Chương 38: Nguyên Liệu Nấu Ăn Rẻ?
Thanh Cung
08/06/2021
Không phải chính là vị đang nói trước mắt đây à?
Người phụ nữ trước mắt thoạt nhìn đại khái mới vừa trưởng thành, tóc xoăn lọn to màu rám nắng, trang phục là loại lưu hành gần đây của nước Pháp cổ.
Nói thật, trừ lúc không mở miệng nói chuyện, thoạt nhìn quả thật cũng rất tao nhã.
Nhưng có người mở miệng thì không chịu nổi.
Miệng hé ra là không nói được lời nào hay.
Tiếp viên hàng không nhỏ giọng nói thầm nói: “Sao lại là cô ta? Tôi đi tìm tổ trưởng!”
Người nói: “Cô đi trước đi, nơi này có người nhìn rồi.”
Tiếp viên hàng không phía trước mịt mờ liếc nhìn mấy người kia, bước nhanh rời đi.
Các chuyến bay qua lại giữa Đế quốc và Liên bang đương nhiên không thể chỉ chở công dân Liên bang, một số trong số họ là khách du lịch từ Đế quốc.
Bạch Anh đi lên, kéo góc áo Ngụy Trăn Trăn: “Cô không cần sợ, cùng mua phiếu vào như nhau, cô ta có tiền cũng chẳng liên quan gì tới chúng ta, tất cả mọi người đều là hành khách, dựa vào cái gì mà cô ta được chửi?”
Ngụy Trăn Trăn cũng rất tức giận, nhưng nghĩ đến mình đang đi công tác, lại không muốn thêm phiền cho cố chủ, vì thế nói:”Loại sự tình này không chú ý là được, cô ta lại không đánh tôi, cũng không lấy đồ của tôi, tôi không có tổn thất gì, cho qua đi!”
Tròng mắt Bạch Anh đảo một vòng, nói:”Vậy cô mắng lại đi, đừng sợ!”
Bởi vậy có thể thấy được, sự dạy dỗ tinh tế của Lương Ô Ô trong khoảng thời gian này không phải là không có hiệu quả.
Bạch Anh cũng hiểu, nhịn nhất thời thì được một tấc lại tiến thêm một thước, lui từng bước làm việc thêm trầm trọng.
Lúc này Lê Phục đã đi tới, đứng bên người hai người, nói rõ muốn làm chỗ dựa.
Bạch Anh cổ vũ địa nhìn về phía Ngụy Trăn Trăn, “Cô xem, thiếu tướng cũng đứng bên phía chúng ta này.”
Ngụy Trăn Trăn còn không có kịp nói gì,lúc người phụ nữ đối diện nhìn thấy Lê Phục, bỗng nhiên có chút sợ hãi.
“Mấy, mấy người muốn làm gì? Đánh, đánh người là phạm pháp! Tôi còn là vị thành niên, vừa mới tốt nghiệp trung học! Mấy người đánh tôi sẽ phải chịu sự truy cứu trách nhiệm của Đế quốc!”
Lê Phục ngay cả cái ánh mắt cũng chưa cho cô ta, cúi đầu nhìn Bạch Anh, chờ cô quyết định.
Cái ánh mắt kia giống như đang nói, cũng không phải không thể đánh mấy cái.
Ngụy Trăn Trăn phiên dịch: “Cô ta hẳn là không đến hai mươi tuổi.”
Cái gì?
Bạch Anh kinh ngạc nhìn người phụ nữ kia một cái.
À không, hiện tại phải nói là cô gái.
Tuy nói bộ dạng rất xinh, nhưng là hơn mười tuổi, có phải hơi trưởng thành quá không. . . . . .
Quả nhiên người ở Đế quốc trưởng thành sớm hơn Sao?
Bạch Anh nhìn thấy bộ dạng giương nanh múa vuốt kia của cô ta, lại nhìn xem nên nói gì mới không quá xúc phạm cô ta, không khỏi nhớ tới lời thoại trong Bảo khố ngọc. Em gái có từng đọc sách chưa, uống thuốc gì vậy?
Chứng vọng tưởng bị hại nặng đến mức này, có chút lợi hại nha!
Ngụy Trăn Trăn cũng có chút ghét bỏ, “Chúng ta vẫn nên đi thôi, đừng thêm lát nữa chắc cô ta lại khóc lóc om sòm lên mất, lại mất công người khác tưởng chúng ta làm gì cô ta.”
Bạch Anh ỷ vào mình cũng có thân phận vị thành niên, làm mặt quỷ với cô gái đến từ Đế quốc, trả lại một câu: “Rùa đen!”
Anh anh anh, chửi cô cũng cô không hiểu!
Ngụy Trăn Trăn buồn cười địa lôi kéo Bạch Anh bỗng nhiên ngây thơ, ba người song song đi về phía nhà ăn.
Chỉ để lại “cô gái thành thục” ở kia, ngơ ngác trong gió.
Chờ lúc tổ trưởng tiếp viên hàng không đến thì bố mẹ cô gái cũng đến, một phụ nữ trung niên.
Chắc do thường xuyên qua lại làm ăn, người phụ nữ biết nói tiếng Hán.
“Mấy người bị gì thế? Con gái của tôi bị bắt nạt, tiếp viên hàng không mấy người ở đây nhìn thấy, vừa không hỗ trợ cũng không ngăn những người đó lại, tôi phải khiếu nại mấy người!”
Tiếp viên hàng không ở lại lúc đó xem thường.
Cho dù bà có sa thải tôi thì tôi cũng không dám ngăn thiếu tướng nha!
Người Đế quốc mấy người mắt mù, chẳng lẽ chúng tôi cũng không có mặt vậy à?
Tổ trưởng xin lỗi người phụ nữ: “Phu nhân Miranda, chúng tôi vẫn còn cần hỏi tình huống bên này nữa.”
Cô gọi tiếp viên hàng không bên này, “Tiểu Chu, cô thuật lại tình huống một lần đi.”
Tiểu Chu vốn dĩ không thích đôi mẹ con này, nghe vậy liền nói rõ ràng đầu đuôi chuyện kia một lần, thuận tiện còn bỏ đi câu nói cuối cùng của Bạch Anh.
Tổ trưởng nghe xong vô cùng đau đầu.
Người gì thế! Con gái bà vô duyên vô cớ mắng người ta một câu, người ta còn chưa có nói gì đâu, thế mà mấy người lại làm kẻ xấu cáo trạng trước!
Tiếp viên hàng không họ Chu lại bổ sung một câu, “Người bên cạnh hai vị tiểu thư kia, là Lê thiếu tướng.”
Tổ trưởng hoảng sợ, “Cái gì? Sao lại không nói sớm!”
Cô ta lập tức lạnh mặt, nói với đôi mẹ con đối diện: “Vô cùng xin lỗi, chúng tôi không có cách gì có thể giúp được hai người.”
“Đây là thái độ đối đãi khách quý của mấy người?”
“Hãng hàng không chúng tôi luôn luôn lịch sự với người ngoài, nhưng có một số việc, cần điểm mấu chốt đích. Con gái của ngài mạo phạm thiếu tướng của Liên Bang chúng tôi, Lê thiếu tướng là anh hùng của Liên Bang chúng tôi, Liên Bang có thể yên ổn, toàn bộ dựa vào sự bày mưu tính kế của ngài ấy, tôn nghiêm của ngài ấy không thể bị xâm phạm, chính là điểm mấu chốt của chúng tôi.”
Sau khi đôi mẹ con Miranda bị ba người Bạch Anh cho ăn khổ, lại bị tổ trưởng nói một hồi, sắc mặt xanh trắng nảy ra, vô cùng đẹp.
Chẳng qua dù mất hứng thế nào, phu nhân Miranda cũng không thể đắc tột đại nhân vật ở địa bàn của người khác được, không khỏi căm tức, quay đầu liền cho con gái một cái tát, “Phế vật!” Bởi vậy có thể thấy được, tính tình cuồng vọng của cô gái kia, đều học theo mẹ của mình.
Trong nhà ăn, Bạch Anh còn nhìn xung quanh, “Thực sự không đến à? Tôi còn tưởng cô ta sẽ đuổi theo đấy.”
Ngụy Trăn Trăn ở một bên nhìn thấy buồn cười, “Ngài thật sự muốn đánh một trận với cô ta à!”
Ba người ngồi bên cạnh một cái bàn vuông, trên bàn để cà phê cùng bánh chanh.
Bạch Anh thở dài, “Còn chưa tới Đế Quốc đâu, vvậy mà đã bắt đầu ăn mấy thứ này rồi, hơn nữa cái này nhìn cũng không giống cơm trưa, giống trà chiều hơn.”
Nhưng mà Nguỵ Trăn Trăn ăn một miếng bánh ngọt, còn có chút không cam lòng, “Bánh chanh ăn ngon lắm nha! Loại trình độ này, tôi mới chỉ được ăn một lần khi tham gia tiệc rượu với một sếp của công ty lớn thôi!”
Bạch Anh tò mò hỏi han: “Tiệc rượu của công ty lớn thường có mấy sao?”
“Lần đó tôi đi hẳn là ba sao, hiếm khi thấy năm sao.”
Bạch Anh nghe xong nháy mắt mất đi hứng thú, nhà hàng ba sao cũng không phải chưa đi qua. . . . . .
Cô đưa miếng bánh ngọt chưa động tới cho Ngụy Trăn Trăn, “Cô muốn ăn thêm một miếng nữa không?”
Lúc này Lê Phục đã ăn xong miếng bánh ngọt của mình, ngoắc tay về phía bồi bàn trong nhà ăn.
“Thiếu tướng, ngài cần gì sao?” Bồi bàn liếc mắt một cái liền nhận ra anh.
“Trên phi thuyền hẳn là có nguyên liệu nấu ăn đúng không?”
Bồi bàn gật gật đầu, “Đúng vậy.”
Anh nhìn thoáng qua thời gian, sắc mặt đột nhiên do dự, “Lúc này, nguyên liệu nấu ăn quý trong kho hàng lúc này chắc đã bị đầu bếp của khách mang theo lấy đi rồi. . . . . .”
Sở dĩ lúc trước Bạch Anh nhìn thấy khách mang theo đầu bếp, đúng là bởi vì hiện tại phi thuyền cho phép đầu bếp của khách tự chuẩn bị bữa ăn.
Mà hãng hàng không, cũng chuẩn bị một ít nguyên liệu nấu ăn, chỉ cần thanh toán thêm vào phí sử dụng, nhóm đầu bếp có thể căn cứ theo sở thích của mình, chọn lựa nguyên liệu nấu ăn.
Trước mắt sắp đến thời gian cơm trưa rồi, nguyên liệu nấu ăn tốt hẳn là đã được đặt hết rồi.
Dù sao mấy ngày sau, nhóm đầu bếp còn muốn dùng những nguyên liệu nấu ăn đấy để nấu cơm.
Bạch Anh cười khẽ nhướn mày —- Còn lâu tôi mới tin bọn họ biết chọn hàng như thế, còn có thể chọn hết đồ ăn ngon cơ?
“Chúng tôi có thể đi xem thử không?”
Bồi bàn không biết rõ thân phận của cô, đành phải cung kính gật đầu, “Xin mời đi theo tôi!”
Ngụy Trăn Trăn thuần thục nhét miếng bánh ngọt vào miêngh, phồng má, cùng Bạch Anh đi đến kho lạnh.
Lê Phục lấy một loại tư thế bảo vệ đi theo ở phía sau.
“Chính là chỗ này, bên tay trái là nguyên liệu nấu ăn đã đặt trước, chỉ có bên tay phải là nguyên liệu nấu ăn còn lai.”
Có vẻ như sợ các thành phần còn lại quá tồi tàn. Người phục vụ xấu hổ nói thêm: “Nhưng quản lý nói, những nguyên liệu còn lại tất cả đều là hàng ế nên giá cả cũng tương đối rẻ.”
Bỗng nhiên anh ta nhớ tới, người trên phi thuyền cũng không phải người thiếu tiền gì, nhanh chóng ngượng ngùng ngậm miệng.
Ánh mắt Bạch Anh lại bị đống hải sản kế bên hấp dẫn.
Tôm hùm Bostom hơn một thước! Cua hoàng đế lớn như chậu rửa mặt!
Vậy mà lại bảo là hàng ế?
Xin hỏi loại nguyên liệu nấu ăn rẻ này mua ở đâu thế? Có bao nhiêu tôi lấy tất!
Cô có chút buồn bực hỏi: “Tôi không thấy tinh võng bán mấy thứ kia nha!”
“Mấy thứ đó được vớt ở biển sâu cách sân bay không xa, bởi vì vẻ ngoài rất đáng sợ, cũng không có đầu bếp biết nấu nướng ra sao, cho nên chỉ có thể đưa đến sân bay gần đấy.”
Nói trắng ra là, nguyên liệu nấu ăn này chỉ đến cho đủ số, hôm nay Bạch Anh không đến, mấy thứ này, sớm muộn gì cũng bị xử lý như rác sau phi thuyền.
Quả thực là giậm chân giận dữ!
“Mọi người không biết đây là cái gì à?”
Bồi bàn lắc đầu, “Cho dù dùng dụng cụ kiểm tra đo lường qua, không có độc tố, cụ thể là giống gì, chúng tôi cũng không rõ lắm.”
Dù sao cũng không ai hỏi.
Bạch Anh như có như không liếc anh ta một cái, “Yên tâm đi, ngày mai chúng nó sẽ bị tranh mua không còn gì.”
Cô chỉ vào một con tôm hùm với một con cua hoàng đế, “Nhờ anh mang hai con này tới phòng bếp ở hàng ghế của tôi đi, thuận tiện cho thêm ít hành gừng tỏi ớt.”
Từ sau khi Bạch Anh phát trực tiếp, hành gừng tỏi ớt có thể thêm hương vị cho các món ăn được nhiều đầu bếp trẻ một sao và hai sao nhớ đến.
Hãng hàng không cũng thuận theo thuỷ triều, thêm mấy loại rau này vào nhóm gia vị chuẩn bị.
Nghe nói Bạch Anh muốn ăn loại thú giáp xác đáng sợ trong khi lạnh này, bồi bàn có ngạc nhiên trong nháy mắt.
Anh ta thậm chí còn nhìn Lê Phục một cái, hy vọng đối phương có thể ngăn cản hành vi điên cuồng của cô gái nhỏ trước mặt này.
Đương nhiên Lê Phục không có lo lắng gì với trù nghệ của Bạch Anh, “Đưa qua đi.”
Bạch Anh chỉ vào một nắm nhỏ mùi tây và một củ hành tây lớn: “Hãy gửi những thứ này vào bếp. Nếu có thể, hãy giúp tôi vào bếp xin đầu bếp một ít sữa trứng, bột làm bánh ngọt.”
Dứt lời, mấy người xoay người đi ra ngoài.
Ngụy Trăn Trăn còn có chút lo lắng, “Bạch tiểu thư, mấy thứ kia thật sự có thể ăn được à?”
Bạch Anh hỏi lại cô, “Không biết cô đã xem phát sóng trực tiếp món tôm càng của tôi chưa?”
Cô không đợi Ngụy Trăn Trăn trả lời, liền tự hỏi tự đáp, “Cô không phát hiện, nguyên liệu nấu ăn vừa rồi, trong đó có một loại rất giống tôm càng sao? Nhưng hoa văn thì khác và đầu to hơn nhiều, đó cũng là một loại tôm hùm, thời xưa, người ta gọi nó là tôm hùm Boston là một nguyên liệu rất có giá trị!
Lê Phục nghe xong, có chút đăm chiêu hỏi: “Còn con kia?”
Bạch Anh nhìn về phía anh, “Cái kia nha, cũng là một loại nguyên liệu nấu ăn vô cùng bổ dưỡng, tên là cua hoàng đế.”
“Nói cách khác, nó giống như cua sông lớn bằng bàn tay?”
“Chúng nó đều là cua, nhưng vị của cua biển với cua sông khác nhau rất lớn.”
Lê Phục cúi đầu, dùng quang não gửi tin nhắn cho lão ca mình.
“Khó chịu nam: Đưa tên với chủng loại hai sinh vật này cho viên khoa học [ hình ảnh ][ hình ảnh ] , lần lượt là tôm hùm Boston cùng cua hoàng đế, là nguyên liệu nấu ăn có thể dùng để ăn, nhớ rõ kí tên người cung cấp là Bạch Anh.”
“Lê Kiêu: Vội vàng thế. . . . . . Tên nhóc mi cũng có hôm nay.”
Vài phút sau, tin nhắn của Lê Kiêu lại tới nữa.
“Lê Kiêu: Làm xong, gọi anh đi.”
“Khó chịu nam: Cá cũng bắt lên đây rồi, anh cảm thấy tôi sẽ mắc câu nữa à?”
Điển hình của qua cầu rút ván.
Tác giả có chuyện muốn nói: cám ơn tiểu thiên sứ đã bình chọn cho mình hay là tưới dung dịch dinh dưỡng trong thời gian 2020-07-03 22: 34: 40 ~ 2020-07-04 10: 17: 46 ~
Cám ơn tưới dinh dưỡng Giải pháp Thiên thần nhỏ: 1 lọ cá,
Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã ủng hộ, mình sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!
Người phụ nữ trước mắt thoạt nhìn đại khái mới vừa trưởng thành, tóc xoăn lọn to màu rám nắng, trang phục là loại lưu hành gần đây của nước Pháp cổ.
Nói thật, trừ lúc không mở miệng nói chuyện, thoạt nhìn quả thật cũng rất tao nhã.
Nhưng có người mở miệng thì không chịu nổi.
Miệng hé ra là không nói được lời nào hay.
Tiếp viên hàng không nhỏ giọng nói thầm nói: “Sao lại là cô ta? Tôi đi tìm tổ trưởng!”
Người nói: “Cô đi trước đi, nơi này có người nhìn rồi.”
Tiếp viên hàng không phía trước mịt mờ liếc nhìn mấy người kia, bước nhanh rời đi.
Các chuyến bay qua lại giữa Đế quốc và Liên bang đương nhiên không thể chỉ chở công dân Liên bang, một số trong số họ là khách du lịch từ Đế quốc.
Bạch Anh đi lên, kéo góc áo Ngụy Trăn Trăn: “Cô không cần sợ, cùng mua phiếu vào như nhau, cô ta có tiền cũng chẳng liên quan gì tới chúng ta, tất cả mọi người đều là hành khách, dựa vào cái gì mà cô ta được chửi?”
Ngụy Trăn Trăn cũng rất tức giận, nhưng nghĩ đến mình đang đi công tác, lại không muốn thêm phiền cho cố chủ, vì thế nói:”Loại sự tình này không chú ý là được, cô ta lại không đánh tôi, cũng không lấy đồ của tôi, tôi không có tổn thất gì, cho qua đi!”
Tròng mắt Bạch Anh đảo một vòng, nói:”Vậy cô mắng lại đi, đừng sợ!”
Bởi vậy có thể thấy được, sự dạy dỗ tinh tế của Lương Ô Ô trong khoảng thời gian này không phải là không có hiệu quả.
Bạch Anh cũng hiểu, nhịn nhất thời thì được một tấc lại tiến thêm một thước, lui từng bước làm việc thêm trầm trọng.
Lúc này Lê Phục đã đi tới, đứng bên người hai người, nói rõ muốn làm chỗ dựa.
Bạch Anh cổ vũ địa nhìn về phía Ngụy Trăn Trăn, “Cô xem, thiếu tướng cũng đứng bên phía chúng ta này.”
Ngụy Trăn Trăn còn không có kịp nói gì,lúc người phụ nữ đối diện nhìn thấy Lê Phục, bỗng nhiên có chút sợ hãi.
“Mấy, mấy người muốn làm gì? Đánh, đánh người là phạm pháp! Tôi còn là vị thành niên, vừa mới tốt nghiệp trung học! Mấy người đánh tôi sẽ phải chịu sự truy cứu trách nhiệm của Đế quốc!”
Lê Phục ngay cả cái ánh mắt cũng chưa cho cô ta, cúi đầu nhìn Bạch Anh, chờ cô quyết định.
Cái ánh mắt kia giống như đang nói, cũng không phải không thể đánh mấy cái.
Ngụy Trăn Trăn phiên dịch: “Cô ta hẳn là không đến hai mươi tuổi.”
Cái gì?
Bạch Anh kinh ngạc nhìn người phụ nữ kia một cái.
À không, hiện tại phải nói là cô gái.
Tuy nói bộ dạng rất xinh, nhưng là hơn mười tuổi, có phải hơi trưởng thành quá không. . . . . .
Quả nhiên người ở Đế quốc trưởng thành sớm hơn Sao?
Bạch Anh nhìn thấy bộ dạng giương nanh múa vuốt kia của cô ta, lại nhìn xem nên nói gì mới không quá xúc phạm cô ta, không khỏi nhớ tới lời thoại trong Bảo khố ngọc. Em gái có từng đọc sách chưa, uống thuốc gì vậy?
Chứng vọng tưởng bị hại nặng đến mức này, có chút lợi hại nha!
Ngụy Trăn Trăn cũng có chút ghét bỏ, “Chúng ta vẫn nên đi thôi, đừng thêm lát nữa chắc cô ta lại khóc lóc om sòm lên mất, lại mất công người khác tưởng chúng ta làm gì cô ta.”
Bạch Anh ỷ vào mình cũng có thân phận vị thành niên, làm mặt quỷ với cô gái đến từ Đế quốc, trả lại một câu: “Rùa đen!”
Anh anh anh, chửi cô cũng cô không hiểu!
Ngụy Trăn Trăn buồn cười địa lôi kéo Bạch Anh bỗng nhiên ngây thơ, ba người song song đi về phía nhà ăn.
Chỉ để lại “cô gái thành thục” ở kia, ngơ ngác trong gió.
Chờ lúc tổ trưởng tiếp viên hàng không đến thì bố mẹ cô gái cũng đến, một phụ nữ trung niên.
Chắc do thường xuyên qua lại làm ăn, người phụ nữ biết nói tiếng Hán.
“Mấy người bị gì thế? Con gái của tôi bị bắt nạt, tiếp viên hàng không mấy người ở đây nhìn thấy, vừa không hỗ trợ cũng không ngăn những người đó lại, tôi phải khiếu nại mấy người!”
Tiếp viên hàng không ở lại lúc đó xem thường.
Cho dù bà có sa thải tôi thì tôi cũng không dám ngăn thiếu tướng nha!
Người Đế quốc mấy người mắt mù, chẳng lẽ chúng tôi cũng không có mặt vậy à?
Tổ trưởng xin lỗi người phụ nữ: “Phu nhân Miranda, chúng tôi vẫn còn cần hỏi tình huống bên này nữa.”
Cô gọi tiếp viên hàng không bên này, “Tiểu Chu, cô thuật lại tình huống một lần đi.”
Tiểu Chu vốn dĩ không thích đôi mẹ con này, nghe vậy liền nói rõ ràng đầu đuôi chuyện kia một lần, thuận tiện còn bỏ đi câu nói cuối cùng của Bạch Anh.
Tổ trưởng nghe xong vô cùng đau đầu.
Người gì thế! Con gái bà vô duyên vô cớ mắng người ta một câu, người ta còn chưa có nói gì đâu, thế mà mấy người lại làm kẻ xấu cáo trạng trước!
Tiếp viên hàng không họ Chu lại bổ sung một câu, “Người bên cạnh hai vị tiểu thư kia, là Lê thiếu tướng.”
Tổ trưởng hoảng sợ, “Cái gì? Sao lại không nói sớm!”
Cô ta lập tức lạnh mặt, nói với đôi mẹ con đối diện: “Vô cùng xin lỗi, chúng tôi không có cách gì có thể giúp được hai người.”
“Đây là thái độ đối đãi khách quý của mấy người?”
“Hãng hàng không chúng tôi luôn luôn lịch sự với người ngoài, nhưng có một số việc, cần điểm mấu chốt đích. Con gái của ngài mạo phạm thiếu tướng của Liên Bang chúng tôi, Lê thiếu tướng là anh hùng của Liên Bang chúng tôi, Liên Bang có thể yên ổn, toàn bộ dựa vào sự bày mưu tính kế của ngài ấy, tôn nghiêm của ngài ấy không thể bị xâm phạm, chính là điểm mấu chốt của chúng tôi.”
Sau khi đôi mẹ con Miranda bị ba người Bạch Anh cho ăn khổ, lại bị tổ trưởng nói một hồi, sắc mặt xanh trắng nảy ra, vô cùng đẹp.
Chẳng qua dù mất hứng thế nào, phu nhân Miranda cũng không thể đắc tột đại nhân vật ở địa bàn của người khác được, không khỏi căm tức, quay đầu liền cho con gái một cái tát, “Phế vật!” Bởi vậy có thể thấy được, tính tình cuồng vọng của cô gái kia, đều học theo mẹ của mình.
Trong nhà ăn, Bạch Anh còn nhìn xung quanh, “Thực sự không đến à? Tôi còn tưởng cô ta sẽ đuổi theo đấy.”
Ngụy Trăn Trăn ở một bên nhìn thấy buồn cười, “Ngài thật sự muốn đánh một trận với cô ta à!”
Ba người ngồi bên cạnh một cái bàn vuông, trên bàn để cà phê cùng bánh chanh.
Bạch Anh thở dài, “Còn chưa tới Đế Quốc đâu, vvậy mà đã bắt đầu ăn mấy thứ này rồi, hơn nữa cái này nhìn cũng không giống cơm trưa, giống trà chiều hơn.”
Nhưng mà Nguỵ Trăn Trăn ăn một miếng bánh ngọt, còn có chút không cam lòng, “Bánh chanh ăn ngon lắm nha! Loại trình độ này, tôi mới chỉ được ăn một lần khi tham gia tiệc rượu với một sếp của công ty lớn thôi!”
Bạch Anh tò mò hỏi han: “Tiệc rượu của công ty lớn thường có mấy sao?”
“Lần đó tôi đi hẳn là ba sao, hiếm khi thấy năm sao.”
Bạch Anh nghe xong nháy mắt mất đi hứng thú, nhà hàng ba sao cũng không phải chưa đi qua. . . . . .
Cô đưa miếng bánh ngọt chưa động tới cho Ngụy Trăn Trăn, “Cô muốn ăn thêm một miếng nữa không?”
Lúc này Lê Phục đã ăn xong miếng bánh ngọt của mình, ngoắc tay về phía bồi bàn trong nhà ăn.
“Thiếu tướng, ngài cần gì sao?” Bồi bàn liếc mắt một cái liền nhận ra anh.
“Trên phi thuyền hẳn là có nguyên liệu nấu ăn đúng không?”
Bồi bàn gật gật đầu, “Đúng vậy.”
Anh nhìn thoáng qua thời gian, sắc mặt đột nhiên do dự, “Lúc này, nguyên liệu nấu ăn quý trong kho hàng lúc này chắc đã bị đầu bếp của khách mang theo lấy đi rồi. . . . . .”
Sở dĩ lúc trước Bạch Anh nhìn thấy khách mang theo đầu bếp, đúng là bởi vì hiện tại phi thuyền cho phép đầu bếp của khách tự chuẩn bị bữa ăn.
Mà hãng hàng không, cũng chuẩn bị một ít nguyên liệu nấu ăn, chỉ cần thanh toán thêm vào phí sử dụng, nhóm đầu bếp có thể căn cứ theo sở thích của mình, chọn lựa nguyên liệu nấu ăn.
Trước mắt sắp đến thời gian cơm trưa rồi, nguyên liệu nấu ăn tốt hẳn là đã được đặt hết rồi.
Dù sao mấy ngày sau, nhóm đầu bếp còn muốn dùng những nguyên liệu nấu ăn đấy để nấu cơm.
Bạch Anh cười khẽ nhướn mày —- Còn lâu tôi mới tin bọn họ biết chọn hàng như thế, còn có thể chọn hết đồ ăn ngon cơ?
“Chúng tôi có thể đi xem thử không?”
Bồi bàn không biết rõ thân phận của cô, đành phải cung kính gật đầu, “Xin mời đi theo tôi!”
Ngụy Trăn Trăn thuần thục nhét miếng bánh ngọt vào miêngh, phồng má, cùng Bạch Anh đi đến kho lạnh.
Lê Phục lấy một loại tư thế bảo vệ đi theo ở phía sau.
“Chính là chỗ này, bên tay trái là nguyên liệu nấu ăn đã đặt trước, chỉ có bên tay phải là nguyên liệu nấu ăn còn lai.”
Có vẻ như sợ các thành phần còn lại quá tồi tàn. Người phục vụ xấu hổ nói thêm: “Nhưng quản lý nói, những nguyên liệu còn lại tất cả đều là hàng ế nên giá cả cũng tương đối rẻ.”
Bỗng nhiên anh ta nhớ tới, người trên phi thuyền cũng không phải người thiếu tiền gì, nhanh chóng ngượng ngùng ngậm miệng.
Ánh mắt Bạch Anh lại bị đống hải sản kế bên hấp dẫn.
Tôm hùm Bostom hơn một thước! Cua hoàng đế lớn như chậu rửa mặt!
Vậy mà lại bảo là hàng ế?
Xin hỏi loại nguyên liệu nấu ăn rẻ này mua ở đâu thế? Có bao nhiêu tôi lấy tất!
Cô có chút buồn bực hỏi: “Tôi không thấy tinh võng bán mấy thứ kia nha!”
“Mấy thứ đó được vớt ở biển sâu cách sân bay không xa, bởi vì vẻ ngoài rất đáng sợ, cũng không có đầu bếp biết nấu nướng ra sao, cho nên chỉ có thể đưa đến sân bay gần đấy.”
Nói trắng ra là, nguyên liệu nấu ăn này chỉ đến cho đủ số, hôm nay Bạch Anh không đến, mấy thứ này, sớm muộn gì cũng bị xử lý như rác sau phi thuyền.
Quả thực là giậm chân giận dữ!
“Mọi người không biết đây là cái gì à?”
Bồi bàn lắc đầu, “Cho dù dùng dụng cụ kiểm tra đo lường qua, không có độc tố, cụ thể là giống gì, chúng tôi cũng không rõ lắm.”
Dù sao cũng không ai hỏi.
Bạch Anh như có như không liếc anh ta một cái, “Yên tâm đi, ngày mai chúng nó sẽ bị tranh mua không còn gì.”
Cô chỉ vào một con tôm hùm với một con cua hoàng đế, “Nhờ anh mang hai con này tới phòng bếp ở hàng ghế của tôi đi, thuận tiện cho thêm ít hành gừng tỏi ớt.”
Từ sau khi Bạch Anh phát trực tiếp, hành gừng tỏi ớt có thể thêm hương vị cho các món ăn được nhiều đầu bếp trẻ một sao và hai sao nhớ đến.
Hãng hàng không cũng thuận theo thuỷ triều, thêm mấy loại rau này vào nhóm gia vị chuẩn bị.
Nghe nói Bạch Anh muốn ăn loại thú giáp xác đáng sợ trong khi lạnh này, bồi bàn có ngạc nhiên trong nháy mắt.
Anh ta thậm chí còn nhìn Lê Phục một cái, hy vọng đối phương có thể ngăn cản hành vi điên cuồng của cô gái nhỏ trước mặt này.
Đương nhiên Lê Phục không có lo lắng gì với trù nghệ của Bạch Anh, “Đưa qua đi.”
Bạch Anh chỉ vào một nắm nhỏ mùi tây và một củ hành tây lớn: “Hãy gửi những thứ này vào bếp. Nếu có thể, hãy giúp tôi vào bếp xin đầu bếp một ít sữa trứng, bột làm bánh ngọt.”
Dứt lời, mấy người xoay người đi ra ngoài.
Ngụy Trăn Trăn còn có chút lo lắng, “Bạch tiểu thư, mấy thứ kia thật sự có thể ăn được à?”
Bạch Anh hỏi lại cô, “Không biết cô đã xem phát sóng trực tiếp món tôm càng của tôi chưa?”
Cô không đợi Ngụy Trăn Trăn trả lời, liền tự hỏi tự đáp, “Cô không phát hiện, nguyên liệu nấu ăn vừa rồi, trong đó có một loại rất giống tôm càng sao? Nhưng hoa văn thì khác và đầu to hơn nhiều, đó cũng là một loại tôm hùm, thời xưa, người ta gọi nó là tôm hùm Boston là một nguyên liệu rất có giá trị!
Lê Phục nghe xong, có chút đăm chiêu hỏi: “Còn con kia?”
Bạch Anh nhìn về phía anh, “Cái kia nha, cũng là một loại nguyên liệu nấu ăn vô cùng bổ dưỡng, tên là cua hoàng đế.”
“Nói cách khác, nó giống như cua sông lớn bằng bàn tay?”
“Chúng nó đều là cua, nhưng vị của cua biển với cua sông khác nhau rất lớn.”
Lê Phục cúi đầu, dùng quang não gửi tin nhắn cho lão ca mình.
“Khó chịu nam: Đưa tên với chủng loại hai sinh vật này cho viên khoa học [ hình ảnh ][ hình ảnh ] , lần lượt là tôm hùm Boston cùng cua hoàng đế, là nguyên liệu nấu ăn có thể dùng để ăn, nhớ rõ kí tên người cung cấp là Bạch Anh.”
“Lê Kiêu: Vội vàng thế. . . . . . Tên nhóc mi cũng có hôm nay.”
Vài phút sau, tin nhắn của Lê Kiêu lại tới nữa.
“Lê Kiêu: Làm xong, gọi anh đi.”
“Khó chịu nam: Cá cũng bắt lên đây rồi, anh cảm thấy tôi sẽ mắc câu nữa à?”
Điển hình của qua cầu rút ván.
Tác giả có chuyện muốn nói: cám ơn tiểu thiên sứ đã bình chọn cho mình hay là tưới dung dịch dinh dưỡng trong thời gian 2020-07-03 22: 34: 40 ~ 2020-07-04 10: 17: 46 ~
Cám ơn tưới dinh dưỡng Giải pháp Thiên thần nhỏ: 1 lọ cá,
Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã ủng hộ, mình sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.