Tối Nay Khai Trai Sếp Thật Mạnh Mẽ
Chương 77: thêm dầu vào lửa
Hàn Dẫn Tố
28/04/2015
thể không đau lòng vì con?"
Thiếu Văn từ nhỏ đã là người suy nghĩ trưởng thành, thông minh, chính mình có thể xử lý tốt hết thảy mọi vệc của bản thân, căn bản không cần mẹ quan tâm đến mình quá nhiều, tuy nói như vậy khiến cho bà có chút tự hào về con trai mình, nhưng rốt cuộc vẫn thiếu một phần thân tình giữa hai mẹ con.
Còn Thiếu Đình thì không giống vậy, so với Thiếu Văn cô ta nhỏ bốn tuổi, lại là con gái duy nhất trong nhà, yếu ớt một chút cũng đúng.
Lúc này ngay cả một chút quan sát cuộc nói chuyện, Mạnh Kiệt Đình cũng không thèm ngẩng đầu lên, bị mắng uất ức nhiều như vậy khiến con bé kinh động.
Sau đó bà khẽ cau mày, trừng mắt liếc đứa con trai lớn đứng đối diện, bất đắc dĩ lên tiếng giọng nói càng to hơn: "Thiếu Văn, Đình Đình là em gái của con, tại sao con không chịu nhường nhịn nó một chút?"
Con người lúc còn sống, có quá nhiều chuyện cần tranh đấu cãi chày cãi cối, ông đã sớm nhìn thấu, cho nên không tranh không đoạt, tự mình duy trì cuộc sống gia đình cho yên ổn.
Tuy vợ của ông có lúc rất ngang tàng, nhưng cuối cùng lại sinh cho ông hai đứa bé ngoan, một trai một gái cho ông một gia đình hoàn hảo, ông còn cảm thấy chưa đủ hay sao?
Có cha mẹ bênh vực, Mạnh Thiếu Đình càng tỏ ra ngang ngược kiêu ngạo, hai tay ôm ngực, lạnh lùng không nói một lời với Mạnh Thiếu Văn, đáy lòng xẹt qua một tia u oán: "Ba mẹ, hai người căn bản cũng không biết, vẻ mặt của anh ấy hôm đi đón con ở sân là như thế nào đâu. Anh ấy không muốn chào đón một đứa em gái như con, đại khái có thể không cần phải đi, tại sao đi rồi lại có sắc mặt không tốt với con? Còn vì người khác mà làm ra bộ dạng đó với con? Anh à, anh có biết hay không em là em gái, em mới là người thân của anh đó!”
Sự căm phẩn trong lòng cô đã để lộ trên mặt, tất nhiên là tức giận tột đỉnh, Vương Cốc Tuyết nhìn, trong lòng càng nổi lên nghi ngờ, con trai con gái đều như nhau, đều là ruột thịt của bà, trong lòng bà biết rất rõ, bên nào bà đều không để bọn họ chịu uất ức được: "Đình Đình, con nói chuyện với mẹ một chút, anh trai của con giận con như thế nào ? Nhìn một chút đi, gương mặt nhỏ này vì tức giận mà biến sắc rồi.."
"Mẹ." Mạnh Thiếu Văn thả con cờ trong tay ra, bộ mặt bất đắc dĩ liếc mắt nhìn mẹ mình, sau đó buông tay nở nụ cười khổ: "Đình Đình là đứa con gái duy nhất của nhà chúng ta, con làm sao có thể không để ý đến em ấy? Nếu không phải là chính con bé nói chuyện thật quá đáng, con làm sao có thể tự mình về nhà trước?"
Em gái quan trọng, vợ cũng trọng yếu giống vậy, thêm nữa Uyển Như cũng không có tính tình tranh giành , nếu không phải là Đình Đình lặp đi lặp lại làm ầm ĩ, nhiều lần anh cũng không thể nào đối xử với con bé như vậy!
Mạnh Thiếu Đình nghe vậy, nhất thời tức giận trợn to cặp mắt, cô vẫn như cũ nhất quyết không chịu thua, nói lại cho bằng được "Lời nói của em quá đáng? Anh nói rõ một chút đi, em nói câu kia quá mức sao?"
Nói xong, trong lòng cô càng phát ra uất ức, người anh trai này cái gì cũng tốt. đối xử với cô càng tốt hơn không có gì hảo phàn nàn, nhưng nếu như trước mặt anh là Giản Uyển Như lập tức mọi thứ hoàn toàn hóa thành hư không, nếu như nói anh đối xử với cô tốt năm phần, vậy thì đối xử với Giản Uyển Như chính là tốt trăm phần trăm.
Cách nghĩ như vậy khiến cô cực kỳ không cam lòng, Giản Uyển Như này là cái thá gì, ngay cả mình em gái mình cũng không buông tha người phụ nữ như vậy thì có lòng tốt gì?
Thấy chuyện này, cô lại nghĩ đến chuyện Giản Uyển Linh mất, trong lòng đột nhiên run lên, kéo cánh tay Vương Cốc Tuyết, kinh ngạc nói: "Mẹ, mẹ nghe rồi, anh cũng thừa nhận, xem ra con ở trong nhà này một chút địa vị cũng bị mất, nếu anh hai không vui vẻ hoan nghênh con như vậy …con sau này, con nên dọn đi ra ngoài ở sẽ tốt hơn."
Nghe con gái muốn dọn ra ngoài ở, Vương Cốc Tuyết nhất thời nóng nảy, bà còn trông cậy vào đứa con gái này mang đến cho cho bà vinh dự, làm sao có thể nhìn phí công đế con bé rời đi?
Lúc này bà đứng lên khuyên: "Đình Đình, không nên nổi giận, tính anh trai con quá cứng rắn, các con đều là anh em của nhau, có cái gì không thể ngồi xuống từ từ mà nói chuyện ?"
Mạnh Thiếu Đình càng thêm nhíu chặt đuôi lông mày, bộ mặt không đồng ý nhìn Mạnh Thiếu Văn, hiển nhiên ở trong mắt của anh, em gái mình đang nói đúng.
Mạnh Thiếu Văn đã sớm biết cha mẹ cưng chiều Đình Đình, bình thường tất cả đều là do anh mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho con bé, chỉ là lúc này liên quan đến Uyển Như, anh cũng không thể vì vậy mà chịu nhường nhịn.
Nghĩ tới đây,khuôn mặt anh tuấn củ anh lại lạnh lùng một phần, thực sự nói ra hết: "Đình Đình, em là em gái của anh, điều này là vấn đề không thể nghi ngờ. Nhưng, Uyển Như đã là vợ của anh, nói thêm là chị dâu của em, chị dâu lớn cũng như mẹ, anh không cần em đối với Uyển Như quá thân mật, nhưng cơ bản nhất là anh muốn em có sự tôn trọng chị ấy."
Giọng nói hơi ngừng lại, anh lại nhướng lông mày nhỏ giọng nói: "Đình Đình em đã là cô gái trưởng thành, năm nay cũng 26, đến tuổi lập gia đình rồi. Em nói duyên phận của em chưa tới, anh cũng không quá thúc giục em, nhưng em cần gì phải đối xử với chị dâu của mình cay nghiệt như vậy? Chị ấy cũng chỉ là lớn hơn ngươi hai tuổi thôi, trong lòng anh , anh luôn muốn có hai người ở bên cạnh."
Lời nói này hợp tình hợp lý, vốn là nghiêng về Mạnh Thiếu Đình, Mạnh Kiệt Đình lúc này không khỏi bừng tỉnh hiểu ra, ông ôn hòa tiếng nói có chút lạnh: "Thì ra là như vậy. Đình Đình con cũng đừng cố tình gây sự, chị dâu con đã vào nhà họ Mạnh chúng ta, cùng chúng ta đều là người một nhà, về sau nhất định con không thể giống như trước kia được, không biết lớn nhỏ."
Hai đứa con gái nhà họ Giản không hợp nhau đã không phải là chuyện một ngày hai ngày, nhớ năm đó nhan sắc của hai cô con gái nhà họ Giản không ai sánh bằng làm biết bao nhiêu người ghen tức.
Chỉ là đây tất cả cũng đã đã qua, ông cũng không cầu xin con gái mình có thể xem con gái lớn của nhà họ Giản như chị em, chỉ hy vọng con bé có thể làm được một việc là không gây chuyện nữa, dù sao có một số việc cũng không phải là nhất thời là có thể nghĩ thông suốt .
"Không. . . . . . Cô ta không phải là chị dâu của con." Mạnh Thiếu Đình cũng là vì được người nhà nuông chiều như công chúa, từ trước đến giờ ba mẹ, anh trai đều là nghiêng về phía cô, nhưng lần này anh trai và ba cũng đã nghiêng về Giản Uyển Như, tại sao cô có thể chịu được: "Con không cần cô ta làm chị dâu của con, cô ấy là phụ nữ có mưu kế cũng chỉ có nhà ba mới tin tưởng, con căn bản nhất định cũng không tin. Có bản lĩnh thì cô ta khiến Uyển Linh tới đây đi, nếu cô ấy sống lại, con lập tức không so đo với cô ta nữa."
Con bé và Giản Uyển Như rõ ràng chính là hận cũ thêm thù mới rồi cùng tính một lượt, vốn là lúc cô ở Paris, cô hoàn toàn có thời gian chạy về tham gia bữa tiệc đính hôn của Mạnh Thiếu Văn, chỉ là lúc đến thấy người phụ nữ kia tỏa sáng vô hạn, trong lòng cô lập tức thấy ghê tởm, cuối cùng liền dứt khoát bỏ đi không trở lại.
Bây giờ rốt cuộc cũng đã về, còn phải đối mặt với sự thiên vị của Mạnh Thiếu Văn, tự nhiên không chịu nổi.
Vương Cốc Tuyết một mực bên cạnh nghe thấy thế, rốt cuộc không nhịn được, bà tiến lên ngắt bàn tay Mạnh Thiếu Đình, không ngừng nhìn về phía con gái: "Đình Đình, nói thế nào ! Con cũng là người trưởng thành, sao lại có tính trẻ con như vậy? Đừng nói chị dâu conj sai nữa, rõ ràng chính con là người thật sự có lỗi, con cũng đã lớn có thể trở về nói với ba mẹ, cần gì nói ngay mặt chị dâu của con không bỏ qua được sao?"
Con bé này tính khí luôn thẳng tắp, căn bản không hiểu được đôi lúc cũng cần phải quẹo cua, trong nhà này không tranh thua thiệt thì có thể cố tình làm bậy, nếu là nhà người thường, đã sớm gây náo loạn.
Trước kia không nói ra thôi phần thâm tình Thiếu Văn đối với Giản Uyển Như cũng chính là vì giá trị con người của Giản Uyển Như, lần này hôn kết cũng đáng giá.
Con trai của bà là một người đàn ông tuyệt thế, Nam Giang không biết bao nhiêu danh viện vọng tộc muốn gả con gái cho thằng bé, cưới Giản Uyển Như, cũng coi là môn đăng hộ đối, chủ yếu nhất là Giản Uyển Như bây giờ là con gái một trong nhà, hai ông bà họ Giản sau này trăm tuổi, tất cả tài sản của Giản thị không phải là thuộc về Thiếu Văn của bà rồi hay sao?
Làm gì đi nữa Mạnh Thiếu Đình căn bản không nghe khuyên, con bé hung hăng hất cánh tay Vương Cốc Tuyết ra, khiếp sợ vả lại thêm thất vọng nhìn mẹ: "Mẹ ơi, bây giờ ngược lại mẹ cũng giáo huấn con, con nhớ là trước kia ở trước mặt con mẹ từng nói qua Giản Uyển Như thân thể không tốt về sau có thể không được sinh được con, nhưng cuối cùng không phải mẹ còn là đồng ý để anh con cưới cô ta sao? Mọi người từ đầu tới cuối là không có cân nhắc qua tâm tình của con, con cô ta từ nhỏ đã không hợp, mẹ để cho cô ta gả vào nhà này, không phải cố ý muốn đem con đuổi ra ngoài sao!"
"Một câu thân thể không tốt có thể không sinh được con" , khiến trong phòng ăn hai cha con đồng thời thay đổi nét mặt, rối rít cau mày nhìn về phía Vương Cốc Tuyết, ánh mắt không tốt.
Vương Cốc Tuyết có thế nào đi nữa cũng không nghĩ đến có một ngày con gái sẽ đem những câu than vãn bình thường của bà đem nói ra trước mặt người khác, trong nháy mắt bà mắc cở đỏ bừng mặt, hung ác trợn mắt nhìn một cái về phía Mạnh Thiếu Đình bên cạnh, vì tức giận giọng nói càng phát ra sự không kiên nhẫn: "Đủ rồi! Thiếu Đình, con coi lại mình một chút đi, con bây giờ như vậy có chỗ nào xứng đáng với bộ dạng thục nữ gia giáo không? Mẹ cho ngươi biết, Uyển Như đã là chị dâu của con, đây là sự thật con không có cách nào thay đổi được. Về sau con nên đối xử có chút tôn trọng với chị dâu, nếu không mẹ đây cũng không thể giúp con chuyện gì hết."
Đứa con gái này thật là càng ngày càng ngu xuẩn, chủ nhân nhà này sẽ là ai bà con không biết sao? Mãi mãi chỉ là Thiếu Văn, căn bản không có chỗ cho mẹ con hai người họ.
Nhưng đối với Giản Uyển Như thì không giống như vậy, nó đã mang theo vàng thật bạc trắng gả vào nhà họ Mạnh , tiền này cuối cùng không phải là thuộc về mẹ con bà, con bé và Giản Uyển Như không qua được, không phải là tiền cũng không qua được sao?
Vương Cốc Tuyết là thật sự đang gấp gáp thiếu tiền, bà không thể so với gia cảnh phú quý hiển hách bên nhà mẹ ruột, năm đó chị của bà bỏ hôn ước, bà chỉ là thế thân gả vào nhà họ Mạnh, tuy nói được chồng yêu thương, nhưng ở trước mặt ông ấy bà cũng không được lên thêm một cấp bậc nào.
Coi như bà có thủ đoạn có mưu kế, cũng không cho phép bà vào tin mãi công việc, những năm gần đây bà cũng chỉ là Mạnh phu nhân.
Chỉ là bà không giống Mạnh Thiếu Đình, con bé mười tám tuổi đã bắt đầu đi ra ngoài, không biết nhận lấy bao nhiêu quảng cáo, làm người phát ngôn cho thương hiệu , đối với chuyện tiền bạc đương nhiên sẽ không phải chịu nhiều gánh nặng như vậy.
Vương Cốc Tuyết lo nghĩ, một chút bà cũng không hứng thú, bà thật sự ghét Giản Uyển Như, người phụ nữ này từ nhỏ đã muốn giành danh tiếng, bây giờ càng làm cho người nhà của bà cũng đối đầu với nhau, muốn gì được đó.
Bộ dáng như vậy, bà ở trong nhà này còn có một chút địa vị sao?
Chỉ là lời tức giận đến miệng còn chưa nói ra, liền bị tiếng nói của mạnh kiệt đình bên trong phòng ăn vang lên cắt đứt: "Đủ rồi! tất cả mọi người không nên tranh cãi nữa ! Cốc Tuyết, em xem đi đây chính là việc em dạy con gái ra ngoài tốt lắm, mắt không nhìn thấy tôn ti, cậy mạnh vô lý, một chút nữ tính dịu dàng uyển chuyển con nhà gia giáo nói năng lễ độ một chút cũng không có."
Bấy lâu nay người đàn ông này đều là người hiền lành, ông biết mình mình tư chất có hạn, cho nên đối với nhà họ Mạnh những thứ kia chĩ mãi mãi là những điều xa xỉ, bây giờ ông không ghen tỵ, chỉ hy vọng con gái con trai mạnh khỏe, mình có thể cùng vợ sống đến đầu bạc răng long là tốt.
Đừng làm gì để càng đến già, trong nhà càng không hòa bình.
Ông trầm mặt đứng dậy đi tới phòng khách, cũng không còn tâm trí đánh cờ nữa : "Mặc kệ hai mẹ con nghĩ như thế nào, Uyển Như bây giờ là con dâu nhà họ Mạnh chúng ta Mạnh, mọi người cũng phải tôn trọng con bé. Nhất là Đình Đình, ngươi thật là càng ngày càng kỳ cục rồi, anh trai của con cưới ai còn không tới hiên con đi làm chủ! Chẳng lẽ chỉ vì tâm tình của ngươi, anh trai con lập tức không thể cưới người phụ nữ mình yêu hả ?"
Câu nói sau cùng thật sự quá nặng, khiến Mạnh Thiếu Đình không thể nói lại, cha của cô ta ngày thường rất ôn hòa, nhưng đến lúc tức giận thì mười cái đầu bò cũng không kéo ông về phía mình nổi .
Cho nên đối với chuyện Mạnh Kiệt Đình khiển trách, Mạnh Thiếu Đình chỉ có thể ngồi tại chỗ liếc mặt, khẽ cắn môi, cũng cố gắng phân bua nói tiếp: "Cha. . . . . . Con không phải ý đó. Con luôn đồng tình với người anh trai con muốn cưới, dĩ nhiên là hi vọng anh ấy có thể hạnh phúc. Chỉ là cái cô Giản Uyển Như đó quá quỷ kế đa đoan, cả em gái của chính mình cũng có thể hại chết, ai biết được cô ta sẽ có tính toán với anh trai con hay không hoặc là tính toán với nhà họ Mạnh chúng ta?"
Ngày thường Vương Cốc Tuyết luôn nói đỡ cho con gái mình vào lúc này bà lại muốn mềm nhũn ra, bà đứng ở một bên tận lực hạ thấp cảm giác về sự tồn tại của chính mình, trong lòng lo sợ lo lắng, chỉ sợ chồng quay sang dạy dỗ mình.
Nói như vậy là làm lớn lên được , Giản Uyển Như đã gả vào nhà họ Mạnh rồi, nếu để cho người ngoài biết bà bởi vì ghét bỏ thân thể con dâu sợ không sinh được đứa bé, không phải sẽ bị miệng lưỡi người đời chế giễu sao?
Lúc Mạnh Kiệt Đình không lên tiếng, không có nghĩa là Mạnh Thiếu Văn sẽ trầm mặc, mặt mũi anh lạnh lùng một phần, nhưng trong lòng lại giống như rất thoải mái.
Anh ta cưới Uyển Như không phải là bởi vì bây giờ là cô con gái một trong nhà, càng không phải là vì phần gia sản kia, mà là đơn thuần vì yêu cô sẽ có trách nhiệm đối với cô.
Ý của mẹ anh không phải là anh không biết, chỉ là không ngờ bà đối với Uyển Như còn có thêm sự xem thường.
Nghĩ tới đây, anh mặt lạnh bỗng nhiên đứng dậy, nhỏ giọng không vui nói: "Mẹ, mẹ cũng là người có học thức, đường đường là giáo sư đại học, thế nào mà nói mấy lời không suy nghĩ đó? Thân thể Uyển Như chỉ là hơi yếu một chút, không tới mức không sanh con được. Hơn nữa, coi như cô ấy không thể sinh, con cũng vậy sẽ yêu cô ấy, cưới cô ấy, cô ấy là người phụ nữ con yêu thương nhất, ta tại sao có thể bởi vì chút này qua loa lấy lệ lý do này thì lại buông tay cô ấy?"
Lời này vừa nói ra, tâm tư lo lắng của Vương Cốc Tuyết bấy lâu nay nhất thời dồn lên, hung hăng nhìn con trai chằm chằm, cắn răng lạnh lùng nói: "Mẹ làm sao lại sinh ra đứa con ngu ngốc như vậy, con có chỗ nào không bằng người khác, lại không cần có con để thừa kế gia nghiệp? Mẹ cho con biết, nếu không phải là mẹ thấy con si tình nhiều năm với con bé Giản Uyển Như đó, mẹ căn bản là không thể để cho con bé gả vào đây. Nếu như thực là con bé không có thể sanh con, lập tức phế bỏ vị trí đó, nhà họ Mạnh này cũng không nên một có chuyện con dâu không sanh được con."
Đây là đang biến hình tỏ rõ thái độ của mình rồi !
Đứa con trai này cảu bà, phần thâm tình không biết học được của ai, thật là buồn cười, tình yêu có thể làm cơm ăn? Tình yêu có thể làm cho nó có thể thành thừa kế vĩnh viễn sao?
Về sau tiền đồ của thằng bé là không có ranh giới, phần gia nghiệp lớn như vậy không truyền cho con trai mình truyền cho người nào?
Nói đến chuyện đứa nhỏ, ngay cả Mạnh Kiệt Đình cũng không khỏi mày cau lại bày tỏ không đồng ý: "Thiếu Văn, anh xử trí theo cảm tính quá rồi. Anh cũng không nhìn một chút, giờ này ngày này thân phận của anh, nếu là không có con trai như lời anh nói? Chỉ có anh và Uyển Như bây giờ còn là hôn nhân hạnh phúc không, nôn nóng muốn đứa bé chúng ta cũng có thể hiểu. Chỉ là anh phải mang Uyển Như đi bệnh viện làm một chút kiểm tra, bảo đảm thân phận của hai người đều là khỏe mạnh."
Mạnh Thiếu Đình ở một bên nghe thế, trong lòng không nhịn được sự hài lòng.
Âm thầm nghĩ, cuối cùng không sinh được đứa bé thì sao đây!
Giống như cô ấy là con đàn bà ác độc tiện nhân, căn bản cũng không xứng đáng làm mẹ.
Chỉ cần cô ta không sanh được đứa bé, không cần mình ra tiếng, ba mẹ thậm chí là lão gia cũng sẽ không ưa cô ta!
Chỉ là Mạnh Thiếu Văn cũng không là như vậy nghĩ, phản ứng Vương Cốc Tuyết không nằm trong dự tính của anh ta , nhưng thế nào đi nữa anh ta cũng không nghĩ đến ba mình từ trước đến giờ tâm tính ôn hòa lại phản đối như vậy .
Anh ngẩn ra, sau đó nhíu chặt lông mày, giọng nói lạnh lùng sắc bén: "Mẹ, nói như ngươi vậy khó tránh khỏi chuyện không có đạo lý. Uyển Như nếu đã gả làm vợ con, sẽ là con dâu của mẹ, cũng là gna62 giống như con gái của mẹ, không chỉ có trách nhiệm chăm sóc cô ấy cả đời, mẹ nên yêu thương cô ấy mới phải. Chuyện đứa nhỏ còn quá sớm, bây giờ căn bản con không có tính toán."
Vào tuổi của anh ta kết hôn không xem là muộn, nhưng muốn đứa bé đúng là nên có sớm một chút rồi. Thật ra thì ở thời điểm rất nhiều năm trước anh ta liền ảo tưởng mình và Uyển Như có đứa bé, nếu quả thật như vậy một ngày nào đó anh ta nhất định sẽ mừng rỡ như điên.
Chỉ là theo bây giờ nhìn lại, anh ta một chút vui mừng cũng không, có chỉ là còn chưa chuẩn bị xong tâm lý.
Có lúc Vương Cốc Tuyết thật sự không hiểu con trai của chính mình, vợ là do thằng bé muốn kết hôn , nhưng nói đến chuyện sinh con lại không muốn? Đây không phải là khiến bà nói cái chuyện làm mẹ là nói đùa sao!
Tim gan Vương Cốc Tuyết nhói lên một trận đau hung ác trợn mắt nhìn Mạnh thiếu Văn một cái, trong âm thanh lãnh chìm không vui ấy rõ ràng: "Hiện tại không có ý định muốn đứa bé, vậy các con tính bao lâu thì muốn? Giản Uyển Như là do chính con muốn kết hôn đó, đừng để đến lúc đó ở chuyện sanh con chuyện lại như chuyện xe bị tuột xích, coi như không vì mẹ và cha của con mà suy nghĩ, con cũng phải nghĩ đến lão gia bên kia chứ? Ông đã hơn tám mươi rồi, cũng không muốn nhìn thấy cháu chắt đích tôn ra đời sao?"
Thật ra thì phía bên bà trì trệ mấy năm, chậm mấy năm cũng không có chuyện, chủ yếu nhất vẫn là ông lão bên kia, đứa bé của Thiếu Văn ra đời, mặc kệ là nam hay nữ, ông lão khẳng định đều là thích, đến lúc đó còn có thể hơn thua với đứa bé kia?
Đây mới là điều mà Mạnh Kiệt Đình chính thức quan tâm, ông là con trai lớn, mẹ đã sớm qua đời, phụ thân những năm này vẫn một mình, nếu như lúc này có thể cho ông cụ một đứa cháu chắt đích tôn, tự nhiên có thể làm cho ông lão vui mừng một chút, cũng coi là giải quyết xong một chuyện
Trong ánh mắt đầy hi vọng của cha mẹ, Mạnh Thiếu Văn nhất thời không lên tiếng, anh khẽ nhắm mắt, Trong đôi mắt ẩn giấu một tia u ám.
Chẳng lẽ , anh lựa chọn lặng im, mím môi môi mỏng trong lúc nhất thời không phát ra âm thanh.
Vương Cốc Tuyết và Mạnh Kiệt Đình thấy được, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, không đứa con trai này muốn làm cái gì?
Vẫn một mực yên lặng không lên tiếng Mạnh Thiếu Đình trực tiếp hả hê mở miệng: "Anh hai, sao anh lại mang vẻ mặt áy náy vẻ , không phải là Giản Uyển Như thật sự không sanh con được hay sao?"
Nghĩ tới đây, trong lòng cô ta không nhịn được muốn cười to, trong lòng nói thật là báo ứng tới, năm đó cô ta có thể độc ác thương tổn tới em gái của mình, hiện tại ông trời khiến cô ta mất đi làm mẹ tư cách, không phải công bằng nhất hay sao?
"Con bé ngu ngốc, chị dâu con không sinh được đứa bé, con vui vẻ làm cái gì?" Vương Cốc Tuyết thật nhanh chóng hạ hỏa cơn giận, đây cũng không phải là chuyện nhỏ, mà là liên quan đến đến nhà họ Mạnh bọn họ, là chuyện lớn, đứa con gái nhỏ này vì ân oán nhỏ của chính mình mà không nghĩ đến mọi người: "Mẹ cho con biết, về sau không được phép ngay trước chị dâu của con mà nói chuyện như vậy. Con dâu đã được bồi dưỡng năm năm rồi, ngày ngày cung cấp tổ yến Vitamin, làm sao thân thể lại không tốt?"
Bà ngược lại không phải người ngu ngốc, Giản Uyển Như nếu là thật thân thể không tốt, dù nó có nhiều tiền hơn nữa, bà cũng không thể nào để cho con bé được gả vào đây.
Tức giận của Mạnh Thiếu Đình đã tiêu hơn phân nửa, cô ta kéo tay Vương Cốc Tuyết le lưỡi một cái, biểu hiện mẹ con tình thâm: "Mẹ, vế sau mẹ bào vệ cô ta, xem ra một chút địa vị của con sau này cũng bị mất đi, chỉ là nuế cô ấy có thể sinh một đứa con, con nhất định sẽ thứa nhận người chị dâu này!"
Ánh mắt Mạnh Kiệt Đình rơi vào người Mạnh Thiếu Văn, cau mày , giọng nói có chút lạnh: "Thiếu Văn, con nói thật với ba đi, có phải là con dâu thân thể không được tốt? Có vấn đề gì, con đại khái có thể nói ra, chúng ta cùng nhau giải quyết, cần gì giấu ở trong lòng khiến mình uất ức? Hiện tại y học phát triển như vậy, thật sự không sinh được còn có thể thụ tinh ống nghiệm. Nhưng điều kiện tiên quyết là xảy ra chuyện gì con nhất định phải nói rõ ràng với chúng ta."
Ông tự cho là không có gì khó giải quyết. có vấn đề, nói ra sẽ giải quyết được, nhưng ông rất ghét lừa gạt, rất ghế người khác giấu giếm chân tướng với ông.
"Cha, cha còn không nhìn ra?" Mạnh thiếu Đình lúc này tâm tình có vài phần nhiều vui vẻ, nghĩ thầm tốt nhất là không sinh được đứa bé mới phải, như vậy người phụ nữ tiện nhân đó có thể cút ra khỏi nhà họ Mạnh rồi.
Cô chu chu môi đỏ mọng, gương mặt xinh đẹp cố nặn ra nụ cười lạnh lùng cay nghiệt, cũng không ngần ngại ở vào thời điểm này thêm dầu vào lửa: "Anh hai này hoàn toàn hay là tại duy trì nữ nhân kia, coi như cô ta không thể sanh con, cũng chắc chắn sẽ không nói với chúng ta , cuối cùng không chừng vì cô ta, anh ấy còn nói là thân thể mình không được khỏe đó chứ!"
Lời này tràn đầy ẩn ý, khiến Mạnh Thiếu Văn trong nháy mắt ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn con bé, ánh mắt của anh quá mức u ám lạnh nhạt, khiến Mạnh Thiếu Đình không khỏi rụt cổ một cái, cô ta sợ hãi lập tức trốn sau lưng Vương Cốc Tuyết .
Nhưng ngoài miệng như cũ không ngừng làm phiền người khác: "Em lại nói sai sao, anh cần gì phải nhìn em nhìn chằm chằm như vậy? Anh là anh của em, tính tình anh em còn chưa rõ sao? Anh là người si tình để một Uyển Linh tốt như vậy không thích, cần gì phải cưới đàn bà như Giản Uyển Như , không phải gấp gáp tìm khiến mình không thoải mái sao!"
Có lúc có vài người thật sự là ghét bỏ không cần nguyên nhân, bây giờ Giản Uyển Như chính là Giản Uyển Linh, nhưng Mạnh Thiếu Đình vẫn còn ghét, thấy cái tên là đã ngứa mắt.
Vương Cốc Tuyết rất chiều chuộng con gái, nhưng cũng không muốn để con mình nói giỡn, không đợi đến lúc Mạnh Thiếu Văn tức giận bà liền đánh một cái lên người cô ta, cau mày mặt đầy sầu khổ nói: "Nha đầu chết tiệt kia, đủ rồi ! Đừng làm loạn thêm nữa, trong nhà đã quá loạn rồi, con nói ít lại hai ba câu đi, đừng nữa trêu chọc làm anh con mất hứng."
Sau khi dứt lời, ánh mắt bà còn nhìn về phía Mạnh Thiếu Văn, âm thanh càng nhuốm vẻ ưu sầu: "Con à, con có biết mẹ rất là buồn không, con cho mẹ một tin chính xác, có phải là thân thể con bé còn chưa khỏe hay không? Con nói cho mẹ, mẹ tuyệt không chia rẽ các con, con bé thân thể không khỏe, mẹ lập tức mang con bé đi chữa trị, hiện tại y học phát triển như vậy , con cũng không tin là sinh được đứa bé?"
Thực là bất đắc dĩ, còn có thể có ống nghiệm thay thế, bà mặc kệ mẹ của đứa bé là ai, chỉ cần đứa bé là con trai của con bà là được.
Đã nói đến mức này, nghiễm nhiên phải không nói không được rồi, Mạnh Thiếu Văn mím môi môi mỏng, thầm ở trong lòng rối mù, định nói mấy lời qua loa cho có lệ.
Nhưng anh ta còn không kịp nói chuyện, bên trong phòng khách liền có tiếng giày cao gót vang lên, theo sau đó là một người phụ nữ dịu dàng cười nhẹ.
"Mẹ, cám ơn mẹ đã quan tâm thân thể con như vậy, mà Thiếu Văn đã chăm sóc con như vậy , con...thân thể con đã sớm tốt hơn nhiều rồi"
Chẳng biết lúc nào, Giản Uyển Linh từ ngoài đi vào, trên khuông mặt tuyệt mỹ trắng noãn mang theo nụ cười yếu ớt, so với một Mạnh Thiếu Đình được nuông chiều hết mức đó thì không biết đẹp hơn bao nhiêu lần, không thấy vẻ mặt lo lắng với hung dữ như lúc chiều.
Thiếu Văn từ nhỏ đã là người suy nghĩ trưởng thành, thông minh, chính mình có thể xử lý tốt hết thảy mọi vệc của bản thân, căn bản không cần mẹ quan tâm đến mình quá nhiều, tuy nói như vậy khiến cho bà có chút tự hào về con trai mình, nhưng rốt cuộc vẫn thiếu một phần thân tình giữa hai mẹ con.
Còn Thiếu Đình thì không giống vậy, so với Thiếu Văn cô ta nhỏ bốn tuổi, lại là con gái duy nhất trong nhà, yếu ớt một chút cũng đúng.
Lúc này ngay cả một chút quan sát cuộc nói chuyện, Mạnh Kiệt Đình cũng không thèm ngẩng đầu lên, bị mắng uất ức nhiều như vậy khiến con bé kinh động.
Sau đó bà khẽ cau mày, trừng mắt liếc đứa con trai lớn đứng đối diện, bất đắc dĩ lên tiếng giọng nói càng to hơn: "Thiếu Văn, Đình Đình là em gái của con, tại sao con không chịu nhường nhịn nó một chút?"
Con người lúc còn sống, có quá nhiều chuyện cần tranh đấu cãi chày cãi cối, ông đã sớm nhìn thấu, cho nên không tranh không đoạt, tự mình duy trì cuộc sống gia đình cho yên ổn.
Tuy vợ của ông có lúc rất ngang tàng, nhưng cuối cùng lại sinh cho ông hai đứa bé ngoan, một trai một gái cho ông một gia đình hoàn hảo, ông còn cảm thấy chưa đủ hay sao?
Có cha mẹ bênh vực, Mạnh Thiếu Đình càng tỏ ra ngang ngược kiêu ngạo, hai tay ôm ngực, lạnh lùng không nói một lời với Mạnh Thiếu Văn, đáy lòng xẹt qua một tia u oán: "Ba mẹ, hai người căn bản cũng không biết, vẻ mặt của anh ấy hôm đi đón con ở sân là như thế nào đâu. Anh ấy không muốn chào đón một đứa em gái như con, đại khái có thể không cần phải đi, tại sao đi rồi lại có sắc mặt không tốt với con? Còn vì người khác mà làm ra bộ dạng đó với con? Anh à, anh có biết hay không em là em gái, em mới là người thân của anh đó!”
Sự căm phẩn trong lòng cô đã để lộ trên mặt, tất nhiên là tức giận tột đỉnh, Vương Cốc Tuyết nhìn, trong lòng càng nổi lên nghi ngờ, con trai con gái đều như nhau, đều là ruột thịt của bà, trong lòng bà biết rất rõ, bên nào bà đều không để bọn họ chịu uất ức được: "Đình Đình, con nói chuyện với mẹ một chút, anh trai của con giận con như thế nào ? Nhìn một chút đi, gương mặt nhỏ này vì tức giận mà biến sắc rồi.."
"Mẹ." Mạnh Thiếu Văn thả con cờ trong tay ra, bộ mặt bất đắc dĩ liếc mắt nhìn mẹ mình, sau đó buông tay nở nụ cười khổ: "Đình Đình là đứa con gái duy nhất của nhà chúng ta, con làm sao có thể không để ý đến em ấy? Nếu không phải là chính con bé nói chuyện thật quá đáng, con làm sao có thể tự mình về nhà trước?"
Em gái quan trọng, vợ cũng trọng yếu giống vậy, thêm nữa Uyển Như cũng không có tính tình tranh giành , nếu không phải là Đình Đình lặp đi lặp lại làm ầm ĩ, nhiều lần anh cũng không thể nào đối xử với con bé như vậy!
Mạnh Thiếu Đình nghe vậy, nhất thời tức giận trợn to cặp mắt, cô vẫn như cũ nhất quyết không chịu thua, nói lại cho bằng được "Lời nói của em quá đáng? Anh nói rõ một chút đi, em nói câu kia quá mức sao?"
Nói xong, trong lòng cô càng phát ra uất ức, người anh trai này cái gì cũng tốt. đối xử với cô càng tốt hơn không có gì hảo phàn nàn, nhưng nếu như trước mặt anh là Giản Uyển Như lập tức mọi thứ hoàn toàn hóa thành hư không, nếu như nói anh đối xử với cô tốt năm phần, vậy thì đối xử với Giản Uyển Như chính là tốt trăm phần trăm.
Cách nghĩ như vậy khiến cô cực kỳ không cam lòng, Giản Uyển Như này là cái thá gì, ngay cả mình em gái mình cũng không buông tha người phụ nữ như vậy thì có lòng tốt gì?
Thấy chuyện này, cô lại nghĩ đến chuyện Giản Uyển Linh mất, trong lòng đột nhiên run lên, kéo cánh tay Vương Cốc Tuyết, kinh ngạc nói: "Mẹ, mẹ nghe rồi, anh cũng thừa nhận, xem ra con ở trong nhà này một chút địa vị cũng bị mất, nếu anh hai không vui vẻ hoan nghênh con như vậy …con sau này, con nên dọn đi ra ngoài ở sẽ tốt hơn."
Nghe con gái muốn dọn ra ngoài ở, Vương Cốc Tuyết nhất thời nóng nảy, bà còn trông cậy vào đứa con gái này mang đến cho cho bà vinh dự, làm sao có thể nhìn phí công đế con bé rời đi?
Lúc này bà đứng lên khuyên: "Đình Đình, không nên nổi giận, tính anh trai con quá cứng rắn, các con đều là anh em của nhau, có cái gì không thể ngồi xuống từ từ mà nói chuyện ?"
Mạnh Thiếu Đình càng thêm nhíu chặt đuôi lông mày, bộ mặt không đồng ý nhìn Mạnh Thiếu Văn, hiển nhiên ở trong mắt của anh, em gái mình đang nói đúng.
Mạnh Thiếu Văn đã sớm biết cha mẹ cưng chiều Đình Đình, bình thường tất cả đều là do anh mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho con bé, chỉ là lúc này liên quan đến Uyển Như, anh cũng không thể vì vậy mà chịu nhường nhịn.
Nghĩ tới đây,khuôn mặt anh tuấn củ anh lại lạnh lùng một phần, thực sự nói ra hết: "Đình Đình, em là em gái của anh, điều này là vấn đề không thể nghi ngờ. Nhưng, Uyển Như đã là vợ của anh, nói thêm là chị dâu của em, chị dâu lớn cũng như mẹ, anh không cần em đối với Uyển Như quá thân mật, nhưng cơ bản nhất là anh muốn em có sự tôn trọng chị ấy."
Giọng nói hơi ngừng lại, anh lại nhướng lông mày nhỏ giọng nói: "Đình Đình em đã là cô gái trưởng thành, năm nay cũng 26, đến tuổi lập gia đình rồi. Em nói duyên phận của em chưa tới, anh cũng không quá thúc giục em, nhưng em cần gì phải đối xử với chị dâu của mình cay nghiệt như vậy? Chị ấy cũng chỉ là lớn hơn ngươi hai tuổi thôi, trong lòng anh , anh luôn muốn có hai người ở bên cạnh."
Lời nói này hợp tình hợp lý, vốn là nghiêng về Mạnh Thiếu Đình, Mạnh Kiệt Đình lúc này không khỏi bừng tỉnh hiểu ra, ông ôn hòa tiếng nói có chút lạnh: "Thì ra là như vậy. Đình Đình con cũng đừng cố tình gây sự, chị dâu con đã vào nhà họ Mạnh chúng ta, cùng chúng ta đều là người một nhà, về sau nhất định con không thể giống như trước kia được, không biết lớn nhỏ."
Hai đứa con gái nhà họ Giản không hợp nhau đã không phải là chuyện một ngày hai ngày, nhớ năm đó nhan sắc của hai cô con gái nhà họ Giản không ai sánh bằng làm biết bao nhiêu người ghen tức.
Chỉ là đây tất cả cũng đã đã qua, ông cũng không cầu xin con gái mình có thể xem con gái lớn của nhà họ Giản như chị em, chỉ hy vọng con bé có thể làm được một việc là không gây chuyện nữa, dù sao có một số việc cũng không phải là nhất thời là có thể nghĩ thông suốt .
"Không. . . . . . Cô ta không phải là chị dâu của con." Mạnh Thiếu Đình cũng là vì được người nhà nuông chiều như công chúa, từ trước đến giờ ba mẹ, anh trai đều là nghiêng về phía cô, nhưng lần này anh trai và ba cũng đã nghiêng về Giản Uyển Như, tại sao cô có thể chịu được: "Con không cần cô ta làm chị dâu của con, cô ấy là phụ nữ có mưu kế cũng chỉ có nhà ba mới tin tưởng, con căn bản nhất định cũng không tin. Có bản lĩnh thì cô ta khiến Uyển Linh tới đây đi, nếu cô ấy sống lại, con lập tức không so đo với cô ta nữa."
Con bé và Giản Uyển Như rõ ràng chính là hận cũ thêm thù mới rồi cùng tính một lượt, vốn là lúc cô ở Paris, cô hoàn toàn có thời gian chạy về tham gia bữa tiệc đính hôn của Mạnh Thiếu Văn, chỉ là lúc đến thấy người phụ nữ kia tỏa sáng vô hạn, trong lòng cô lập tức thấy ghê tởm, cuối cùng liền dứt khoát bỏ đi không trở lại.
Bây giờ rốt cuộc cũng đã về, còn phải đối mặt với sự thiên vị của Mạnh Thiếu Văn, tự nhiên không chịu nổi.
Vương Cốc Tuyết một mực bên cạnh nghe thấy thế, rốt cuộc không nhịn được, bà tiến lên ngắt bàn tay Mạnh Thiếu Đình, không ngừng nhìn về phía con gái: "Đình Đình, nói thế nào ! Con cũng là người trưởng thành, sao lại có tính trẻ con như vậy? Đừng nói chị dâu conj sai nữa, rõ ràng chính con là người thật sự có lỗi, con cũng đã lớn có thể trở về nói với ba mẹ, cần gì nói ngay mặt chị dâu của con không bỏ qua được sao?"
Con bé này tính khí luôn thẳng tắp, căn bản không hiểu được đôi lúc cũng cần phải quẹo cua, trong nhà này không tranh thua thiệt thì có thể cố tình làm bậy, nếu là nhà người thường, đã sớm gây náo loạn.
Trước kia không nói ra thôi phần thâm tình Thiếu Văn đối với Giản Uyển Như cũng chính là vì giá trị con người của Giản Uyển Như, lần này hôn kết cũng đáng giá.
Con trai của bà là một người đàn ông tuyệt thế, Nam Giang không biết bao nhiêu danh viện vọng tộc muốn gả con gái cho thằng bé, cưới Giản Uyển Như, cũng coi là môn đăng hộ đối, chủ yếu nhất là Giản Uyển Như bây giờ là con gái một trong nhà, hai ông bà họ Giản sau này trăm tuổi, tất cả tài sản của Giản thị không phải là thuộc về Thiếu Văn của bà rồi hay sao?
Làm gì đi nữa Mạnh Thiếu Đình căn bản không nghe khuyên, con bé hung hăng hất cánh tay Vương Cốc Tuyết ra, khiếp sợ vả lại thêm thất vọng nhìn mẹ: "Mẹ ơi, bây giờ ngược lại mẹ cũng giáo huấn con, con nhớ là trước kia ở trước mặt con mẹ từng nói qua Giản Uyển Như thân thể không tốt về sau có thể không được sinh được con, nhưng cuối cùng không phải mẹ còn là đồng ý để anh con cưới cô ta sao? Mọi người từ đầu tới cuối là không có cân nhắc qua tâm tình của con, con cô ta từ nhỏ đã không hợp, mẹ để cho cô ta gả vào nhà này, không phải cố ý muốn đem con đuổi ra ngoài sao!"
"Một câu thân thể không tốt có thể không sinh được con" , khiến trong phòng ăn hai cha con đồng thời thay đổi nét mặt, rối rít cau mày nhìn về phía Vương Cốc Tuyết, ánh mắt không tốt.
Vương Cốc Tuyết có thế nào đi nữa cũng không nghĩ đến có một ngày con gái sẽ đem những câu than vãn bình thường của bà đem nói ra trước mặt người khác, trong nháy mắt bà mắc cở đỏ bừng mặt, hung ác trợn mắt nhìn một cái về phía Mạnh Thiếu Đình bên cạnh, vì tức giận giọng nói càng phát ra sự không kiên nhẫn: "Đủ rồi! Thiếu Đình, con coi lại mình một chút đi, con bây giờ như vậy có chỗ nào xứng đáng với bộ dạng thục nữ gia giáo không? Mẹ cho ngươi biết, Uyển Như đã là chị dâu của con, đây là sự thật con không có cách nào thay đổi được. Về sau con nên đối xử có chút tôn trọng với chị dâu, nếu không mẹ đây cũng không thể giúp con chuyện gì hết."
Đứa con gái này thật là càng ngày càng ngu xuẩn, chủ nhân nhà này sẽ là ai bà con không biết sao? Mãi mãi chỉ là Thiếu Văn, căn bản không có chỗ cho mẹ con hai người họ.
Nhưng đối với Giản Uyển Như thì không giống như vậy, nó đã mang theo vàng thật bạc trắng gả vào nhà họ Mạnh , tiền này cuối cùng không phải là thuộc về mẹ con bà, con bé và Giản Uyển Như không qua được, không phải là tiền cũng không qua được sao?
Vương Cốc Tuyết là thật sự đang gấp gáp thiếu tiền, bà không thể so với gia cảnh phú quý hiển hách bên nhà mẹ ruột, năm đó chị của bà bỏ hôn ước, bà chỉ là thế thân gả vào nhà họ Mạnh, tuy nói được chồng yêu thương, nhưng ở trước mặt ông ấy bà cũng không được lên thêm một cấp bậc nào.
Coi như bà có thủ đoạn có mưu kế, cũng không cho phép bà vào tin mãi công việc, những năm gần đây bà cũng chỉ là Mạnh phu nhân.
Chỉ là bà không giống Mạnh Thiếu Đình, con bé mười tám tuổi đã bắt đầu đi ra ngoài, không biết nhận lấy bao nhiêu quảng cáo, làm người phát ngôn cho thương hiệu , đối với chuyện tiền bạc đương nhiên sẽ không phải chịu nhiều gánh nặng như vậy.
Vương Cốc Tuyết lo nghĩ, một chút bà cũng không hứng thú, bà thật sự ghét Giản Uyển Như, người phụ nữ này từ nhỏ đã muốn giành danh tiếng, bây giờ càng làm cho người nhà của bà cũng đối đầu với nhau, muốn gì được đó.
Bộ dáng như vậy, bà ở trong nhà này còn có một chút địa vị sao?
Chỉ là lời tức giận đến miệng còn chưa nói ra, liền bị tiếng nói của mạnh kiệt đình bên trong phòng ăn vang lên cắt đứt: "Đủ rồi! tất cả mọi người không nên tranh cãi nữa ! Cốc Tuyết, em xem đi đây chính là việc em dạy con gái ra ngoài tốt lắm, mắt không nhìn thấy tôn ti, cậy mạnh vô lý, một chút nữ tính dịu dàng uyển chuyển con nhà gia giáo nói năng lễ độ một chút cũng không có."
Bấy lâu nay người đàn ông này đều là người hiền lành, ông biết mình mình tư chất có hạn, cho nên đối với nhà họ Mạnh những thứ kia chĩ mãi mãi là những điều xa xỉ, bây giờ ông không ghen tỵ, chỉ hy vọng con gái con trai mạnh khỏe, mình có thể cùng vợ sống đến đầu bạc răng long là tốt.
Đừng làm gì để càng đến già, trong nhà càng không hòa bình.
Ông trầm mặt đứng dậy đi tới phòng khách, cũng không còn tâm trí đánh cờ nữa : "Mặc kệ hai mẹ con nghĩ như thế nào, Uyển Như bây giờ là con dâu nhà họ Mạnh chúng ta Mạnh, mọi người cũng phải tôn trọng con bé. Nhất là Đình Đình, ngươi thật là càng ngày càng kỳ cục rồi, anh trai của con cưới ai còn không tới hiên con đi làm chủ! Chẳng lẽ chỉ vì tâm tình của ngươi, anh trai con lập tức không thể cưới người phụ nữ mình yêu hả ?"
Câu nói sau cùng thật sự quá nặng, khiến Mạnh Thiếu Đình không thể nói lại, cha của cô ta ngày thường rất ôn hòa, nhưng đến lúc tức giận thì mười cái đầu bò cũng không kéo ông về phía mình nổi .
Cho nên đối với chuyện Mạnh Kiệt Đình khiển trách, Mạnh Thiếu Đình chỉ có thể ngồi tại chỗ liếc mặt, khẽ cắn môi, cũng cố gắng phân bua nói tiếp: "Cha. . . . . . Con không phải ý đó. Con luôn đồng tình với người anh trai con muốn cưới, dĩ nhiên là hi vọng anh ấy có thể hạnh phúc. Chỉ là cái cô Giản Uyển Như đó quá quỷ kế đa đoan, cả em gái của chính mình cũng có thể hại chết, ai biết được cô ta sẽ có tính toán với anh trai con hay không hoặc là tính toán với nhà họ Mạnh chúng ta?"
Ngày thường Vương Cốc Tuyết luôn nói đỡ cho con gái mình vào lúc này bà lại muốn mềm nhũn ra, bà đứng ở một bên tận lực hạ thấp cảm giác về sự tồn tại của chính mình, trong lòng lo sợ lo lắng, chỉ sợ chồng quay sang dạy dỗ mình.
Nói như vậy là làm lớn lên được , Giản Uyển Như đã gả vào nhà họ Mạnh rồi, nếu để cho người ngoài biết bà bởi vì ghét bỏ thân thể con dâu sợ không sinh được đứa bé, không phải sẽ bị miệng lưỡi người đời chế giễu sao?
Lúc Mạnh Kiệt Đình không lên tiếng, không có nghĩa là Mạnh Thiếu Văn sẽ trầm mặc, mặt mũi anh lạnh lùng một phần, nhưng trong lòng lại giống như rất thoải mái.
Anh ta cưới Uyển Như không phải là bởi vì bây giờ là cô con gái một trong nhà, càng không phải là vì phần gia sản kia, mà là đơn thuần vì yêu cô sẽ có trách nhiệm đối với cô.
Ý của mẹ anh không phải là anh không biết, chỉ là không ngờ bà đối với Uyển Như còn có thêm sự xem thường.
Nghĩ tới đây, anh mặt lạnh bỗng nhiên đứng dậy, nhỏ giọng không vui nói: "Mẹ, mẹ cũng là người có học thức, đường đường là giáo sư đại học, thế nào mà nói mấy lời không suy nghĩ đó? Thân thể Uyển Như chỉ là hơi yếu một chút, không tới mức không sanh con được. Hơn nữa, coi như cô ấy không thể sinh, con cũng vậy sẽ yêu cô ấy, cưới cô ấy, cô ấy là người phụ nữ con yêu thương nhất, ta tại sao có thể bởi vì chút này qua loa lấy lệ lý do này thì lại buông tay cô ấy?"
Lời này vừa nói ra, tâm tư lo lắng của Vương Cốc Tuyết bấy lâu nay nhất thời dồn lên, hung hăng nhìn con trai chằm chằm, cắn răng lạnh lùng nói: "Mẹ làm sao lại sinh ra đứa con ngu ngốc như vậy, con có chỗ nào không bằng người khác, lại không cần có con để thừa kế gia nghiệp? Mẹ cho con biết, nếu không phải là mẹ thấy con si tình nhiều năm với con bé Giản Uyển Như đó, mẹ căn bản là không thể để cho con bé gả vào đây. Nếu như thực là con bé không có thể sanh con, lập tức phế bỏ vị trí đó, nhà họ Mạnh này cũng không nên một có chuyện con dâu không sanh được con."
Đây là đang biến hình tỏ rõ thái độ của mình rồi !
Đứa con trai này cảu bà, phần thâm tình không biết học được của ai, thật là buồn cười, tình yêu có thể làm cơm ăn? Tình yêu có thể làm cho nó có thể thành thừa kế vĩnh viễn sao?
Về sau tiền đồ của thằng bé là không có ranh giới, phần gia nghiệp lớn như vậy không truyền cho con trai mình truyền cho người nào?
Nói đến chuyện đứa nhỏ, ngay cả Mạnh Kiệt Đình cũng không khỏi mày cau lại bày tỏ không đồng ý: "Thiếu Văn, anh xử trí theo cảm tính quá rồi. Anh cũng không nhìn một chút, giờ này ngày này thân phận của anh, nếu là không có con trai như lời anh nói? Chỉ có anh và Uyển Như bây giờ còn là hôn nhân hạnh phúc không, nôn nóng muốn đứa bé chúng ta cũng có thể hiểu. Chỉ là anh phải mang Uyển Như đi bệnh viện làm một chút kiểm tra, bảo đảm thân phận của hai người đều là khỏe mạnh."
Mạnh Thiếu Đình ở một bên nghe thế, trong lòng không nhịn được sự hài lòng.
Âm thầm nghĩ, cuối cùng không sinh được đứa bé thì sao đây!
Giống như cô ấy là con đàn bà ác độc tiện nhân, căn bản cũng không xứng đáng làm mẹ.
Chỉ cần cô ta không sanh được đứa bé, không cần mình ra tiếng, ba mẹ thậm chí là lão gia cũng sẽ không ưa cô ta!
Chỉ là Mạnh Thiếu Văn cũng không là như vậy nghĩ, phản ứng Vương Cốc Tuyết không nằm trong dự tính của anh ta , nhưng thế nào đi nữa anh ta cũng không nghĩ đến ba mình từ trước đến giờ tâm tính ôn hòa lại phản đối như vậy .
Anh ngẩn ra, sau đó nhíu chặt lông mày, giọng nói lạnh lùng sắc bén: "Mẹ, nói như ngươi vậy khó tránh khỏi chuyện không có đạo lý. Uyển Như nếu đã gả làm vợ con, sẽ là con dâu của mẹ, cũng là gna62 giống như con gái của mẹ, không chỉ có trách nhiệm chăm sóc cô ấy cả đời, mẹ nên yêu thương cô ấy mới phải. Chuyện đứa nhỏ còn quá sớm, bây giờ căn bản con không có tính toán."
Vào tuổi của anh ta kết hôn không xem là muộn, nhưng muốn đứa bé đúng là nên có sớm một chút rồi. Thật ra thì ở thời điểm rất nhiều năm trước anh ta liền ảo tưởng mình và Uyển Như có đứa bé, nếu quả thật như vậy một ngày nào đó anh ta nhất định sẽ mừng rỡ như điên.
Chỉ là theo bây giờ nhìn lại, anh ta một chút vui mừng cũng không, có chỉ là còn chưa chuẩn bị xong tâm lý.
Có lúc Vương Cốc Tuyết thật sự không hiểu con trai của chính mình, vợ là do thằng bé muốn kết hôn , nhưng nói đến chuyện sinh con lại không muốn? Đây không phải là khiến bà nói cái chuyện làm mẹ là nói đùa sao!
Tim gan Vương Cốc Tuyết nhói lên một trận đau hung ác trợn mắt nhìn Mạnh thiếu Văn một cái, trong âm thanh lãnh chìm không vui ấy rõ ràng: "Hiện tại không có ý định muốn đứa bé, vậy các con tính bao lâu thì muốn? Giản Uyển Như là do chính con muốn kết hôn đó, đừng để đến lúc đó ở chuyện sanh con chuyện lại như chuyện xe bị tuột xích, coi như không vì mẹ và cha của con mà suy nghĩ, con cũng phải nghĩ đến lão gia bên kia chứ? Ông đã hơn tám mươi rồi, cũng không muốn nhìn thấy cháu chắt đích tôn ra đời sao?"
Thật ra thì phía bên bà trì trệ mấy năm, chậm mấy năm cũng không có chuyện, chủ yếu nhất vẫn là ông lão bên kia, đứa bé của Thiếu Văn ra đời, mặc kệ là nam hay nữ, ông lão khẳng định đều là thích, đến lúc đó còn có thể hơn thua với đứa bé kia?
Đây mới là điều mà Mạnh Kiệt Đình chính thức quan tâm, ông là con trai lớn, mẹ đã sớm qua đời, phụ thân những năm này vẫn một mình, nếu như lúc này có thể cho ông cụ một đứa cháu chắt đích tôn, tự nhiên có thể làm cho ông lão vui mừng một chút, cũng coi là giải quyết xong một chuyện
Trong ánh mắt đầy hi vọng của cha mẹ, Mạnh Thiếu Văn nhất thời không lên tiếng, anh khẽ nhắm mắt, Trong đôi mắt ẩn giấu một tia u ám.
Chẳng lẽ , anh lựa chọn lặng im, mím môi môi mỏng trong lúc nhất thời không phát ra âm thanh.
Vương Cốc Tuyết và Mạnh Kiệt Đình thấy được, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, không đứa con trai này muốn làm cái gì?
Vẫn một mực yên lặng không lên tiếng Mạnh Thiếu Đình trực tiếp hả hê mở miệng: "Anh hai, sao anh lại mang vẻ mặt áy náy vẻ , không phải là Giản Uyển Như thật sự không sanh con được hay sao?"
Nghĩ tới đây, trong lòng cô ta không nhịn được muốn cười to, trong lòng nói thật là báo ứng tới, năm đó cô ta có thể độc ác thương tổn tới em gái của mình, hiện tại ông trời khiến cô ta mất đi làm mẹ tư cách, không phải công bằng nhất hay sao?
"Con bé ngu ngốc, chị dâu con không sinh được đứa bé, con vui vẻ làm cái gì?" Vương Cốc Tuyết thật nhanh chóng hạ hỏa cơn giận, đây cũng không phải là chuyện nhỏ, mà là liên quan đến đến nhà họ Mạnh bọn họ, là chuyện lớn, đứa con gái nhỏ này vì ân oán nhỏ của chính mình mà không nghĩ đến mọi người: "Mẹ cho con biết, về sau không được phép ngay trước chị dâu của con mà nói chuyện như vậy. Con dâu đã được bồi dưỡng năm năm rồi, ngày ngày cung cấp tổ yến Vitamin, làm sao thân thể lại không tốt?"
Bà ngược lại không phải người ngu ngốc, Giản Uyển Như nếu là thật thân thể không tốt, dù nó có nhiều tiền hơn nữa, bà cũng không thể nào để cho con bé được gả vào đây.
Tức giận của Mạnh Thiếu Đình đã tiêu hơn phân nửa, cô ta kéo tay Vương Cốc Tuyết le lưỡi một cái, biểu hiện mẹ con tình thâm: "Mẹ, vế sau mẹ bào vệ cô ta, xem ra một chút địa vị của con sau này cũng bị mất đi, chỉ là nuế cô ấy có thể sinh một đứa con, con nhất định sẽ thứa nhận người chị dâu này!"
Ánh mắt Mạnh Kiệt Đình rơi vào người Mạnh Thiếu Văn, cau mày , giọng nói có chút lạnh: "Thiếu Văn, con nói thật với ba đi, có phải là con dâu thân thể không được tốt? Có vấn đề gì, con đại khái có thể nói ra, chúng ta cùng nhau giải quyết, cần gì giấu ở trong lòng khiến mình uất ức? Hiện tại y học phát triển như vậy, thật sự không sinh được còn có thể thụ tinh ống nghiệm. Nhưng điều kiện tiên quyết là xảy ra chuyện gì con nhất định phải nói rõ ràng với chúng ta."
Ông tự cho là không có gì khó giải quyết. có vấn đề, nói ra sẽ giải quyết được, nhưng ông rất ghét lừa gạt, rất ghế người khác giấu giếm chân tướng với ông.
"Cha, cha còn không nhìn ra?" Mạnh thiếu Đình lúc này tâm tình có vài phần nhiều vui vẻ, nghĩ thầm tốt nhất là không sinh được đứa bé mới phải, như vậy người phụ nữ tiện nhân đó có thể cút ra khỏi nhà họ Mạnh rồi.
Cô chu chu môi đỏ mọng, gương mặt xinh đẹp cố nặn ra nụ cười lạnh lùng cay nghiệt, cũng không ngần ngại ở vào thời điểm này thêm dầu vào lửa: "Anh hai này hoàn toàn hay là tại duy trì nữ nhân kia, coi như cô ta không thể sanh con, cũng chắc chắn sẽ không nói với chúng ta , cuối cùng không chừng vì cô ta, anh ấy còn nói là thân thể mình không được khỏe đó chứ!"
Lời này tràn đầy ẩn ý, khiến Mạnh Thiếu Văn trong nháy mắt ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn con bé, ánh mắt của anh quá mức u ám lạnh nhạt, khiến Mạnh Thiếu Đình không khỏi rụt cổ một cái, cô ta sợ hãi lập tức trốn sau lưng Vương Cốc Tuyết .
Nhưng ngoài miệng như cũ không ngừng làm phiền người khác: "Em lại nói sai sao, anh cần gì phải nhìn em nhìn chằm chằm như vậy? Anh là anh của em, tính tình anh em còn chưa rõ sao? Anh là người si tình để một Uyển Linh tốt như vậy không thích, cần gì phải cưới đàn bà như Giản Uyển Như , không phải gấp gáp tìm khiến mình không thoải mái sao!"
Có lúc có vài người thật sự là ghét bỏ không cần nguyên nhân, bây giờ Giản Uyển Như chính là Giản Uyển Linh, nhưng Mạnh Thiếu Đình vẫn còn ghét, thấy cái tên là đã ngứa mắt.
Vương Cốc Tuyết rất chiều chuộng con gái, nhưng cũng không muốn để con mình nói giỡn, không đợi đến lúc Mạnh Thiếu Văn tức giận bà liền đánh một cái lên người cô ta, cau mày mặt đầy sầu khổ nói: "Nha đầu chết tiệt kia, đủ rồi ! Đừng làm loạn thêm nữa, trong nhà đã quá loạn rồi, con nói ít lại hai ba câu đi, đừng nữa trêu chọc làm anh con mất hứng."
Sau khi dứt lời, ánh mắt bà còn nhìn về phía Mạnh Thiếu Văn, âm thanh càng nhuốm vẻ ưu sầu: "Con à, con có biết mẹ rất là buồn không, con cho mẹ một tin chính xác, có phải là thân thể con bé còn chưa khỏe hay không? Con nói cho mẹ, mẹ tuyệt không chia rẽ các con, con bé thân thể không khỏe, mẹ lập tức mang con bé đi chữa trị, hiện tại y học phát triển như vậy , con cũng không tin là sinh được đứa bé?"
Thực là bất đắc dĩ, còn có thể có ống nghiệm thay thế, bà mặc kệ mẹ của đứa bé là ai, chỉ cần đứa bé là con trai của con bà là được.
Đã nói đến mức này, nghiễm nhiên phải không nói không được rồi, Mạnh Thiếu Văn mím môi môi mỏng, thầm ở trong lòng rối mù, định nói mấy lời qua loa cho có lệ.
Nhưng anh ta còn không kịp nói chuyện, bên trong phòng khách liền có tiếng giày cao gót vang lên, theo sau đó là một người phụ nữ dịu dàng cười nhẹ.
"Mẹ, cám ơn mẹ đã quan tâm thân thể con như vậy, mà Thiếu Văn đã chăm sóc con như vậy , con...thân thể con đã sớm tốt hơn nhiều rồi"
Chẳng biết lúc nào, Giản Uyển Linh từ ngoài đi vào, trên khuông mặt tuyệt mỹ trắng noãn mang theo nụ cười yếu ớt, so với một Mạnh Thiếu Đình được nuông chiều hết mức đó thì không biết đẹp hơn bao nhiêu lần, không thấy vẻ mặt lo lắng với hung dữ như lúc chiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.