Tối Nay Khai Trai Sếp Thật Mạnh Mẽ

Chương 60: Lúc nào thì anh mới có được trái tim của em?

Hàn Dẫn Tố

09/04/2015

Cầu hôn không thành nên mấy ngày nay, sắc mặt người nào đó đen đến đáng sợ, bảo bảo chuyên phá phách cũng biết nhìn ánh mắt người khác mà hành động, cho nên mấy ngày này bảo bảo ở nhà rất ngoan, chỉ có Ngu Vô Song làm như không có gì xảy ra, vội vàng đi làm việc của mình.

Đều là nam nữ đã trưởng thành, Hoắc Cố Chi sẽ không vì cảm xúc không tốt này mà bỏ bê công việc.

Ngược lại, hiện tại công ty internet của anh đang phát triển, mỗi ngày anh đều làm việc đến đêm khuya, không phải đi họp thì là đi công tác, bận rộn hơn Ngu Vô Song nhiều, cho nên mấy ngày nay rất khó thấy được bóng người của anh ở nhà.

Ngu Vô Song ngược lại không gấp, nhưng không chịu nổi những người theo dõi mình, Hà Cửu là thuộc hạ cũ của Hoắc Cố Chi, anh ta sinh ra trong sơn thôn ở Vân Nam, trong nhà có rất nhiều anh chị, anh ta nhỏ tuổi nhất trong nhà, cũng là người hiểu chuyện nhất, vừa trưởng thành liên đi ghi danh tham gia quân ngũ vì không muốn tăng thêm gánh nặng cho gia đình.

Anh ta và Hoắc Cố Chi có tình đồng đội, năm đó Hoắc Cố Chi bị thương, phải giải ngũ, anh ta cũng giải ngũ theo. Những năm anh ta bên cạnh anh, đã giúp anh không ít việc, hiện tại bảo bảo cũng yêu thích anh ta.

Năm năm trước, anh ta chính mắt thấy Hoắc Cố Chi nhảy xuống biển sâu để cứu Ngu Vô Song, đương nhiên biết rõ tình cảm của anh đối với cô hơn những người khác.

Sáng sớm ngày hôm đó, là ngày thứ ba Hoắc Cố Chi không về, Ngu Vô Song ngược lại không sao, cô vẫn như ngày thường: rời giường, mặc quần áo, trang điểm, sau đó xuống lầu ăn điểm tâm.

Nhưng Hà Cửu không bình tĩnh được như vậy, ánh mắt u oán nhìn ở đó Ngu Vô Song đang ưu nhã cắt trứng chiên, giọng nói trầm thấp của anh ta vang lên: "Ngu tiểu thư, đã nhiều ngày rồi mà đại ca chúng tôi chưa trở về, cô không lo lắng chút nào sao?"

Chậc chậc, đều nói người phụ nữ xinh đẹp là đóa hoa hồng có gai, anh ta thấy rất đúng!

Ngu tiểu thư này có khuôn mặt quyến rũ, đồng dạng, tính tình của cô cũng kiêu ngạo đến đáng sợ, ngay cả đại ca của anh ta cũng không thèm cho mặt mũi, đây rõ ràng không phải là không muốn sống chung với nhau!

"Anh ấy là người trưởng thành, muốn đi đâu, là chuyện tôi có thể quán sao?" Ngu Vô Song ngồi trên ghế, chân dài trắng ngọc ưu nhã gác lên nhau, cô vừa ăn bữa ăn sáng, vừa cười trêu chọc bảo bảo bên cạnh, không thèm để giọng nói oán trách của Hà Cửu vào tai: "A Cửu, anh ấy là ông chủ của anh, cũng là anh em của anh, nếu như anh không biết lịch trình của anh ấy, tôi sẽ biết sao?"

Ngày đó anh cầu hôn không thành, người đàn ông kia liền trở mặt hoàn toàn, mấy ngày liền không về, tuy mấy ngày trước anh có về một lần, nhưng mà lấy mấy bộ quần áo xong liền đi ra ngoài.

Đối với chuyện này, Ngu Vô Song không phải không quan tâm, nhưng cô không có tư cách để nói. Hơn nữa, mọi người đều là người trưởng thành, cô cũng không tin anh vì giận cô mới không về nhà, có thể là công ty có chuyện!

Cái người tên Hà Cửu này, trước kia ở trong quân đội quanh năm, sau đó đi theo Hoắc Cố Chi, tính tình ông chủ rất lạnh nhạt, cả ngày nói có mấy câu, cũng vì vậy mà anh ta rở nên trầm mặc an tĩnh.

Mấy năm gần đây dẫn bảo bảo chơi, tính tình mới bắt đầu sinh động trở lại, nhưng muốn đấu võ miệng với Ngu Vô Song thì phải luyện tập thêm.

Anh ta mới nói một câu, cô liền nói một đống lời giải thích, Hà Cửu đành im lặng, anh ta vò đầu, khuôn mặt trần đầy mê mang: "Nhưng lúc này đại ca rất thần bí, tôi căn bản không biết anh ấy đi đâu, tôi đã hỏi Nhĩ Đông, cậu ta nói đại ca không ở công ty, không ai biết anh ấy đi đâu!"

Ngu Vô Song nghe vậy, kinh ngạc một chút, mắt phượng sáng trong thoáng qua một tia phức tạp, cô mím môi môi đỏ mọng, như có như không cười hai tiếng: "Có lẽ là ra ngoài du lịch! Anh cũng biết, lịch trình của anh ấy không ổn định, ai mà biết anh ấy đi đâu?"

Có thể biết được nguyên nhân ba mẹ cãi nhau nên mấy ngày nay bảo bảo rất ngoan, lúc còn ở nước Pháp, nó không đi học, sau khi trở về nước cũng không vội tìm vườn trẻ cho nó, mà để cho nó chơi suốt ngày.

Đứa nhỏ này từ nhỏ đã rất thông minh, nhưng rất nghịch ngợm, một phút cũng không rảnh rỗi, bình thường nó không thích đến lớp học, vì thế khóc lóc om sòm đòi ở nhà. Nhưng gần đây lại trở nên hiểu chuyện, không còn nghịch ngợm như trước, sau khi ăn điểm tâm xong thì đến trường dưới sự hướng dẫn của Hà Cửu.

Hiện tại thấy Ngu Vô Song vân đạm phong khinh, không quan tâm đến tung tích của Hoắc Cố Chi như vậy, bảo bảo nóng nảy, nó không để ý tới bữa sang ngon miệng trước mắt, mắt to chớp chớp, đáng thương nhìn Ngu Vô Song, cắn môi, nhỏ giọng nói: "Mẹ, ba đi ra ngoài du lịch sao không dẫn chúng ta theo?"

(*) Vân đạm phong khinh: nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi, không màng đến điều gì.

Mặt Hà Cửu như quả mướp đắng, trong lòng thầm nghĩ, không ngờ Ngu tiểu thư nghĩ thoáng như vậy, lại có thể nghĩ đại ca ra ngoài đi du lịch.



Đã đến lúc này, anh còn có tâm tư đi du lịch sao?!

Mấy năm nay, Ngu Vô Song đã trở nên khéo léo, cuộc sống ăn nhờ ở đậu, đương nhiên không bằng cuộc sống thiên kim đại tiểu thư trước kia, nhưng từ trước đến giờ, cuộc sống của cô và người đàn ông kia luôn hài hòa, không cần nói cũng biết có một loại ăn ý.

Như cô chưa bao giờ đối mặt với những chuyện như hiện tại, cho nên khi bảo bảo hỏi thăm, cô sửng sốt mấy giây, sau đó cười nhạt: "Cái này mẹ không biết, nếu như con tò mò thì cứ gọi điện thoại hỏi ba!"

Bảo bảo nghe vậy, sợ đến mức vội im lặng. Muốn nó gọi điện thoại cho ba? Không phải tìm chết sao?

Ba hiện tại rất muốn đưa nó về nước Pháp, không muốn nhìn thấy nó nữa, oa oa oa.

"Ngu tiểu thư, cô thật sự không lo lắng cho đại ca sao? Dù chỉ một ít?" Hà Cửu biết rõ tình cảm của Hoắc Cố Chi với Ngu Vô Song, năm đó, lúc cô bị em gái ruột tàn nhẫn sát hại, đại ca của bọn họ chẳng nói một câu, liền nhảy xuống biển cứu người.

Khi cô hôn mê bất tỉnh, đại ca bọn họ rất cẩn thận chăm sóc cô, còn nói với Tống Ngạn rằng người phụ nữ rất quan trọng với anh, anh muốn cô không có việc gì mà sống sót!

Anh ta chưa từng thấy người phụ nữ nào có thể để đại ca lo lắng như vậy, cẩn thận chăm sóc từ quần áo đến chi phí sinh hoạt.

Nhưng Ngu tiểu thư vẫn hờ hững, kiêu ngạo như cũ, cô còn có tâm trạng ăn điểm tâm, có lẽ đại ca bị bộ dáng này của cô chọc tức.

Nghĩ tới đây, giọng nói Hà Cửu hơi tức giận: "Ngu tiểu thư, nếu tôi có nói sai cái gì thì mong cô tha thứ. Tôi và đại ca ở trong quân đội ngây ngốc trong một thời gian dài, nên hơi thô kệch! Nhưng ngay cả tôi cũng nhìn thấy tình cảm của đại ca dành cho cô, tại sao cô máu lạnh như vậy? Không cho anh ấy một chút cơ hội!"

Căn bản không cho cô cơ hội suy nghĩ, anh ta hùng hồn nói một đống, bộ dáng kia có chút căm phẫn.

Bảo bảo yên lặng ăn xong thức ăn trong khay, cắn môi nhỏ giọng nói: "Cái kia. . . Cái kia. . . Con thấy hôm nay chú Cửu rất bận, nếu không thì để chú Lý đưa con đi học chứ?"

Đối mặt với lửa giận của Hà Cửu, Ngu Vô Song rũ cặp mắt, yên lặng tiếp thu.

Tình đồng đội giữa những người đàn ông này luôn vững chắc như núi, nhưng mà những chuyện phiền muộn này cô không muốn nói trước mặt bảo bảo, nghe nó nói như vậy, lúc này cô mới gật đầu cười lên tiếng: "Được, vậy con mau cầm cặp sách đi tìm chú Lý đi!"

"Hẹn gặp lại mẹ!" Bảo bảo nghe vậy, leo từ trên ghế xuống, nó tiến lên hôn hai má Ngu Vô Song một cái, trước khi đi còn nhỏ tiếng nịnh nọt Hà Cửu: "Hẹn gặp lại chú A Cửu!"

. . . . . .

Con mắt chứa ý cười nhìn chăm chú vào bảo bảo đang chạy ra ngoài, lúc này Ngu Vô Song mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, nhìn lướt qua người đàn ông đứng bên cạnh lập như cây tùng bách, mặt cô lộ vẻ bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói: "A Cửu, anh ngồi xuống đi rồi chúng ta nói chuyện!"

Người đàn ông này là thuộc hạ cũ của Hoắc Cố Chi rồi, những năm qua đi theo bọn họ qua nước Pháp định cư, cũng giúp cô không ít việc.

Cô có thể không để người ngoài vào mắt, nhưng vẫn cảm kích với người tên Hà Cửu này, thấy anh ta căm phẫn như thế, trong lòng cô cũng chẳng dễ chịu, nhưng chuyện tình cảm này không phải nói hai câu ba lời là có thể hiểu rõ!

"Ngồi xuống thì không cần, Ngu tiểu thư có gì thì cứ nói, đừng ngại!" Hà Cửu thật tức giận, vốn không muốn nói chuyện với cô như vậy. Mấy năm nay, cô đều cô đi theo đại ca bọn họ, đã sớm nhận được sự tán thành của anh em bọn họ, mặc dù ngoài miệng kêu Ngu tiểu thư, nhưng có ai không biết, đây chính là chị dâu của bọn họ?

Nhưng đến cuối cùng, bọn họ mừng hụt, trái tim người phụ nữ này căn bản không đặt trên người đại ca bọn họ!

Càng nghĩ anh ta càng tức, giọng nói càng them sắc bén: "Tôi biết rõ hiện tại Ngu tiểu thư đã có bản lãnh lớn rồi, là mode giới Pa¬paver¬rn¬hoeas, cũng là nhà thiết kế thời trang đắt khách nhất. Nhưng cô đừng quên, những thứ này là ai cho cô? Không có đại ca của chúng tôi, ngay cả mạng cô cũng không còn,nói gì đến cuộc sống như ngày nay?"

Hà Cửu là một người nóng nảy, được Hoắc Cố Chi cứu mấy lần trên chiến trường, cho nên từ đó, anh ta liền âm thầm htề sống chết mà trung thành với Hoắc Cố Chi.



Tuổi của đại ca đã không còn nhỏ, anh ấy cũng muốn một gia đình hạnh phúc, nhưng người phụ nữ này thật vô tâm, lại từ chối lời cầu hôn của đại ca!

Từ trước đến giờ, người đàn ông này (HC) là một người tốt, đàng hoàng thật thà, Ngu Vô Song cho tới bây giờ cũng không biết anh ta có một mặt dọa người như vậy.

Đối mặt với sự phẫn nộ bất bình của anh ta, cô lựa chọn im lặng, lông mi dày đậm rũ xuống, nhưng trong lòng nhịn không được mà cười lạnh một tiếng.

Nhìn mà xem, anh em của anh ngoài mặt tôn trọng kính yêu, trên thực tế thì khác hoàn toàn!

Bọn họ nghĩ, Hoắc Cố Chi anh cầu hôn với cô là chuyện vui lớn, cô phải cảm ơn rồi đồng ý. Một khi không có đồng ý thì sẽ bị coi là người phụ nữ xấu, một người không biết phải trái!

Hơn nữa, mặc kệ hiện tại cô có bao nhiêu thành tựu cũng không thể không liên quan với người đàn ông kia, bọn họ nghĩ, mạng của cô đều là anh cho, vinh quang ngày hôm nay của cô phải nhờ anh giúp đỡ mới có được.

Ngu Vô Song không rõ cảm xúc trong lòng mình, nếu là trước kia, cô sẽ tán thành những lời này, nhưng hôm nay, có người trách móc cô, cô không thể không nói giúp mình hai câu: "A Cửu, tôi biết rõ, các anh thầm xem thường tôi. Chắc chắn các anh cảm thấy tôi là một người phụ nữ lòng dạ ác độc, lại từ chối lời cầu hôn của một người đàn ông tốt như vậy!"

Đang nói chuyện, cô khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười kia thấy thế nào cũng có chút khổ sở, cô chậm rãi lắc đầu, sắc mặt bình tĩnh mà tiếp tục nói\3T of DLQĐ/: "Có ai biết suy nghĩ trong lòng tôi không? Chuyện tình cảm nam nữ không phải muốn tính thế nào là sẽ làm thế ấy, tôi chỉ có thể nói là đây không phải lúc thích hợp!"

Hà Cửu là một người thô kệch, nhưng anh rất tốt, thấy người phụ nữ trước mắt dùng giọng nói mềm mại nói chuyện, trong lòng nhất thời tự trách mình: đều do lời của anh ta quá nặng mới chọc tức người ta.

Biết được điều này, anh ta vốn định giải thích, nhưng nghĩ tới những chuyện xảy ra gần đây, câu xin lỗi không thể nói ra khỏi miệng.

Suy nghĩ một chút, anh ta không được tự nhiên nói: "Tôi không biết tình cảm của Ngu tiểu thư với đại ca chúng tôi, nhưng tình cảm của đại ca dành cho cô là chân thành. Những năm trước vì cùng cô ra khỏi nước, anh ấy không quan tâm đến công ty, hoàn toàn vứt bỏ chức ông chủ, may là công ty phát triển vững chắc, lại có Nhĩ Đông và Lịch tiên sinh giúp một tay, nên lúc này mới gắng gượng. Nếu không thì bị Chiếu đại ca gây sức ép, công ty đã phá sản sớm rồi."

Sau khi dứt lời, anh lại thở dài thật sâu rồi nói: "Ngu tiểu thư, cô phải biết, năm nay đại ca đã ba mươi tám tuổi, chứ không phải hai mươi tám, anh ấy không còn mấy năm thanh xuân nữa để hao phí. Nếu cô không thích anh ấy, tại sao không nói rõ ràng với anh ấy? Cứ kéo dài như vậy, cô muốn gì?"

Thật ra thì Hà Cửu muốn nói những lời này từ sớm, nhưng khi đó quan hệ của hai người còn tốt, căn bản không để anh ta chen, hiện tại rốt cuộc đã có cơ hội, nên anh ta mới hùng hồn bày tỏ suy nghĩ của mình!

"Anh cảm thấy tôi đang chơi đùa với anh ấy?" Cho tới bây giờ, Ngu Vô Song không biết người đàn ông trong quân đội bình thường thô kệch lại có thể nói được những lời này, cô giật mình, trong lòng thoáng qua cảm xúc khác thường.

Cô biết chuyện cô từ chối anh sẽ làm rất nhiều người khó hiểu, nhưng không ngờ an hem của anh lại nhắc nhở cô như vậy, đây là muốn cô rời đi?

Nghĩ tới đây, cô không khỏi cười lên\3T of DLQĐ/: "A Cửu, anh đã từng yêu sao? Biết giữa nam nữ sẽ có loại rung động đến tim đập thình thịch sao? Quan hệ của tôi và anh ấy phức tạp như vậy, không phải hai câu ba lời là có thể nói rõ ràng! Nếu anh ấy muốn biết đáp án, vì sao không tự mình hỏi tôi?"

Có thể do khí thế của người phụ nữ trước mắt quá mức lạnh lùng, khiến Hà Cửu kinh hãi, anh ta nói không lại cô, lời giải thích còn chưa nói ra miệng, bên tai liền vang lên một giọng nam lạnh lùng.

"Vậy em nói cho anh biết, tại sao em từ chối lời cầu hôn của tôi?" Bóng dáng phong trần mệt mỏi của Hoắc Cố Chi xuất hiện, tay anh còn kéo rương hành lý, mặt mày lành lạnh, đáy mắt thấm băng sương.

Ngu Vô Song nghe vậy, nhanh chóng dời mắt nhièn, trong mắt tràn đầy kinh ngạc!

Hà Cửu càng sợ ngây người, nghĩ những lời chất vấn đầy tức giận của mình có thể bị Hoắc Cố Chi nghe được, anh ta bắt đầu thấp thỏm không yên, vội vàng giải thích: "Đại ca, tôi không có ý đó."

Đại ca không phải mất tích rồi sao? Tại sao lại đột nhiên về? Còn không một chút tiếng động mà xuất hiện, thật muốn hù chết người!

Hoắc Cố Chi không lên tiếng, ánh mắt âm trầm nhìn lướt qua Hà Cửu, không chút để ý nói: "Cậu ra ngoài trước đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tối Nay Khai Trai Sếp Thật Mạnh Mẽ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook