Chương 121: An ủi
Thiên Đường Phóng Trục Giả
09/10/2020
Một người, trong hư vô không biết có thể chống đỡ bao lâu.
Thời gian là vĩnh hằng, một ngày nào đó sẽ chịu không nổi.
Giản Hoa rất lạnh, khí lạnh toát ra từ trong xương tủy.
Cậu không giống như nằm trên giường, mà cảm giác như nằm trong hầm băng, chỉ có lòng bàn tay, đầu ngón tay là ấm áp.
– Bóng ma ác mộng chậm rãi rút đi, cậu lại trở về thế giới tươi sống, có màu sắc và âm thanh này.
Cậu không để ý đến chuyện sống còn này, nhưng “sống như thế nào” vẫn rất quan trọng. Trong căn nhà trang trí đơn giản thoải mái còn có người mình yêu, sao cậu lại chịu trở thành kẻ mê muội đáng buồn như vậy.
Nếu tâm trí không thể duy trì kiên định, Giản Hoa nghĩ chắc hẳn mình sẽ dứt khoát chọn cái chết.
Ý nghĩ không cam lòng, không tình nguyện, dù thế nào cũng muốn giãy dụa cầu sinh, cậu không có.
“Anh ở đây.” Người cầm tay cậu nhỏ giọng nói.
Giản Hoa bỗng ôm lấy anh, dùng lực rất lớn.
“Nghe nói anh chết trước tôi.”
Lý Phỉ nghe câu hỏi này, hơi sửng sốt, ngay sau đó Giản Hoa lại tự nhủ: “Cũng rất tốt, không cần phải tìm đường trở về.”
Nếu là người khác sẽ không nghe ra ý ngoài lời của Giản Hoa, đương nhiên Lý Phỉ thì khác.
Anh dùng tay trái vỗ lưng Giản Hoa, hồi lâu mới cảm thấy hơi lạnh trên người Giản Hoa biến mất, cánh tay giam cầm mình hơi thả lỏng, Lý Phỉ đặt người trên giường.
Anh nhẹ hôn trán và bên gáy Giản Hoa, dừng lại thật lâu bên mạch máu đang luận động.
Cởi nút cổ áo, khiến làn da lạnh lẽo không có khoảng cách, dán trên lồng ngực mình.
Quần áo trên người hai người ngày càng ít, tuy biên độ động tác kịch liệt, hơi thở trao đổi cấp bách, thế nhưng hành vi thân mật cũng chỉ đến bước này mà thôi.
Họ nằm trên giường, hô hấp gần trong gang tấc.
Đêm xuân hàn lạnh, chăn ném bên cạnh, trong phòng lại không có điều hòa, nhưng khí lạnh không còn tồn tại.
Cảm giác ấm áp đều phát ra từ người bên gối, Giản Hoa có hơi mất hồn.
Trong bóng tối, nét mặt của cậu đều dừng trong mắt Lý Phỉ.
Lý Phỉ rất muốn khiến Giản Hoa “ướt” hơn, nhìn khóe mắt người yêu hồng đỏ, lộ ra vẻ mặt ẩn nhẫn lại khó chịu, nước mắt sinh lý không thể khống chế thấm ra, lăn qua má rơi vào trong những sợi tóc bên vành tai. Rất muốn khiến Giản Hoa trừ thở dốc rên rỉ cũng không nói được gì nữa. Khiến người yêu cảm nhận sâu sắc sự tồn tại của mình…nhưng anh không thể.
Cơ thể càng vui sướng, nội tâm càng cảm thấy trống rỗng.
Tình yêu không phải thuốc tốt, không thể chữa bệnh.
Nếu khi Giản Hoa bất an, Lý Phỉ tiến vào cơ thể cậu, tiềm thức của Giản Hoa cảm giác được sự thật bị “xâm chiếm” này, cảm xúc của cậu sẽ mất khống chế, có thể càng thêm yếu ớt. Đây không phải sự thay đổi Lý Phỉ vui lòng nhìn thấy, cũng không phải sự thay đổi Giản Hoa thích.
Yêu là tôn trọng, không phải giữ lấy.
Trường dị năng giao hòa, cự thú bóng đêm cảm nhận độ ấm quen thuộc, ngay cả mắt cũng lười mở ra, thoải mái hất đầu, tiếp tục ngáy. Hung thú hỏa diễm cảm thấy kẻ địch lại trở về, cảm xúc cực kỳ phức tạp. Thấy hai mắt đối phương dời đi, nó tiến gần vài bước, sau khi phát hiện trong động yên ắng, nó suy nghĩ sâu xa nằm sấp tại chỗ nghỉ ngơi. Thôi, dù sao cũng quen rồi.
Hai người ôm nhau mà ngủ, trong phòng yên ắng không tiếng động.
Bốn giờ sau, Giản Hoa lại mở mắt, lần này cậu không nằm mơ, không nhìn thấy thế giới hư vô bóng đêm vô tận kia. Cậu ngủ như bình thường, khi tỉnh lại thì thoải mái biếng nhác, lưu luyến gối và giường ấm áp.
“…”
Giản Hoa tỉnh táo lại, phát hiện không thấy gối đâu, chăn cũng bị ném sang bên cạnh, hơi ấm là phát ra từ người Lý Phỉ đang ôm cậu.
Bởi vì nấm không kiêng nể gì nhồi đầy căn phòng, khi dị năng của Giản Hoa mất khống chế, chúng ngay cả bên giường cũng không bỏ qua. Chắc là sau khi Lý Phỉ ngủ say, coi một mảnh mũ nấm dày là gối, chẳng những tự mình dùng, ngay cả Giản Hoa cũng tựa lên.
Giản Hoa sau khi tỉnh lại, thoáng ngẩng đầu, đám tơ nhanh chóng trốn.
“Gối đầu” phân giải thành sợi tơ chạy đi, khuôn mặt của Lý Phỉ không thể tránh khỏi bị “đập” ở trên giường. Anh mơ màng mở to mắt, không biết chuyện gì xảy ra.
Vài giây sau, Lý Phỉ mới nhớ đến việc xảy ra trước khi ngủ. Lo lắng Giản Hoa, anh vừa định mở miệng nói gì đó, má đã bị vuốt nhẹ.
“…”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, nằm trên giường, ngay cả quần áo đều chưa mặc.
Giản Hoa không xấu hổ, dù sao trong bóng tối cậu cũng không thấy rõ ràng, ngón tay chạm đến mặt Lý Phỉ, cậu xác nhận suy đoán vừa rồi của chính mình.
Nấm bị đè lên, mũ nấm tất nhiên là bóng loáng, nhưng mặt dưới thì không bằng phẳng.
Giờ trên mặt Lý Phỉ có vết từng sợi tơ.
Anh tự đưa tay sờ, chính mình cũng tự hiểu, tâm trạng cực kỳ vi diệu.
“Tôi đói bụng.”
“Anh đi lấy… Ừm?” Lý Phỉ trả lời theo bản năng, chờ khi nghe rõ Giản Hoa nói gì, anh lại cảm thấy nghi hoặc.
“Trong mơ, tôi không để nấm tiến vào cái động rỗng kia, bởi vì tôi hiện tại có cảm giác đói khát.”
Lần Giản Hoa nhớ lại này, cảm xúc kinh sợ khi phát hiện thứ kia đã không còn rõ ràng, cậu lại khôi phục lý trí, bắt đầu tự hỏi làm sao để đối phó với vấn đề, không để mình rơi vào thế giới hư vô kia.
“Người của Hồng Long trồng giá đỗ trong căn cứ, còn có súp ăn liền họ mang vào, hương vị và dinh dưỡng đều tàm tạm. Em đã lâu chưa ăn gì, không thể ăn đồ khô cứng, anh đi lấy một phần cho em nhé?”
Giản Hoa gật đầu.
Lý Phỉ chuẩn bị mặc quần áo đi ra ngoài, dù đã nhìn thấy rõ, anh vẫn phải lục nửa ngày trong đống nấm bên giường, mới tìm được nội y, áo khoác và quần dài từ triền trong đống quần áo bị quấn vào nhau.
“Lần Thế giới Bị Từ Bỏ này còn chưa kết thúc?” Giản Hoa dõi mắt nhìn xung quanh, nhìn trong phòng thì đương nhiên không thấy manh mối gì, chỉ là ý trong lời vừa rồi của Lý Phỉ, bao hàm quá nhiều tin tức.
Đúng lúc này, có người gõ cửa.
Đã được trải nghiệm dịch vụ “đưa nước ấm” của Hồng Long, khóe mắt Lý Phỉ giật giật, vẻ mặt âm trầm trong nháy mắt.
“Là Triệu Văn.” Giản Hoa dựa vào dị năng phản hồi, biết ngoài cửa người là ai.
Cửa phòng tự động mở ra, tên gầy bị một đám nấm “đẩy” vào phòng.
Trong phòng không có đèn, thực ra có đèn cũng không tốt, vì trước mắt Triệu Văn đều là nấm. Anh ta đang muốn nói gì đó, đã nghe thấy giọng điệu Lý Phỉ không tốt: “Đúng lúc như vậy?”
Họ vừa tỉnh, Triệu Văn đã đúng giờ đến, sao lại thế được?
Loại giọng điệu giở giở ương ương này mang hàm ý chất vấn không vui, sao Hải Âu lại không hiểu, anh ta “khụ” một tiếng: “Thực ra, không phải tôi muốn tới, mà là khi tôi đi ngang qua, nấm trói tôi lên lâu.”
“…”
Đúng rồi, Giản Hoa nói cậu đói bụng, nấm lại là dị năng của cậu, chịu khống chế của tiềm thức.
Triệu Văn rất hiểu hai người vì sao lại xấu hổ. Thực ra thì, anh ta có nhiệm vụ làm vai phụ, lại còn cố tình đi dạo gần đó, anh ta không trúng chiêu thì ai trúng chiêu?
“Căn tin bên kia vừa ăn cơm, tôi mang Giản Hoa đi?”
“Đợi lát nữa.”
Tiếng mặc quần áo sột soạt.
Sau khi Triệu Văn thoát thân khỏi đám nấm, lơ đãng nhìn Giản Hoa và Lý Phỉ ra khỏi cửa. Sau tai và trên cổ người trước có vệt đỏ nhàn nhạt, trên mặt người sau… Đây là bị nấm dùng mũ nấm vả một cái sao?
Tên gầy muốn cười, nhưng nhịn xuống.
“Người dị năng Hải thành rất đông, không có mấy vạn, nhưng cũng có mấy ngàn. Hiện tại căn cứ không đủ để tiếp nhận nhiều người như vậy, nhưng trước mắt, người đến nương tựa căn cứ chưa đến ba trăm, đa số vẫn là người Hắc Uyên của các cậu.”
Triệu Văn vừa đi vừa nói, Giản Hoa ở chỗ sâu trong căn cứ, rất im ắng, không bị quấy rầy. Căn tin thì khác, có tổ viên Hồng Long, người dị năng quân đội, còn có người được tin tưởng vì đã đăng ký trong danh sách như Dương Siêu.
Giản Hoa không quen mấy người, Lý Phỉ thì khác.
Nhất là tổ viên Hồng Long có quyền hạn đọc đầy đủ cơ mật, ánh mắt nhìn hai người, mang theo một loại rối rắm không nói nên lời.
Tố chất họ tốt, trong lòng nghĩ gì, cũng sẽ không lập tức tìm người thì thầm, cùng lắm chỉ động tay động chân hai người bên cạnh.
“Anh Joe, các anh cũng đến.” Dương Siêu nhìn thấy người thì rất là vui.
Cậu ta không biết tên thật của Giản Hoa, cậu ta làm việc cho Lý Phỉ. Khi nhìn thấy dấu vết mờ nhạt trên mặt Lý Phỉ, Dương Siêu cũng không nghĩ nhiều, khi cho nấm ăn, không cẩn thận bị quấn lấy, có vài vết thì sao? Không phải rất bình thường à?
(Nhưng cách hai người cho nấm ăn đâu giống nhau)
Ánh mắt Giản Hoa dừng ở thịt nướng trên tay Dương Siêu, có lực lượng còn sót lại, người dị năng Lửa làm?
Anh quay đầu nhìn Giản Hoa, ảnh đế không nói gì nhìn cậu: Người dị năng cấp thấp nắm giữ độ lửa khá dễ, dị năng quá mạnh cũng không phải chuyện tốt.
Chờ khi thấy căn tin ngay ngắn có trật tự với các loại thịt nướng, Giản Hoa nhíu chặt mày, Hồng Long đang làm gì vậy? Quy phạm hoá sinh hoạt ở Thế giới Bị Từ Bỏ?
Súp Lý Phỉ nhắc tới rất loãng, bên trong còn có giá nấu chín, hương vị rõ ràng là đồ đóng hộp. Nhưng thứ như vậy, không phải ai cũng có.
“Đáng tiếc không có kỹ thuật canh tác, mấy người ngoài nghề chúng tôi không thể làm được. Nếu có, đồ ăn căn tin còn có thể nhiều hơn.” Triệu Văn xếp hàng, cầm ba phần đồ ăn lại đây.
Giản Hoa trầm mặc ít lời, bình thường không muốn nói nhiều cùng người khác, nhưng trước mặt người quen, nhất là người cậu ưa, cậu vẫn sẽ biểu lộ một vài cảm xúc.
“Xảy ra chuyện gì.”
Triệu Văn chờ Giản Hoa hỏi câu này, anh ta hàm súc lộ ra việc toàn cầu tiến vào điểm trùng lặp, tất cả người dị năng đều biến mất ở thế giới thực. Trọng điểm là tình huống như vậy trong nguyên tác, phải ở Thế giới Bị Từ Bỏ sinh tồn một năm.
Giản Hoa ngẩng đầu, phát hiện Lý Phỉ không có vẻ ngạc nhiên, dường như đoán được từ những thay đổi.
Sự thật ác liệt, Triệu Văn nghiêm túc nói: “Chúng ta vẫn ở Hải thành tìm kiếm tung tích Tiến Sĩ Điên. Cậu biết đấy, quái vật biết tìm con mồi hơn chúng ta nhiều. Dù gã có dị năng giỏi về ẩn nấp, nháy mắt rơi vào Thế giới Bị Từ Bỏ cũng vô dụng.”
Giản Hoa đồng ý với cách nói này, giống như cậu và Lý Phỉ khi ở khách sạn chung cư, phát hiện mình bị vây trong đám quái vật.
“Tình báo từ nhiều nguồn cho thấy, Hải thành có hơn mười điểm quái vật tập trung quy mô lớn. Ngoài chỗ hai ngươi, thiếu tá Trương, và Cảnh Điền được đưa tới, mấy chỗ còn lại đã tìm ra xong, đều tạo thành do người dị năng tụ tập quá nhiều. Trong đó có bảy người nước ngoài, không có ai nhìn giống kẻ bị tình nghi, còn đang tiếp tục quan sát.” Triệu Văn lắc đầu, “Ý kiến trước mắt là sau khi Tiến Sĩ Điên tấn công Cảnh Điền đã chạy ra khỏi Hải thành.”
Một phần tử nguy hiểm như vậy ở Trung Quốc, Hồng Long như nghẹn ở cổ.
Giản Hoa không kiềm được nói ra: “Hồng Long chuẩn bị canh gác biên cảnh sao?”
Trung Quốc giáp biên giới với rất nhiều quốc gia, giờ không có biên phòng đóng quân, kẻ bên ngoài rất dễ dàng tiến vào cảnh nội Trung Quốc.
Triệu Văn và Lý Phỉ đồng thời thở dài, Giản Hoa nói đến trọng điểm.
“Không có cách, trừ Australia, quốc gia nào cũng không giữ được.”
Xung quanh Australia đều là biển.
“Nước Mỹ cách chúng ta cả Thái Bình Dương, tạm thời chúng ta không tìm họ gây rắc rối, nhưng vấn đề họ đối mặt, so với nước ta lớn hơn nhiều.” Triệu Văn chậm rãi nói,“Trùm thuốc phiện Nam Mĩ, xã hội đen không thèm theo luật pháp… Người dị năng ở bên kia, cũng không dễ đối phó.”
Càng không cần nói trong nước có một tổ chức Thánh Môn bụng dạ khó lường.
Thời gian là vĩnh hằng, một ngày nào đó sẽ chịu không nổi.
Giản Hoa rất lạnh, khí lạnh toát ra từ trong xương tủy.
Cậu không giống như nằm trên giường, mà cảm giác như nằm trong hầm băng, chỉ có lòng bàn tay, đầu ngón tay là ấm áp.
– Bóng ma ác mộng chậm rãi rút đi, cậu lại trở về thế giới tươi sống, có màu sắc và âm thanh này.
Cậu không để ý đến chuyện sống còn này, nhưng “sống như thế nào” vẫn rất quan trọng. Trong căn nhà trang trí đơn giản thoải mái còn có người mình yêu, sao cậu lại chịu trở thành kẻ mê muội đáng buồn như vậy.
Nếu tâm trí không thể duy trì kiên định, Giản Hoa nghĩ chắc hẳn mình sẽ dứt khoát chọn cái chết.
Ý nghĩ không cam lòng, không tình nguyện, dù thế nào cũng muốn giãy dụa cầu sinh, cậu không có.
“Anh ở đây.” Người cầm tay cậu nhỏ giọng nói.
Giản Hoa bỗng ôm lấy anh, dùng lực rất lớn.
“Nghe nói anh chết trước tôi.”
Lý Phỉ nghe câu hỏi này, hơi sửng sốt, ngay sau đó Giản Hoa lại tự nhủ: “Cũng rất tốt, không cần phải tìm đường trở về.”
Nếu là người khác sẽ không nghe ra ý ngoài lời của Giản Hoa, đương nhiên Lý Phỉ thì khác.
Anh dùng tay trái vỗ lưng Giản Hoa, hồi lâu mới cảm thấy hơi lạnh trên người Giản Hoa biến mất, cánh tay giam cầm mình hơi thả lỏng, Lý Phỉ đặt người trên giường.
Anh nhẹ hôn trán và bên gáy Giản Hoa, dừng lại thật lâu bên mạch máu đang luận động.
Cởi nút cổ áo, khiến làn da lạnh lẽo không có khoảng cách, dán trên lồng ngực mình.
Quần áo trên người hai người ngày càng ít, tuy biên độ động tác kịch liệt, hơi thở trao đổi cấp bách, thế nhưng hành vi thân mật cũng chỉ đến bước này mà thôi.
Họ nằm trên giường, hô hấp gần trong gang tấc.
Đêm xuân hàn lạnh, chăn ném bên cạnh, trong phòng lại không có điều hòa, nhưng khí lạnh không còn tồn tại.
Cảm giác ấm áp đều phát ra từ người bên gối, Giản Hoa có hơi mất hồn.
Trong bóng tối, nét mặt của cậu đều dừng trong mắt Lý Phỉ.
Lý Phỉ rất muốn khiến Giản Hoa “ướt” hơn, nhìn khóe mắt người yêu hồng đỏ, lộ ra vẻ mặt ẩn nhẫn lại khó chịu, nước mắt sinh lý không thể khống chế thấm ra, lăn qua má rơi vào trong những sợi tóc bên vành tai. Rất muốn khiến Giản Hoa trừ thở dốc rên rỉ cũng không nói được gì nữa. Khiến người yêu cảm nhận sâu sắc sự tồn tại của mình…nhưng anh không thể.
Cơ thể càng vui sướng, nội tâm càng cảm thấy trống rỗng.
Tình yêu không phải thuốc tốt, không thể chữa bệnh.
Nếu khi Giản Hoa bất an, Lý Phỉ tiến vào cơ thể cậu, tiềm thức của Giản Hoa cảm giác được sự thật bị “xâm chiếm” này, cảm xúc của cậu sẽ mất khống chế, có thể càng thêm yếu ớt. Đây không phải sự thay đổi Lý Phỉ vui lòng nhìn thấy, cũng không phải sự thay đổi Giản Hoa thích.
Yêu là tôn trọng, không phải giữ lấy.
Trường dị năng giao hòa, cự thú bóng đêm cảm nhận độ ấm quen thuộc, ngay cả mắt cũng lười mở ra, thoải mái hất đầu, tiếp tục ngáy. Hung thú hỏa diễm cảm thấy kẻ địch lại trở về, cảm xúc cực kỳ phức tạp. Thấy hai mắt đối phương dời đi, nó tiến gần vài bước, sau khi phát hiện trong động yên ắng, nó suy nghĩ sâu xa nằm sấp tại chỗ nghỉ ngơi. Thôi, dù sao cũng quen rồi.
Hai người ôm nhau mà ngủ, trong phòng yên ắng không tiếng động.
Bốn giờ sau, Giản Hoa lại mở mắt, lần này cậu không nằm mơ, không nhìn thấy thế giới hư vô bóng đêm vô tận kia. Cậu ngủ như bình thường, khi tỉnh lại thì thoải mái biếng nhác, lưu luyến gối và giường ấm áp.
“…”
Giản Hoa tỉnh táo lại, phát hiện không thấy gối đâu, chăn cũng bị ném sang bên cạnh, hơi ấm là phát ra từ người Lý Phỉ đang ôm cậu.
Bởi vì nấm không kiêng nể gì nhồi đầy căn phòng, khi dị năng của Giản Hoa mất khống chế, chúng ngay cả bên giường cũng không bỏ qua. Chắc là sau khi Lý Phỉ ngủ say, coi một mảnh mũ nấm dày là gối, chẳng những tự mình dùng, ngay cả Giản Hoa cũng tựa lên.
Giản Hoa sau khi tỉnh lại, thoáng ngẩng đầu, đám tơ nhanh chóng trốn.
“Gối đầu” phân giải thành sợi tơ chạy đi, khuôn mặt của Lý Phỉ không thể tránh khỏi bị “đập” ở trên giường. Anh mơ màng mở to mắt, không biết chuyện gì xảy ra.
Vài giây sau, Lý Phỉ mới nhớ đến việc xảy ra trước khi ngủ. Lo lắng Giản Hoa, anh vừa định mở miệng nói gì đó, má đã bị vuốt nhẹ.
“…”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, nằm trên giường, ngay cả quần áo đều chưa mặc.
Giản Hoa không xấu hổ, dù sao trong bóng tối cậu cũng không thấy rõ ràng, ngón tay chạm đến mặt Lý Phỉ, cậu xác nhận suy đoán vừa rồi của chính mình.
Nấm bị đè lên, mũ nấm tất nhiên là bóng loáng, nhưng mặt dưới thì không bằng phẳng.
Giờ trên mặt Lý Phỉ có vết từng sợi tơ.
Anh tự đưa tay sờ, chính mình cũng tự hiểu, tâm trạng cực kỳ vi diệu.
“Tôi đói bụng.”
“Anh đi lấy… Ừm?” Lý Phỉ trả lời theo bản năng, chờ khi nghe rõ Giản Hoa nói gì, anh lại cảm thấy nghi hoặc.
“Trong mơ, tôi không để nấm tiến vào cái động rỗng kia, bởi vì tôi hiện tại có cảm giác đói khát.”
Lần Giản Hoa nhớ lại này, cảm xúc kinh sợ khi phát hiện thứ kia đã không còn rõ ràng, cậu lại khôi phục lý trí, bắt đầu tự hỏi làm sao để đối phó với vấn đề, không để mình rơi vào thế giới hư vô kia.
“Người của Hồng Long trồng giá đỗ trong căn cứ, còn có súp ăn liền họ mang vào, hương vị và dinh dưỡng đều tàm tạm. Em đã lâu chưa ăn gì, không thể ăn đồ khô cứng, anh đi lấy một phần cho em nhé?”
Giản Hoa gật đầu.
Lý Phỉ chuẩn bị mặc quần áo đi ra ngoài, dù đã nhìn thấy rõ, anh vẫn phải lục nửa ngày trong đống nấm bên giường, mới tìm được nội y, áo khoác và quần dài từ triền trong đống quần áo bị quấn vào nhau.
“Lần Thế giới Bị Từ Bỏ này còn chưa kết thúc?” Giản Hoa dõi mắt nhìn xung quanh, nhìn trong phòng thì đương nhiên không thấy manh mối gì, chỉ là ý trong lời vừa rồi của Lý Phỉ, bao hàm quá nhiều tin tức.
Đúng lúc này, có người gõ cửa.
Đã được trải nghiệm dịch vụ “đưa nước ấm” của Hồng Long, khóe mắt Lý Phỉ giật giật, vẻ mặt âm trầm trong nháy mắt.
“Là Triệu Văn.” Giản Hoa dựa vào dị năng phản hồi, biết ngoài cửa người là ai.
Cửa phòng tự động mở ra, tên gầy bị một đám nấm “đẩy” vào phòng.
Trong phòng không có đèn, thực ra có đèn cũng không tốt, vì trước mắt Triệu Văn đều là nấm. Anh ta đang muốn nói gì đó, đã nghe thấy giọng điệu Lý Phỉ không tốt: “Đúng lúc như vậy?”
Họ vừa tỉnh, Triệu Văn đã đúng giờ đến, sao lại thế được?
Loại giọng điệu giở giở ương ương này mang hàm ý chất vấn không vui, sao Hải Âu lại không hiểu, anh ta “khụ” một tiếng: “Thực ra, không phải tôi muốn tới, mà là khi tôi đi ngang qua, nấm trói tôi lên lâu.”
“…”
Đúng rồi, Giản Hoa nói cậu đói bụng, nấm lại là dị năng của cậu, chịu khống chế của tiềm thức.
Triệu Văn rất hiểu hai người vì sao lại xấu hổ. Thực ra thì, anh ta có nhiệm vụ làm vai phụ, lại còn cố tình đi dạo gần đó, anh ta không trúng chiêu thì ai trúng chiêu?
“Căn tin bên kia vừa ăn cơm, tôi mang Giản Hoa đi?”
“Đợi lát nữa.”
Tiếng mặc quần áo sột soạt.
Sau khi Triệu Văn thoát thân khỏi đám nấm, lơ đãng nhìn Giản Hoa và Lý Phỉ ra khỏi cửa. Sau tai và trên cổ người trước có vệt đỏ nhàn nhạt, trên mặt người sau… Đây là bị nấm dùng mũ nấm vả một cái sao?
Tên gầy muốn cười, nhưng nhịn xuống.
“Người dị năng Hải thành rất đông, không có mấy vạn, nhưng cũng có mấy ngàn. Hiện tại căn cứ không đủ để tiếp nhận nhiều người như vậy, nhưng trước mắt, người đến nương tựa căn cứ chưa đến ba trăm, đa số vẫn là người Hắc Uyên của các cậu.”
Triệu Văn vừa đi vừa nói, Giản Hoa ở chỗ sâu trong căn cứ, rất im ắng, không bị quấy rầy. Căn tin thì khác, có tổ viên Hồng Long, người dị năng quân đội, còn có người được tin tưởng vì đã đăng ký trong danh sách như Dương Siêu.
Giản Hoa không quen mấy người, Lý Phỉ thì khác.
Nhất là tổ viên Hồng Long có quyền hạn đọc đầy đủ cơ mật, ánh mắt nhìn hai người, mang theo một loại rối rắm không nói nên lời.
Tố chất họ tốt, trong lòng nghĩ gì, cũng sẽ không lập tức tìm người thì thầm, cùng lắm chỉ động tay động chân hai người bên cạnh.
“Anh Joe, các anh cũng đến.” Dương Siêu nhìn thấy người thì rất là vui.
Cậu ta không biết tên thật của Giản Hoa, cậu ta làm việc cho Lý Phỉ. Khi nhìn thấy dấu vết mờ nhạt trên mặt Lý Phỉ, Dương Siêu cũng không nghĩ nhiều, khi cho nấm ăn, không cẩn thận bị quấn lấy, có vài vết thì sao? Không phải rất bình thường à?
(Nhưng cách hai người cho nấm ăn đâu giống nhau)
Ánh mắt Giản Hoa dừng ở thịt nướng trên tay Dương Siêu, có lực lượng còn sót lại, người dị năng Lửa làm?
Anh quay đầu nhìn Giản Hoa, ảnh đế không nói gì nhìn cậu: Người dị năng cấp thấp nắm giữ độ lửa khá dễ, dị năng quá mạnh cũng không phải chuyện tốt.
Chờ khi thấy căn tin ngay ngắn có trật tự với các loại thịt nướng, Giản Hoa nhíu chặt mày, Hồng Long đang làm gì vậy? Quy phạm hoá sinh hoạt ở Thế giới Bị Từ Bỏ?
Súp Lý Phỉ nhắc tới rất loãng, bên trong còn có giá nấu chín, hương vị rõ ràng là đồ đóng hộp. Nhưng thứ như vậy, không phải ai cũng có.
“Đáng tiếc không có kỹ thuật canh tác, mấy người ngoài nghề chúng tôi không thể làm được. Nếu có, đồ ăn căn tin còn có thể nhiều hơn.” Triệu Văn xếp hàng, cầm ba phần đồ ăn lại đây.
Giản Hoa trầm mặc ít lời, bình thường không muốn nói nhiều cùng người khác, nhưng trước mặt người quen, nhất là người cậu ưa, cậu vẫn sẽ biểu lộ một vài cảm xúc.
“Xảy ra chuyện gì.”
Triệu Văn chờ Giản Hoa hỏi câu này, anh ta hàm súc lộ ra việc toàn cầu tiến vào điểm trùng lặp, tất cả người dị năng đều biến mất ở thế giới thực. Trọng điểm là tình huống như vậy trong nguyên tác, phải ở Thế giới Bị Từ Bỏ sinh tồn một năm.
Giản Hoa ngẩng đầu, phát hiện Lý Phỉ không có vẻ ngạc nhiên, dường như đoán được từ những thay đổi.
Sự thật ác liệt, Triệu Văn nghiêm túc nói: “Chúng ta vẫn ở Hải thành tìm kiếm tung tích Tiến Sĩ Điên. Cậu biết đấy, quái vật biết tìm con mồi hơn chúng ta nhiều. Dù gã có dị năng giỏi về ẩn nấp, nháy mắt rơi vào Thế giới Bị Từ Bỏ cũng vô dụng.”
Giản Hoa đồng ý với cách nói này, giống như cậu và Lý Phỉ khi ở khách sạn chung cư, phát hiện mình bị vây trong đám quái vật.
“Tình báo từ nhiều nguồn cho thấy, Hải thành có hơn mười điểm quái vật tập trung quy mô lớn. Ngoài chỗ hai ngươi, thiếu tá Trương, và Cảnh Điền được đưa tới, mấy chỗ còn lại đã tìm ra xong, đều tạo thành do người dị năng tụ tập quá nhiều. Trong đó có bảy người nước ngoài, không có ai nhìn giống kẻ bị tình nghi, còn đang tiếp tục quan sát.” Triệu Văn lắc đầu, “Ý kiến trước mắt là sau khi Tiến Sĩ Điên tấn công Cảnh Điền đã chạy ra khỏi Hải thành.”
Một phần tử nguy hiểm như vậy ở Trung Quốc, Hồng Long như nghẹn ở cổ.
Giản Hoa không kiềm được nói ra: “Hồng Long chuẩn bị canh gác biên cảnh sao?”
Trung Quốc giáp biên giới với rất nhiều quốc gia, giờ không có biên phòng đóng quân, kẻ bên ngoài rất dễ dàng tiến vào cảnh nội Trung Quốc.
Triệu Văn và Lý Phỉ đồng thời thở dài, Giản Hoa nói đến trọng điểm.
“Không có cách, trừ Australia, quốc gia nào cũng không giữ được.”
Xung quanh Australia đều là biển.
“Nước Mỹ cách chúng ta cả Thái Bình Dương, tạm thời chúng ta không tìm họ gây rắc rối, nhưng vấn đề họ đối mặt, so với nước ta lớn hơn nhiều.” Triệu Văn chậm rãi nói,“Trùm thuốc phiện Nam Mĩ, xã hội đen không thèm theo luật pháp… Người dị năng ở bên kia, cũng không dễ đối phó.”
Càng không cần nói trong nước có một tổ chức Thánh Môn bụng dạ khó lường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.