Tối Nay Khai Trai Sếp Thật Mạnh Mẽ
Chương 45: Là Ngu Vô Song độc nhất vô nhị của anh
Hàn Dẫn Tố
19/03/2015
Editor: Trúc Diệp.
Dưới ánh mắt trong veo như nước của cô, Hoắc Cố Chi bất đắc dĩ nhận điện thoại, chỉ là sắc mặt kia nhìn thế nào cũng thấy u ám.
Ngu Vô Song thấy vậy không khỏi buồn cười, mặc dù anh chàng này lớn hơn cô mười tuổi, làm việc trầm ổn lão luyện, nhưng lúc ở cùng cô lại không hờ hững lạnh lùng như bình thường, mà còn có chút đơn thuần. Tựa như bây giờ, một cuộc điện thoại ngoài ý muốn cũng có thể khiến anh tức giận đến giơ chân, thật sự là rất đáng yêu. Chỉ có điều ý cười ấy của cô không tồn tại lâu, bởi vì không biết trong điện thoại nói cái gì, sắc mặt Hoắc Cố Chi lạnh đi, trong mắt lộ ra sự tàn nhẫn.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Ngu Vô Song không phải là thiếu nữ mười tám ngây thơ, rất nhạy cảm phát hiện ra sự khác thường của anh, cô khẽ cau mày, trong lòng có chút lo lắng.
Nhà tổ Mạnh gia ở trên núi Tây Giao xinh đẹp, quanh cảnh tự nhiên tươi mát, năm đó Mạnh Trăn Tỳ đã tốn một số tiền rất lớn để xây nhà tại đây, vì vậy dù chỗ này có là nơi hoang sơ thì khung cảnh vẫn rất tuyệt vời, chim hót hoa thơm.
Nhưng hai người lại không có tâm trạng thưởng thức, trước kia Ngu Vô Song rất hâm mộ những người nhà họ Mạnh bởi họ có thể sống tại một nơi như vậy, nhưng bây giờ cô lại chẳng có chút hứng thú nào, ánh mắt chỉ chăm chú quan sát Hoắc Cố Chi.
Cúp điện thoại, Hoắc Cố Chi thấy được sự quan tâm trong mắt cô, trái tim chợt ấm áp, mấp máy môi: "Là Đại Hùng gọi tới."
Ngu Vô Song chớp hai mắt tỏ vẻ đã hiểu, Đại Hùng thủ hạ của Lệ Thanh Thần, mà Lệ Thanh Thần lại là bạn chí cốt của anh, vừa rồi cô đã nghe ra giọng
Đại Hùng rồi.
Chỉ là không biết đã xảy ra chuyện gì mà sắc mặt anh lại biến đổi như vậy? Mặc dù anh đã che giấu rất tốt nhưng cô vẫn cảm nhận được.
Bọn họ sống với nhau năm năm, cô không nói nhiều lời nhưng hiểu anh rất rõ.
“Chúng ta vừa đi vừa nói.” Hoắc Cố Chi cuối cùng vẫn khó mở miệng, vừa khởi động máy vừa dời tầm mắt đi, trong lòng không ngừng nghĩ đến cuộc điện thoại vừa nãy.
Anh càng như vậy càng khiến Ngu Vô Song tò mò, xe mới vừa xuống núi, cô đã ngồi không yên, kinh ngạc hỏi: “Em biết là điện thoại của Đại Hùng, không phải cậu ta vẫn đi theo Lệ Thanh Thần sao? Chẳng lẽ anh em của anh xảy ra chuyện gì?”
Cũng không đúng, Lệ Thanh Thần là nhân vật hung ác, bối cảnh còn lớn hơn anh, như vậy sao có thể xảy ra chuyện gì?
Hoắc Cố Chi nghe vậy thì hơi sững sốt, không ngờ cô lại nghĩ đến Lệ Thanh Thần, suy nghĩ một chút, anh vẫn quyết định thẳng thắn: “Thanh Thần không sao! Lúc em quyết định trở về, anh đã bảo Thanh Thần cho anh mượn Đại Hùng, dù sao cậu ta cũng sinh ra từ sở tình báo, muốn tra cái gì cũng tiện!”
Chuyện như vậy, thật ra Ngu Vô Song không hiểu lắm, nhưng dù sao cũng là người thông minh, rất nhanh cô đã hiệu rõ bí ẩn trong đó, cau mày nhàn nhạt hỏi: “Anh bảo Đại Hùng tra cái gì?”
Trầm ổn cầm tay lái, Hoắc Cố Chi lạnh lùng hé môi mỏng, thấp giọng nói: “Để đảm bảo sự an toàn của em, anh đã sớm phái người giám sát người nhà họ Giản, Giản Uyển Linh tạm thời không có động tĩnh gì, nhưng ba em lại có.”
Cái từ ba này đối với Ngu Vô Song sống lại thực quá xa lạ, buổi họp báo năm đó đã chặt đứt hết nhớ nhung của cô, cha mẹ đã sớm thừa nhận thân phận của Giản Uyển Linh, vậy cô còn quan hệ gì với họ?
Chỉ là cô không ngờ người đàn ông này lại chu đáo đến thế, nghĩ đến mọi khả năng có thể xảy ra, trong lòng cô có một cảm giác rất khó nói, có cảm động có ngọt ngào, lại có chút bất đắc dĩ.
Cô thiếu anh quá nhiều, sau khi mọi chuyện kết thúc, cô nên báo đáp lại anh thế nào đây?
“Vô Song, em có biết vì sao anh cho em cái tên này không?” Hoắc Cố Chi không vội nói rõ với cô mà lại hỏi một vấn đề khác.
Ngu Vô Song nghe vậy, vô thức ngước mắt nhìn anh, ở góc độ này của cô có thể thấy rõ gò má anh tuấn.
Cô từ kinh sợ đến an lòng, trong khoảng thời gian này, không biết đã mấy năm nhưng bọn họ chưa bao giờ nhắc đến chuyện này. Cô nói muốn đổi tên, anh liền nói ra một cái, cũng không khó nghe, cô đương nhiên cũng gật đầu OK.
Thấy cô im lặng không hiểu, Hoắc Cố Chi cũng không cần đáp án của cô, mà nhếch môi khổ sở lên tiếng: “Mẹ anh cả đời đều làm thế thân cho người khác, em cũng bởi vì quan hệ với Giản Uyển Linh mà bị mọi người xa lánh, cho nên anh đổi tên em là Vô Song, Ngu Vô Song độc nhất vô nhị của anh!”
Người đàn ông này lúc còn trẻ không biết đã dính bao nhiêu máu tươi, bây giờ gần đến trung niên thì đổi nghề làm kinh doanh nhưng vẫn không thể thay đổi được máu tanh u ám trong lòng.
Ngu Vô Song đã sớm không còn là thiếu nữ choáng váng chỉ với một câu nói ngọt ngào, nhưng bây giờ, trong lòng xe cộ, người đàn ông trước nay thâm trầm lại dùng giọng nói bình tĩnh, nói cô là Ngu Vô Song độc nhất vô nhị của anh…
Cái từ “Độc nhất vô nhị” này rất quan trọng với cô. Lúc trước cô bị Giản Uyển Linh đàn áp hơn hai mươi năm, có cô ta thì đại tiểu thư nhà họ Giản là cái gì? Không phải chỉ là một tiểu thư nhà giàu thôi ư, còn Giản Uyển Linh lại là tinh anh trong kinh doanh, am hiểu giao thiệp, khiến mọi người rất có thiện cảm.
Cuối cùng, bạn trai quen nhau bao nhiêu năm còn nhận nhầm Giản Uyển Linh thành cô mà ngủ, cuộc sống như thế, gặp gỡ như vậy, đã khiến linh hồn cô xuất hiện trăm ngàn vết hổng, cô còn khả năng suy nghĩ đến tình yêu tương lai.
Nhớ lại những chuyện trước kia, Ngu Vô Song mím môi, lạnh lùng nói: “Ha ha, đến khuôn mặt cũng không phải của em, vậy còn độc nhất vô nhị cái gì?”
Giọng nói của cô lộ ra sự chế giễu, lòng Hoắc Cố Chi hơi khó chịu, anh phủ tay lên bàn tay đang nắm chặt của cô, lặng lẽ tiếp thêm sức mạnh.
“Dù người ta nhìn em thế nào, trong mắt anh, em chính là người phụ nữ của Hoắc Cố Chi này, không thể nào có thể thay thế! Dù có chuyện gì xảy ra cũng không ảnh hưởng đến quan hệ của chúng ta.”
Anh đang vững vàng lái xe, nhưng từng chữ nói ra lại như xuyên vào nội tâm của Ngu Vô Song, khiến trái tim cứng rắn của cô tan chảy.
“Có một số việc, anh thấy nên nói sớm với em thì tốt hơn, thật ra ba em đã ngoại tình từ lâu rồi. Ông ta nuôi người tình ở ngoài hơn hai mươi năm, nghe nói là mối tình đầu của ông ta, có một đứa con gái chỉ nhỏ hơn em mấy tuổi, mới tốt nghiệp đại học Toronto trở về.”
Dưới ánh mắt trong veo như nước của cô, Hoắc Cố Chi bất đắc dĩ nhận điện thoại, chỉ là sắc mặt kia nhìn thế nào cũng thấy u ám.
Ngu Vô Song thấy vậy không khỏi buồn cười, mặc dù anh chàng này lớn hơn cô mười tuổi, làm việc trầm ổn lão luyện, nhưng lúc ở cùng cô lại không hờ hững lạnh lùng như bình thường, mà còn có chút đơn thuần. Tựa như bây giờ, một cuộc điện thoại ngoài ý muốn cũng có thể khiến anh tức giận đến giơ chân, thật sự là rất đáng yêu. Chỉ có điều ý cười ấy của cô không tồn tại lâu, bởi vì không biết trong điện thoại nói cái gì, sắc mặt Hoắc Cố Chi lạnh đi, trong mắt lộ ra sự tàn nhẫn.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Ngu Vô Song không phải là thiếu nữ mười tám ngây thơ, rất nhạy cảm phát hiện ra sự khác thường của anh, cô khẽ cau mày, trong lòng có chút lo lắng.
Nhà tổ Mạnh gia ở trên núi Tây Giao xinh đẹp, quanh cảnh tự nhiên tươi mát, năm đó Mạnh Trăn Tỳ đã tốn một số tiền rất lớn để xây nhà tại đây, vì vậy dù chỗ này có là nơi hoang sơ thì khung cảnh vẫn rất tuyệt vời, chim hót hoa thơm.
Nhưng hai người lại không có tâm trạng thưởng thức, trước kia Ngu Vô Song rất hâm mộ những người nhà họ Mạnh bởi họ có thể sống tại một nơi như vậy, nhưng bây giờ cô lại chẳng có chút hứng thú nào, ánh mắt chỉ chăm chú quan sát Hoắc Cố Chi.
Cúp điện thoại, Hoắc Cố Chi thấy được sự quan tâm trong mắt cô, trái tim chợt ấm áp, mấp máy môi: "Là Đại Hùng gọi tới."
Ngu Vô Song chớp hai mắt tỏ vẻ đã hiểu, Đại Hùng thủ hạ của Lệ Thanh Thần, mà Lệ Thanh Thần lại là bạn chí cốt của anh, vừa rồi cô đã nghe ra giọng
Đại Hùng rồi.
Chỉ là không biết đã xảy ra chuyện gì mà sắc mặt anh lại biến đổi như vậy? Mặc dù anh đã che giấu rất tốt nhưng cô vẫn cảm nhận được.
Bọn họ sống với nhau năm năm, cô không nói nhiều lời nhưng hiểu anh rất rõ.
“Chúng ta vừa đi vừa nói.” Hoắc Cố Chi cuối cùng vẫn khó mở miệng, vừa khởi động máy vừa dời tầm mắt đi, trong lòng không ngừng nghĩ đến cuộc điện thoại vừa nãy.
Anh càng như vậy càng khiến Ngu Vô Song tò mò, xe mới vừa xuống núi, cô đã ngồi không yên, kinh ngạc hỏi: “Em biết là điện thoại của Đại Hùng, không phải cậu ta vẫn đi theo Lệ Thanh Thần sao? Chẳng lẽ anh em của anh xảy ra chuyện gì?”
Cũng không đúng, Lệ Thanh Thần là nhân vật hung ác, bối cảnh còn lớn hơn anh, như vậy sao có thể xảy ra chuyện gì?
Hoắc Cố Chi nghe vậy thì hơi sững sốt, không ngờ cô lại nghĩ đến Lệ Thanh Thần, suy nghĩ một chút, anh vẫn quyết định thẳng thắn: “Thanh Thần không sao! Lúc em quyết định trở về, anh đã bảo Thanh Thần cho anh mượn Đại Hùng, dù sao cậu ta cũng sinh ra từ sở tình báo, muốn tra cái gì cũng tiện!”
Chuyện như vậy, thật ra Ngu Vô Song không hiểu lắm, nhưng dù sao cũng là người thông minh, rất nhanh cô đã hiệu rõ bí ẩn trong đó, cau mày nhàn nhạt hỏi: “Anh bảo Đại Hùng tra cái gì?”
Trầm ổn cầm tay lái, Hoắc Cố Chi lạnh lùng hé môi mỏng, thấp giọng nói: “Để đảm bảo sự an toàn của em, anh đã sớm phái người giám sát người nhà họ Giản, Giản Uyển Linh tạm thời không có động tĩnh gì, nhưng ba em lại có.”
Cái từ ba này đối với Ngu Vô Song sống lại thực quá xa lạ, buổi họp báo năm đó đã chặt đứt hết nhớ nhung của cô, cha mẹ đã sớm thừa nhận thân phận của Giản Uyển Linh, vậy cô còn quan hệ gì với họ?
Chỉ là cô không ngờ người đàn ông này lại chu đáo đến thế, nghĩ đến mọi khả năng có thể xảy ra, trong lòng cô có một cảm giác rất khó nói, có cảm động có ngọt ngào, lại có chút bất đắc dĩ.
Cô thiếu anh quá nhiều, sau khi mọi chuyện kết thúc, cô nên báo đáp lại anh thế nào đây?
“Vô Song, em có biết vì sao anh cho em cái tên này không?” Hoắc Cố Chi không vội nói rõ với cô mà lại hỏi một vấn đề khác.
Ngu Vô Song nghe vậy, vô thức ngước mắt nhìn anh, ở góc độ này của cô có thể thấy rõ gò má anh tuấn.
Cô từ kinh sợ đến an lòng, trong khoảng thời gian này, không biết đã mấy năm nhưng bọn họ chưa bao giờ nhắc đến chuyện này. Cô nói muốn đổi tên, anh liền nói ra một cái, cũng không khó nghe, cô đương nhiên cũng gật đầu OK.
Thấy cô im lặng không hiểu, Hoắc Cố Chi cũng không cần đáp án của cô, mà nhếch môi khổ sở lên tiếng: “Mẹ anh cả đời đều làm thế thân cho người khác, em cũng bởi vì quan hệ với Giản Uyển Linh mà bị mọi người xa lánh, cho nên anh đổi tên em là Vô Song, Ngu Vô Song độc nhất vô nhị của anh!”
Người đàn ông này lúc còn trẻ không biết đã dính bao nhiêu máu tươi, bây giờ gần đến trung niên thì đổi nghề làm kinh doanh nhưng vẫn không thể thay đổi được máu tanh u ám trong lòng.
Ngu Vô Song đã sớm không còn là thiếu nữ choáng váng chỉ với một câu nói ngọt ngào, nhưng bây giờ, trong lòng xe cộ, người đàn ông trước nay thâm trầm lại dùng giọng nói bình tĩnh, nói cô là Ngu Vô Song độc nhất vô nhị của anh…
Cái từ “Độc nhất vô nhị” này rất quan trọng với cô. Lúc trước cô bị Giản Uyển Linh đàn áp hơn hai mươi năm, có cô ta thì đại tiểu thư nhà họ Giản là cái gì? Không phải chỉ là một tiểu thư nhà giàu thôi ư, còn Giản Uyển Linh lại là tinh anh trong kinh doanh, am hiểu giao thiệp, khiến mọi người rất có thiện cảm.
Cuối cùng, bạn trai quen nhau bao nhiêu năm còn nhận nhầm Giản Uyển Linh thành cô mà ngủ, cuộc sống như thế, gặp gỡ như vậy, đã khiến linh hồn cô xuất hiện trăm ngàn vết hổng, cô còn khả năng suy nghĩ đến tình yêu tương lai.
Nhớ lại những chuyện trước kia, Ngu Vô Song mím môi, lạnh lùng nói: “Ha ha, đến khuôn mặt cũng không phải của em, vậy còn độc nhất vô nhị cái gì?”
Giọng nói của cô lộ ra sự chế giễu, lòng Hoắc Cố Chi hơi khó chịu, anh phủ tay lên bàn tay đang nắm chặt của cô, lặng lẽ tiếp thêm sức mạnh.
“Dù người ta nhìn em thế nào, trong mắt anh, em chính là người phụ nữ của Hoắc Cố Chi này, không thể nào có thể thay thế! Dù có chuyện gì xảy ra cũng không ảnh hưởng đến quan hệ của chúng ta.”
Anh đang vững vàng lái xe, nhưng từng chữ nói ra lại như xuyên vào nội tâm của Ngu Vô Song, khiến trái tim cứng rắn của cô tan chảy.
“Có một số việc, anh thấy nên nói sớm với em thì tốt hơn, thật ra ba em đã ngoại tình từ lâu rồi. Ông ta nuôi người tình ở ngoài hơn hai mươi năm, nghe nói là mối tình đầu của ông ta, có một đứa con gái chỉ nhỏ hơn em mấy tuổi, mới tốt nghiệp đại học Toronto trở về.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.