: “Là Rex Miranda, chồng của hai mẹ con kia.”

“Anh ta sẽ không trả thù chúng ta chứ?” Vẻ mặt Ngụy Trăn Trăn hoảng sợ.

“Nếu xung đột trực diện, anh ta không dám, nhưng người này là kẻ nhỏ mọn. . . tốt nhất là đừng để anh ta gặp cô.”

Ngụy Trăn Trăn thường xuyên phải đến đây vì công việc, tâm tình không tốt lắm.

Cũng không muốn cho anh ta thấy tôi nha oa oa oa!

Bạch Anh trong cả quá trình, đều được Lê Phục che chắn, có cảm giác như đứng ở mũi nhọn.

“Yên tâm, có anh ở đây.”

Âm thanh trầm như cello an ủi cô.

Mấy người tiếp tục đi ra ngoài sân bay, lính cần vụ đã sắp xếp xong phi toa, đang vẫy tay với mấy người.

Mãi đến khi ngồi vào phi toa, Bạch Anh mới có cảm giác tốt hơn: “Cảm giác như ngài với vị bá tước kia còn có quen biết khác.”

Lê Phục gật đầu, “Ừm.”

“Nhưng đã là chuyện lâu lắm rồi, Đế Quốc bên kia thói quen kết hôn gia tộc, thường thì một người trưởng thành sẽ đến quân đội, sau khi có được quân công thì sẽ lấy một người phụ nữ có lợi cho gia tộc.

Rex lúc ấy 30 tuổi, đúng tuổi cần lập nghiệp.”

Nói đến đây, vẻ mặt của anh khó nén khinh miệt, “Anh ta là con thứ, theo lý thuyết không có tư cách kế thừa tước vị.”

“Vậy anh cả của anh ta đâu?” Bạch Anh hỏi.

“Anh trai của anh ta tên là Essel, hơn anh ta ba tuổi. Khi đó, bá tước trước đã sắp xếp cho Rex đi thực tập quân đội. Essel vì lo lắng cho em trai của mình nên đã nhập ngũ với em mình.”

Bạch Anh không khỏi có chút ngạc nhiên, “Sao ngài lại biết rõ vậy?”

Biểu cảm Lê Phục trong nháy mắt có chút đau lòng: “Lúc ấy tôi đang ở chấp hành nhiệm vụ liên hợp với Đế Quốc tiêu diệt Zerg, thời gian nhiệm vụ lần đó rất dài, ước chừng giằng co hơn một năm. Lúc ấy tôi còn vị thành niên, là một thiếu úy, là Essel vẫn luôn giúp đỡ tôi.”

Khó có thể tưởng tượng chuyện Thiếu Tướng khi còn nhỏ đã được chăm sóc ra sao. . . . . .

Lúc Bạch Anh nhìn thấy sắc mặt anh, bỗng nhiên hiểu được cái gì.

Chỉ có khi Essel chết, Rex mới có thể kế thừa tước vị, vậy anh ta. . . . . .

“Anh ấy bị chính anh em ruột của mình giết trên chiến trường.” Trong ánh mắt Lê Phục đầy tơ máu.

Những gì anh không nói là khi đấy anh có mặt ở đó, suýt bị diệt khẩu.

Lần anh bị thương nặng nhất thời niên thiếu, tinh thần lực để lại di chứng nặng nề, tất cả đều nhờ việc này.

Khi đó kinh nghiệm tác chiến của Lê Phục không đủ, hơn nữa thể chất còn ở cấp SS, hơn nữa bên cạnh Rex còn mang theo một người giúp đỡ cấp SS, vừa không đề phòng, anh thiếu chút nữa đã phải ở lại chỗ đấy.



Mà chỗ vô liêm sỉ nhất của Rex, ở chỗ sau khi giết chính anh ruột của mình, thuận tiện còn lấy luôn vị hôn thê của anh mình!

Sở dĩ lúc trên phi thuyền Lê Phục nói không có mặt mũi, bởi vì nguyên nhân này.

Vì ngoài giao hai nước, ở trường hợp công cộng, anh không có cách nào trả thù cho Essel, mà sau khi Rex lấy được tước vị, không thấy lên chiến trường lần nào nữa.

Anh ta vẫn sợ Lê Phục.

Lúc trước khi Lê Phục vẫn còn là thiếu niên, Rex có người giúp đỡ cũng không thể giết được anh.

Hiện giờ đã kết thù rồi, anh ta lên chiến trường, đụng phải Lê Phục, chỉ sợ anh ta chắc chắn sẽ phải chết.

Đừng nói là lên chiến trường, Rex ngay cả khi xuất ngoại, cũng không dám đi ngang qua khu vực Lê Phục xuất hiện.

Cũng vì cái này, cho nên vợ anh ta mới thay mặt anh đi ngoại giao giữa hai nước.

Bạch Anh nghe xong, an ủi vỗ vỗ bả vai Lê Phục, “Đều đã qua rồi, hiện tại anh ta là chuột chạy qua đường, ngay cả mắt cũng không dám nhìn ngài thêm một giây, nhất định là bởi vì giết anh ruột nên thẹn trong lòng.”

Lê Phục hiện lại cũng không có tâm tư nào, chỉ cảm thấy được ân nhân nhỏ an ủi, không khí thực ấm áp.

Bỗng nhiên sắc mặt anh cổ quái nói: “Phu nhân Miranda vẫn luôn thay anh ta tham gia các hoạt động ngoại giao với Liên Bang, sau này chỉ sợ không có khả năng nữa.”

Khó trách đồ chó kia lúc ở sân bay lại lo lắng như thế, còn không nhìn bọn họ.

Gia đình quý tộc không có khả năng vô công rỗi nghề, gia tộc của Rex không có khả năng để cho anh ta ngừng ngoại giao với Liên Bang.

Cứ như vậy, về sau anh ta sẽ không thể từ chối trực tiếp đến thăm Liên Bang.

Bạch Anh nhìn thấy biểu cảm của Lê Phục, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới một câu kịch —— muốn mời bạn đi leo núi.

Nếu Rex dám đến Liên Bang, chỉ cần Lê Phục có thể thấy danh sách, chỉ sợ sẽ nghĩ cách đánh hạ anh ta giữa đường.

Dù sao vũ trụ như biển, ở một góc không người, để cho anh ta trải qua những đau khổ mà anh của anh ta phải chịu, cũng không phải việc gì khó.

“Thiếu tướng, Bạch tiểu thư, tới rồi.” Giọng của lính cần vụ vang lên.

Khách sạn bọn họ ở, ở quận Victoria, khu vực này, nhiều nhất là thế hệ sau của Anh Quốc trên địa cầu Cổ.

Quận nơi Rex tọa lạc là quận Napoléon, đúng như tên gọi, hầu hết cư dân bên trong đều là hậu duệ của người Pháp trên trái đất cổ.

Ngoài ra, còn có Quận Washington, quận Ekaterina, v.v.

Khách sạn này có tên là Saint Valentine Hotel hay còn gọi là khách sạn tình nhân.

Cũng may Bạch Anh không nghĩ nhiều, bằng không chỉ sợ có thể sẽ phát hiện tâm tư quá rõ ràng của cha già nào đó. . . . . .

Nhưng không phải Ngụy Trăn Trăn cũng không biết Valentine là lễ tình nhân, mới vừa mới xuống xe, biểu cảm của cô liền trở nên kỳ quặc.

A! Không biết xấu hổ! Còn chưa xem tử vi đâu, ai là người yêu của ai chứ!

Trải qua ba ngày tranh giành đồ ăn, Ngụy Trăn Trăn đã kết “thù” to với cựu nam thần.

Mấy người nhanh chóng nhận phòng, về phòng nghỉ ngơi để thoát khỏi sự mệt mỏi của chuyến hành trình.

1

. . . . . .

Sáng sớm hôm sau, Lê Phục mang theo Bạch Anh, đến vườn bách thảo của học viện Đế Quốc.

Kỳ quái chính là, người tới đón, cũng không phải viện trưởng viện khoa học, mà là một quan chức anh chưa từng gặp.

“Anh là?”

“Xin chào Thiếu tướng, chào Bạch tiểu thư, tôi là tổng thư ký của Thị trưởng huyện Nightingale. Hôm nay viện trưởng có việc nên không thể đến, huyện trưởng đặc biệt cử tôi đi tiếp hai vị khách quý.

“. . . . . .”

Lính cần vụ cùng Ngụy Trăn Trăn không tôn quý ở phía sau vẻ mặt hờ hững.

Tuy nhiên, anh ta nói tiếng Pháp hơn nữa còn nói rất nhanh, hai vị khách “tôn quý” hoàn toàn không hiểu được, vì vậy chỉ có thể chờ Ngụy Trăn Trăn phiên dịch.

“Có nhiều quan chức nói tiếng Pháp trong số các quan chức của Quận Nightingale sao?” Bạch Anh cảm thấy có chút không bình thường.

Tại sao người Pháp lại tưởng niệm Nightingale? Nightingale rõ ràng là người Anh. . . . . .

Lê Phục trả lời cô, “Dù sao cũng không phải quan chức cấp cao gì.”

Lúc này Ngụy Trăn Trăn phiên dịch lời vị bí thư kia nói, nói: “Anh ta hỏi ngài, có phải hiện tại sẽ đi xem cây Vanilla không.”

Lê Phục cau mày: “Ai nói cho cậu ta biết chúng ta muốn xem cây Vanilla?”



Những người khác cũng lập tức chú ý tới.

Trên phi thuyền cũng chưa từng nhắc tới từ “Vanilla” này.

Nhưng người này lại giống như đã biết trước, đi lên đã hỏi bọn họ khi nào xem Vanilla.

“Có lẽ là viện trưởng Tạ đã liên lạc trước với họ rồi?” Bạch Anh không quá chắc chắn.

Mấy người tạm thời ẩn nhẫn không phát, đi theo quan chức kia, đến vườn cây.

Cùng lúc đó, Lương Ô Ô đang ở trong nhà sửa sang lại quần áo cần giặt.

Bạch Anh bình thường thích ghi nhật ký, thường xuyên có thực đơn viết tay nhét trong túi.

Vì robot dọn nhà vô tình ném một công thức nấu ăn cùng với quần áo vào máy giặt, nên Lương Ô Ô đã đảm nhận công việc giặt giũ.

Mỗi lần trước khi giặt quần áo, cô đều xốc quần áo, sờ túi, thấy không còn đồ mới vứt quần áo vào máy giặt.

Ngày hôm nay cũng vậy.

Khi cô đang rũ một chiếc váy, đột nhiên cô nghe thấy âm thanh của thứ gì đó rơi xuống.

Lương ô ô còn tưởng là khuy cài áo trên váy, cúi đầu lại không thấy gì.

“Chẳng lẽ nghe lầm ? Ôi. . . . . . Sao váy lại bẩn thế này. . . . . .”

Vết bẩn trên váy lập tức hấp dẫn sự chư ý của Lương Ô Ô.

Sau khi lật quần áo từng cái một, cô gọi robot dọn nhà đến và yêu cầu nó mang giỏ quần áo bẩn đi.

“Tinh! Tìm thấy vật khả nghi!”

Người máy duỗi cánh tay máy móc ra một vật kim loại màu đen có kích thước bằng hạt gạo từ dưới đáy giường.

“Hử?” Sắc mặt Lương Ô Ô trầm xuống.

Cô cầm sản phẩm màu đen này lên, nghi ngờ nhìn nó.

“Lương Ô Ô: Mọi người biết cái này không? [ hình ảnh ]”

Người của bộ phận pháp vụ lập tức trả lời.

“Vân Hủ: Sao cô lại có nó vậy? Nếu tôi không nhận sai, đây là một loại máy nghe trộm, bình thường chỉ có gián điệp quốc tế mới có thể sử dụng.”

“Lương Ô Ô: Có chắc chắn không?”

“Vân Hủ: Về cơ bản thì có.”

Lương Ô Ô lập tức gửi tin nhắn cho Bạch Anh.

“Chị Ô Ô: Chị phát hiện một máy nghe trộm trên váy em. [ hình ảnh ]”

Tin nhắn giống vậy, đồng thời được chuyển tới quang não Lê Phục.

Đáy lòng Lê Phục nổi giận.

Quả nhiên chuyện lo lắng nhất cũng xảy ra.

Bạch Anh là một streamer, nếu nói có thứ gì muốn nghe trộm thì chỉ có đồ ăn cô làm.

Bản thân Bạch Anh còn không có kịp phản ứng, Liên Bang bên kia, thượng tá Á Na, công việc của đám người Mạnh Diệp Lâm cũng nhiều lên, Lương Ô Ô cũng bị gọi vào văn phòng quân khu, đang thảo luận đối sách.

Ngược lại là bản thân Bạch Anh, giống như không quan tâm gì.

Khi Lương Ô Ô vừa tiến vào văn phòng quân quận 13, đã bị một đám người vây quanh.

Hứa Vinh làm đầu tàu gương mẫu, mỉm cười nói: “Thật xin lỗi, Lương tiểu thư, chúng tôi vẫn có một điểm nghi ngờ, vì để loại bỏ hiềm nghi của cô, hi vọng cô sẽ phối hợp, làm kiểm tra tinh thần lực một lần.”

Tinh thần lực của Lương Ô Ô chỉ có E, cô không phát hiện lúc Hứa Vinh nói chuyện, quân lính xung quanh, ngay cả thượng tá Á Na lẫn Mạnh Diệp Lâm, đều căng thẳng, như thể họ sắp bị thương dữ dội trong giây tiếp theo.

Cô không sao cả gật đầu, tỏ vẻ có thể hiểu được: “Đương nhiên không thành vấn đề, tuy rằng tôi không biết kiểm tra tinh thần lực của tôi sẽ được gì.”

Dụng cụ phân tích đưa qua, Hứa Vinh cầm kết quả cười đến ngửa tới ngửa lui, “Tôi đã nói không có khả năng rồi, mấy người xem lại mình lúc nãy đi, ha ha ha ha ha ha ha ha. . . . . .”

Thượng tá Á Na cũng hiểu được mất mặt, nghiêm mặt nhìn về phía Hứa Vinh, “Câm miệng!”

Kết quả thí nghiệm, tinh thần lực của Lương Ô Ô là cấp E, đừng nói công kích người khác, còn không đạt tiêu chuẩn cơ.

Lúc này Lương Ô Ô mới hỏi: “Tôi có thể biết mọi người đang nghi ngờ gì không?”

***

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Nấu Ăn Khắp Các Vì Sao

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook