Tôi Nghe Được Tiếng Lòng Của Bạn Cùng Bàn
Chương 10
Thương Linh
18/07/2023
18
Con dao rơi xuống người Chu Kỳ An, má* từ sau lưng hắn tuôn ra thấm đẫm bộ đồng phục học sinh, từng mảng lớn đỏ rực khiến ai nhìn cũng phải kinh hãi.
Một giây cuối cùng trước khi nhắm mắt, Chu Kỳ An còn không quên trêu chọc tôi:
“Đừng khóc, nếu bạn nhỏ cùng bàn bị thương, tớ ở đây hôm nay không phải là vô nghĩa rồi sao?”
Nói xong hắn liền ngất đi.
Trùm trường dẫn người đến trút giận cho tôi, còn tin tức Thẩm An Nhiên cố ý giết người lan nhanh như cháy rừng.
Chu Kỳ An là người như thế nào, trùm trường nha, có thể trêu chọc sao? Đương nhiên không thể!
Bây giờ trong trường học không còn ai dám bắt nạt tôi.
Ngay cả khi Chu Kỳ An không ở bên cạnh, tôi vẫn giữ thói quen uống sữa mỗi ngày.
Thẩm An Nhiên đã trưởng thành, dựa vào tội cố ý giết người cùng xúi giục bắt nạt bạn học bị kết án 5 năm tù, sau khi cảnh sát xử lý tốt vụ án, những lời đồn đại về tôi cũng tự động biến mất.
Khi Thẩm An Nhiên bị thẩm vấn, mẹ tôi khóc muốn tôi đi cứu Thẩm An Nhiên: “Con không phải không chết sao? Đó chính là chị gái con! Năm năm tù, nếu như ngồi tù cuộc đời coi như hỏng rồi.”
“Ôn Ý, con cứu chị gái con, con bé không phải cố ý, dao rọc giấy không giết được ai, chị gái con nếu vào tù, mẹ nên giải thích với chú Thẩm như nào đây.”
Tôi lạnh lùng nhìn mẹ ruột của mình.
Cuộc đời của Thẩm An Nhiên thì quan trọng, của tôi thì không sao?
Mẹ vì lấy lòng một nhà chú Thẩm, khăng khăng cố chấp chuyển tôi từ lớp chọn đến lớp thường, lúc đó mẹ có nghĩ tới cuộc đời của tôi không?
Tôi chạm vào những giọt nước mắt trên khuôn mặt bà:
“Mẹ, con gọi mẹ là lần cuối.”
“Nếu như, con dao trong tay Thẩm An Nhiên đâm vào tim tôi, bà có giống như hôm nay đòi lại công bằng cho tôi không?”
“Con dao của cô ta, chính là ngắm ngay trái tim tôi.”
Mẹ tôi sững sờ vài giây, môi mấp máy, nhưng không nói nổi một câu.
Nhìn vẻ mặt của bà, tôi biết bà có trả lời như thế nào, cũng không quan trọng.
Tôi còn có Chu Kỳ An che chở, vậy những bạn học giống tôi không có ai bảo vệ thì sao? Khi bị bắt nạt cùng sự lạnh lùng của bố mẹ, các cô ấy phản kháng bằng cách nào?
Tôi quay mặt đi không nhìn bà:
“Thẩm An Nhiên xúi giục bắt nạt không chỉ mỗi một mình tôi, bà vẫn là trở về ngẫm lại xem cách giải thích với những phụ huynh của các bạn học bị bắt nạt khác đi, tôi muốn đến bệnh viện thăm Chu Kỳ An.”
19
Sau khi chủ nhiệm lớp biết được hoàn cảnh gia đình tôi, sợ mẹ tôi quá khích lại làm ra chuyện gì, đã cho tôi ở nhà cô cho đến kỳ thi tuyển sinh đại học.
Vết dao trên người Chu Kỳ An rất sâu, may mắn không tới bộ phận quan trọng, nhưng cũng phải tĩnh dưỡng.
Trên lưng hắn cũng để lại một vết sẹo thật dài.
Sau khi Chu Kỳ An xuất viện, mỗi ngày tan học, hắn giống như trước vẫn là người đưa tôi về, tôi đi ở phía trong, hắn đi ở phía ngoài.
“Chu Kỳ An, sao cậu lại chuyển tới lớp thường? Chất lượng giảng dạy của lớp chọn tốt như vậy, nếu ở lớp thường sẽ làm chậm trễ việc học tập của cậu.”
Chu Kỳ An lấy lại tinh thần, cà lơ phất phơ nhai nhai kẹo cao su, thuận miệng trả lời:
“Học ở đâu không phải là học? Huống chi, cậu thấy tớ ở lớp chọn có học tập không? Chẳng qua là đổi địa điểm để ngủ thôi.”
Tôi cẩn thận suy nghĩ một chút, trong đầu chỉ có hình ảnh hắn ghé vào trên bàn ngủ gục và giảng bài cho tôi nghe, về phần nghe giảng trên lớp cùng sự nghiệp học tập và vân vân đúng là không có ấn tượng.
Chu Kỳ An vừa dứt lời, tiếng lòng của hắn lại truyền đến.
<<Nhìn xem vừa mới tách ra có bao lâu, bạn cùng bàn đã bị bắt nạt thành cái dạng gì, không thể để cô ấy một mình được.”
<<Hơn nữa, không có bạn cùng bàn ngồi bên cạnh, cái lớp kia nghĩ cũng chẳng muốn bước vào.>>
Tôi:......
Tôi bóc một viên kẹo trái cây nhét vào miệng, Chu Kỳ An thấy vậy, lập tức nhổ kẹo cao su ra.
Hắn vươn tay ôm vai tôi, từ từ nhắm hai mắt hít vào một hơi thật sâu:
“Thơm quá.”
Không biết là nói viên kẹo, hay là nói tôi, mà làm cho tim tôi đập đến nhảy loạn xạ.
Tôi lấy từ trong túi một viên kẹo đưa cho hắn:
“Nè.”
Chu Kỳ An lắc đầu: “Không cần.”
“Tớ muốn......”
Hắn nhìn chằm chằm vào môi tôi nói: “Miếng này cơ......”
Cứu mạng, tim tôi lại đập nhanh hơn.
Hắn sao có thể trêu chọc như vậy.
Mắt thấy mặt hắn dần dựa sát vào, tôi còn tưởng hắn muốn hôn tôi đấy.
Sợ đến mức vội nhắm mắt lại.
Nụ hôn chờ mong không có hạ xuống, tôi chỉ cảm thấy đầu hơi nhói.
Chu Kỳ An vậy mà đánh nhẹ vào ót tôi:
“Ngốc, đùa cậu thôi.”
“Mấy chuyện này, cậu còn nhỏ, chờ thi vào đại học rồi nói sau.”
Tôi xấu hổ vô cùng: “Cậu!”
Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của tôi, Chu Kỳ An đắc ý cười to: “Bạn cùng bàn, vừa rồi có phải trong đầu cậu có phải toàn nghĩ mấy cái lung tung đúng không?”
“Không có!”
“Không thèm để ý cậu nữa.”
Chu Kỳ An thấy tôi tức giận, liền ôm tôi vào trong lòng: “Được rồi, không đùa cậu nữa.”
“Nhưng mà, cậu còn lộn xộn nữa, thì tớ không đảm bảo có thể thực hiện chính xác như dự định đâu nhé.”
Lộn xộn......
Tôi cúi đầu nhìn ngực mình đang dán ở trên người hắn......
Chu Kỳ An, cậu quả nhiên biến thái!
Tôi xấu hổ đấm vào ngực hắn, ai biết hắn lập tức khoanh tay ôm ngực, đau đớn nhăn mi lại:
“Đau, cậu mưu hại chồng à!”
Tôi bối rối vội vàng kiểm tra miệng vết thương cho hắn: “Xin lỗi..... Tớ không cố ý... Cậu có sao không...”
Từ “không” còn chưa kịp nói ra, trên trán bỗng nhiên truyền đến một xúc cảm mềm mại.
Nụ hôn vừa hạ xuống, Chu Kỳ An bất đắc dĩ nói:
“Vết thương ở sau lưng chứ đâu phải ở đây, ngốc.”
Con dao rơi xuống người Chu Kỳ An, má* từ sau lưng hắn tuôn ra thấm đẫm bộ đồng phục học sinh, từng mảng lớn đỏ rực khiến ai nhìn cũng phải kinh hãi.
Một giây cuối cùng trước khi nhắm mắt, Chu Kỳ An còn không quên trêu chọc tôi:
“Đừng khóc, nếu bạn nhỏ cùng bàn bị thương, tớ ở đây hôm nay không phải là vô nghĩa rồi sao?”
Nói xong hắn liền ngất đi.
Trùm trường dẫn người đến trút giận cho tôi, còn tin tức Thẩm An Nhiên cố ý giết người lan nhanh như cháy rừng.
Chu Kỳ An là người như thế nào, trùm trường nha, có thể trêu chọc sao? Đương nhiên không thể!
Bây giờ trong trường học không còn ai dám bắt nạt tôi.
Ngay cả khi Chu Kỳ An không ở bên cạnh, tôi vẫn giữ thói quen uống sữa mỗi ngày.
Thẩm An Nhiên đã trưởng thành, dựa vào tội cố ý giết người cùng xúi giục bắt nạt bạn học bị kết án 5 năm tù, sau khi cảnh sát xử lý tốt vụ án, những lời đồn đại về tôi cũng tự động biến mất.
Khi Thẩm An Nhiên bị thẩm vấn, mẹ tôi khóc muốn tôi đi cứu Thẩm An Nhiên: “Con không phải không chết sao? Đó chính là chị gái con! Năm năm tù, nếu như ngồi tù cuộc đời coi như hỏng rồi.”
“Ôn Ý, con cứu chị gái con, con bé không phải cố ý, dao rọc giấy không giết được ai, chị gái con nếu vào tù, mẹ nên giải thích với chú Thẩm như nào đây.”
Tôi lạnh lùng nhìn mẹ ruột của mình.
Cuộc đời của Thẩm An Nhiên thì quan trọng, của tôi thì không sao?
Mẹ vì lấy lòng một nhà chú Thẩm, khăng khăng cố chấp chuyển tôi từ lớp chọn đến lớp thường, lúc đó mẹ có nghĩ tới cuộc đời của tôi không?
Tôi chạm vào những giọt nước mắt trên khuôn mặt bà:
“Mẹ, con gọi mẹ là lần cuối.”
“Nếu như, con dao trong tay Thẩm An Nhiên đâm vào tim tôi, bà có giống như hôm nay đòi lại công bằng cho tôi không?”
“Con dao của cô ta, chính là ngắm ngay trái tim tôi.”
Mẹ tôi sững sờ vài giây, môi mấp máy, nhưng không nói nổi một câu.
Nhìn vẻ mặt của bà, tôi biết bà có trả lời như thế nào, cũng không quan trọng.
Tôi còn có Chu Kỳ An che chở, vậy những bạn học giống tôi không có ai bảo vệ thì sao? Khi bị bắt nạt cùng sự lạnh lùng của bố mẹ, các cô ấy phản kháng bằng cách nào?
Tôi quay mặt đi không nhìn bà:
“Thẩm An Nhiên xúi giục bắt nạt không chỉ mỗi một mình tôi, bà vẫn là trở về ngẫm lại xem cách giải thích với những phụ huynh của các bạn học bị bắt nạt khác đi, tôi muốn đến bệnh viện thăm Chu Kỳ An.”
19
Sau khi chủ nhiệm lớp biết được hoàn cảnh gia đình tôi, sợ mẹ tôi quá khích lại làm ra chuyện gì, đã cho tôi ở nhà cô cho đến kỳ thi tuyển sinh đại học.
Vết dao trên người Chu Kỳ An rất sâu, may mắn không tới bộ phận quan trọng, nhưng cũng phải tĩnh dưỡng.
Trên lưng hắn cũng để lại một vết sẹo thật dài.
Sau khi Chu Kỳ An xuất viện, mỗi ngày tan học, hắn giống như trước vẫn là người đưa tôi về, tôi đi ở phía trong, hắn đi ở phía ngoài.
“Chu Kỳ An, sao cậu lại chuyển tới lớp thường? Chất lượng giảng dạy của lớp chọn tốt như vậy, nếu ở lớp thường sẽ làm chậm trễ việc học tập của cậu.”
Chu Kỳ An lấy lại tinh thần, cà lơ phất phơ nhai nhai kẹo cao su, thuận miệng trả lời:
“Học ở đâu không phải là học? Huống chi, cậu thấy tớ ở lớp chọn có học tập không? Chẳng qua là đổi địa điểm để ngủ thôi.”
Tôi cẩn thận suy nghĩ một chút, trong đầu chỉ có hình ảnh hắn ghé vào trên bàn ngủ gục và giảng bài cho tôi nghe, về phần nghe giảng trên lớp cùng sự nghiệp học tập và vân vân đúng là không có ấn tượng.
Chu Kỳ An vừa dứt lời, tiếng lòng của hắn lại truyền đến.
<<Nhìn xem vừa mới tách ra có bao lâu, bạn cùng bàn đã bị bắt nạt thành cái dạng gì, không thể để cô ấy một mình được.”
<<Hơn nữa, không có bạn cùng bàn ngồi bên cạnh, cái lớp kia nghĩ cũng chẳng muốn bước vào.>>
Tôi:......
Tôi bóc một viên kẹo trái cây nhét vào miệng, Chu Kỳ An thấy vậy, lập tức nhổ kẹo cao su ra.
Hắn vươn tay ôm vai tôi, từ từ nhắm hai mắt hít vào một hơi thật sâu:
“Thơm quá.”
Không biết là nói viên kẹo, hay là nói tôi, mà làm cho tim tôi đập đến nhảy loạn xạ.
Tôi lấy từ trong túi một viên kẹo đưa cho hắn:
“Nè.”
Chu Kỳ An lắc đầu: “Không cần.”
“Tớ muốn......”
Hắn nhìn chằm chằm vào môi tôi nói: “Miếng này cơ......”
Cứu mạng, tim tôi lại đập nhanh hơn.
Hắn sao có thể trêu chọc như vậy.
Mắt thấy mặt hắn dần dựa sát vào, tôi còn tưởng hắn muốn hôn tôi đấy.
Sợ đến mức vội nhắm mắt lại.
Nụ hôn chờ mong không có hạ xuống, tôi chỉ cảm thấy đầu hơi nhói.
Chu Kỳ An vậy mà đánh nhẹ vào ót tôi:
“Ngốc, đùa cậu thôi.”
“Mấy chuyện này, cậu còn nhỏ, chờ thi vào đại học rồi nói sau.”
Tôi xấu hổ vô cùng: “Cậu!”
Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của tôi, Chu Kỳ An đắc ý cười to: “Bạn cùng bàn, vừa rồi có phải trong đầu cậu có phải toàn nghĩ mấy cái lung tung đúng không?”
“Không có!”
“Không thèm để ý cậu nữa.”
Chu Kỳ An thấy tôi tức giận, liền ôm tôi vào trong lòng: “Được rồi, không đùa cậu nữa.”
“Nhưng mà, cậu còn lộn xộn nữa, thì tớ không đảm bảo có thể thực hiện chính xác như dự định đâu nhé.”
Lộn xộn......
Tôi cúi đầu nhìn ngực mình đang dán ở trên người hắn......
Chu Kỳ An, cậu quả nhiên biến thái!
Tôi xấu hổ đấm vào ngực hắn, ai biết hắn lập tức khoanh tay ôm ngực, đau đớn nhăn mi lại:
“Đau, cậu mưu hại chồng à!”
Tôi bối rối vội vàng kiểm tra miệng vết thương cho hắn: “Xin lỗi..... Tớ không cố ý... Cậu có sao không...”
Từ “không” còn chưa kịp nói ra, trên trán bỗng nhiên truyền đến một xúc cảm mềm mại.
Nụ hôn vừa hạ xuống, Chu Kỳ An bất đắc dĩ nói:
“Vết thương ở sau lưng chứ đâu phải ở đây, ngốc.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.