Chương 119: Đường sống
Thiên Đường Phóng Trục Giả
09/10/2020
Bầu trời không sáng, dưới màn đêm đen kịt, gió đưa tới tiếng gào thét của quái vật phía xa.
Một chiếc xe bán tải loại nhỏ ngay cả đèn cũng không dám mở, dè dặt chạy trên đường.
Trên thùng xe phủ mấy lớp vải bạt thật dày, hai bên có lan can kim loại. Trên xe có một mùi rất khó ngửi, bốc ra từ một đống túi nilon, túi giấy bọc lại thứ gì đó chất trong góc, có máu chảy ra từ bên trong.
Một người dị năng tuổi còn trẻ nhìn đống túi giấy ghét bỏ. Cậu ta sờ dạ dày trống trơn, rối răm hỏi: “Chú Mã, tin tức chú hỏi thăm được không sai chứ? Trong căn cứ quân đội có thể ăn đồ chín hả?”
“Xem cậu nói kìa, người của quốc gia còn thiếu được à? Không lo không có người dị năng hệ Lửa…”
Người đàn ông trung niên có làn da ngăm đen tên là chú Mã, trông giống một người lao động chân tay, bàn tay thô ráp còn có vết chai thật dày. Ông ta hình như là thủ lĩnh nhóm người này, trên mặt cười ha hả, nhưng chính mình lại ngồi xổm vị trí an toàn nhất trong xe.
Kia vài người dị năng bị xóc nảy được chịu không nổi, ngồi ở chỗ gần cửa thông gió và đuôi xe.
Trên người họ hoặc ít hoặc nhiều đều dính màu, cho dù là con gái cũng đầu tóc rối bù, mặt mũi bẩn thỉu, trên mặt còn dính vết bùn. Ai cũng như chim sợ cành cong, nắm chặt vật bén nhọn trong tay.
Có dao, cũng có non nửa ống thép, có người còn lấy cả dụng cụ mở chai.
Bọn họ đều cách nhau một khoảng. Đây là kinh nghiệm gian nan sinh tồn ở Thế giới Bị Từ Bỏ dạy họ, dính sát vào người khác, nếu bị tấn công thì cả hai đều xong.
Thế giới Bị Từ Bỏ nguy cơ bốn phía, vì sống, mọi người bị bắt dựa vào lực lượng quần thể, thế nhưng con người so với quái vật còn đáng sợ hơn. Người dị năng đề phòng lẫn nhau, lúc ngủ cũng phải mở to mắt.
Đối với đa số người dị năng, thế giới này không có người thân, không có bạn bè, không có bất kỳ người đáng tin nào – sống cô độc, ăn tươi nuốt sống như người nguyên thủy.
“Quân đội chẳng những có người dị năng Lửa, còn có cả người dị năng Nước!”
Đồ ăn chín, nước uống sạch, có thể nằm ở trên giường mềm mại không lo bị quái vật tấn công, Thiên Đường nhân gian cũng chỉ là như thế.
Những người dị năng trên xe bán tải đều lộ ra ánh mắt hi vọng, hi vọng tin đồn là thật, lại sợ hãi sự thật không được như thế.
“Khi chúng ta đi cùng chú Mã, không phải còn có người không tin sao. Nói là trong tay quân đội có súng, vật tư dự trữ có nhiều cũng không thể mang vào, đồ ăn cho bính lính còn chưa đủ, nào thèm quan tâm sống chết của chúng ta.”
Chú Mã hừ một tiếng từ lỗ mũi: “Không có tin tức chính xác, tôi dám mang mọi ngươi đi hơn nửa ngày đường, mạo hiểm bị quái vật ăn, để chạy tới Hải thành sao?”
“Ngài nhìn cao trông rộng…”
“Thu lại cái vẻ nho nhã của cậu đi. Nhìn xa trông rộng thì chưa đến, chỉ là thấy đám người dị năng kia đi Hải thành… Các cậu cũng gặp qua rồi đấy, đám người đeo huy chương đen.”
“Hắc Uyên?” Mọi người cực kỳ sửng sốt.
Thế giới Bị Từ Bỏ xuất hiện đã lâu, các loại bang hội, nhóm hỗ trợ tên dọa người, mọc còn nhanh hơn măng sau mưa. Nhưng mấy tổ chức này chỉ cần quy mô hơi lớn một chút, sẽ gặp được người “tới cửa tự tiến cử”. Đeo huy chương đen viền vàng, tuổi không giống nhau, điểm giống nhau là rất hiểu biết về quái vật, còn có thể biết được một vài tin tức cơ mật, rất được các đoàn thể người dị năng nhỏ hoan nghênh.
Cũng có người có ý đồ giả làm người của “Hắc Uyên”, nhưng bình thường sẽ nhanh chóng bị vạch trần. Tổ chức Hắc Uyên rất nghiêm mật, người dị năng nào muốn tiến vào Hắc Uyên cũng cần người tiến cử, còn phải qua bài kiểm tra. Cho dù vào được Hắc Uyên, cũng chỉ ở bên ngoài, không có tư cách đeo huy chương cũng khó thám thính được bí mật gì.
Còn có tin đồn rằng, Hắc Uyên có bối cảnh rất lớn.
“Hi vọng sau khi Thế giới Bị Từ Bỏ kết thúc, người của quân đội sẽ không bắt chúng ta.”
Đây là việc người dị năng sợ nhất, vừa trở lại thế giới thực đã bị bỏ tù, làm sao đối mặt với bố mẹ và bạn bè?
Chú Mã ngậm một đầu mẩu thuốc lá trong miệng, ông ta thở dài: “Các cậu không phải nghe được sao? Vài ngày trước có người tiến vào Thế giới Bị Từ Bỏ, ở cái chỗ đáng chết này đúng một tháng. Hải thành chỗ nào cũng là quái vật, chúng ta thế đơn lực bạc, có thể giữ được mấy ngày?”
Lúc này, bánh xe như cán phải thứ gì đó, bỗng nảy lên.
Trong xe, người dị năng vô cùng sốt ruột, run sợ trong lòng nhìn bầu trời tối như mực bên ngoài.
“Sao thế, tôi có bảo cậu đi theo khóm nấm đâu?”
“Vâng… nhưng, chú Mã, chú nhìn hai bên đường đi.”
Hai bên đường đương nhiên đều là cây cối, vì bị quái vật tấn công, đổ ngang, nghiêng ngả giữa đường cao tốc. Hình như không có đèn đường, tầm nhìn rất thấp, thân cây và bóng của chúng nối liền một mảnh.
Chú Mã không biết lái xe, đang lúc nửa đêm ông chú này cũng không thấy rõ xung quanh, chỉ thấy tim đập nhanh, cảm thấy như bị con quái vật nào đó nhìn chằm chằm…
“Đó không phải là cây!” Bên trong xe có tiếng kêu sợ hãi của người dị năng.
Hai bên đường cao tốc sao lại có cây cao hơn mười mét, nếu ở chỗ rẽ, không phải sẽ chắn tầm mắt sao?
Trong hoảng hốt, tài xế bật đèn xe, chiếu sáng con đường phía trước, cùng với đám nấm đứng lặng yên ven đường!
Sắc mặt mọi người trắng bệch, trợn mắt há hốc mồm.
Họ không biết từ lúc nào đã lái vào đại bản doanh của nấm, con đường này xuyên qua rừng nấm, giống như có người cố ý tạo ra một con đường an toàn, hai bên đường là nấm khổng lồ, cao tới năm tầng.
Trên một vài mũ nấm, còn treo cánh tay và cơ thể khô héo của quái vật, trong đêm tối khiến người ta sởn tóc gáy.
Hình như bị ngọn đèn kích thích, mũ nấm nghiêng về phía trước chậm rãi chuyển hướng, lộ ra đám tơ đang kéo dài đến chiếc xe bán tải. Đám tơ nấm thô như dây thừng, đánh thẳng tới giống như từng cái roi, có thể đánh nát ô tô.
“A a a!” Lái xe nhắm mắt nhấn ga.
“Bình tĩnh, đồ ngu!”
Đám tơ kết thành mấy cái “chướng ngại vật”, khiến ô tô giảm tốc, thòng lọng “đây thừng” ném hướng ô tô, cuối cùng xe bán tải bị treo lên lơ lửng, bánh xe quay như điên.
Người dị năng hoảng sợ giữ lấy thùng xe, cơ thể không tự chủ được nghiêng theo thân xe.
Đám tơ không khách khí xốc tầng vải dày che nóc xe lên, như rắn bò vào trong xe, bá đạo “lục xoát” trong xe. Cẩn thận “ngửi” túi giấy dầu tẩm máu tươi, phát hiện mấy thứ này đều là đồ ăn thừa của “mình”, nấm lập tức không còn hứng thú, chuyển tập trung sang người dị năng.
Dù cho họ đều từng tiếp xúc gần gũi với nấm, cũng từng bị đám tơ trói chặt, thế nhưng đám tơ với đám tơ, cũng có khác biệt rất lớn! Mỏng hơn sợi tóc, có thể xem nhẹ, to như sợi mì, trong lòng mọi người đã ngứa ngáy, chờ đến khi cả đám to như miệng bát xuất hiện trước mắt, người có năng lực thừa nhận hơi kém chút, hai chân đã nhũn ra.
May mà người giết ra từ đống quái vật, không dễ ngất ngay tại chỗ.
Đang trong sợ hãi, tiếng còi ô tô bỗng vang lên phía sau quốc lộ.
“Có chuyện gì, sao phía trước lại dừng?”
“…Đừng tới đây, có nấm!” Tiếng nói run rẩy của người trên xe truyền ra.
“Đương nhiên là có nấm, mấy km gần chỗ này đều là địa bàn của nấm!” Người ngồi sau trên chiếc xe nọ, tức giận nói.
Nêu không thì nhiều người dị năng tụ tập trong căn cứ Hồng Long như vậy, trong mắt quái vật chẳng khác gì một bàn Mãn Hán toàn tịch thơm ngào ngạt sao?
“À? Biển số ở Hải thành, mấy người là người nơi nào. Đến nơi đây làm gì?”
Vải bạt giả làm nóc xe phía sau xe bán tải bị hất bay, sắc mặt mấy người dị năng trắng bệch, ngây ngốc nhìn đám tơ cuộn lại chiếc xe việt dã phía sau, nâng cao bằng bọn họ.
Đám tơ cũng không khác biệt mà tiến hành “điều tra” họ.
So với đám người ngắc ngoải bên này, người trên xe việt dã có vẻ thoải mái hơn nhiều, dựa vào ghế ngồi, tùy ý đám tơ quấn quanh lục lọi, trông như đã rất quen.
“Đen, huy chương đen.” Người dị năng nữ bên cạnh chú Mã thấy dấu hiệu của Hắc Uyên.
Đeo huy chương là một người tuổi trẻ, cười hở tám cái răng, khiến vẻ ngoài bình thường lộ ra vài phần đặc biệt, nhưng khiến bọn chú Mã để ý là những người khác trên xe đều mặc quần áo ngụy trang.
“Chúng tôi muốn đi… Chúng tôi nghe nói gần nơi này có căn cứ quân đội đóng quân.”
Nhìn từng đôi mắt khát cầu, người trẻ tuổi Hắc Uyên gật đầu, kéo dài âm điệu hỏi: “Các người đã đăng ký tư liệu thân phận chưa?”
“A?”
“Tôi hỏi là, các người là người dị năng, đã đăng ký thân phận của mình với quốc gia chưa?”
“…” Việc này giấu còn không kịp, sao còn chủ động báo cảnh sát?
“Không có tư liệu thì rắc rối rồi, vì tin tức thân phận hộ tịch chỉ có thể điều tra ở thế giới thực. Tin tức về người dị năng đăng ký có sổ ghi chép chuyên môn ở căn cứ. Mấy người không có, thì không thể tiến vào căn cứ, chỉ có thể ở bên ngoài. À, bên ngoài nghĩa là trong lều trại nấm dựng tạm thời.”
Mấy người dị năng trên xe bán tải muốn nói lại thôi.
Nấm kết thúc điều tra, đám tơ từ từ buông ra, đặt hai chiếc xe xuống mặt đường, chúng kéo mấy cái xác quái vật tìm được trong xe việt dã, kích động rời đi.
“Cho đám này ăn đúng là chịu tội, không phải đồ mới chúng không chịu ăn.” Người Hắc Uyên trẻ tuổi nhỏ giọng oán giận.
Nấm rút ra năng lượng trong cơ thể quái vật, không phải là ăn xác thịt, nên xác chết lâu năng lượng biến mất, chúng đương nhiên sẽ không thèm nhìn.
“Cậu không phải chuyên môn phụ trách đám này sao?” Tổ viên Hồng Long đang lái xe, trêu chọc, người trẻ tuổi lên tiếng, “Tôi đã từng cho vài km nấm ăn đâu. Bên ngoài ăn no, bên trong còn đói!”
Người trẻ tuổi Hắc Uyên này chính là Dương Siêu, trong lòng cậu ta còn giữ một chuyện, gần đây Lý Phỉ ám chỉ cậu ta khống chế phạm vi và số lượng nấm.
Việc này nói khó không khó, nói dễ cũng không dễ. Nói như rừng nấm gần căn cứ Hồng Long, chỉ bên bìa rừng là có đồ ăn để ăn. Đám tơ bên trong hao hết năng lượng tự nhiên sẽ biến mất, nấm bên ngoài ăn no lại phân ra đám tơ kéo dài về, có mọc dài có biến mất, tuần hoàn hợp lý. Vấn đề là nấm chạy loạn khắp nơi, ngăn cũng không ngăn được, bắt nấm không lan ra địa bàn mới, còn khó hơn bắt kẻ nghiện cai nghiện.
“Đuổi kịp xe!”
Dương Siêu hô một tiếng với chiếc xe bán tải kia.
Bốn phía đều là nấm, những người dị năng này không có lựa chọn nào khác, tài xế run run nắm tay lái, cẩn thận dè chừng đuổi kịp xe việt dã.
Quốc lộ dần biến mất, mặt đường ngày càng xóc nảy, có khi vòng vèo như mê cung.
Khi phía trước xuất hiện ánh sáng đèn, người dị năng trên xe bán tải không ai có thể nói rõ căn cứ Hồng Long ở nơi nào, họ đã ngay cả Đông Nam Tây Bắc cũng không phân biệt được.
Ngọn đèn ấm áp, gió thổi hương thịt nướng tới, làm cho tinh thần họ rung lên.
Chờ khi đến gần cổng căn cứ, đám người chú Mã kinh ngạc phát hiện nơi này có rất nhiều xe đỗ. Đếm sơ sơ, ít nhất cũng có mấy chục người dị năng tụ tập trong này, có người đang xếp hàng đăng ký, có người vây quanh nồi lớn nấu này nọ, còn có người mắc võng ngủ dưới mũ nấm, cực kỳ náo nhiệt.
Xe việt dã chạy rất nhanh, chạy thẳng vào cổng căn cứ phòng thủ sâm nghiêm.
Một thứ bằng đồng cao bằng hai người có tạo hình kỳ lạ trông như chiếc đồng hồ cát dựng ở cổng, người dị năng mới tới không hiểu, nhỏ giọng hỏi thăm người khác.
“Để tính thời gian…”
Máy móc bằng đồng vung cánh tay phát ra âm va chạm trầm thấp, tất cả mọi người lặng im, đang ăn cũng dừng lại, người đang nói chuyện tranh chấp cũng thẳng lưng, vẻ mặt phiền muộn mà thất lạc.
Người mặc đồ ngụy trang trèo lên hai cây nấm trước cổng căn cứ nhảy xuống sàn nhà, đổi thẻ bài bằng sắt đang treo từ số 7 thành số 8.
– Ngày thứ tám toàn bộ Hải thành tiến vào Thế giới Bị Từ Bỏ.
Cổng căn cứ cứ cách một lúc sẽ có xe chạy đến, có vài người dị năng nghe được tin tức như chú Mã, còn có tổ viên Hồng Long từ thành phố khác đến đây truyền tin.
Mấy chiếc xe này tổn hại nghiêm trọng, còn có người bị trọng thương được nâng từ trên xe xuống. Họ bôn ba vài ngày mới tới được Hải thành, dọc đường đi gặp vô số nguy hiểm, có chuẩn bị đầy đủ, thì đạn dược cũng sẽ có lúc dùng hết, huống chi chuyện ngoài ý muốn không chỗ nào không có.
Trên tường trong văn phòng thiếu tá Trương treo một tấm bản đồ, phạm vi vòng tròn càng lúc càng lớn.
“Phương châm trước mắt là phòng thủ vững căn cứ, dốc toàn bộ khả năng bảo vệ nhiều người dị năng thường, giữ liên lạc với bên ngoài…” Trương Diệu Kim tạm dừng một chút, nhìn người trong phòng hội nghị, “Lần này, toàn bộ địa cầu đều tiến vào Thế giới Bị Từ Bỏ, thời gian duy trì trong nguyên tác là một năm. Mấy người ai đi nói cho Quỷ Lửa và Kẻ Cắn Nuốt biết tin tức này?”
Mọi người đều quay đầu nhìn tên gây biệt hiệu Hải Âu.
Triệu Văn:…
Một chiếc xe bán tải loại nhỏ ngay cả đèn cũng không dám mở, dè dặt chạy trên đường.
Trên thùng xe phủ mấy lớp vải bạt thật dày, hai bên có lan can kim loại. Trên xe có một mùi rất khó ngửi, bốc ra từ một đống túi nilon, túi giấy bọc lại thứ gì đó chất trong góc, có máu chảy ra từ bên trong.
Một người dị năng tuổi còn trẻ nhìn đống túi giấy ghét bỏ. Cậu ta sờ dạ dày trống trơn, rối răm hỏi: “Chú Mã, tin tức chú hỏi thăm được không sai chứ? Trong căn cứ quân đội có thể ăn đồ chín hả?”
“Xem cậu nói kìa, người của quốc gia còn thiếu được à? Không lo không có người dị năng hệ Lửa…”
Người đàn ông trung niên có làn da ngăm đen tên là chú Mã, trông giống một người lao động chân tay, bàn tay thô ráp còn có vết chai thật dày. Ông ta hình như là thủ lĩnh nhóm người này, trên mặt cười ha hả, nhưng chính mình lại ngồi xổm vị trí an toàn nhất trong xe.
Kia vài người dị năng bị xóc nảy được chịu không nổi, ngồi ở chỗ gần cửa thông gió và đuôi xe.
Trên người họ hoặc ít hoặc nhiều đều dính màu, cho dù là con gái cũng đầu tóc rối bù, mặt mũi bẩn thỉu, trên mặt còn dính vết bùn. Ai cũng như chim sợ cành cong, nắm chặt vật bén nhọn trong tay.
Có dao, cũng có non nửa ống thép, có người còn lấy cả dụng cụ mở chai.
Bọn họ đều cách nhau một khoảng. Đây là kinh nghiệm gian nan sinh tồn ở Thế giới Bị Từ Bỏ dạy họ, dính sát vào người khác, nếu bị tấn công thì cả hai đều xong.
Thế giới Bị Từ Bỏ nguy cơ bốn phía, vì sống, mọi người bị bắt dựa vào lực lượng quần thể, thế nhưng con người so với quái vật còn đáng sợ hơn. Người dị năng đề phòng lẫn nhau, lúc ngủ cũng phải mở to mắt.
Đối với đa số người dị năng, thế giới này không có người thân, không có bạn bè, không có bất kỳ người đáng tin nào – sống cô độc, ăn tươi nuốt sống như người nguyên thủy.
“Quân đội chẳng những có người dị năng Lửa, còn có cả người dị năng Nước!”
Đồ ăn chín, nước uống sạch, có thể nằm ở trên giường mềm mại không lo bị quái vật tấn công, Thiên Đường nhân gian cũng chỉ là như thế.
Những người dị năng trên xe bán tải đều lộ ra ánh mắt hi vọng, hi vọng tin đồn là thật, lại sợ hãi sự thật không được như thế.
“Khi chúng ta đi cùng chú Mã, không phải còn có người không tin sao. Nói là trong tay quân đội có súng, vật tư dự trữ có nhiều cũng không thể mang vào, đồ ăn cho bính lính còn chưa đủ, nào thèm quan tâm sống chết của chúng ta.”
Chú Mã hừ một tiếng từ lỗ mũi: “Không có tin tức chính xác, tôi dám mang mọi ngươi đi hơn nửa ngày đường, mạo hiểm bị quái vật ăn, để chạy tới Hải thành sao?”
“Ngài nhìn cao trông rộng…”
“Thu lại cái vẻ nho nhã của cậu đi. Nhìn xa trông rộng thì chưa đến, chỉ là thấy đám người dị năng kia đi Hải thành… Các cậu cũng gặp qua rồi đấy, đám người đeo huy chương đen.”
“Hắc Uyên?” Mọi người cực kỳ sửng sốt.
Thế giới Bị Từ Bỏ xuất hiện đã lâu, các loại bang hội, nhóm hỗ trợ tên dọa người, mọc còn nhanh hơn măng sau mưa. Nhưng mấy tổ chức này chỉ cần quy mô hơi lớn một chút, sẽ gặp được người “tới cửa tự tiến cử”. Đeo huy chương đen viền vàng, tuổi không giống nhau, điểm giống nhau là rất hiểu biết về quái vật, còn có thể biết được một vài tin tức cơ mật, rất được các đoàn thể người dị năng nhỏ hoan nghênh.
Cũng có người có ý đồ giả làm người của “Hắc Uyên”, nhưng bình thường sẽ nhanh chóng bị vạch trần. Tổ chức Hắc Uyên rất nghiêm mật, người dị năng nào muốn tiến vào Hắc Uyên cũng cần người tiến cử, còn phải qua bài kiểm tra. Cho dù vào được Hắc Uyên, cũng chỉ ở bên ngoài, không có tư cách đeo huy chương cũng khó thám thính được bí mật gì.
Còn có tin đồn rằng, Hắc Uyên có bối cảnh rất lớn.
“Hi vọng sau khi Thế giới Bị Từ Bỏ kết thúc, người của quân đội sẽ không bắt chúng ta.”
Đây là việc người dị năng sợ nhất, vừa trở lại thế giới thực đã bị bỏ tù, làm sao đối mặt với bố mẹ và bạn bè?
Chú Mã ngậm một đầu mẩu thuốc lá trong miệng, ông ta thở dài: “Các cậu không phải nghe được sao? Vài ngày trước có người tiến vào Thế giới Bị Từ Bỏ, ở cái chỗ đáng chết này đúng một tháng. Hải thành chỗ nào cũng là quái vật, chúng ta thế đơn lực bạc, có thể giữ được mấy ngày?”
Lúc này, bánh xe như cán phải thứ gì đó, bỗng nảy lên.
Trong xe, người dị năng vô cùng sốt ruột, run sợ trong lòng nhìn bầu trời tối như mực bên ngoài.
“Sao thế, tôi có bảo cậu đi theo khóm nấm đâu?”
“Vâng… nhưng, chú Mã, chú nhìn hai bên đường đi.”
Hai bên đường đương nhiên đều là cây cối, vì bị quái vật tấn công, đổ ngang, nghiêng ngả giữa đường cao tốc. Hình như không có đèn đường, tầm nhìn rất thấp, thân cây và bóng của chúng nối liền một mảnh.
Chú Mã không biết lái xe, đang lúc nửa đêm ông chú này cũng không thấy rõ xung quanh, chỉ thấy tim đập nhanh, cảm thấy như bị con quái vật nào đó nhìn chằm chằm…
“Đó không phải là cây!” Bên trong xe có tiếng kêu sợ hãi của người dị năng.
Hai bên đường cao tốc sao lại có cây cao hơn mười mét, nếu ở chỗ rẽ, không phải sẽ chắn tầm mắt sao?
Trong hoảng hốt, tài xế bật đèn xe, chiếu sáng con đường phía trước, cùng với đám nấm đứng lặng yên ven đường!
Sắc mặt mọi người trắng bệch, trợn mắt há hốc mồm.
Họ không biết từ lúc nào đã lái vào đại bản doanh của nấm, con đường này xuyên qua rừng nấm, giống như có người cố ý tạo ra một con đường an toàn, hai bên đường là nấm khổng lồ, cao tới năm tầng.
Trên một vài mũ nấm, còn treo cánh tay và cơ thể khô héo của quái vật, trong đêm tối khiến người ta sởn tóc gáy.
Hình như bị ngọn đèn kích thích, mũ nấm nghiêng về phía trước chậm rãi chuyển hướng, lộ ra đám tơ đang kéo dài đến chiếc xe bán tải. Đám tơ nấm thô như dây thừng, đánh thẳng tới giống như từng cái roi, có thể đánh nát ô tô.
“A a a!” Lái xe nhắm mắt nhấn ga.
“Bình tĩnh, đồ ngu!”
Đám tơ kết thành mấy cái “chướng ngại vật”, khiến ô tô giảm tốc, thòng lọng “đây thừng” ném hướng ô tô, cuối cùng xe bán tải bị treo lên lơ lửng, bánh xe quay như điên.
Người dị năng hoảng sợ giữ lấy thùng xe, cơ thể không tự chủ được nghiêng theo thân xe.
Đám tơ không khách khí xốc tầng vải dày che nóc xe lên, như rắn bò vào trong xe, bá đạo “lục xoát” trong xe. Cẩn thận “ngửi” túi giấy dầu tẩm máu tươi, phát hiện mấy thứ này đều là đồ ăn thừa của “mình”, nấm lập tức không còn hứng thú, chuyển tập trung sang người dị năng.
Dù cho họ đều từng tiếp xúc gần gũi với nấm, cũng từng bị đám tơ trói chặt, thế nhưng đám tơ với đám tơ, cũng có khác biệt rất lớn! Mỏng hơn sợi tóc, có thể xem nhẹ, to như sợi mì, trong lòng mọi người đã ngứa ngáy, chờ đến khi cả đám to như miệng bát xuất hiện trước mắt, người có năng lực thừa nhận hơi kém chút, hai chân đã nhũn ra.
May mà người giết ra từ đống quái vật, không dễ ngất ngay tại chỗ.
Đang trong sợ hãi, tiếng còi ô tô bỗng vang lên phía sau quốc lộ.
“Có chuyện gì, sao phía trước lại dừng?”
“…Đừng tới đây, có nấm!” Tiếng nói run rẩy của người trên xe truyền ra.
“Đương nhiên là có nấm, mấy km gần chỗ này đều là địa bàn của nấm!” Người ngồi sau trên chiếc xe nọ, tức giận nói.
Nêu không thì nhiều người dị năng tụ tập trong căn cứ Hồng Long như vậy, trong mắt quái vật chẳng khác gì một bàn Mãn Hán toàn tịch thơm ngào ngạt sao?
“À? Biển số ở Hải thành, mấy người là người nơi nào. Đến nơi đây làm gì?”
Vải bạt giả làm nóc xe phía sau xe bán tải bị hất bay, sắc mặt mấy người dị năng trắng bệch, ngây ngốc nhìn đám tơ cuộn lại chiếc xe việt dã phía sau, nâng cao bằng bọn họ.
Đám tơ cũng không khác biệt mà tiến hành “điều tra” họ.
So với đám người ngắc ngoải bên này, người trên xe việt dã có vẻ thoải mái hơn nhiều, dựa vào ghế ngồi, tùy ý đám tơ quấn quanh lục lọi, trông như đã rất quen.
“Đen, huy chương đen.” Người dị năng nữ bên cạnh chú Mã thấy dấu hiệu của Hắc Uyên.
Đeo huy chương là một người tuổi trẻ, cười hở tám cái răng, khiến vẻ ngoài bình thường lộ ra vài phần đặc biệt, nhưng khiến bọn chú Mã để ý là những người khác trên xe đều mặc quần áo ngụy trang.
“Chúng tôi muốn đi… Chúng tôi nghe nói gần nơi này có căn cứ quân đội đóng quân.”
Nhìn từng đôi mắt khát cầu, người trẻ tuổi Hắc Uyên gật đầu, kéo dài âm điệu hỏi: “Các người đã đăng ký tư liệu thân phận chưa?”
“A?”
“Tôi hỏi là, các người là người dị năng, đã đăng ký thân phận của mình với quốc gia chưa?”
“…” Việc này giấu còn không kịp, sao còn chủ động báo cảnh sát?
“Không có tư liệu thì rắc rối rồi, vì tin tức thân phận hộ tịch chỉ có thể điều tra ở thế giới thực. Tin tức về người dị năng đăng ký có sổ ghi chép chuyên môn ở căn cứ. Mấy người không có, thì không thể tiến vào căn cứ, chỉ có thể ở bên ngoài. À, bên ngoài nghĩa là trong lều trại nấm dựng tạm thời.”
Mấy người dị năng trên xe bán tải muốn nói lại thôi.
Nấm kết thúc điều tra, đám tơ từ từ buông ra, đặt hai chiếc xe xuống mặt đường, chúng kéo mấy cái xác quái vật tìm được trong xe việt dã, kích động rời đi.
“Cho đám này ăn đúng là chịu tội, không phải đồ mới chúng không chịu ăn.” Người Hắc Uyên trẻ tuổi nhỏ giọng oán giận.
Nấm rút ra năng lượng trong cơ thể quái vật, không phải là ăn xác thịt, nên xác chết lâu năng lượng biến mất, chúng đương nhiên sẽ không thèm nhìn.
“Cậu không phải chuyên môn phụ trách đám này sao?” Tổ viên Hồng Long đang lái xe, trêu chọc, người trẻ tuổi lên tiếng, “Tôi đã từng cho vài km nấm ăn đâu. Bên ngoài ăn no, bên trong còn đói!”
Người trẻ tuổi Hắc Uyên này chính là Dương Siêu, trong lòng cậu ta còn giữ một chuyện, gần đây Lý Phỉ ám chỉ cậu ta khống chế phạm vi và số lượng nấm.
Việc này nói khó không khó, nói dễ cũng không dễ. Nói như rừng nấm gần căn cứ Hồng Long, chỉ bên bìa rừng là có đồ ăn để ăn. Đám tơ bên trong hao hết năng lượng tự nhiên sẽ biến mất, nấm bên ngoài ăn no lại phân ra đám tơ kéo dài về, có mọc dài có biến mất, tuần hoàn hợp lý. Vấn đề là nấm chạy loạn khắp nơi, ngăn cũng không ngăn được, bắt nấm không lan ra địa bàn mới, còn khó hơn bắt kẻ nghiện cai nghiện.
“Đuổi kịp xe!”
Dương Siêu hô một tiếng với chiếc xe bán tải kia.
Bốn phía đều là nấm, những người dị năng này không có lựa chọn nào khác, tài xế run run nắm tay lái, cẩn thận dè chừng đuổi kịp xe việt dã.
Quốc lộ dần biến mất, mặt đường ngày càng xóc nảy, có khi vòng vèo như mê cung.
Khi phía trước xuất hiện ánh sáng đèn, người dị năng trên xe bán tải không ai có thể nói rõ căn cứ Hồng Long ở nơi nào, họ đã ngay cả Đông Nam Tây Bắc cũng không phân biệt được.
Ngọn đèn ấm áp, gió thổi hương thịt nướng tới, làm cho tinh thần họ rung lên.
Chờ khi đến gần cổng căn cứ, đám người chú Mã kinh ngạc phát hiện nơi này có rất nhiều xe đỗ. Đếm sơ sơ, ít nhất cũng có mấy chục người dị năng tụ tập trong này, có người đang xếp hàng đăng ký, có người vây quanh nồi lớn nấu này nọ, còn có người mắc võng ngủ dưới mũ nấm, cực kỳ náo nhiệt.
Xe việt dã chạy rất nhanh, chạy thẳng vào cổng căn cứ phòng thủ sâm nghiêm.
Một thứ bằng đồng cao bằng hai người có tạo hình kỳ lạ trông như chiếc đồng hồ cát dựng ở cổng, người dị năng mới tới không hiểu, nhỏ giọng hỏi thăm người khác.
“Để tính thời gian…”
Máy móc bằng đồng vung cánh tay phát ra âm va chạm trầm thấp, tất cả mọi người lặng im, đang ăn cũng dừng lại, người đang nói chuyện tranh chấp cũng thẳng lưng, vẻ mặt phiền muộn mà thất lạc.
Người mặc đồ ngụy trang trèo lên hai cây nấm trước cổng căn cứ nhảy xuống sàn nhà, đổi thẻ bài bằng sắt đang treo từ số 7 thành số 8.
– Ngày thứ tám toàn bộ Hải thành tiến vào Thế giới Bị Từ Bỏ.
Cổng căn cứ cứ cách một lúc sẽ có xe chạy đến, có vài người dị năng nghe được tin tức như chú Mã, còn có tổ viên Hồng Long từ thành phố khác đến đây truyền tin.
Mấy chiếc xe này tổn hại nghiêm trọng, còn có người bị trọng thương được nâng từ trên xe xuống. Họ bôn ba vài ngày mới tới được Hải thành, dọc đường đi gặp vô số nguy hiểm, có chuẩn bị đầy đủ, thì đạn dược cũng sẽ có lúc dùng hết, huống chi chuyện ngoài ý muốn không chỗ nào không có.
Trên tường trong văn phòng thiếu tá Trương treo một tấm bản đồ, phạm vi vòng tròn càng lúc càng lớn.
“Phương châm trước mắt là phòng thủ vững căn cứ, dốc toàn bộ khả năng bảo vệ nhiều người dị năng thường, giữ liên lạc với bên ngoài…” Trương Diệu Kim tạm dừng một chút, nhìn người trong phòng hội nghị, “Lần này, toàn bộ địa cầu đều tiến vào Thế giới Bị Từ Bỏ, thời gian duy trì trong nguyên tác là một năm. Mấy người ai đi nói cho Quỷ Lửa và Kẻ Cắn Nuốt biết tin tức này?”
Mọi người đều quay đầu nhìn tên gây biệt hiệu Hải Âu.
Triệu Văn:…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.