Tối Nay Khai Trai Sếp Thật Mạnh Mẽ
Chương 12: Còn nhiều thời gian
Hàn Dẫn Tố
10/02/2015
Editor: Thiến Tiếu Tiếu
"Hi. . . . . . Mạnh tổng, thật là trùng hợp."
Những năm gần đây, Ngu Vô Song đã sớm luyện bản lĩnh nhìn mặt mà nói chuyện. Trước kia cô có cử chỉ dịu dàng của tiểu thư khuê các, nhưng bây giờ, cô chỉ cần nhăn mày, mỉm cười cũng rất quyến rũ, loại mỹ nhân này làm đàn ông chỉ liếc mắt một cái, tim liền đập thình thịch.
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng động, làm cô thu hồi tâm tình phức tạp, cười chào hỏi với người đàn ông đang đứng ngoài xe cô.
Sau khi kéo cửa sổ xe xuống, lộ ra gương mặt quyến rũ,khiến Mạnh Thiếu Văn sửng sốt chốc lát. Ngày đó rất vội vàng, hiện tại anh mới có thể cẩn thận quan sát gương mặt trước mặt này, phát hiện thật ra là chỉ là suy nghĩ của anh, Uyển Nhưyên tĩnh ôn hòa, không giống loại mị quang bắn ra bốn phía như thế này.
Nghĩ tới đây, anh cong khóe môi, lạnh nhạt nói ra: "Tiểu thư, xe của cô cản trở xe của tôi, phía trước là chỗ đậu xe của tôi."
Theo tầm mắt của anh, Ngu Vô Song thấy trước mặt Cao ốc là chỗ đậu xe, đoán chừng là đặc biệt chia cho tập đoàn cao cấp dừng xe, mà khi Mạnh Thiếu Văn thăng chức làm Tổng giám đốc, đương nhiên sẽ không đậu xe ở tầng hầm đậu xe như trước kia.
Trong nháy mắt, trong đầu cô xẹt qua vô số ý tưởng, nhưng cuối cùng bình tĩnh lại, cô đẩy cửa xuống xe, mặt đối mặt với người đàn ông mặt lạnh, cô cười xin lỗi một tiếng: "Mạnh tổng, thật là xin lỗi, lần đầu tiên tôi tới Hằng Viễn làm việc, còn chưa biết rõ đường, không biết bãi đậu xe ở đâu."
Hôm nay, Ngu Vô Song mặc âu phục màu trắng, quần phẳng chín phần, cộng thêm một đôi giày cao gót màu đỏ, trang phục đơn giản nhưng khi cô mặc trên người thì rất đẹp mắt, có phong cách nữ kinh doanh.
Cô còn có gương mặt tinh xảo, tóc quăn màu nâu lẳng lặng xõa ở đầu vai, cánh môihồng nhuận, làm người ta nhịn không được mà muốn âu yếm.
Khi cô đến gần, Mạnh Thiếu Văn theo bản năng lui về phía sau hai bước, lông mày như mực nhíu lại, sắc mặt u ám: "Cô tới Hằng Viễn làm việc?"
Sau trận tai nạn ngoài ý muốn, đối với người phụ nữ xa lạ nhưng xinh đẹp, anh đều có cảm giác bài xích, hơn nữa người phụ nữ tản ra sức quyến rũ mê người như cô càng làm anh cảnh giác.
"Chẳng lẽ nhìn tôi không giống?" Nhìn thấy động tác né tránh nhỏ của anh, trong mắt phượng sâu thẳm của Ngu Vô Song thoáng qua ánh sáng nhàn nhạt. Cô cười tựa vào chiếc Ferrari màu đỏ, bất đắc dĩ bật cười: "Tôi chỉ là một người phụ nữ nho nhỏ muốn kiếm tiền nuôi gia đình, không có công việc thì nuôi thế nào?"
Lời nói nửa thật nửa giả này khiến đáy mắt Mạnh Thiếu Văn thoáng qua một tia nghiền ngẫm. Ánh mắt anh liếc qua chiếc Ferrari FF sau lưng cô, sau đó cong môi cười châm biếm: "Không ngờ Hoắc tiên sinh rộng rãi như vậy, lại cam lòng để người phụ nữ của mình ra ngoài làm việc."
Xem ra Hoắc Cố Chi rất quan tâm cô, cho cô chiếc xe hơn năm trăm vạn, còn đi làm cái gì?
Làm như không nghe thấy giọng điệu lạnh nhạt của anh, Ngu Vô Song cười, vén tóc dài bên tai, cô nâng cái cằm trắng như tuyết, ánh mắt vừa đau khổ vừa mềm mại: "Đó là của anh ấy, tôi không quá vui mừng khi nhận tiền của đàn ông."
Lời này ngược lại là thật, sau khi cô có năng lực kiếm tiền, liền không dùng tiền của người đàn ông kia, nhưng mà quan hệ giữa hai người rất phức tạp, không thể tách rời, cô mượn anh một số tiền lớn, anh còn giúp đỡ cô gây dựng sự nghiệp, cô và anh có thể phủi sạch quan hệ sao?
Mạnh Thiếu Văn mấp máy môi mỏng, đối với lời như thế cũng không để ở trong lòng. Một người phụ nữ tuổi còn trẻ, còn rất xinh đẹp có chiếc xe hơn năm trăm vạn, nếu không phải người đàn ông mua cho, chẳng lẽ cô có năng lực kiếm được số tiền này?
Anh đứng ở đó, thân thể cao lớn, cười như gió cuân, nhưng đáy mắt lại lộ ra sự kiên quyết khiến người ta sợ hãi: "Hằng Viễn chúng tôi hoan nghênh những nhân viên có năng lực gia nhập, nhưng mà trước tiên, hi vọng ngày đầu tiên tiểu thư đi làm làm việc không bị trễ là được."
Đối với vẻ mặt lạnh nhạt người đàn ông, Ngu Vô Song hạ tầm mắt, đương nhiên nghe được ẩn ý trong lời nói của anh, cô cũng không cưỡng cầu, ngược lại kiều mỵ cười một tiếng, biểu hiện thoái mái: "Thật là xin lỗi, sáng sớm mà đã cản trở Mạnh tổng, tôi sẽ lái xe đi."
Hai người đứng lầu dưới Cao ốc trò chuyện hồi lâu, các nhân viên đi ngang qua lộ ra vẻ mặt bát quái (nhiều chuyện), cũng không biết người phụ nữ này có lai lịch gì mà có thể khiến Mạnh tổng không gần nữ sắc thân thiết với cô ban ngày ban mặt như vậy?
Nếu cô không phải là người phụ nữ của Hoắc Cố Chi, có lẽ Mạnh Thiếu Văn đã sớm kêu bảo vệ tới dẫn cô xuống bãi đậu xe rồi, nhưng bây giờ anh không có hành động nào, thậm chí còn lùi lại, như muốn nhường đường cho cô.
Ngu Vô Song nhìn thấy tất cả, cắn đôi môi đỏ mọng, Mạnh Thiếu Văn trở nên không hợp tình hợp lí như vậy từ khi nào?Trước kia anh không phải rất dịu dàng, thích giúp người khác làm niềm vui sao?
Thời gian trôi qua, con người cũng sẽ thay đổi, nghĩ đến điều này, Ngu Vô Song cũng không cưỡng cầu nữa. Sau khi lên xe, cô cười chào Mạnh Thiếu Văn ngoài xe, sau đó liền chạy xe ra ngoài.
Còn nhiều thời gian, cô vào Hằng Viễn, còn thiếu cơ hội tiếp xúc với người đàn ông này sao?
Mạnh Thiếu Văn a Mạnh Thiếu Văn, trong 5 năm, anh cũng không nhận ra kia (nói MUL đóng giả MUN ấy) là đồ giả mạo, đây chính tình yêu anh nói với tôi năm đó? A. . . . . . Tôi ngược lại muốn nhìn, nếu như anh biết được sự thật? Các người tự cho mình là người có đức tính cao thượng nhưng đang dối người lừa mình!
. . . . . .
Bởi vì lưu lại một chút, lúc Mạnh Thiếu Văn vào phòng làm việc đã chín giờ bốn mươi rồi, so với bình thường muộn mười phút.
Thư ký Lâm Tuấn bưng cà phê lên trước, anh chỉ vào trên tay đồng hồ đeo tay, cười trêu ghẹo sếp: "Sếp. . . . . . Ngài không đi tuần trăng mật, không ngờ hôm nay đi muộn hơn ngày thường, thì ra vợ chồng mới cưới đều thế."
Lâm Tuấn đi theo anh hơn mấy năm, là trợ thủ đắc lực nhất của anh trong công ty, đối với sự trêu ghẹo của anh (TL), anh (MTV) cau mày giải thích: "Nếu như ở cùng Uyển Nhưthì không sao nhưng mới vừa rồi gặp phải người phụ nữ của Hoắc Cố Chi ở dưới lầu. Đúng rồi, cậu mau tới bộ phận nhân lực tìm hiểu xem hôm nay có nhân viên mới tới công ty không rồi báo cho tôi."
Nếu có thể trở thành thư ký của Mạnh Thiếu Văn, Lâm Tuấn cũng không ngốc, hơn nữa, anh (LT) cũng biết không ít về trò cười trong tiệc cưới, lúc này kinh ngạc nói: "Sếp, ý của ngài là người phụ nữ xuất hiện tại tiệc cưới ngày đó?"
Không đúng, nói thế nào thì Hoắc Cố Chi cũng là cổ đông của tập đoàn Hằng Viễn, những năm này kinh doanh rất tốt, không đến nỗi để người phụ nữ của mình ra ngoài làm việc. . . . . .
"Cậu mau đi tìm hiểu rõ ràng rồi nói sau." Mặc dù cùng người phụ nữ yêu mến đính hôn, nhưng gần đây tâm tình của Mạnh Thiếu Văn không được tốt, ngược lại có cảm thấy áp lực, anh nhấp một ngụm cà phê, sau đó dựa vào ghế, vuốt vuốt mi tâm, lạnh giọng dặn dò.
"Mấy năm này, Hoắc Cố Chi ra nước ngoài, không ai biết việc kinh doanh của hắn lớn bao nhiêu, nhưng thỉnh thoảng nghe được sự đắc ý trong giọng nói của ông cụ, tôi chỉ biết hắn có tiền đồ nhất định, nếu không thì ông cụ không hài lòng như thế!"
"Ý của ngài là người phụ nữ kia có thể là gián điệp Hoắc Cố Chi phái tới?" Lâm Tuấn trợn to cặp mắt, vẻ mặt khó tin: "Người phụ nữ kia còn sinh cho hắn một đứa con, hắn phái cô ta tới không phải càng làm người ta nghi ngờ hơn sao?"
"Hi. . . . . . Mạnh tổng, thật là trùng hợp."
Những năm gần đây, Ngu Vô Song đã sớm luyện bản lĩnh nhìn mặt mà nói chuyện. Trước kia cô có cử chỉ dịu dàng của tiểu thư khuê các, nhưng bây giờ, cô chỉ cần nhăn mày, mỉm cười cũng rất quyến rũ, loại mỹ nhân này làm đàn ông chỉ liếc mắt một cái, tim liền đập thình thịch.
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng động, làm cô thu hồi tâm tình phức tạp, cười chào hỏi với người đàn ông đang đứng ngoài xe cô.
Sau khi kéo cửa sổ xe xuống, lộ ra gương mặt quyến rũ,khiến Mạnh Thiếu Văn sửng sốt chốc lát. Ngày đó rất vội vàng, hiện tại anh mới có thể cẩn thận quan sát gương mặt trước mặt này, phát hiện thật ra là chỉ là suy nghĩ của anh, Uyển Nhưyên tĩnh ôn hòa, không giống loại mị quang bắn ra bốn phía như thế này.
Nghĩ tới đây, anh cong khóe môi, lạnh nhạt nói ra: "Tiểu thư, xe của cô cản trở xe của tôi, phía trước là chỗ đậu xe của tôi."
Theo tầm mắt của anh, Ngu Vô Song thấy trước mặt Cao ốc là chỗ đậu xe, đoán chừng là đặc biệt chia cho tập đoàn cao cấp dừng xe, mà khi Mạnh Thiếu Văn thăng chức làm Tổng giám đốc, đương nhiên sẽ không đậu xe ở tầng hầm đậu xe như trước kia.
Trong nháy mắt, trong đầu cô xẹt qua vô số ý tưởng, nhưng cuối cùng bình tĩnh lại, cô đẩy cửa xuống xe, mặt đối mặt với người đàn ông mặt lạnh, cô cười xin lỗi một tiếng: "Mạnh tổng, thật là xin lỗi, lần đầu tiên tôi tới Hằng Viễn làm việc, còn chưa biết rõ đường, không biết bãi đậu xe ở đâu."
Hôm nay, Ngu Vô Song mặc âu phục màu trắng, quần phẳng chín phần, cộng thêm một đôi giày cao gót màu đỏ, trang phục đơn giản nhưng khi cô mặc trên người thì rất đẹp mắt, có phong cách nữ kinh doanh.
Cô còn có gương mặt tinh xảo, tóc quăn màu nâu lẳng lặng xõa ở đầu vai, cánh môihồng nhuận, làm người ta nhịn không được mà muốn âu yếm.
Khi cô đến gần, Mạnh Thiếu Văn theo bản năng lui về phía sau hai bước, lông mày như mực nhíu lại, sắc mặt u ám: "Cô tới Hằng Viễn làm việc?"
Sau trận tai nạn ngoài ý muốn, đối với người phụ nữ xa lạ nhưng xinh đẹp, anh đều có cảm giác bài xích, hơn nữa người phụ nữ tản ra sức quyến rũ mê người như cô càng làm anh cảnh giác.
"Chẳng lẽ nhìn tôi không giống?" Nhìn thấy động tác né tránh nhỏ của anh, trong mắt phượng sâu thẳm của Ngu Vô Song thoáng qua ánh sáng nhàn nhạt. Cô cười tựa vào chiếc Ferrari màu đỏ, bất đắc dĩ bật cười: "Tôi chỉ là một người phụ nữ nho nhỏ muốn kiếm tiền nuôi gia đình, không có công việc thì nuôi thế nào?"
Lời nói nửa thật nửa giả này khiến đáy mắt Mạnh Thiếu Văn thoáng qua một tia nghiền ngẫm. Ánh mắt anh liếc qua chiếc Ferrari FF sau lưng cô, sau đó cong môi cười châm biếm: "Không ngờ Hoắc tiên sinh rộng rãi như vậy, lại cam lòng để người phụ nữ của mình ra ngoài làm việc."
Xem ra Hoắc Cố Chi rất quan tâm cô, cho cô chiếc xe hơn năm trăm vạn, còn đi làm cái gì?
Làm như không nghe thấy giọng điệu lạnh nhạt của anh, Ngu Vô Song cười, vén tóc dài bên tai, cô nâng cái cằm trắng như tuyết, ánh mắt vừa đau khổ vừa mềm mại: "Đó là của anh ấy, tôi không quá vui mừng khi nhận tiền của đàn ông."
Lời này ngược lại là thật, sau khi cô có năng lực kiếm tiền, liền không dùng tiền của người đàn ông kia, nhưng mà quan hệ giữa hai người rất phức tạp, không thể tách rời, cô mượn anh một số tiền lớn, anh còn giúp đỡ cô gây dựng sự nghiệp, cô và anh có thể phủi sạch quan hệ sao?
Mạnh Thiếu Văn mấp máy môi mỏng, đối với lời như thế cũng không để ở trong lòng. Một người phụ nữ tuổi còn trẻ, còn rất xinh đẹp có chiếc xe hơn năm trăm vạn, nếu không phải người đàn ông mua cho, chẳng lẽ cô có năng lực kiếm được số tiền này?
Anh đứng ở đó, thân thể cao lớn, cười như gió cuân, nhưng đáy mắt lại lộ ra sự kiên quyết khiến người ta sợ hãi: "Hằng Viễn chúng tôi hoan nghênh những nhân viên có năng lực gia nhập, nhưng mà trước tiên, hi vọng ngày đầu tiên tiểu thư đi làm làm việc không bị trễ là được."
Đối với vẻ mặt lạnh nhạt người đàn ông, Ngu Vô Song hạ tầm mắt, đương nhiên nghe được ẩn ý trong lời nói của anh, cô cũng không cưỡng cầu, ngược lại kiều mỵ cười một tiếng, biểu hiện thoái mái: "Thật là xin lỗi, sáng sớm mà đã cản trở Mạnh tổng, tôi sẽ lái xe đi."
Hai người đứng lầu dưới Cao ốc trò chuyện hồi lâu, các nhân viên đi ngang qua lộ ra vẻ mặt bát quái (nhiều chuyện), cũng không biết người phụ nữ này có lai lịch gì mà có thể khiến Mạnh tổng không gần nữ sắc thân thiết với cô ban ngày ban mặt như vậy?
Nếu cô không phải là người phụ nữ của Hoắc Cố Chi, có lẽ Mạnh Thiếu Văn đã sớm kêu bảo vệ tới dẫn cô xuống bãi đậu xe rồi, nhưng bây giờ anh không có hành động nào, thậm chí còn lùi lại, như muốn nhường đường cho cô.
Ngu Vô Song nhìn thấy tất cả, cắn đôi môi đỏ mọng, Mạnh Thiếu Văn trở nên không hợp tình hợp lí như vậy từ khi nào?Trước kia anh không phải rất dịu dàng, thích giúp người khác làm niềm vui sao?
Thời gian trôi qua, con người cũng sẽ thay đổi, nghĩ đến điều này, Ngu Vô Song cũng không cưỡng cầu nữa. Sau khi lên xe, cô cười chào Mạnh Thiếu Văn ngoài xe, sau đó liền chạy xe ra ngoài.
Còn nhiều thời gian, cô vào Hằng Viễn, còn thiếu cơ hội tiếp xúc với người đàn ông này sao?
Mạnh Thiếu Văn a Mạnh Thiếu Văn, trong 5 năm, anh cũng không nhận ra kia (nói MUL đóng giả MUN ấy) là đồ giả mạo, đây chính tình yêu anh nói với tôi năm đó? A. . . . . . Tôi ngược lại muốn nhìn, nếu như anh biết được sự thật? Các người tự cho mình là người có đức tính cao thượng nhưng đang dối người lừa mình!
. . . . . .
Bởi vì lưu lại một chút, lúc Mạnh Thiếu Văn vào phòng làm việc đã chín giờ bốn mươi rồi, so với bình thường muộn mười phút.
Thư ký Lâm Tuấn bưng cà phê lên trước, anh chỉ vào trên tay đồng hồ đeo tay, cười trêu ghẹo sếp: "Sếp. . . . . . Ngài không đi tuần trăng mật, không ngờ hôm nay đi muộn hơn ngày thường, thì ra vợ chồng mới cưới đều thế."
Lâm Tuấn đi theo anh hơn mấy năm, là trợ thủ đắc lực nhất của anh trong công ty, đối với sự trêu ghẹo của anh (TL), anh (MTV) cau mày giải thích: "Nếu như ở cùng Uyển Nhưthì không sao nhưng mới vừa rồi gặp phải người phụ nữ của Hoắc Cố Chi ở dưới lầu. Đúng rồi, cậu mau tới bộ phận nhân lực tìm hiểu xem hôm nay có nhân viên mới tới công ty không rồi báo cho tôi."
Nếu có thể trở thành thư ký của Mạnh Thiếu Văn, Lâm Tuấn cũng không ngốc, hơn nữa, anh (LT) cũng biết không ít về trò cười trong tiệc cưới, lúc này kinh ngạc nói: "Sếp, ý của ngài là người phụ nữ xuất hiện tại tiệc cưới ngày đó?"
Không đúng, nói thế nào thì Hoắc Cố Chi cũng là cổ đông của tập đoàn Hằng Viễn, những năm này kinh doanh rất tốt, không đến nỗi để người phụ nữ của mình ra ngoài làm việc. . . . . .
"Cậu mau đi tìm hiểu rõ ràng rồi nói sau." Mặc dù cùng người phụ nữ yêu mến đính hôn, nhưng gần đây tâm tình của Mạnh Thiếu Văn không được tốt, ngược lại có cảm thấy áp lực, anh nhấp một ngụm cà phê, sau đó dựa vào ghế, vuốt vuốt mi tâm, lạnh giọng dặn dò.
"Mấy năm này, Hoắc Cố Chi ra nước ngoài, không ai biết việc kinh doanh của hắn lớn bao nhiêu, nhưng thỉnh thoảng nghe được sự đắc ý trong giọng nói của ông cụ, tôi chỉ biết hắn có tiền đồ nhất định, nếu không thì ông cụ không hài lòng như thế!"
"Ý của ngài là người phụ nữ kia có thể là gián điệp Hoắc Cố Chi phái tới?" Lâm Tuấn trợn to cặp mắt, vẻ mặt khó tin: "Người phụ nữ kia còn sinh cho hắn một đứa con, hắn phái cô ta tới không phải càng làm người ta nghi ngờ hơn sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.