Tối Nay Khai Trai Sếp Thật Mạnh Mẽ
Chương 109: Ba cái tát
Hàn Dẫn Tố
23/06/2015
Editor: - Tử Tinh –
Lúc Giản An Dương hoàn toàn hôn mê, cả phòng họp cũng loạn thành một đoàn, trong lúc này, cảnh sát cũng chẳng thèm chú ý tới hoàn cảnh náo loạn mà dứt khoát mang người đi mất.
Những tiếng kêu cứu và cả tiếng còi xe cứu thương không ngừng vang lên ồn ào bên tai Mạnh Thiếu Văn, nhưng anh ta cũng mắt điếc tai ngơ, cả người như bị rút mất hồn phách, cứ kinh ngạc đứng ở đó, thậm chí anh ta cũng không dám liếc mắt nhìn Ngu Vô Song, anh ta sợ rằng sẽ thấy được ý cười giễu cợt, lãnh khốc trên mặt cô.
Đối với cảm xúc phức tạp của Mạnh Thiếu Văn, Ngu Vô Song cũng chẳng màng tới, cô liếc nhìn Hàn Lãnh đang đứng bên cạnh, Hàn Lãnh nhất thời sáng tỏ, cười hì hì nói: “Ngu….. À không…… Phải là Giản đại tiểu thư, cô yên tâm đi, những chuyện còn lại cứ để tôi xử lý là được rồi, Cố Chi vẫn còn ở dưới lầu chờ cô….. cô mau trở về đi!”
Đối với vị luật sư trẻ tuổi danh trấn Nam Giang này, Ngu Vô Song rất yên tâm về năng lực thu xếp của anh ta, giao lại mọi việc ở đây cho anh ta, cô cũng yên tâm.
Lập tức gật đầu một cái, khách khí cười nói: “Vậy thì làm phiền luật sư Hàn rồi.”
Hàn Lãnh tuổi trẻ tài cao, rất có năng lực, lại có chút kiêu ngạo, nhưng Hoắc Cố Chi đã sớm tạo mối quan hệ với anh ta rồi, muốn làm bạn với anh ta, chỉ cần sức quyến rũ bản thân anh ta cũng đủ làm người khác cảm phục.
Đối với người phụ nữ trong lòng của Hoắc Cố Chi, Hàn Lãnh vẫn rất nể nang, hơn nữa thù lao lần này cũng không tệ, môi anh ta nhếch lên một đường cong đẹp mắt: “Lấy tiền của người thì phải trừ tai họa cho người, Giản đại tiểu thư không cần phải khách sáo.”
Ngu Vô Song cười cười, thầm nghĩ cũng là điều đương nhiên thôi, trực tiếp đổi 2% cổ phần của Giản thị thành tiền mặt cho anh ta, anh ta nhận thù lao này rồi còn có thể không khách khí sao?
…………..
Rất nhanh, Ngu Vô Song đã mang theo một đám vệ sĩ rời đi, Hàn Lãnh tự dùng danh nghĩa của Ngu Vô Song để ở lại xử lý công việc, trên tay anh ta có kết quả DNA, muốn xem xét tài sản của Giản thị quả thực là quá dễ dàng rồi.
Nhưng mà anh ta cũng không vội vã làm chuyện chính, mà nở nụ cười hài hước, dời tầm mắt về phía Mạnh Thiếu Văn, người đàn ông này chính là người thừa kế của Hằng Viễn, của nhà họ Mạnh kiêu ngạo, cũng chính là người tình trong mộng của rất nhiều tiểu thư Nam Giang.
Cùng sống trong một thành phố, anh cũng chẳng xa lạ gì tiếng tăm của anh ta, tin tức đính hôn hai tháng trước khiến anh ta như hổ mọc thêm cánh, bay lên rất nhiều trang đầu của các tờ báo lớn nhỏ.
Nhưng bây giờ, chuyện lại thành ra như vậy, Hàn Lãnh vốn không hiền lành nên rất tò mò đối với tâm tình bây giờ của anh ta.
Lúc này, anh vui vẻ nở nụ cười: “Mạnh tổng, anh xem, hiện trường bây giờ loạn như vậy, hay anh có cần về nghỉ ngơi trước không? Hoặc là tới đồn cảnh sát thăm vợ? Giản tiên sinh hiện giờ đang hôn mê bất tỉnh, sợ rằng nhất thời không thể để ý tới Giản tiểu thư được.”
Loại lời nói mười phần mang tính giễu cợt này nếu là bình thường thì Mạnh Thiếu Văn đã sớm trở mặt, thế nhưng đầu óc anh ta lúc này đã sớm hoảng hốt, mờ mịt, trong đầu chỉ có sắc mặt lạnh lùng của Ngu Vô Song trước khi rời đi.
Bọn họ đã quen biết nhiều năm, anh ta không phải là người quen thuộc nhất với cô sao, tại sao thoáng chốc lại biến thành như vậy?
Thấy anh ta như vậy, Hàn Lãnh còn muốn bồi thêm vào, nhưng Mạnh Thiếu Văn đã đẩy anh ra, chạy ra ngoài nhanh như gió, chỉ là lúc anh ta chạy tới nơi thì thang máy cũng đã đóng lại, chính vào lúc nào, anh ta và người phụ nữ trong thang máy bốn mắt nhìn nhau.
Trên khuôn mặt nhẹ nhàng của cô không biểu lộ bất kỳ điều gì, di dời tầm mắt giống như không có
chuyện gì xảy ra, nhưng lại khiến cho Mạnh Thiếu Văn đau đớn toàn thân, anh ta không hề suy nghĩ đã lao tới cầu thang bộ bên cạnh, lúc nhanh chóng xuống lầu, trong lòng anh ta chỉ ấp ủ một ý nghĩ.
Đó chính là phải đuổi theo, anh ta đã để lỡ cô nhiều năm như vậy, bây giờ sao có thể trơ mắt đứng nhìn cô lại biến mất trước mặt mình như thế?
……………..
Thật ra thì từ trước tới giờ Ngu Vô Song rất hiểu Mạnh Thiếu Văn, người đàn ông này chính là ánh hào quang trong tuổi thanh xuân của cô, cô đã từng coi anh ta là chồng tương lai của mình, cô sao có thể không hiểu?
Chính vì hiểu rõ nên lúc này cô mới có thể bình tĩnh đối mặt, anh ta là trưởng tôn nhà họ Mạnh, phải gánh vác rất nhiều trách nhiệm trên người, trong khi những đứa trẻ khác còn đang chơi đùa thì anh ta đã phải đặt ra những yêu cần nghiêm khắc với bản thân.
Thậm chí lúc mới mười bảy mười tám tuổi, anh ta cũng đã kết bạn có mục đích, không phải là cô không biết những điều này, chính vì biết nên mới càng đau lòng cho anh ta.
Khi đó cô là đại tiểu thư nhà họ Giản, hiển nhiên luôn có cuộc sông cẩm y ngọc thực mà người người thèm muốn, cô biết anh ta ở bên cô có lẽ một phần là do thân phận của cô, nhưng chắc chắn phần lớn là vì tình yêu, bởi vì ở chỗ này không thiếu những thiên kim tiểu thư thân phận tôn quý.
So với anh ta lúc đó tuổi trẻ tài cao, ngoài dáng vẻ xinh đẹp cùng với dòng họ cao quý ra, cô căn bản không còn gì đáng để nhắc tới, cho nên cô rất hạnh phúcm rất biết ơn.
Nhớ lại chuyện cũ, trên mặt Ngu Vô Song thoáng qua một chút ngẩn ngơ, cô bước từng bước ra ngoài, rất nhanh sẽ nhìn thấy một người đàn ông đang đứng dưới những bậc thang.
Anh đang dựa vào một chiếc Lamborghini Murcielago, khuôn mặt của anh tuấn tú bức người, đứng trước sườn xe màu đen, thời điểm cặp mắt ưng kia nhìn thấy cô, ánh sáng thật quá rõ ràng.
Ngu Vô Song nhất thời lộ núm đồng tiền như hoa, vẫy tay với anh, bước chân không khỏi vội vã.
Mới vừa trải qua một cuộc bão táp ở trên kia, nhìn thấy Giản An Dương túc tới bất tỉnh, Giản Uyển Linh bị cảnh sát áp giải, thật tình cô không được vui vẻ như trong tưởng tượng, nhưng giờ khắc này khi nhìn thấy Hoắc Cố Chi, tâm hồn cô thật thoải mái.
Những chấp nhất nhiều năm trở nên sáng tỏ, sáng này cô nói muốn cùng anh trở về Pháp, cũng không phải là lời nói suông, mà đã trải qua suy nghĩ sâu sắc.
Thành phố này đã mang tới cho cô quá nhiều tổn thương, cô không thích, nếu đã không thích, cần gì phải cưỡng cầu? Sao không cùng anh tiêu dao nơi thế giới trời cai biển rộng?
Trong lòng nhớ nhưng, nụ cười trên mặt cô càng tỏa ra chói lọi, nhưng sau lưng lại đột nhiên truyển đến những tiếng gọi ầm ĩ.
Mạnh Thiếu Văn chạy hơn ba mươi tầng lầu xuống tới đây đã thở hổn hển, nhưng thấy bóng dáng thanh lệ trước cửa kia thì ánh mắt anh ta nhất thời sáng lên, giọng nói run rẩy bật thốt: “Uyển Như, đợi đã…..!”
Anh ta gọi là Uyển Như, Ngu Vô Song cũng không quay đầu lại, cũng không dừng chân, nhưng mà cô không ngờ cánh tay chợt bị người ta lôi kéo, eo nhỏ rơi vào một vòng tay cường tráng.
Ôm được thân thể gầy yếu mềm mại trong ngực, tim Mạnh Thiếu Văn đập vô cùng gấp gáp, hai mắt anh ta đỏ ngầu, giọng nói khàn khàn trầm thấp: “Thật xin lỗi…….. Thật xin lỗi……. Thật xin lỗi, Uyển Như, anh sai rồi, là lỗi của anh, tất cả đều là anh sai!”
Ngu Vô Song bị anh ta ôm từ phía sau, dù không quay đầu lại nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được trái tim đang đập không ngừng lên trong lồng ngực nóng bỏng của người đàn ông.
Chỉ là trong lòng cô bây giờ tĩnh lặng như nước, cảm thấy thật sự ghê tởm đối với cử chỉ thân mật như vậy, lúc này mới lạnh giọng lên tiếng: “Buông tay, Mạnh Thiếu Văn, anh đã có lỗi với tôi một lần, không muốn để tôi hận anh thì mau buông tay ra”.
Không thể nói là cô không oán giận tình cảm của người đàn ông này, hai năm đầu tiên cô vẫn luôn canh cánh trong lòng, không thể bình ổn tâm trạng, ngay cả những lúc đi qua khách sạn Thịnh Cảng ở nước ngoài, cô đều dừng chân hồi lâu.
Nhưng mà như thế thì làm sao? Chẳng phải vẫn luôn có một ‘Giản Uyển Như’ thời thời khắc khắc sống bên cạnh anh ta sao? Cho dù cô có oán hận sâu sắc cũng chẳng ai hay? Chỉ càng vô duyện vô cớ chuốc bực vào bản thân mà thôi.
Giọng nói lạnh lùng như vậy đả thương Mạnh Thiếu Văn, anh ta giật giật khóe môi, vắng lặng: “Uyển Như, chúng ta nói chuyện một chút thôi. Hiểu lầm giữa chúng ta sâu như vậy, em nhất định phải nghe anh giải thích.”
Đã tới nước này, anh ta vẫn còn suy nghĩ kỳ lạ như vậy, quả thật khiến cho Ngu Vô Song mở mang tầm mắt.
Cô nhắm mắt lại, cố nén ghê tởm trong mắt, sau đó đẩy anh ta ra không chút lưu tình, xoay người lại, không cần suy nghĩ đã cho anh ta một cái tát.
Đầu ngón tay cô trắng noãn, cho dù là tát anh ta một cái, cũng khiến cho Mạnh Thiếu Văn quyến luyến sự ‘tiếp xúc thân mật’ như vậy.
Nhưng mà anh ta còn chưa kịp nói ra, đã phải hứng thêm một cái tát nữa.
Nhìn khuôn mặt anh tuấn, tiêu sái trước mắt, cuối cùng Ngu Vô Song lại quăng thêm một cái tát khác, cô tát liên tục ba cái, đánh tới nỗi tay ngọc cảm thấy đau mới dừng lại.
Không thẹn quá hóa giận như trong tưởng tượng, người đàn ông đối diện chỉ ngay ngốc cười, rất giống với chàng thiếu niên thật thà lớn hơn cô hai tuổi của nhiều năm về trước.
Ngu Vô Song thấy được, vành mắt chợt hồng, cô nghiếm răng nói từng câu từng chữ: “Anh gọi tôi lại, không phải muốn tôi tát anh mấy cái cho hả giận sao? Được, tôi làm rồi, anh thỏa mãn chưa, tưởng rằng tôi có thể vì thế mà tha thứ cho anh sao? Mạnh Thiếu Văn, anh mở to hai mắt xem xem bây giờ là năm nào đi, đã là năm 2014 rồi, đã được năm năm kể từ lúc tôi xảy ra chuyện rồi, thời gian năm năm đó anh chưa từng có chút hoài nghi nào đối với Giản Uyển Linh sao?”
Cô đánh đòn phủ đầu, nói một hơi rất nhiều, nói tới mức khiến cho Mạnh Thiếu Văn á khẩu không trả lời được.
Ba cái tát này cô đã dùng toàn lực, gò má anh ta sưng phù, không còn anh tuấn, tao nhã như trước nữa.
Hơn nữa đối với câu hỏi sau cùng của cô, càng khiến cho anh ta tái mặt.
Hai bàn tay rũ xuống lặng lẽ nắm chặt, trong tim run lên từng trận.
Đúng vậy, năm năm đó làm sao anh ta có thể không hoài nghi? Nhưng đến cuối cùng không phải anh ta vẫn không tha sao?
Lúc bắt đầu là vì sợ mất đi, sau này anh ta lại không thể không buông tha…….
Thấy anh ta mím môi mỏng, chậm chạp không lên tiếng, Ngu Vô Song ngược lại vẫn cười, cô nhướn đôi lông mày kẻ đen, khuôn mặt tinh xảo mang theo nụ cười lạnh nhạt, từng câu từng chữ lộ ra giễu cợt vô tận: “Anh không trả lời được thì để tôi nói giúp, những năm này anh cùng với Giản thị hợp tác rất thân thiết, hai nhà các người sớm đã buộc chung một chỗ, không được phép xảy ra sai sót, cho dù có hoài nghi thì sao? Chỉ vì lợi ích hợp tác, mấy thứ hoài nghi đó căn bản không đáng để nói tới, anh là Mạnh tổng của Hằng Viễn, trên người anh luôn có trách nhiệm. Có phải hay không anh không cần nói tôi cũng quá rõ?”
Chân tướng bị người vạch ra một cách trần trụi không lưu tình, trên mặt Mạnh Thiếu Văn chỉ khó chịu một hồi, nhưng trái tim thì lại càng cảm thấy bị lăng trì từng chút một……
Lúc Giản An Dương hoàn toàn hôn mê, cả phòng họp cũng loạn thành một đoàn, trong lúc này, cảnh sát cũng chẳng thèm chú ý tới hoàn cảnh náo loạn mà dứt khoát mang người đi mất.
Những tiếng kêu cứu và cả tiếng còi xe cứu thương không ngừng vang lên ồn ào bên tai Mạnh Thiếu Văn, nhưng anh ta cũng mắt điếc tai ngơ, cả người như bị rút mất hồn phách, cứ kinh ngạc đứng ở đó, thậm chí anh ta cũng không dám liếc mắt nhìn Ngu Vô Song, anh ta sợ rằng sẽ thấy được ý cười giễu cợt, lãnh khốc trên mặt cô.
Đối với cảm xúc phức tạp của Mạnh Thiếu Văn, Ngu Vô Song cũng chẳng màng tới, cô liếc nhìn Hàn Lãnh đang đứng bên cạnh, Hàn Lãnh nhất thời sáng tỏ, cười hì hì nói: “Ngu….. À không…… Phải là Giản đại tiểu thư, cô yên tâm đi, những chuyện còn lại cứ để tôi xử lý là được rồi, Cố Chi vẫn còn ở dưới lầu chờ cô….. cô mau trở về đi!”
Đối với vị luật sư trẻ tuổi danh trấn Nam Giang này, Ngu Vô Song rất yên tâm về năng lực thu xếp của anh ta, giao lại mọi việc ở đây cho anh ta, cô cũng yên tâm.
Lập tức gật đầu một cái, khách khí cười nói: “Vậy thì làm phiền luật sư Hàn rồi.”
Hàn Lãnh tuổi trẻ tài cao, rất có năng lực, lại có chút kiêu ngạo, nhưng Hoắc Cố Chi đã sớm tạo mối quan hệ với anh ta rồi, muốn làm bạn với anh ta, chỉ cần sức quyến rũ bản thân anh ta cũng đủ làm người khác cảm phục.
Đối với người phụ nữ trong lòng của Hoắc Cố Chi, Hàn Lãnh vẫn rất nể nang, hơn nữa thù lao lần này cũng không tệ, môi anh ta nhếch lên một đường cong đẹp mắt: “Lấy tiền của người thì phải trừ tai họa cho người, Giản đại tiểu thư không cần phải khách sáo.”
Ngu Vô Song cười cười, thầm nghĩ cũng là điều đương nhiên thôi, trực tiếp đổi 2% cổ phần của Giản thị thành tiền mặt cho anh ta, anh ta nhận thù lao này rồi còn có thể không khách khí sao?
…………..
Rất nhanh, Ngu Vô Song đã mang theo một đám vệ sĩ rời đi, Hàn Lãnh tự dùng danh nghĩa của Ngu Vô Song để ở lại xử lý công việc, trên tay anh ta có kết quả DNA, muốn xem xét tài sản của Giản thị quả thực là quá dễ dàng rồi.
Nhưng mà anh ta cũng không vội vã làm chuyện chính, mà nở nụ cười hài hước, dời tầm mắt về phía Mạnh Thiếu Văn, người đàn ông này chính là người thừa kế của Hằng Viễn, của nhà họ Mạnh kiêu ngạo, cũng chính là người tình trong mộng của rất nhiều tiểu thư Nam Giang.
Cùng sống trong một thành phố, anh cũng chẳng xa lạ gì tiếng tăm của anh ta, tin tức đính hôn hai tháng trước khiến anh ta như hổ mọc thêm cánh, bay lên rất nhiều trang đầu của các tờ báo lớn nhỏ.
Nhưng bây giờ, chuyện lại thành ra như vậy, Hàn Lãnh vốn không hiền lành nên rất tò mò đối với tâm tình bây giờ của anh ta.
Lúc này, anh vui vẻ nở nụ cười: “Mạnh tổng, anh xem, hiện trường bây giờ loạn như vậy, hay anh có cần về nghỉ ngơi trước không? Hoặc là tới đồn cảnh sát thăm vợ? Giản tiên sinh hiện giờ đang hôn mê bất tỉnh, sợ rằng nhất thời không thể để ý tới Giản tiểu thư được.”
Loại lời nói mười phần mang tính giễu cợt này nếu là bình thường thì Mạnh Thiếu Văn đã sớm trở mặt, thế nhưng đầu óc anh ta lúc này đã sớm hoảng hốt, mờ mịt, trong đầu chỉ có sắc mặt lạnh lùng của Ngu Vô Song trước khi rời đi.
Bọn họ đã quen biết nhiều năm, anh ta không phải là người quen thuộc nhất với cô sao, tại sao thoáng chốc lại biến thành như vậy?
Thấy anh ta như vậy, Hàn Lãnh còn muốn bồi thêm vào, nhưng Mạnh Thiếu Văn đã đẩy anh ra, chạy ra ngoài nhanh như gió, chỉ là lúc anh ta chạy tới nơi thì thang máy cũng đã đóng lại, chính vào lúc nào, anh ta và người phụ nữ trong thang máy bốn mắt nhìn nhau.
Trên khuôn mặt nhẹ nhàng của cô không biểu lộ bất kỳ điều gì, di dời tầm mắt giống như không có
chuyện gì xảy ra, nhưng lại khiến cho Mạnh Thiếu Văn đau đớn toàn thân, anh ta không hề suy nghĩ đã lao tới cầu thang bộ bên cạnh, lúc nhanh chóng xuống lầu, trong lòng anh ta chỉ ấp ủ một ý nghĩ.
Đó chính là phải đuổi theo, anh ta đã để lỡ cô nhiều năm như vậy, bây giờ sao có thể trơ mắt đứng nhìn cô lại biến mất trước mặt mình như thế?
……………..
Thật ra thì từ trước tới giờ Ngu Vô Song rất hiểu Mạnh Thiếu Văn, người đàn ông này chính là ánh hào quang trong tuổi thanh xuân của cô, cô đã từng coi anh ta là chồng tương lai của mình, cô sao có thể không hiểu?
Chính vì hiểu rõ nên lúc này cô mới có thể bình tĩnh đối mặt, anh ta là trưởng tôn nhà họ Mạnh, phải gánh vác rất nhiều trách nhiệm trên người, trong khi những đứa trẻ khác còn đang chơi đùa thì anh ta đã phải đặt ra những yêu cần nghiêm khắc với bản thân.
Thậm chí lúc mới mười bảy mười tám tuổi, anh ta cũng đã kết bạn có mục đích, không phải là cô không biết những điều này, chính vì biết nên mới càng đau lòng cho anh ta.
Khi đó cô là đại tiểu thư nhà họ Giản, hiển nhiên luôn có cuộc sông cẩm y ngọc thực mà người người thèm muốn, cô biết anh ta ở bên cô có lẽ một phần là do thân phận của cô, nhưng chắc chắn phần lớn là vì tình yêu, bởi vì ở chỗ này không thiếu những thiên kim tiểu thư thân phận tôn quý.
So với anh ta lúc đó tuổi trẻ tài cao, ngoài dáng vẻ xinh đẹp cùng với dòng họ cao quý ra, cô căn bản không còn gì đáng để nhắc tới, cho nên cô rất hạnh phúcm rất biết ơn.
Nhớ lại chuyện cũ, trên mặt Ngu Vô Song thoáng qua một chút ngẩn ngơ, cô bước từng bước ra ngoài, rất nhanh sẽ nhìn thấy một người đàn ông đang đứng dưới những bậc thang.
Anh đang dựa vào một chiếc Lamborghini Murcielago, khuôn mặt của anh tuấn tú bức người, đứng trước sườn xe màu đen, thời điểm cặp mắt ưng kia nhìn thấy cô, ánh sáng thật quá rõ ràng.
Ngu Vô Song nhất thời lộ núm đồng tiền như hoa, vẫy tay với anh, bước chân không khỏi vội vã.
Mới vừa trải qua một cuộc bão táp ở trên kia, nhìn thấy Giản An Dương túc tới bất tỉnh, Giản Uyển Linh bị cảnh sát áp giải, thật tình cô không được vui vẻ như trong tưởng tượng, nhưng giờ khắc này khi nhìn thấy Hoắc Cố Chi, tâm hồn cô thật thoải mái.
Những chấp nhất nhiều năm trở nên sáng tỏ, sáng này cô nói muốn cùng anh trở về Pháp, cũng không phải là lời nói suông, mà đã trải qua suy nghĩ sâu sắc.
Thành phố này đã mang tới cho cô quá nhiều tổn thương, cô không thích, nếu đã không thích, cần gì phải cưỡng cầu? Sao không cùng anh tiêu dao nơi thế giới trời cai biển rộng?
Trong lòng nhớ nhưng, nụ cười trên mặt cô càng tỏa ra chói lọi, nhưng sau lưng lại đột nhiên truyển đến những tiếng gọi ầm ĩ.
Mạnh Thiếu Văn chạy hơn ba mươi tầng lầu xuống tới đây đã thở hổn hển, nhưng thấy bóng dáng thanh lệ trước cửa kia thì ánh mắt anh ta nhất thời sáng lên, giọng nói run rẩy bật thốt: “Uyển Như, đợi đã…..!”
Anh ta gọi là Uyển Như, Ngu Vô Song cũng không quay đầu lại, cũng không dừng chân, nhưng mà cô không ngờ cánh tay chợt bị người ta lôi kéo, eo nhỏ rơi vào một vòng tay cường tráng.
Ôm được thân thể gầy yếu mềm mại trong ngực, tim Mạnh Thiếu Văn đập vô cùng gấp gáp, hai mắt anh ta đỏ ngầu, giọng nói khàn khàn trầm thấp: “Thật xin lỗi…….. Thật xin lỗi……. Thật xin lỗi, Uyển Như, anh sai rồi, là lỗi của anh, tất cả đều là anh sai!”
Ngu Vô Song bị anh ta ôm từ phía sau, dù không quay đầu lại nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được trái tim đang đập không ngừng lên trong lồng ngực nóng bỏng của người đàn ông.
Chỉ là trong lòng cô bây giờ tĩnh lặng như nước, cảm thấy thật sự ghê tởm đối với cử chỉ thân mật như vậy, lúc này mới lạnh giọng lên tiếng: “Buông tay, Mạnh Thiếu Văn, anh đã có lỗi với tôi một lần, không muốn để tôi hận anh thì mau buông tay ra”.
Không thể nói là cô không oán giận tình cảm của người đàn ông này, hai năm đầu tiên cô vẫn luôn canh cánh trong lòng, không thể bình ổn tâm trạng, ngay cả những lúc đi qua khách sạn Thịnh Cảng ở nước ngoài, cô đều dừng chân hồi lâu.
Nhưng mà như thế thì làm sao? Chẳng phải vẫn luôn có một ‘Giản Uyển Như’ thời thời khắc khắc sống bên cạnh anh ta sao? Cho dù cô có oán hận sâu sắc cũng chẳng ai hay? Chỉ càng vô duyện vô cớ chuốc bực vào bản thân mà thôi.
Giọng nói lạnh lùng như vậy đả thương Mạnh Thiếu Văn, anh ta giật giật khóe môi, vắng lặng: “Uyển Như, chúng ta nói chuyện một chút thôi. Hiểu lầm giữa chúng ta sâu như vậy, em nhất định phải nghe anh giải thích.”
Đã tới nước này, anh ta vẫn còn suy nghĩ kỳ lạ như vậy, quả thật khiến cho Ngu Vô Song mở mang tầm mắt.
Cô nhắm mắt lại, cố nén ghê tởm trong mắt, sau đó đẩy anh ta ra không chút lưu tình, xoay người lại, không cần suy nghĩ đã cho anh ta một cái tát.
Đầu ngón tay cô trắng noãn, cho dù là tát anh ta một cái, cũng khiến cho Mạnh Thiếu Văn quyến luyến sự ‘tiếp xúc thân mật’ như vậy.
Nhưng mà anh ta còn chưa kịp nói ra, đã phải hứng thêm một cái tát nữa.
Nhìn khuôn mặt anh tuấn, tiêu sái trước mắt, cuối cùng Ngu Vô Song lại quăng thêm một cái tát khác, cô tát liên tục ba cái, đánh tới nỗi tay ngọc cảm thấy đau mới dừng lại.
Không thẹn quá hóa giận như trong tưởng tượng, người đàn ông đối diện chỉ ngay ngốc cười, rất giống với chàng thiếu niên thật thà lớn hơn cô hai tuổi của nhiều năm về trước.
Ngu Vô Song thấy được, vành mắt chợt hồng, cô nghiếm răng nói từng câu từng chữ: “Anh gọi tôi lại, không phải muốn tôi tát anh mấy cái cho hả giận sao? Được, tôi làm rồi, anh thỏa mãn chưa, tưởng rằng tôi có thể vì thế mà tha thứ cho anh sao? Mạnh Thiếu Văn, anh mở to hai mắt xem xem bây giờ là năm nào đi, đã là năm 2014 rồi, đã được năm năm kể từ lúc tôi xảy ra chuyện rồi, thời gian năm năm đó anh chưa từng có chút hoài nghi nào đối với Giản Uyển Linh sao?”
Cô đánh đòn phủ đầu, nói một hơi rất nhiều, nói tới mức khiến cho Mạnh Thiếu Văn á khẩu không trả lời được.
Ba cái tát này cô đã dùng toàn lực, gò má anh ta sưng phù, không còn anh tuấn, tao nhã như trước nữa.
Hơn nữa đối với câu hỏi sau cùng của cô, càng khiến cho anh ta tái mặt.
Hai bàn tay rũ xuống lặng lẽ nắm chặt, trong tim run lên từng trận.
Đúng vậy, năm năm đó làm sao anh ta có thể không hoài nghi? Nhưng đến cuối cùng không phải anh ta vẫn không tha sao?
Lúc bắt đầu là vì sợ mất đi, sau này anh ta lại không thể không buông tha…….
Thấy anh ta mím môi mỏng, chậm chạp không lên tiếng, Ngu Vô Song ngược lại vẫn cười, cô nhướn đôi lông mày kẻ đen, khuôn mặt tinh xảo mang theo nụ cười lạnh nhạt, từng câu từng chữ lộ ra giễu cợt vô tận: “Anh không trả lời được thì để tôi nói giúp, những năm này anh cùng với Giản thị hợp tác rất thân thiết, hai nhà các người sớm đã buộc chung một chỗ, không được phép xảy ra sai sót, cho dù có hoài nghi thì sao? Chỉ vì lợi ích hợp tác, mấy thứ hoài nghi đó căn bản không đáng để nói tới, anh là Mạnh tổng của Hằng Viễn, trên người anh luôn có trách nhiệm. Có phải hay không anh không cần nói tôi cũng quá rõ?”
Chân tướng bị người vạch ra một cách trần trụi không lưu tình, trên mặt Mạnh Thiếu Văn chỉ khó chịu một hồi, nhưng trái tim thì lại càng cảm thấy bị lăng trì từng chút một……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.