Chương 49: Vạch trần
Thiên Đường Phóng Trục Giả
09/10/2020
Người sống ở Bắc đô cảm thấy không khí thay đổi.
Kiểm tra an ninh ở tàu điện ngầm nghiêm ngặt hơn. Số lượng cảnh sát giao thông ở đầu đường tăng lên. Xe cảnh sát tuần tra bật đèn quay báo hiệu một chiếc tiếp một chiếc. Gần một số kiến trúc còn có cả quân nhân canh gác.
“Sắp tổ chức hội nghị quan trọng à?”
“Có người lãnh đạo của quốc gia khác đến thăm à?”Biên tập: Di
Mọi người cũng không hoảng hốt, sống lâu tại một đất nước hòa bình, bốn chữ khủng bố tập kích nghe có vẻ cực kỳ xa xôi. Người đi làm còn để ý vấn đề kẹt xe trong giờ cao điểm hơn. Ngồi trên tàu điện ngầm lướt weibo, thấy có người nói bỗng đồ vật gì đó trong nhà bị vỡ, một dãy phòng đột nhiên bốc cháy, bạn mình mới đảo mắt một giây đã biến mất… thì đều nửa tin nửa ngờ.
Thành phố này thật sự quá rộng.Biên tập: DiBiên tập: Di
Rộng đến mức thời tiết mỗi khu trong thành phố cũng không giống nhau, cùng thành phố còn phải ngồi xe lửa. Tin đồn nhiều, chuyện lạ cũng nhiều.
Tiết trời vào tháng mười hai, nhiệt độ bỗng hạ xuống, giống như gió đông trong một đêm quét qua cả thành phố, lá xanh trên cành cây rụng hết xuống. Nơi vốn là khu suối nước nóng Hồng Diệp, sau sự cố sập phòng, số khách du lịch đến thăm giảm hẳn, giờ lại vì cảnh sát điều tra mãi không kết thúc, mà bị nửa phong tỏa.
Đạo diễn Lô rất hài lòng với sự tĩnh lặng này.
Suối nước nóng bên cạnh cơ sở điện ảnh là khu bán mở. Khi đoàn phim lớn đến quay thì cũng đã được dọn dẹp chuẩn bị, nhưng không tránh được chuyện có fan cuồng, phóng viên tìm cách trà trộn vào.
Đoàn phim có làm tốt công tác bảo mật đến mấy thì khi ở chỗ đông người, cũng khó mà không lọt ra tiếng gió. Giờ có khi lại tốt. Đường quốc lộ dẫn đến khu suối nước nóng đang tu sửa, trước cửa khách sạn có thể tung lưới bắt chim*. Qua một thời gian điều chỉnh thì nhân viên đoàn phim lại trở về trạng thái làm việc, tiếng đạo diễn mắng người ít đi, mọi người ai cũng thấy vui vẻ.
*ý chỉ vắng vẻ, ít người qua lại.
Dựa theo tiến độ này, thì trước tết có thể đóng máy.
Trong lòng Giản Hoa có việc nên dù đi đến nơi nào cũng cẩn thận quan sát tình hình xung quanh. Kết quả là, Thế giới Bị Từ Bỏ chưa xuất hiện, nhưng người trong đoàn phim ngứa mắt cậu lại liên tục gây chuyện.
Cốc nước bị người ta giấu đi, cơm hộp của đoàn phim cố ý thiếu phần Giản Hoa, lúc chuyển lời thì cố tình nhầm thời gian làm cậu phải đợi, vân vân.
Giản Hoa đã lăn lộn trong giới điện ảnh vài năm, cậu không để mấy chuyện này trong lòng.
Có đám tơ giám sát từng giây từng phút, tìm vật bị vứt thì có gì khó? Không có cơm trưa, nhưng Lý Phỉ ăn gì cũng sẽ mời Giản Hoa cùng ăn.
Quần áo giầy dép đạo cụ khác trong đoàn phim đều cùng dùng với Lý Phỉ, không phân chia gì cả.
Giản Hoa lúc không có việc gì thì xem Lý Phỉ quay, lúc có việc thì không rời khỏi trường quay một bước. Cậu không vào phòng nghỉ, người trang điểm cho cậu là do Lý Phỉ mang đến, không phải người của đoàn phim.
Đừng nói mấy diễn viên đóng thế trong đoàn phim, ngay cả nam số ba cũng thấy Giản Hoa như con nhím, khiến người ta không mở mồm cắn được chỗ nào.
Thời gian đóng cửa quay phim kéo dài, muốn làm ra chuyện ồn ào, phải dùng danh nghĩ của đám chó săn tin, mà muốn thế thì phải có bê bối trong chính đoàn phim đã.
Kết quả, trong đoàn phim này chẳng có gì để bùng nổ. Diễn viên lớn không cần đi quy tắc ngầm với đạo diễn.
Nhân vật phản diện là ảnh đế lớn tuổi Nhậm Thành, tin đầu đề mới nhất là việc ly hôn từ năm ngoái, giờ có hâm nóng lại cũng không ai thèm ăn.
Nữ chính là ảnh hậu đã gả cho đạo diễn nổi tiếng, ngoại trừ đưa tin cô mang thai, thì đưa tin lá cải kiểu gì cũng đắc tội người ta. Nam chính là Lý Phỉ, ở trong nước đang như mặt trời ban trưa. Nữ phụ rất muốn tạo tin đồn với anh, tiếc là ai có mắt cũng thấy Lý Phỉ không hứng thú. Nếu bịa đặt nhắm vào ảnh đế đương thời của giải trí Tinh Thiên thì quá mạo hiểm.
Muốn viết về đóng thế của Lý Phỉ, nhưng khi tin truyền đến chỗ cậu Đổng của giải trí Tinh Thiên, cậu Đổng nghĩ nửa ngày cũng không nhớ ra nổi Giản Hoa là ai.
Vừa giải thích là “Diễn viên đóng thế lần trước, khiến cậu Đổng xấu mặt, làm cậu mất vui” xong, cậu Đổng đã cong lưỡi vung tay tát một cái, mắng: “Ai dám làm tôi xấu mặt. Trên đời này người dám làm tôi không vui chỉ có bố tôi thôi. Gan anh đúng là không nhỏ, dám tìm người giả mạo bố tôi”. Sau đó, gã “hừ hừ” mấy tiếng rồi đóng làm đại hiệp đánh Túy quyền, đánh người vào thẳng bệnh viên luôn.
Nam số ba sau khi biết chuyện này, tức đến đau dạ dày.
Cậu Đổng ngu như thế, cũng khó giải quyết. Có khi muốn lợi dụng họ còn khó hơn đối phó với người thông minh.
Được rồi, không nói nữa, đành phải ra tay với tên tiểu Thiên Vương trong đoàn phim vậy!
Vì thế tin đồn lớn nhất của đoàn phim “Trúc đen” là kỹ thuật diễn xuất của tiểu Thiên Vương rất tệ, liên tiếp kéo dài tiến độ quay phim. Cư dân mạng nhiệt tình bàn luận quy tắc trong làng giải trí, diễn hay thì hát dở, hát hay thì diễn dở.
Tiểu Thiên Vương chỉ là không biết quay phim, chứ người cũng không ngốc. Cộng thêm việc bị mắng trước đó, cậu ta lập tức tập trung mục tiêu oán hận lên người nam số ba.
Hai bên ngầm mời thủy quân, đào mặt tối của đối phương lên hết.
Tiểu Thiên Vương thì tức nổ đầu, còn nam số ba lão làng lại bình thản. Dù sao đối với gã, chỉ cần đẩy cái vụ video kia đi là được, hắc hồng* nhiều còn có lợi cho việc tăng độ nóng của gã.
*hắc hồng (scandal): tạo tin đồn xấu
“… Cái kiểu thói quen dẫm lên người khác, kéo chân người khác đế đi lên này, chính là sở trường của người tập đoàn Quang Thế!” Trợ lý Lâm đứng sau lưng Giản Hoa, thổ tào*, “Họ căn bản cũng chẳng quan tâm là bị ai mắng, chỉ muốn tăng độ hot. Sóng gió trong giới giải trí toàn do tập đoàn Quang Thế mang đến!”.
*Thổ tào, phun tào: xoi mói, châm chọc điểm sở hở của người khác.
Giản Hoa bắt đầu nhớ lại tin đồn trong giới về Lý Phỉ.
Dựa theo vụ dự đoán phòng vé của “Con quạ” thất bại, bình luận nói Lý Phỉ đã hết thời, kỹ thuật diễn xuất sụt giảm nhiều không đếm hết. Nhưng toàn là kiểu giọng điệu giống nhau, ai không mù thì đều nhìn ra là đang bôi đen.
Năm Lý Phỉ đạt được giải ảnh đến, anh diễn vai nam chính bị bệnh tâm thần phân liệt. Phim nổi như cồn, nói xầu kiểu gì cũng không át được, sau đó lại có tin đồn lạ, nói Lý Phỉ vì quay bộ phim này mà bị trầm cảm.
Nước bẩn hất lên đầu đạo diễn biên kịch, khiến cho một bộ phận fan của Lý Phỉ khó chịu, họ liền đưa ra kiến nghị phản đối việc bộ phim đạt giải phim hay nhất. Quãng thời gian đó, phản ứng của mọi người khi nhắc tới Lý Phỉ là, ngôi sao có fan não tàn.
Năm đó, Lý Phỉ vẫn cầm chắc giải nam chính xuất sắc nhất, phim cũng đạt được nhiều giải quan trọng. Nhưng đạo diễn và đoàn phim có ý kiến với Lý Phỉ. Sau đó các vị giám khảo cũng cho rằng, đó là do Lý Phỉ muốn tăng tỷ lệ đoạt giải, là mánh lới của giải trí Tinh Thiên, chẳng qua là không kiểm soát được fan.
Kết quả, năm thứ hai, tập đoàn Quang Thế vì muốn tranh thủ giải thưởng cho một nữ nghệ sĩ mà nói cô ta do thất tình nên bị bệnh trầm cảm. Cách làm nóng giống y như đúc, các loại chi tiết khác đều trở nên rõ ràng. Nghệ sĩ trong giới bị chỉ số thông minh của tập đoàn Quang Thế chọc mù mắt, hỏa tốc sửa lại ẩn tượng phản đối đối với Lý Phỉ.
Giản Hoa thử xác nhận. Quả nhiên, trợ lý Lâm gật đầu: “Trừ họ ra thì còn ai?”
“Tôi còn tưởng là do giải trí Tinh Thiên phản công. Giả làm nóng cho tập đoàn Quang Thế, rồi bôi đen người ta, rửa sạch chính mình.” Vẻ mặt Giản Hoa không hề thay đổi, nói. Lúc trước, trong lòng còn khen giải trí Tinh Thiên cao tay, Lý Phỉ có năng lực phi phàm, hóa ra là não bổ* nhầm hướng!
*não bổ: suy diễn
Lý Phỉ diễn xong một cảnh rồi đi về, nhìn từ xa thấy Giản Hoa và trợ lý Lâm trò chuyện rất vui vẻ, lúc đến gần mới thấy ánh mắt Giản Hoa nhìn anh thay đổi. Trước kia là “người có năng lực” “người bạn đáng tin”, giờ cảm giác kính nể giảm đi, thương hại lại tăng thêm – Trợ lý Lâm rốt cuộc là nói gì với Giản Hoa?
Đạo diễn Lỗ để nhân viên công tác dọn dẹp trang thiết bị, đứng ở trung tâm vỗ tay, nói ra tin tức tốt, hôm nay tan tầm sớm.
So với vẻ tươi cười rạng rỡ của những người khác, cảm xúc của diễn viên đoàn phim hơi tệ.
Quả nhiên, chưa được bao lâu, đạo diễn Lỗ đã sai người lần lượt thông báo việc đêm nay có bữa ăn, mấy vị diễn viên chính đều phải đi.
Nhà đầu tư mang người trong đoàn phim đi là bình thường, nhà đầu tư yêu cầu diễn viên cùng đi ăn cũng hay gặp. Chỉ là một bữa ăn thì cũng chẳng có gì, nhưng đạo diễn ra mặt dẫn người đi hẹn gặp thì không còn là chuyện nhỏ. Đối phương dễ là có liên quan đến đơn vị xét duyệt phim, cũng có thể là ông lớn phía cụm rạp ra mắt phim, hoặc là một nhân vật lớn trong giới, một lão tiền bối.
Gọi riêng một diễn viên đi ăn, cũng dễ có chuyện phức tạp. Nhưng kiểu gọi hết cả nhà ra thế này thì chỉ là ăn bữa cơm giao tiếp bình thường thôi Dù có là ảnh đế ảnh hậu cũng không có quyền không đi, trừ mấy người cực kỳ nổi cực kỳ bướng cực kỳ bốc đồng.
Nữ chính sau khi nghe được tin, dưới chân như có phong hỏa luân* phóng ra khỏi trường quay. Từ giờ đến bữa tối còn có ba tiếng, đi xe đến nội thành ăn cơm mất một tiếng, còn có bao nhiêu thời gian đắp mặt nạ trang điểm đây?
*phong hỏa luân: bánh xe lửa (giống của Na Tra).
Nghệ sĩ nam cũng không nhẹ nhàng, mọi người đều phải dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm.
Lý Phỉ không để ý, nhưng trợ lý Lâm và người hóa trang của anh không dám qua loa.
Giản Hoa sau khi về phòng tắm rửa, chuẩn bị đến nhà hàng của khách sạn để ăn cơm tối, không ngờ lại bị ảnh đế ngăn lại.
“Cậu đi đâu?”
Giản Hoa không hiều gì cả, trả lời là đến nhà hàng.
“Đến nhà hàng làm gì, đi dự tiệc với tôi.”
Trợ lý Lâm há hốc miệng, bữa ăn này là mời đạo diễn với diễn viên chính, Giản Hoa đi là sao? Mấy ngày này cậu ta thấy Lý Phỉ như hận không thể cột Giản Hoa bên mình, manh mối này quá là sai!
Càng đáng sợ hơn là, hai người kia còn tránh mặt cậu ta, đi đến góc phòng, nhỏ giọng nói chuyện.
Trợ lý Lâm: “…”
Giản Hoa ở chỗ kia nhíu mày, phản đối: “Anh cẩn thận quá rồi đấy. Chỉ là đi ra ngoài một chuyến thôi, làm gì có chuyện không may? Mấy ngày nay cũng sóng yên biển lặng…”
Lý Phỉ vội tiếp lời: “Sóng yên biển lặng, không thấy dấu hiệu thế giới Bị Từ Bỏ xuất hiện, nhưng cậu không lướt weibo à?”
Di động vẫn ở chế độ máy bay, Giản Hoa im lặng lắc đầu.
“Khu nào trong Bắc đô, mỗi ngày cũng có chuyện lạ xảy ra. Người chết thì rất ít nhưng sập chỗ nào đấy, vòng bảo vệ bị đổ hay biển quảng cáo rơi thì nhiều không đếm hết.” Lý Phỉ đặt tay lên tường, đám tơ vô hình định tránh ra, nhưng Lý Phỉ thấy được chúng lên vững vàng đè chặt đám tơ. “Trường quay, khách sạn, khu du lịch đều đã bị dị năng của cậu chiếm đóng. Giờ ở thế giới thực chúng chỉ là mấy sợi tơ nhỏ bé, thấy người sẽ trốn đi, nhưng ở Thế giới Bị Từ Bỏ chúng sẽ biến thành dạng gì?”
Giản Hoa hơi mím môi, không muốn nói.
“Rời khỏi địa phận dị năng của cậu không chắc đã an toàn hơn, nhưng tôi muốn quay cho xong bộ phim này.” Đoạn sau Lý Phỉ dùng giọng điệu đùa cợt.
Giản Hoa im lặng nửa phút, gật đầu nói: “Vậy anh định dùng cớ gì để mang tôi theo?”
“Biết lái xe không?”
Nhận được câu trả lời khẳng định, Lý Phỉ thoải mái buông tay, mặc cho đám tơ trốn.
“Đạo diễn, nhà giám chế, diễn viễn chính có hơn mười người, mà đi mấy cái xe liền, đều phải mang theo trợ lý, chẳng quay là lúc bữa ăn bắt đầu thì không vào chỗ ghế lô thôi. Tôi để trợ lý Lâm chờ ở khách sạn, mang cậu đi. Ai dám nói gì?”
Giản Hoa nheo mắt, cậu có linh cảm là tin đồn sau này sẽ càng thêm quá đáng.
Hai người thương lượng xong, lúc trở về thấy vẻ mặt trợ lý Lâm như bị sét đánh.
Trợ lý Lâm: “Anh Lý, động tác vừa rồi của anh rất giống kabedon*, anh biết không?”
*Kabedon: động tác ngầu lòi đặt tay lên tường chặn nữ/nam.
“…”
Đám tơ ở đúng chỗ đấy, hai người cũng không phải mặt đối mặt, nhưng trợ lý Lâm đứng ở xa lại có tầm nhìn khác hẳn.
Trợ lý Lâm vô cùng đau khổ nói: “Bớt bớt tý đi, Lý ca, em xin anh bớt bớt tý đi được không? Địa vị của anh đã không còn cần bán hủ* để hút fan nữa rồi!”
*bán hủ: kiểu fan service giống mấy couple trong K-boy band đó.
“…”
“Dù có thích thật, thì cũng phải đợi phim quay xong rời khỏi đoàn phim rồi hẵng nói chứ. Người ở đây lắm chuyện, đâu đâu cũng có ánh mắt hướng vào.”
Giản Hoa nhướn mày, thích thật cái gì cơ?
Cậu nhớ lại từng chuyện, cảm thấy thái độ của Lý Phỉ khi ở cùng mình đúng là hơi khác.[1] Phong hỏa luân:
[2] Kabedon = Bích động: ảnh cắt từ phim nên không rõ ~
Không biết Hoa Hoa có thông ra tý gì không… Nhưng với tính cách của Hoa Hoa thì dù có thông ra chắc cũng giả vờ như không biết. Con đường đến với tình yêu của Boss Phỉ còn dài lắm.
Kiểm tra an ninh ở tàu điện ngầm nghiêm ngặt hơn. Số lượng cảnh sát giao thông ở đầu đường tăng lên. Xe cảnh sát tuần tra bật đèn quay báo hiệu một chiếc tiếp một chiếc. Gần một số kiến trúc còn có cả quân nhân canh gác.
“Sắp tổ chức hội nghị quan trọng à?”
“Có người lãnh đạo của quốc gia khác đến thăm à?”Biên tập: Di
Mọi người cũng không hoảng hốt, sống lâu tại một đất nước hòa bình, bốn chữ khủng bố tập kích nghe có vẻ cực kỳ xa xôi. Người đi làm còn để ý vấn đề kẹt xe trong giờ cao điểm hơn. Ngồi trên tàu điện ngầm lướt weibo, thấy có người nói bỗng đồ vật gì đó trong nhà bị vỡ, một dãy phòng đột nhiên bốc cháy, bạn mình mới đảo mắt một giây đã biến mất… thì đều nửa tin nửa ngờ.
Thành phố này thật sự quá rộng.Biên tập: DiBiên tập: Di
Rộng đến mức thời tiết mỗi khu trong thành phố cũng không giống nhau, cùng thành phố còn phải ngồi xe lửa. Tin đồn nhiều, chuyện lạ cũng nhiều.
Tiết trời vào tháng mười hai, nhiệt độ bỗng hạ xuống, giống như gió đông trong một đêm quét qua cả thành phố, lá xanh trên cành cây rụng hết xuống. Nơi vốn là khu suối nước nóng Hồng Diệp, sau sự cố sập phòng, số khách du lịch đến thăm giảm hẳn, giờ lại vì cảnh sát điều tra mãi không kết thúc, mà bị nửa phong tỏa.
Đạo diễn Lô rất hài lòng với sự tĩnh lặng này.
Suối nước nóng bên cạnh cơ sở điện ảnh là khu bán mở. Khi đoàn phim lớn đến quay thì cũng đã được dọn dẹp chuẩn bị, nhưng không tránh được chuyện có fan cuồng, phóng viên tìm cách trà trộn vào.
Đoàn phim có làm tốt công tác bảo mật đến mấy thì khi ở chỗ đông người, cũng khó mà không lọt ra tiếng gió. Giờ có khi lại tốt. Đường quốc lộ dẫn đến khu suối nước nóng đang tu sửa, trước cửa khách sạn có thể tung lưới bắt chim*. Qua một thời gian điều chỉnh thì nhân viên đoàn phim lại trở về trạng thái làm việc, tiếng đạo diễn mắng người ít đi, mọi người ai cũng thấy vui vẻ.
*ý chỉ vắng vẻ, ít người qua lại.
Dựa theo tiến độ này, thì trước tết có thể đóng máy.
Trong lòng Giản Hoa có việc nên dù đi đến nơi nào cũng cẩn thận quan sát tình hình xung quanh. Kết quả là, Thế giới Bị Từ Bỏ chưa xuất hiện, nhưng người trong đoàn phim ngứa mắt cậu lại liên tục gây chuyện.
Cốc nước bị người ta giấu đi, cơm hộp của đoàn phim cố ý thiếu phần Giản Hoa, lúc chuyển lời thì cố tình nhầm thời gian làm cậu phải đợi, vân vân.
Giản Hoa đã lăn lộn trong giới điện ảnh vài năm, cậu không để mấy chuyện này trong lòng.
Có đám tơ giám sát từng giây từng phút, tìm vật bị vứt thì có gì khó? Không có cơm trưa, nhưng Lý Phỉ ăn gì cũng sẽ mời Giản Hoa cùng ăn.
Quần áo giầy dép đạo cụ khác trong đoàn phim đều cùng dùng với Lý Phỉ, không phân chia gì cả.
Giản Hoa lúc không có việc gì thì xem Lý Phỉ quay, lúc có việc thì không rời khỏi trường quay một bước. Cậu không vào phòng nghỉ, người trang điểm cho cậu là do Lý Phỉ mang đến, không phải người của đoàn phim.
Đừng nói mấy diễn viên đóng thế trong đoàn phim, ngay cả nam số ba cũng thấy Giản Hoa như con nhím, khiến người ta không mở mồm cắn được chỗ nào.
Thời gian đóng cửa quay phim kéo dài, muốn làm ra chuyện ồn ào, phải dùng danh nghĩ của đám chó săn tin, mà muốn thế thì phải có bê bối trong chính đoàn phim đã.
Kết quả, trong đoàn phim này chẳng có gì để bùng nổ. Diễn viên lớn không cần đi quy tắc ngầm với đạo diễn.
Nhân vật phản diện là ảnh đế lớn tuổi Nhậm Thành, tin đầu đề mới nhất là việc ly hôn từ năm ngoái, giờ có hâm nóng lại cũng không ai thèm ăn.
Nữ chính là ảnh hậu đã gả cho đạo diễn nổi tiếng, ngoại trừ đưa tin cô mang thai, thì đưa tin lá cải kiểu gì cũng đắc tội người ta. Nam chính là Lý Phỉ, ở trong nước đang như mặt trời ban trưa. Nữ phụ rất muốn tạo tin đồn với anh, tiếc là ai có mắt cũng thấy Lý Phỉ không hứng thú. Nếu bịa đặt nhắm vào ảnh đế đương thời của giải trí Tinh Thiên thì quá mạo hiểm.
Muốn viết về đóng thế của Lý Phỉ, nhưng khi tin truyền đến chỗ cậu Đổng của giải trí Tinh Thiên, cậu Đổng nghĩ nửa ngày cũng không nhớ ra nổi Giản Hoa là ai.
Vừa giải thích là “Diễn viên đóng thế lần trước, khiến cậu Đổng xấu mặt, làm cậu mất vui” xong, cậu Đổng đã cong lưỡi vung tay tát một cái, mắng: “Ai dám làm tôi xấu mặt. Trên đời này người dám làm tôi không vui chỉ có bố tôi thôi. Gan anh đúng là không nhỏ, dám tìm người giả mạo bố tôi”. Sau đó, gã “hừ hừ” mấy tiếng rồi đóng làm đại hiệp đánh Túy quyền, đánh người vào thẳng bệnh viên luôn.
Nam số ba sau khi biết chuyện này, tức đến đau dạ dày.
Cậu Đổng ngu như thế, cũng khó giải quyết. Có khi muốn lợi dụng họ còn khó hơn đối phó với người thông minh.
Được rồi, không nói nữa, đành phải ra tay với tên tiểu Thiên Vương trong đoàn phim vậy!
Vì thế tin đồn lớn nhất của đoàn phim “Trúc đen” là kỹ thuật diễn xuất của tiểu Thiên Vương rất tệ, liên tiếp kéo dài tiến độ quay phim. Cư dân mạng nhiệt tình bàn luận quy tắc trong làng giải trí, diễn hay thì hát dở, hát hay thì diễn dở.
Tiểu Thiên Vương chỉ là không biết quay phim, chứ người cũng không ngốc. Cộng thêm việc bị mắng trước đó, cậu ta lập tức tập trung mục tiêu oán hận lên người nam số ba.
Hai bên ngầm mời thủy quân, đào mặt tối của đối phương lên hết.
Tiểu Thiên Vương thì tức nổ đầu, còn nam số ba lão làng lại bình thản. Dù sao đối với gã, chỉ cần đẩy cái vụ video kia đi là được, hắc hồng* nhiều còn có lợi cho việc tăng độ nóng của gã.
*hắc hồng (scandal): tạo tin đồn xấu
“… Cái kiểu thói quen dẫm lên người khác, kéo chân người khác đế đi lên này, chính là sở trường của người tập đoàn Quang Thế!” Trợ lý Lâm đứng sau lưng Giản Hoa, thổ tào*, “Họ căn bản cũng chẳng quan tâm là bị ai mắng, chỉ muốn tăng độ hot. Sóng gió trong giới giải trí toàn do tập đoàn Quang Thế mang đến!”.
*Thổ tào, phun tào: xoi mói, châm chọc điểm sở hở của người khác.
Giản Hoa bắt đầu nhớ lại tin đồn trong giới về Lý Phỉ.
Dựa theo vụ dự đoán phòng vé của “Con quạ” thất bại, bình luận nói Lý Phỉ đã hết thời, kỹ thuật diễn xuất sụt giảm nhiều không đếm hết. Nhưng toàn là kiểu giọng điệu giống nhau, ai không mù thì đều nhìn ra là đang bôi đen.
Năm Lý Phỉ đạt được giải ảnh đến, anh diễn vai nam chính bị bệnh tâm thần phân liệt. Phim nổi như cồn, nói xầu kiểu gì cũng không át được, sau đó lại có tin đồn lạ, nói Lý Phỉ vì quay bộ phim này mà bị trầm cảm.
Nước bẩn hất lên đầu đạo diễn biên kịch, khiến cho một bộ phận fan của Lý Phỉ khó chịu, họ liền đưa ra kiến nghị phản đối việc bộ phim đạt giải phim hay nhất. Quãng thời gian đó, phản ứng của mọi người khi nhắc tới Lý Phỉ là, ngôi sao có fan não tàn.
Năm đó, Lý Phỉ vẫn cầm chắc giải nam chính xuất sắc nhất, phim cũng đạt được nhiều giải quan trọng. Nhưng đạo diễn và đoàn phim có ý kiến với Lý Phỉ. Sau đó các vị giám khảo cũng cho rằng, đó là do Lý Phỉ muốn tăng tỷ lệ đoạt giải, là mánh lới của giải trí Tinh Thiên, chẳng qua là không kiểm soát được fan.
Kết quả, năm thứ hai, tập đoàn Quang Thế vì muốn tranh thủ giải thưởng cho một nữ nghệ sĩ mà nói cô ta do thất tình nên bị bệnh trầm cảm. Cách làm nóng giống y như đúc, các loại chi tiết khác đều trở nên rõ ràng. Nghệ sĩ trong giới bị chỉ số thông minh của tập đoàn Quang Thế chọc mù mắt, hỏa tốc sửa lại ẩn tượng phản đối đối với Lý Phỉ.
Giản Hoa thử xác nhận. Quả nhiên, trợ lý Lâm gật đầu: “Trừ họ ra thì còn ai?”
“Tôi còn tưởng là do giải trí Tinh Thiên phản công. Giả làm nóng cho tập đoàn Quang Thế, rồi bôi đen người ta, rửa sạch chính mình.” Vẻ mặt Giản Hoa không hề thay đổi, nói. Lúc trước, trong lòng còn khen giải trí Tinh Thiên cao tay, Lý Phỉ có năng lực phi phàm, hóa ra là não bổ* nhầm hướng!
*não bổ: suy diễn
Lý Phỉ diễn xong một cảnh rồi đi về, nhìn từ xa thấy Giản Hoa và trợ lý Lâm trò chuyện rất vui vẻ, lúc đến gần mới thấy ánh mắt Giản Hoa nhìn anh thay đổi. Trước kia là “người có năng lực” “người bạn đáng tin”, giờ cảm giác kính nể giảm đi, thương hại lại tăng thêm – Trợ lý Lâm rốt cuộc là nói gì với Giản Hoa?
Đạo diễn Lỗ để nhân viên công tác dọn dẹp trang thiết bị, đứng ở trung tâm vỗ tay, nói ra tin tức tốt, hôm nay tan tầm sớm.
So với vẻ tươi cười rạng rỡ của những người khác, cảm xúc của diễn viên đoàn phim hơi tệ.
Quả nhiên, chưa được bao lâu, đạo diễn Lỗ đã sai người lần lượt thông báo việc đêm nay có bữa ăn, mấy vị diễn viên chính đều phải đi.
Nhà đầu tư mang người trong đoàn phim đi là bình thường, nhà đầu tư yêu cầu diễn viên cùng đi ăn cũng hay gặp. Chỉ là một bữa ăn thì cũng chẳng có gì, nhưng đạo diễn ra mặt dẫn người đi hẹn gặp thì không còn là chuyện nhỏ. Đối phương dễ là có liên quan đến đơn vị xét duyệt phim, cũng có thể là ông lớn phía cụm rạp ra mắt phim, hoặc là một nhân vật lớn trong giới, một lão tiền bối.
Gọi riêng một diễn viên đi ăn, cũng dễ có chuyện phức tạp. Nhưng kiểu gọi hết cả nhà ra thế này thì chỉ là ăn bữa cơm giao tiếp bình thường thôi Dù có là ảnh đế ảnh hậu cũng không có quyền không đi, trừ mấy người cực kỳ nổi cực kỳ bướng cực kỳ bốc đồng.
Nữ chính sau khi nghe được tin, dưới chân như có phong hỏa luân* phóng ra khỏi trường quay. Từ giờ đến bữa tối còn có ba tiếng, đi xe đến nội thành ăn cơm mất một tiếng, còn có bao nhiêu thời gian đắp mặt nạ trang điểm đây?
*phong hỏa luân: bánh xe lửa (giống của Na Tra).
Nghệ sĩ nam cũng không nhẹ nhàng, mọi người đều phải dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm.
Lý Phỉ không để ý, nhưng trợ lý Lâm và người hóa trang của anh không dám qua loa.
Giản Hoa sau khi về phòng tắm rửa, chuẩn bị đến nhà hàng của khách sạn để ăn cơm tối, không ngờ lại bị ảnh đế ngăn lại.
“Cậu đi đâu?”
Giản Hoa không hiều gì cả, trả lời là đến nhà hàng.
“Đến nhà hàng làm gì, đi dự tiệc với tôi.”
Trợ lý Lâm há hốc miệng, bữa ăn này là mời đạo diễn với diễn viên chính, Giản Hoa đi là sao? Mấy ngày này cậu ta thấy Lý Phỉ như hận không thể cột Giản Hoa bên mình, manh mối này quá là sai!
Càng đáng sợ hơn là, hai người kia còn tránh mặt cậu ta, đi đến góc phòng, nhỏ giọng nói chuyện.
Trợ lý Lâm: “…”
Giản Hoa ở chỗ kia nhíu mày, phản đối: “Anh cẩn thận quá rồi đấy. Chỉ là đi ra ngoài một chuyến thôi, làm gì có chuyện không may? Mấy ngày nay cũng sóng yên biển lặng…”
Lý Phỉ vội tiếp lời: “Sóng yên biển lặng, không thấy dấu hiệu thế giới Bị Từ Bỏ xuất hiện, nhưng cậu không lướt weibo à?”
Di động vẫn ở chế độ máy bay, Giản Hoa im lặng lắc đầu.
“Khu nào trong Bắc đô, mỗi ngày cũng có chuyện lạ xảy ra. Người chết thì rất ít nhưng sập chỗ nào đấy, vòng bảo vệ bị đổ hay biển quảng cáo rơi thì nhiều không đếm hết.” Lý Phỉ đặt tay lên tường, đám tơ vô hình định tránh ra, nhưng Lý Phỉ thấy được chúng lên vững vàng đè chặt đám tơ. “Trường quay, khách sạn, khu du lịch đều đã bị dị năng của cậu chiếm đóng. Giờ ở thế giới thực chúng chỉ là mấy sợi tơ nhỏ bé, thấy người sẽ trốn đi, nhưng ở Thế giới Bị Từ Bỏ chúng sẽ biến thành dạng gì?”
Giản Hoa hơi mím môi, không muốn nói.
“Rời khỏi địa phận dị năng của cậu không chắc đã an toàn hơn, nhưng tôi muốn quay cho xong bộ phim này.” Đoạn sau Lý Phỉ dùng giọng điệu đùa cợt.
Giản Hoa im lặng nửa phút, gật đầu nói: “Vậy anh định dùng cớ gì để mang tôi theo?”
“Biết lái xe không?”
Nhận được câu trả lời khẳng định, Lý Phỉ thoải mái buông tay, mặc cho đám tơ trốn.
“Đạo diễn, nhà giám chế, diễn viễn chính có hơn mười người, mà đi mấy cái xe liền, đều phải mang theo trợ lý, chẳng quay là lúc bữa ăn bắt đầu thì không vào chỗ ghế lô thôi. Tôi để trợ lý Lâm chờ ở khách sạn, mang cậu đi. Ai dám nói gì?”
Giản Hoa nheo mắt, cậu có linh cảm là tin đồn sau này sẽ càng thêm quá đáng.
Hai người thương lượng xong, lúc trở về thấy vẻ mặt trợ lý Lâm như bị sét đánh.
Trợ lý Lâm: “Anh Lý, động tác vừa rồi của anh rất giống kabedon*, anh biết không?”
*Kabedon: động tác ngầu lòi đặt tay lên tường chặn nữ/nam.
“…”
Đám tơ ở đúng chỗ đấy, hai người cũng không phải mặt đối mặt, nhưng trợ lý Lâm đứng ở xa lại có tầm nhìn khác hẳn.
Trợ lý Lâm vô cùng đau khổ nói: “Bớt bớt tý đi, Lý ca, em xin anh bớt bớt tý đi được không? Địa vị của anh đã không còn cần bán hủ* để hút fan nữa rồi!”
*bán hủ: kiểu fan service giống mấy couple trong K-boy band đó.
“…”
“Dù có thích thật, thì cũng phải đợi phim quay xong rời khỏi đoàn phim rồi hẵng nói chứ. Người ở đây lắm chuyện, đâu đâu cũng có ánh mắt hướng vào.”
Giản Hoa nhướn mày, thích thật cái gì cơ?
Cậu nhớ lại từng chuyện, cảm thấy thái độ của Lý Phỉ khi ở cùng mình đúng là hơi khác.[1] Phong hỏa luân:
[2] Kabedon = Bích động: ảnh cắt từ phim nên không rõ ~
Không biết Hoa Hoa có thông ra tý gì không… Nhưng với tính cách của Hoa Hoa thì dù có thông ra chắc cũng giả vờ như không biết. Con đường đến với tình yêu của Boss Phỉ còn dài lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.