Tối Nay Khai Trai Sếp Thật Mạnh Mẽ
Chương 74
Hàn Dẫn Tố
26/04/2015
Từ nhỏ cô đã học nghệ thuật, cho dù là vũ đạo, ca hát, hay nhạc cụ đều
dễ như trở bàn tay, nhưng mà lúc cô vừa tới Pháp được hai năm, do tinh
thần hoảng hốt, lúc lái xe trên đường bị tai nạn giao thông dẫn tới hai
chân bị thương.
Mặc dù không đến nỗi phải cắt bỏ, nhưng bác sĩ đã cảnh báo cô cả đời này không thể vận động mạnh, cho dù có là đi giày cao gót mà đứng không vững thì cũng vô cùng nguy hiểm.
Nhưng mà người phụ nữ này luôn muốn xinh đẹp, không cho cô ấy đi giày cao gót chính là muốn mạng của cô ấy, anh có phản đối thì cũng chẳng thu được gì? Cô ấy căn bản sẽ không nghe.
“Vậy sao?” Ngu Vô Song ngước đầu, mái tóc đen dài xõa sau lưng, đuôi tóc thả xuống tận sàn nhà, tạo thành một vẻ đẹp diễm lệ.
Trên khuôn mặt trắng trong thuần khiết của cô chỉ điểm chút son môi, cánh môi tươi tắn khẽ nhếch, chân mày khóe mắt đều lộ ra một chút tươi cần bất cần: “Anh không nói thì em cũng quên mất.”
Cô sao có thể nhớ được chứ? Từ trước tới giờ cô có thể quên được đau đớn do vết thương mang lại đã là tốt lắm rồi, cô là tiểu thư khuê các được nuông chiều từ nhỏ, một chút khả năng tự lo liệu cũng không có, được người làm vây quanh hầu hạ đã thành thói quen.
Hoắc Cố Chi không kìm được mà vươn tay vuốt lên gò má bạch ngọc của cô, hơi tì cằm lên đỉnh đầu cô, nhỏ giọng tức cười: “Sao thế? Bị lời nói của Tống Ngạn làm cho buồn sao? Tính tình anh ấy thô lỗ, lúc nào mà chẳng thế, em đừng để ý làm gì! Chỉ cần có anh tin em là được rồi.”
Vừa rồi gặp trường hợp như vậy, cho dù anh có nói gì cũng đều sai, một người là anh em tốt như tay chân của anh, một người là người phụ nữ anh thương yêu nhất, cả hai bên anh đều không thể bỏ được.
Thân thể mềm mại người con gái trong ngực thật lạnh lẽo, khiến cho Hoắc Cố Chi dù có ôm chặt cô vào ngực thì đáy lòng vẫn nặng trĩu khó chịu.
Có lẽ là bị vẻ mặt nghiêm túc của anh cảm động, đáy mắt mờ sương của Ngu Vô Song dần dần trở nên có sức sống, cô lắc đầu, vì quá lâu chưa lên tiếng nên giọng nói của cô có chút khàn: “Anh phải tin tưởng em điều gì? Tin em không cố ý làm bảo bảo bị thương sao? Cảnh tượng lúc đó, em chỉ lo quấy rối làm Lâm Vinh Gia phiền lòng, căn bản là không để ý tới cảm xúc của bảo bảo, em thực sự không nên mang con ra ngoài.”
Một câu con riêng kia của Lâm Vinh Gia tới bây giờ vẫn còn quanh quẩn bên tai cô, khiến cho cô tức giận lại tràn đầy tự trách, cô thật sự không làm tròn bổn phận của một người mẹ, bảo bảo mới bốn tuổi đã hiểu được phải bảo vệ cô trước mặt người ngoài, nhưng cô lại quên không bảo vệ con trai nhỏ.
“Vô Song” Sự đau lòng trong giọng nói của cô khiến cho Hoắc Cố Chi không hề dễ chịu, anh nắm lấy bàn tay trắng noãn như ngọc của cô, sau đó nhíu mày nhỏ giọng nói: “Không ai nghĩ tới những chuyện như thế sẽ xảy ra, đây chỉ là hiểu lầm, bảo bảo ở tuổi này chính là rất nghịch ngợm, bị thương một lần cũng rất bình thường. Chủ yếu là lần này con cũng không có vấn đề gì lớn, em không cần phải tự trách mình như vậy.”
Ngu Vô Song nghe anh nói thì mí mắt cũng không hạ xuống, cô vẫn còn đang đắm chìm trong tâm tình của mình, buồn bã: “Không đúng, là lỗi của em, là em không nên đưa con ra ngoài, em quá sơ suất, em tự cho là mình đủ bản lãnh để đối phó với những người này mà quên mất bảo bảo mới chỉ là một đứa bé bốn tuổi. Con yêu thương em, hồn nhiên bảo vệ em. Sao em có thể để con quen tai quen mắt những thủ đoạn tàn nhẫn kia được chứ?”
Cô luôn cho rằng ở trước mặt mấy người Mạnh Thiếu Văn và Giản Uyển Linh, cô luôn hung ác lạnh lùng, thậm chí ngay cả kế hoạch báo thù cô cũng chưa từng giấu diếm bảo bảo, nhưng bây giờ cô mới phát hiện ra là mình đã vô cùng toan tính.
Bảo bảo vẫn còn nhỏ, cô lại để bé phải tiếp nhận nhiều như vậy, nếu như không phải để bảo vệ cô, ngày hôm đó bé cũng sẽ không tới quấy rối hôn lễ của Mạnh Thiếu Văn, hôm nay lại càng không cắn Lâm Vinh Gia.
“Không ai nói em tàn nhẫn!” Vuốt ve gò má bóng loáng của cô, Hoắc Cố Chi giương môi mỏng, nhẹ giọng nói: “Trong mắt anh, em vẫn luôn là cô gái nhỏ còn chưa trưởng thành, vốn dĩ những người đó nợ em, có thù không báo thì không phải là quân tử.”
Trong lúc nói chuyện, anh chợt nhớ tới lần đầu tiên gặp cô, ngày đó là ngày đầu tiên anh dùng thân phận là con trai Mạnh Trăn Tỳ để trở về nhà họ Mạnh, trong phòng khách nhà họ Mạnh tụ tập đông người vô cùng náo nhiệt, cô đứng ở bên cạnh Mạnh Thiếu Văn, dùng ánh mắt tò mò dõi theo anh.
Cô thiếu nữ mười lăm tuổi có đôi mắt trong veo như nước, mặc một chiếc váy công chúa màu đỏ xa hoa, trên đầu cài trang sức thủ công tinh xảo được nạm kim cương.
Nhất định là từ nhỏ cô đã thích làm đẹp, cho nên da thịt sáng long lanh bóng loáng, mỗi một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười đều mang vẻ tuyệt diễm, năm đó cô rất gầy, nhưng vóc người lại vô cùng cân xứng, đã trổ mã thành một cô gái duyên dáng yêu kiều, cô đứng bên cạnh Mạnh Thiếu Văn lớn hơn cô hai tuổi khiến ai cũng cảm thấy trai tài gái sắc.
Anh thì ngược lại, sau khi tốt nghiệp trung học thì nhập ngũ, cuối cùng ngay cả chuyện học đại học cũng là do lãnh đạo đề cử vào trường quân đội, cho dù là trong công tác hay lúc còn đi học thì bên cạnh anh cũng rất ít phụ nữ, cho nên lần đầu tiên nhìn thấy Giản Uyển Như tinh xảo giống như búp bê đã khiến cho anh kinh ngạc lại vui mừng tới như vậy.
Nghĩ tới cũng buồn cười, mấy năm đó anh đã bắt đầu trở thành vũ khí giết người rồi, quanh thân tràn đầy âm khí sắc bén, nhưng lúc đối mặt với người con gái bẩm sinh đã tinh khiết như tuyết này thì anh sẽ không nhịn được mà khẩn trương không nói nên lời.
Nhắc tới báo thù, đáy mắt Ngu Vô song đột nhiên sáng lên, tay ngọc đang rũ xuống cũng lặng lẽ nắm chặt, mắt phượng trong veo mà cứng cỏi lóe lên ánh sáng lạnh: “Em đã quá mềm lòng, nếu không phải anh nhất quyết phái người theo dõi Giản Uyển Linh, sợ rằng lần này em đã bị cô ta hại rồi.”
Giản Uyển Linh, Giản Uyển Linh ……..
Ngu Vô Song không ngừng lẩm nhẩm cái tên này, chợt cười lạnh một tiếng, thù hận trong lòng sâu như biển: “Đúng là em đã nghĩ quá đơn giản rồi, cô ta có thể giết em một lần, tự nhiên sẽ có lần thứ hai, em thì lại chỉ muốn đoạt lại cổ phần, rồi vạch trần bộ mặt thật của cô ta dễ dàng như vậy!”
Cô nên đem người phụ nữ kia chặt làm trăm mảnh mới đúng, nếu không có người đàn ông này suy nghĩ chu toàn, luôn theo dọi nhất cử nhất động của Giản Uyển Linh thì cô căn bản sẽ không biết được cô ta lại dám sai Lưu Quyền tới giết cô.
Được lắm………Được lắm……. Giản Uyển Linh, thù mới nợ cũ chúng ta sẽ cùng tính với nhau một lượt!
“Ừ, cho dù em có làm gì đi nữa, anh vẫn luôn ủng hộ!” Cô gái trong ngực đang kích động, trong lòng Hoắc Cố Chi cũng không dễ chịu gì, anh ôm chặt cô vào ngực, giọng nói đầy nhu tình: “Nhưng mà trước hết, em nhất định phải chăm sóc thật tốt cho chính mình, thân thể em vốn đã không khỏe, cứ chạy đông chạy tây như vậy, sẽ càng mệt thêm. Anh không hy vọng bảo bảo vừa mới khỏi, thì em lại đổ bệnh.”
Cô gái này yêu làm đẹp tới hết cách rồi, cho dù là mùa đông lạnh giá cũng có thể mặc váy đi xăng-đan xem hoa nở, đừng nói tới là mấy năm này cô ấy quá nhiều chuyện ưu sầu, thân thể bị thương, dù có ăn uống bồi bổ, trị liệu thật tốt cũng chưa chắc đã có kết quả.
Có lẽ đã bị giọng nói quá mức quan tâm của anh đầu độc, khiến cho ánh mắt sương lạnh của Ngu Vô Song dần có sức sống, cô nhìn anh không chớp mắt, chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt nhìn thật là thuận mắt, vài chục năm trôi qua, thời gian vô cùng ưu đãi anh ấy, nếu không phải có trên khóe mắt có nhiều hơn mấy nếp nhăn thì cô cũng chẳng nhìn ra được sự thay đổi ở anh.
Cô không kìm được mà vươn tay vuốt gò má tuấn dật của anh, mắt đẹp mờ mịt nước, lộ ra một tia dịu dàng: “Hoắc Cố Chi, anh biết rõ em là loại phụ nữ như thế nào, anh còn đối tốt với em như vậy, anh không sợ tới cuối cùng sẽ chẳng đạt được gì sao?”
Trước kia cô chỉ cho rằng quan hệ của bọn họ chính là giao dịch, cô mượn quyền thế của anh, trở lại thành phố này để đứng vững chân.
Nhưng anh thì sao? Anh có thể có được gì từ cô? Cô cũng đã ngủ chung giường với anh năm năm rồi, cho dù có là thân thể vưu vật đi nữa chắc cũng đủ ngán rồi.
Nhưng anh vẫn trước sau như một đối tốt với cô, có lúc cô thật sự hiếu kỳ, một người đàn ông cái gì cũng không thiếu như anh rốt cuộc đang nghĩ cái gì?
“Anh chỉ mong em sống khỏe mạnh, vui vẻ thôi!” Hoắc Cố Chi cũng không suy nghĩ nhiều mà nắm lấy tay ngọc của cô, nhẹ nhàng nói, khuôn mặt anh tuấn tú, mắt phượng hẹp dài chứa đựng sự tĩnh mịch, cứ như thế mà nhìn cô: “Mặc kệ em là Vô Song hay là Uyển Như, trong lòng anh, em vĩnh viễn là cô thiếu nữ đáng yêu hay cười, anh chỉ hy vọng em có thể tiếp tục sống vui vẻ.”
Bọn họ đã quen biết từ rất lâu, cho nên bóng dáng cô vẫn luôn quanh quẩn trong lòng anh, nói anh là người nhìn cô lớn lên thành cô gái kiều diễm cũng không quá.
Năm đó anh vừa vào nhà họ Mạnh, cô vẫn chưa phải là bạn gái của Mạnh Thiếu Văn, nhưng hai người từ trước tới giờ vẫn như hình với bóng, hơi chút mập mờ không nói mà tự biết, cha mẹ hai nhà cũng đã sớm ngầm thừa nhận quan hệ của hai người, chỉ chờ cô trưởng thành, sẽ đem chuyện này ra bàn bạc cụ thể.
Khi đó anh đúng là rất nghèo, không chỉ có như thế, thân phận còn không được minh bạch, cô là trăng sáng trên trời, thiên kim tiểu thư nhà giàu thanh cao, tự nhiên sẽ nhìn anh không thuận mắt.
Mà anh cũng chỉ là theo di nguyện của mẹ, nếu không thì đời này cũng chẳng thèm bước vào cửa chính nhà họ Mạnh.
Mặc dù không đến nỗi phải cắt bỏ, nhưng bác sĩ đã cảnh báo cô cả đời này không thể vận động mạnh, cho dù có là đi giày cao gót mà đứng không vững thì cũng vô cùng nguy hiểm.
Nhưng mà người phụ nữ này luôn muốn xinh đẹp, không cho cô ấy đi giày cao gót chính là muốn mạng của cô ấy, anh có phản đối thì cũng chẳng thu được gì? Cô ấy căn bản sẽ không nghe.
“Vậy sao?” Ngu Vô Song ngước đầu, mái tóc đen dài xõa sau lưng, đuôi tóc thả xuống tận sàn nhà, tạo thành một vẻ đẹp diễm lệ.
Trên khuôn mặt trắng trong thuần khiết của cô chỉ điểm chút son môi, cánh môi tươi tắn khẽ nhếch, chân mày khóe mắt đều lộ ra một chút tươi cần bất cần: “Anh không nói thì em cũng quên mất.”
Cô sao có thể nhớ được chứ? Từ trước tới giờ cô có thể quên được đau đớn do vết thương mang lại đã là tốt lắm rồi, cô là tiểu thư khuê các được nuông chiều từ nhỏ, một chút khả năng tự lo liệu cũng không có, được người làm vây quanh hầu hạ đã thành thói quen.
Hoắc Cố Chi không kìm được mà vươn tay vuốt lên gò má bạch ngọc của cô, hơi tì cằm lên đỉnh đầu cô, nhỏ giọng tức cười: “Sao thế? Bị lời nói của Tống Ngạn làm cho buồn sao? Tính tình anh ấy thô lỗ, lúc nào mà chẳng thế, em đừng để ý làm gì! Chỉ cần có anh tin em là được rồi.”
Vừa rồi gặp trường hợp như vậy, cho dù anh có nói gì cũng đều sai, một người là anh em tốt như tay chân của anh, một người là người phụ nữ anh thương yêu nhất, cả hai bên anh đều không thể bỏ được.
Thân thể mềm mại người con gái trong ngực thật lạnh lẽo, khiến cho Hoắc Cố Chi dù có ôm chặt cô vào ngực thì đáy lòng vẫn nặng trĩu khó chịu.
Có lẽ là bị vẻ mặt nghiêm túc của anh cảm động, đáy mắt mờ sương của Ngu Vô Song dần dần trở nên có sức sống, cô lắc đầu, vì quá lâu chưa lên tiếng nên giọng nói của cô có chút khàn: “Anh phải tin tưởng em điều gì? Tin em không cố ý làm bảo bảo bị thương sao? Cảnh tượng lúc đó, em chỉ lo quấy rối làm Lâm Vinh Gia phiền lòng, căn bản là không để ý tới cảm xúc của bảo bảo, em thực sự không nên mang con ra ngoài.”
Một câu con riêng kia của Lâm Vinh Gia tới bây giờ vẫn còn quanh quẩn bên tai cô, khiến cho cô tức giận lại tràn đầy tự trách, cô thật sự không làm tròn bổn phận của một người mẹ, bảo bảo mới bốn tuổi đã hiểu được phải bảo vệ cô trước mặt người ngoài, nhưng cô lại quên không bảo vệ con trai nhỏ.
“Vô Song” Sự đau lòng trong giọng nói của cô khiến cho Hoắc Cố Chi không hề dễ chịu, anh nắm lấy bàn tay trắng noãn như ngọc của cô, sau đó nhíu mày nhỏ giọng nói: “Không ai nghĩ tới những chuyện như thế sẽ xảy ra, đây chỉ là hiểu lầm, bảo bảo ở tuổi này chính là rất nghịch ngợm, bị thương một lần cũng rất bình thường. Chủ yếu là lần này con cũng không có vấn đề gì lớn, em không cần phải tự trách mình như vậy.”
Ngu Vô Song nghe anh nói thì mí mắt cũng không hạ xuống, cô vẫn còn đang đắm chìm trong tâm tình của mình, buồn bã: “Không đúng, là lỗi của em, là em không nên đưa con ra ngoài, em quá sơ suất, em tự cho là mình đủ bản lãnh để đối phó với những người này mà quên mất bảo bảo mới chỉ là một đứa bé bốn tuổi. Con yêu thương em, hồn nhiên bảo vệ em. Sao em có thể để con quen tai quen mắt những thủ đoạn tàn nhẫn kia được chứ?”
Cô luôn cho rằng ở trước mặt mấy người Mạnh Thiếu Văn và Giản Uyển Linh, cô luôn hung ác lạnh lùng, thậm chí ngay cả kế hoạch báo thù cô cũng chưa từng giấu diếm bảo bảo, nhưng bây giờ cô mới phát hiện ra là mình đã vô cùng toan tính.
Bảo bảo vẫn còn nhỏ, cô lại để bé phải tiếp nhận nhiều như vậy, nếu như không phải để bảo vệ cô, ngày hôm đó bé cũng sẽ không tới quấy rối hôn lễ của Mạnh Thiếu Văn, hôm nay lại càng không cắn Lâm Vinh Gia.
“Không ai nói em tàn nhẫn!” Vuốt ve gò má bóng loáng của cô, Hoắc Cố Chi giương môi mỏng, nhẹ giọng nói: “Trong mắt anh, em vẫn luôn là cô gái nhỏ còn chưa trưởng thành, vốn dĩ những người đó nợ em, có thù không báo thì không phải là quân tử.”
Trong lúc nói chuyện, anh chợt nhớ tới lần đầu tiên gặp cô, ngày đó là ngày đầu tiên anh dùng thân phận là con trai Mạnh Trăn Tỳ để trở về nhà họ Mạnh, trong phòng khách nhà họ Mạnh tụ tập đông người vô cùng náo nhiệt, cô đứng ở bên cạnh Mạnh Thiếu Văn, dùng ánh mắt tò mò dõi theo anh.
Cô thiếu nữ mười lăm tuổi có đôi mắt trong veo như nước, mặc một chiếc váy công chúa màu đỏ xa hoa, trên đầu cài trang sức thủ công tinh xảo được nạm kim cương.
Nhất định là từ nhỏ cô đã thích làm đẹp, cho nên da thịt sáng long lanh bóng loáng, mỗi một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười đều mang vẻ tuyệt diễm, năm đó cô rất gầy, nhưng vóc người lại vô cùng cân xứng, đã trổ mã thành một cô gái duyên dáng yêu kiều, cô đứng bên cạnh Mạnh Thiếu Văn lớn hơn cô hai tuổi khiến ai cũng cảm thấy trai tài gái sắc.
Anh thì ngược lại, sau khi tốt nghiệp trung học thì nhập ngũ, cuối cùng ngay cả chuyện học đại học cũng là do lãnh đạo đề cử vào trường quân đội, cho dù là trong công tác hay lúc còn đi học thì bên cạnh anh cũng rất ít phụ nữ, cho nên lần đầu tiên nhìn thấy Giản Uyển Như tinh xảo giống như búp bê đã khiến cho anh kinh ngạc lại vui mừng tới như vậy.
Nghĩ tới cũng buồn cười, mấy năm đó anh đã bắt đầu trở thành vũ khí giết người rồi, quanh thân tràn đầy âm khí sắc bén, nhưng lúc đối mặt với người con gái bẩm sinh đã tinh khiết như tuyết này thì anh sẽ không nhịn được mà khẩn trương không nói nên lời.
Nhắc tới báo thù, đáy mắt Ngu Vô song đột nhiên sáng lên, tay ngọc đang rũ xuống cũng lặng lẽ nắm chặt, mắt phượng trong veo mà cứng cỏi lóe lên ánh sáng lạnh: “Em đã quá mềm lòng, nếu không phải anh nhất quyết phái người theo dõi Giản Uyển Linh, sợ rằng lần này em đã bị cô ta hại rồi.”
Giản Uyển Linh, Giản Uyển Linh ……..
Ngu Vô Song không ngừng lẩm nhẩm cái tên này, chợt cười lạnh một tiếng, thù hận trong lòng sâu như biển: “Đúng là em đã nghĩ quá đơn giản rồi, cô ta có thể giết em một lần, tự nhiên sẽ có lần thứ hai, em thì lại chỉ muốn đoạt lại cổ phần, rồi vạch trần bộ mặt thật của cô ta dễ dàng như vậy!”
Cô nên đem người phụ nữ kia chặt làm trăm mảnh mới đúng, nếu không có người đàn ông này suy nghĩ chu toàn, luôn theo dọi nhất cử nhất động của Giản Uyển Linh thì cô căn bản sẽ không biết được cô ta lại dám sai Lưu Quyền tới giết cô.
Được lắm………Được lắm……. Giản Uyển Linh, thù mới nợ cũ chúng ta sẽ cùng tính với nhau một lượt!
“Ừ, cho dù em có làm gì đi nữa, anh vẫn luôn ủng hộ!” Cô gái trong ngực đang kích động, trong lòng Hoắc Cố Chi cũng không dễ chịu gì, anh ôm chặt cô vào ngực, giọng nói đầy nhu tình: “Nhưng mà trước hết, em nhất định phải chăm sóc thật tốt cho chính mình, thân thể em vốn đã không khỏe, cứ chạy đông chạy tây như vậy, sẽ càng mệt thêm. Anh không hy vọng bảo bảo vừa mới khỏi, thì em lại đổ bệnh.”
Cô gái này yêu làm đẹp tới hết cách rồi, cho dù là mùa đông lạnh giá cũng có thể mặc váy đi xăng-đan xem hoa nở, đừng nói tới là mấy năm này cô ấy quá nhiều chuyện ưu sầu, thân thể bị thương, dù có ăn uống bồi bổ, trị liệu thật tốt cũng chưa chắc đã có kết quả.
Có lẽ đã bị giọng nói quá mức quan tâm của anh đầu độc, khiến cho ánh mắt sương lạnh của Ngu Vô Song dần có sức sống, cô nhìn anh không chớp mắt, chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt nhìn thật là thuận mắt, vài chục năm trôi qua, thời gian vô cùng ưu đãi anh ấy, nếu không phải có trên khóe mắt có nhiều hơn mấy nếp nhăn thì cô cũng chẳng nhìn ra được sự thay đổi ở anh.
Cô không kìm được mà vươn tay vuốt gò má tuấn dật của anh, mắt đẹp mờ mịt nước, lộ ra một tia dịu dàng: “Hoắc Cố Chi, anh biết rõ em là loại phụ nữ như thế nào, anh còn đối tốt với em như vậy, anh không sợ tới cuối cùng sẽ chẳng đạt được gì sao?”
Trước kia cô chỉ cho rằng quan hệ của bọn họ chính là giao dịch, cô mượn quyền thế của anh, trở lại thành phố này để đứng vững chân.
Nhưng anh thì sao? Anh có thể có được gì từ cô? Cô cũng đã ngủ chung giường với anh năm năm rồi, cho dù có là thân thể vưu vật đi nữa chắc cũng đủ ngán rồi.
Nhưng anh vẫn trước sau như một đối tốt với cô, có lúc cô thật sự hiếu kỳ, một người đàn ông cái gì cũng không thiếu như anh rốt cuộc đang nghĩ cái gì?
“Anh chỉ mong em sống khỏe mạnh, vui vẻ thôi!” Hoắc Cố Chi cũng không suy nghĩ nhiều mà nắm lấy tay ngọc của cô, nhẹ nhàng nói, khuôn mặt anh tuấn tú, mắt phượng hẹp dài chứa đựng sự tĩnh mịch, cứ như thế mà nhìn cô: “Mặc kệ em là Vô Song hay là Uyển Như, trong lòng anh, em vĩnh viễn là cô thiếu nữ đáng yêu hay cười, anh chỉ hy vọng em có thể tiếp tục sống vui vẻ.”
Bọn họ đã quen biết từ rất lâu, cho nên bóng dáng cô vẫn luôn quanh quẩn trong lòng anh, nói anh là người nhìn cô lớn lên thành cô gái kiều diễm cũng không quá.
Năm đó anh vừa vào nhà họ Mạnh, cô vẫn chưa phải là bạn gái của Mạnh Thiếu Văn, nhưng hai người từ trước tới giờ vẫn như hình với bóng, hơi chút mập mờ không nói mà tự biết, cha mẹ hai nhà cũng đã sớm ngầm thừa nhận quan hệ của hai người, chỉ chờ cô trưởng thành, sẽ đem chuyện này ra bàn bạc cụ thể.
Khi đó anh đúng là rất nghèo, không chỉ có như thế, thân phận còn không được minh bạch, cô là trăng sáng trên trời, thiên kim tiểu thư nhà giàu thanh cao, tự nhiên sẽ nhìn anh không thuận mắt.
Mà anh cũng chỉ là theo di nguyện của mẹ, nếu không thì đời này cũng chẳng thèm bước vào cửa chính nhà họ Mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.