Tội Này, Tôi Không Nhận

Chương 60: Nhặt về

Thiên Đường Phóng Trục Giả

09/10/2020

Xe máy chạy rất nhanh, tiếng nổ bô vang điếc cả tai. Johnson dựa vào lồng ngực rộng lớn của người kia. Mùi thuốc lá ám trên quần áo và mùi nước hoa của người đàn ông lẫn vào nhau, hun nó choáng váng.

Hai gò mà tê lạnh dần có cảm giác, sau đó nó cảm thấy đau đau.

Nó định xoa mặt theo bản năng, trên đầu lại có tiếng ngăn lại: “Đừng động vào!”

Johnson cứng đờ người, mãi đến khi xe dừng lại, nó bị người đàn ông lôi vào nhà, mặt nó vẫn dại ra.

Hơi ấm bao phủ toàn thân nó. Màu đỏ xuất hiện trên làn da, đó là dấu vết bị bỏng lạnh, cảm giác tê ngứa nhanh chóng xuất hiện. Johnson kiềm lại mình không gãi, nó biết rất rõ cảm giác bị nứt da.

Người đàn ông đứng trước hiên nhà, phủi sạch tuyết trên người, tháo kính phượt và mũ xuống.

Thân hình hắn rất cao to, cao gần hai mét. Johnson đứng trước mặt hắn nhỏ bé đến đáng thương, còn chưa cao đến ngực đối phương. Người đàn ông có mái tóc vàng, đôi mắt lam trong veo như bầu trời, khuôn mặt mang nét quyến rũ hoang dã, vì cằm chưa cạo nên còn một lớp râu mờ xám.

Người đàn ông giơ tay, không cần cúi người, bàn tay có thể đặt vừa đúng lên đầu Johnson: “Nhóc con, mau vào ngồi.”

Johnson lui ở chỗ tủ giầy, gan nó vốn đã không to, khi nhìn thấy phòng khách có thể làm một sân bóng rổ loại nhỏ, thì càng co rụt bất an, ngay cả tay cũng biết đặt ở đâu.

Nó đã xem trong TV ở nhà Katie và Charlie, căn nhà như vậy gọi là nhà giàu.

Gối ôm mềm mại đặt trên sô pha bọc da đen, cả một mặt tường là hệ sinh thái rừng mưa nhiệt đới, đúng giờ vòi phun nước hoạt động, lá cây đọng đầy nước, thằn lằn lười biếng trú mưa dưới tán lá.

Loài bò sát máu lạnh có con ngươi dựng tẳng, khiến người nhìn thấy sợ hãi.

Vai Johnson bị người đàn ông đẩy một cái, suýt thì đạp lên thảm thủ công thêu hoa văn tinh tế. Nó cuống quít giữ thăng bằng, kết quả lại phát hiện đôi tay bẩn bẩn dính tuyết của nó in lên tường hai vệt đen.

“…”

Người đàn ông treo áo khoác lên giá, hắn xắn tay áo, như bắt gà mà túm Johnson đến phòng tắm bên cạnh phòng khách.

Mở vòi nước nóng, thuần thục điều chỉnh độ ấm, nước ấm rào rào chảy ra từ vòi nước, nước dần dâng lên.

Johnson vội lui về sau, dán cả người lên bức tường.

“Cậu ở trong tuyết bao lâu thế?” Người đàn ông nhíu mày. Quần áo trên người nhóc con này còn nguyên vẹn, không có đường chỉ rạn, cũng không có vết may vá nào, không giống như nhặt trong đống rác ra. Nhưng Johnson lại có biểu cảm không khác gì trẻ lang thang.

Thành phố Bangolo rất nhộn nhịp phồn hoa, kẻ lang thang đều có lương thực cứu tế, chứ đừng nói đến một đứa trẻ.

“Cháu, cháu…”

“Bị bạo lực gia đình? Trốn khỏi nhà?”

Đầu tiên Johnson lắc đầu, sau đó di di người ra phía cửa.

“Mặt của cậu nứt đỏ rồi. Thật là, đầu năm nay nhóc con đều không sợ bị nứt da à?” Người đàn ông dùng giọng điệu cứng rắn, không cho Johnson cơ hội giải thích, đưa tay cởi áo khoác của cậu bé.

Lúc này Johnson thật sự hoảng sợ.

Tuy chỉ mới mười bốn tuổi, nhưng khốn khó khiến Johnson biết được rất chuyện đen tối xấu xa. Lúc trước khi ngay cả phòng ở cũng không có, trong khu lều trại, bên cạnh gái điếm bán thân đổi đồ ăn cũng có những thiếu niên tuổi không lớn lắm. Sau này, mấy thằng nhóc trong trường bắt nạt nó, thích treo những từ ngữ mang tính xúc phạm bên miệng, Johnson có muốn không biết thì cũng đã biết.

Chắc hắn cũng nghĩ đến việc này, người đàn ông buông tay, đi ra ngoài, vứt lại một câu: “Tự nhóc tắm đi”.

Cửa phòng tắm đóng lại.

Johnson vội khoác lại áo, nó bất an nhìn xung quanh, hơi nước ấm áp dán lên làn da nó.

Gạch men sứ trắng nõn, công trình vệ sinh mạ cạnh vàng, bên cạnh bồn rửa mặt đặt rất nhiều chai lọ đắt tiền, bên cạnh bồn tắm lớn còn có một chai nước hoa hình vỏ sò.

Không có cửa sổ, quạt thông gió trên đỉnh đầu vang lên tiếng động nhẹ.

Người đàn ông ở ngoài phòng tắm, đặt quần áo để thay bên ngoài. Hắn đi chân trần trong nhà tìm nửa ngày cũng không thấy nước trái cây đâu, trong tủ chỉ có các loại rượu rực rỡ muôn màu, hắn đành đi vào bếp đun nước nóng.

Trời mưa tuyết, lại đang là lễ Giáng Sinh, bảo mẫu và người giúp việc Philipines đều không ở đây, hắn chỉ đành tự mình làm.

Cho bột ca cao vào nước ấm, hương thơm lan tỏa trong phòng khách.

Người đàn ông nhớ lại trên khuôn mặt gầy gò chỉ to cỡ bàn tay của đứa nhỏ kia, đôi mắt xanh thẳm mờ mịt xuyên qua gió tuyết nhìn hắn.

Trông như chính mình trước đây, khi nhìn vào những ô cửa sổ trong đêm Giáng Sinh.

Đứa nhóc này còn mặc ít như thế, nếu không ai quan tâm, e là sáng hôm sau sẽ chết cóng giữa đường!

Người đàn ông châm một điếu thuốc. Lồng ngực hắn như còn cảm nhận được bộ dạng rụt đầu rụt cổ, toàn thân cứng đờ của cậu bé. Xe máy chạy rất nhanh, hắn lúc ra ngoài lại không đem theo cái mũ bảo hiểm nào khác, giữa gió tuyết gào thét, chỉ đành nhét đứa nhóc này vào trong áo khoác.



– Đây là một hành động rất nguy hiểm, dù sao hắn cũng chưa điều tra rõ lai lịch của đứa nhỏ này.

Mấy vụ vì phút chốc mềm lòng mà xảy ra chuyện mỗi năm đều nhiều không đếm xuể, chưa kể đến việc trực tiếp đưa người về nhà. Hắn có hơi khác người rồi.

Hút xong một điếu thuốc, thấy thời gian đã được một lúc, người đàn ông đi vào phòng tắm. Hắn thấy bồn tắm lớn khi đầy nước đã tự động tắt vòi, mà đứa nhỏ kia còn mặc quần áo bẩn đứng đó, không nhúc nhích.

Trời, thật phiền.

Người đàn ông mất kiên nhẫn đưa tay cởi quần áo của đứa nhóc kia. Hắn biết nếu mình không cứng rắn chút thì thằng nhóc này vẫn sẽ đứng đờ người ra.

Kỳ lạ là, lần này Johnson không giãy dụa.

Khi nhét đứa nhỏ bị nứt đỏ toàn thân vào trong bồn tắm lớn, người đàn ông nghe được tiếng hỏi rụt rè.

“…Ngài Morenza?”

Tay nhấn chai dầu gội đầu dừng lại, người đàn ông nhướn mày: Mới đổi bộ quần áo mà đã nhận ra à?

“Katie là fan của ngài, cô ấy rất cuồng nhiệt.”

Người đàn ông ngay cả một câu cũng không có hứng đáp lại, nói đến fan của hắn thì toàn nước Mỹ đều có.

“Tháng trước Katie có hôm nửa đêm mới về nhà, là do đi xem liveshow của ngài.” Johnson có hơi hưng phấn, vì dù là ở miền quê Nam Massachusetts hay là thành phố xa lạ này, Thiên Vương Federik Morenza cũng là đề tài của công chúng. Tuy nó không biết vì sao Katie, và bạn học của nó đều mê đắm vị ca sĩ này, nhưng việc này cũng không ngăn nó biết ngài Morenza là  một người tốt. Hôm trước trên chương trình TV còn đưa tin về việc Morenza giúp đỡ học sinh bình dân thi đậu vào trường Ivy League danh tiếng.

Johnson đã nghe đầy tai những lời khen về người đàn ông này.

Người đàn ông tên Federik, vẻ mặt hơi thay đổi: “Katie là người thân của cậu à?”

“Là giáo viên của cháu trước đây.”

Giáo viên à…

Người đàn ông bình thường trở lại, tiếp tục bận rộn.

“Chú của cháu mất tích trong cơn lốc. Katie và Charlie là một cặp mới đính hôn, định nhận nuôi cháu, đưa cháu đến thành phố này.” Johnson ngâm mình trong nước ấm, ngốc nghếch sờ mái tóc dính đầy bong bóng xà phòng.

Người đàn ông định lấy khăn mặt, suýt thì lôi cả cái giá xuống, vẻ mặt âm trầm, không nói gì.

Nước ấm ngâm những nơi bị bỏng lạnh khiến cho chúng tê ngứa, Johnson biết không được gãi, nhưng vẫn không kiềm được mà dùng ngón tay xoa xoa.

“Đừng có gãi!”

“A…”

Mất nửa giờ, người đàn ông mới xách cậu bé được hun cho mặt mày đỏ bừng ra khỏi phòng tắm.

Johnson bọc một bộ áo lông dê rất không vừa người, bưng cốc cacao nóng hổi, chỉ biết lặp lại lời cảm ơn. Federik không tốn sức mấy đã biết lý do cậu bé bỏ nhà ra đi.

“Sang năm Katie còn muốn kết hôn với Charlie, sẽ chi tiêu rất nhiều, hôm qua…” Johnson bất an che giấu việc quái vật bóng lông xuất hiện, chỉ nói hàm hồ, “Cháu không cẩn thận, đụng vỡ mấy vật trong nhà. Tuy họ không nói gì, nhưng… Katie chịu áp lực rất lớn, mỗi ngày họ đều cãi vã sau lưng cháu.”

Nhìn thấy Johnson sắp cắm đầu vào trong cốc, người đàn ông ngồi trên sô pha trong phòng khách, ánh mắt lạnh lùng: Một người phụ nữ vì chi tiêu trong gia đình mà cả ngày sầu lo, cả ngày cho trẻ con ăn bánh mì khoai tây, vậy mà còn có tiền đi xem liveshow của mình?

Vé vào cửa có kim ngạch nhưng cũng không rẻ.

Vừa muốn theo ngôi sao, vừa muốn kết hôn, áp lực tài chính lớn như thế, còn nhất định muốn nhận nuôi một đứa nhỏ… Là vì sao?

Không thể sinh sao? Nếu thế thì sao không tìm đứa nào nhỏ tuổi hơn, hay chờ đến khi ba mươi tuổi, gia đình sự nghiệp đều ổn định rồi lại tìm? Vội vàng như thế, đưa một đứa nhỏ từ miền nam tiểu bang Massachusetts xa xôi đến đây.

Đứa nhóc này nói nó đã mười bốn tuổi, cái cơ thể nhỏ bé này, nói mười tuổi còn có người tin!

Động tác vuốt cằm của Federik ngừng lại.

Chờ đã! Miền nam tiểu bang Massachusetts, cơn lốc, thiếu niên mười bốn tuổi sinh hoạt khó khăn, mồ côi, người giám hộ trước đâu là chú… Mấy từ khóa này nghe quen quen!

“Cậu tên gì?”

Johnson do dự, nhỏ giọng nói: “Katie nói thủ tục nhận nuôi của cháu còn chưa xong, không thể tùy tiện nói tên của mình, sẽ mang rắc rối đến cho họ.”

“…Chúng ta đổi cách nói khác, cậu họ gì?”

“Brown.”



Federik ngả vào sô pha, lẩm bẩm chửi bậy một câu đậm khẩu âm miền Tây.

“Thưa ngài?” Johnson bất an.

“Không có gì.” Federik cười miễn, nghiến răng nói, “Cậu muốn về miền nam Massachusetts hay đi tìm nhà thờ xin giúp đỡ? Tổ chức phúc lợi xã hội sẽ hỏi lai lịch của cậu, gây rắc rối cho “cô Katie tốt bụng”! Suy cho cùng họ cũng không làm đủ trách nhiệm của người giám hộ, khiến cho cậu trong đêm mưa tuyết lang thang ngoài đường.”

Johnson có hơi hoảng, cầm cốc không dám nói tiếng nào.

“Hay là, tôi sẽ nghĩ biện pháp khác phù hợp hơn cho cậu. Giờ cậu có thể đi nghỉ trước.”

Federik đưa cậu nhóc rụt rè đến phòng cho khác ở tầng trên, còn nói hai câu an ủi.

Cửa đóng lại, ngôi sao Thiên Vương ngay cả lúc đứng trước đám chó săn cũng không thèm giấu tính xấu, khi giận dữ muốn quơ đổ tất cả những gì trên bàn xuống, lại cố kiềm lại, chán nản thả người lên sô pha.

“Trong Lễ Giáng Sinh ra ngoài đi dạo, nhặt về nhân vật chính… Chết tiệt! Nơi này cách miền nam Massachusetts xa như thế, mà còn gặp được!”

Đứa nhóc này là rắc rối lớn đó! Đứa con của số phận, người dị năng song S, sức mạnh có thể so với thần.

Federik đau đầu, nếu “Katie” và “Charlie” xuất hiện trước mặt hắn, hắn sẽ đánh bọn họ một trận ra trò! Mấy người đồng hương xuyên sách này đúng là không biết tốt xấu, trong đầu đều là shit!

Tuy mỗi người đều có chí hướng riêng, có người giống như Federik không muốn dính vào tình tiết, cũng có người một lòng muốn theo nhân vật chính. Nhưng nếu muốn nuôi dưỡng nhân vật chính, thì phải nuôi cho tốt chứ! Để Johnson ăn khoai tây và bành mì cứng là như thế nào? Còn làm cho nhân vật chính phải bỏ nhà ra đi, suýt thì bị chết cóng giữa đường!!

Chúa ơi, cô ả xuyên sách keo kiệt kia, còn tiêu tiền mua vé xem liveshow của mình!

Nêu đây là một quyển sách kể về nhân vật chính hắc hóa, chắc chắn Federik sẽ bị ghi hận.

Người đàn ông giận dữ hút thuốc, gương mặt mặt trong làn khói mơ hồ lộ vẻ dữ tợn, trong lòng hắn muốn phát điên, khó mà dùng từ ngữ để hình dung.

Đến nơi này được hai mươi lăm năm, thực hiện được ước mơ và khát vọng, Federik chuẩn bị khi tình tiết bắt đầu thì cẩn thận dè dặt sinh tồn. Tránh đi mọi rắc rối, chỉ cần chịu đựng qua mười năm là được, dù sao cuối cùng nhân vật chính cũng sẽ chiến thắng, hắn không phải chịu áp lực tâm lý gì.

Kết quả!

“Sao hôm nay mình lại muốn đi ra ngoài chứ?” Federik đau đầu lầm bẩm.

Nghĩ lại thì, nếu hắn không xuất hiện, nhân vật chính quyết định vận mệnh nước Mỹ và thế giới không biết có bị chết cóng hay không.

Cái cảm giác vô tình cứu vớt thế giới này…

Federik dở khóc dở cười, trong lòng hắn còn tồn tại một phần cầu may. Brown là dòng họ phổ thông, phạm vi hủy diệt của cơn lốc ở miền nam Massachusetts cũng rất rộng, cái cô Katie nhất định muốn nhận nuôi cậu bé có lẽ đầu óc có vấn đề…

Căn nhà bỗng trấn động mạnh, nhưng lại không nghe được bất kỳ tiếng va chạm nào.

Thế giới Bị Từ Bỏ!

Vẻ mặt Federik nghiêm túc, phi nhanh lên tầng hai, mở cửa phòng, thấy cậu nhóc sợ đến mức mặt trắng bệch, run rẩy bọc chăn muốn trốn xuống gầm giường.

“…”

“Đừng cử động! Mấy con bóng lông đen kia thích trốn trong góc tối!”

Mắt Johnson sáng rực lên: Người này biết chuyện về quái vật!

Johnson kích động, ngài Morenza sao lại biết được? Chẳng lẽ việc ngài ấy gặp được mình không phải ngẫu nhiên?

Thiếu niên đang miên man suy nghĩ, bỗng thấy không khí xung quanh cơ thể trở nên kỳ lạ, giống như mình đang ở trong một cái túi khổng lồ. Federik ở ngay cạnh nó, ôm vai Johnson, họ như đang ở trong hộp kính.

Trấn động dừng lại, đám bóng lông đen xuất hiện trong phòng dường như không nhìn thấy họ, tiếp tục nhảy nhót.

Tâm trạng Federik phức tạp.

Số lượng quái vật ở Thế giới Bị Từ Bỏ lúc ban đầu cũng không nhiều, người dị năng tìm một căn nhà để trốn cũng không thành vấn đề. Nhưng sức mạnh sẽ thu hút sức mạnh, người dị năng cấp S cường đại cho dù không ở trong Thế giới Bị Từ Bỏ, quái vật vẫn sẽ tới không gian song song. Điều này dẫn đến tình huống xấu, khi họ vào Thế giới Bị Từ Bỏ, quái vật thường đã chờ ngay ở đấy.

Đây là lần đầu tiên sau khi tình tiết bắt đầu, Federik thấy quái vật ở nhà mình.

Giờ phần cầu may trong lòng hắn đã tan biến, thiếu niên này chỉ có thể là nhân vật chính.

“…Brown! Sau này cậu lớn lên, đừng đến Trung Quốc!” Federik thốt ra.

“China?” Johnson mở to mắt nghi hoặc.

“Đúng.”

Đó là địa bàn của kẻ cắn nuốt và quỷ lửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tội Này, Tôi Không Nhận

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook