Tối Nay Khai Trai Sếp Thật Mạnh Mẽ
Chương 69: Chặt làm trăm mảnh rồi ném cho chó ăn.
Hàn Dẫn Tố
20/04/2015
Người phụ nữ bình thường khi mặc váy bao mông, đi giày cao gót gót nhỏ,
sợ nhất là di chuyển nhiều, căn bản không dám ngồi xổm xuống, nhưng cô
dùng tư thái ưu nhã và áo khoác lửa đỏ vẽ ra một đường cong xinh đẹp
trên mặt đất.
Mạnh Thiếu Văn vừa đúng lúc lưng về phía cô, nhưng cô tới gần như thế, tai anh ta có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở thanh tịnh và nóng của cô, nhàn nhạt, nhàn nhạt, nhưng làm anh ta rất ngứa, làm trái tim anh ta đập thình thịch.
"Ngu Vô Song, cô muốn làm gì?" Giản Uyển Linh không giả vờ khóc nức nở nữa, cô ta trợn to mắt lên, hung hăng nhìn Ngu Vô Song chằm chằm, đáy mắt tràn đầy sự tức giận: “Trước kia tôi không quen biết cô. . . tại sao cô cứ làm phiền tôi không dứt?"
Tại sao những người này không chịu buông cô? Giản Uyển Như đã chết, cô ta chết! Trước kia là hai viên ngọc trai của nhà họ Giản, bây giờ chỉ còn một mình cô, tại sao người vì chuyện trước kia mà làm phiền cô không dứt?
"Giản tiểu thư đừng kích động, tôi cũng không nói trước đây chúng ta đã từng quen biết!" Khom lưng ngồi xổm trước mặt cô ta, khóe môi Ngu Vô Song cong lên, trên khuôn mặt tinh xảo tràn đầy ý cười, cô nhíu long mày kẻ đen, hiển nhiên lộ ra một bộ xem kịch vui: "Nhưng Giản tiểu thư khóc đau lòng như vậy, tôi thật không đành lòng. Tuy tôi là phụ nữ, nhưng vẫn biết thương hương tiếc ngọc."
Cô đưa tay xoa nhẹ gương mặt gần trong gang tấc, gương mặt quen thuộc này khi ở tuổi hai mươi ba vẫn tuyệt mỹ, trắng noãn như trước, con ngươi màu ngọc bích, bộ dáng kia mặc kệ nhìn từ góc độ nào cũng làm cho người ta cảm thấy vô tội.
Nhưng Ngu Vô Song thấy sự vô tội như vậy rất buồn cười, cô cúi đầu, tựa vào tóc mai bên tai cô ta, đôi môi hé mở, cố ý hạ thấp giọng, dùng giọng nói chỉ hai người nghe được mà đùa giỡn, mà cười nói: "Giản tiểu thư, cô không muốn lấy lại đồ của mình cũng không sao, nhưng cô có biết người tên Lưu Quyền không?"
Sau khi dứt lời, cô có thể thấy khuôn mặt trắng bệch của người phụ nữ trước mắt, trong mắt tràn đầy hoảng sợ. Cô vui sướng mà cất tiếng cười, nhanh chóng đứng dậy, hai tay ôm ngực mà đứng đó, từ trên cao nhìn xuống mà quan sát Giản Uyển Linh, trong giọng nói tràn đầy giễu cợt: "Khiến Giản tiểu thư thất vọng rồi, tôi là người phúc lớn mạng lớn, muốn giết tôi cũng không dễ dàng như vậy!"
Cô cũng biết người phụ nữ này lòng dạ ác độc, lúc cô còn là chị gái ruột của cô ta, cô ta lại có thnhẫn tâm giết cô.
Hiện tại, cô chỉ là một người phụ nữ trong mắt cô ta, sát khí của cô ta càng đậm hơn.
Cảm thấy thân thể mềm mại của người phụ nữ trong ngực đang run rẩy kinh sợ, Mạnh Thiếu Văn không nhịn được nữa, anh đột nhiên đứng dậy, ánh mắt sắc bén như kiếm mà nhìn Ngu Vô Song chằm chằm: "Ngu Vô Song! Rốt cuộc là cô muốn làm cái gì? Không ai muốn cô chết cả! Có phải cô hiểu lầm Uyển Như rồi không?"
Có phải trong mắt của người đàn ông, đóa hoa trắng mềm mại khóc thầm thì rất đáng thương? Cô làm như vậy là lấy lại công đạo cho mình, nhưng trong mắt họ là cố tình gây sự?
Cô mười ba tuổi thì biết anh ta, cho tới nay thì anh ta chính là ánh mặt trời sáng ngời nhất trong đáy lòng cô, anh ta mỉm cười, sự quan tâm của anh ta làm tâm hồn thiếu nữ của cô thỏa mãn.
Nhưng kết quả cuối cùng là gì? Kết quả cuối cùng là anh ta vẫn không phân rõ ai là Giản Uyển Như, ai là Giản Uyển Linh.
Quen biết như vậy, làm trái tim cô rất đau, cô chợt thu hồi ánh mắt, đối mặt với sự trách mắng của anh, cô chỉ bình tĩnh nói: "Như vậy thì Mạnh tổng không chịu nổi sao? Vậy khi tôi chịu đau chịu khổ, ai tới bồi thường?"
Bỏ lại một câu đầy ẩn ý, cô không quay đầu lại mà trực tiếp mở cửa xe, khởi động xe rồi rời đi.
Mà Mạnh Thiếu Văn một người đứng tại chỗ, trong đầu không ngừng vang lên lời của cô :"Vậy khi tôi chịu đau chịu khổ, ai tới bồi thường?"
Mặt mũi của cô rất thảm thương, làm anh nhớ mãi không quên, cô bị cái gì làm khổ sở? Ai có thể làm cho cô lộ ra vẻ thống hận như thế?
"Anh Thiếu Văn!"Lúc anh đang cau mày khổ nghĩ, Giản Uyển Linh ngồi xổm trên mặt đất cất tiếng buồn bã gọi anh một tiếng, sau đó lập tức nhào vào trong ngực anh.
Mặt cô ta lộ ra vẻ khẩn trương, chân mày lộ ra sự đau khổ và hoảng sợ: "Anh Thiếu Văn, trước kia em thật không biết cô ta, em cũng không biết tại sao cô ta đối xử với em như vậy!"
Tuy lời cô ta nói là thật, nhưng lông mi cô ta rủ xuống, đáy mắt tràn đầy tia hắc ám và khát máu.
Trong lòng không ngừng lẩm nhẩm tên Ngu Vô Song, tia sát ý tàn bạo càng sâu nặng!
Đáng chết, cái tên Lưu Quyền vô dụng này, thế mà bị phát hiện!
Tuy gương mặt hai người rất giống nhau, nhưng hiện tại, Mạnh Thiếu Văn đã phát hiện có chỗ không đúng.
Anh ta chưa từng thấy người phụ nữ kia (GUN) uất ức đến mức phải khóc nức nở, ngược lại, Uyển Như của anh ta không phải loại người gặp chuyện là khóc.
Đều là phụ nữ, nhưng lúc này, anh ta lại cảm thấy người phụ nữ kia (NVS) thuận mắt hơn nhiều.
Nhưng cô là người phụ nữ của Hoắc Cố Chi, mà người phụ nữ trong ngực mới là người anh ta yêu nhiều năm.
Biết được điều này, Mạnh Thiếu Văn áp chế sự hoảng hốt trong mắt, anh ta mặt lạnh mà đẩy người phụ nữ trong ngực ra, chậm rãi lắc đầu, giọng nói có chút vô tình: "Uyển Như, anh đã từng nói: anh ghét nhất là bị lừa gạt! Nếu em còn coi anh là chồng của em thì em phải nói rõ ân oán giữa em và Ngu Vô Song cho anh biết, anh sẽ nghĩ ra cách giải quyết."
Anh ta nói như vậy, hiển nhiên đã tin lời Ngu Vô Song vừa nói.
Giản Uyển Linh nghe vậy, khuôn mặt trong nháy mắt trắng bệch, khuôn mặt không thể tin: "Anh Thiếu Văn, anh tin cô ta mà không tin em?"
Vờ như bị đả kích, cô ta lui về phía sau hai bước, khẽ mím môi, cả người đều lạnh run: "Anh Thiếu Văn, anh đã nói, nói sẽ yêu em, bảo vệ em cả đời. Hiện tại vì một cái hiểu lầm nho nhỏ mà anh không tin em? Thiếu Văn, tại sao quan hệ của chúng ta lại biến thành như vậy? Sớm biết hôm nay, tại sao người chết vào năm đó không phải em?"
Một câu cuối cùng, cô như khóc ra máu mà nói không ra, cặp mắt đỏ hoe, bi thương nhìn Mạnh Thiếu Văn, đáy mắt tràn đầy tia thất vọng.
Giản Uyển Linh như vậy khiến Mạnh Thiếu Văn tâm loạn như ma, hơn nữa một câu: "Tại sao người chết vào năm đó không phải em?" Càng làm cho lòng anh ta căng thẳng.
Đáy mắt anh ta thoáng qua tia mờ mịt, cuối cùng cũng tiến lên, dùng một tay ôm người phụ nữ đang đau lòng vào trong ngực, Giản Uyển Linh tất nhiên không thuận theo, liều mạng giãy giụa trong lòng anh ta.
Cô ta vừa hoảng hốt vừa khó chịu, lúc này rất bi thương nói: "Đừng đụng vào em! Anh đã không tin em, vậy thì chúng ta không còn gì để nói nữa!"
Cô ta đã nghe đủ lời nghi ngờ rồi, tại sao trái tim người đàn ông này không hoàn toàn thuộc về cô ta? Trước kia có Giản Uyển Như, hiện tại lại có Ngu Vô Song quấy rối?
Chẳng lẽ Giản Uyển Linh cô phải đi trên con đường tình cảm nhấp nhô này cả đời? Không. . . Cô ta không muốn tiếp nhận số phận này! Cô ta phải có mối tình này! Ngu Vô Song - người phụ nữ ti tiện này, cô (GUN) nhất định sẽ chặt cô ta (NVS) thành trăm mảnh rồi ném cho chó ăn!
"Uyển Như, em bình tĩnh một chút!" Nói về mức chênh lệch sức mạnh giữa đàn ông và phụ nữ, đương nhiên đàn ông mạnh hơn. Tuy cô ta vẫn giãy dụa, nhưng lại bị Mạnh Thiếu Văn mạnh mẽ ôm lấy, anh ta dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô ta, mắt quan sát cô ta: "Không phải anh không tin em. . . em là người vợ duy nhất của anh, anh yêu em còn không kịp, sao có thể bị hai ba câu nói của người khác tác động?"
Người đàn ông này rất dịu dàng và khiêm tốn, năm đó, Giản Uyển Linh yêu anh ta, cũng bởi vì bộ dáng này của anh ta.
Rốt cuộc có người đàn ông mình thương nhớ nhiều năm, Giản Uyển Linh không nỡ buông tha. Bị anh ôm chặt trong ngực, cô ta không giãy giụa nữa, để đầu lên vai anh ta mà khóc nức nở: "Anh Thiếu Văn, vì sao có người không muốn chúng ta sống an bình qua ngày? Tại sao cô ta (NVS) cứ gây khó dễ cho em?"
Hai người đều là người xinh đẹp, ôm nhau như diễn "phim thần tượng" khiến nhiều người hâm mộ không thôi, trong sân bay có rất nhiều người qua lại, hai người đã sớm trở thành tiêu điểm trong ánh mắt của mọi người.
Giản Uyển Linh rất thích được chú ý như vậy, nhìn thấy tia ghen tỵ trong ánh mắt của họ, cô ta mới tìm được một tia an ủi.
Nhưng Mạnh Thiếu Văn rất khiêm tốn, anh ta nhíu mày kiếm, nhẫn nại dưới những ánh mắt thường khác của mọi người. Anh ta hạ mắt, nhìn người phụ nữ trong ngực, giọng nói thấm lạnh sương: "Em yên tâm, sẽ không có người gây khó dễ cho em nữa, còn về chuyện này, anh sẽ điều tra rõ ràng!"
Những năm Hoắc Cố Chi ở nước ngoài thì đã xây dựng được nền móng khá sâu, anh ta phái người đi tra xét nửa tháng cũng không điều tra được gì!
Nơi đó rốt cuộc có bí mật gì mà không thể cho ai biết? Bí mật gì mà khiến anh ta (HCC) nhọc lòng như thế?
Nghe thấy anh ta muốn điều tra, lòng Giản Uyển Linh lập tức căng thẳng, vừa định lên tiếng giải thích, trong đầu lại có một ý tưởng đột nhiên lóe lên, lời muốn nói phải nuốt xuống.
Cô ta cắn môi, nhẹ giọng nói: "Ừ. Thiếu Văn, anh nhất định phải điều tra rõ để trả sự trong sạch cho em. Ngu Vô Song này mỗi lần gặp mặt đều vu cáo em. . . em không biết mình đã đắc tội với cô ta chỗ nào!"
Giọng nói cô dịu dàng êm tai, khiến Mạnh Thiếu Văn nhịn không được mà thở dài. Anh ta không thể kiềm chế mà xoa đầu cô ta, vẫn thâm tình như năm đó vậy khẩn: "Đừng khẩn trương, chuyện này sẽ trôi qua, về sau đừng kích động như vậy nữa, chúng ta là vợ chồng, anh không tin em thì còn ai tin em?"
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng lòng anh ta vẫn nghi ngờ như cũ, quyết định phải điều tra rõ chuyện này, nếu không sẽ làm anh ta ăn ngủ không yên.
. . . . . .
"Phi. . . . . . Đôi cẩu nam nữ này thật làm cho người ta chán ghét!"
Cách đó không xa có một chiếc Maybach màu đen, Hà Cửu thấy tất cả việc xảy ra, anh ta nhịn không được mà ra sức đập tay vào tay lái, dùng cái này để phát tiết lửa giận trong lòng: "Đại ca, anh có muốn em kêu người dạy bọn họ một bài học không?"
Bẻ tay ngeh răng rắc, khuôn mặt Hà Cửu lạnh lùng mà sắc bén, rất khác với bộ dáng thật thà thường ngày.
Anh ta là bộ đội đặc chủng đã giải ngũ, có tình đồng đội nhiều năm với Hoắc Cố Chi, mấy năm này đã cùng anh gây dựng sự nghiệp, nên sớm nhìn thấu xã hội này. Lúc Hoắc Cố Chi kinh doanh, có chút chuyện trong tối mà anh không tiện ra mặt đều giao cho anh ta xử lý .
"Đừng hành động thiếu suy nghĩ!" Ngồi ở ghế sau, mặt Hoắc Cố Chi anh tuấn, khẽ cong môi mỏng, mặt anh không thay đổi nói: "Cô ấy tự có tính toán! Giết người chỉ là cách để đầu bọn họ chôn dưới đất, nếu muốn chân chính báo thù, thì phải làm bọn họ sống không bằng chết mới được!"
Anh rõ ràng sinh ra với gương mặt anh tuấn như tiên, nhưng lại nói ra lời nói âm hiểm như vậy, nói gần nói xa cũng lộ ra một nụ cười lạnh lùng như vậy.
Nhưng Hà Cửu nghe vậy thì không đồng ý, đuôi lông mày anh ta nhíu chặt, không khỏi tận tình khuyên bảo: "Đại ca, sao anh lại nghĩ cho cô ta nhiều như vậy? Cô ta căn bản không nhận tình cảm này của anh. Anh xem, anh không tham gia cuộc họp buổi sáng, liền vội vàng chạy tới đón người với cô ta, nhưng cô ta không biết gì hết, chỉ biết chọc tức hai người Mạnh Thiếu Văn, trước khi đi cũng không phát hiện ra xe của chúng ta!"
Cô ta là một người phụ nữ cực kì thông minh với suy nghĩ nhanh nhẹn, nếu quan tâm, sao không phát hiện xe của đại ca bọn họ?
Hoắc Cố Chi nghe vậy, khẽ mím môi mỏng, ánh mặt trời chiếu lên sườn mặt của anh, tạo thành một tia âm u, mắt phượng anh tĩnh mịch như biển, im lặng không nói.
Nhưng anh như vậy, làm cho Hà Cửu kinh hãi, anh ta vội vàng nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, đại ca! Em không nên nhiều chuyện như vậy, nhưng em rất tức giận, năm đó lúc anh cứu cô ta, em và Tống Ngạn vừa nhìn đã hiểu rõ. Anh cực nhọc ngày đêm chăm sóc cô ta, nhưng sau khi cô ta tỉnh lại lại thì coi anh là sài lang hổ báo. Cả chuyện lần này nữa, anh cầu hôn cô ta, cô ta lại từ chối?"
Trước kia, đại ca bọn họ là miếng mồi ngon trong quân doanh, rất được nữ binh kia ưa thích. Sau khi giải ngũ, chuyển nghề thì đã là tiêu điểm của rất nhiều người phụ nữ, bất luận là diện mạo, chiều cao hay là tài phú, đều là người trên người!
Nhưng một kim cương vương lão ngũ như vậy, cầu hôn người phụ nữ mình yêu thì lại bị từ chối.
Ánh mắt Ngu Vô Song cao đến đâu? Cao đến mức nào mà dám từ chối đại ca của anh ta?
Càng nghĩ thì càng thấy tức giận, tính anh ta trời sinh thẳng thắn, lại chịu ơn Hoắc Cố Chi, đương nhiên là luôn đứng về phía anh.
"Đại ca, em không hiểu, tại sao anh có thể nhịn được cô ta? Những năm qua, Ngu tiểu thư càng làm càng nổi tiếng, người phụ nữ có được thành tựu như cô đã là người lợi hại rồi, nhưng anh nhìn đi, bộ dạng này cô ta như cảm thấy chưa thỏa mãn. Anh cũng không phải người thiếu ăn thiếu mặc, cô ta liều mạng như vậy làm gì?"
Anh ta sinh ra ở nông thôn, chủ nghĩa đàn ông trong lòng rất nghiêm trọng, ở trong mắt của anh ta, phụ nữ nên ở nhà giúp chồng dạy con.
Hoắc Cố Chi nghe vậy, không khỏi buồn cười, hai tay anh ưu nhã đặt ở trên đầu gối, lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, sau đó ôn hòa mà cười: "A Cửu, vậu không thể hiểu! Cô ấy và vợ cậu không giống nhau, cậu đừng so sánh cô ấy với phụ nữ bình thường!"
Anh không muốn bẻ gảy cánh chim của cô, để cô chỉ có thể dựa vào anh để sống sao?
Nhưng Ngu Vô Song như vậy thì còn có ý nghĩa gì? Bên cạnh anh còn thiếu phụ nữ xinh đẹp hay nịnh hót sao? Nếu ban đầu chỉ đơn giản là động lòng như vậy, anh sẽ cảm thấy thất vọng với tình yêu!
"Dạ, đại ca, em không hiểu, nhưng người phụ nữ không phải nên như vậy sao?" Hà Cửu gãi gãi đầu tóc đen, sau đó khổ não lên tiếng: "Em biết cô ta là người anh yêu, nhưng cưng chiều phụ nữ cũng cần có mức độ! Đại ca, nếu anh ở cổ đại, thì chính là Thương Trụ vương rồi! Còn Ngu Vô Song chính là Đắc Kỷ hại nước hại dân !"
Anh ta dựa theo nguyện vọng của cha mẹ mình mà cưới một người phụ nữ nông thôn, chất phác, đơn giản, tinh khiết. Anh ta đã từng bị mê hoặc, cảm giác mình có tương lai, nên cưới một người phụ nữ thành thị mới đúng.
Nhưng sau khi kết hôn, mới phát hiện ánh mắt của cha mẹ rất chính xác.
Người phụ nữ xinh đẹp có thể ăn thay ăn cơm sao? Kết hôn rồi không dùng củi, gạo, dầu, muối, tương, dấm, sống qua ngày sao? Ngu Vô Song cô rất xinh đẹp, nhưng không biết chiên trứng gà, cô ta chính là loại trông thì đẹp như mà dùng không được.
Hai người bằng tuổi nhau, ở tuổi của Hoắc Cố Chi, anh vô cùng khao khát có một gia đình an ổn, nhưng người phụ nữ nhỏ kia không theo ý anh.
Anh cười khổ, lắc đầu một cái, lộ ra tâm tình tốt khó mà có được: "Nếu tôi là Thương Trụ vương thật thì tốt rồi, ít nhất Đắc Kỷ có thể làm bạn với hắn ngày ngày. Nhưng cậu xem, mỗi ngày cô ấy đều bận rộn hơn tôi."
"Cũng đúng!" Hà Cửu liên tục gật đầu, đồng ý một trăm phần: "Đại ca, anh biết rõ như thế, tại sao còn nuông chiều cô ta? Theo tính tình của anh trước kia, đã sớm ép cưới rồi."
Đây là vấn đề anh ta nghi ngờ nhất, đại ca bọn họ rõ ràng không phải là loại đàn ông dịu dàng mềm yếu, nếu Ngu Vô Song này không nghe lời như vậy thì đã sớm bị anh thu thập rồi.
Ép cưới?
Hoắc Cố Chi nghe vậy, không khỏi hạ mắt, lông mi anh dày đen, trên khuôn mặt lộ ra một tia sáng tỏ, đáy mắt như phát sáng.
Đúng vậy, theo suy nghĩ trước kia của anh, người phụ nữ không nghe lời như vậy, anh chắc chắn không để cô ầm ĩ như vậy nữa.
Nhưng mà hiện tại, anh lại không muốn làm như vậy, chỉ cần là chuyện cô muốn làm, anh nhất định sẽ theo ý cô.
Cô biết Mạnh Thiếu Văn vào năm mười ba tuổi, mà cô biết anh vào năm mười lăm tuổi. Tuy chỉ chênh lệch hai năm, nhưng anh cũng không tin hai năm qua cô thích Mạnh Thiếu Văn thật.
Thật ra thì năm đó anh đã dùng sai phương pháp, anh chủ yếu sống trong quân đội, mỗi lần trở về nhà họ Mạnh, nhìn đóa hoa yêu kiều (NVS) từng ngày lớn lên, anh muốn đến gần, nhưng lại không biết nói gì cho phải, cuối cùng bất đắc dĩ dùng những thủ đoạn ti tiện kia.
Nghĩ tới đây, trong lòng anh có chút buồn phiền, anh khẽ nhếch môi mỏng, trầm giọng nói: "A Cửu, lái xe về nhà! Hôm nay không đến công ty nữa, Mịch Phong đến, tôi sẽ cố gắng hết sức làm hết chức trách của một người chủ nhà."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Hà Cửu nhất thời khó coi, anh ta nhịn không được mà thì thầm: "Đại ca, anh đừng quên, đây là quê nhà của cô ta, mấy năm trước anh đều trong quân đội, sau đó giải ngũ, mở công ty không được mấy năm thì đi nước Pháp với cô ta, căn bản anh chưa hiểu rõ cô ta."
Anh đã cố gắng nuôi chiều cô ta hết mức, lại nói tiếp, anh lại vội vàng hấp tấp như vậy, không chừng người ta không hoan nghênh !
Dĩ nhiên, một câu cuối cùng này anh ta không có can đảm nói ra, nhưng trong lòng nghĩ như vậy.
Người phụ nữ Ngu Vô Song kia không lương thiện như vậy, khẳng định không muốn đại ca bọn họ xuất hiện.
"A Cửu, cậu rất có thành kiến với cô ấy!" Hoắc Cố Chi nghe vậy, không khỏi hơi nhíu mày, trong mắt phượng hẹp dài chứa một tia lạnh: "Cô ấy không phải loại người kém cỏi như cậu nghĩ. Trên đời này không có ai đối tốt với một người cả đời! Có lẽ cô ấy có suy nghĩ khác nên mới từ chối lời cầu hôn của tôi, chuyện tình cảm không cưỡng cầu được, bây giờ cô ấy ngoan ngoãn sống bên cạnh tôi, tôi đã rất thỏa mãn rồi."
Đến tuổi của anh, đã học được cách tha thứ, không còn là thiếu niên kích động dễ giận trước kia nữa.
Thật ra thì Hoắc Cố Chi hiểu, nếu gặp phải chuyện này thật, đều không thể nổi giận hay ném đồ, chỉ có thể tỉnh táo lại, cân nhắc thiệt hơn, suy nghĩ thật kỹ mới đúng.
Hà Cửu bị những lời này của anh làm cho sửng sốt, anh ta khởi động động cơ xe rồi rời đi. Nhưng trên đường đi, miệng anh ta vẫn líu ríu không chịu dừng: "Đại ca, anh cũng đến tuổi trưởng thành rồi. Anh phải biết, anh em chúng em quan tâm chuyện hôn nhân đại sự của anh nhất, anh và Ngu tiểu thư ở chung nhiều năm như vậy, cô chị dâu nhỏ được chúng em công nhận! Hiện tại chỉ thiếu một tờ chứng nhận kết hôn thôi."
Giấy chứng nhận kết hôn gì đó là thứ người phụ nữ quan tâm nhất, nhưng bây giờ Hoắc Cố Chi lại muốn có nó, ngay cả nằm mơ đều thấy.
Anh cong khóe môi, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất buồn cười, hơi nghiêng đầu, nhìn cảnh sắc không ngừng xẹt qua ngoài cửa sổ, anh chợt lên tiếng, giọng nói trầm thấp: "A Cửu. Thật ra thì có lúc tôi rất muốn dùng phương pháp dã man để cô ấy thần phục. Nhưng tôi không thể hạ quyết tâm, cậu không biết đâu, năm đó tôi đã dùng phương pháp như thế, mới làm cho khoảng cách giữa tôi và cô ấy càng xa!"
Hà Cửu thầm giật mình, theo bản năng nhìn anh qua kính trong xe, chỉ thấy sắc mặt người đàn ông ngồi ở ghế sau rất lạnh lùng, đáy mắt có sự sầu bi không hợp với anh.
Trong lòng anh ta đột nhiên rất khó chịu, mỗi lần đại ca của anh làm nhiệm vụ giết người đều không chớp mắt, được cấp trên gọi là Diêm Vương mặt lạnh.
Nhưng một người đàn ông sắc bén, máu lạnh như vậy mà bây giờ phải khổ sở vì bị một người phụ nữ từ chối lời cầu hôn, Ngu Vô Song a Ngu Vô Song! Rốt cuộc là cô có tài đức gì mà có thể khiến đại ca của anh ta yêu sâu đậm như vậy?
Lúc này, Hoắc Cố Chi rất cần người lắng nghe, những chuyện xảy ra năm đó đã đế lại bóng ma trong lòng anh nhiều năm, anh chưa từng nói với ai, chỉ nói với cô khi *.
Nhưng càng lớn, anh mới biết sai lầm này nặng bao nhiêu.
Xoa mi tâm mệt mỏi, giọng nói anh khàn khàn: "Chỉ cần sai một chút là lầm cả đời, tuy hiện tại tối cố gắng sửa chữa sai lầm đó, nhưng đã lưu lại bóng ma trong lòng cô ấy cả đời."
Bóng ma? Cả đời? Nghiêm trọng như vậy sao?
Hà Cửu nghe vậy, không kiềm chế sự tò mò trong lòng, vội vàng hỏi: "Đại ca, năm đó anh đã làm gì Ngu tiểu thư?"
Anh ta chỉ biết khi đại ca bọn họ quen Ngu tiểu thư, đúng vào ngày nghỉ, phải trở về nhà họ Mạnh, bộ dáng khi quay trở lại thì rất lưu luyến, như anh là một người rất yêu nhà.
Sau đó bọn họ biết thì ra là vì một cô gái nhỏ, còn cười ha ha!
". . ." Hoắc Cố Chi muốn kể hết ra, nhưng lời đến miệng lại làm anh không nói không ra lời. Anh chậm rãi lắc đầu, áp chế sự buồn rầu trong lòng, rồi cười nhạt: "Thôi, không nói thì hơn! Suy nghĩ của cậu rất đơn giản, sẽ không hiểu được."
Tuy anh có ba chục người anh em, nhưng tính tình họ còn chưa trưởng thành, nên anh không thể kể mọi chuyện cho anh ta nghe.
"Này, đại ca, anh chơi không đẹp!"Chưa nghe được chuyện xưa của anh, trong lòng Hà Cửu rất khó chịu: "Tại sao nói một nửa rồi thôi? Anh muốn người ta tò mò muốn chết sao?"
Nghe vậy, nụ cười bên môi Hoắc Cố Chi càng âm trầm, hai tay anh ôm ngực, giọng nói trầm thấp từ tính: "Cậu lái xe cho tốt đi, đến lúc thích hợp tự nhiên cậu sẽ biết!"
Lúc này, anh không thể chờ đợi được nữa mà muốn gặp cô ngay.
Tuy vừa rồi anh ngồi trên xe, không nghe được giọng nói của cô, nhưng bọn họ quen biết nhiều năm như vậy, anh nhớ rõ ràng một cái nhăn mày, một nụ cười, tiếng nói, mỗi cử động của cô.
Những lời cô nói, anh có thể suy đoán, trắng trợn bảo vệ * như vậy, làm anh tuy cách cô rất xa, nhưng trái tim vẫn nóng bỏng.
"Được, em sẽ lái nhanh một chút!" Xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn người đàn ông phía sau cười như gió xuân, Hà Cửu âm thầm bĩu môi, đây thật là biến sắc mặt quá nhanh.
Rõ ràng mới vừa rồi còn một bộ dạng buồn bực, nhưng bây giờ đảo mắt thì đã biến thành vui vẻ rồi.
Đều nói lòng phụ nữ như kim dưới đáy biển, nhưng anh ta thấy suy nghĩ của đại ca bọn họ còn khó đoán hơn suy nghĩ của phụ nữ!
Ngu Vô Song a Ngu Vô Song, cô sớm gả cho đại ca tôi đi, cô còn như vậy thì sẽ hành hạ anh ấy, anh ấy có thể biến thành tên bị bệnh thần kinh rồi.
Trong lòng xuất hiện suy nghĩ thế, giọng nói Hà Cửu càng bất đắc dĩ: "Đại ca, không phải Nhĩ Đông nói lần này lão phật gia muốn đến đây sao? Sao chỉ có một mình Chu tiên sinh? Chúng ta có cần chuẩn bị một chút trước không?"
Nói tới lão phật gia, sự vui vẻ trên mặt Hoắc Cố Chi nhất thời thu lại, nhức đầu mà nhíu mày rậm!
Lão phật gia không khó ứng phó, người khó ứng phó là một người khác như thuốc cao bôi trên da chó!
Mạnh Thiếu Văn vừa đúng lúc lưng về phía cô, nhưng cô tới gần như thế, tai anh ta có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở thanh tịnh và nóng của cô, nhàn nhạt, nhàn nhạt, nhưng làm anh ta rất ngứa, làm trái tim anh ta đập thình thịch.
"Ngu Vô Song, cô muốn làm gì?" Giản Uyển Linh không giả vờ khóc nức nở nữa, cô ta trợn to mắt lên, hung hăng nhìn Ngu Vô Song chằm chằm, đáy mắt tràn đầy sự tức giận: “Trước kia tôi không quen biết cô. . . tại sao cô cứ làm phiền tôi không dứt?"
Tại sao những người này không chịu buông cô? Giản Uyển Như đã chết, cô ta chết! Trước kia là hai viên ngọc trai của nhà họ Giản, bây giờ chỉ còn một mình cô, tại sao người vì chuyện trước kia mà làm phiền cô không dứt?
"Giản tiểu thư đừng kích động, tôi cũng không nói trước đây chúng ta đã từng quen biết!" Khom lưng ngồi xổm trước mặt cô ta, khóe môi Ngu Vô Song cong lên, trên khuôn mặt tinh xảo tràn đầy ý cười, cô nhíu long mày kẻ đen, hiển nhiên lộ ra một bộ xem kịch vui: "Nhưng Giản tiểu thư khóc đau lòng như vậy, tôi thật không đành lòng. Tuy tôi là phụ nữ, nhưng vẫn biết thương hương tiếc ngọc."
Cô đưa tay xoa nhẹ gương mặt gần trong gang tấc, gương mặt quen thuộc này khi ở tuổi hai mươi ba vẫn tuyệt mỹ, trắng noãn như trước, con ngươi màu ngọc bích, bộ dáng kia mặc kệ nhìn từ góc độ nào cũng làm cho người ta cảm thấy vô tội.
Nhưng Ngu Vô Song thấy sự vô tội như vậy rất buồn cười, cô cúi đầu, tựa vào tóc mai bên tai cô ta, đôi môi hé mở, cố ý hạ thấp giọng, dùng giọng nói chỉ hai người nghe được mà đùa giỡn, mà cười nói: "Giản tiểu thư, cô không muốn lấy lại đồ của mình cũng không sao, nhưng cô có biết người tên Lưu Quyền không?"
Sau khi dứt lời, cô có thể thấy khuôn mặt trắng bệch của người phụ nữ trước mắt, trong mắt tràn đầy hoảng sợ. Cô vui sướng mà cất tiếng cười, nhanh chóng đứng dậy, hai tay ôm ngực mà đứng đó, từ trên cao nhìn xuống mà quan sát Giản Uyển Linh, trong giọng nói tràn đầy giễu cợt: "Khiến Giản tiểu thư thất vọng rồi, tôi là người phúc lớn mạng lớn, muốn giết tôi cũng không dễ dàng như vậy!"
Cô cũng biết người phụ nữ này lòng dạ ác độc, lúc cô còn là chị gái ruột của cô ta, cô ta lại có thnhẫn tâm giết cô.
Hiện tại, cô chỉ là một người phụ nữ trong mắt cô ta, sát khí của cô ta càng đậm hơn.
Cảm thấy thân thể mềm mại của người phụ nữ trong ngực đang run rẩy kinh sợ, Mạnh Thiếu Văn không nhịn được nữa, anh đột nhiên đứng dậy, ánh mắt sắc bén như kiếm mà nhìn Ngu Vô Song chằm chằm: "Ngu Vô Song! Rốt cuộc là cô muốn làm cái gì? Không ai muốn cô chết cả! Có phải cô hiểu lầm Uyển Như rồi không?"
Có phải trong mắt của người đàn ông, đóa hoa trắng mềm mại khóc thầm thì rất đáng thương? Cô làm như vậy là lấy lại công đạo cho mình, nhưng trong mắt họ là cố tình gây sự?
Cô mười ba tuổi thì biết anh ta, cho tới nay thì anh ta chính là ánh mặt trời sáng ngời nhất trong đáy lòng cô, anh ta mỉm cười, sự quan tâm của anh ta làm tâm hồn thiếu nữ của cô thỏa mãn.
Nhưng kết quả cuối cùng là gì? Kết quả cuối cùng là anh ta vẫn không phân rõ ai là Giản Uyển Như, ai là Giản Uyển Linh.
Quen biết như vậy, làm trái tim cô rất đau, cô chợt thu hồi ánh mắt, đối mặt với sự trách mắng của anh, cô chỉ bình tĩnh nói: "Như vậy thì Mạnh tổng không chịu nổi sao? Vậy khi tôi chịu đau chịu khổ, ai tới bồi thường?"
Bỏ lại một câu đầy ẩn ý, cô không quay đầu lại mà trực tiếp mở cửa xe, khởi động xe rồi rời đi.
Mà Mạnh Thiếu Văn một người đứng tại chỗ, trong đầu không ngừng vang lên lời của cô :"Vậy khi tôi chịu đau chịu khổ, ai tới bồi thường?"
Mặt mũi của cô rất thảm thương, làm anh nhớ mãi không quên, cô bị cái gì làm khổ sở? Ai có thể làm cho cô lộ ra vẻ thống hận như thế?
"Anh Thiếu Văn!"Lúc anh đang cau mày khổ nghĩ, Giản Uyển Linh ngồi xổm trên mặt đất cất tiếng buồn bã gọi anh một tiếng, sau đó lập tức nhào vào trong ngực anh.
Mặt cô ta lộ ra vẻ khẩn trương, chân mày lộ ra sự đau khổ và hoảng sợ: "Anh Thiếu Văn, trước kia em thật không biết cô ta, em cũng không biết tại sao cô ta đối xử với em như vậy!"
Tuy lời cô ta nói là thật, nhưng lông mi cô ta rủ xuống, đáy mắt tràn đầy tia hắc ám và khát máu.
Trong lòng không ngừng lẩm nhẩm tên Ngu Vô Song, tia sát ý tàn bạo càng sâu nặng!
Đáng chết, cái tên Lưu Quyền vô dụng này, thế mà bị phát hiện!
Tuy gương mặt hai người rất giống nhau, nhưng hiện tại, Mạnh Thiếu Văn đã phát hiện có chỗ không đúng.
Anh ta chưa từng thấy người phụ nữ kia (GUN) uất ức đến mức phải khóc nức nở, ngược lại, Uyển Như của anh ta không phải loại người gặp chuyện là khóc.
Đều là phụ nữ, nhưng lúc này, anh ta lại cảm thấy người phụ nữ kia (NVS) thuận mắt hơn nhiều.
Nhưng cô là người phụ nữ của Hoắc Cố Chi, mà người phụ nữ trong ngực mới là người anh ta yêu nhiều năm.
Biết được điều này, Mạnh Thiếu Văn áp chế sự hoảng hốt trong mắt, anh ta mặt lạnh mà đẩy người phụ nữ trong ngực ra, chậm rãi lắc đầu, giọng nói có chút vô tình: "Uyển Như, anh đã từng nói: anh ghét nhất là bị lừa gạt! Nếu em còn coi anh là chồng của em thì em phải nói rõ ân oán giữa em và Ngu Vô Song cho anh biết, anh sẽ nghĩ ra cách giải quyết."
Anh ta nói như vậy, hiển nhiên đã tin lời Ngu Vô Song vừa nói.
Giản Uyển Linh nghe vậy, khuôn mặt trong nháy mắt trắng bệch, khuôn mặt không thể tin: "Anh Thiếu Văn, anh tin cô ta mà không tin em?"
Vờ như bị đả kích, cô ta lui về phía sau hai bước, khẽ mím môi, cả người đều lạnh run: "Anh Thiếu Văn, anh đã nói, nói sẽ yêu em, bảo vệ em cả đời. Hiện tại vì một cái hiểu lầm nho nhỏ mà anh không tin em? Thiếu Văn, tại sao quan hệ của chúng ta lại biến thành như vậy? Sớm biết hôm nay, tại sao người chết vào năm đó không phải em?"
Một câu cuối cùng, cô như khóc ra máu mà nói không ra, cặp mắt đỏ hoe, bi thương nhìn Mạnh Thiếu Văn, đáy mắt tràn đầy tia thất vọng.
Giản Uyển Linh như vậy khiến Mạnh Thiếu Văn tâm loạn như ma, hơn nữa một câu: "Tại sao người chết vào năm đó không phải em?" Càng làm cho lòng anh ta căng thẳng.
Đáy mắt anh ta thoáng qua tia mờ mịt, cuối cùng cũng tiến lên, dùng một tay ôm người phụ nữ đang đau lòng vào trong ngực, Giản Uyển Linh tất nhiên không thuận theo, liều mạng giãy giụa trong lòng anh ta.
Cô ta vừa hoảng hốt vừa khó chịu, lúc này rất bi thương nói: "Đừng đụng vào em! Anh đã không tin em, vậy thì chúng ta không còn gì để nói nữa!"
Cô ta đã nghe đủ lời nghi ngờ rồi, tại sao trái tim người đàn ông này không hoàn toàn thuộc về cô ta? Trước kia có Giản Uyển Như, hiện tại lại có Ngu Vô Song quấy rối?
Chẳng lẽ Giản Uyển Linh cô phải đi trên con đường tình cảm nhấp nhô này cả đời? Không. . . Cô ta không muốn tiếp nhận số phận này! Cô ta phải có mối tình này! Ngu Vô Song - người phụ nữ ti tiện này, cô (GUN) nhất định sẽ chặt cô ta (NVS) thành trăm mảnh rồi ném cho chó ăn!
"Uyển Như, em bình tĩnh một chút!" Nói về mức chênh lệch sức mạnh giữa đàn ông và phụ nữ, đương nhiên đàn ông mạnh hơn. Tuy cô ta vẫn giãy dụa, nhưng lại bị Mạnh Thiếu Văn mạnh mẽ ôm lấy, anh ta dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô ta, mắt quan sát cô ta: "Không phải anh không tin em. . . em là người vợ duy nhất của anh, anh yêu em còn không kịp, sao có thể bị hai ba câu nói của người khác tác động?"
Người đàn ông này rất dịu dàng và khiêm tốn, năm đó, Giản Uyển Linh yêu anh ta, cũng bởi vì bộ dáng này của anh ta.
Rốt cuộc có người đàn ông mình thương nhớ nhiều năm, Giản Uyển Linh không nỡ buông tha. Bị anh ôm chặt trong ngực, cô ta không giãy giụa nữa, để đầu lên vai anh ta mà khóc nức nở: "Anh Thiếu Văn, vì sao có người không muốn chúng ta sống an bình qua ngày? Tại sao cô ta (NVS) cứ gây khó dễ cho em?"
Hai người đều là người xinh đẹp, ôm nhau như diễn "phim thần tượng" khiến nhiều người hâm mộ không thôi, trong sân bay có rất nhiều người qua lại, hai người đã sớm trở thành tiêu điểm trong ánh mắt của mọi người.
Giản Uyển Linh rất thích được chú ý như vậy, nhìn thấy tia ghen tỵ trong ánh mắt của họ, cô ta mới tìm được một tia an ủi.
Nhưng Mạnh Thiếu Văn rất khiêm tốn, anh ta nhíu mày kiếm, nhẫn nại dưới những ánh mắt thường khác của mọi người. Anh ta hạ mắt, nhìn người phụ nữ trong ngực, giọng nói thấm lạnh sương: "Em yên tâm, sẽ không có người gây khó dễ cho em nữa, còn về chuyện này, anh sẽ điều tra rõ ràng!"
Những năm Hoắc Cố Chi ở nước ngoài thì đã xây dựng được nền móng khá sâu, anh ta phái người đi tra xét nửa tháng cũng không điều tra được gì!
Nơi đó rốt cuộc có bí mật gì mà không thể cho ai biết? Bí mật gì mà khiến anh ta (HCC) nhọc lòng như thế?
Nghe thấy anh ta muốn điều tra, lòng Giản Uyển Linh lập tức căng thẳng, vừa định lên tiếng giải thích, trong đầu lại có một ý tưởng đột nhiên lóe lên, lời muốn nói phải nuốt xuống.
Cô ta cắn môi, nhẹ giọng nói: "Ừ. Thiếu Văn, anh nhất định phải điều tra rõ để trả sự trong sạch cho em. Ngu Vô Song này mỗi lần gặp mặt đều vu cáo em. . . em không biết mình đã đắc tội với cô ta chỗ nào!"
Giọng nói cô dịu dàng êm tai, khiến Mạnh Thiếu Văn nhịn không được mà thở dài. Anh ta không thể kiềm chế mà xoa đầu cô ta, vẫn thâm tình như năm đó vậy khẩn: "Đừng khẩn trương, chuyện này sẽ trôi qua, về sau đừng kích động như vậy nữa, chúng ta là vợ chồng, anh không tin em thì còn ai tin em?"
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng lòng anh ta vẫn nghi ngờ như cũ, quyết định phải điều tra rõ chuyện này, nếu không sẽ làm anh ta ăn ngủ không yên.
. . . . . .
"Phi. . . . . . Đôi cẩu nam nữ này thật làm cho người ta chán ghét!"
Cách đó không xa có một chiếc Maybach màu đen, Hà Cửu thấy tất cả việc xảy ra, anh ta nhịn không được mà ra sức đập tay vào tay lái, dùng cái này để phát tiết lửa giận trong lòng: "Đại ca, anh có muốn em kêu người dạy bọn họ một bài học không?"
Bẻ tay ngeh răng rắc, khuôn mặt Hà Cửu lạnh lùng mà sắc bén, rất khác với bộ dáng thật thà thường ngày.
Anh ta là bộ đội đặc chủng đã giải ngũ, có tình đồng đội nhiều năm với Hoắc Cố Chi, mấy năm này đã cùng anh gây dựng sự nghiệp, nên sớm nhìn thấu xã hội này. Lúc Hoắc Cố Chi kinh doanh, có chút chuyện trong tối mà anh không tiện ra mặt đều giao cho anh ta xử lý .
"Đừng hành động thiếu suy nghĩ!" Ngồi ở ghế sau, mặt Hoắc Cố Chi anh tuấn, khẽ cong môi mỏng, mặt anh không thay đổi nói: "Cô ấy tự có tính toán! Giết người chỉ là cách để đầu bọn họ chôn dưới đất, nếu muốn chân chính báo thù, thì phải làm bọn họ sống không bằng chết mới được!"
Anh rõ ràng sinh ra với gương mặt anh tuấn như tiên, nhưng lại nói ra lời nói âm hiểm như vậy, nói gần nói xa cũng lộ ra một nụ cười lạnh lùng như vậy.
Nhưng Hà Cửu nghe vậy thì không đồng ý, đuôi lông mày anh ta nhíu chặt, không khỏi tận tình khuyên bảo: "Đại ca, sao anh lại nghĩ cho cô ta nhiều như vậy? Cô ta căn bản không nhận tình cảm này của anh. Anh xem, anh không tham gia cuộc họp buổi sáng, liền vội vàng chạy tới đón người với cô ta, nhưng cô ta không biết gì hết, chỉ biết chọc tức hai người Mạnh Thiếu Văn, trước khi đi cũng không phát hiện ra xe của chúng ta!"
Cô ta là một người phụ nữ cực kì thông minh với suy nghĩ nhanh nhẹn, nếu quan tâm, sao không phát hiện xe của đại ca bọn họ?
Hoắc Cố Chi nghe vậy, khẽ mím môi mỏng, ánh mặt trời chiếu lên sườn mặt của anh, tạo thành một tia âm u, mắt phượng anh tĩnh mịch như biển, im lặng không nói.
Nhưng anh như vậy, làm cho Hà Cửu kinh hãi, anh ta vội vàng nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, đại ca! Em không nên nhiều chuyện như vậy, nhưng em rất tức giận, năm đó lúc anh cứu cô ta, em và Tống Ngạn vừa nhìn đã hiểu rõ. Anh cực nhọc ngày đêm chăm sóc cô ta, nhưng sau khi cô ta tỉnh lại lại thì coi anh là sài lang hổ báo. Cả chuyện lần này nữa, anh cầu hôn cô ta, cô ta lại từ chối?"
Trước kia, đại ca bọn họ là miếng mồi ngon trong quân doanh, rất được nữ binh kia ưa thích. Sau khi giải ngũ, chuyển nghề thì đã là tiêu điểm của rất nhiều người phụ nữ, bất luận là diện mạo, chiều cao hay là tài phú, đều là người trên người!
Nhưng một kim cương vương lão ngũ như vậy, cầu hôn người phụ nữ mình yêu thì lại bị từ chối.
Ánh mắt Ngu Vô Song cao đến đâu? Cao đến mức nào mà dám từ chối đại ca của anh ta?
Càng nghĩ thì càng thấy tức giận, tính anh ta trời sinh thẳng thắn, lại chịu ơn Hoắc Cố Chi, đương nhiên là luôn đứng về phía anh.
"Đại ca, em không hiểu, tại sao anh có thể nhịn được cô ta? Những năm qua, Ngu tiểu thư càng làm càng nổi tiếng, người phụ nữ có được thành tựu như cô đã là người lợi hại rồi, nhưng anh nhìn đi, bộ dạng này cô ta như cảm thấy chưa thỏa mãn. Anh cũng không phải người thiếu ăn thiếu mặc, cô ta liều mạng như vậy làm gì?"
Anh ta sinh ra ở nông thôn, chủ nghĩa đàn ông trong lòng rất nghiêm trọng, ở trong mắt của anh ta, phụ nữ nên ở nhà giúp chồng dạy con.
Hoắc Cố Chi nghe vậy, không khỏi buồn cười, hai tay anh ưu nhã đặt ở trên đầu gối, lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, sau đó ôn hòa mà cười: "A Cửu, vậu không thể hiểu! Cô ấy và vợ cậu không giống nhau, cậu đừng so sánh cô ấy với phụ nữ bình thường!"
Anh không muốn bẻ gảy cánh chim của cô, để cô chỉ có thể dựa vào anh để sống sao?
Nhưng Ngu Vô Song như vậy thì còn có ý nghĩa gì? Bên cạnh anh còn thiếu phụ nữ xinh đẹp hay nịnh hót sao? Nếu ban đầu chỉ đơn giản là động lòng như vậy, anh sẽ cảm thấy thất vọng với tình yêu!
"Dạ, đại ca, em không hiểu, nhưng người phụ nữ không phải nên như vậy sao?" Hà Cửu gãi gãi đầu tóc đen, sau đó khổ não lên tiếng: "Em biết cô ta là người anh yêu, nhưng cưng chiều phụ nữ cũng cần có mức độ! Đại ca, nếu anh ở cổ đại, thì chính là Thương Trụ vương rồi! Còn Ngu Vô Song chính là Đắc Kỷ hại nước hại dân !"
Anh ta dựa theo nguyện vọng của cha mẹ mình mà cưới một người phụ nữ nông thôn, chất phác, đơn giản, tinh khiết. Anh ta đã từng bị mê hoặc, cảm giác mình có tương lai, nên cưới một người phụ nữ thành thị mới đúng.
Nhưng sau khi kết hôn, mới phát hiện ánh mắt của cha mẹ rất chính xác.
Người phụ nữ xinh đẹp có thể ăn thay ăn cơm sao? Kết hôn rồi không dùng củi, gạo, dầu, muối, tương, dấm, sống qua ngày sao? Ngu Vô Song cô rất xinh đẹp, nhưng không biết chiên trứng gà, cô ta chính là loại trông thì đẹp như mà dùng không được.
Hai người bằng tuổi nhau, ở tuổi của Hoắc Cố Chi, anh vô cùng khao khát có một gia đình an ổn, nhưng người phụ nữ nhỏ kia không theo ý anh.
Anh cười khổ, lắc đầu một cái, lộ ra tâm tình tốt khó mà có được: "Nếu tôi là Thương Trụ vương thật thì tốt rồi, ít nhất Đắc Kỷ có thể làm bạn với hắn ngày ngày. Nhưng cậu xem, mỗi ngày cô ấy đều bận rộn hơn tôi."
"Cũng đúng!" Hà Cửu liên tục gật đầu, đồng ý một trăm phần: "Đại ca, anh biết rõ như thế, tại sao còn nuông chiều cô ta? Theo tính tình của anh trước kia, đã sớm ép cưới rồi."
Đây là vấn đề anh ta nghi ngờ nhất, đại ca bọn họ rõ ràng không phải là loại đàn ông dịu dàng mềm yếu, nếu Ngu Vô Song này không nghe lời như vậy thì đã sớm bị anh thu thập rồi.
Ép cưới?
Hoắc Cố Chi nghe vậy, không khỏi hạ mắt, lông mi anh dày đen, trên khuôn mặt lộ ra một tia sáng tỏ, đáy mắt như phát sáng.
Đúng vậy, theo suy nghĩ trước kia của anh, người phụ nữ không nghe lời như vậy, anh chắc chắn không để cô ầm ĩ như vậy nữa.
Nhưng mà hiện tại, anh lại không muốn làm như vậy, chỉ cần là chuyện cô muốn làm, anh nhất định sẽ theo ý cô.
Cô biết Mạnh Thiếu Văn vào năm mười ba tuổi, mà cô biết anh vào năm mười lăm tuổi. Tuy chỉ chênh lệch hai năm, nhưng anh cũng không tin hai năm qua cô thích Mạnh Thiếu Văn thật.
Thật ra thì năm đó anh đã dùng sai phương pháp, anh chủ yếu sống trong quân đội, mỗi lần trở về nhà họ Mạnh, nhìn đóa hoa yêu kiều (NVS) từng ngày lớn lên, anh muốn đến gần, nhưng lại không biết nói gì cho phải, cuối cùng bất đắc dĩ dùng những thủ đoạn ti tiện kia.
Nghĩ tới đây, trong lòng anh có chút buồn phiền, anh khẽ nhếch môi mỏng, trầm giọng nói: "A Cửu, lái xe về nhà! Hôm nay không đến công ty nữa, Mịch Phong đến, tôi sẽ cố gắng hết sức làm hết chức trách của một người chủ nhà."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Hà Cửu nhất thời khó coi, anh ta nhịn không được mà thì thầm: "Đại ca, anh đừng quên, đây là quê nhà của cô ta, mấy năm trước anh đều trong quân đội, sau đó giải ngũ, mở công ty không được mấy năm thì đi nước Pháp với cô ta, căn bản anh chưa hiểu rõ cô ta."
Anh đã cố gắng nuôi chiều cô ta hết mức, lại nói tiếp, anh lại vội vàng hấp tấp như vậy, không chừng người ta không hoan nghênh !
Dĩ nhiên, một câu cuối cùng này anh ta không có can đảm nói ra, nhưng trong lòng nghĩ như vậy.
Người phụ nữ Ngu Vô Song kia không lương thiện như vậy, khẳng định không muốn đại ca bọn họ xuất hiện.
"A Cửu, cậu rất có thành kiến với cô ấy!" Hoắc Cố Chi nghe vậy, không khỏi hơi nhíu mày, trong mắt phượng hẹp dài chứa một tia lạnh: "Cô ấy không phải loại người kém cỏi như cậu nghĩ. Trên đời này không có ai đối tốt với một người cả đời! Có lẽ cô ấy có suy nghĩ khác nên mới từ chối lời cầu hôn của tôi, chuyện tình cảm không cưỡng cầu được, bây giờ cô ấy ngoan ngoãn sống bên cạnh tôi, tôi đã rất thỏa mãn rồi."
Đến tuổi của anh, đã học được cách tha thứ, không còn là thiếu niên kích động dễ giận trước kia nữa.
Thật ra thì Hoắc Cố Chi hiểu, nếu gặp phải chuyện này thật, đều không thể nổi giận hay ném đồ, chỉ có thể tỉnh táo lại, cân nhắc thiệt hơn, suy nghĩ thật kỹ mới đúng.
Hà Cửu bị những lời này của anh làm cho sửng sốt, anh ta khởi động động cơ xe rồi rời đi. Nhưng trên đường đi, miệng anh ta vẫn líu ríu không chịu dừng: "Đại ca, anh cũng đến tuổi trưởng thành rồi. Anh phải biết, anh em chúng em quan tâm chuyện hôn nhân đại sự của anh nhất, anh và Ngu tiểu thư ở chung nhiều năm như vậy, cô chị dâu nhỏ được chúng em công nhận! Hiện tại chỉ thiếu một tờ chứng nhận kết hôn thôi."
Giấy chứng nhận kết hôn gì đó là thứ người phụ nữ quan tâm nhất, nhưng bây giờ Hoắc Cố Chi lại muốn có nó, ngay cả nằm mơ đều thấy.
Anh cong khóe môi, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất buồn cười, hơi nghiêng đầu, nhìn cảnh sắc không ngừng xẹt qua ngoài cửa sổ, anh chợt lên tiếng, giọng nói trầm thấp: "A Cửu. Thật ra thì có lúc tôi rất muốn dùng phương pháp dã man để cô ấy thần phục. Nhưng tôi không thể hạ quyết tâm, cậu không biết đâu, năm đó tôi đã dùng phương pháp như thế, mới làm cho khoảng cách giữa tôi và cô ấy càng xa!"
Hà Cửu thầm giật mình, theo bản năng nhìn anh qua kính trong xe, chỉ thấy sắc mặt người đàn ông ngồi ở ghế sau rất lạnh lùng, đáy mắt có sự sầu bi không hợp với anh.
Trong lòng anh ta đột nhiên rất khó chịu, mỗi lần đại ca của anh làm nhiệm vụ giết người đều không chớp mắt, được cấp trên gọi là Diêm Vương mặt lạnh.
Nhưng một người đàn ông sắc bén, máu lạnh như vậy mà bây giờ phải khổ sở vì bị một người phụ nữ từ chối lời cầu hôn, Ngu Vô Song a Ngu Vô Song! Rốt cuộc là cô có tài đức gì mà có thể khiến đại ca của anh ta yêu sâu đậm như vậy?
Lúc này, Hoắc Cố Chi rất cần người lắng nghe, những chuyện xảy ra năm đó đã đế lại bóng ma trong lòng anh nhiều năm, anh chưa từng nói với ai, chỉ nói với cô khi *.
Nhưng càng lớn, anh mới biết sai lầm này nặng bao nhiêu.
Xoa mi tâm mệt mỏi, giọng nói anh khàn khàn: "Chỉ cần sai một chút là lầm cả đời, tuy hiện tại tối cố gắng sửa chữa sai lầm đó, nhưng đã lưu lại bóng ma trong lòng cô ấy cả đời."
Bóng ma? Cả đời? Nghiêm trọng như vậy sao?
Hà Cửu nghe vậy, không kiềm chế sự tò mò trong lòng, vội vàng hỏi: "Đại ca, năm đó anh đã làm gì Ngu tiểu thư?"
Anh ta chỉ biết khi đại ca bọn họ quen Ngu tiểu thư, đúng vào ngày nghỉ, phải trở về nhà họ Mạnh, bộ dáng khi quay trở lại thì rất lưu luyến, như anh là một người rất yêu nhà.
Sau đó bọn họ biết thì ra là vì một cô gái nhỏ, còn cười ha ha!
". . ." Hoắc Cố Chi muốn kể hết ra, nhưng lời đến miệng lại làm anh không nói không ra lời. Anh chậm rãi lắc đầu, áp chế sự buồn rầu trong lòng, rồi cười nhạt: "Thôi, không nói thì hơn! Suy nghĩ của cậu rất đơn giản, sẽ không hiểu được."
Tuy anh có ba chục người anh em, nhưng tính tình họ còn chưa trưởng thành, nên anh không thể kể mọi chuyện cho anh ta nghe.
"Này, đại ca, anh chơi không đẹp!"Chưa nghe được chuyện xưa của anh, trong lòng Hà Cửu rất khó chịu: "Tại sao nói một nửa rồi thôi? Anh muốn người ta tò mò muốn chết sao?"
Nghe vậy, nụ cười bên môi Hoắc Cố Chi càng âm trầm, hai tay anh ôm ngực, giọng nói trầm thấp từ tính: "Cậu lái xe cho tốt đi, đến lúc thích hợp tự nhiên cậu sẽ biết!"
Lúc này, anh không thể chờ đợi được nữa mà muốn gặp cô ngay.
Tuy vừa rồi anh ngồi trên xe, không nghe được giọng nói của cô, nhưng bọn họ quen biết nhiều năm như vậy, anh nhớ rõ ràng một cái nhăn mày, một nụ cười, tiếng nói, mỗi cử động của cô.
Những lời cô nói, anh có thể suy đoán, trắng trợn bảo vệ * như vậy, làm anh tuy cách cô rất xa, nhưng trái tim vẫn nóng bỏng.
"Được, em sẽ lái nhanh một chút!" Xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn người đàn ông phía sau cười như gió xuân, Hà Cửu âm thầm bĩu môi, đây thật là biến sắc mặt quá nhanh.
Rõ ràng mới vừa rồi còn một bộ dạng buồn bực, nhưng bây giờ đảo mắt thì đã biến thành vui vẻ rồi.
Đều nói lòng phụ nữ như kim dưới đáy biển, nhưng anh ta thấy suy nghĩ của đại ca bọn họ còn khó đoán hơn suy nghĩ của phụ nữ!
Ngu Vô Song a Ngu Vô Song, cô sớm gả cho đại ca tôi đi, cô còn như vậy thì sẽ hành hạ anh ấy, anh ấy có thể biến thành tên bị bệnh thần kinh rồi.
Trong lòng xuất hiện suy nghĩ thế, giọng nói Hà Cửu càng bất đắc dĩ: "Đại ca, không phải Nhĩ Đông nói lần này lão phật gia muốn đến đây sao? Sao chỉ có một mình Chu tiên sinh? Chúng ta có cần chuẩn bị một chút trước không?"
Nói tới lão phật gia, sự vui vẻ trên mặt Hoắc Cố Chi nhất thời thu lại, nhức đầu mà nhíu mày rậm!
Lão phật gia không khó ứng phó, người khó ứng phó là một người khác như thuốc cao bôi trên da chó!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.