Tội Này, Tôi Không Nhận

Chương 151: Chênh lệch

Thiên Đường Phóng Trục Giả

09/10/2020

Khi nghe được tin Lục Triệu chết, vẻ mặt Giản Hoa cũng không thay đổi.

Mãi đến khi Lý Phỉ nói nguyên nhân Lục Triệu chết và tên kẻ tình nghi, Giản Hoa mới nhíu mày.

“Lục Triệu có giá trị gì, Hoắc Vi giết anh ta làm gì?”

“…Cậu ta muốn loại bỏ người gần gũi bên cạnh em.” Lý Phỉ vốn không muốn nói ra, thế nhưng lúc nói đến, lại không nhịn được. Thực ra, ánh mắt Hoắc Vi mỗi lần nhìn Giản Hoa đều không ổn, vẻ mặt có thể gạt người, ngôn ngữ có thể ngụy trang, nhưng ánh mắt khó mà che giấu như thiên y vô phùng*.

*Không có sai sót, lỗ hổng.

Trên mặt kỹ thuật diễn xuất có thể nói trình độ Hoắc Vi rất cao.

– Nhưng mà rất vội vàng

Nghiêm khắc mà nói, chuyện này không thể trách Hoắc Vi. Ai mà biết sau khi tình tiết nguyên tác bắt đầu, tiến trình ở Thế giới Bị Từ Bỏ lại giống như bị ấn nút tua nhanh, một lúc mà đến nhiều như vậy? Vốn có thể đi vào Hắc Uyên từ từ “thăng chức”, thu hoạch lòng tin làm đến cấp cao. Chẳng sợ Giản Hoa không lộ mặt, vì dù sao Lý Phỉ sớm hay muộn cũng chết, Hắc Uyên sẽ rất thiếu người, còn sợ không được ra mặt sao?

Trình tự bị quấy rối, muốn thích nghi cũng không được. Tùy cơ ứng biến, lại không theo kịp biến cố bất ngờ. Tình tiết đã cong một trăm tám mươi độ, phi như điên về hướng không biết tên rồi.

Kẻ xuyên sách đều chiết kích trầm sa*, cả bọt nước cũng không thể thổi ra, uy hiếp Giản Hoa và Lý Phỉ vẫn là mấy đối thủ trong nguyên tác.

*Miêu tả việc thất bại nặng nề

“Hoắc Vi chạy?” Giản Hoa hỏi.

“Cậu ta không được trốn bao lâu.”

Thực ra, Lý Phỉ còn một tin xấu, người rất có dã tâm tên Chương Thao trong Hắc Uyên, cũng dùng cách này giết chết mấy người dị năng cấp C. Không có những người này, anh ta có thể tăng lực ảnh hưởng của mình trong đám người dị năng bình thường. Chương Thao rất có thể đã bị Hoắc Vi lừa. Nếu Thế giới Bị Từ Bỏ không biến mất sớm, số người chết sẽ tăng lên, cái chết Lục Triệu chưa chắc có thể tính lên đầu Hoắc Vi.

“Chỉ là một đám châu chấu sau thu, một khi bên này ra tay, họ sẽ không có ngày vui vẻ.”

Lý Phỉ và Giản Hoa đang ở trên một đoạn đường cao tốc, nơi này bị tắc đường. Thế giới Bị Từ Bỏ kết thúc khiến ba chiếc xe này tông vào đuôi xe nhau, vì vậy mà cao tốc bị tắc ghẽn.

Chính phủ địa phương và quân đội nhận được lệnh duy trì trật tự xã hội bình thường, ngoài việc bắt giữ côn đồ, còn phải sửa chữa mạng lưỡi điện và đường ống cung cấp nước, bảo trì con đường thông ra bên ngoài đương nhiên cũng là một việc.

Nơi này cách Hải thành không đến mười km, được xếp vào danh sách khơi thông trước tiên, ông Trình muốn về Hoài thành thì phải đi đường này.

Mới đầu “đội cứu viện” Hồng Long mang đến còn lề mề, rất nhanh đã có người thường gia nhập. Công việc phục kiến dễ hơn ở Thế giới Bị Từ Bỏ rất nhiều, thế giới thực lúc nào cũng tìm được kỹ sư và nhân viên thăm dò địa hình chuyên nghiệp.

Mấy người dị năng đều trốn Lý Phỉ.

Họ cố tỏ ra bình thường, nhưng không ai dám tới gần Lý Phỉ, chỉ có Giản Hoa, Cảnh Điền và vài người Hắc Uyên. Người đến sau đều cảm thấy rất lạ, nhưng lực chú ý của họ rất nhanh đã bị việc những người dị năng sử dụng lực ý nghĩ nâng đá vụn lên hấp dẫn.

Có người trực tiếp lôi di động ra bắt đầu ghi hình.

Tiếc là tín hiệu internet bị đứt, nếu không họ có thể phát mấy video này lên mạng trước.

Khi quay đến quay đi, khó tránh khỏi có người quét màn ảnh đến đám người Giản Hoa.

Cảnh Điền tiến lên một bước theo thói quen để chặn cho Lý Phỉ. Thực ra, họ gặp nhiều chuyện như vậy, quần áo đã sớm không còn hình dạng, giờ đang mặc đồ “cứu trợ” của căn cứ Hồng Long là quần áo ngụy trang rằn ri xanh đậm, trông như sinh viên đi học quân sự, vải dệt cũng rắn chắc hơn.

Vốn mặc loại quần áo này, lại thêm ống quần, dép lê dính bùn đất, màn ảnh nhoáng quá, muốn nhận ra người cũng không thể. Dù có trụ cột dễ nhìn thế nào, cũng phải dựa vào ánh sáng và khung hình nắm giữ, ăn mặc cũng rất quan trọng. Có mấy chương trình thực tế, ngôi sao vẫn trang điểm đầy mặt, dù chật vật vẫn còn giá trị nhan sắc. Lời khen ngợi hẳn phải trao hết cho nhân viên trang điểm, người quay phim, đạo diễn ánh sáng. Nói biểu diễn, thì đó chính là biểu diễn.



Lý Phỉ coi lần lộ mặt trước cũng là biểu diễn.

Hồng Long cần trợ giúp, anh cũng cần “tuyên bố” Hắc Uyên không phá hủy gì hết, thay đổi suy nghĩ về tổ chức thần bí.

Quyết định này, anh không nói cho Cảnh Điền, vệ sĩ càng tỏ ra tự nhiên, hiệu quả càng chân thật.

Không có người trang điểm cũng không có ánh sáng, Lý Phỉ chỉ dựa vào điều kiện bản thân – cũng không phải đang ở trên màn ảnh. Nhưng hình dáng này của anh, dù mặc một bộ đồ ngụy trang không hợp thân, anh đứng trong đám người cũng vẫn khác với người khác.

Giản Hoa không có khả năng nay. Ở bất cứ góc độ đều giống như nam thần… Đây không phải cứ có khuôn mặt ưa nhìn là được.

Lý Phỉ cười cười nhìn Giản Hoa: Em đoán xem, sau bao lâu sẽ bị phát hiện.

Giản Hoa không tỏ vẻ gì, tiện tay vặn mở một bình nước khoáng, tâm trạng rất vi diệu. Cứ có ảo giác như Lý Phỉ đang phóng hoócmôn với người không nhìn thấy, đối tượng này vốn là Giản Hoa, từ ở trung tâm biến thành người đứng xem, Giản Hoa cảm nhận đặc biệt rõ ràng.

Quân đội mang chó cứu hộ đến, một con Corgi chân ngắn ngồi giữa một đám chó to lớn.

Đối với việc mình lại đổi chủ tạm thời, Đoàn Đoàn không có ý kiến đặc biệt gì, bởi vì chủ nó sau khi nhìn thấy Lý Phỉ, đã rất vui vẻ mà tự tay đưa Đoàn Đoàn cho Lý Phỉ ôm.

Lần trước, người có được đãi ngộ này là thiếu tá Trương. Cô bé còn chụp một tấm ảnh cho hắn, thiếu tá Trương với khí chất lạnh buốt thấu xương, và một con Corgi chân ngắn quay đầu ghét bỏ.

Hồng Long vội “sai” Đoàn Đoàn đến, lý do bề ngoài, là lo hai người dị năng cấp S không cẩn thận đi ra nước ngoài chơi, khuyên họ trở lại căn cứ Hồng Long ở Hải thành. Suy cho cùng, Đoàn Đoàn chỉ có một, bảo vệ Giản Hoa và Lý Phỉ, thì không chăm sóc được Trương Diệu Kim.

Về phần Johnson? Nhân vật chính chỉ muốn biết nó lúc nào có thể trở lại nước Mỹ.

Cái tên Hải thành này, Johnson từng nghe thấy trên TV, biết đây là thành phố lớn số một số hai ở Trung Quốc, chỉ cần trật tự xã hội khôi phục, chắc chắn sẽ có chuyến bay quốc tế đi Mỹ.

Nhân vật chính đưa đến cửa, Hồng Long nào chịu buông tay?

Giờ chuyến bay bị hủy bỏ, sân bay đang tiến hành sửa chữa, Hồng Long có lý do chính đáng để ngăn cản Johnson. Chuyện sau đó, phải xem khả năng của Trương Diệu Kim.

“Cứ có cảm giác như chúng ta bán Johnson, đổi lấy con này.” Giản Hoa nhìn Corgi vừa ngồi xổm trên tảng đá vừa ngáp.

“Giá trị thì sao?”

“…Không nói được.” Ánh mắt Giản Hoa kỳ lạ.

Lý Phỉ khoác tay lên vai Giản Hoa, họ một đứng, một ngồi, lại là ở ven đường. Lý Phỉ chặn tầm mắt người dị năng khác đang âm thầm nhìn trộm.

“Em đoán họ đang nghĩ gì?”

Giản Hoa không cần suy nghĩ: “Đoán xem tôi là Kẻ Cắn Nuốt thật, hay là hỏa mù anh tung ra.”

Lý Phỉ cười nhẹ, loại ăn ý trong suy nghĩ này, cũng là nguyên nhân anh bị Giản Hoa hấp dẫn.

“Nếu họ thông minh, thì sẽ biết, thời gian Thế giới Bị Từ Bỏ biến mất hoàn toàn không còn xa.”

Không phải tung hỏa mù, tất cả người dị năng đều phải biến trở về người thường, tin tình báo Kẻ Cắn Nuốt là ai này cũng sẽ mất đi giá trị hưởng ứng.

“Sau khi Corgi đến, tâm trạng anh tốt hơn.”



Giản Hoa không thích mấy loài động vật có lông này, hoặc là nói vì cần tốn thời gian chăm sóc thú cưng, cậu không có kiên nhẫn, nhìn từ xa vài lần là đủ rồi. Cậu cũng phát hiện sau khi Corgi đến, đám tơ trên người Lý Phỉ giảm bớt rất nhiều, dị năng Trục Xuất không phải là nói đùa, nấm rất không thích con chó này.

“Vì anh phát hiện, người quan tâm đến sống chết của em, không chỉ có mình anh.” Lý Phỉ cũng không trông cậy Hồng Long sẽ tốn sức giúp, nhưng thái độ này đã đủ rồi.

“Anh muốn giải quyết vấn đề, muốn em bình an sống sót. Đối với việc trở lại cuộc sống vốn có, trở lại làm một người thường không có dị năng, anh không có ý kiến gì.”

Đại tá Lô cũng thấy được điều này trong báo cáo.

Không có xung đột, thì có thể mượn sức, đến cùng Corgi còn có kế hoạch thí nghiệm máy dẫn hướng năng lượng mini.

“Vấn đề phải giải quyết, chúng tôi sẽ xem xét.”, Giản Hoa vừa nghe, vừa nhìn chiếc xe ô tô  bị đâm ở giữa trên đường quốc lộ, chiếc ô tô đã bị biến dạng.

Thấy lực ý nghĩ của người dị năng trong đội cứu viện không đủ, cậu tùy tiện “phất” tay, lốp xe đang lơ lửng rất nhanh đã bị kéo về vị trí cũ. Mọi người lại dùng sức,  phát hiện chiếc xe lúc trước không thể nào tách ra, đã thuận lợi được nâng ra khỏi hố sâu.

Tài xế của mấy chiếc xe gặp chuyện không may đã sớm được cứu ra, có người giúp họ băng bó đơn giản.

Vì các bệnh viện lớn ở Hải thành đã chật ních, nên không bị thương nặng thì không cần đưa đến bệnh viện.

Trên đoạn đường cao tốc này có không ít xe đỗ lại, vì phạm vi sụp lún quá lớn, hai bên đường cao tốc lại là ruộng nước, nên xe không thể vòng qua, chỉ có thể chia thành hai bên chờ đợi.

Hành khách xe bus đường dài, tài xế xe hàng, đều đã vây lại đây xem.

Khi người dị năng Đất bắt đầu lấp hố, họ ngạc nhiên to, có người trẻ tuổi còn chui tới chui lui, vài lần muốn nhấc dải phân cách lên, đến gần bên hố để xem.

Hành vi này lập tức khiến Cảnh Điền chú ý.

Người trẻ tuổi nhuộm tóc, mặc áo khoác màu đang hot, đi giày thể thao hàng hiệu, lưng đeo ba lô. Cậu ta như vậy trang điểm, trông rất giống thợ cắt tóc trong tiệm uốn tóc mở miệng là đẩy mạnh tiêu thụ, miệng toàn nói về tóc tai.

“Tôi chỉ nhìn thôi, đừng dữ thế!” Người trẻ tuổi cợt nhả với một quân nhân đến ngăn cậu ta lại.

Một người phụ nữ trung niên từ đằng sau kéo người về, còn quát lớn vài tiếng.

Người phụ nữ nói ngôn ngữ địa phương, ăn mặc cũng rất bình thường không quá thu hút.

Nghe thấy giọng điệu này, Lý Phỉ nhìn thoáng qua hướng kia theo bản năng, sau đó tâm trạng anh có thay đổi rất nhỏ.

“Làm sao?” Giản Hoa không rõ, kia chỉ là hai người thường.

Lý Phỉ bình tĩnh nhìn nửa phút, lúc này mới xác định được người trên đường, anh quay đầu lại, nhỏ giọng nói: “Mẹ của anh và đứa con khác của bà ấy.”

“Trùng hợp như vậy sao?” Giản Hoa có hơi ngạc nhiên.

Hai người kia rõ ràng không phải người nơi này, còn cầm theo hành lý. Trên mặt người phụ nữ rất sốt ruột, ôm chặt đồ của mình, lông mi giả rơi, trang điểm trên mặt cũng bị nhòe một ít, mặt mũi trở nên khó nhận ra.

Người trẻ tuổi theo phong cách Hàn Quốc và Nhật Bản, nhưng bộ quần áo mốt kia rõ ràng không hợp với cậu ta. Da cậu ta khá đen, Giản Hoa phải nhìn rất lâu mới phát hiện người này thực ra trông không tệ, nhưng lại tự mình hủy mất, còn cho là mình đẹp trai vô cùng, đi đường đều ngửa cổ, khóe môi nhếch lên, học cười xấu xa như trong phim.

Vốn không xấu, nhưng cười như lưu manh vậy, vẫn trông như du côn đầu đường xó chợ.

Giản Hoa:…

Đừng nói là hàng xóm thân thích, cho dù Lý Phỉ có đứng trước mặt họ, trừ khi có chuyên gia điều tra hình sự, làm công việc khôi phục đầu lâu, hoặc học về di truyền học, nêu không thì đừng mong mới liếc qua đã nhận ra quan hệ huyết thống của họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tội Này, Tôi Không Nhận

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook